Hồng phúc dao
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Phiên ngoại tứ – Nhi nữ
Lưu Tích Tứ rất cao hứng chính mình sinh một nữ nhi, toàn bộ hoàng gia chỉ có hắn sinh một nữ nhi, mặc dù nữ nhi nghịch ngợm một chút, nhưng mà hắn cũng là muôn phần tự đắc. Nhưng theo nữ nhi dần dần lớn lên, Lưu Tích Tứ bắt đầu sầu muộn. Không dễ dàng gì là một nữ nhi như vậy, sao còn lỗ mãng hơn bé trai.
Còn chưa biết đi, nha đầu này đã muốn chạy, vừa mới học được chạy, nha đầu này đã muốn nhảy. Được, rốt cuộc có thể đi có thể chạy, nha đầu này bắt đầu ỷ lại trên người ba bé không xuống, mỗi ngày bảo ba bé mang bé bay. Chờ lúc bé tự mình bắt đầu học bay, liền bắt đầu đầy đuổi theo gà vịt mèo chó đầy sân, làm cho trong phủ chướng khí mù mịt. Vừa học xong bay, bé lại buộc ba bé dạy bé kiếm thuật, dạy bé ám khí, dạy bé dùng độc. Từ đó về sau, trong phủ lại cũng không còn một cái cây nguyên vẹn.
Tối hôm qua cùng một vị giáo chủ ân ái một đêm, Lưu Tích Tứ nửa buổi chiều mới dậy. Nằm trong sân phơi nắng, thuận tiện hưởng thụ sự hầu hạ của người nào đó, kết quả không cẩn thận nhìn thấy người tới từ đằng xa, hắn “vọt” ngồi dậy. Một vị giáo chủ thuận thế nhìn lại, im lặng thở dài — là nữ nhi mười một tuổi cùng dưỡng tử mười bảy tuổi của bọn hắn.
“Lưu Ly! Con lại làm cái gì? Con xem xem mặt con, con xem xem váy con!”
“Cha, ba.” Một nha đầu dắt đại ca bảo bối của bé dồi dào sức sống một đường qua đây, vô tình lau lau mặt, “Con vừa bắt dế với đám Nhị Cẩu Tử, con và đại ca bắt được nhiều nhất.” Nói xong, bé từ trong tay đại ca cầm qua một cái bình, cẩn thận mở để cha và ba nhìn chiến quả của bé.
Ly Nghiêu lấy khăn tay ra lau mặt cho nữ nhi, Lưu Tích Tứ không chịu nổi liếc mắt, nói: “Con là công chúa, công chúa! Con có thể thoáng chú ý một chút hay không. Váy này là đại hoàng gia gia của con hôm qua mới sai người làm xong, con xem xem con, đây vẫn chưa tới một ngày đâu, đã tất cả đều là bùn rồi.”
Lưu Ly bĩu môi, giao bình cho đại ca, chỉnh chỉnh cái váy bẩn dúm dó: “Cha, con không thích mặc váy, lúc luyện võ thật là phiền phức.”
“Không thích cũng phải mặc!” Lưu Tích Tứ không cho thương lượng, “Các hoàng gia gia con chỉ ngóng trông có một công chúa, nhưng con giỏi lắm, không chỉ không có bộ dạng công chúa, còn cả ngày làm bản thân bẩn thỉu. Con tốt xấu cũng chú ý một chút, để đại hoàng gia gia con nhìn vậy không buồn lòng sao? Ly Thương, con đừng cả ngày theo con bé càn quấy, lúc nên quản nó con làm đại ca phải quản nó. Nó là con gái, tiếp tục như vậy nữa làm sao gả được ra ngoài?”
“Con mới không cần gả người khác đâu.” Lưu Ly kéo đại ca qua, “Con chỉ gả đại ca!”
“Con mặc kệ gả ai cũng phải có chút dáng vẻ công chúa. Quay về tắm sạch sẽ bản thân!” Lưu Tích Tứ xoay người nữ nhi, “Ngày mai con tiến cung cho ta, để đại hoàng gia gia dạy con lễ nghi hoàng gia.”
Một vị tiểu công chúa kéo tay đại ca tủi thân quay về tắm, bé không rõ, bé chỗ nào không giống công chúa?
Nữ nhi đi, Lưu Tích Tứ tức giận nằm lại: “Ngươi nói tính khí Ly nhi giống ai? Sao một chút tính khí cô nương gia cũng không có?”
“Ly nhi như vậy rất tốt, hoạt bát rộng rãi lại phóng khoáng. Phụ hoàng phụ vương và cha thích con bé nhất.” Những lời này Ly Nghiêu không biết nói mấy trăm lần.
Lưu Tích Tứ liếc xéo tên đầu sỏ một cái: “Đều là ngươi, nha đầu này đều là chịu tính tình của ngươi.”
Ly Nghiêu trấn an hôn hôn bà xã: “Là ta, đều là ta, Ly nhi còn nhỏ, chờ con bé lớn lên gả cho người ta làm mẹ, con bé tự nhiên sẽ chững chạc.”
“Hừ.” Lưu Tích Tứ véo ngực Ly Nghiêu, “Đều tại ngươi.”
“Trách ta trách ta.” Ly đại giáo chủ rất không tiền đồ đáp, ai bảo vương gia nhà y chết sống không chịu thừa nhận nữ nhi thật ra là chịu tính tình của hắn chứ .
※
Lưu Tích Tứ cứ qua mấy ngày liền muốn vào cung ở một ngày, một là cùng lão nhân gia trong cung; hai là mang nữ nhi tiến cung học quy củ; ba là nhân cơ hội nói chuyện phiếm với Bạch Hãn Triệt; bốn, đương nhiên cũng là chính yếu, chính là nhìn đệ đệ bảo bối của hắn Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ lớn hơn nữ nhi một tuổi ba tháng, hơn thái tử Lưu Thao tròn một tuổi, nhưng trong cả cung, sợ là cả kinh thành toàn bộ Huệ Diệu đều tìm không ra một em bé đáng yêu còn khiến người ta thương hơn Lưu Thiên Tứ.
Vừa tiến cung, bỏ lại giáo chủ và nữ nhi nhà mình, Lưu Tích Tứ chạy thẳng tới tẩm cung của cha, còn chưa tới cửa, hắn đã nghe thấy một người đang cười, lập tức liền tràn đầy vui mừng chạy lên.
“Tiểu Tứ nhi.”
Bé trai đương đùa trên ghế đu con thỏ nhỏ quay đầu lại, kêu một tiếng “tam ca”, rất nhanh xuống nhào vào trong lòng người tới.
“Tam ca, chơi.”
Mãnh liệt hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đệ đệ: “Tiểu Tứ nhi nhớ tam ca không?”
“Nhớ.” Kiễng đầu ngón chân hôn trả lại trên khuôn mặt tam ca, Lưu Thiên Tứ kéo tam ca đi tới bên ghế đu con thỏ nhỏ của bé, vỗ vỗ, “Chơi.”
“Được, tam ca chơi cùng tiểu Tứ nhi.” Ôm đệ đệ lên, Lưu Tích Tứ lắc lư ghế đu, liền nghe Lưu Thiên Tứ cười rộ lên ha ha, rất là cao hứng.
Người bên trong phòng nghe thấy động tĩnh đi ra, Lưu Tích Tứ ngẩng đầu: “Cha.”
Ra là Bạch Tang Vận, hắn cười hỏi: “Ly nhi và Thương nhi không có tiến cung?”
“Nha đầu điên kia kéo Thương nhi đi tìm Thiết nhi, muốn cho nó xem dế bắt được.” Lưu Tích Tứ nhắc tới nữ nhi liền đau đầu, “Cha, Lưu Ly nha đầu kia con là hoàn toàn bế tắc rồi, nó nếu có phân nửa ngoan của tiểu Tứ nhi, con sẽ mỗi ngày đi thắp hương bái Phật.”
Một vị tiểu Dụ Đầu nghe thấy ca ca nói mình ngoan lập tức vỗ ngực một cái: “Ngoan.”
“A a, cha, tiểu Tứ nhi tại sao có thể khiến người ta thương yêu như thế.” Trái tim Lưu Tích Tứ cũng sắp vỡ, lại hôn mấy cái trên mặt đệ đệ.
Bạch Tang Vận cười nhạt: “Trong cung đều là bé trai, không có chị em cùng con bé, Ly nhi nghịch một chút cũng bình thường. Con cũng đừng luôn nói con bé, con bé cả ngày vui tươi hớn hở không phải rất tốt? Chờ con bé lớn lên, tự nhiên sẽ thận trọng.”
“Nhưng mà con muốn một đứa bé ngoan như tiểu Tứ nhi.” Lưu Tích Tứ buồn bực ngồi bên cạnh cha, “Cha, người nói con không dễ dàng gì sinh một nữ nhi, lại một chút cũng không nghe lời.”
Bạch Tang Vận chỉ là cười, trong mắt lại thoáng qua ảm đạm, hắn thà rằng tiểu Dụ Đầu của hắn nghịch một chút ầm ĩ một chút, cũng không cần nó là đứa ngốc vĩnh viễn không trưởng thành. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 4”