Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 2

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ nhị chương

Tần là một người dục vọng rất mạnh, mạnh đến có chút khủng bố. Năm đó Hạo xui xẻo bị chọn làm thị vệ thiếp thân của Nguyên, nếu như khi đó y biết tương lai sẽ dây dưa không rõ với nam nhân này, hơn nữa mỗi ngày đều phải thừa nhận dục vọng khủng bố của nam nhân này, y nhất định sẽ mang theo người nhà trốn đi, trốn đi thật xa.

Khi đó nguy cơ tứ phía, thế cục hiểm trở, Hạo mặc dù rất không thích Tần làm việc quái đản, miệng thiếu đạo đức, nhưng là trách nhiệm, y lại là một người trung thành, cho nên vẫn cần cần mẫn mẫn, nhẫn nhục chịu khó ra sống vào chết vì Tần. Nhưng y cũng không ngờ, Tần không hề có phẩm hạnh nam nữ đều ăn sẽ đánh chủ ý lên đầu y.

Sau lần đầu tiên bị Tần đè trên giường ăn, y không thể nhịn được đâm một lỗ trên người Tần, vì thế cả nhà già trẻ lớn bé suýt nữa bởi vì lỗ mãng của y mà chịu tai ương lao ngục. Tần tên khốn kia lấy an nguy người nhà và vị hôn thê buộc y theo sự chi phối, y không thể không theo. Mà chính thỏa hiệp nhất thời ấy của y kết quả khiến bản thân sa vào vực sâu, không thể nào tự thoát khỏi.

Y yêu vị hôn thê của mình, đó là nữ nhân y vẫn muốn lấy vào cửa. Nhưng sau khi y bị nam nhân làm như vậy, y lại làm sao đón dâu. Y không phủ nhận y lấy cái chết ép nam nhân kia lấy thái tử phi có tư lợi của y, y hi vọng nam nhân kia có thể từ đấy tha cho y. Đáng tiếc, y tính sai.

Cho nên khi y phát hiện Nguyên thích Tần, y khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu. Nhưng y là loại người thành thật ít nói, hơn nữa kẻ địch bên người nhìn chằm chằm, y phải thời khắc dè dặt cẩn thận, cho nên không thể biểu đạt hi vọng của mình cho Nguyên biết. Từng gặp Nguyên ba lần, y đều không có cơ hội một mình với Nguyên, lần cuối cùng gặp mặt, Nguyên dùng kế bắt y, chỉ vì có thể ái ân với nam nhân. Ngày đó, y ở trong địa lao ăn ngon uống ngon không ngừng cầu khấn Nguyên mau chóng thu nam nhân đáng ghét đó, trả cuộc sống yên bình cho y.

Y không thích nam nhân, dù cho bị Tần thế này thế kia rất nhiều lần, y vẫn là thích nữ nhân. Nhưng nếu để y lựa chọn một nam nhân, y thà rằng lựa chọn Nguyên cũng sẽ không muốn nam nhân đáng ghét kia. Nguyên trông đẹp hơn nữ nhân khác ba phần, mặc dù bởi vì đang ở địa vị cao mà không thể không ác độc, nhưng y biết Nguyên là một người dịu dàng. Y thế nào nghĩ không ra, người tốt như Nguyên sao lại trúng ý nam nhân khốn kia? Nguyên muốn người thế nào không có? Ôi, những lời này y không cách nào nói với Nguyên, dù sao y không thân Nguyên, hơn nữa nếu bị nam nhân biết y sẽ rất thảm.

Thật ra, y vẫn là muốn về nhà sống chung với vợ con, cho nên nếu nam nhân thích Nguyên, y nhất định sẽ buông tay. Vốn y cũng chưa bao giờ nghĩ độc chiếm nam nhân. Dục vọng đáng sợ ấy của nam nhân y ước gì nam nhân tìm thêm mấy người, ấy quả thực không phải là người chịu được.

Thế nhưng, ông trời không có nghe được khẩn cầu của y. Y bị Nguyên thả ra, nhưng y phát hiện Nguyên bị tổn thương, bị nam nhân đáng ghét kia tổn thương. Y không biết nam nhân làm cái gì với Nguyên, lúc rời đi, mặt Nguyên rất tái nhợt rất tái nhợt, trong mắt là buồn bã tan nát cõi lòng.

Y và nam nhân rời đi, mà trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người lại lưu trong lòng y. Nguyên, tên kia căn bản là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, ngươi đừng đau lòng vì loại khốn nạn này, ngươi nhất định sẽ gặp được người thật tình thích ngươi, đối xử tốt với ngươi. Y kiếp này là không có biện pháp chạy thoát, y hi vọng Nguyên có thể hạnh phúc.

Thế nhưng, y sai rồi. Y không biết Nguyên vậy mà lại ngốc như thế, ngốc nghếch sinh con cho tên khốn kia. Nếu biết, nếu biết, nếu y biết, mặc kệ sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, y cũng nhất định phải mang Nguyên đi. Đều trách y. Trách y biết quá muộn.

Nam nhân cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình với Nguyên, nếu gã thực sự không thích Nguyên, gã cũng sẽ không luôn dùng ngôn ngữ trêu chọc Nguyên. Nam nhân là cái loại càng xem trúng ai, thì biểu hiện càng không để người đó vào mắt ấy. Nhưng nam nhân lại là tên khốn từ đầu đến cuối. Chỉ bởi vì Nguyên dùng thủ đoạn có được nam nhân một đêm, nam nhân liền sâu sắc cảm thấy tự tôn của mình bị thương tổn, lại dùng ngôn ngữ tổn thương lòng Nguyên, cũng khiến Nguyên triệt để hết hi vọng với gã. Về sau, trong nước mưa gió ập tới, y cũng không có cơ hội lại nhìn thấy Nguyên, một lần từ biệt chính là mười mấy năm.

Bị nam nhân cưỡng ép giả chết rời khỏi đại Đông, đi tới Ni Sở. Nam nhân mặc dù miệng ác độc, tính khí lại kém, nhưng rất nhiều người lại cực kỳ tiếp nhận gã, móc tim móc phổi với nam nhân, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngay lúc đó thái tử Ni Sở chính là một trong những người sùng bái nam nhân. Chẳng qua là thái tử Ni Sở tính cách không lạnh không nóng, mấy huynh đệ khác ai nấy như hổ sói nhìn chằm chằm vị trí thái tử của hắn. Nam nhân trong bóng tối giúp đỡ thái tử Ni Sở giao thiệp với đủ loại người, giúp đối phương leo lên ngai vàng, ổn định triều cục.

Y không rõ. Nam nhân buông ngôi vị hoàng thượng của mình không làm, chạy đến nước khác làm quân sư quạt mo, còn làm vui quên trời đất. Cuộc sống cứ như thế từng ngày trôi qua. Trong nháy mắt, y “chết” đã tám năm. Hoàng thất Ni Sở ngày càng vững chắc, y và nam nhân cũng có thể yên yên tâm tâm, thong dong hưởng phúc. Chẳng qua là trong nhàn nhã như thế, y lại thường thường nghĩ tới Nguyên, nghĩ tới trong suốt nơi khóe mắt lúc Nguyên xoay người.

Có một ngày, quốc quân Ni Sở ngầm đưa cho y một phong thư. Nhìn thấy lá thư này, y lập tức liền vọt vào phòng thu thập bọc hành lý. Nguyên hình như đã xảy ra chuyện. Nữ Trinh và Ni Sở mấy đời giao hảo, dưới sự yêu cầu đặc biệt của y, phía Ni Sở rất sẵn lòng giúp y chú ý hướng đi của Nữ Trinh. Không lâu sau lần cuối cùng nam nhân rời khỏi Nữ Trinh y liền nhận được tin tức, Nguyên thành thân, sau đó, Nguyên có một nhi tử đáng yêu. Y cho rằng Nguyên tìm được hạnh phúc thuộc về mình, lại không ngờ tình huống của Nguyên xa xa vượt quá tưởng tượng của y.

“Ta mặc kệ ngươi có còn đang để bụng hay không, ta muốn đi Nữ Trinh. Ngươi thích cũng tốt, không thích cũng được, nếu như Hà Nguyên ở Nữ Trinh sống không tốt, ta muốn mang hắn đến Ni Sở!”

Nhịn nam nhân nhiều năm như thế, sau khi y vì nam nhân vứt bỏ mọi thứ đi tới nơi này, y càng lúc càng không nhịn được. Y trước kia là thị vệ thiếp thân của nam nhân, phải nhịn, bây giờ, hừ, ai sợ ai. Y đã chết, người chết không gì phải sợ.

Nam nhân xem xong thư trên tay, thiêu hủy, sau đó không nhanh không chậm nói: “Ta lại chưa nói không cho ngươi đi, ngươi gấp cái gì.”

“Vậy ta lập tức khởi hành, ngươi có thể không đi.”

Bỏ lại một câu, y vào phòng thu thập hành lý. Nam nhân đuổi theo, hai cánh tay ôm ngực dựa vào cửa không vui nói: “Người ta chưa chắc bằng lòng gặp ngươi, ngươi hào hứng chạy tới tự rước mất mặt à?”

“Ngươi có mặt mũi hay không, đừng được tiện nghi còn khoe mã. Hà Nguyên đem bản thân cho ngươi, ngươi có cái gì để uất ức. Muốn ta nói, Hà Nguyên là bị quỷ mê hoặc tâm trí mới có thể coi trọng ngươi!”

“Chậc chậc chậc, quả nhiên người ta nói nàng dâu không thể sủng, trông ngươi, chưa qua mấy năm, đã trèo lên trên đầu ta.”

“Trước đây đấy là không có biện pháp, ngươi là quân, ta là một hộ vệ nho nhỏ, bây giờ ta không sợ ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ lại lấy ai tới uy hiếp ta.”

“Ô, thật sự chuẩn bị được đằng chân lân đằng đầu nha.” Khóe miệng nam nhân treo một nụ cười, thấy mà y lui về phía sau một bước. Y bây giờ là dám hô to gọi nhỏ với nam nhân, nhưng nam nhân mà đáng sợ vẫn sẽ làm y mềm chân. Không được, không thể do dự!

Vươn một tay đặt trên ngực nam nhân, ngăn trở nam nhân, Hạo nhếch miệng, trầm giọng nói: “Lần này ta nhất định phải đi. Ngươi cũng thấy đấy, hắn bị hai dưỡng tử giam lỏng, hình như còn bị bệnh nặng. Hắn từng bắt ta, nhưng hắn chưa từng hại ta, hắn chỉ là thích ngươi mà thôi, không có sai.”

Nam nhân kéo tay y xuống, lôi người vào trong lòng, thu hồi nụ cười tà mị kia, nhìn như nghiêm túc nói: “Ngươi phải nghĩ kỹ. Nếu hắn không về cùng ngươi thì thôi, nếu hắn về cùng ngươi, ngươi định thu xếp hắn thế nào? Không phải ta khoe khoang, hắn rất có thể còn có tâm tư ấy đối với ta.”

Hạo cúi đầu, im lặng thở dài.

“Ngươi nói thật với ta, ngươi với hắn thực sự là một chút cảm tình cũng không có? Ngươi đừng sợ ta ghen, ta muốn nghe lời nói thật của ngươi.”

Nam nhân nheo mắt lại, ngón tay khẽ gõ trên người Hạo, hồi lâu sau, lồng ngực gã chấn động: “Tư vị của hắn không tồi, bộ dạng cũng thuận mắt, chính là tâm tư quá nhiều. Ngươi biết ta không thể nào buông tha ngươi, nhưng hắn muốn lại là toàn tâm toàn ý của ta, chớ nói chi là hắn là vương của Nữ Trinh, mà ta là vương của đại Đông, dù cho ta có ý với hắn, cũng không thể muốn hắn.”

Hạo cho nam nhân một quyền: “Cái gì gọi tư vị không tồi, ngươi chỉ biết loại chuyện đó sao?”

“Nam nhân sống một đời vì không phải là cái loại tư vị đó? Hay là ngươi không thích?” Tay nam nhân không thành thật.

Đẩy nam nhân ra, Hạo lại hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn hắn hay không!”

“Ngươi không để ý?” Nam nhân nhíu mày.

Hai vai Hạo trầm xuống: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới để ý hay không. Ta chỉ nhớ rõ hôm đi đó, mặt hắn rất tái nhợt, rất thương tâm. Tần, ngươi ta đều là người đã chết, ta rất sợ ngày mình chân chính tử vong trong lòng còn có tiếc nuối, lại không nỡ. Ta thường thường sẽ nghĩ, nếu ngươi không phải vương của đại Đông, nếu hắn không phải vương của Nữ Trinh, giữa các ngươi liệu sẽ khác hay không.”

“Ta từng phụ Thu Nguyệt, nhưng ít ra trước khi ta ‘chết’ tìm được chỗ dựa cho Thu Nguyệt. Nhưng hắn thì sao? Tần, nếu hắn không để ý, ta sẽ không để ý.”

Tần cười lạnh một tiếng, nâng cằm Hạo lên: “Ngươi khẩn cấp đi tìm hắn như thế, không phải là vì nhiều người chia sẻ chuyện phòng the cho ngươi chứ.”

Hạo bị nói trúng tâm sự gương mặt lập tức đỏ bừng: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy cái gì! Ta, ta mới không phải là bởi vì việc này!”

“Chậc, cũng nói lắp rồi còn nói không phải. Chút tâm tư ấy của ngươi có thể giấu được ta?”

Hạo thẹn quá hóa giận: “Phải thì làm sao! Dù sao ta muốn đi Nữ Trinh!”

Tần ngoáy ngoáy lỗ tai, ngửa đầu: “Được rồi. Ngươi muốn đi thì đi thôi. Nhưng mà ngươi là bà xã của ta, vi phu không yên lòng ngươi đi một mình, vi phu liền liều mình cùng bà xã đi.”

“Muốn đi thì nói thẳng, không yên lòng ta cái gì.” Lẩm bẩm một tiếng, Hạo xoay người tiếp tục thu thập hành lý, bây giờ là hành lý của hai người. Trên mặt không vui, trong lòng Hạo lại thở phào nhẹ nhõm. Chuyện cũ nghẹn trong ngực y có lẽ có thể giải quyết rồi.

Nhìn Hạo ở bên kia động tác nhanh chóng thu hành lý, Tần sờ sờ cằm. Vị người trong lòng này của gã sao cứ thích đẩy gã vào ngực người khác nhỉ? Trước mắt thoáng qua một dung nhan mỹ mạo, ấn đường Tần nhíu chặt, tên không dứt khoát kia, thực sự là phiền phức. Được rồi, gã cũng thừa nhận chính mình rất hoài niệm thân thể mỹ lệ của người nọ, tư vị ấy… Bụng dưới Tần nóng rực một trận. Nhìn Hạo dẩu mông thu thập trên giường, gã bước qua, hai tay giam eo Hạo.

“Tên khốn! Đừng động dục lung tung có được hay không!”

“Ta muốn, ngươi phải cho.”

Đẩy Hạo lên giường, Tần cưỡi lên, dục vọng của gã mạnh gấp mấy lần nam nhân bình thường, có lẽ là nên lại lấy một người.

Lửa, lửa lớn ngút trời, muốn đốt cháy tất cả xấu xí và cấm kỵ hầu như không còn. Ngồi xếp bằng trên giường, chờ ngọn lửa thiêu đốt lan tới người mình, trên khuôn mặt Nguyên là nhẹ nhõm sắp giải thoát. Rốt cuộc có thể buông tất cả rời đi. Tới địa phủ, hắn sẽ không đi tìm hai người kia. Đời này, hắn rơi vào trong gút mắc tình yêu ba người, tới địa phủ, hắn muốn tìm một người mình yêu cũng yêu mình. Hắn có thể hạnh phúc hơn người ngu trung ấy. Người nọ ánh mắt thật đẹp, sao lại thích một gã ác liệt như thế.

Nguyên tự giễu cười cười, hắn lại làm sao không phải. Không phải rơi vào trong ánh mắt tà mị của người nọ, rơi vào trong nụ cười ngỗ ngược phóng đãng của người nọ. Mười mấy năm qua, hắn thường thường sẽ nghĩ. Nếu hắn không phải thái tử, không phải thái tử của Nữ Trinh, hắn liệu có hạ mình khẩn cầu Ngũ Hạo, khiến Ngũ Hạo đồng ý cùng hắn chia sẻ nam tử kia. Sẽ sao?

Nghĩ đến quan tâm trong mắt người nọ lúc rời đi với mình, nghĩ đến người nọ khi rời đi muốn nói lại thôi. Nguyên cười cười, hắn sẽ, sẽ. Mặc dù người nọ chẳng thèm ngó tới hắn, mặc dù hắn làm chuyện như vậy với Ngũ Hạo, nhưng Ngũ Hạo lại không có nửa điểm oán trách với hắn. Vì thế, hắn mới có thể hận lại hận không nổi Ngũ Hạo. Chỉ là… hai người kia đã chết, chính là chết cũng không muốn lưu một vị trí cho hắn, hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi, không muốn lại đau khổ đuổi theo nữa. Cứ, như vậy đi.

“Phụ vương! Phụ vương!”

“Mau vào cứu người đi!”

“Cửa bị chặn, đụng không mở! Thế lửa quá lớn!”

A, hắn là một lòng muốn chết, lại sao sẽ cho người tiến vào cứu mình. Hà Sầu Hà Lạc hai nghiệt súc kia, hắn tin Tần Ca xem xong lá thư này sẽ báo thù cho hắn, hắn tin, Tần Ca sẽ đối xử tử tế với Hoan nhi, bởi vì Hoan nhi là em ruột của nó, em ruột cùng cha khác “mẹ”.

“Bịch!”

Ngói và xà gỗ rớt xuống, ngọn lửa tới gần, hắn thậm chí cảm thấy da cũng đang nóng lên. Nhắm mắt lại, Nguyên nhẹ nhàng hô trong lòng: “Tần Di… Ngũ Hạo…” Cuộc đời này có thể quen biết bọn họ, đáng giá.

Đột nhiên, hông của hắn bị người dùng lực ôm, Nguyên kinh ngạc mở mắt ra, chẳng lẽ có người tiến vào?!

“A!”

Vào mắt là một người bịt mặt, phản ứng đầu tiên của Nguyên chính là giãy giụa, bởi vì người này đã mang hắn nhảy lên xà nhà còn chưa sập, lại là muốn cứu hắn!

“Hà Nguyên!”

Đối phương đè thân thể giãy giụa của hắn lại, thân thể nhanh chóng bay về phía lỗ hổng lớn trên nóc nhà.

“Ngươi…” Thanh âm này, thanh âm xa lạ nhưng lại quen thuộc này, là ai, là ai?!

Quát Nguyên, nhưng người tới vẫn sợ hắn giãy giụa, lúc Nguyên đương ngẩn ngơ, y điểm huyệt đạo đối phương, cầm lấy một sợi dây thừng từ trên rơi xuống ôm Hà Nguyên nhanh chóng nhảy lên nóc nhà. Lửa mượn sức gió, hai bên đã toàn bộ rơi vào biển lửa. Nguyên lúc này mới phát hiện trên nóc nhà còn có một người bịt mặt. Xà nhà đang không ngừng rơi xuống, người phía dưới vội vàng dập tắt lửa căn bản không chú ý trên nóc phòng có người.

“Đi.” Thu hồi dây thừng, người bịt mặt chờ trên nóc phòng kia nhận lấy Nguyên, khiêng trên vai mình, nhảy xuống một hướng khác. Người còn lại theo sát phía sau.

Nguyên bị tiếng “đi” này của nam nhân kinh ngạc tâm hồn cũng nứt ra, người này, người này… Cho dù lại qua mười mấy năm hắn cũng sẽ không nghe lầm!

Hắn quá mức kinh ngạc đã quên dạ dày bị đâm đến cực kỳ không thoải mái của chính mình, không rảnh quan tâm bản thân bị nhét vào trong túi vải, càng không rảnh quan tâm đủ loại tiếng la xung quanh truyền đến. Hai người này… Hai người này… Cổ họng Nguyên vọt lên một luồng tanh ngọt, ý thức rơi vào bóng tối.

Advertisement

4 bình luận về “Trầm nịch – Phiên ngoại 4 – Chương 2

  1. Hồi đọc đến cuối Trầm Nịch chính văn, thấy 3 vị này ‘đội mồ’ sống dậy mình đã từng mắng lên mắng xuống vì nó dư thừa nhảm nhí.

    Giờ đến PN riêng tuy vẫn thấy nó nhảm thế nào ý, nhưng vẫn không nhịn được tò mò muốn đọc nhiều hơn để biết thêm. =”))))))

    Thích

  2. Đọc PN này mị chỉ muốn mắng tra nam hoi, huhu thương Hạo vs Nguyên, muốn 2 ng này về 1 nhà, đá thằng cha Tần Di ra chuồng gà chơi đi

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s