Hồng phúc dao – Phiên ngoại 5

Hồng phúc dao

Phiên ngoại ngũ – Quấn mãi không rời

Vào phòng, rửa tay, Ngũ Mặc nhận lấy trà nóng người hầu đưa lên nhấp một hớp. Có người tiến vào, hắn quay đầu lại, người tiến vào ra hiệu, người hầu lui ra ngoài, y đóng cửa lại. Đi tới trước mặt Ngũ Mặc, y sờ lên mặt hắn: “Đi đâu? Sáng sớm đã đi ra ngoài, cũng không có tiến cung.”

Buông chén trà, Ngũ Mặc hai tay ôm lấy y, tựa trong ngực y: “Ta đi chỗ Tích Tứ.”

“Thế nào? Mặc Huyền chọc Tích Tứ thế nào?” Lưu Hoài Uyên ôm hắn, từ sau khi Tang Vận có thai ngoài ý muốn, người này mỗi ngày chạy trong cung ngoài cung, gầy rất nhiều.

“Hoài Uyên.”

“Ừ?”

Ngũ Mặc thở thật dài, lại không tiếp tục. Lưu Hoài Uyên ôm ngang lên, vào phòng ngủ.

Không có tình cảm mãnh liệt, không có ướt át, Lưu Hoài Uyên chỉ nằm tựa trên giường mềm, trong lòng ôm Ngũ Mặc. Đối phương buồn bã không vui, Lưu Hoài Uyên cũng không ép hỏi, nắm tay hắn nhẹ nhàng vỗ về.

“Hoài Uyên.”

“Ơi.”

“Ta hôm nay đi chỗ Tích Tứ, hỏi hắn và Mặc Huyền là có chuyện gì, sao đang yên lành lại không cho Mặc Huyền vào cửa.”

“Tích Tứ nói như thế nào?”

“Có người thích Mặc Huyền.”

Lưu Hoài Uyên cười: “Đây là chuyện tốt mà. Chứng tỏ Mặc Huyền được người thích giống như ta.” Thấy Ngũ Mặc không những mất hứng, trái lại tâm sự nặng nề, y hỏi: “Thế nào? Ngươi không thích người nọ?”

Ngũ Mặc lắc đầu.”Hoài Uyên, người thích Mặc Huyền, là nam quan của ‘Nghênh Hoan lâu’.” Lưu Hoài Uyên sững sờ, nhưng y cũng không có tức giận, mà là bình tĩnh chờ đối phương nói xong.

“Hoài Uyên, người nọ vì giữ mình cho Mặc Huyền, thiếu chút bị tú bà đánh chết. Mặc Huyền và hắn sớm đã có cử chỉ thân mật. Tích Tứ nói Mặc Huyền thích người nọ, chỉ vì người nọ giấu giếm nó thân phận mình, mặc người nọ ở chốn đó không quan tâm. Tích Tứ sợ Mặc Huyền ngày sau hối hận, chuộc người nọ ra, giữ lại trong phủ. Sở dĩ không cho Mặc Huyền vào cửa, là vì để nó thấy rõ trái tim mình.”

Lưu Hoài Uyên ôm chặt người trong lòng, biết hắn vì sao lại buồn bã không vui. Thân thế vị tiểu quan kia sợ là khiến người này liên tưởng đến thân thế chính mình.

“Mặc Mặc, Mặc Huyền nếu thật thích vị tiểu quan đó, ta sẽ không phản đối. Tích Tứ đứa nhỏ này biết đúng mực, để nó dạy dỗ dạy dỗ Mặc Huyền, nó không phải đã chuộc người nọ ra sao? Sau này ta phái người cầm bạc chuộc hắn cho Tích Tứ. Mặc Huyền là nhất thời hồ đồ, trông nó mỗi ngày đi quý phủ Tích Tứ vấp phải trắc trở, phỏng chừng cũng đã nghĩ thông.”

Ngũ Mặc khẽ nâng đầu nhìn chăm chú nam tử đã cùng hắn sống mười tám năm. Năm tháng lưu lại dấu vết tại thái dương y, mười tám năm nay, người này làm được hứa hẹn với hắn lúc trước.

“Mặc Mặc,” Lưu Hoài Uyên khẽ vuốt hai má người yêu, “Mặc Huyền là nhi tử của ngươi ta, nó chỉ là còn nhỏ, còn không hiểu được thế nào đi yêu người mình thích. Nhưng nó tuyệt không phải bởi vì đối phương là tiểu quan mới đối xử với hắn như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm gì. Nhi tử của chúng ta sẽ giống như ta, một đời chỉ yêu một người.”

“Hoài Uyên, nếu Mặc Huyền không muốn người nọ, ngươi giúp ta sắp xếp một nơi đi tốt cho hắn.”

Lưu Hoài Uyên cười nói: “Mặc Mặc lên tiếng, tiểu nhân sao dám không theo?”

Ngũ Mặc bị chọc cười, Lưu Hoài Uyên lập tức cúi đầu, ngậm môi hắn: “Mặc Mặc, ta đã thui thủi một mình nhiều ngày.” Ngũ Mặc hai tay ôm cổ Lưu Hoài Uyên, chủ động dán lên.

Đứng trên tường thành, Lưu Hoài Uyên hướng về phía mặt trời chiều ngẩn người. Vừa mới nhận được thư từ kinh thành, hoàng huynh uống đến say mèm vào ngày giỗ Tang Vận. Nghĩ đến lúc này năm trước, y còn cùng người nọ đánh toan uống rượu bên hồ Tiêu Tương, mà bây giờ lại cảnh còn người mất. Tang Vận chết, trái tim hoàng huynh cũng chết theo. Mà y lại vào ngày Tang Vận chết mới biết, hoàng huynh vậy mà yêu Tang Vận, hoàng huynh vậy mà lại yêu một vị nam tử, yêu đến sau khi Tang Vận chết cả người đều tính tình thay đổi, yêu đến không ngại ép phụ hoàng thoái vị, giam lỏng phụ hoàng.

Một vị là phụ hoàng của y, một vị là huynh trưởng đồng bào của y, một vị là bạn thân tri kỉ của y, y đứng phe nào cũng không phải, y chỉ có thể tránh xa xa. Tang Vận, ngươi nếu trên trời có linh thì báo mộng cho ta đi. Nói cho ta hài cốt ngươi ở nơi nào, mang về hài cốt của ngươi, hoàng huynh mới có thể dễ chịu một chút. Tang Vận, hoàng huynh không có lừa gạt ngươi, hoàng huynh chỉ là giấu giếm ngươi, giấu giếm ngươi một số chuyện y không muốn ngươi biết.

“Vương gia, ngài nên ăn cơm.”

Lưu Hoài Uyên thở dài một tiếng về phía nơi xa, quay người đi xuống tường thành.

Trong lòng khó chịu, Lưu Hoài Uyên cũng không có khẩu vị gì. Qua loa ăn mấy miếng, y sai người hầu dắt ngựa tới định ra ngoài thành chạy, để gió thổi đi ngột ngạt trong lòng y.

Thúc ngựa không có mục đích mà chạy băng băng, trong lòng Lưu Hoài Uyên thoáng thoải mái hơn chút. Ngựa chạy vào bụi cây, dần dần chậm bước chân, Lưu Hoài Uyên đơn giản nhảy xuống ngựa, để ngựa tự mình đi ăn cỏ, y đi tới dưới một thân cây ngồi xuống. Trời đã tối, trong bụi cây rất mát mẻ, bây giờ biên ải an bình, y cũng không sợ có địch tập kích.

Ngồi một lát, trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến tiếng động, Lưu Hoài Uyên nhanh chóng nhảy lên, núp sau một thân cây khác. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, y rút chủy thủ bên hông ra. Người tới đi đến bên cạnh cái cây Lưu Hoài Uyên ngồi ban đầu, nương ánh trăng, Lưu Hoài Uyên nhìn thấy trong tay người tới nâng một con chim cú mèo, thuận thế hướng về phía trước, y nhìn thấy một khuôn mặt ngũ quan rất bình thường, là một nam tử.

Nam tử sờ sờ đầu con cú mèo, đặt con cú mèo xuống. Con cú mèo kêu mấy tiếng, đập đập cánh, bay lên. Nam tử ngửa đầu nhìn con cú mèo bay lên cành cây, kêu với hắn, hắn cười nhàn nhạt. Dưới ánh trăng, ngũ quan bình thường của nam tử trong nụ cười tại phút chốc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ chói mắt, Lưu Hoài Uyên lập tức ngây dại. Sau khi con cú mèo bay lên một thân cây khác, nam tử xoay người rời đi, rất nhanh biến mất trong bụi cây.

Lưu Hoài Uyên từ phía sau cây đi ra, tâm trạng kinh ngạc. Gọi con ngựa của mình tới, y lặng lẽ đi theo. Ra khỏi rừng cây, rất xa, y nhìn thấy nam tử vào thành, Lưu Hoài Uyên vội vàng lên ngựa. Vào cổng thành, trên đường phố còn có thật nhiều người đi ra hóng mát, y mất đi tung tích của nam tử.

“Các ngươi có thấy một vị nam tử mặc áo dài vải xám đi qua nơi này hay không? Tuổi hăm hai hăm ba.” Lưu Hoài Uyên hỏi binh lính giữ thành.

Mấy vị binh sĩ nghĩ nghĩ, một vị trong đó hỏi: “Vương gia là hỏi Ngũ y quan sao?”

“Ngũ y quan?”

“Vương gia, Ngũ y quan ra khỏi thành đi tiễn một con chim cú mèo đã chữa khỏi, vừa mới trở về. Hắn mặc áo dài vải xám, thoạt nhìn cũng chính là hơn hai mươi. Rất giống như vương gia ngài nói.”

“Hắn là đại phu trong quân?”

“Đúng vậy, vương gia. Ngũ y quan vừa tới không bao lâu, cho nên vương gia ngài có lẽ còn chưa từng gặp. Nhưng mà y thuật của Ngũ y quan rất cao, tính tình lại ôn hòa, chúng ta bị thương có bệnh gì đều thích tìm Ngũ y quan.”

“Hắn tên là gì?”

“Chúng ta chỉ biết hắn họ Ngũ, tên thì không biết.”

Lưu Hoài Uyên cười, đã là y quan trong quân, vậy y càng dễ tìm người.

“Ngũ Mặc.”

Người đang điều chế thuốc quay đầu: “Uông đại nhân.”

Y quan trưởng nói: “Vương gia có chút không thoải mái, ngươi theo ta qua.”

“Dạ.”

Lần đầu tiên phải gặp vương gia, Ngũ Mặc có chút căng thẳng.

Nhấc hòm thuốc, theo phía sau Uông đại nhân, Ngũ Mặc cúi đầu đi vào phòng ngủ của vương gia. Vương gia không có ở trên giường, mà là ngồi trên ghế mềm cạnh bàn. Uông đại nhân ngồi xuống, bảo vương gia đặt tay lên đệm khám, xem mạch. Ngũ Mặc cúi đầu đứng phía sau Uông đại nhân, chờ chỉ thị.

Uông đại nhân sau khi nghiêm túc xem mạch rất là khó hiểu, thân thể vương gia tốt hết sức mà? Giương mắt, hắn liền thấy vương gia vẻ mặt hứng thú nghiêng đầu đang nhìn Ngũ Mặc, Uông đại nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ý cười cười. Lưu Hoài Uyên nháy mắt mấy cái với hắn, Uông đại nhân lấy tay ra, làm bộ làm tịch nói: “Ngũ Mặc, ngươi ở đây chờ một lát, ta quên cầm kim.”

Ngũ Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy một vị nam tử khôi ngô đang cợt nhả nhìn hắn. Đây chính là vương gia? Hắn nhíu mày trong lòng, sau đó lại cúi đầu. Uông đại nhân đứng dậy mỉm cười mà đi, Ngũ Mặc đứng đó không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên, Lưu Hoài Uyên đơn giản đè thấp thân thể đi nhìn mặt hắn. Đối phương là vương gia, Ngũ Mặc có không muốn thế nào, cũng không thể mở miệng trách cứ, chỉ có thể tận lực đè thấp đầu, né tránh cái nhìn chăm chú của đối phương.

Trong lòng biết cử chỉ của mình đã khiến cho đối phương không vui, Lưu Hoài Uyên ngồi thẳng lên: “Ngồi xuống đi.”

Ngũ Mặc bất động.”Vương gia, Ngũ Mặc chỉ là một y quan nho nhỏ.”

“Ngươi đã biết ta là vương gia, vậy phải nghe theo lệnh, ngồi xuống.”

Chân mày Ngũ Mặc hơi nhíu lại, cúi đầu ngồi xuống.

Lưu Hoài Uyên vẫn là bộ dáng hiếu kỳ, nhìn đối phương nửa ngày, y đột nhiên tự mình rót chén trà, đẩy tới trước mặt Ngũ Mặc: “Chiều hôm qua trời tối, ta không nhìn rõ, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ ràng ngươi trông như thế nào.” Ngũ Mặc giật mình giương mắt, chiều hôm qua?

“Chiều hôm qua ngươi thả một con chim cú mèo trong rừng, phải không?” Ngũ Mặc gật gật đầu, phòng bị trong mắt rút đi, vương gia vẫn nhìn hắn là bởi vì việc này?

Lưu Hoài Uyên cười híp mắt chỉ chỉ chén trà kia: “Đừng căng thẳng. Ta chiều hôm qua không thấy rõ bộ dáng ngươi, nhưng mà ban nãy ngươi vừa tiến đến, ta liền biết người chiều hôm qua là ngươi.” Ngũ Mặc cầm cốc lên, không có uống, vô ý thức lại cúi xuống, cái nhìn chằm chằm chăm chú của vương gia khiến hắn rất không quen.

Lại nhìn Ngũ Mặc một lát, Lưu Hoài Uyên hỏi: “Ngươi khi nào vào trong quân?”

“Ba tháng trước.”

“Năm nay bao nhiêu?”

Không trả lời ngay, qua một lát, Ngũ Mặc mới mở miệng: “Hai mươi lăm.”

“Hai mươi lăm? Thật nhìn không ra.” Lưu Hoài Uyên cười, lộ ra một cái răng nanh của mình. Người này lớn hơn mình năm tuổi, vì sao thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình? Lưu Hoài Uyên sờ sờ mặt, chuyện của hoàng huynh và Tang Vận cũng làm y già đi. Đối phương vẫn cúi đầu, Lưu Hoài Uyên có chút sốt ruột, gương mặt xinh đẹp như vậy vì sao luôn muốn giấu đi?

Suy nghĩ Lưu Hoài Uyên vừa chuyển, đưa tay phải ra: “Uông đại nhân vẫn không đến, Mặc Mặc, vậy ngươi giúp ta xem một cái đi.” Ngũ Mặc lần này ngẩng đầu, ngạc nhiên không ngớt, vương gia, gọi hắn là gì?

“Mặc Mặc,” Lưu Hoài Uyên hù chết người không đền mạng lại hô tiếng, “Giúp ta xem một cái.”

Ngũ Mặc bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch như gặp quỷ đặt chén trà xuống, xoay người chạy trối chết. Hắn cũng không biết chính mình vì sao phải trốn, thuần túy là phản ứng đầu tiên sau khi gặp phải nguy hiểm của người bình thường.

Sờ sờ mặt, Lưu Hoài Uyên lẩm bẩm nói: “Ta có đáng sợ như vậy sao?”

Giã thảo dược trong y xá, Ngũ Mặc nghĩ tới lần gặp mặt với vương gia năm ngày trước đó. Đại bất kính mà trốn đi, hắn cho rằng vương gia sẽ trách phạt hắn, nhưng người nọ lại không có chút động tĩnh nào. Khiến hắn sau khi hoảng trong lòng lại rất là khó hiểu, vương gia chẳng lẽ chỉ là muốn xem hắn bộ dạng thế nào ư? Nhưng, nhưng vương gia vì sao đột nhiên gọi hắn “Mặc Mặc” .

Hắn là cô nhi, từ khi có ký ức liền theo hành khất ăn mày xin cơm trên đường, năm mười hai tuổi hắn may mắn được ông chủ hiệu thuốc trúng ý, trở thành học đồ, lúc này mới thoát khỏi kiếp sống ăn xin. Lớn như vậy, chưa từng có ai gọi hắn “Mặc Mặc”. Vương gia, vì sao muốn gọi hắn như vậy? Có chút, không đứng đắn. Hoàn hồn, mới phát hiện thảo dược bị hắn giã đến quá nát, Ngũ Mặc lắc lắc đầu, bảo bản thân đừng nghĩ nữa. Hắn là y quan nho nhỏ, đối phương là vương gia, hắn chỉ cầu vương gia đừng làm khó dễ hắn, để hắn có thể phát huy sở trường của mình trong quân.

Ngũ Mặc tĩnh tâm tập trung tinh thần giã thuốc không có phát hiện có người tiến vào, cũng không có phát hiện ba y quan khác trong phòng đều bị người tới đuổi ra, không có phát hiện cửa bị người khẽ khóa trái.

Lưu Hoài Uyên nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước một chiếc ghế ngồi xuống, đầy hứng thú nhìn người trước mặt nghiêm túc giã thuốc. Đẹp, thực sự là đẹp, đêm đó trời quá tối, y thấy không đủ rõ ràng, nhưng đã đủ khiến trái tim y nhảy loạn thình thịch. Năm ngày trước sau khi nhìn tỉ mỉ, y càng là đêm không thể ngủ ăn không ngon miệng, chán nản không ngớt. Trong quân có một người xinh đẹp như vậy, y thế nào lại không phát hiện chứ? Hơn nữa, Mặc Mặc nghiêm túc càng xinh đẹp. Mặc Mặc, hô mấy lần trong lòng, Lưu Hoài Uyên tự mình đa tình gật gật đầu, Mặc Mặc ngày đó nhất định là xấu hổ mới trốn.

Giã xong một bát thuốc, Ngũ Mặc đổ vào trong giấy bản, xoay người lại lấy dược liệu mới. Dư quang khóe mắt liếc đến phía sau ngồi một người, hắn quay đầu nhìn lại.

“Bộp!”

Chày giã thuốc trên tay rơi xuống đất, suýt nữa đập chân hắn.

“Vương gia?”

Lưu Hoài Uyên nhảy qua, nhặt chày giã thuốc lên: “Mặc Mặc, có đập vào chân hay không? Xin lỗi, ta không phải cố ý dọa ngươi.”

“Vương, vương gia.” Ngũ Mặc cầm lấy chày giã thuốc, đè hoảng hốt xuống, “Thuộc hạ tên là Ngũ Mặc.”

Lưu Hoài Uyên lộ ra răng nanh của y: “Ta biết mà, có điều ta thích gọi ngươi Mặc Mặc.”

“Vương gia.” Ngũ Mặc lạnh mặt, “Ngũ Mặc chỉ là một y quan nho nhỏ, xin vương gia đừng trêu đùa thuộc hạ.”

“Ta sao có thể trêu đùa Mặc Mặc?” Lưu Hoài Uyên cười thật to, “Gọi ngươi ‘Mặc Mặc’ là bởi vì ta thích ngươi.”

“Vương gia!” Ngũ Mặc lui về phía sau mấy bước, “Xin vương gia tự trọng.” Từng nghe nói có một số quan gia thích chơi đùa nam tử, nhưng vào trong quân hơn ba tháng, cũng không nghe ai nói vị vương gia này có ham mê như vậy, chẳng lẽ là hắn kiến thức hạn hẹp?

Lưu Hoài Uyên không có tiến lên, mà là sụp mặt: “Mặc Mặc, ta không phải trêu đùa ngươi. Đêm đó Mặc Mặc cười trước mặt ta, ta đối đối với Mặc Mặc vừa gặp đã yêu.”

Lần đầu tiên được người ta nói thích, còn là một nam tử, là một vương gia, Ngũ Mặc cao hứng không nổi, trái lại vô cùng phòng bị. “Ngũ Mặc thân phận khiêm tốn, còn xin vương gia tha cho Ngũ Mặc.”

Lưu Hoài Uyên rất là khổ não, nhưng lập tức y lại cười sải bước tiến lên đẩy đối phương vào góc tường. “Mặc Mặc, ta trúng ý ngươi.” Nói xong, y bất thình lình ôm lấy Ngũ Mặc, hôn một cái thật mạnh trên mặt đối phương, sau đó nhanh chóng buông tay lui đến khoảng cách an toàn. “Mặc Mặc, đây là tín vật đính ước, ngươi cũng không thể lại thích người khác.” Sau đó mở cửa rời đi.

Ngơ ngẩn che má trái, sắc mặt Ngũ Mặc trắng bệch, không ngờ hắn tướng mạo bình thường lại rước lấy sự chú ý của vương gia, hắn phải đi, đi thật xa. Giật mình một cái, Ngũ Mặc lao khỏi y xá chạy thẳng tới phòng mình. Mà khi hắn vọt vào phòng nhỏ của mình, hắn trợn tròn mắt. Bên trong phòng trống không, thật giống như bị ai ăn cướp.

“Ngũ Mặc, vương gia mới vừa tới cầm đi tất cả đồ vật của ngươi.” Một vị y quan hảo tâm cho biết. Thân thể Ngũ Mặc lung lay, ngồi xổm trên mặt đất.

Chậm rãi đi tới trước lều lớn tại quân doanh mà vương gia ở, Ngũ Mặc rất là thấp thỏm. Vương gia vì sao muốn lấy đồ của hắn? Hai thị vệ canh ngoài lều nhìn thấy hắn, lập tức nói: “Ngũ đại nhân, vương gia mời ngài đi vào.” Ngũ Mặc cắn cắn miệng, đè bất an xuống, đi vào.

Trong lều Lưu Hoài Uyên đang hồi âm cho hoàng huynh. Thấy Ngũ Mặc tiến vào, y vui mừng chỉ chỉ ghế tựa trước mặt: “Mặc Mặc, ngươi ngồi xuống trước chờ một chút, ta trả lời thư cho hoàng huynh xong sẽ hàn huyên với ngươi.” Sau đó cúi đầu tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Hắn mới không phải đến nói chuyện phiếm. Ngũ Mặc không có ngồi, không hiểu vị vương gia nghe nói vô cùng bình dị gần gũi này lại là một tên vô lại. Không chỉ nói không suy nghĩ với hắn, thậm chí, còn làm chuyện thất lễ bậc ấy với hắn.

Viết hai câu, Lưu Hoài Uyên ngẩng đầu thấy Ngũ Mặc còn đứng, lập tức nói: “Mặc Mặc, ngươi không thích chỗ kia? Vậy ngươi ngồi lên chân ta đi, chân ta rất dễ ngồi.”

Ngũ Mặc lập tức ngồi xuống, trên mặt là không vui rõ ràng. Lưu Hoài Uyên coi như không nhìn thấy, hài lòng cười, sau đó viết hồi âm của y. Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, Lưu Hoài Uyên viết xong, cất kỹ thư sai người tiến vào ngựa nhanh đưa trở lại kinh thành.

Thấy vương gia không có việc gì, Ngũ Mặc mở miệng: “Vương gia, đồ của ta.”

“A, đồ của ngươi à.” Lưu Hoài Uyên nói, “Ta giúp ngươi dời đến phòng ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta cùng nhau ở.”

“Vương gia!” Ngũ Mặc đứng lên.

“Mặc Mặc, ngươi đừng nóng giận nha, ta không nói với ngươi một tiếng đã chuyển đồ của người qua đây là ta không đúng, thế nhưng ta thích ngươi, đương nhiên phải ở cùng ngươi.”

Dù cho Ngũ Mặc tính tình khá hơn nữa, cũng không nhịn được: “Thuộc hạ đa tạ cất nhắc của vương gia, nhưng thuộc hạ không thích vương gia, cũng tự nhận không xứng với vương gia, xin vương gia trả lại đồ của thuộc hạ, thuộc hạ bây giờ sẽ từ quan.”

“Mặc Mặc.” Nụ cười của Lưu Hoài Uyên không còn, mang theo cường thế nói, “Nếu như ngươi không ở cùng ta, ta liền miễn chức của Uông đại nhân, sung quân hắn.”

“Vương gia há có thể lấy quyền đè người như vậy?” Ngũ Mặc tức giận đến phát run.

Lưu Hoài Uyên vô sỉ cười cười: “Bởi vì ta là vương gia mà.”

Vào đêm, Ngũ Mặc đứng trước giường mới, vô cảm. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ trở thành luyến sủng của người nào đó. Đè khuất nhục xuống, dưới cái nhìn chăm chú của một người phía sau cởi quần áo, lên giường. Không thể trần truồng, Ngũ Mặc vẫn mặc áo trong quần lót mặt hướng tường nằm nghiêng. Ánh nến trong phòng tắt, có người lên giường, chui vào chăn, ôm hắn.

“Mặc Mặc, trước khi ngươi cam tâm tình nguyện, ta sẽ không chạm vào ngươi, nhưng mà ngươi phải cho ta ôm ngươi ngủ.” Từ sau ôm Ngũ Mặc, Lưu Hoài Uyên ngáp một cái, “Mệt mỏi quá ha. Mặc Mặc, ngươi điều dưỡng điều dưỡng cho ta đi.”

Ngũ Mặc nhắm mắt lại, không hé răng.

“Mặc Mặc, trên người ngươi thơm quá, là mùi thuốc.” Lẩm bẩm một câu, Lưu Hoài Uyên mặc áo trong quần dài không có tiếng động, chỉ chốc lát liền vang lên tiếng ngáy.

Đêm nay, Ngũ Mặc một đêm không ngủ, mãi đến khi trời sắp sáng, hắn mới mệt mỏi rã rời thiếp đi. Người phía sau cùng hắn mở mắt cả đêm. Lưu Hoài Uyên biết mình rất hèn hạ, nhưng y sợ. Y không có nói sai, y đối với Ngũ Mặc là vừa gặp đã yêu, đêm đó nụ cười của người này cứ như thế không có chút báo động trước nào xông vào trong lòng y. Người mình thích, y phải nắm lấy chặt chẽ, tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ của hoàng huynh!

Đầu gối má kề với vương gia, khó tránh khỏi có người nói mát, có người chỉ trỏ hắn. Ngũ Mặc yên tĩnh tiếp nhận những tin đồn ấy, mãi đến một ngày, người nọ cười hì hì sai người dùng gậy đánh ba người nói xấu sau lưng hắn, cũng sung quân bọn họ, hắn không còn nghe thấy có người nói hắn làm sao dụ dỗ vương gia nữa.

Mỗi đêm bị người nọ ôm, Ngũ Mặc từ không muốn đến lãnh đạm lại đến quen nếp. Hắn chờ ngày người nọ hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn bình thường như vậy căn bản cũng không phải là đối tượng khiến người ta vừa gặp đã yêu, người nọ chỉ là nhất thời hoa mắt. Thế nhưng nửa năm trôi qua, người nọ vẫn như cũ mỗi ngày nói thích bên tai hắn, vẫn như cũ mỗi đêm đều phải ôm hắn ngủ.

Lại là vào đêm, Lưu Hoài Uyên vẫn theo nề nếp tối nay có chút không thành thật. Sau khi sờ soạng tay hắn một lát, hắn nghe thấy người này thấp giọng hỏi: “Mặc Mặc, ngươi chuẩn bị xong chưa? Cho ta có được không?” Đáng thương, rất là ủy khuất.

Ngũ Mặc cắn chặt răng, qua hơn nửa ngày, hắn chậm rãi buông. “Ừ.”

Lưu Hoài Uyên mừng rỡ như điên, lật người đưa lưng về phía y qua, nằm sấp lên. “Mặc Mặc, ta là lần đầu tiên, nhất định sẽ làm đau ngươi, ngươi đừng giận ta.”

Lần đầu tiên? Hắn không tin. Ngũ Mặc không lên tiếng, nhắm mắt lại. Sau đó hắn cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, mi mắt, hai má, cùng với trên môi hắn. Nụ hôn trên môi dần dần từ nhẹ biến nặng, từ chậm biến gấp, khi lưỡi đưa vào trong miệng hắn, khóe mắt Ngũ Mặc trượt xuống giọt lệ. Lưu Hoài Uyên biết tủi thân và không muốn của người này, nhưng y sẽ khiến người này tin tưởng mình, tin tưởng y đối với hắn vừa gặp đã yêu, tin tưởng y thích hắn, thậm chí yêu hắn.

Khi đối phương vụng về cởi quần lót của hắn, vụng về mở thân thể của hắn ra, Ngũ Mặc không khỏi cũng phải tin người này là lần đầu tiên. Đau, rất đau, người phía trên không ngừng xin lỗi, hắn đau đến hai mắt hoa đi. Ý thức dần dần không bị hắn khống chế, người phía trên không ngừng kêu “Mặc Mặc”, hắn và y cuối cùng vẫn là đi tới một bước này. Trở về không được, hắn lại cũng không thể quay về chính mình của quá khứ.

“Mặc Mặc, nóng hay không?”

Lắc đầu.

“Ta biết ngươi da mặt mỏng, cho nên không dám đi hỏi người khác, liền tự mình lật lật sách thuốc của ngươi, không ngờ trên sách thật là có viết. Mặc Mặc, mấy ngày nay uất ức ngươi uống cháo, chờ ngươi khá hơn chút, ta lại sai đầu bếp làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Thật ra hắn có thể tự mình ăn, không biết làm sao đối phương căn bản chỉ theo ý mình muốn bón hắn, hắn chỉ có thể chấp nhận. Nhìn người này từng miếng từng miếng bón hắn ăn cháo, trong miệng nói không ngừng, hắn đột nhiên có chút buồn cười.

Bón xong cháo, Lưu Hoài Uyên hồi hộp hỏi: “Mặc Mặc, có phải còn rất đau hay không?”

Mặt ửng đỏ, Ngũ Mặc lắc lắc đầu.

“Mặc Mặc, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn một chút, không làm đau ngươi.”

“…”

“Mặc Mặc, ngươi đỏ mặt, có phải xấu hổ hay không? Đừng xấu hổ, hoan hảo giữa vợ chồng là chuyện hiển nhiên.”

“Khụ khụ khụ.”

Hắn cùng với y, sao có thể là vợ chồng…

Hôn hôn đỉnh đầu người trong lòng, Lưu Hoài Uyên cười nói: “Mặc Mặc, lúc trước ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi có phải hận chết ta hay không?” Ngũ Mặc kinh ngạc nhìn lại, người này sao đang yên đang lành hỏi chuyện này?

Lưu Hoài Uyên tự hỏi tự đáp: “Ta nghĩ Mặc Mặc khi đó nhất định hận chết ta. Cho rằng ta là một vương gia háo sắc.”

Ngũ Mặc bị chọc cười: “Đúng vậy, ta bộ dáng phổ thông, thế nào cũng không tin ngươi lại trúng ý ta.”

“Ai dám nói Mặc Mặc của ta bộ dáng phổ thông?” Lưu Hoài Uyên giả vờ giận, “Ta đối với ngươi có thể vừa gặp đã yêu, gặp lại ái mộ.”

Ngũ Mặc mềm mại cười, trong mắt Lưu Hoài Uyên đẹp vô cùng. “Mặc Mặc, hiện tại tin chưa?”

“Tin.” Ôm lấy nam tử yêu hắn nhiều năm như vậy, Ngũ Mặc chủ động hôn lên y, “Cám ơn ngươi, Hoài Uyên.”

Hai người kích tình qua đi không mang theo ham muốn mà ôm hôn nhau, qua rất lâu, Lưu Hoài Uyên mới thối lui, khàn khàn nói: “Chuyện Mặc Huyền ta sẽ không phản đối, để chính nó đi giải quyết, đừng bận tâm vì nó.” Ngũ Mặc thả lỏng ôm lấy đối phương, hắn đã biết người này sẽ không phản đối. Người này mặc dù dùng quyền thế ép buộc hắn, nhưng nhiều năm như vậy, bên cạnh người này chỉ có một mình hắn, vì bỏ đi suy nghĩ sinh con của hắn, người này bên ngoài có Mặc Huyền, sau khi Mặc Huyền vừa sinh ra ôm Mặc Huyền đến trước mặt hắn, nói từ nay về sau hắn chính là cha của Mặc Huyền.

Hắn không biết mẹ đẻ của Mặc Huyền là ai, người này chỉ nói là một thanh quan trong thanh lâu, sau khi sinh hạ đứa nhỏ cho nàng một số bạc lớn, để nàng rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được về kinh. Trong lòng hắn cảm thấy áy náy với nữ tử ấy, cũng có thẹn với Mặc Huyền. Nhưng người này lại nói y thà phụ nữ tử khắp thiên hạ, cũng tuyệt sẽ không để hắn mạo hiểm. Yêu y, khi y mỗi lần gọi hắn “Mặc Mặc”, trái tim hắn càng lúc càng không chịu khống chế.

“Mặc Mặc, lần này chúng ta ở kinh thành được không?”

“Được.”

Hắn không lại lo lắng, cũng không lại tự ti.

Thấm thía nói chuyện với Mặc Huyền rất lâu, Ngũ Mặc vui mừng nhìn nhi tử ra phủ. Mặc Huyền tuy không phải con ruột hắn, nhưng hắn tin nhi tử sẽ như phụ vương nó, thương người nó yêu cả đời.

Bình luận về bài viết này