Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ nhất chương
Tiết thanh minh vừa qua, khí trời liền thực sự là ấm lại. Trải qua lạnh lẽo mùa đông, se lạnh đầu xuân, các cô nương tiểu thư, công tử thiếu gia đều kiềm chế không nổi nhao nhao đi trên phố, tới bên hồ đạp thanh thưởng xuân, bày ra tất cả nụ cười hấp dẫn nhất và áo quần hoa mỹ nhất của mình, để có thể gặp được nhân duyên tốt của chính mình.
Trong đám người đang di chuyển, có hai vị nam tử dựa vào lan can mà ngắm dẫn tới nhao nhao ghé mắt của người đi đường. Hai vị nam tử thân hình bình thường, chẳng qua màu da một vị nam tử trong đó thiên màu mạch, một thân áo dài màu xanh đen; màu da nam tử còn lại thì xưng được là trắng sữa, một thân áo dài màu tím nhạt. Hai người dựa vào một chỗ trò chuyện, trên mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt. Vị nam tử màu da trắng nõn kia trông vô cùng đẹp mắt, có thể nói là tuyệt sắc diễm lệ, mà vị nam tử còn lại mặc dù bộ dáng chỉ có thể tính trung bình, nhưng khí phách và phong thái lại không mảy may thua vị nam tử mỹ mạo kia. Có thể nói, hai người mỗi người đều có phong tư, mỗi người đều có khí chất. Ai cũng đè không được ai, ai cũng át không được ai.
Hai người nhìn qua chưa quá ba mươi, nhưng nếp nhăn mảnh ở khóe mắt khiến người ta biết hai người nhất định không chỉ ngần đó tuổi. Nam tử mạo mỹ không biết nói cái gì khiến cho người còn lại cười ha ha mấy tiếng, người này cười như thế, lập tức làm người ta trước mắt sáng ngời. Luôn cảm thấy người này bình thường rất ít sẽ thoải mái cười to như vậy, mặt mày, khóe môi thậm chí khí chất người nọ đều mang theo mấy phần thận trọng nghiêm túc, quả nhiên, người nọ rất nhanh thu nụ cười, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt. Dường như chỉ là bởi vì thân thiết liên quan đến nam tử mỹ mạo cho nên mới cười khẽ.
Hai người không có làm ra cử động rất thân mật gì, nhưng xem trong mắt người ngoài lại cảm thấy tuyệt đối không bình thường. Nếu không nam tử mạo mỹ sẽ không không thèm để ý ánh mắt người ngoài chút nào tùy ý cười, nếu không nam tử màu mạch sẽ không khi đối phương khát nước từ hông cởi xuống bình nước đưa tới. Người ngoài âm thầm suy đoán quan hệ giữa hai người, nói là huynh đệ ấy à, dáng dấp không giống; nói là bạn bè ấy à, hình như lại hơi thân mật; nhưng nếu nói là tình nhân ấy à, hình như lại hơi xa cách. Nhưng mà nếu hai người thực sự là tình nhân, cũng sẽ không kéo tới phỉ nhổ xung quanh. Nếp sống Ni Sở quốc cởi mở, dù cho hai nam tử thành thân cũng bình thường. Lại nói, thái thượng hoàng triều đại Đông sát vách cũng quang minh chính đại cưới một vị thần tử làm hậu, đây coi là cái gì.
Vả lại mặc kệ mọi người liếc xéo thế nào, hiếu kỳ thế nào, hai người vừa thưởng thức sắc hồ vừa tán gẫu lại dường như không cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng quanh mình, còn đang nói nhỏ. Hai người hình như khó có được loại cơ hội cùng đi chơi này, thỏa thích hưởng thụ.
“Đã nhớ Hoan nhi như thế, ta dẫn ngươi đi kinh thành nhìn hắn, đừng để ý tới tên kia.”
“Sao có thể không để ý. Nếu ngươi ta ném gã đi kinh thành, ta thực sự sợ gã giết Hoan nhi.”
“Gã dám.”
“Gã đương nhiên dám. Thiên hạ này ngoại trừ gã không người khác dám.”
“Gã nếu dám, hai ta liền bỏ lại mình gã tiêu dao khoái hoạt đi. Cách gã, ngươi ta càng thoải mái.”
“Ha hả, Hạo, mấy năm nay tính tình của ngươi thực sự là thay đổi rất nhiều, trước đây ngươi làm sao nói ra lời như vậy.”
“Trước đây ta là cận vệ của gã, là chức trách. Hơn nữa không thể phản kháng gã, chỉ có thể nhịn. Bây giờ và khi đó lại là bất đồng thật lớn, ngươi ta đều là người đã sớm chết, cần gì phải quan tâm nhiều vậy. Thật ra có đôi khi nhìn gã sống bừa bãi như thế, ta cũng thường thường xét lại mình có phải quá theo khuôn phép cũ hay không.”
“Cũng không phải. Khi đó ta vừa nhìn thấy ngươi liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người nọ muốn ngươi làm cái gì ngươi liền ngoan ngoãn làm cái đó. Lại đáng hận gã nơi chốn trêu chọc ta lại không cho ta thoải mái, cuối cùng còn tổn thương ta như vậy. Cũng chính là ngươi đồ ngốc này, còn có thể đi cứu ta.”
“Sao lại nhắc tới?” Nam tử được gọi là Hạo mất hứng nhíu chân mày, sau đó nói: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại. Ngươi ta bây giờ vui vui vẻ vẻ sống qua ngày mới là thật. Người như gã, có đôi khi ta cũng hận không thể đâm gã mấy đao, chớ nói chi là ngươi. Ngươi cũng ngốc, người như vậy có cái gì đáng giá ngươi thích, còn vì gã chịu biết bao khổ như thế. Ta không cứu ngươi, ta cũng tha thứ không được chính ta. Ta chỉ trách ta không có sớm một chút đi gặp ngươi. A Nguyên ngốc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”
Nam tử mạo mỹ dịu dàng cười, nói: “Coi như là vì ngươi ta cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Ta cũng biết gã vì sao thích ngươi như thế, ta khi đó nhìn người không rõ, sớm biết hẳn là đoạt lấy ngươi mới phải, cũng tránh ngươi ta bây giờ bị gã áp bức.”
“Ha hả, biết mình ngốc là được rồi. Đứng lâu như thế, tìm một chỗ uống trà đi?”
“Được.”
Hai người rốt cuộc có động tác, rất nhiều người trộm nhìn bọn họ đều di chuyển theo. Nghiêng đầu liếc mắt người hai bên, Hạo giơ tay lên ôm vai Nguyên, đi về phía quán trà. Vừa nhìn thấy động tác này của y, bốn phía một mảnh ai thán, thì ra hai người thực sự là cái loại quan hệ đó nha. Nguyên cũng không biết có phải bởi vì nghe thấy những tiếng ai thán này hay không, ngược lại càng vui vẻ bật cười, cười mãi đến hoa nhường nguyệt thẹn, say ngả nghiêng một đám lớn công tử ngây ngốc.
Cứ như thế một đường ôm vai Nguyên, hai người tới một tửu lầu lớn nhất bên hồ. Muốn phòng trên lầu, Nguyên bảo tiểu nhị đưa lên bích loa xuân tốt nhất. Sau khi bày lên tất cả lá trà bộ đồ trà, điểm tâm trái cây, hạt dưa đậu phộng, động tác Nguyên thành thạo đun nước pha trà, Hạo thì ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, không giúp một tay. Vừa nhìn đã biết hai người ngày thường lúc uống trà đều là như vậy.
Đợi đến khi hương trà bay ra, Hạo uống một ngụm trà, thoải mái mà thở hắt ra, lúc này mới mở miệng: “Nguyên, ta là nói thật. Ta biết ngươi nhớ Hoan nhi, ta dẫn ngươi đi đại Đông nhìn hắn.”
Nguyên thương cảm thở hắt ra, nhưng vẫn lắc lắc đầu: “Gã không thích, ta cũng không muốn vì chuyện này ngươi ta chọc tức gã, quên đi. Ta biết Hoan nhi bây giờ rất tốt, Tần Ca lại thương hắn tận xương, vậy là đủ rồi. Ta cũng sợ chính mình thấy Hoan nhi sẽ nhịn không được đi nhận hắn. Biết hắn tốt, là đủ rồi.”
“Đâu đủ. Mười mấy năm nay, người khác không rõ ta còn không rõ sao? Tên kia lúc ngủ giống như người chết cái gì cũng nghe không được, ta thế nhưng thường thường nghe thấy ngươi gọi Hoan nhi trong mộng. Đừng nói nữa. Chuyện này cứ định như thế. Gã nếu đồng ý tốt nhất, gã nếu không đồng ý, thì ngươi ta đi. Lấy công phu của ta đủ, gã có đi hay không cũng không sao cả.”
Nguyên cười, rót đầy trà cho Hạo, cảm kích mà lại cảm động nói: “Cảm ơn. Hạo, ta khi đó thật khờ, dù cho gã không thích ta, ta cũng nên đi tìm ngươi, ta thật khờ. Có thể thành huynh đệ, thành thân nhân với ngươi, ta nghĩ đến cũng vui mừng không thôi. Cám ơn ngươi, khi đó đi tìm ta.”
“Nguyên ngốc. Ta nếu biết ngươi vì tên kia chịu khổ lớn như vậy, ta nhất định sớm một chút đi tìm ngươi, xin lỗi, ta đi chậm.” Lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt đối phương, Hạo cầm lên một miếng điểm tâm đút tới bên miệng Nguyên, dụ dỗ nói: “Ăn miếng bánh ngọt, trong lòng ngọt ngào.”
“Phì~” Nguyên cắn một ngụm, bật cười, “Ta cũng già rồi, ngươi còn dỗ ta như thế.”
“Người ta đều nói, người già giống như trẻ con, không ai dỗ chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình dỗ mình.” Hạo cũng bật cười, lại không thu tay, đút cho Nguyên ăn xong miếng bánh ngọt kia. Trước mặt Hạo, Nguyên tựa như một đứa nhỏ được huynh trưởng, được người thân yêu thương, cười đến thoải mái, cười đến hạnh phúc.
Nhìn Nguyên thoải mái như vậy, tâm tình Hạo cũng vô cùng tốt. Y không thích đồ ngọt cũng hiếm thấy mà ăn một miếng bánh ngọt, chẳng qua sau khi ăn xong y cau mày uống liền mấy chén trà, khiến cho Nguyên lại là cười ha ha. Ngay khi hai người thoải mái chè chén, có người sát phong cảnh xông vào phòng, vẻ mặt u ám nhìn hai người tiếng cười đột ngột dừng lại, âm u mở miệng: “Ô, chơi rất vui nha.”
Thần sắc hai người đều rất mất tự nhiên, Nguyên liếc nhìn Hạo, sau đó lộ ra nụ cười lấy lòng với người tiến vào, đứng lên nói: “Ta và Hạo nghĩ ngươi còn muốn ngủ nhiều chút, chúng ta liền ra đi một lát.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn nam tử phía sau, giả bộ tò mò hỏi: “Chỉ một mình ngươi qua đây?”
“Ngươi còn muốn thấy ai?” Nam tử đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lên chén trà trước mặt Hạo kia liền ngửa đầu rót vào trong miệng mình.
Hạo đoạt lấy cốc, tức giận nói: “Đây là cốc của ta.”
Nam tử hí mắt, níu vạt áo Hạo kéo y đến trước mặt mình há mồm liền cắn miệng Hạo, sau đó ngay trước mặt Nguyên giữ hai tay muốn mở ra của Hạo không cho Hạo né tránh. Chờ khi gã buông Hạo ra, Hạo đã mặt đỏ rần, hô hấp dồn dập.
Nguyên một lần nữa rót đầy trà cho Hạo, lại rót một chén trà cho người tiến vào, lại giải thích: “Sáng sớm lúc dậy ta và Hạo thấy thời tiết không tệ, liền cùng nhau đến bên hồ. Thấy ngươi ngủ say, liền không gọi ngươi.”
“Ta ngủ say còn không phải là bởi vì tối hôm qua phải hầu hạ hai người các ngươi? Kết quả ta mệt lử bận rộn một đêm, rời giường nhưng ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có, vừa hỏi lại là hai ngươi tự mình ra tiêu dao. Thế nào, lão tử tối hôm qua không hầu hạ tốt các ngươi?”
Gân xanh trên mu bàn tay Hạo nhô lên, đuôi mắt Nguyên co rút, nói không ngượng ngùng là giả, trong quán trà này không ít người, lời nam nhân nói không chừng đã khiến người bên cạnh nghe được. Nhưng khi nam nhân khó chịu, bọn họ chỉ có thể câm miệng, ít nói ít sai. Y lúc trước sao lại coi trọng tên khốn kiếp như thế!
“Có ý kiến với ta?” Nam tử ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyên.
Hạo không thể nhịn được nữa đứng lên, nắm Nguyên liền đi ra ngoài.
“Các ngươi nếu dám bước ra phòng này nửa bước, đêm nay liền chờ xin ta tha đi.” Nam tử âm u lạnh lẽo tung một câu, miễn cưỡng dừng bước chân Hạo lại. Hạo xoay người, thẹn quá hóa giận gầm nhẹ: “Ta và Nguyên ra đạp thanh thì làm sao? Tối hôm qua ngươi còn không biết xấu hổ kể! Cũng không biết là uống xuân dược gì cả đêm không thành thật, sáng sớm không dậy nổi khỏi giường, chẳng lẽ ta và Nguyên còn phải quỳ bên giường chờ ngươi tỉnh lại? Với cả, cái gì gọi là ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có. Ngươi tùy tiện kêu một tiếng người sẵn lòng bưng trà rót nước cho ngươi nhiều đi, ta và Nguyên cũng không phải nha đầu sai khiến của ngươi.”
“Các ngươi không phải nha đầu sai khiến của ta, nhưng là bà xã ta. Bà xã sáng sớm dậy bưng trà rót nước cho phu quân mình chẳng lẽ không hẳn là? Ta tối hôm qua uống xuân dược, đấy là ai ở một bên kêu nhanh chút nhanh chút? Xem ra lão tử bận việc còn chưa đủ, hai ngươi sáng sớm lại còn có tinh thần ra đạp thanh.”
Tay Hạo sờ đến chủy thủ bên hông mình, suy nghĩ có nên làm thịt tên khốn miệng không kiêng kỵ này hay không.
Nguyên kéo kéo tay Hạo, bảo y cố gắng đừng xúc động. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Nguyên hỏi: “Hai ta đều đi ra, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Không dễ dàng gì đợi được trời quang, ngươi lại không thích đạp thanh, ta và Hạo cũng chỉ có thể tự mình ra đi một chút.”
“Qua đây.” Nam nhân lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Nguyên.
Nguyên xoa xoa tay Hạo bảo y ngàn vạn nhịn xuống, đi tới trước mặt nam tử. Nam tử một phen kéo Nguyên vào trong ngực mình, nắm cằm hắn hỏi: “Có phải hối hận theo ta hay không?”
Nguyên thực sự nhịn không được trợ mắt, mặc dù việc này sẽ phá hoại khí chất và mạo mỹ của hắn.
“Ngươi lại phát tà hỏa gì? Ta và Hạo lúc trước đã nói với ngươi muốn đi một chút bên Vân hồ, ngươi nói trời không đẹp, lại nói nhiều người phiền. Sáng sớm ngươi ngủ say, chúng ta cũng biết ngươi tối hôm qua mệt mỏi, nhưng trời thật sự đẹp, ở trong phòng lại oi bức, hai ta liền đi ra một chút. Đây không có lưu tin cho ngươi sao? Người tuổi tác một bó rồi, ngươi còn sợ chúng ta đi lạc sao?”
“Không đợi ta tỉnh ngủ một mình ra cửa, chính là phạm vào gia pháp!” Nam tử đã không phải cố tình gây sự.
“Ngươi muốn làm sao bây giờ!” Hạo đi qua ngồi xuống thật mạnh.
Mắt xếch gian ác của nam tử liếc Hạo một cái, sau đó bĩu bĩu môi: “Nói rồi. Chỉ cần hai ngươi buổi tối cho ta đến một đoạn ‘song phượng hí long’, ta tạm tha các ngươi.”
“Đừng hòng!” Mặt Hạo vọt cái đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên thì đẩy nam tử ra liền muốn đứng lên, cũng nói rõ không muốn, nhưng mà mặt cũng đỏ.
Nam tử không có miễn cưỡng, buông tay để Nguyên đi, sau đó rất tùy ý nói: “Không muốn thì thôi. Còn nói nếu các ngươi hầu hạ ta sảng khoái ta liền mang các ngươi về đại Đông, quên đi.”
“Cái gì?!” Hạo và Nguyên đồng thời kinh ngạc.
Nam tử ngoáy ngoáy lỗ tai: “Kêu lớn tiếng như thế làm chi, cũng không sợ người khác nghe thấy lời riêng tư của chúng ta.”
“Ngươi!” Tay Hạo không nhịn được.
Nguyên nắm lấy tay Hạo, khẩn thiết hỏi: “Ngươi đống ý để chúng ta đi đại Đông?!”
Nam tử vỗ vỗ chân mình, Nguyên cắn cắn miệng, đi qua ngồi xuống. Ôm Nguyên, tay nam tử dò vào vạt áo hắn lý tùy ý chiếm tiện nghi, trên miệng không nhanh không chậm nói: “Đêm nay các ngươi nếu cho ta ‘song phượng hí long’, ta liền mang các ngươi đi đại Đông. Nếu không muốn, thì thôi. Nhưng mà ta nói trước, qua thôn này không còn khách điếm nữa đâu, chỉ hạn đêm nay.”
“Ngươi!” Hạo vẫn không thể nào nhịn xuống rút chủy thủ bất ly thân ra, “Ngươi cũng không sợ thận hư!”
Ngắm chủy thủ không có chút uy hiếp nào của Hạo kia, nam tử hừ lạnh: “Thế nào, muốn mưu sát chồng sao?”
“Ngươi tên khốn này, còn không biết xấu hổ nói là ‘chồng’, có ai bắt nạt người ta như ngươi sao!”
Nguyên đã bị nam tử sờ thở hồng hộc.
Nam tử vẫn là sắc mặt vô lại, nói: “Cũng bị cùng ngủ mười mấy năm rồi, các ngươi còn không buông ra, thế nào cũng phải ta cầu mới bằng lòng đáp ứng, các ngươi lại cũng coi là thê tử tốt sao?”
“Ngươi đây là cầu ư! Là cầu ư!” Hạo nắm quả đấm, y khó nhìn nhất chính là tên khốn này bắt nạt Nguyên.
Nam tử rút ra tay, ôm lấy Nguyên đã xụi lơ, lại hỏi: “Muốn hay là không muốn đây.”
Nguyên cắn chặt răng, nhìn về phía Hạo. Hạo nắm chặt nắm tay, sôi gan. Y biết Nguyên muốn đi đại Đông, muốn đi nhìn nhi tử, y sao nỡ khiến Nguyên thất vọng. Nguyên vì tên khốn kiếp này chịu đủ đau khổ, thiếu chút nữa bị người ta ức hiếp, lúc cứu Nguyên ra y đã thề phải bảo vệ Nguyên, để Nguyên hạnh phúc. Huống chi, y cũng muốn về đại Đông đi thăm thân nhân. Tên khốn kiếp này!
Nhắm chặt mắt, Hạo nói với Nguyên: “Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta sẽ bằng lòng.”
Mặt Nguyên hoàn toàn đỏ. Song phượng hí long… Hắn và Hạo cùng người này mây mưa không có gì, dù sao từ sau khi nam nhân lấy hắn vào cửa ba người bọn họ chưa từng phân giường, loại chuyện đó đương nhiên cũng là cùng nhau làm. Tuy rằng ban đầu hắn không buông được, nhưng mười mấy năm trôi qua, cũng sớm thành thói quen. Nhưng hai người cùng nhau hầu hạ người này bất kể là hắn hay là Hạo đều quá thẹn thùng, mà nam nhân cũng không biết vì sao, luôn thích ép hai bọn hắn chuyện như vậy, tuy nói mười mấy năm qua số lần như thế còn chưa đầy mười ngón tay, nhưng sau mỗi lần hắn và Hạo đều mắc cỡ hận không thể đào một cái lỗ chui vào, quá, quá mức. Nhưng… đại Đông… Hắn muốn đi đại Đông… Hắn nhớ Hoan nhi…
“Ngươi sẽ không sợ thận hư ư! Ngươi cũng không nhìn xem ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi!” Hạo giãy giụa lần cuối.
Nam nhân lưu lại dấu vết dưới vạt áo buông lỏng của Nguyên, nói: “Ta thận hư hay không các ngươi hẳn là rõ ràng nhất mới phải. Chỉ cần ta sống, chẳng sợ ta tới một trăm tuổi, ta nói muốn, các ngươi phải cho.”
Tên khốn!
Biết Nguyên người này không muốn khó xử chính mình nhất, Hạo oán hận nói: “Được! Ta đáp ứng ngươi! Đêm nay chúng ta hầu hạ ngươi, được rồi chứ! Ngươi dẫn chúng ta đi đại Đông!” Chính y hoàn toàn có thể mang Nguyên đi, nhưng sẽ dẫn tới phẫn nộ của nam nhân. Nam nhân nếu thật sự tức giận, ấy quá đáng sợ. Thế nhưng muốn nam nhân cùng đi với bọn họ, lại phải làm loại chuyện đó, Nguyên hận không thể cắt đồ chơi ấy của nam nhân. Cũng bó lớn tuổi như thế còn ngày ngày nghĩ loại chuyện đó!
Nguyên sau khi Hạo đáp ứng thân thể run lên, mắt mở to nhìn về phía Hạo. Hạo đi qua nắm tay Nguyên, trừng nam nhân nói: “Ngươi là không nhìn được chúng ta dễ chịu, chưa từng thấy người đáng ghét như ngươi.”
“Đáng ghét hơn nữa ta cũng là phu quân của các ngươi.” Nam tử kéo Hạo ngồi xuống bên cạnh mình, gặm đôi môi bị mình vừa rồi hôn sưng của y, “Cũng vợ chồng già nhiều năm như thế rồi, cũng không biết các ngươi còn xấu hổ cái gì. Chỗ nào trên người các ngươi ta chưa từng nhìn từng nếm? Trên người ta chỗ nào các ngươi chưa từng hôn từng sờ? Khi thoải mái kêu muốn với ta, thoải mái xong liền nói ta khốn kiếp, ta còn muốn hỏi thử có ai làm vợ người ta như các ngươi ư!”
Nguyên bịt miệng nam tử, vô lực cầu xin: “Tần, chúng ta về nhà nói đi.”
“Ta đói bụng, cơm còn chưa có ăn đâu. Xuống gọi đồ ăn cho ta đi.” Kéo tay Nguyên xuống, Tần vỗ vỗ mông Nguyên và Hạo, cầm lấy chén trà như đại gia, uống một hơi cạn sạch.
Hạo nắm tay Nguyên vội vã rời đi, lại một lần nữa tự kiểm điểm bản thân lúc trước vì sao phải vì loại khốn kiếp này đi giả chết, còn cùng gã rời đi. Nguyên vỗ vỗ phía sau lưng căng cứng của Hạo, thấp giọng nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, cũng không phải ngày đầu tiên mới biết đức hạnh này của gã, trách chỉ có thể trách hai ta nhìn người không rõ, kết quả lên nhầm thuyền giặc.”
“Lúc trước sau khi tìm được ngươi ta hẳn là mang ngươi chạy đi rất xa. Ta không phải nhìn người không rõ, ta là không phân biệt phải trái, sớm hẳn là bỏ qua tên khốn kia. Sớm muộn có một ngày ta phải hạ ba đậu cho gã, tiêu chảy chết gã!” Hạo rống lên lời thề mình đã rống lên không biết bao nhiêu lần trong đời, lại một lần cũng chưa thực hiện.
Nguyên cười nhẹ, kéo Hạo vào phòng bếp, người nọ rất kén ăn, nói là bảo bọn họ đi gọi đồ ăn, còn không phải là bảo bọn họ đi làm cho gã. Ôi, người nọ là tên khốn kiếp, nhưng hận thì hận, giận thì giận, chính là không thể rời bỏ.
“Nguyên, ngươi hỏi thử chưởng quỹ bọn họ có ba đậu không.”
“Được, ta lát nữa đi hỏi, làm cơm trước.”
“Tiêu chảy chết gã! Tiêu chảy chết gã!”
Thỏa mãn được các bạn thích xem chuyện về ba ông cha rồi ha ^^~
Tìm đỏ mất nhất công đa thụ mà không thấy, hóa ra lại gần ngay trước mắt … =”)))))))
Nhưng sao tui thấy tình hình mới chuyển biến để 2 baba thụ đi với nhau được rồi, đá cha già Tần ra là đẹp…
ThíchĐã thích bởi 1 người
ôi, tội nghiệp hai em, bị chồng ‘bắt nạt’ kìa, thank nàng nhiều
ThíchThích
Tội 2 anh thụ ghê hihi. Thank nàng
ThíchThích
hóa ra Tử Quân kén ăn là vì giống ông ngoại =))))
ThíchThích