Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ tam chương
Hận sao? Khi đó là hận đi. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, hai người kia lại là giả chết, hắn bị lừa thật thê thảm. Nếu hắn biết bọn họ chưa chết, nếu hắn biết… Nguyên lần lượt hỏi mình, nếu hắn biết hai người kia không có chết, hắn, sẽ làm thế nào. Đáp án, lại là mê man.
Có lúc, hắn cho rằng mình là người xen vào vô liêm sỉ giữa hai người kia, với tự tôn và kiêu ngạo của hắn, cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không đi tìm hai người kia đi. Nhưng khi đó, nếu hắn biết tâm tư của Tần và Hạo, hắn có lẽ sẽ vứt bỏ tất cả đi tìm bọn họ. Nhưng, cũng chỉ là có lẽ. Hắn khi đó, chỉ muốn đem Tần làm của riêng; hắn khi đó, không biết Hạo thật ra rất thương hắn. Giống như hiện tại, hắn thường thường sẽ cảm thấy Hạo yêu hắn còn nhiều hơn yêu Tần. Đương nhiên, tình yêu của Hạo đối với hắn nhiều hơn là tình cảm yêu thương luyến tiếc giữa người thân, yêu thương luyến tiếc đau khổ hắn đã trải qua.
Nếu như có thể làm lại, hắn nghĩ, hắn sẽ nhốt Tần vào trong địa lao, xa chạy cao bay với Hạo, để thằng khốn tính tình xấu xa kia tự mình chơi với bản thân. A, thì ra hắn cũng có thể nói ra những lời này, hắn bị Hạo chiều hư rồi.
“Nguyên, tỉnh rồi à?” Bên tai có người khẽ gọi. Nguyên mới phát hiện mình vừa cười ra tiếng. Mở con mắt đã tỉnh ngủ, hắn cười nhẹ với người bên giường: “Hạo.”
Hạo sờ sờ trán Nguyên, mười mấy năm, mỗi sáng sớm lúc Nguyên tỉnh lại Hạo đều phải trước xem xem hắn có sốt không. Thân thể Nguyên dưới sự trông nom của Hạo tuy rằng đã tốt lắm, nhưng Hạo vẫn không yên lòng. Dù sao lúc vừa mới mang Nguyên trở lại, thân thể Nguyên rất tệ, y chính là mất tâm lực thật lớn mới điều dưỡng tốt thân thể Nguyên, cũng khiến trên khuôn mặt Nguyên một lần nữa có nụ cười.
“Ta đi rót nước cho ngươi. Ngươi nằm.”
“Ừ.”
Trên giường chỉ có một mình hắn, nhìn Hạo đi ra, trong lòng Nguyên là hạnh phúc được người khác quan tâm chăm sóc, cũng lại một lần nữa cảm thán, lúc trước hắn sao lại thích Tần tên khốn kia?
“Tỉnh rồi?”
Lại một người tiến vào, trong tay cầm ấm tử sa, giống một ông lớn đi tới bên giường ngồi xuống, cách chăn vỗ vỗ mông Nguyên.
“Hai đêm liền thân thể của ngươi đã không chịu nổi, ta đã nói ngươi thường ngày lúc không có chuyện gì làm đi luyện luyện công, chỉ đạp thanh chả có tác dụng gì.”
“Ngươi sao không thể yên tĩnh mốt chút, để ta và Hạo ngủ một giấc tử tế?” Nguyên trừng đối phương một cái, ở cạnh gã này, dù cho thánh nhân cũng sẽ bị gã chọc tức thành bạo quân. Nguyên đã lười đi buồn rầu thương xót phong thái và tao nhã quân vương đã mất đi của mình.
“Các ngươi cũng không phải ngày đầu tiên biết ham muốn của ta mạnh mẽ.” Tần liền chạm vào ấm tử sa nhấp một ngụm trà, lại vỗ vỗ mông Nguyên, “Nhanh chóng đi rèn luyện thân thể đi. Ta cũng không tính toán lại cưới.”
“Thân thể cho dù tốt cũng chống cự không nổi hành hạ của ngươi.” Nguyên nửa người dưới không thể động đậy đơn giản nhắm mắt lại, mặc kệ tên này không ngừng. Một trận hơi nóng phả vào mặt, Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đôi môi còn chưa giảm sưng đã bị người cắn. Chỉ ngẩn ra phút chốc, Nguyên liền rút tay ra quay lại đẩy đối phương, tên khốn này, muốn hắn chết sao!
Hạo nâng khay vừa tiến đến liền nhìn thấy một người lại động dục đang bắt nạt Nguyên, y sải bước tiến lên buông khay, nhấc chân không khách khí chút nào đạp về phía đối phương.
Tần động tác nhanh nhẹn né “tập kích” của Hạo, một tay từ trên bàn nhỏ đầu giường cầm lấy ấm tử sa của mình, thân thể bay tới cửa: “Ta tiến cung một chuyến, ngày kia lên đường, các ngươi xem trên đường cần mang cái gì thi bảo A Thái đi chuẩn bị.”
Lời nói xong, người cũng đã ra ngoài.
“Tên khốn kiếp này, cả ngày chỉ biết động dục.” Oán hận đóng cửa lại, Hạo trở lại bên giường nâng Nguyên dậy, kê mấy cái nệm mềm sau thắt lưng hắn. Hạo tập võ, thân thể cường tráng, hai đêm liền hoan hảo giống như vậy, y nhiều nhất có chút mềm chân, nơi nào đó không thoải mái, sẽ không không dậy nổi khỏi giường giống Nguyên. Cho nên gặp phải loại tình huống này, đều là Hạo chăm sóc Nguyên. Còn Tần tên khốn kia, hai người là nghĩ cũng không dám nghĩ. Không phải Tần không muốn, mà là tên kia sẽ lại “chăm sóc” người lên trên giường. Hạo không chỉ một lần hoài nghi Tần là bị xuân dược nuôi lớn.
Cho Nguyên uống nước xong, ăn cháo, Hạo lúc này mới nói: “Nguyên, ngươi hôm nay cứ nằm trên giường, ta đi đặt mua thứ chúng ta cần mang trên đường, ngươi muốn cái gì, ta mua về cho ngươi.”
Nguyên cười nói: “Không có gì đặc biệt muốn, ngươi xem rồi làm đi.”
“Được.”
Săn sóc Nguyên lau người một phen, lại đỡ Nguyên nằm xuống, dặn dò người phía dưới chăm sóc tốt cho Nguyên, Hạo dẫn theo mấy tôi tớ xuất phủ.
Thân thể Nguyên còn rất yếu, nằm chưa đầy một lát đã lại ngủ. Trong mộng, hình như lại trở về lúc ấy. Biết Tần và Hạo còn sống hắn bị đả kích lớn, thân thể vốn đã gầy yếu càng là bước vào quỷ môn quan. Hắn sụp đổ trút hết đau khổ của mình, nói ra uất ức hắn một mình sinh hạ Hoan nhi.
Lần đó, hắn lần đầu tiên cũng là lần duy nhất kiến thức lửa giận của Hạo, lửa giận ngập trời, lửa giận ngay cả Tần cũng bị hoảng sợ. Mà lửa giận của Hạo cũng không phải phát ra với hắn, là với Tần. Bởi vì Hạo cảm thấy nếu như không phải Tần làm quá đáng như thế, hắn sẽ không giấu giếm chuyện đứa nhỏ. Hạo đang nổi giận thậm chí nhấc kiếm muốn giết Tần, hắn cũng không biết, Hạo đối với hắn vậy mà quan tâm như thế.
Hắn phát tiết xong, Hạo và Tần đánh to một trận, lại sau đó, Hạo tận tâm tận lực chăm sóc hắn, thậm chí quyết định rời khỏi Tần, để hắn và Tần cùng một chỗ. Hắn thua, chỉ phần rộng lượng này, hắn cũng đã bại bởi Hạo, bại bởi Hạo quan tâm hắn hơn ai hết. Cho nên, hắn nhận. Không nghĩ đế vương chi tôn gì nữa, không nghĩ duy ta độc hữu gì nữa, chỉ cần Hạo và Tần không để ý, hắn nguyện ý, nguyện ý sống cùng bọn họ. Bởi vì, đây vốn chính là hắn cưỡng ép xen vào có được. Mà sự thực chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác.
Tần trước đây đã nói Hạo là một đồ ngốc. Hắn cũng thấy thế. Không ngốc sao có thể chấp nhận trong lòng người mình thích lại thêm một người khác chứ. Hạo đẩy nữ nhân mình thích vào lòng nam nhân khác, lại chia sẻ nam nhân mình thích với một nam nhân khác. Hạo, quá ngốc quá ngốc, ngốc làm cho người ta hận cũng hận không nổi. Nhưng Hạo lại luôn nói: “Ta là nam nhân, vừa biết võ vừa thạo y, đương nhiên là ta chăm sóc ngươi. Tần tên khốn kia thì đừng hy vọng.”
Thế nhưng Hạo, ta cũng là nam nhân mà. Hắn lại một lần nhịn không được nói. Hạo lại cười nói: “Ngươi thân thể không tốt, lại từng chịu khổ lớn như thế, thiếu chút nữa bị chết cháy, nói thế nào cũng đều nên ta chăm sóc ngươi. Nguyên, ngươi là thân nhân, là huynh đệ của ta, ngươi đừng khách khí với ta.”
“Được, ta không khách khí.” Thật ra, hắn rất hưởng thụ hạnh phúc được Hạo chăm sóc. Ôi, hắn và Hạo sao lại thích một nam nhân khốn kiếp như thế chứ. Hắn và Hạo mới càng xứng đôi nha.
“Làm cái mộng đẹp gì đấy, trông ngươi cao hứng.” Có người đang sờ hắn. Nguyên đang vui cười trong mộng theo bản năng vươn tay đẩy ra. Thanh âm này! Nguyên từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, liền nhìn thấy một đôi con ngươi tà mị, hắn giật mình một cái.
“Hử? Gặp tình lang trong mộng à? Sao vừa nhìn thấy là ta liền sợ?” Tay nam nhân nguy hiểm dừng tại ngực hắn, không cách quần áo, trực tiếp dán trên làn da hắn.
Nguyên kéo tay nam nhân từ trong quần áo ra, tức giận nói: “Đúng vậy. Ta đang mơ thấy ở bên Hạo đấy, ngươi liền tới quấy rầy.”
“Chậc, hai ngươi ở bên nhau có thể làm cái gì. Không có ta, hai ngươi có thể làm được sao.” Nam nhân cũng không tính toán tiếp tục, mà là ngồi xuống đầu giường, giơ một chân lên dựng trên giường.
Tên khốn không biết giữ mồm giữ miệng này. Nguyên xê dịch một chút thân thể mỏi nhừ của mình, ngáp: “Ngươi không phải tiến cung ư, sao lại về rồi?”
Tần liếc Nguyên một cái: “Đây cũng hai canh giờ rồi, ta cũng nên về chứ.”
“A!” Nguyên ngạc nhiên, “Ta cũng ngủ hai canh giờ rồi?”
“Đúng vậy. Thân thể này của ngươi nếu không đi luyện luyện, thực sự sẽ hầu hạ không nổi ta.” Tần cúi đầu lại lưu xuống dấu vết trên cổ Nguyên. Nguyên đẩy Tần ra, che cổ bị cắn đau, oán trách: “Ai tựa như ngươi, bó lớn tuổi như thế còn không biết nghỉ ngơi một chút. Hạo về chưa?”
“Chưa đâu. Chắc lại muốn mua cho ngươi cái gì để ăn dọc đường đấy. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu y còn chưa trở về ta lại đi tìm y.”
Nguyên chống thân thể ngồi dậy, vạt áo mở rộng lộ ra từng đám dấu vết dưới xương quai xanh. Đương nhiên, trên người Hạo cũng thế. Tần nhìn thấy, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi. Nguyên vội vàng khép vạt áo lại, trừng mắt: “Ngươi đừng tới! Ngày mốt lên đường, ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức!”
“Dưỡng sức cái gì, trên đường ngủ là đươc, ngươi cho là ngươi có thể cưỡi ngựa đến đại Đông?” Tần nói liền muốn gục người ta. Nguyên không thể không áp dụng chính sách ai binh, hai tay ôm cổ Tần, hắn mềm giọng: “Tần, đừng tới, ta thực sự không thể chịu được.”
“Ta muốn!” Tần nắm tay Nguyên, khiến hắn cảm thụ thứ cực nóng của mình.
“Nhịn một chút được không? Thực sự không thể chịu được.”
Hàm dưới Tần căng ra, thịt đến miệng nào có đạo để ý không ăn, huống chi đây còn là bà xã gã, càng không có đạo lý không ăn!
“Đợi buổi tối, buổi tối ta dùng miệng, có được không?”
Tần cách quần xoa đùi Nguyên: “Ta đã sớm nói với các ngươi rồi. Đi đại Đông có thể, nhưng dọc theo đường đi ta muốn các ngươi phải cho. Đây là yêu cầu của các ngươi, ta lại không muốn đi.”
Nguyên hận đến ngứa răng, lại không thể phát tác.
“Đấy là quốc gia của ngươi nha. Ngươi liền không muốn gặp Tần Ca, Hoan nhi và cháu trai? Gia Hựu năm nay cũng mười một rồi, nghe nói bộ dáng nhìn khá lắm đấy.”
Tần buông Nguyên ra, tựa vào đầu giường, không quan tâm lắm nói: “Ta lưu lại một mảnh giang sơn cho bọn chúng đã là tận tình tận nghĩa. Nguyên, ngươi phải biết ta vốn chính là một người lạnh lùng. Có thể có ngươi và Hạo, đã đủ rồi. Ngươi đừng miễn cưỡng ta lại đi quan tâm người ngoài.”
“Đây không phải là người ngoài, là thân nhân của ngươi mà.” Nguyên nằm bò trên ngực Tần, thở dài.
Tần ôm Nguyên, lạnh lùng nói: “Nếu như ta không có gặp được ngươi và Hạo, ta sẽ chỉ một mình. Ngươi muốn đi xem nhi tử, ta theo ngươi; Hạo muốn đi nhìn nhi tử và cháu trai, ta cũng theo hắn, nhiều hơn thì miễn.”
“Ngươi, ôi…” Nguyên cũng không biết nói cái gì nữa. Nhưng nghĩ lại, hắn có thể lưu lại một vị trí trong lòng người này, lại không khỏi có chút ngọt ngào.
“Nguyên, ta đã trở về.” Hạo từ bên ngoài tiến vào, vừa vào phòng liền nhìn thấy Nguyên nằm bò trên người Tần, câu đầu tiên của y liền hỏi: “Ngươi sao lại về sớm như thế?”
“Vốn chỉ là tiến cung nói một tiếng chuyện đi đại Đông.” Tần vỗ vỗ Nguyên bảo hắn dịch vào phía trong, sau đó gã lại vỗ vỗ bên cạnh mình, bảo Hạo qua đây.
Hạo đi rửa tay, lau lau mồ hôi trên mặt, đến bên giường ngồi xuống. Tần dùng lực, ôm người vào trong lòng.
“Làm chi? Ta còn phải đi thu dọn đây, mua một đống đồ.”
“Muộn chút cũng không trễ, nghe lời.”
Tần hiếm thấy nói chuyện đứng đắn, Hạo đá giày, ngoan ngoãn nằm sấp. Dùng ánh mắt dò hỏi Nguyên cách y không xa, người nọ là làm sao vậy? Nguyên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, lại không tiện giải thích.
Theo lời nói vừa rồi, Nguyên nói tiếp: “Tần, ngươi có trách ta cho Tần Ca phượng đan hay không?” Hắn vừa hỏi như thế, thân thể Hạo chấn động, nghiêm túc không ít. Chuyện hai đứa bé kia đã sớm từ đại Đông truyền đến Ni Sở. Vừa nghĩ tới Tần Ca, Hạo liền nghĩ đến Nguyên, hắn vươn tay nắm bàn tay quanh năm không đủ ấm áp của Nguyên.
Tần vỗ nhẹ hai người trong lòng, ánh mắt lành lạnh nói: “Có uống hay không ấy là lựa chọn của nó, dù cho ngươi không cho nó, nó biết loại chuyện này cũng sẽ phái người đi tìm. Nguyên, Hạo, ta sở dĩ đến Ni Sở chính là không muốn có nhiều việc vặt quấn thân như thế nữa. Đời người ngắn mấy chục năm, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là thật. Đoan tiểu tử kia chính là rõ ràng điểm này cho nên mới mặc ta tự do tự tại tại Ni Sở, nếu hắn dám có chủ ý với ta, ta tất quấy Ni Sở hỗn loạn.”
“Đoan” Tần nói chính là hoàng đế Ni Sở.
“Chuyện đại Đông sau khi ta rời đi thì không liên quan tới ta, không liên quan tới ta cũng là không liên quan tới các ngươi. Các ngươi phải coi trọng chính là ta, mà không phải những con cháu đã thành gia lập nghiệp ấy. Tần Ca và Ngũ Tử Ngang ở bên nhau, cũng chỉ có thể nói hai bọn chúng hợp mắt nhau, nó muốn sinh nhi tử cho Ngũ Tử Ngang đó cũng là nó tự nguyện. Ta không hi vọng lại nhìn thấy các ngươi bận tâm chuyện của bọn chúng.”
Hạo trừng Tần một cái: “Ngươi tưởng ai cũng vô tâm như ngươi.”
“Hừ, trong lòng ta có các ngươi còn chưa đủ sao?” Vỗ vỗ mông hai người, Tần nói: “Đừng cho là ta không biết các ngươi mắng ta sau lưng thế nào. Ta trước nhớ kỹ, chờ đến đại Đông lại thu thập các ngươi.”
“Ai mắng ngươi!” Hạo giận.
“Vì sao là đến đại Đông?” Nguyên ngốc.
Tần nắm cằm hai người, hừ lạnh: “Đến đại Đông để các ngươi một lòng nghĩ nam nhân khác à?”
Đây là ngụy biện gì vậy!
“Đấy là nhi tử và cháu trai ngươi!”
“Ta đã chết, không liên quan tới ta.”
Ngươi tên khốn máu lạnh vô tâm này!
Sợ nam nhân không cho bọn họ đi đại Đông, hai người chỉ có thể mắng to trong lòng.
“Đừng vụng trộm mắng ta nhá, ta nghe được.”
Nhìn hai người bị chính mình chọc tức mặt đỏ tươi, Tần cười to trong lòng. Không có việc gì đùa đùa hai vị nương tử trong nhà này, cuộc sống này thật là thoải mái ha.
Lần thứ vô số lại thêm một lần thề muốn hạ ba đậu trong cơm của nam nhân khốn kiếp này, Hạo không thể nhịn được cho nam nhân một quyền, chạy xuống giường. Đi phòng luyện công tiêu hỏa. Mà Nguyên động không được đáng thương bị nam nhân đè trong người tay đã ghiền một phen.
Một ngày sau, một chiếc xe tám ngựa chứa ba người chạy về phía đại Đông. Chỉ dẫn theo ba tùy tùng, Tần ngồi trong xe trái ôm phải ấp không có nói cho hai vị “vợ yêu” gã không định quay về Ni Sở. Thái tử đã trưởng thành, lại lưu lại chỉ tăng phiền phức. Gã đã phái người chọn xong một nơi non xanh nước biếc, đợi đi đại Đông nhìn xong những người khác ấy, gã trước tiên mang bà xã chơi một chút xung quanh, sau đó đến chỗ gã mới chọn dừng chân.
Không phải đế vương lại làm sao. Thiên hạ này như cũ mặc gã ngao du. Hung hăng hôn một cái trên miệng mỗi bà xã, Tần cười ha ha, nam nhân chính là như vậy.
“Lại phát điên cái gì.” Hạo lau miệng.
“Ai biết.” Nguyên vén màn xe lên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe miệng mỉm cười. Đế vương coi là gì, thiên hạ coi là gì, cuộc sống bây giờ, lấy cái gì hắn cũng không đổi.
Truyện vẫn còn một chương nữa mới kết thúc nha các nàng.
oa, ngọt quá đi, thank nàng nhiều nha, hihi,
ThíchThích
Cơ mà chắc ba thế hệ không có dịp gặp nhau rồi. Có hơi tiếc.
Nhưng xét thấy nếu gặp cũng ko quá hợp lý. Chậc.
ThíchThích
Ngọt ghê nha hihi. Thank nàng nhiều nha
ThíchThích
Cá nhân m ko thích có phần pn này, cảm giác cứ làm sao. Kiểu hơi vỡ mộng ảo tưởng
ThíchThích