Hồng phúc dao – Phiên ngoại 6

Hồng phúc dao

Phiên ngoại lục – Ném đi (Thượng)

Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Lưu Tích Tứ mềm mại nằm sấp trên người Ly Nghiêu, hưởng thụ vuốt ve sau đó của đối phương. Bây giờ đã là cha hai đứa bé, cá tính của Lưu Tích Tứ lại không có thay đổi bao nhiêu, vẫn kiêu ngạo ngang ngược, vẫn quản Ly đại giáo chủ của hắn đến gắt gao. Chân trái vô ý thức không ngừng cọ xát cẳng chân Ly giáo chủ, Lưu Tích Tứ lười biếng mở miệng: “Diệu Huy cũng sắp sáu tuổi rồi, ngươi dẫn ta đi chơi đi.”

Ly Nghiêu vừa nghe, liền biết không chỉ là đi chơi đơn giản như vậy. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Phương bắc.”

Ly Nghiêu xoa tay Lưu Tích Tứ một trận: “Sao đột nhiên muốn đi phương bắc?”

“Cũng không phải đột nhiên, ta sớm muốn đi, nhưng vẫn không rút ra được. Bây giờ có thời gian.”

Ly Nghiêu trầm mặc rất lâu, nơi y hận không thể vĩnh viễn không nghĩ nữa ấy giờ đây đột nhiên lại bị nghĩ tới, y lại không có hận sâu như lúc trước. “Được rồi. Mấy ngày nay ta bàn giao chuyện trên tay, chúng ta liền đi phương bắc.”

Không ngờ đối phương dễ nói chuyện như vậy, Lưu Tích Tứ trái lại kinh ngạc không ngớt, có điều hắn chỉ cười cười, ôm chặt giáo chủ của hắn: “Đừng nói cho Diệu Huy, nếu không con khỉ con đấy dám chắc la hét đòi đi.”

“Tích Tứ, đấy là con của chúng ta.”

“Đều là bởi vì ngươi, Ly nhi và Diệu Huy không đứa nào tính nết giống ta.”

Cứ nhắc tới một đôi nhi nữ của chính mình, Lưu Tích Tứ liền có một bụng bất mãn. Ly đại giáo chủ đương nhiên ngoan ngoãn gánh tất cả tội lỗi, liên tục xưng phải. Nhưng đối với Ly đại giáo chủ mà nói, một đôi nhi nữ của y là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của y ngoại trừ người trong lòng đây.

Rất nhanh bàn giao xong việc, một buổi đêm bảy ngày sau, Ly Nghiêu mang theo Lưu Tích Tứ vụng trộm xuất phủ. Tại sao là vụng trộm ấy à? Bởi vì Lưu Tích Tứ hạ quyết tâm không mang theo nhi tử, nhưng nhi tử lại là con khỉ, khó phòng cực kỳ, Lưu Tích Tứ lúc này mới không thể không để Ly Nghiêu đêm khuya dẫn hắn xuất phủ. Thật ra Ly Nghiêu rất muốn mang nhi tử đi cùng, nhưng Lưu Tích Tứ chết sống không đồng ý, Ly Nghiêu bà xã cao nhất cũng chỉ có thể làm trộm một lần.

Cầm đĩa ngọc của hoàng thượng đại ca, Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu ung dung ra khỏi thành. Trước kia, hắn một lòng muốn xuất kinh lưu lạc, nề hà mười lăm tuổi vừa qua đã bị Ly giáo chủ thu phòng, từ đó “giúp chồng dạy con”, mặc dù hằng năm đều sẽ xuất kinh tản bộ, nhưng mỗi lần đều là theo một đám người. Một mình đi xa cùng Ly Nghiêu giống như vậy vẫn là lần đầu, hắn là hưng phấn không thôi.

Ra khỏi thành, hai người không có tìm chỗ nghỉ ngơi, mà là cưỡi ngựa một đường lao nhanh về hướng bắc. Huệ Diệu tháng chín vẫn còn oi bức, lúc này trái lại mát mẻ không ít, Lưu Tích Tứ vừa hưởng thụ hóng gió dưới đêm, vừa hưởng thụ tình thú cùng Ly giáo chủ thật giống như bỏ nhà theo trai. Hai người mỗi người cưỡi một con ngựa, Ly Nghiêu theo sau cách Lưu Tích Tứ nửa thân ngựa, thuận tiện bảo hộ hắn, cũng vì để hắn cưỡi cho thỏa thích.

Lúc tờ mờ sáng, suy nghĩ đến thân thể Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu dừng lại tại một trạm dịch, thoáng nghỉ ngơi. Lưu Tích Tứ hơi mệt, Ly giáo chủ đơn giản muốn gian phòng, ôm hắn ngủ một giấc. Mặt trời lên cao, Lưu Tích Tứ đói tỉnh, hai người dậy ăn cơm trưa, tiếp tục lên đường.

Cứ như vậy đói thì ăn, mệt mỏi thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu như đúng chỗ phía trước không thôn phía sau không quán, hai người sẽ qua đêm trong rừng. Đêm nay, hai người không kịp đến thành trấn kế tiếp trước khi đóng cửa thành, Lưu Tích Tứ không muốn sáng tỏ thân phận rước lấy phiền phức, liền cùng Ly Nghiêu tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng cây ngoại ô lại lần nữa ngủ ngoài trời. Ly Nghiêu dựng đống lửa, tìm thảo dược đốt để hun muỗi. Lưu Tích Tứ rất hứng thú nướng gà rừng Ly Nghiêu vồ được. Ăn quen tay nghề ngự trù trong cung, món rừng núi không lên được mặt bàn nhất này lại khiến hắn ăn đến vui sướng.

Xử lý xong “giường” buổi tối của hai người, Ly Nghiêu ngồi bên cạnh Lưu Tích Tứ, nhìn hắn nướng gà. Lưu Tích Tứ tựa trong lòng Ly Nghiêu rắc hương liệu mua được hai ngày trước lên gà nướng, hương vị làm người ta chảy nước miếng lập tức toát ra. Đừng nhìn hắn hiện tại làm thuận tay như vậy, lần đầu tiên hắn thiếu chút nữa nướng một con cá thành tro. Cũng may sau khi thất bại mấy lần, tiểu vương gia thông minh nắm vững bí quyết, thịt nướng ra càng lúc càng thơm.

Lấy đao cắt xuống một miếng thịt, thổi còn ấm đưa đến miệng Ly giáo chủ, Lưu Tích Tứ hỏi: “Ngươi xem ta bây giờ, có phải có thể lưu lạc giang hồ rồi hay không?”

Ly Nghiêu tinh tế nếm tay nghề “nhàn thê”, gật gật đầu: “Vương gia võ nghệ cao cường, lại nướng được thịt ngon, thành công lưu lạc giang hồ chắc là có năm phần.”

“Sao lại mới năm phần?” Lưu Tích Tứ không vui.

Ly Nghiêu chau chau mày, đột nhiên tay liền dùng lực, ôm hắn vào trong lòng: “Bởi vì vương gia bây giờ không chỉ một mình, hắn còn có phu quân và đứa nhỏ, những bận tâm này liền chiếm năm phần.”

“Ai nói ta sẽ bận tâm ngươi.” Lưu Tích Tứ cười khúc khích, thoát khỏi cái ôm của Ly giáo chủ, “Đợi lần này từ phương bắc quay về, ta sẽ đi lưu lạc giang hồ.”

Thân thể lại bị ra sức ôm lại, Ly giáo chủ đẩy ngã vương gia, nằm sấp lên: “Sẽ không bận tâm ta?” Xốc áo lót ngoài lên, cách quần xoa hạ thân vương gia, Ly giáo chủ gặm gáy vương gia.

Lưu Tích Tứ thở dốc liên tục, mạnh miệng nói: “Sẽ không. Ngươi ở nhà trông nhà, dạy dỗ Diệu Huy, ta một mình lưu lạc giang hồ, kết giao hiệp sĩ các nơi, vui biết bao.”

“Sẽ không bận tâm ta?” Ly giáo chủ trực tiếp hôn lên miệng vương gia, tay sờ phân thân vương gia bắt đầu xoa nắn.

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Tích Tứ nửa thân trần nằm trên người Ly Nghiêu, hai người ở bên cạnh đống lửa, kết hợp cùng một chỗ nơi sâu trong rừng. Ly giáo chủ lại hỏi: “Sẽ không bận tâm ta?”

“Sẽ không. A!”

“Tích Tứ, ta sẽ bận tâm ngươi.”

Bóng dáng trên cây, một người sấp thân dưới, hôn người còn lại, phần eo từ chậm tới nhanh lay động. Trong rừng vang lên tiếng rên rỉ và mị hoặc của một người: “Sẽ không, bận tâm ngươi… Ly Nghiêu, Ly Nghiêu, ngươi là của ta, là của ta…”

“Gầm!”

Trong rừng vắng vẻ, cảnh xuân vô hạn.

Lúc trời sáng, Lưu Tích Tứ toàn thân mỏi nhừ tựa trong lòng Ly Nghiêu cùng y cưỡi một con ngựa. Ly Nghiêu dắt ngựa của Lưu Tích Tứ, lúc cửa thành mở ra vào thành. Canh giờ còn sớm, trên đường phố nội thành ngoại trừ tiểu thương sáng sớm dậy bán rau bán cơm ra, cũng không có quá nhiều người. Có điều hai vị nam tử cử chỉ thân mật, khí chất bất phàm vẫn dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Một lát sau, Ly Nghiêu tìm tới một khách sạn, ông chủ rất có ánh mắt, nhìn ra hai người thân phận bất phàm, nhiệt tình gọi tiểu nhị mang hai người đi phòng chữ Thiên số một, nói thẳng đây là gian phòng tốt nhất của khách sạn. Lưu Tích Tứ chỉ muốn mau mau tìm một chỗ rửa sạch thân thể, hắn thân thể khó chịu trực tiếp để Ly Nghiêu ôm hắn lên lầu. Trong mắt ông chủ và tiểu nhị xẹt qua mờ ám, một vị khách vừa lúc từ gian phòng ra kinh ngạc nhìn hai người vào gian phòng cách vách với gã.

Bảo tiểu nhị đun nước, Ly Nghiêu đặt người thấm mệt vào giường phòng ngủ, y lại đi ra ngoài bảo ông chủ chuẩn bị một ít thức ăn, cố ý muốn thức ăn thanh đạm. Không phải không thấy được những ánh mắt mập mờ ấy, có điều hai người đã là “vợ chồng già” đâu sẽ để ý việc này. Bọn họ thế nhưng đã ngồi kiệu hoa, cưỡi ngựa trắng, thành thân rồi.

Động tác của ông chủ rất nhanh (chủ yếu là Ly Nghiêu cho bạc), lập tức sai người đưa nước nóng và cơm sáng tới, còn hảo tâm tặng một chén canh gà. Ly Nghiêu trước rửa thân thể cho hai người, cùng nhau ăn điểm tâm, bảo ông chủ lấy lại đồ, y lúc này mới ôm Lưu Tích Tứ lên giường nghỉ ngơi.

Vừa mới ngủ chưa bao lâu, Ly Nghiêu mở mắt ra, chân mày nhíu chặt, người trong lòng cũng tỉnh, y vỗ vỗ để hắn tiếp tục ngủ. Lưu Tích Tứ lật người, Ly Nghiêu mặc quần áo xuống giường. Ra khỏi phòng, liền nghe dưới lầu ầm ầm, người trên lầu lục tục từ gian phòng đi ra. Hình như là một vị khách mất bạc, đang tranh chấp với ông chủ, đòi ông chủ đền gã năm trăm lượng bạc.

“Vị quan khách này, tiểu điếm là buôn bán vốn nhỏ, trên trấn xưa nay không có nghe có trộm, quan khách ngài tìm lại xem, có lẽ bị ngài để ở đâu.”

“Ta liền đặt ở hai lớp quần áo, ngủ một giấc dậy đã không còn! Cửa sổ khóa trái, nhất định là các ngươi trộm! Hắc điếm này của ngươi, trả bạc của ta.”

Người khách nhất quyết không tha mà ầm ĩ, Ly Nghiêu quan sát gã từ trên xuống dưới một phen, lạnh lùng cười. Cửa phía sau bị người dùng lực mở, có người bộ mặt tức giận đi ra, rống: “Ai cãi nhau dưới lầu! Có chuyện gì ra ngoài mà ầm!” Là Lưu Tích Tứ bị làm cho không thể ngủ. Hắn chỉ mặc áo chẽn, Ly Nghiêu vội vàng cởi áo lót ngoài trên người xuống bao lấy hắn.

Lưu Tích Tứ rống lên, vị khách dưới lầu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, là một công tử bộ dáng đẹp đẽ. Gã rống lên đáp: “Ta đòi bạc của ta, mắc mớ gì tới ngươi!”

“Ngươi nói cái gì? Có gan ngươi nói thêm câu nữa!” Lưu Tích Tứ phát cáu, lớn như vậy ai dám vô lễ với hắn như vậy?

“Bạc của ta bị hắc điếm này trộm, ta tìm ông chủ đòi bạc liên quan quái gì đến ngươi, đừng bắt chó đi cày lo chuyện bao đồng.” Gã trai hơn hai mươi này gân cổ rống.

Lưu Tích Tứ hai mắt híp lại, Ly Nghiêu ôm hắn: “Tích Tứ, đừng bực bội với loại người này, giao cho ta, ngươi trở về phòng.”

Lưu Tích Tứ đẩy tay Ly Nghiêu ra, giận quá hóa cười: “Bản vương lớn như vậy, còn chưa từng thấy người không sợ chết như vậy.” Lời này vừa ra, người khắp khách sạn đều sững sờ, vị khách kia cũng sững sờ.

Lưu Tích Tứ cười lạnh xuống lầu, đi tới trước mặt vị khách kia, liền thấy khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên một cước đá vào xương cẳng chân người nọ. Gã trai căn bản không kịp né tránh, ôm chân ngồi xổm rên rỉ.

“Bạc bị trộm? Hừ, bản vương xem ngươi nếu không phải là trộm cắp, thì chính là lừa đảo. Cái tính tình này của ngươi, trên người sợ là một lượng bạc cũng không có.” Lưu Tích Tứ vốn cũng không phải là người tính tốt, lại thêm từ nhỏ nuông chiều từ bé, đâu có thể khoan dung người khác giở thói ngang ngược trên đầu hắn.

Nghe hắn vẫn tự xưng bản vương, ông chủ sợ hết hồn, vội vàng từ phía sau quầy đi ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thảo dân mắt vụng về, không biết vị vương gia này, ngài là…”

“Tích Tứ.” Ly Nghiêu vào phòng rất nhanh khoác một bộ áo lót ngoài từ phía sau ôm bà xã đại nhân, dỗ, “Chẳng qua là tên lừa đảo không biết trời cao đất dày, hà tất chấp nhặt với gã? Về phòng đi, ở đây ta xử lý.”

“Gã ầm ĩ ta ngủ!” Bị người ôm, sức lực trên người Lưu Tích Tứ biến mất, hạ lệnh, “Ôm ta về phòng, ta đi không đặng.”

Ly Nghiêu lập tức ôm ngang hắn, chân trái đá một cái, tên lừa đảo muốn nhân cơ hội chạy trốn bị Ly Nghiêu đá ngất. “Gọi quan gia trên trấn các ngươi đến.” Sau đó ôm bà xã đại nhân lên lầu, những người khách lầu hai tự động nhường đường, chỉ lo trong lúc vô ý mạo phạm vị vương gia không biết là vị nào này.

Lần này bên tai thanh tịnh, Lưu Tích Tứ vừa lên giường liền ngáp hai cái, trở mình ngủ. Sau khi hắn ngủ, Ly Nghiêu ra giải quyết hậu quả. Những người khách cũng không về phòng, chưởng quỹ và tiểu nhị càng là cung kính đứng ở cửa. Ly Nghiêu nhíu mày trong lòng, rước lấy phiền toái rồi.

Lưu Tích Tứ rốt cuộc ngủ no, vươn vai, Ly đại giáo chủ còn đang ngủ, mặc kệ có thể đánh thức đối phương hay không, hắn chui vào trong lòng Ly giáo chủ. Quả nhiên, Ly giáo chủ tỉnh.

“Không ngủ nữa?” Giáo chủ vẫn nhắm mắt lại hỏi, đáng thương y chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ.

“Tỉnh rồi.” Ngón tay không thành thật sờ sờ chỗ xương quai xanh Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ hỏi, “Chúng ta khi nào khởi hành?”

Ly Nghiêu ôm chặt hắn, cảm giác buồn ngủ vẫn dày đặc nói: “Sợ rằng nhất thời đi không được.”

“Làm sao?” Người nào đó căn bản đã quên chính mình nhất thời xúc động gây phiền toái gì.

Ly Nghiêu bất đắc dĩ mở mắt ra, nắm cái tay quấy rối của người nào đó: “Toàn bộ người trên trấn đều biết Hiển thân vương đích thân tới nơi đây, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ có thể đi sao?”

Lưu Tích Tứ lúc này mới nhớ lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không buồn bực thế nào, mà chỉ nói: “Có gì không thể? Ta muốn đi ai có thể ngăn được?”

“Một đám quan lão gia chờ gặp ngài vị vương gia này, ngay cả ông chủ khách sạn cũng cung kính canh bên ngoài đấy.”

Lưu Tích Tứ quyến rũ cười: “Để cho bọn họ chờ là được. Ăn cơm tối xong chúng ta liền đi.”

“Không gặp?”

“Không gặp, ta lần này ra cũng không phải tới gặp người.”

“Vậy được rồi.” Ly Nghiêu cũng không miễn cưỡng, đi ra nếu mà muốn gặp quan viên các nơi, vậy y còn không bằng dứt khoát theo Lam Vận Vanh. “Thân thể còn mệt không? Nếu không lại nghỉ ngơi một ngày, ngươi nếu không muốn gặp, không gặp là được.”

“Vẫn ổn, chúng ta chậm rãi đi là được. Không gặp, gặp người này phải gặp người kia, không bằng không gặp ai hết.” Lưu Tích Tứ ngồi dậy, lại vươn vai, “Từ sau sợ rằng phải cẩn thận một chút. Đều là người kia, nếu không phải gã, ta cũng sẽ không phát hỏa liền lộ thân phận. Người nọ thế nào? Bạc thực sự bị trộm?”

Ly Nghiêu cũng dậy. “Là một tên lừa đảo, muốn bịp tiền ông chủ, ngươi vừa ra mặt, quan phủ đương nhiên phải tra, đã bắt lại. Nghe nói gã đây là lần đầu tiên phạm án, đáng tiếc vận số thực sự chẳng ra gì.”

Lưu Tích Tứ cười xuống giường: “Đây là gã đáng đời, lại có thể dám vô lễ với ta.”

Ly Nghiêu cũng xuống giường, hôn bà xã đại nhân một cái: “Đúng vậy, ai bảo gã chọc giấc ngủ ngon của vương gia.”

Tránh mà không gặp trong phòng, Lưu Tích Tứ bảo Ly Nghiêu nói cho các vị chờ yết kiến vương gia tại khách sạn rằng mình là cải trang đi tuần, bảo những người ấy mau mau rời đi. Sai ông chủ đưa một ít bánh khô và thịt khô, còn có một bình rượu, Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu đợi đến khi trời tối, lặng lẽ theo cửa sổ khách sạn chạy trốn. Hai người một lần nữa rời đi tựa như làm trộm, có điều lần này bọn họ không có ra khỏi thành, mà là đến một gia đình tá túc một đêm. Ngày kế, sau khi đám quan viên cho rằng Hiển thân vương bí mật rời đi, hai người bọn họ thay đổi bộ trang phục cưỡi ngựa nghênh ngang ra khỏi thành.

Nhàn nhã cưỡi chậm trên quan đạo, Lưu Tích Tứ cười nói: “Sau này ngươi đi cùng ta nhiều thêm đi. Không thể lưu lạc giang hồ, nhìn nhìn cũng không tệ.”

“Được.”

Nghĩ đến những quan viên muốn gặp hắn ấy, Lưu Tích Tứ lại cười: “Chẳng trách lúc nhị ca mang Hãn Triệt đi chơi cũng muốn mai danh ẩn tích. Ly Nghiêu, làm sao bây giờ, ta hình như thích loại cảm giác lén lén lút lút này.”

Khóe miệng Ly Nghiêu nhếch lên: “Ngươi thích, ta đương nhiên phải phối hợp.”

Lưu Tích Tứ hạnh phúc nhìn sang: “Vậy ta bây giờ muốn ra roi thúc ngựa.”

“Ta sẽ theo ngươi.”

Trên quan đạo vang lên tiếng cười của một người, chỉ nghe mấy tiếng “Giá! Giá!”, Lưu Tích Tứ cười hướng về phía trước, ba của đứa nhỏ hắn theo sát phía sau hắn, trong mắt chỉ có hắn. Ly Nghiêu sắp phải đối mặt quá khứ trong tiếng cười của Tích Tứ nhả ra ngột ngạt sau khi xuất kinh vẫn đè trong lòng y. Mặc kệ quá khứ từng xảy ra cái gì, những việc ấy đều đã qua. Người nọ là người hồng phúc của y, là mạng của y.

Advertisement

One thought on “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 6

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s