Hồng phúc dao
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Phiên ngoại tứ – Nhi nữ
Lưu Tích Tứ rất cao hứng chính mình sinh một nữ nhi, toàn bộ hoàng gia chỉ có hắn sinh một nữ nhi, mặc dù nữ nhi nghịch ngợm một chút, nhưng mà hắn cũng là muôn phần tự đắc. Nhưng theo nữ nhi dần dần lớn lên, Lưu Tích Tứ bắt đầu sầu muộn. Không dễ dàng gì là một nữ nhi như vậy, sao còn lỗ mãng hơn bé trai.
Còn chưa biết đi, nha đầu này đã muốn chạy, vừa mới học được chạy, nha đầu này đã muốn nhảy. Được, rốt cuộc có thể đi có thể chạy, nha đầu này bắt đầu ỷ lại trên người ba bé không xuống, mỗi ngày bảo ba bé mang bé bay. Chờ lúc bé tự mình bắt đầu học bay, liền bắt đầu đầy đuổi theo gà vịt mèo chó đầy sân, làm cho trong phủ chướng khí mù mịt. Vừa học xong bay, bé lại buộc ba bé dạy bé kiếm thuật, dạy bé ám khí, dạy bé dùng độc. Từ đó về sau, trong phủ lại cũng không còn một cái cây nguyên vẹn.
Tối hôm qua cùng một vị giáo chủ ân ái một đêm, Lưu Tích Tứ nửa buổi chiều mới dậy. Nằm trong sân phơi nắng, thuận tiện hưởng thụ sự hầu hạ của người nào đó, kết quả không cẩn thận nhìn thấy người tới từ đằng xa, hắn “vọt” ngồi dậy. Một vị giáo chủ thuận thế nhìn lại, im lặng thở dài — là nữ nhi mười một tuổi cùng dưỡng tử mười bảy tuổi của bọn hắn.
“Lưu Ly! Con lại làm cái gì? Con xem xem mặt con, con xem xem váy con!”
“Cha, ba.” Một nha đầu dắt đại ca bảo bối của bé dồi dào sức sống một đường qua đây, vô tình lau lau mặt, “Con vừa bắt dế với đám Nhị Cẩu Tử, con và đại ca bắt được nhiều nhất.” Nói xong, bé từ trong tay đại ca cầm qua một cái bình, cẩn thận mở để cha và ba nhìn chiến quả của bé.
Ly Nghiêu lấy khăn tay ra lau mặt cho nữ nhi, Lưu Tích Tứ không chịu nổi liếc mắt, nói: “Con là công chúa, công chúa! Con có thể thoáng chú ý một chút hay không. Váy này là đại hoàng gia gia của con hôm qua mới sai người làm xong, con xem xem con, đây vẫn chưa tới một ngày đâu, đã tất cả đều là bùn rồi.”
Lưu Ly bĩu môi, giao bình cho đại ca, chỉnh chỉnh cái váy bẩn dúm dó: “Cha, con không thích mặc váy, lúc luyện võ thật là phiền phức.”
“Không thích cũng phải mặc!” Lưu Tích Tứ không cho thương lượng, “Các hoàng gia gia con chỉ ngóng trông có một công chúa, nhưng con giỏi lắm, không chỉ không có bộ dạng công chúa, còn cả ngày làm bản thân bẩn thỉu. Con tốt xấu cũng chú ý một chút, để đại hoàng gia gia con nhìn vậy không buồn lòng sao? Ly Thương, con đừng cả ngày theo con bé càn quấy, lúc nên quản nó con làm đại ca phải quản nó. Nó là con gái, tiếp tục như vậy nữa làm sao gả được ra ngoài?”
“Con mới không cần gả người khác đâu.” Lưu Ly kéo đại ca qua, “Con chỉ gả đại ca!”
“Con mặc kệ gả ai cũng phải có chút dáng vẻ công chúa. Quay về tắm sạch sẽ bản thân!” Lưu Tích Tứ xoay người nữ nhi, “Ngày mai con tiến cung cho ta, để đại hoàng gia gia dạy con lễ nghi hoàng gia.”
Một vị tiểu công chúa kéo tay đại ca tủi thân quay về tắm, bé không rõ, bé chỗ nào không giống công chúa?
Nữ nhi đi, Lưu Tích Tứ tức giận nằm lại: “Ngươi nói tính khí Ly nhi giống ai? Sao một chút tính khí cô nương gia cũng không có?”
“Ly nhi như vậy rất tốt, hoạt bát rộng rãi lại phóng khoáng. Phụ hoàng phụ vương và cha thích con bé nhất.” Những lời này Ly Nghiêu không biết nói mấy trăm lần.
Lưu Tích Tứ liếc xéo tên đầu sỏ một cái: “Đều là ngươi, nha đầu này đều là chịu tính tình của ngươi.”
Ly Nghiêu trấn an hôn hôn bà xã: “Là ta, đều là ta, Ly nhi còn nhỏ, chờ con bé lớn lên gả cho người ta làm mẹ, con bé tự nhiên sẽ chững chạc.”
“Hừ.” Lưu Tích Tứ véo ngực Ly Nghiêu, “Đều tại ngươi.”
“Trách ta trách ta.” Ly đại giáo chủ rất không tiền đồ đáp, ai bảo vương gia nhà y chết sống không chịu thừa nhận nữ nhi thật ra là chịu tính tình của hắn chứ .
※
Lưu Tích Tứ cứ qua mấy ngày liền muốn vào cung ở một ngày, một là cùng lão nhân gia trong cung; hai là mang nữ nhi tiến cung học quy củ; ba là nhân cơ hội nói chuyện phiếm với Bạch Hãn Triệt; bốn, đương nhiên cũng là chính yếu, chính là nhìn đệ đệ bảo bối của hắn Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ lớn hơn nữ nhi một tuổi ba tháng, hơn thái tử Lưu Thao tròn một tuổi, nhưng trong cả cung, sợ là cả kinh thành toàn bộ Huệ Diệu đều tìm không ra một em bé đáng yêu còn khiến người ta thương hơn Lưu Thiên Tứ.
Vừa tiến cung, bỏ lại giáo chủ và nữ nhi nhà mình, Lưu Tích Tứ chạy thẳng tới tẩm cung của cha, còn chưa tới cửa, hắn đã nghe thấy một người đang cười, lập tức liền tràn đầy vui mừng chạy lên.
“Tiểu Tứ nhi.”
Bé trai đương đùa trên ghế đu con thỏ nhỏ quay đầu lại, kêu một tiếng “tam ca”, rất nhanh xuống nhào vào trong lòng người tới.
“Tam ca, chơi.”
Mãnh liệt hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đệ đệ: “Tiểu Tứ nhi nhớ tam ca không?”
“Nhớ.” Kiễng đầu ngón chân hôn trả lại trên khuôn mặt tam ca, Lưu Thiên Tứ kéo tam ca đi tới bên ghế đu con thỏ nhỏ của bé, vỗ vỗ, “Chơi.”
“Được, tam ca chơi cùng tiểu Tứ nhi.” Ôm đệ đệ lên, Lưu Tích Tứ lắc lư ghế đu, liền nghe Lưu Thiên Tứ cười rộ lên ha ha, rất là cao hứng.
Người bên trong phòng nghe thấy động tĩnh đi ra, Lưu Tích Tứ ngẩng đầu: “Cha.”
Ra là Bạch Tang Vận, hắn cười hỏi: “Ly nhi và Thương nhi không có tiến cung?”
“Nha đầu điên kia kéo Thương nhi đi tìm Thiết nhi, muốn cho nó xem dế bắt được.” Lưu Tích Tứ nhắc tới nữ nhi liền đau đầu, “Cha, Lưu Ly nha đầu kia con là hoàn toàn bế tắc rồi, nó nếu có phân nửa ngoan của tiểu Tứ nhi, con sẽ mỗi ngày đi thắp hương bái Phật.”
Một vị tiểu Dụ Đầu nghe thấy ca ca nói mình ngoan lập tức vỗ ngực một cái: “Ngoan.”
“A a, cha, tiểu Tứ nhi tại sao có thể khiến người ta thương yêu như thế.” Trái tim Lưu Tích Tứ cũng sắp vỡ, lại hôn mấy cái trên mặt đệ đệ.
Bạch Tang Vận cười nhạt: “Trong cung đều là bé trai, không có chị em cùng con bé, Ly nhi nghịch một chút cũng bình thường. Con cũng đừng luôn nói con bé, con bé cả ngày vui tươi hớn hở không phải rất tốt? Chờ con bé lớn lên, tự nhiên sẽ thận trọng.”
“Nhưng mà con muốn một đứa bé ngoan như tiểu Tứ nhi.” Lưu Tích Tứ buồn bực ngồi bên cạnh cha, “Cha, người nói con không dễ dàng gì sinh một nữ nhi, lại một chút cũng không nghe lời.”
Bạch Tang Vận chỉ là cười, trong mắt lại thoáng qua ảm đạm, hắn thà rằng tiểu Dụ Đầu của hắn nghịch một chút ầm ĩ một chút, cũng không cần nó là đứa ngốc vĩnh viễn không trưởng thành.
※
Buổi tối gia yến có Lưu Ly, Lam Thiết hai quỷ nghịch ngợm này, trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt. Lam Thiết năm nay sáu tuổi, nhỏ hơn thái tử Lưu Thao bốn tuổi, trình độ bướng bỉnh so với Lưu Ly chỉ có hơn chứ không kém, cũng là người có thể ầm ĩ cùng Lưu Ly nhất. Lưu Thiên Tứ mười hai tuổi chính mình còn chưa biết ăn cơm, Lưu Thao như thường ngồi bên người tiểu hoàng thúc chăm sóc bé dùng bữa, phụ vương Lam Khuyết Dương ngồi ở bên kia Lưu Thiên Tứ vừa nói chuyện với bọn nhỏ, vừa chú ý nhi tử bảo bối, có điều Lưu Thao chăm sóc tiểu hoàng thúc rất khá, gã cũng chỉ cần thỉnh thoảng lau lau miệng cho nhi tử, cho bé ăn miếng thịt.
“Hoàng gia gia, con đêm nay muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc.” Cơm qua phân nửa, Lưu Ly nói.
Một người lập tức nói: “Không được!” Là thái tử Lưu Thao.
“Hoàng gia gia, thái tử ca ca luôn luôn chiếm lấy tiểu hoàng thúc, con muốn ngủ với tiểu hoàng thúc!” Lưu Ly làm cái mặt quỷ với Lưu Thao.
“Không được. Ngươi nói với hoàng gia gia cũng vô ích. Đâu có cháu gái cùng ngủ với hoàng thúc?”
“Đâu có cháu trai cùng ngủ với hoàng thúc? Tiểu hoàng thúc cũng không phải của một mình ngươi.”
“Ta nói không được là không được.”
“Ta càng muốn càng muốn! Hoàng gia gia, con muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc, thái tử ca ca chỉ biết bắt nạt con.”
Hai đứa nhỏ rùm beng trên bàn cơm.
“Không giận không giận, vù vù, vù vù.” Lưu Thiên Tứ vừa nhìn cháu trai cãi nhau với cháu gái, lập tức thổi một chút bên này, thổi một chút bên kia. Lưu Ly sắp khóc: “Con muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc, con muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc!”
“Không được là không được! Không được thương lượng!” Lưu Thao mắt lạnh đối diện.
“Thao nhi.” Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh lên tiếng, không cho nhi tử bắt nạt muội muội như vậy.
“Ly nhi, con ngủ say như vậy, chăm sóc không được tiểu hoàng thúc con, đừng tùy hứng.” Lưu Tích Tứ lên tiếng. Vừa thấy cha không giúp mình, Lưu Ly khóc: “Hu hu, con muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc thôi.”
“Ly nhi, đừng khóc.” Bạch Tang Vận bảo cháu gái đến bên cạnh hắn, hắn xoa nước mắt cháu gái nhìn về phía Lưu Thao, “Thao nhi, đêm nay để Ly nhi ngủ cùng tiểu hoàng thúc con, không có chuyện gì, Ly nhi lớn rồi, có thể chăm sóc tốt tiểu hoàng thúc.”
“Hoàng gia gia tốt nhất, thái tử ca ca lúc nào cũng bắt nạt con.” Lưu Ly thừa cơ cáo trạng.
“Hoàng gia gia.” Lưu Thao trầm mặt, “Không phải con chiếm tiểu hoàng thúc không buông. Năm ngoái nàng ngủ cùng tiểu hoàng thúc, kết quả cướp chăn của tiểu hoàng thúc, làm cho tiểu hoàng thúc nhiễm phong hàn bị bệnh mấy ngày. Là chính nàng phá hủy cơ hội của mình, không phải con không cho nàng. Hơn nữa nàng đã mười một tuổi, đâu có nữ nhi gia mười một tuổi ngủ cùng hoàng thúc? Dù cho tiểu hoàng thúc không hiểu cũng không được.”
Lưu Tích Tứ đồng ý lời cháu trai, nói: “Lưu Ly, con đừng tùy hứng, tuy nói trời ấm, nhưng buổi tối vẫn còn lạnh. Con ngủ không tử tế, hơn nữa thái tử ca ca con nói đúng, đâu có cô nương lớn như vậy còn ngủ với hoàng thúc.”
“Tiểu hoàng thúc trên người thơm thơm, người ta muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc…” Nha đầu không hề có chút tự giác của cô nương không cam lòng.
“Ngủ ngủ, Ly nhi.” Lưu Thiên Tứ vẫy vẫy cái tay mập nhỏ của bé về phía cháu gái, đợi sau khi cháu gái qua đây, bé vù vù thổi một cái, “Không khóc, không khóc, Ly nhi, ngoan.”
“Tiểu hoàng thúc, ” Lưu Ly ôm lấy tiểu hoàng thúc tủi thân vô cùng, “Ly nhi muốn ngủ cùng người.”
“Ngủ, ngủ.” Hôn hôn khuôn mặt cháu gái, Lưu Thiên Tứ kéo cháu trai đang tức giận, “Cùng nhau, cùng nhau.”
“Ta mới không ngủ với hắn (nàng).” Hai người trăm miệng một lời.
“Ngủ, ngủ, cùng nhau, cùng nhau.” Lưu Thiên Tứ càng thêm không có ý thức nam nữ khác biệt vẫn là cười ha hả kéo cháu trai cháu gái, “Ngoan, Thao nhi ngoan, Ly nhi ngoan.”
“Tiểu hoàng thúc.” Lưu Ly ôm tiểu hoàng thúc không buông tay, bé thích tiểu hoàng thúc trên người đều là mùi quýt.
Bạch Tang Vận cười nhẹ: “Nghe tiểu Tứ nhi đi, đêm nay Ly nhi và Thao nhi cùng ngủ với hắn. Nhưng mà Ly nhi, con là cô nương gia, chừng hai năm nữa chính là đại cô nương có thể xuất giá. Đêm nay là đêm cuối cùng.”
“Dạ.” Mặc dù không muốn, nhưng mà có thể ôm tiểu hoàng thúc mềm mại ngủ, một đêm thì một đêm. Hoàng gia gia lên tiếng, Lưu Thao cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng mà Lưu Ly buổi tối nếu như dám cướp chăn của tiểu hoàng thúc, bé sẽ ném nàng xuống giường.
※
Buổi tối, Lưu Ly ăn mặc kín đáo thực vui mừng ôm tiểu hoàng thúc không buông tay, Ly Thương ngủ ở cách gian. Nằm trên giường, Lưu Ly cười, bé thích tiểu hoàng thúc nhất, nhưng chỉ bởi vì bé là con gái, cho nên không thể ngủ cùng tiểu hoàng thúc. Oán hận trừng Lưu Thao một cái, bé quyết định, nhất định phải khổ luyện kiếm thuật, đánh bại hắn!
Lưu Thao thật ra cũng không phải hàng đêm đều ngủ cùng tiểu hoàng thúc, bé là thái tử, thứ phải học rất nhiều, nhưng rảnh rỗi, bé sẽ nhất định cùng tiểu hoàng thúc. Nằm thẳng trong chăn mình, Lưu Thao nghe thấy tiểu hoàng thúc ngủ ở chính giữa đang cười nhẹ, tay trái được tiểu hoàng thúc nắm đang ở trong chăn của tiểu hoàng thúc. Lưu Ly cũng ngủ không được, tay phải được tiểu hoàng thúc nắm, bé nằm trong chăn mình cũng cười ngây ngô.
“Ly nhi, Thao nhi, ngoan.” Cháu trai cháu gái không cãi nhau, ngoan ngoãn nằm bên cạnh bé, Lưu Thiên Tứ rất cao hứng.
“Tiểu hoàng thúc tốt nhất.” Lưu Ly cách chăn kề sát tiểu hoàng thúc, “Thái tử ca ca lúc nào cũng bắt nạt Ly nhi.”
“Không bắt nạt, không bắt nạt. Ly nhi, Thao nhi, ngoan.” Lưu Thiên Tứ thổi một chút bên này, lại thổi một chút bên kia.
“Hu hu, vì sao ta là nữ nhi gia?” Một vị nha đầu rất bất mãn, nếu như bé cũng là thân nam nhi là có thể mỗi ngày ngủ cùng tiểu hoàng thúc.
“Ngươi ngủ với tiểu hoàng thúc, đại ca ngươi đâu?” Lưu Thao đột nhiên toát ra một câu. Lưu Ly không cười, nhăn mặt lại: “Ưm, đại ca…”
“Ngươi mỗi ngày kêu gào muốn gả cho hắn, bây giờ lại ném một mình hắn ở cách gian.”
Lưu Ly ôm lấy tiểu hoàng thúc: “Nhưng mà ta muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc.”
Lưu Thao vươn tay che tai tiểu hoàng thúc, thấp giọng nói: “Thích tiểu hoàng thúc không phải là muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc. Lưu Ly, ngươi là nữ nhi gia, mặc kệ võ công của ngươi cao bao nhiêu, đều thay đổi không được điểm này. Tiểu hoàng thúc không hiểu nam nữ, nhưng ngươi không thể không hiểu. Ngươi mỗi ngày kêu gào muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc, nghe trong tai người ngoài người ta chỉ sẽ nói tiểu hoàng thúc ngốc, lớn như vậy còn ngủ cùng cháu gái, ngươi có nghĩ tới không.”
“Thái tử ca ca, tiểu hoàng thúc không ngốc.” Lưu Ly rất không cao hứng, “Tiểu hoàng thúc thông minh nhất thông minh nhất.”
“Nhưng hành vi của ngươi không phải là nói với người khác tiểu hoàng thúc ngốc sao? Thúc thúc nào lại ngủ cùng cháu gái mình? Ngươi cũng không phải em bé ba tuổi.”
Lưu Ly hít hít mũi: “Vậy ta sau này có phải cũng không thể lại ngủ cùng tiểu hoàng thúc hay không?”
“Ngươi đã mười một tuổi, qua đêm nay, không thể lại ngủ cùng tiểu hoàng thúc. Dù là ta, cũng không thể lại ngủ cùng tiểu hoàng thúc. Chúng ta đều lớn rồi.” Buông tay ra, Lưu Thao nhìn về phía tiểu hoàng thúc vẻ mặt hiếu kỳ cái gì cũng không hiểu: “Chúng ta phải chăm sóc tiểu hoàng thúc, phải bảo vệ tiểu hoàng thúc, nhưng không thể tùy hứng, không thể để cho người khác nói tiểu hoàng thúc không phải.”
Thái tử mười một tuổi giống như người lớn, lời nói thấm thía giáo dục muội muội.
Lưu Ly ôm chặt tiểu hoàng thúc: “Ta sau này cũng không nói ngủ cùng tiểu hoàng thúc nữa. Thái tử ca ca, tiểu hoàng thúc một chút cũng không… Hắn là tiểu hoàng thúc tốt nhất thông minh nhất của Ly nhi.”
“Ly nhi.” Được cháu gái khen thông minh, Lưu Thiên Tứ cười ha hả không ngừng.
Ôm một lúc, Lưu Ly chui vào trong chăn tiểu hoàng thúc, ngửi hương quýt nhàn nhạt trên người tiểu hoàng thúc. Lưu Thiên Tứ đương nhiên không hiểu cách làm của cháu gái có gì không ổn, bé ôm chặt cháu gái, vù vù: “Không khóc không khóc, Ly nhi, ngoan.”
“Tiểu hoàng thúc…” Lưu Ly ôm lấy thân thể phúng phính của tiểu hoàng thúc, “Người là tiểu hoàng thúc tốt nhất của Ly nhi, Ly nhi thích tiểu hoàng thúc nhất.”
“Thích, thích, Ly nhi, Thao nhi, Thiết nhi, Thương nhi, thích.” Lưu Thiên Tứ tiếp tục vù vù, an ủi cháu gái. Ngáp một cái, hắn đã qua giờ ngủ thường ngày nhắm mắt lại, một tay kéo tay cháu trai, một tay ôm cháu gái rất nhanh rơi vào mộng đẹp.
Lặng lẽ chui ra khỏi lồng ngực tiểu hoàng thúc, Lưu Ly xuống giường, làm một cái mặt quỷ đặc biệt xấu với Lưu Thao còn chưa có ngủ: “Không thể ôm tiểu hoàng thúc ngủ, ta còn có đại ca đấy. Thái tử ca ca chỉ có thể một mình một người ngủ.” Nói xong, bé cười chạy.
Lưu Thao xoay người, vươn tay ôm tiểu hoàng thúc, mở to mắt.
Cách gian, Lưu Ly chỉ mặc một cái yếm, một cái quần chẽn rụt trong lòng đại ca: “Đại ca, ngươi sẽ không ngại Ly nhi lớn lên sẽ không ngủ với Ly nhi chứ. Nếu như ngươi cũng ngại Ly nhi lớn lên, Ly nhi sẽ khóc mỗi ngày, khóc mỗi ngày.” Mặt Ly Thương trong bóng đêm đỏ lên, hắn khàn khàn lên tiếng, ôm chặt tiểu nữ nhi trong lòng.
“Đại ca, ngươi sẽ không rời khỏi Ly nhi đúng hay không?”
Ly Thương mạnh mẽ lắc đầu.
“Ly nhi cũng không rời khỏi đại ca, Ly nhi lớn lên muốn gả cho đại ca.” Ôm chặt đại ca, Lưu Ly hài lòng nhắm mắt lại muốn ngủ. Ly Thương siết chặt cánh tay, trong mắt là tự ti.
Ngày hôm sau, Lưu Ly trước mặt mọi người tuyên bố, bé là đại cô nương, sẽ không sẽ ngủ cùng tiểu hoàng thúc nữa, xác thực khiến đám người kinh ngạc không ngớt, cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao, nha đầu đã lớn lên. Vui mừng nhất không ai bằng Lưu Tích Tứ, chẳng lẽ nha đầu hoang dã nhà hắn rốt cuộc có tự giác là cô nương?
※
“Lưu Ly! Bỏ chân xuống, kéo váy tử tế! Con là công chúa, trông con ngồi không ra ngồi!”
Vừa vào sân của nữ nhi liền nhìn thấy nàng bắt chéo chân ngồi trên ghế, váy trượt đến chỗ đùi, Lưu Tích Tứ lập tức nổi trận lôi đình. Cũng làm mẹ rồi, vẫn là một chút bộ dạng công chúa cũng không có.
Lưu Ly vội vàng buông váy ngồi yên: “Cha, người sao lại tới?” Sau khi xuất giá nàng cũng không có chuyển khỏi phủ, vẫn cùng cha và ba ở chung.
“Huy nhi đâu? Nó có tới chỗ con hay không?” Lưu Tích Tứ tìm mãi không được nhi tử mặt âm trầm.
“Diệu Huy? Không có, con sáng nay còn chưa thấy nó đâu.” Lưu Ly lanh lợi nói.
“Tiểu tử khốn kia.” Vừa nghe nhi tử chưa từng tới, Lưu Tích Tứ xoay người rời đi, “Xem ta bắt được nó không đánh nó một trận.”
“Cha, Diệu Huy lại làm sao?”
“Nó trộm khóa liên hoàn của ta, còn cạo hết lông của Linh Đang. Tiểu tử khốn kia, tốt nhất không nên bị ta bắt được!” Lưu Tích Tứ hổn hển gọi gia tướng tới, sai bọn họ giúp đỡ đi bắt tiểu tử khốn cạo lông chó yêu của hắn. Đi chưa được mấy bước, hắn liền bị Ly Nghiêu gấp trở về ngăn cản khuyên về phòng.
Đập lên bàn, nhìn cha đi xa, Lưu Ly huýt sáo. Một bé trai năm sáu tuổi từ trong phòng Lưu Ly nhảy ra ngoài, trên vai ngồi xổm một con khỉ.
“Cha đi, ngươi mau trả khóa liên hoàn lại cho cha.” Nhảy xuống bàn, Lưu Ly nói với đệ đệ.
Lưu Diệu Huy gãi gãi đầu, giống như con khỉ nhảy lên ghế ngồi xổm: “Đợi cha hết giận ta lại trả lại.”
“Ngươi làm chi cạo lông Linh Đang?” Lưu Ly nhéo cái mặt khỉ của đệ đệ.
Lưu Diệu Huy nhăn nhăn mũi: “Trời nóng như vậy, ta thấy nó nằm bò trên mặt đất hổn hển mãi, liền giúp nó cạo lông, mát mẻ.”
“Linh Đang chính là bảo bối của cha, lần này tỷ nhưng không cứu được ngươi.”
Con khỉ con dáng dấp rất xinh đẹp gãi gãi mặt gãi gãi đầu: “Vậy ta tiến cung, đợi lông Linh Đang mọc ra ta mới về. Tỷ, ta đi.” Nói xong bé liền nhảy xuống ghế tựa chạy như một làn khói.
“Đại ca, ngươi nói ta và Diệu Huy ai nghịch, cha còn luôn luôn nói ta.” Lưu Ly dựa vào trong lòng đại ca cảm khái, “So với nó, ta ngoan hơn, phải không.”
Ly Thương trừ gật đầu vẫn là gật đầu.
※
Bên trong phòng, Lưu Tích Tứ lưu lại từng vết bóp trên người Ly đại giáo chủ.
“Đều là ngươi, đều là ngươi, Ly nhi không giống ta, Huy nhi cũng không giống ta, đều là ngươi.”
“Trách ta trách ta, Tích Tứ, ngươi đừng tức giận. Ta đi tìm Huy nhi, cầm khóa liên hoàn của ngươi về. Lông Linh Đang qua hai tháng sẽ mọc, dù sao trời nóng, như vậy còn mát mẻ.”
“Ngươi còn nói! Đều là vì tính khí ngươi không tốt, Ly nhi và Huy nhi mới có thể khiến ta tức giận như vậy. Lần này ta nói cái gì cũng phải đi tìm một tiểu gia tính tốt!”
“Ngươi dám!”
“Ngươi xem ta dám không ưm!”
Khi Ly đại giáo chủ lột trần hắn đè dưới thân, vương gia tức giận vừa đánh vừa cắn, vì sao hắn sinh không ra đứa bé ngoan giống như Dụ Đầu? Vì sao hắn sinh một đôi nhi nữ đều là tính khí này.
“Tích Tứ, đó là con của ngươi ta, là đứa con ngươi sinh cho ta, vô luận tính khí bọn chúng giống ai, ta đều thích.”
“Bọn chúng đều chọc tức ta, ưm a…”
“Bọn chúng chẳng qua là thích ầm ĩ, để cho chúng ầm ĩ là được, ai nói công chúa và vương gia phải ngoan ngoãn, ngươi không phải còn…”
“Ta cái gì!”
“Không, là ta không đúng, đều tại ta. Nể mặt bọn chúng là cốt nhục của ta, đừng tức giận, ha?”
“Ngươi phải bồi thường ta, đều tại ngươi, a!”
“Trách ta, trách ta.”
“Ưm, nhanh, nhanh một chút.”
Mây mây mưa mưa, mây mây mưa mưa.
nữ vương thụ ^ ^ , mỗi lần xem tích tứ là tui không nhịn được mỉm cười, cảm ơn nàng nha
ThíchThích