Hồng phúc dao – Phiên ngoại 4

Hồng phúc dao

Phiên ngoại tứ – Nhi nữ

Lưu Tích Tứ rất cao hứng chính mình sinh một nữ nhi, toàn bộ hoàng gia chỉ có hắn sinh một nữ nhi, mặc dù nữ nhi nghịch ngợm một chút, nhưng mà hắn cũng là muôn phần tự đắc. Nhưng theo nữ nhi dần dần lớn lên, Lưu Tích Tứ bắt đầu sầu muộn. Không dễ dàng gì là một nữ nhi như vậy, sao còn lỗ mãng hơn bé trai.

Còn chưa biết đi, nha đầu này đã muốn chạy, vừa mới học được chạy, nha đầu này đã muốn nhảy. Được, rốt cuộc có thể đi có thể chạy, nha đầu này bắt đầu ỷ lại trên người ba bé không xuống, mỗi ngày bảo ba bé mang bé bay. Chờ lúc bé tự mình bắt đầu học bay, liền bắt đầu đầy đuổi theo gà vịt mèo chó đầy sân, làm cho trong phủ chướng khí mù mịt. Vừa học xong bay, bé lại buộc ba bé dạy bé kiếm thuật, dạy bé ám khí, dạy bé dùng độc. Từ đó về sau, trong phủ lại cũng không còn một cái cây nguyên vẹn.

Tối hôm qua cùng một vị giáo chủ ân ái một đêm, Lưu Tích Tứ nửa buổi chiều mới dậy. Nằm trong sân phơi nắng, thuận tiện hưởng thụ sự hầu hạ của người nào đó, kết quả không cẩn thận nhìn thấy người tới từ đằng xa, hắn “vọt” ngồi dậy. Một vị giáo chủ thuận thế nhìn lại, im lặng thở dài — là nữ nhi mười một tuổi cùng dưỡng tử mười bảy tuổi của bọn hắn.

“Lưu Ly! Con lại làm cái gì? Con xem xem mặt con, con xem xem váy con!”

“Cha, ba.” Một nha đầu dắt đại ca bảo bối của bé dồi dào sức sống một đường qua đây, vô tình lau lau mặt, “Con vừa bắt dế với đám Nhị Cẩu Tử, con và đại ca bắt được nhiều nhất.” Nói xong, bé từ trong tay đại ca cầm qua một cái bình, cẩn thận mở để cha và ba nhìn chiến quả của bé.

Ly Nghiêu lấy khăn tay ra lau mặt cho nữ nhi, Lưu Tích Tứ không chịu nổi liếc mắt, nói: “Con là công chúa, công chúa! Con có thể thoáng chú ý một chút hay không. Váy này là đại hoàng gia gia của con hôm qua mới sai người làm xong, con xem xem con, đây vẫn chưa tới một ngày đâu, đã tất cả đều là bùn rồi.”

Lưu Ly bĩu môi, giao bình cho đại ca, chỉnh chỉnh cái váy bẩn dúm dó: “Cha, con không thích mặc váy, lúc luyện võ thật là phiền phức.”

“Không thích cũng phải mặc!” Lưu Tích Tứ không cho thương lượng, “Các hoàng gia gia con chỉ ngóng trông có một công chúa, nhưng con giỏi lắm, không chỉ không có bộ dạng công chúa, còn cả ngày làm bản thân bẩn thỉu. Con tốt xấu cũng chú ý một chút, để đại hoàng gia gia con nhìn vậy không buồn lòng sao? Ly Thương, con đừng cả ngày theo con bé càn quấy, lúc nên quản nó con làm đại ca phải quản nó. Nó là con gái, tiếp tục như vậy nữa làm sao gả được ra ngoài?”

“Con mới không cần gả người khác đâu.” Lưu Ly kéo đại ca qua, “Con chỉ gả đại ca!”

“Con mặc kệ gả ai cũng phải có chút dáng vẻ công chúa. Quay về tắm sạch sẽ bản thân!” Lưu Tích Tứ xoay người nữ nhi, “Ngày mai con tiến cung cho ta, để đại hoàng gia gia dạy con lễ nghi hoàng gia.”

Một vị tiểu công chúa kéo tay đại ca tủi thân quay về tắm, bé không rõ, bé chỗ nào không giống công chúa?

Nữ nhi đi, Lưu Tích Tứ tức giận nằm lại: “Ngươi nói tính khí Ly nhi giống ai? Sao một chút tính khí cô nương gia cũng không có?”

“Ly nhi như vậy rất tốt, hoạt bát rộng rãi lại phóng khoáng. Phụ hoàng phụ vương và cha thích con bé nhất.” Những lời này Ly Nghiêu không biết nói mấy trăm lần.

Lưu Tích Tứ liếc xéo tên đầu sỏ một cái: “Đều là ngươi, nha đầu này đều là chịu tính tình của ngươi.”

Ly Nghiêu trấn an hôn hôn bà xã: “Là ta, đều là ta, Ly nhi còn nhỏ, chờ con bé lớn lên gả cho người ta làm mẹ, con bé tự nhiên sẽ chững chạc.”

“Hừ.” Lưu Tích Tứ véo ngực Ly Nghiêu, “Đều tại ngươi.”

“Trách ta trách ta.” Ly đại giáo chủ rất không tiền đồ đáp, ai bảo vương gia nhà y chết sống không chịu thừa nhận nữ nhi thật ra là chịu tính tình của hắn chứ .

Lưu Tích Tứ cứ qua mấy ngày liền muốn vào cung ở một ngày, một là cùng lão nhân gia trong cung; hai là mang nữ nhi tiến cung học quy củ; ba là nhân cơ hội nói chuyện phiếm với Bạch Hãn Triệt; bốn, đương nhiên cũng là chính yếu, chính là nhìn đệ đệ bảo bối của hắn Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ lớn hơn nữ nhi một tuổi ba tháng, hơn thái tử Lưu Thao tròn một tuổi, nhưng trong cả cung, sợ là cả kinh thành toàn bộ Huệ Diệu đều tìm không ra một em bé đáng yêu còn khiến người ta thương hơn Lưu Thiên Tứ.

Vừa tiến cung, bỏ lại giáo chủ và nữ nhi nhà mình, Lưu Tích Tứ chạy thẳng tới tẩm cung của cha, còn chưa tới cửa, hắn đã nghe thấy một người đang cười, lập tức liền tràn đầy vui mừng chạy lên.

“Tiểu Tứ nhi.”

Bé trai đương đùa trên ghế đu con thỏ nhỏ quay đầu lại, kêu một tiếng “tam ca”, rất nhanh xuống nhào vào trong lòng người tới.

“Tam ca, chơi.”

Mãnh liệt hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đệ đệ: “Tiểu Tứ nhi nhớ tam ca không?”

“Nhớ.” Kiễng đầu ngón chân hôn trả lại trên khuôn mặt tam ca, Lưu Thiên Tứ kéo tam ca đi tới bên ghế đu con thỏ nhỏ của bé, vỗ vỗ, “Chơi.”

“Được, tam ca chơi cùng tiểu Tứ nhi.” Ôm đệ đệ lên, Lưu Tích Tứ lắc lư ghế đu, liền nghe Lưu Thiên Tứ cười rộ lên ha ha, rất là cao hứng.

Người bên trong phòng nghe thấy động tĩnh đi ra, Lưu Tích Tứ ngẩng đầu: “Cha.”

Ra là Bạch Tang Vận, hắn cười hỏi: “Ly nhi và Thương nhi không có tiến cung?”

“Nha đầu điên kia kéo Thương nhi đi tìm Thiết nhi, muốn cho nó xem dế bắt được.” Lưu Tích Tứ nhắc tới nữ nhi liền đau đầu, “Cha, Lưu Ly nha đầu kia con là hoàn toàn bế tắc rồi, nó nếu có phân nửa ngoan của tiểu Tứ nhi, con sẽ mỗi ngày đi thắp hương bái Phật.”

Một vị tiểu Dụ Đầu nghe thấy ca ca nói mình ngoan lập tức vỗ ngực một cái: “Ngoan.”

“A a, cha, tiểu Tứ nhi tại sao có thể khiến người ta thương yêu như thế.” Trái tim Lưu Tích Tứ cũng sắp vỡ, lại hôn mấy cái trên mặt đệ đệ.

Bạch Tang Vận cười nhạt: “Trong cung đều là bé trai, không có chị em cùng con bé, Ly nhi nghịch một chút cũng bình thường. Con cũng đừng luôn nói con bé, con bé cả ngày vui tươi hớn hở không phải rất tốt? Chờ con bé lớn lên, tự nhiên sẽ thận trọng.”

“Nhưng mà con muốn một đứa bé ngoan như tiểu Tứ nhi.” Lưu Tích Tứ buồn bực ngồi bên cạnh cha, “Cha, người nói con không dễ dàng gì sinh một nữ nhi, lại một chút cũng không nghe lời.”

Bạch Tang Vận chỉ là cười, trong mắt lại thoáng qua ảm đạm, hắn thà rằng tiểu Dụ Đầu của hắn nghịch một chút ầm ĩ một chút, cũng không cần nó là đứa ngốc vĩnh viễn không trưởng thành. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 4”

Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 3

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ tam chương

Hận sao? Khi đó là hận đi. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, hai người kia lại là giả chết, hắn bị lừa thật thê thảm. Nếu hắn biết bọn họ chưa chết, nếu hắn biết… Nguyên lần lượt hỏi mình, nếu hắn biết hai người kia không có chết, hắn, sẽ làm thế nào. Đáp án, lại là mê man.

Có lúc, hắn cho rằng mình là người xen vào vô liêm sỉ giữa hai người kia, với tự tôn và kiêu ngạo của hắn, cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không đi tìm hai người kia đi. Nhưng khi đó, nếu hắn biết tâm tư của Tần và Hạo, hắn có lẽ sẽ vứt bỏ tất cả đi tìm bọn họ. Nhưng, cũng chỉ là có lẽ. Hắn khi đó, chỉ muốn đem Tần làm của riêng; hắn khi đó, không biết Hạo thật ra rất thương hắn. Giống như hiện tại, hắn thường thường sẽ cảm thấy Hạo yêu hắn còn nhiều hơn yêu Tần. Đương nhiên, tình yêu của Hạo đối với hắn nhiều hơn là tình cảm yêu thương luyến tiếc giữa người thân, yêu thương luyến tiếc đau khổ hắn đã trải qua.

Nếu như có thể làm lại, hắn nghĩ, hắn sẽ nhốt Tần vào trong địa lao, xa chạy cao bay với Hạo, để thằng khốn tính tình xấu xa kia tự mình chơi với bản thân. A, thì ra hắn cũng có thể nói ra những lời này, hắn bị Hạo chiều hư rồi.

“Nguyên, tỉnh rồi à?” Bên tai có người khẽ gọi. Nguyên mới phát hiện mình vừa cười ra tiếng. Mở con mắt đã tỉnh ngủ, hắn cười nhẹ với người bên giường: “Hạo.”

Hạo sờ sờ trán Nguyên, mười mấy năm, mỗi sáng sớm lúc Nguyên tỉnh lại Hạo đều phải trước xem xem hắn có sốt không. Thân thể Nguyên dưới sự trông nom của Hạo tuy rằng đã tốt lắm, nhưng Hạo vẫn không yên lòng. Dù sao lúc vừa mới mang Nguyên trở lại, thân thể Nguyên rất tệ, y chính là mất tâm lực thật lớn mới điều dưỡng tốt thân thể Nguyên, cũng khiến trên khuôn mặt Nguyên một lần nữa có nụ cười.

“Ta đi rót nước cho ngươi. Ngươi nằm.”

“Ừ.”

Trên giường chỉ có một mình hắn, nhìn Hạo đi ra, trong lòng Nguyên là hạnh phúc được người khác quan tâm chăm sóc, cũng lại một lần nữa cảm thán, lúc trước hắn sao lại thích Tần tên khốn kia?

“Tỉnh rồi?”

Lại một người tiến vào, trong tay cầm ấm tử sa, giống một ông lớn đi tới bên giường ngồi xuống, cách chăn vỗ vỗ mông Nguyên.

“Hai đêm liền thân thể của ngươi đã không chịu nổi, ta đã nói ngươi thường ngày lúc không có chuyện gì làm đi luyện luyện công, chỉ đạp thanh chả có tác dụng gì.”

“Ngươi sao không thể yên tĩnh mốt chút, để ta và Hạo ngủ một giấc tử tế?” Nguyên trừng đối phương một cái, ở cạnh gã này, dù cho thánh nhân cũng sẽ bị gã chọc tức thành bạo quân. Nguyên đã lười đi buồn rầu thương xót phong thái và tao nhã quân vương đã mất đi của mình.

“Các ngươi cũng không phải ngày đầu tiên biết ham muốn của ta mạnh mẽ.” Tần liền chạm vào ấm tử sa nhấp một ngụm trà, lại vỗ vỗ mông Nguyên, “Nhanh chóng đi rèn luyện thân thể đi. Ta cũng không tính toán lại cưới.”

“Thân thể cho dù tốt cũng chống cự không nổi hành hạ của ngươi.” Nguyên nửa người dưới không thể động đậy đơn giản nhắm mắt lại, mặc kệ tên này không ngừng. Một trận hơi nóng phả vào mặt, Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đôi môi còn chưa giảm sưng đã bị người cắn. Chỉ ngẩn ra phút chốc, Nguyên liền rút tay ra quay lại đẩy đối phương, tên khốn này, muốn hắn chết sao!

Hạo nâng khay vừa tiến đến liền nhìn thấy một người lại động dục đang bắt nạt Nguyên, y sải bước tiến lên buông khay, nhấc chân không khách khí chút nào đạp về phía đối phương.

Tần động tác nhanh nhẹn né “tập kích” của Hạo, một tay từ trên bàn nhỏ đầu giường cầm lấy ấm tử sa của mình, thân thể bay tới cửa: “Ta tiến cung một chuyến, ngày kia lên đường, các ngươi xem trên đường cần mang cái gì thi bảo A Thái đi chuẩn bị.”

Lời nói xong, người cũng đã ra ngoài.

“Tên khốn kiếp này, cả ngày chỉ biết động dục.” Oán hận đóng cửa lại, Hạo trở lại bên giường nâng Nguyên dậy, kê mấy cái nệm mềm sau thắt lưng hắn. Hạo tập võ, thân thể cường tráng, hai đêm liền hoan hảo giống như vậy, y nhiều nhất có chút mềm chân, nơi nào đó không thoải mái, sẽ không không dậy nổi khỏi giường giống Nguyên. Cho nên gặp phải loại tình huống này, đều là Hạo chăm sóc Nguyên. Còn Tần tên khốn kia, hai người là nghĩ cũng không dám nghĩ. Không phải Tần không muốn, mà là tên kia sẽ lại “chăm sóc” người lên trên giường. Hạo không chỉ một lần hoài nghi Tần là bị xuân dược nuôi lớn.

Cho Nguyên uống nước xong, ăn cháo, Hạo lúc này mới nói: “Nguyên, ngươi hôm nay cứ nằm trên giường, ta đi đặt mua thứ chúng ta cần mang trên đường, ngươi muốn cái gì, ta mua về cho ngươi.”

Nguyên cười nói: “Không có gì đặc biệt muốn, ngươi xem rồi làm đi.”

“Được.”

Săn sóc Nguyên lau người một phen, lại đỡ Nguyên nằm xuống, dặn dò người phía dưới chăm sóc tốt cho Nguyên, Hạo dẫn theo mấy tôi tớ xuất phủ.

Thân thể Nguyên còn rất yếu, nằm chưa đầy một lát đã lại ngủ. Trong mộng, hình như lại trở về lúc ấy. Biết Tần và Hạo còn sống hắn bị đả kích lớn, thân thể vốn đã gầy yếu càng là bước vào quỷ môn quan. Hắn sụp đổ trút hết đau khổ của mình, nói ra uất ức hắn một mình sinh hạ Hoan nhi.

Lần đó, hắn lần đầu tiên cũng là lần duy nhất kiến thức lửa giận của Hạo, lửa giận ngập trời, lửa giận ngay cả Tần cũng bị hoảng sợ. Mà lửa giận của Hạo cũng không phải phát ra với hắn, là với Tần. Bởi vì Hạo cảm thấy nếu như không phải Tần làm quá đáng như thế, hắn sẽ không giấu giếm chuyện đứa nhỏ. Hạo đang nổi giận thậm chí nhấc kiếm muốn giết Tần, hắn cũng không biết, Hạo đối với hắn vậy mà quan tâm như thế.

Hắn phát tiết xong, Hạo và Tần đánh to một trận, lại sau đó, Hạo tận tâm tận lực chăm sóc hắn, thậm chí quyết định rời khỏi Tần, để hắn và Tần cùng một chỗ. Hắn thua, chỉ phần rộng lượng này, hắn cũng đã bại bởi Hạo, bại bởi Hạo quan tâm hắn hơn ai hết. Cho nên, hắn nhận. Không nghĩ đế vương chi tôn gì nữa, không nghĩ duy ta độc hữu gì nữa, chỉ cần Hạo và Tần không để ý, hắn nguyện ý, nguyện ý sống cùng bọn họ. Bởi vì, đây vốn chính là hắn cưỡng ép xen vào có được. Mà sự thực chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác.

Tần trước đây đã nói Hạo là một đồ ngốc. Hắn cũng thấy thế. Không ngốc sao có thể chấp nhận trong lòng người mình thích lại thêm một người khác chứ. Hạo đẩy nữ nhân mình thích vào lòng nam nhân khác, lại chia sẻ nam nhân mình thích với một nam nhân khác. Hạo, quá ngốc quá ngốc, ngốc làm cho người ta hận cũng hận không nổi. Nhưng Hạo lại luôn nói: “Ta là nam nhân, vừa biết võ vừa thạo y, đương nhiên là ta chăm sóc ngươi. Tần tên khốn kia thì đừng hy vọng.”

Thế nhưng Hạo, ta cũng là nam nhân mà. Hắn lại một lần nhịn không được nói. Hạo lại cười nói: “Ngươi thân thể không tốt, lại từng chịu khổ lớn như thế, thiếu chút nữa bị chết cháy, nói thế nào cũng đều nên ta chăm sóc ngươi. Nguyên, ngươi là thân nhân, là huynh đệ của ta, ngươi đừng khách khí với ta.”

“Được, ta không khách khí.” Thật ra, hắn rất hưởng thụ hạnh phúc được Hạo chăm sóc. Ôi, hắn và Hạo sao lại thích một nam nhân khốn kiếp như thế chứ. Hắn và Hạo mới càng xứng đôi nha. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 3”

Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 2

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ nhị chương

Tần là một người dục vọng rất mạnh, mạnh đến có chút khủng bố. Năm đó Hạo xui xẻo bị chọn làm thị vệ thiếp thân của Nguyên, nếu như khi đó y biết tương lai sẽ dây dưa không rõ với nam nhân này, hơn nữa mỗi ngày đều phải thừa nhận dục vọng khủng bố của nam nhân này, y nhất định sẽ mang theo người nhà trốn đi, trốn đi thật xa.

Khi đó nguy cơ tứ phía, thế cục hiểm trở, Hạo mặc dù rất không thích Tần làm việc quái đản, miệng thiếu đạo đức, nhưng là trách nhiệm, y lại là một người trung thành, cho nên vẫn cần cần mẫn mẫn, nhẫn nhục chịu khó ra sống vào chết vì Tần. Nhưng y cũng không ngờ, Tần không hề có phẩm hạnh nam nữ đều ăn sẽ đánh chủ ý lên đầu y.

Sau lần đầu tiên bị Tần đè trên giường ăn, y không thể nhịn được đâm một lỗ trên người Tần, vì thế cả nhà già trẻ lớn bé suýt nữa bởi vì lỗ mãng của y mà chịu tai ương lao ngục. Tần tên khốn kia lấy an nguy người nhà và vị hôn thê buộc y theo sự chi phối, y không thể không theo. Mà chính thỏa hiệp nhất thời ấy của y kết quả khiến bản thân sa vào vực sâu, không thể nào tự thoát khỏi.

Y yêu vị hôn thê của mình, đó là nữ nhân y vẫn muốn lấy vào cửa. Nhưng sau khi y bị nam nhân làm như vậy, y lại làm sao đón dâu. Y không phủ nhận y lấy cái chết ép nam nhân kia lấy thái tử phi có tư lợi của y, y hi vọng nam nhân kia có thể từ đấy tha cho y. Đáng tiếc, y tính sai.

Cho nên khi y phát hiện Nguyên thích Tần, y khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu. Nhưng y là loại người thành thật ít nói, hơn nữa kẻ địch bên người nhìn chằm chằm, y phải thời khắc dè dặt cẩn thận, cho nên không thể biểu đạt hi vọng của mình cho Nguyên biết. Từng gặp Nguyên ba lần, y đều không có cơ hội một mình với Nguyên, lần cuối cùng gặp mặt, Nguyên dùng kế bắt y, chỉ vì có thể ái ân với nam nhân. Ngày đó, y ở trong địa lao ăn ngon uống ngon không ngừng cầu khấn Nguyên mau chóng thu nam nhân đáng ghét đó, trả cuộc sống yên bình cho y.

Y không thích nam nhân, dù cho bị Tần thế này thế kia rất nhiều lần, y vẫn là thích nữ nhân. Nhưng nếu để y lựa chọn một nam nhân, y thà rằng lựa chọn Nguyên cũng sẽ không muốn nam nhân đáng ghét kia. Nguyên trông đẹp hơn nữ nhân khác ba phần, mặc dù bởi vì đang ở địa vị cao mà không thể không ác độc, nhưng y biết Nguyên là một người dịu dàng. Y thế nào nghĩ không ra, người tốt như Nguyên sao lại trúng ý nam nhân khốn kia? Nguyên muốn người thế nào không có? Ôi, những lời này y không cách nào nói với Nguyên, dù sao y không thân Nguyên, hơn nữa nếu bị nam nhân biết y sẽ rất thảm.

Thật ra, y vẫn là muốn về nhà sống chung với vợ con, cho nên nếu nam nhân thích Nguyên, y nhất định sẽ buông tay. Vốn y cũng chưa bao giờ nghĩ độc chiếm nam nhân. Dục vọng đáng sợ ấy của nam nhân y ước gì nam nhân tìm thêm mấy người, ấy quả thực không phải là người chịu được.

Thế nhưng, ông trời không có nghe được khẩn cầu của y. Y bị Nguyên thả ra, nhưng y phát hiện Nguyên bị tổn thương, bị nam nhân đáng ghét kia tổn thương. Y không biết nam nhân làm cái gì với Nguyên, lúc rời đi, mặt Nguyên rất tái nhợt rất tái nhợt, trong mắt là buồn bã tan nát cõi lòng.

Y và nam nhân rời đi, mà trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người lại lưu trong lòng y. Nguyên, tên kia căn bản là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, ngươi đừng đau lòng vì loại khốn nạn này, ngươi nhất định sẽ gặp được người thật tình thích ngươi, đối xử tốt với ngươi. Y kiếp này là không có biện pháp chạy thoát, y hi vọng Nguyên có thể hạnh phúc.

Thế nhưng, y sai rồi. Y không biết Nguyên vậy mà lại ngốc như thế, ngốc nghếch sinh con cho tên khốn kia. Nếu biết, nếu biết, nếu y biết, mặc kệ sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, y cũng nhất định phải mang Nguyên đi. Đều trách y. Trách y biết quá muộn.

Nam nhân cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình với Nguyên, nếu gã thực sự không thích Nguyên, gã cũng sẽ không luôn dùng ngôn ngữ trêu chọc Nguyên. Nam nhân là cái loại càng xem trúng ai, thì biểu hiện càng không để người đó vào mắt ấy. Nhưng nam nhân lại là tên khốn từ đầu đến cuối. Chỉ bởi vì Nguyên dùng thủ đoạn có được nam nhân một đêm, nam nhân liền sâu sắc cảm thấy tự tôn của mình bị thương tổn, lại dùng ngôn ngữ tổn thương lòng Nguyên, cũng khiến Nguyên triệt để hết hi vọng với gã. Về sau, trong nước mưa gió ập tới, y cũng không có cơ hội lại nhìn thấy Nguyên, một lần từ biệt chính là mười mấy năm.

Bị nam nhân cưỡng ép giả chết rời khỏi đại Đông, đi tới Ni Sở. Nam nhân mặc dù miệng ác độc, tính khí lại kém, nhưng rất nhiều người lại cực kỳ tiếp nhận gã, móc tim móc phổi với nam nhân, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngay lúc đó thái tử Ni Sở chính là một trong những người sùng bái nam nhân. Chẳng qua là thái tử Ni Sở tính cách không lạnh không nóng, mấy huynh đệ khác ai nấy như hổ sói nhìn chằm chằm vị trí thái tử của hắn. Nam nhân trong bóng tối giúp đỡ thái tử Ni Sở giao thiệp với đủ loại người, giúp đối phương leo lên ngai vàng, ổn định triều cục.

Y không rõ. Nam nhân buông ngôi vị hoàng thượng của mình không làm, chạy đến nước khác làm quân sư quạt mo, còn làm vui quên trời đất. Cuộc sống cứ như thế từng ngày trôi qua. Trong nháy mắt, y “chết” đã tám năm. Hoàng thất Ni Sở ngày càng vững chắc, y và nam nhân cũng có thể yên yên tâm tâm, thong dong hưởng phúc. Chẳng qua là trong nhàn nhã như thế, y lại thường thường nghĩ tới Nguyên, nghĩ tới trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 2”

Hồng phúc dao – Phiên ngoại 3

Nhoằng cái đã sắp hai năm kể từ ngày ta đăng phiên ngoại 2 rồi :O

Hồng phúc dao

Phiên ngoại tam – Quyến rũ

Lưu Tích Tứ rất thích quyến rũ Ly Nghiêu, cực kỳ thích, gần như si mê. Mặc dù kết quả mỗi một lần quyến rũ là hắn sẽ rất thảm, chừng mấy ngày không xuống giường được, nhưng hắn vẫn đang không biết chán mà nghĩ cách quyến rũ đối phương, chìm đắm trong trò chơi thú vị làm đối phương không khống chế được không thể tự thoát khỏi.

Mà Ly đại giáo chủ đáng thương, mặc dù sau mỗi một lần y đều vô cùng phiền muộn bản thân tổn thương Lưu Tích Tứ, thề lần sau nhất định phải kiềm chế kiềm chế lại kiềm chế, nhưng tự chủ của y mỗi một lần đều sụp đổ trong sự khiêu khích của vương gia, lý trí hoàn toàn không còn, hóa thân thành một con sói đói đỏ mắt, ăn vương gia quyến rũ y vào trong bụng.

Ngày này Lưu Tích Tứ lại nổi hứng thú, nguyên nhân không gì khác, Ly đại giáo chủ ra ngoài làm việc rời kinh hơn mười ngày, sau khi trở về kích tình thì kích tình, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu chút gì. Thừa dịp hôm nay Ly đại giáo chủ mang nữ nhi nhi tử ra cửa dạo phố, con ngươi Lưu Tích Tứ đảo một vòng, có ý kiến hay, theo lệ lưu lại một phong thư, hắn mang theo thị vệ xuất phủ.

Cùng nữ nhi dưỡng tử đi dạo một buổi sáng, mua cho hai người đồ chơi mỗi người thích, Ly đại giáo chủ cha tốt siêu cấp này giờ mới mang theo nữ nhi lòng tràn đầy vui mừng về phủ, xách điểm tâm vị đậu đỏ vương gia nhà y thích ăn nhất, Ly đại giáo chủ cực kỳ hứng thú về phòng, nhưng bên trong phòng ngoại trừ một phong thư bày ở trên bàn chính sảnh ra, đâu còn có bóng dáng người nọ? Xem thư, Ly đại giáo chủ vừa kích động vừa do dự, nhưng mà y vẫn là giấu thư, xách điểm tâm dặn dò quản gia một tiếng, mang theo vài phần chờ mong vội vã đi đến nơi hẹn.

Đi tới bên hồ Tiêu Tương, Ly Nghiêu liếc mắt liền thấy được thuyền phường y không biết đã trải qua bao nhiêu đêm xuân bên trong. Thị vệ trên thuyền nhìn thấy y, nhưng không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, vậy mà thảnh thơi đứng đó, không có ỵ́ cập bờ đón y lên thuyền. Ly Nghiêu cũng không tức giận, chỉ là khóe môi hơi nhếch, muốn có được vương gia không hao chút công phu ấy là không có khả năng.

Quan sát một chút bốn phía, Ly Nghiêu đề khí rất nhanh vọt lên mặt nước, giẫm nước bước lên một thuyền phường phụ cận, mượn lực dùng lực nhảy lên trên thuyền phường. Quen cửa quen nẻo vào khoang thuyền, quả nhiên thấy được một cái bàn bày đầy thức ăn. Y đi lên phía trước, buông điểm tâm, ngồi xuống. Các thị nữ đưa lên bát đũa, rượu ngon cho y, Ly Nghiêu đâu có tâm tư hưởng thụ mỹ thực? Uống hai chén rượu trợ hứng, vội vã ăn một lượt thức ăn trên bàn, lau lau miệng đứng lên.

“Gia, mời tắm rửa thay y phục.” Các thị nữ lại dẫn y đến một cách gian khác, nước nóng trong thùng gỗ đã chứa đầy, còn rắc một tầng cánh hoa hồng. Ly Nghiêu chau chau mày, bắt tay cởi quần áo, các thị nữ mỉm cười buông áo sa trong suốt rời đi. Ngồi bên trong thùng tắm, Ly Nghiêu nâng mấy cánh hoa lên, vương gia của y hôm nay muốn chơi trò gì? Ly đại giáo chủ thế nhưng chưa từng tắm loại cánh hoa này, đương nhiên, y cũng tuyệt đối sẽ không tắm. Rất nhanh tắm sạch sẽ trong cách gian thơm ngào ngạt, Ly Nghiêu ra khỏi thùng tắm, lau khô thân thể thay áo sa bán trong suốt đó, ở đâu có thể gặp người.

“Gia, vương gia chờ ngài tại tầng dưới.” Thị nữ chờ bên ngoài tựa hồ nghe ra Ly Nghiêu tắm xong, nói bên ngoài. Ly Nghiêu rút cái trâm ra, xõa tóc, theo thảm trải sàn thật dày đi xuống khoang thuyền. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 3”

Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 1

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ nhất chương

Tiết thanh minh vừa qua, khí trời liền thực sự là ấm lại. Trải qua lạnh lẽo mùa đông, se lạnh đầu xuân, các cô nương tiểu thư, công tử thiếu gia đều kiềm chế không nổi nhao nhao đi trên phố, tới bên hồ đạp thanh thưởng xuân, bày ra tất cả nụ cười hấp dẫn nhất và áo quần hoa mỹ nhất của mình, để có thể gặp được nhân duyên tốt của chính mình.

Trong đám người đang di chuyển, có hai vị nam tử dựa vào lan can mà ngắm dẫn tới nhao nhao ghé mắt của người đi đường. Hai vị nam tử thân hình bình thường, chẳng qua màu da một vị nam tử trong đó thiên màu mạch, một thân áo dài màu xanh đen; màu da nam tử còn lại thì xưng được là trắng sữa, một thân áo dài màu tím nhạt. Hai người dựa vào một chỗ trò chuyện, trên mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt. Vị nam tử màu da trắng nõn kia trông vô cùng đẹp mắt, có thể nói là tuyệt sắc diễm lệ, mà vị nam tử còn lại mặc dù bộ dáng chỉ có thể tính trung bình, nhưng khí phách và phong thái lại không mảy may thua vị nam tử mỹ mạo kia. Có thể nói, hai người mỗi người đều có phong tư, mỗi người đều có khí chất. Ai cũng đè không được ai, ai cũng át không được ai.

Hai người nhìn qua chưa quá ba mươi, nhưng nếp nhăn mảnh ở khóe mắt khiến người ta biết hai người nhất định không chỉ ngần đó tuổi. Nam tử mạo mỹ không biết nói cái gì khiến cho người còn lại cười ha ha mấy tiếng, người này cười như thế, lập tức làm người ta trước mắt sáng ngời. Luôn cảm thấy người này bình thường rất ít sẽ thoải mái cười to như vậy, mặt mày, khóe môi thậm chí khí chất người nọ đều mang theo mấy phần thận trọng nghiêm túc, quả nhiên, người nọ rất nhanh thu nụ cười, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt. Dường như chỉ là bởi vì thân thiết liên quan đến nam tử mỹ mạo cho nên mới cười khẽ.

Hai người không có làm ra cử động rất thân mật gì, nhưng xem trong mắt người ngoài lại cảm thấy tuyệt đối không bình thường. Nếu không nam tử mạo mỹ sẽ không không thèm để ý ánh mắt người ngoài chút nào tùy ý cười, nếu không nam tử màu mạch sẽ không khi đối phương khát nước từ hông cởi xuống bình nước đưa tới. Người ngoài âm thầm suy đoán quan hệ giữa hai người, nói là huynh đệ ấy à, dáng dấp không giống; nói là bạn bè ấy à, hình như lại hơi thân mật; nhưng nếu nói là tình nhân ấy à, hình như lại hơi xa cách. Nhưng mà nếu hai người thực sự là tình nhân, cũng sẽ không kéo tới phỉ nhổ xung quanh. Nếp sống Ni Sở quốc cởi mở, dù cho hai nam tử thành thân cũng bình thường. Lại nói, thái thượng hoàng triều đại Đông sát vách cũng quang minh chính đại cưới một vị thần tử làm hậu, đây coi là cái gì.

Vả lại mặc kệ mọi người liếc xéo thế nào, hiếu kỳ thế nào, hai người vừa thưởng thức sắc hồ vừa tán gẫu lại dường như không cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng quanh mình, còn đang nói nhỏ. Hai người hình như khó có được loại cơ hội cùng đi chơi này, thỏa thích hưởng thụ.

“Đã nhớ Hoan nhi như thế, ta dẫn ngươi đi kinh thành nhìn hắn, đừng để ý tới tên kia.”

“Sao có thể không để ý. Nếu ngươi ta ném gã đi kinh thành, ta thực sự sợ gã giết Hoan nhi.”

“Gã dám.”

“Gã đương nhiên dám. Thiên hạ này ngoại trừ gã không người khác dám.”

“Gã nếu dám, hai ta liền bỏ lại mình gã tiêu dao khoái hoạt đi. Cách gã, ngươi ta càng thoải mái.”

“Ha hả, Hạo, mấy năm nay tính tình của ngươi thực sự là thay đổi rất nhiều, trước đây ngươi làm sao nói ra lời như vậy.”

“Trước đây ta là cận vệ của gã, là chức trách. Hơn nữa không thể phản kháng gã, chỉ có thể nhịn. Bây giờ và khi đó lại là bất đồng thật lớn, ngươi ta đều là người đã sớm chết, cần gì phải quan tâm nhiều vậy. Thật ra có đôi khi nhìn gã sống bừa bãi như thế, ta cũng thường thường xét lại mình có phải quá theo khuôn phép cũ hay không.”

“Cũng không phải. Khi đó ta vừa nhìn thấy ngươi liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người nọ muốn ngươi làm cái gì ngươi liền ngoan ngoãn làm cái đó. Lại đáng hận gã nơi chốn trêu chọc ta lại không cho ta thoải mái, cuối cùng còn tổn thương ta như vậy. Cũng chính là ngươi đồ ngốc này, còn có thể đi cứu ta.”

“Sao lại nhắc tới?” Nam tử được gọi là Hạo mất hứng nhíu chân mày, sau đó nói: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại. Ngươi ta bây giờ vui vui vẻ vẻ sống qua ngày mới là thật. Người như gã, có đôi khi ta cũng hận không thể đâm gã mấy đao, chớ nói chi là ngươi. Ngươi cũng ngốc, người như vậy có cái gì đáng giá ngươi thích, còn vì gã chịu biết bao khổ như thế. Ta không cứu ngươi, ta cũng tha thứ không được chính ta. Ta chỉ trách ta không có sớm một chút đi gặp ngươi. A Nguyên ngốc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”

Nam tử mạo mỹ dịu dàng cười, nói: “Coi như là vì ngươi ta cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Ta cũng biết gã vì sao thích ngươi như thế, ta khi đó nhìn người không rõ, sớm biết hẳn là đoạt lấy ngươi mới phải, cũng tránh ngươi ta bây giờ bị gã áp bức.”

“Ha hả, biết mình ngốc là được rồi. Đứng lâu như thế, tìm một chỗ uống trà đi?”

“Được.”

Hai người rốt cuộc có động tác, rất nhiều người trộm nhìn bọn họ đều di chuyển theo. Nghiêng đầu liếc mắt người hai bên, Hạo giơ tay lên ôm vai Nguyên, đi về phía quán trà. Vừa nhìn thấy động tác này của y, bốn phía một mảnh ai thán, thì ra hai người thực sự là cái loại quan hệ đó nha. Nguyên cũng không biết có phải bởi vì nghe thấy những tiếng ai thán này hay không, ngược lại càng vui vẻ bật cười, cười mãi đến hoa nhường nguyệt thẹn, say ngả nghiêng một đám lớn công tử ngây ngốc.

Cứ như thế một đường ôm vai Nguyên, hai người tới một tửu lầu lớn nhất bên hồ. Muốn phòng trên lầu, Nguyên bảo tiểu nhị đưa lên bích loa xuân tốt nhất. Sau khi bày lên tất cả lá trà bộ đồ trà, điểm tâm trái cây, hạt dưa đậu phộng, động tác Nguyên thành thạo đun nước pha trà, Hạo thì ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, không giúp một tay. Vừa nhìn đã biết hai người ngày thường lúc uống trà đều là như vậy.

Đợi đến khi hương trà bay ra, Hạo uống một ngụm trà, thoải mái mà thở hắt ra, lúc này mới mở miệng: “Nguyên, ta là nói thật. Ta biết ngươi nhớ Hoan nhi, ta dẫn ngươi đi đại Đông nhìn hắn.”

Nguyên thương cảm thở hắt ra, nhưng vẫn lắc lắc đầu: “Gã không thích, ta cũng không muốn vì chuyện này ngươi ta chọc tức gã, quên đi. Ta biết Hoan nhi bây giờ rất tốt, Tần Ca lại thương hắn tận xương, vậy là đủ rồi. Ta cũng sợ chính mình thấy Hoan nhi sẽ nhịn không được đi nhận hắn. Biết hắn tốt, là đủ rồi.”

“Đâu đủ. Mười mấy năm nay, người khác không rõ ta còn không rõ sao? Tên kia lúc ngủ giống như người chết cái gì cũng nghe không được, ta thế nhưng thường thường nghe thấy ngươi gọi Hoan nhi trong mộng. Đừng nói nữa. Chuyện này cứ định như thế. Gã nếu đồng ý tốt nhất, gã nếu không đồng ý, thì ngươi ta đi. Lấy công phu của ta đủ, gã có đi hay không cũng không sao cả.”

Nguyên cười, rót đầy trà cho Hạo, cảm kích mà lại cảm động nói: “Cảm ơn. Hạo, ta khi đó thật khờ, dù cho gã không thích ta, ta cũng nên đi tìm ngươi, ta thật khờ. Có thể thành huynh đệ, thành thân nhân với ngươi, ta nghĩ đến cũng vui mừng không thôi. Cám ơn ngươi, khi đó đi tìm ta.”

“Nguyên ngốc. Ta nếu biết ngươi vì tên kia chịu khổ lớn như vậy, ta nhất định sớm một chút đi tìm ngươi, xin lỗi, ta đi chậm.” Lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt đối phương, Hạo cầm lên một miếng điểm tâm đút tới bên miệng Nguyên, dụ dỗ nói: “Ăn miếng bánh ngọt, trong lòng ngọt ngào.”

“Phì~” Nguyên cắn một ngụm, bật cười, “Ta cũng già rồi, ngươi còn dỗ ta như thế.”

“Người ta đều nói, người già giống như trẻ con, không ai dỗ chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình dỗ mình.” Hạo cũng bật cười, lại không thu tay, đút cho Nguyên ăn xong miếng bánh ngọt kia. Trước mặt Hạo, Nguyên tựa như một đứa nhỏ được huynh trưởng, được người thân yêu thương, cười đến thoải mái, cười đến hạnh phúc.

Nhìn Nguyên thoải mái như vậy, tâm tình Hạo cũng vô cùng tốt. Y không thích đồ ngọt cũng hiếm thấy mà ăn một miếng bánh ngọt, chẳng qua sau khi ăn xong y cau mày uống liền mấy chén trà, khiến cho Nguyên lại là cười ha ha. Ngay khi hai người thoải mái chè chén, có người sát phong cảnh xông vào phòng, vẻ mặt u ám nhìn hai người tiếng cười đột ngột dừng lại, âm u mở miệng: “Ô, chơi rất vui nha.” Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 1”