Trầm nịch – Phiên ngoại – Kết cục

Trầm nịch – Phiên ngoại

Kết cục

“Chào Ôn tổng quản.”

“Ừ.”

“Ôn tổng quản ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Một đường đi này, Ôn Quế nhấc hộp đựng thức ăn vẻ mặt lạnh nhạt ứng phó nhiệt tình của đám tiểu cung nữ tiểu thái giám qua đường. Nghĩ Ôn Quế hôm nay là đại tổng quản hoàng cung, người bợ đỡ lấy lòng hắn nhiều không đếm hết. Tuy hắn bây giờ chủ yếu phụ trách chính là công việc bên Nhân Tâm đường, nhưng Ôn đại tổng quản thân là người tâm phúc bên cạnh thái thượng hoàng và Lương hoàng bệ hạ, ai dám bất kính với hắn. Dù cho tình riêng của Ôn tổng quản cùng thống lĩnh thị vệ hoàng cung mọi người đều biết, cũng không ai dám nói nhiều một câu.

Bây giờ tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, hậu cung này liền bị chia thành hai phần. Một là hậu cung thái hoàng lấy Nhân Tâm đường là chính, phần khác là hậu cung về mặt ý nghĩa chân chính lấy tẩm cung “Nhật Triều điện” của hoàng đế Tần Gia Hựu là chính. Sau khi Tần Gia Hựu cần chính, bé và hoàng thúc Hà Hoan liền bị “đuổi khỏi” Nhân Tâm đường. Nơi ở của Hà Hoan cách Nhật Triều điện không xa, chủ yếu là hai chú cháu thường thường muốn chơi đùa cùng nhau, cách quá xa sẽ bất tiện.

Các đại thần đối với việc này đương nhiên sẽ có phê bình kín đáo. Hoàng thượng là còn nhỏ không sai, nhưng mà không tính quá nhỏ, lại qua mấy năm là có thể tuyển phi nạp hậu. Đợi được đến khi hậu cung của hoàng đế đầy đủ, Minh vương này còn ở trong cung thì rất không thỏa đáng. Sau khi Tần Gia Hựu ngồi trên ngôi báu đế vương nghe thấy các thần tử dâng sớ, bé cười híp mắt tung một câu: “Chờ trẫm có phi tử lại để hoàng thúc chuyển khỏi hoàng cung cũng không muộn. Trẫm còn chưa có phi tử đã vội vã đuổi hoàng thúc khỏi cung, các ngươi là muốn cho trẫm bị phụ hoàng quở trách sao?”

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu mang vị phụ hoàng có thể một tay che trời kia của bé ra, đám triều thần lại có bất mãn cũng không dám nhiều lời. Thái thượng hoàng mặc kệ triều chính nhiều năm, nhưng không ai lại hoài nghi quyền thế của thái thượng hoàng, đừng quên vị hoàng hậu đáng sợ kia của thái thượng hoàng, đấy cũng không phải là ăn chay.

Từ đó, cũng không có người nhắc lại chuyện này. Dù sao hoàng thượng nói, sau khi lấy phi sẽ để Minh vương chuyển khỏi hoàng cung, vậy bọn họ cứ kiên trì chờ hoàng thượng lấy phi đi.

Rồi, nói trở lại trên người Ôn đại tổng quản. Ôn Quế bây giờ phụ trách công việc Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang lại đặc biệt tuyển một vị công công đáng tin phụ trách việc bên Nhật Triều điện và Hà Hoan. Dù sao hoàng thượng bây giờ xem như là tự lập môn hộ, rất nhiều chuyện đều phải tự mình giải quyết, bên người phải có một người có thể tin được. Diêm Nhật dù sao không phải thái giám, rất nhiều việc đều không thích hợp, huống hồ tiểu hoàng đế cũng không chịu để Diêm Nhật vất vả như vậy.

Không cần phải để ý đến chuyện phía hoàng thượng, Ôn Quế xác thực dễ dàng không ít. Đến gần Nhân Tâm đường, Ôn Quế lúc này mới thu lại nghiêm túc trên mặt, nhẹ nhõm vô cùng.

Vào phòng, Ôn Quế cười dịu dàng với một người ngồi trong góc, bước nhanh qua, đưa hộp đựng thức ăn ra: “Vừa lúc đi ngang qua ngự thiện phòng, cầm chút đồ ăn ngon cho ngươi.”

Khổng Tắc Huy chặn Ôn Quế nặng nề gặm một cái trên miệng hắn, không đứng đắn nói: “Vẫn là ngươi thương ta.”

“Mau ăn đi.” Đỏ mặt thối lui, Ôn Quế mở hộp đựng thức ăn.

A, nhiều năm như thế còn xấu hổ cái gì. Trong lòng chẳng thèm, nhưng Khổng Tắc Huy lại không có bắt nạt Ôn Quế nữa, ngoan ngoãn ăn.

Ăn được phân nửa, Khổng Tắc Huy mặt cũng không nâng nói: “Ta xin phép thái hoàng và Lương hoàng rồi, mang ngươi về thăm nhà một chút.”

“Về nhà?” Ôn Quế cực kỳ kinh ngạc, “Về Ám Dạ môn? Ám Dạ môn đã xảy ra chuyện?” Bây giờ Ám Dạ môn sớm đã quy về triều đình, môn chủ Ám Dạ môn chính là Diêm Mẫn Diêm La vương Diêm La điện, có điều người biết cực ít chẳng có mấy.

Khổng Tắc Huy nuốt xuống thức ăn trong miệng, rất tùy ý nói giống như nói đêm nay ngủ sớm một chút: “Ta cũng đã giao ra vị trí môn chủ còn về làm gì. Ta là nói về nhà ngươi.”

“Nhà ta?!” Màu máu trên khuôn mặt Ôn Quế trong nháy mắt rút đi.

Khổng Tắc Huy để hộp đựng thức ăn trong tay xuống đất, ôm Ôn Quế. “Ngươi bây giờ tốt xấu là đại tổng quản, cũng nên trở lại làm rạng rỡ tổ tông một phen. Còn nữa, ta cũng không muốn che đậy, cũng cho bọn họ biết ngươi tìm được quy túc rồi.”

Hơi thở Ôn Quế không ổn định: “Trước tết… huynh trưởng ta không phải vừa tới thăm ta sao, không cần trở về, lại nói, trong cung này ta cũng đi không được.”

Khổng Tắc Huy biết Ôn Quế vẫn luôn rất tự ti mình là thái giám, sợ về nhà bị người chê cười. Nhưng Khổng Tắc Huy mặc kệ, y đã quyết định.

“Bọn họ đến thăm ngươi và ngươi về nhà hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cứ định như thế rồi. Ngươi thu xếp, ba ngày sau chúng ta liền đi.”

“Dạ!” Ôn Quế luống cuống.

Khổng Tắc Huy ngậm dái tai Ôn Quế, một tay dò vào giữa chân hắn khẽ xoa: “Ôn đại tổng quản bây giờ quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đấy, sao lại sợ về nhà gặp người? Theo ta được biết, quê nhà ngươi thế nhưng không ít người muốn nhận ngươi làm cha, dưỡng lão lo ma chay cho ngươi nha,,.”

“Dạ!” Ôn Quế vội vã muốn giải thích, lại bị chặn miệng. Đợi đến khi hắn thở hồng hộc, hắn nghe thấy Khổng Tắc Huy nói: “Lần này trở lại chính là để những người ấy hết hy vọng. Muốn nhận ngươi làm cha, còn phải xem ta có đồng ý hay không. Có Ám Dạ môn, ngươi ta còn sợ không ai lo ma chay? Còn bảo bối đó của ngươi, ta đã sai người đi chuộc cho ngươi rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ lấy được.”

“Dạ?!” Ôn Quế ngốc, bối rối, sững sờ. Bảo bối của hắn… của hắn, của hắn…

Nha, đây là muốn khóc hay là sao? Khổng Tắc Huy không dám lại trêu chọc Ôn đại tổng quản, bận ôm người trốn vào gian phòng nhỏ kia, dùng chân đóng cửa.

Tiếng đóng cửa thức tỉnh Ôn Quế, hai tay hắn níu lấy vạt áo Khổng Tắc Huy khẽ kêu: “Dạ, Dạ, của ta, của ta, ngươi!”

Khổng Tắc Huy hôn môi Ôn Quế, tay dò vào trong vạt áo hắn xoa thân thể hắn, mãi đến khi thân thể người trong lòng không căng thẳng như thế, y mới khàn khàn giải thích: “Ta biết ngươi nhớ nhung bảo bối trên người ngươi ấy, ta đã sai người đi chuộc. Lần này về nhà cùng ngươi, thứ nhất là để ngươi làm rạng rỡ tổ tông; thứ hai, là mở tiệc chiêu đãi tân khách, làm bù rượu mừng của ngươi ta; thứ ba ấy à, chính là mua một mảnh bảo địa phong thủy tại nhà ngươi, chờ ngươi ta sau trăm tuổi ta theo ngươi lá rụng về cội, ngươi nói thế nào?”

Ôn Quế hít thở hít thở lại hít thở, ôm lấy Khổng Tắc Huy, dùng hết toàn lực.

“Dạ!”

“Thế nào? Ngươi nói có được không?”

Ôn Quế nói không nên lời, hắn cắn chặt môi gật đầu thật mạnh. Dạ, cám ơn ngươi… Cám ơn ngươi…

“Chờ bảo bối của ngươi thu hồi, trước để trong phòng chúng ta.”

“Ừ…”

Nước mắt Ôn Quế rơi trên quần áo Khổng Tắc Huy, bảo bối hắn bị cắt đi sắp cầm về rồi, hắn đã không biết nên phản ứng thế nào. Hắn không phải là không có nghĩ tới đi nhận một nhi tử nuôi, để đối phương giúp hắn chuộc đồ, thì ra, người này đều biết, người này cái gì cũng biết.

Khổng Tắc Huy cũng không dỗ Ôn Quế, y vốn cũng không phải là một người biết dỗ người khác. Giật dây quần của Ôn Quế ra, Khổng Tắc Huy đưa tay vào, thành thạo gảy mầm thịt cỡ một đốt ngón tay của Ôn Quế. Hai cánh tay Ôn Quế ôm Khổng Tắc Huy bỗng nhiên thu lực, lại không có tránh né, trái lại càng chui vào trong lòng Khổng Tắc Huy.

Ôn Quế là thái giám, hắn bị lấy đi bộ phận sinh dục da dẻ càng nhẵn nhụi hơn nam tử bình thường, cằm cũng vô cùng trơn bóng. Nếu là công công khác, đến tuổi hắn đây sợ cũng da thịt nhão rồi. Nhưng Ôn Quế có săn sóc của Khổng Tắc Huy, lại bởi vì thân phận hắn bất đồng, chi phí ăn mặc bình thường đều rất tinh xảo, mà sau khi Khổng Tắc Huy nhìn thấy tiểu hoàng đế kêu Diêm Nhật bảo dưỡng cũng học theo, Ôn Quế càng là bị Khổng Tắc Huy dưỡng non nớt mê người. Mỗi khi bị Khổng Tắc Huy sờ là lửa dục ứa ra.

Miệng gặm đến gặm đi trên cổ Ôn Quế, chồi nhỏ vốn không rất vểnh ấy dưới sự trêu chọc của Khổng Tắc Huy lại cũng ướt sũng. Cũng không sợ bị người phát hiện, Khổng Tắc Huy không kiêng nể gì lột quần Ôn Quế xuống, đẩy người lên giường nhỏ, để Ôn Quế nằm bò quay lưng với mình.

Lấy thứ thô cứng của bản thân ra, Khổng Tắc Huy đẩy cánh mông Ôn Quế dùng lưỡi bôi trơn bí huyệt ấm mềm mỗi ngày đều sẽ bảo dưỡng ấy. Ôn Quế khăng khăng cắn miệng, lại dùng tay bịt, sợ bị người nghe thấy một chút âm thanh. Nếu để người ta biết hắn và Khổng Tắc Huy làm cái gì ở đây, hắn không phải xấu hổ không thể chết.

Một đầu ngón tay roẹt một cái liền cắm vào nơi ướt át, Khổng Tắc Huy biết Ôn Quế chuẩn bị xong. Nắm dương vật to đen hơi có vẻ gấp khúc của mình, Khổng Tắc Huy cũng không thương hoa tiếc ngọc chặn hậu nhị Ôn Quế, cho đối phương biết mình sắp tiến vào, sau đó liền hăng hái một mạch.

“Ưm!”

Mắt Ôn Quế mở to, hai tay bịt miệng.

Hai ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp mầm thịt của Ôn Quế, cho đối phương biết mình yêu chỗ đó của hắn biết bao nhiêu, phần eo Khổng Tắc Huy trầm xuống, khí thế như nước lũ.

“Ưm ưm…”

Ôn Quế sắp hỏng mất, mặc dù mầm thịt không mẫn cảm giống nam tử bình thường, nhưng loại kích thích tâm lý này hoàn toàn có thể bù đắp chỗ thiếu hụt sinh lý của hắn.

Nước mắt bị kích thích ra chọc thủng vành mắt, Ôn Quế cũng nhịn không được nữa rên rỉ ra tiếng: “Dạ… Dạ… Dạ…”

“Về nhà, nhé?”

“Ưm…”

“Nói được.”

“A a… Được, được… Dạ…”

Ôn Quế say, ngây dại. Mặc kệ trở lại sẽ gặp phải khó chịu và giễu cợt ra sao, hắn cũng không sợ, chỉ cần có Dạ, hắn cái gì cũng không sợ.

“Dạ… Dạ…”

Cũng không hỏi Ôn Quế có yêu mình hay không, Khổng Tắc Huy thỏa thích bắn hạt giống của mình vào trong cơ thể Ôn Quế. Y cho là mình sau khi bị người bên gối mưu hại sẽ không lại đối xử với người nào như vậy nữa. Nhưng vị Ôn đại tổng quản không chút tâm cơ nào, ngờ nghệch, tự tôn lại tự ti lại khiến y yên tâm. Khi Ôn Quế nhào vào người y đỡ cho y một gậy đó, y liền biết mình đổ rồi.

Đặt một trang chữ viết xong vào bên cạnh, Tần Ca không hài lòng lắm xem xét, hình như còn thiếu chút phong thái.

“Tử Ngang, Khổng Tắc Huy muốn dẫn Ôn Quế về nhà thăm viếng. Hai người Ngũ Tử Hoa và Việt Lặc Vân Sơn ngươi nhưng có tính toán gì không? Bọn họ về cũng gần một năm rồi, cũng không thấy ngươi tỏ vẻ gì.”

Sự tình của Việt Lặc Vân Sơn không nửa thật nửa giả là có thể giải thích giống như sự tình của Liễu Song. Cho nên Ngũ Tử Hoa và Việt Lặc Vân Sơn về lâu như thế Ngũ Tử Ngang cũng không muốn giải thích nghi hoặc trong lòng hai người, chỉ nói bởi vì muốn giấu giếm thân phận mẹ đẻ của Tần Gia Hựu cho nên mới để Việt Lặc Vân Sơn giả vờ mang thai. Cũng nhìn ra Ngũ Tử Ngang không muốn nhắc tới mẹ đẻ của hoàng đế, Ngũ Tử Hoa chỉ xem như đại ca là ghen, sau đó cũng không hỏi.

Hai người sau khi trở về không có vào ở Lương vương phủ ban đầu, Ngũ Tử Ngang bảo nhi tử hạ chỉ một lần nữa ban một bộ phủ đệ cho đệ đệ này. Huynh đệ đều lập gia đình rồi, ở cùng một chỗ sẽ có bất tiện. Bây giờ Ngũ Tử Hoa trở lại triều đình, chưởng quản kinh vận bộ, Việt Lặc Vân Sơn thì mở một tòa học đường, làm phu tử. Có điều tuy rằng mọi người đều biết quan hệ của hai người, nhưng dù sao chưa từng bày rượu, trong cung cũng chưa có hạ một đạo thánh chỉ rõ ràng, có thể nói ở đại Đông, quan hệ của hai người còn có chút danh không chính ngôn không thuận.

Ngũ Tử Ngang than thở: “Việt Lặc Vân Sơn từng là Nữ Trinh vương, hắn theo Tử Hoa về, người ngoài biết là một chuyện, ta bên này hạ chỉ chính là một chuyện khác. Tần Ca, ta đang suy nghĩ một việc.”

“Cái gì?”

Tần Ca cuối cùng cũng từ trong chữ của mình ngẩng đầu lên.

Ngũ Tử Ngang đi tới bên cạnh hắn, ôm hắn: “Không bằng… cho Việt Lặc Vân Sơn điều dưỡng một chút?”

Bút trong tay Tần Ca rơi trên giấy Tuyên Thành, bỗng nhiên quay đầu: “Ngươi là nói?!”

“Chính là ý này.” Ngũ Tử Ngang ôm chặt Tần Ca, giải thích: “Ta thừa nhận ta có tư lợi của ta. Bụng Liễu Song đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, còn Tử Hoa, ta vẫn là không chịu được nó ngay cả con của mình cũng không có. Việt Lặc Vân Sơn ta trái lại biết hắn có tâm tư này. Ta đã phái người đi tìm phượng đan, nếu Việt Lặc Vân Sơn có con của Tử Hoa, dù cho không có đạo thánh chỉ này cũng không sao cả, Tử Hoa coi như là chân chính có cái nhà.”

Tần Ca không lên tiếng, Ngũ Tử Ngang biết hắn đang suy nghĩ. Tần Ca vẫn rất muốn lại sinh một đứa con, nhưng lúc hắn sinh Tần Gia Hựu làm Ngũ Tử Ngang sợ hãi, cũng đau lòng chết mất. Ngũ Tử Ngang không quan tâm con có theo họ mình hay không, cho nên nói cái gì cũng không cho Tần Ca lại sinh, cũng không cho Tần Ca phái người đi tìm phượng đan. Mười một năm, Tần Ca cũng đã chặt đứt suy nghĩ lại sinh, huống chi tuổi tác hắn bây giờ cũng không cho phép.

“Ngươi có từng nghĩ, nếu Việt Lặc Vân Sơn và Ngũ Tử Hoa biết chuyện điều dưỡng, bọn họ sẽ đoán được thân thế của Tử Quân.”

“Ta chính là muốn bọn họ đoán được.”

Tần Ca quay đầu nhìn lại.

Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói: “Tử Anh sinh hai nha đầu, sau này gả cho người có thể giúp phe Tử Quân hay không cũng rất khó nói. Phượng đan này tất sinh nhi tử. Nếu Tử Hoa có nhi tử, đoán được thân thế của Tử Quân, nhất định sẽ nghĩ Tử Quân là nhi tử của ta. Như vậy con nó ngày sau chắc chắn sẽ tận tâm phụ tá Tử Quân. Tử Quân vẫn phải có huynh đệ giúp đỡ ta mới yên tâm.”

“Ngươi nghĩ thật là xa.”

“Tử Quân là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải mưu đồ cho nó. Trong lòng Việt Lặc Vân Sơn vẫn có vướng mắc với ngươi, chúng ta để hắn sinh nhi tử cho Tử Hoa, coi như là đền bù lẫn nhau. Đối với hai bên đều có lợi.”

Ngũ Tử Ngang đã nói như thế đó chính là đã nghĩ cặn kẽ. Tần Ca sau khi cân nhắc gật gật đầu: “Được rồi. Nếu có thể tìm được phượng đan, ta tự mình đi tìm Việt Lặc Vân Sơn. Có điều ngươi sẽ không sợ hắn vừa nghe đau như thế sẽ nao núng?”

Ngũ Tử Ngang yêu thương hôn Tần Ca, âm thanh khàn mấy phần: “Để Việt Lặc Vân Sơn điều dưỡng, ta cũng là muốn biết ngươi lúc trước rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ.”

“Ngươi ấy à.”

Ôm hôn Ngũ Tử Ngang, Tần Ca dùng môi lưỡi mình nói cho đối phương biết hắn không quan tâm. Có thể tự mình thai nghén con nối dõi vì người này, chút đau ấy lại coi là gì.

“Lương hoàng bệ hạ, Lại bộ thượng thư Phùng đại nhân cầu kiến.”

“Phùng Duy Châu? Bảo hắn đến thư phòng chờ.”

“Dạ.”

Buông Tần Ca ra, Ngũ Tử Ngang cười cười: “Không nhịn được sao?”

Lau nước bọt ở khóe miệng Ngũ Tử Ngang, Tần Ca đẩy đẩy y: “Đi đi, ta tiếp tục viết chữ.”

“Được.”

Một lần nữa trải một tờ giấy Tuyên Thành cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang lúc này mới ra gặp Phùng Duy Châu. Sau khi Tần Gia Hựu chuyển khỏi đây, gian phòng vốn của bé liền sửa thành chỗ nghỉ ngơi ngày thường của Tần Ca, thư phòng thì thành nơi xử lý triều chính ngày thường của Ngũ Tử Ngang. Nhi tử tự mình chấp chính, Ngũ Tử Ngang đương nhiên không thể lại chạy đi ngự thư phòng.

Vừa vào thư phòng, nụ cười trên khuôn mặt Ngũ Tử Ngang liền thu lại. Bên trong thư phòng, Phùng Duy Châu quỳ trên mặt đất.

“Đây là làm sao vậy?” Ngũ Tử Ngang đi qua ngồi xuống.

Phùng Duy Châu dập đầu một cái với y, sắc mặt đỏ lên úp úp mở mở: “Lương hoàng, bệ, bệ hạ… Thần, thần khẩn cầu… Lương hoàng bệ hạ, cho phép thần, đi, đi Đột Quyết.”

“Ha hả,” Ngũ Tử Ngang cười ra tiếng, “Quả nhiên là nhịn không nổi nữa ha.”

Đầu Phùng Duy Châu cũng sắp chôn vào trong ngực.

“Khoa Thấm, y, y một mình, một mình…”

“Mà thôi mà thôi, ngươi cũng đừng giải thích. Y ở Đột Quyết thế nào quả nhân rõ ràng hơn ngươi. Thế nào, ngươi không để ý hắn có năm đứa con?”

Phùng Duy Châu lập tức lắc đầu: “Ta biết, biết y…” Là bị ép.

Ngũ Tử Ngang nghiêm mặt nói: “Duy Châu, quả nhân có thể cho ngươi đi Đột Quyết, song ngươi đến Đột Quyết không chỉ có riêng là nói chuyện yêu đương, ngươi hiểu ỵ́ quả nhân chứ.”

Mặt Phùng Duy Châu không đỏ như vậy nữa, gật đầu thật mạnh: “Thần hiểu. Lương hoàng bệ hạ, ngài hết lòng đối với thần thần tuyệt đối sẽ không phụ lòng.”

“Ngươi hiểu thì tốt nhất. Ngươi đề cử cho quả nhân một Lại bộ thượng thư thích hợp, chờ ngươi bàn giao xong việc Lại bộ thì đi Đột Quyết đi. Duy Châu, con của Khoa Thấm Khả Thập không có mẹ, ngươi đi chính là mẹ của bọn chúng. Năm tiểu tử ấy ngươi phải giáo dục bọn chúng cho tốt. Quả nhân không muốn nhìn thấy bọn chúng lớn lên vì ngôi vua mà chém giết, cũng không muốn nhìn thấy trong bọn chúng có ai bất trung với đại Đông.”

“Thần sẽ.”

“Được, ngươi đi đi.”

Dập đầu ba cái thật mạnh, Phùng Duy Châu khom người rời đi. Sau khi hắn rời đi, Ngũ Tử Ngang hài lòng cười. Y muốn hết sức trải một con đường thuận lợi cho nhi tử trước khi mình trăm năm, để nhi tử làm một hoàng đế thư thư thái thái.

Đi trên đường phố ở kinh thành, Tần Gia Hựu một thân trang phục tiểu công tử dắt tay Diêm Nhật nghênh ngang đi trên đường. Tay kia Diêm Nhật xách một túi đồ ăn vặt, đều là tiểu hoàng đế bảo gã mua.

“Nhật Nhật, ta nghe nói lúc ‘mẹ’ ta mang thai ta còn sai ngươi đi tìm cái quả đó, ngươi tìm được không?”

Diêm Nhật dè dặt chú ý bốn phía, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Sao lại hỏi cái này?”

“Cha hình như muốn cho thím ăn, cho nên ta hỏi xem ngươi có hay không.”

Diêm Nhật lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, khom người nói bên tai tiểu hoàng đế: “Tìm được. Nhưng mà ta chưa nói với lão gia, ta thu lại. Muốn ta đưa cho lão gia không?”

“A? Ngươi vì sao chưa nói?”

Diêm Nhật nhếch miệng: “Lúc ta lấy được ‘phu nhân’ đã mang thai, ta sợ ‘phu nhân’ ăn nhiều tổn hại tinh thần, nên chưa nói.”

“Ngươi sao không nói chứ?” Tần Gia Hựu có chút tức giận, Diêm Nhật không khỏi nắm chặt tay bé.

“Ngươi nếu nói ta còn cần phát sầu sao. Cả ngày nghe những người ấy dong dong dài dài cũng sắp phiền chết rồi.” Tần Gia Hựu oán trách một tiếng, sau đó tròng mắt xoay xoay, tựa hỏi tựa không nhỏ tiếng: “Ngươi nói ‘mẹ’ ta bây giờ còn có thể sinh không?”

“Thiếu gia!”

“Hử?!”

“Ừm, Tử Quân.”

“Ừ, nhớ kỹ, đừng gọi sai nhé.”

Khuôn mặt Diêm Nhật vẫn luôn tái nhợt lộ ra hơi đỏ.

Đi vài bước, Tần Gia Hựu ngoắc ngoắc tay với Diêm Nhật, Diêm Nhật khom lưng. Tần Gia Hựu kề tai nói nhỏ với gã: “Sau khi trở về đưa cái quả đó cho ta.”

“Tử Quân?”

“Ngươi đừng quản, đưa cho ta là được.”

Diêm Nhật sẽ không vi phạm ý chỉ của Tần Gia Hựu mặc dù lo lắng người này sẽ làm ra “chuyện xấu”, vẫn gật đầu.

“A, mệt rồi, không đi dạo nữa, về đi.”

Diêm Nhật biết người này vội vã trở lại làm cái gì, trái tim chợt cao chợt thấp.

“Tử Quân.”

“Ta biết ta biết, ngươi yên tâm, ta làm việc có chừng mực.”

Trở lại cung, từ chỗ Diêm Nhật lấy được viên phượng đan đó, Tần Gia Hựu dùng một cái túi vải chứa chạy thẳng tới Nhân Tâm đường.

Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đi thăm viếng, mấy ngày nay đều là Thân Mộc và một vị công công khác canh. Nhìn thấy Tần Gia Hựu, Thân Mộc hành lễ, sau đó nói: “Hoàng thượng, Lương hoàng bệ hạ đi chỗ lão thái thái.”

“A, phụ hoàng đâu?”

“Thái thượng hoàng đang vẽ tranh.”

“Tốt, ta đi tìm phụ hoàng.”

“Hoàng thượng, ngài lại đã quên nói ‘trẫm’.”

“Ui dào, ở bên ngoài ta sẽ nhớ.”

Khoát khoát tay với Thân Mộc, Tần Gia Hựu chạy thẳng tới phòng vốn là của mình. Đến cửa, bé lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần tới rồi.”

“Tử Quân? Vào đi.”

Tần Gia Hựu đẩy cửa tiến vào, sau đó đóng cửa kéo khóa. Nghe thấy tiếng bé khóa cửa, Tần Ca ngẩng đầu lên: “Đang yên đang lành khóa cửa cái gì?”

“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng nói với người.”

Tựa như làm trộm, Tần Gia Hựu bước nhanh tới trước mặt phụ hoàng, từ trong túi vải lấy ra một cái hộp ánh vàng rực rỡ. Vừa nhìn thấy cái hộp kia, sắc mặt Tần Ca lập tức thay đổi.

“Phụ hoàng, Nhật Nhật nói người khi đó cho rằng chưa mang thai nhi thần sai gã lại đi tìm phượng đan. Sau đó Nhật Nhật tìm được phượng đan người đã mang nhi thần mấy tháng, gã nghe nói liền thu phượng đan lại. Nhi thần nghe nói cha muốn tìm phượng đan cho tam thúc, không phải vậy sao, nhi thần vội vàng lấy ra.”

Tần Gia Hựu vẻ mặt tranh công bày phượng đan trước mặt phụ hoàng, ánh mắt muốn bao nhiêu ngoan có bấy nhiêu ngoan.

Ngón tay Tần Ca hơi run, hắn sững sờ nhìn cái hộp màu vàng kia, tim đập không yên.

“Phụ hoàng, nhi thần còn có tập sớ tấu chưa phê.”

“Ừ.”

Cử động ngón tay bảo nhi tử rời đi, ánh mắt Tần Ca không rời cái hộp kia. Tần Gia Hựu nhịn cười, làm bộ quan tâm nói: “Tam thúc đã ba mươi sáu phải không, không biết sinh con có thể bị nguy hiểm hay không. Nhưng mà có Dung thái y, hẳn là cũng sẽ không quá khó. Phụ hoàng, nhi thần lui xuống.”

“Đi đi.”

Tần Ca biết nhi tử rời đi rồi, cũng biết nhi tử một lần nữa đóng cửa lại. Con ngươi hắn chằm chằm trên viên phượng đan đó, bên tai vẫn còn câu nói của nhi tử ban nãy: “… Nhưng mà có Dung thái y, hẳn là cũng sẽ không quá khó…”

Phù phù, phù phù, phù phù… Tần Ca khống chế không được hai tay mình mở cái hộp kia ra, phượng đan trong suốt ở ngay trước mắt hắn.

Muốn đưa viên phượng đan không dễ dàng gì lấy được cho Việt Lặc Vân Sơn sao? Tần Ca một tay ấn lên bụng mình. Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng chính mình nuốt nước miếng. Tuổi của hắn tuy lớn, ai dám nói hắn đã qua bốn mươi? Tần Ca không phải khoe khoang, từ sau khi sinh nhi tử tật tay chân lạnh lẽo của hắn cũng khá hơn nhiều, mấy năm nay cuộc sống thảnh thơi, lại không có chuyện gì cần hắn bận tâm, nói hắn ba mươi cũng có người tin.

Xoắn xuýt giãy giụa rất lâu, ánh mắt Tần Ca kiên định, cầm lên viên phượng đan kia. Phượng đan này có thể gặp mà không thể cầu, sao có thể tiện nghi người khác!

Dọc đường đi Tây Noãn các, Tần Gia Hựu nhảy nhót vô cùng. Ha ha ha, bé rốt cuộc không cần lo lắng không ai kế thừa ngai vàng, ha ha ha… Nghe nói dùng phượng đan tất sinh nam, sang năm lúc này bé hẳn là đã ôm đệ đệ rồi. Cha không phải tiếc nuối lúc phụ hoàng mang thai bé không ở bên chăm sóc sao, bây giờ bé lại chế tạo một lần cơ hội cho cha, cha không cần tiếc nuối. Còn cha sau khi biết có trách bé hay không, Tần Gia Hựu một chút cũng không lo lắng, cùng lắm thì bé làm hoàng đế thêm mấy năm đi.

Phía trước đi tới một người, Tần Gia Hựu đứng lại, cười sâu sắc với người nọ. Đối phương mấy bước đi tới trước mặt bé, nhìn chằm chằm bé hai tay trống không.

“Nhật Nhật, chừng hai năm nữa ta sẽ cao hơn ngươi.”

“Dạ.”

“Nhật Nhật, đừng quên chuyện ngươi hứa với ta.”

“Sẽ không quên.”

Dắt tay Diêm Nhật, Tần Gia Hựu không quan tâm ánh nhìn chăm chú hai bên, đi về phía Tây Noãn các. Nhìn nụ cười hớn hở ở khóe miệng bé, Diêm Nhật vô cùng căng thẳng, viên phượng đan kia, rốt cuộc sẽ bị ai ăn?

“Nhật Nhật, ta sắp làm huynh trưởng.”

“Cái gì?!”

Chim trong ngự hoa viên bị kinh sợ lao lên trời. Không lâu sau, trong Nhân Tâm đường cũng truyền ra tiếng rống kinh hãi của một người: “Tần Gia Hựu! Ngươi thực sự là ăn gan hùm mật báo!”

Hoàng cung bình tĩnh mười mấy năm lại một lần nữa gà bay chó sủa, có một vị âm soái Diêm La điện kinh hoàng khiếp sợ cầm cái hộp vàng trên tay giấu đi. Hự, nộ khí của Lương hoàng bệ hạ rất lớn nha, viên phượng đan này có cần bây giờ giao ra không.

Lúc này Ngũ Tử Ngang đâu còn có tâm tư đi quản viên phượng đan đó. Y chưa từng động tới một đầu ngón tay nhi tử hận không thể bắt nhi tử qua đây đánh đau một trận.

“Ngươi không thích?” Có người lạnh lùng hỏi.

Dưới chân Ngũ Tử Ngang mềm nhũn, bổ nhào tới kêu rên: “Tần Ca, bà xã! Ngươi nhưng ngàn vạn đừng xuống giường, ngàn vạn chớ lộn xộn, ta ta ta ta…”

Câu chuyện quân thần vẫn còn tiếp tục trình diễn, còn nhóc con mới vừa thành hình trong bụng phụ hoàng mình này tương lai sẽ biến thành thế nào, cũng chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.

~ Hoàn ~

Vậy là Trầm nịch đã chính thức khép lại rồi nha các bạn ơi. Em Gia Hựu ta nghĩ gian manh như thế chắc sau này sẽ là công đóa ^^~

Phiên ngoại của Hồng phúc dao sẽ được đẩy lên làm dự án đam mỹ chính trong blog mình. Các bạn nhớ theo dõi nha.

Advertisement

6 bình luận về “Trầm nịch – Phiên ngoại – Kết cục

  1. Ui ui tại sao ta lại đọc muộn thế này, thoả mãn cp Dạ x Quế( H hehehe ); lại phải tự YY phiên ngoại Hựu x Nhật tiếp thôi; thật ra thì ta cũng ko quá thích cái kết của cp Duy Châu, tội ảnh quá, phải như ảnh sinh con cho anh Khoa thì vui cả nhà :<<

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s