Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 106 – Xứng
Hồng Liên muốn đập hộp thuốc trong tay lên đầu nhóc béo, đây là người phụ nữ không cần mặt mũi nhất không biết xấu hổ nhất Hồng Liên từng thấy, to gan lớn mật không kiêng nể gì, đã không phải là một lần hai lần ra tay với Yến gia, Yến gia tha cho cô ấy một lần lại một lần, nhưng con nhóc béo này chính là không rút kinh nghiệm.
Sau khi Yến Hồi gọi Hồng Liên đến, Hồng Liên không thiếu càm ràm, thực ra chính là nói xấu Triển Tiểu Liên, còn là nói ngay trước mặt Triển Tiểu Liên, chính là nói cô không hiểu chuyện, không đau lòng Yến gia linh tinh, dù gì Triển Tiểu Liên nghe, liền cảm thấy người phụ nữ này tựa như hoàng hậu trong hậu cung hoàng đế cổ đại dạy bảo vợ bé không nghe lời của hoàng đế, nghe thế nào khó chịu thế ấy.
Hồng Liên ý kiến với Triển Tiểu Liên thật là rất lớn, là ai tìm bậc thang cho Yến gia xuống? Bậc thang này đối với người khác không quan trọng, đối với Yến gia ấy đúng là cực cực quan trọng, nếu không có cô ta, An Lý Mộc người trong lòng Triển Tiểu Liên không biết bộ dáng gì nữa đấy. Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên không hiểu chuyện, không đơn giản là chỉ đối với Yến Hồi, cũng là chỉ đối với cô ta, hễ có chút suy nghĩ, nên biết sau khi Đồng nhi bị Hồng Liên làm cho đi Bãi Yến, Triển Tiểu Liên nên lôi kéo làm quen Hồng Liên, đây gọi là mắt nhìn. Đáng tiếc, Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên không có cái mắt nhìn này, chẳng những không khom lưng với cô ta tìm chỗ dựa, còn toàn làm cô ta ngột ngạt.
Đám mỹ nhân của Yến gia cũng là chia bè kết phái, như Hồng Liên với Đồng nhi là không vừa mắt, ai cũng muốn đá đối phương đi, kết quả là Hồng Liên thắng một ván. Đừng cho rằng đây là chiến tranh của hai người phụ nữ, thực ra đây là chiến tranh của N người phụ nữ, phải biết, Thanh Thành thậm chí các nơi xung quanh, đều có bóng dáng mỹ nhân bại trận bởi mỹ nhân, Đồng nhi và Hồng Liên cùng với đám mỹ nhân tạm thời ở bên cạnh Yến gia này, không có ai sẽ là người thắng lâu dài, cũng như hậu cung của quân vương, vị này vào lãnh cung, vị kia tốc độ trở thành tân sủng của đế vương, chỉ cần có chuyên sủng, sẽ có chiến tranh, như vậy, lại một vòng tranh đấu sẽ hưng khởi.
Trong mắt Hồng Liên, Triển Tiểu Liên là người trông chẳng ra gì nhất trong số mỹ nhân của Yến gia, nhưng người chẳng ra gì này, còn không hiểu chuyện như thế, trông dưa vẹo táo nứt, còn không ngoan ngoãn tìm chỗ dựa, toàn dựng địch cho mình, Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên hoặc là nhỏ tuổi, hoặc là không biết sống chết, chờ xem đi, Hồng Liên đã sớm thả tin tức liên quan đến Triển Tiểu Liên ra ngoài, vị tân sủng Yến gia gần đây đặc biệt thích kia sớm muộn ra tay với con nhóc béo, Hồng Liên bây giờ sẽ chờ nhìn con nhóc béo nhỏ không biết trời cao đất dày chết như thế nào.
Triển Tiểu Liên là không biết trong lòng cô cả Hồng Liên nghĩ như vậy, cô nếu mà biết, dám chắc một bàn tay liền tát chết yêu nữ này. Cô bây giờ thuần túy là bởi vì nghe phiền cô cả Hồng Liên nói xấu cô trước mặt, bèn muốn làm cô ta ngột ngạt. Triển Tiểu Liên kiêng dè Yến Hồi, nhưng cô không kiêng dè người Yến Hồi quan tâm nhá, chỉ cần Yến đại gia không định chẻ tay cô chặt chân cô, là cô không có gì phải sợ.
Triển Tiểu Liên mặt dày mày dạn sáp lên người Yến Hồi, tựa như mèo con cọ chủ, đầu tóc ướt rượt dán eo Yến Hồi, duỗi cánh tay ôm eo Yến Hồi, từ dưới cánh tay Yến Hồi leo lên trên.
Hồng Liên còn đang không hiểu cô vừa rồi còn hỏi mình nói nội tình tình thú gì, kết quả gì cũng không nói, chỉ lo lột Yến gia. Hồng Liên thấy con nhóc béo kia leo lên người Yến gia liền một bụng bực tức, suýt nữa nghiến răng, hồ ly tinh cả người là thịt này!
Triển Tiểu Liên trèo lên trên người Yến Hồi, đưa tay kéo khăn tắm ngang hông Yến Hồi, ôm cổ hắn cười híp mắt nhìn Hồng Liên, nói: “Cô, nội tình tình thú tuyệt mật, phát trực tiếp hiện trường tuyệt bản, cô có muốn tìm một cái máy quay phim quay không?”
Yến Hồi nghe thế mới biết cô nhóc béo này là tính đem hắn thành đạo cụ sống, biểu diễn cho Hồng Liên xem, Hồng Liên cũng mới vừa hiểu, con bé chết tiệt này muốn làm cùng gia cho cô ta xem, tức mà mặt mũi trắng bệch, chỉ vào Triển Tiểu Liên rít: “Cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này!” Mắng xong, xoay thân hình như rắn nước, giẫm giày cao gót chói tai chạy rưng nước mắt.
Triển Tiểu Liên thành công đả kích bà tám đi rồi, tâm tình rất tốt ngồi lên chân Yến Hồi hỏi: “Gia, hai chúng ta bây giờ cũng không mặc quần áo, làm chút gì thực sự thuận tiện, ngài nói có muốn không…” Cô nhếch cặp lông mày nhỏ xinh xắn, giọng nói mập mờ vẻ mặt dung tục nói: “Không làm uổng không làm nha, gia ngài nói có phải không?”
“Giờ cũng cởi hết đưa tới cửa rồi, gia nếu bỏ qua không phải quá thiệt thòi?” Yến Hồi bị cô dụ, trực tiếp vươn tay túm cô từ trong nước ra, thân thể nõn nà tròn xoe, phía trên còn vương giọt nước, cứ như vậy bị Yến Hồi bế ra ngoài.
Cuối cùng, Triển Tiểu Liên như chó chết nằm sấp trên giường cắn góc chăn, hận nghiến răng nghiến lợi. Cô cũng đã ngoan như thế rồi, gã Yến Hồi này chung quy sẽ không còn so đo cô chuyện nhấn hắn chết đuối trong bồn tắm nữa chứ?
Khỏi phải nói, đoán chừng vui sướng rồi tâm tình tốt cũng quên mất, sau khi Yến Hồi lăn qua lăn lại xong trên người cô, cảm thấy mỹ mãn, chìa tay về phía cô đòi đồ: “Lấy ra!”
Triển Tiểu Liên kỳ quái hỏi: “Cái gì cơ?”
Yến đại gia đương nhiên nói: “Quà, gia nhớ cưng nói sẽ mua quà cho gia.”
Triển Tiểu Liên mềm nhũn nâng cái tay nhỏ lên, chỉ túi xách trên xô pha: “Ở trong túi xách, gia tự mình lấy.”
Yến Hồi nghe xong, còn thực sự đi qua lấy túi, cầm túi liền ngồi trên xô pha móc đồ bên trong, kết quả móc được mấy cái gói chưa mở, cầm lên nhìn từng cái, “Nhóc, cái nào là của gia?”
Triển Tiểu Liên uể oải nói câu: “Gia, lão ngài thích cái nào chọn một cái là được, những thứ này đều là chính phẩm đấy.”
Tay Yến Hồi cầm đồ ngừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Triển Tiểu Liên, dường như xác nhận hỏi: “Chọn?” Xếp ba thứ kia ra, hỏi: “Nhóc, gia hỏi cưng còn lại là cho ai?”
Triển Tiểu Liên ngọ ngoạy muốn bò dậy, bò không nổi, đành phải nằm lật người, “À, không cho ai, dù sao là để gia chọn thôi.”
Không nói còn lại là cho ai, Triển Tiểu Liên là sợ gã Yến Hồi này nổi đóa, cố ý không nói, cô cầm ba món, thực ra còn có hai món là cho anh em nhà họ Lôi, cô lúc trước đụng phải một vài phiền toái, anh em nhà họ Lôi không thiếu công khai âm thầm giúp đỡ, Lôi Chấn sẽ vô hình trung nói tốt, Lôi Quá Khách mặc dù không có đầu óc, nhưng thực sự không có ý gì xấu với Triển Tiểu Liên, hơn nữa bởi vì cá tính ngây ngô không đáng tin, cũng không ít bị Triển Tiểu Liên lừa gạt.
Triển Tiểu Liên sau khi ngồi dậy thương lượng với Yến Hồi liệu có thể về nhà dì út không, kết quả Yến Hồi đầu cũng không nâng nói câu: “Người tới, đưa máy cưa xích qua đây cho gia.”
Triển Tiểu Liên: “…” Cô biết ngay! Sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn gọi điện thoại cho bố cô, “Bố.”
Yến Hồi ngẩng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu bóc chọn quà, Triển Tiểu Liên ôm điện thoại nói lời dễ nghe với điện thoại: “Bố tốt nhất, con thích bố nhất… Biết rồi biết rồi… Yên tâm đi… Hả? À há, chưa chết đâu, gãy chân rồi, chính là không thể đi đường, ôi, đừng nói nữa, nhìn thảm vô cùng! Phải phải, con chính là nghĩ như vậy đó, nếu không con làm sao không trở về nhà chứ, biết rồi biết rồi, có người qua đây đón con sẽ về, biết rồi mà. Vâng vâng, con yêu bố chết đi mất, hì hì, bye bye.”
Triển Tiểu Liên cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy Yến Hồi đứng trước mặt cô nhìn chằm chằm cô, Triển Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn trả, kỳ quái hỏi: “Gia, lão ngài đây là vẻ mặt gì thế?”
Yến Hồi cười tà: “A, gia chính là xem một chút phụ nữ lẳng lơ rốt cuộc có đức hạnh như thế nào.”
Triển Tiểu Liên lau mồ hôi: “Gia, tôi là gọi điện thoại cho bố tôi, lẳng lơ gì gì đó, tuyệt đối không dính dáng tới tôi. Hơn nữa, gia, lão ngài xem một chút, chúng chúng ta cũng chịch lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào lão ngài không phải đã sớm biết rồi?”
Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến Hồi lại bắt đầu động kinh, bởi vì cả đêm đều đang chọc ngoáy cô, ngay cả ăn đồ gã kia nhìn cô cũng chướng mắt, ghét bỏ tiếng động cô ăn quá vang, trong miệng Triển Tiểu Liên ngậm nửa sợi mì, lườm Yến Hồi: “Gia, lão ngài rốt cuộc có ý gì hả? Không phải ăn mấy sợi mì của anh ư? Ai ăn mì sợi không có tiếng động chứ? Tôi không hút, mì có thể chạy ăn vào miệng à?”
Yến Hồi mặt không đổi sắc tim không đập nói: “À há, gia nghe khó chịu, nếu còn dám tiếng to như vậy, gia sẽ cắt lưỡi cưng.”
Triển Tiểu Liên: “…” Nằm sấp bên bàn phì phò nửa ngày, mới ăn xong mì sợi, chậc, ngày này là càng lúc càng không sống nổi, tự do ăn gì cũng bị hạn chế, trong ngoài Thanh Thành này, còn có người phụ nữ nào khổ hơn cô không? Bị người ta chơi miễn phí thì thôi, còn toàn bày vẻ mặt cau có cho cô xem.
Ăn xong rồi, Triển Tiểu Liên tức giận để đũa xuống, đứng dậy muốn đi, kết quả, Yến Hồi đầu cũng không nâng nói câu: “Ngồi xuống.”
Triển Tiểu Liên lườm hắn: “Gia, tôi ăn xong rồi.”
Yến Hồi nghe xong, ngẩng đầu lộ ra nụ cười tà khí lại đáng đánh đòn với cô: “Gia chưa ăn xong.”
Triển Tiểu Liên đứng tại chỗ nửa ngày, đành phải ngồi xuống, tay nhỏ chống má, vẻ mặt không vui. Không dễ dàng gì đợi đến khi Yến đại gia dùng xong bữa tối, kết quả Yến đại gia nói hắn ăn nhiều, muốn đi tiêu cơm, Triển Tiểu Liên lại nhìn tên kia luyện quyền một buổi tối, cuối cùng về phòng, còn dọa sợ Triển Tiểu Liên, bởi vì trong phòng có mấy người đàn ông, đang cầm búa đập cái bồn tắm lớn kia tan tành. Triển Tiểu Liên ngẩn tò te, chỉ vào mấy người đàn ông kia hỏi Yến Hồi: “Gia, tôi có thể hỏi một câu hay không, bọn họ đây là đang làm gì vậy?”
Yến Hồi vươn tay ôm cổ Triển Tiểu Liên, đè cô đi qua, cằm cọ xát trong hõm vai nhỏ của Triển Tiểu Liên, cười tà nói: “Nhóc béo, mắt nhìn không thấy?”
Triển Tiểu Liên nhảy lên: “Vậy đi vệ sinh tắm rửa làm sao?”
Yến Hồi đè cô đi ra ngoài: “Đổi căn phòng.”
Triển Tiểu Liên: “…” Lặng lẽ chạy về lấy túi của mình, đi theo Yến Hồi, cô cũng không nhớ đây là cái phòng thứ mấy Yến đại gia đổi, dù sao mỗi lần có chút chuyện gì, phòng khẳng định là muốn đổi, chẳng những đổi phòng, còn có thể đổi tầng.
Tầng mới tại tầng mười lăm, Triển Tiểu Liên quay về lấy túi nên chậm mấy bước, vẫn là Lôi Chấn nói cho cô phòng nào, cô ôm túi đi trên hành lang, vừa đi vừa mắng: “Biến thái ấy à biến thái, biến thái tuyệt đối! Tâm lý âm u nội tâm vặn vẹo, nếu không ai sẽ giống như hắn? A a, hoa lạ thế gian hiếm có, hiếm hoa tuyệt thế…”
Trên hành lang trải thảm chất lượng hàng đầu, trước mặt đi tới một người phụ nữ trang điểm thời thượng xinh đẹp, Triển Tiểu Liên chờ sau khi cô ta đi qua, mới nhớ ra khuôn mặt nhìn sao lại giống Đồng nhi như vậy? Triển Tiểu Liên ngoảnh đầu lại nhìn cô ta một cái, có chút không chắc chắn, Đồng nhi là loại người nào chứ? Người đẹp số một của Yến đại gia ấy, Triển Tiểu Liên chỉ cần nhìn thấy Đồng nhi, cô ta chắc chắn đều sẽ trang điểm khêu gợi, sự tồn tại của bất kỳ bộ quần áo nào trên người đều là vì lộ ra vóc người xinh đẹp đáng kiêu ngạo của cô ta, Yến đại gia với Đồng mỹ nhân của hắn thật là thích mười hai phần, Đồng nhi sao có thể sẽ che ngực cô ta lại?
Triển Tiểu Liên là thật sự không dám nhận, cô làm sao cũng không ngờ Đồng nhi sẽ ăn mặc như thế, nhìn giống như gái nhà lành.
Lúc Đồng nhi lướt qua vai Triển Tiểu Liên, thực ra trong lòng vô cùng hoảng. Cô ta biết, vì liên quan đến An Lý Mộc, cô ta có loại cảm giác tội ác đang cướp vật sở hữu của Triển Tiểu Liên, mà loại cảm giác tội ác này thực ra không phải đến từ Triển Tiểu Liên, mà là An Lý Mộc.
Quan hệ của Đồng nhi với An Lý Mộc dưới sự nỗ lực của cô ta quả thật có cải thiện, nhưng An Lý Mộc là người đàn ông có nguyên tắc nhất Đồng nhi từng thấy từ trước tới nay, cái loại kiên trì không mang theo bất kỳ mục đích gì của anh này, Tưởng Sênh từng cũng cự tuyệt sự thân thiết của rất nhiều người đẹp Đồng nhi cùng Yến Hồi sắp đặt, nhưng Tưởng Sênh cự tuyệt là vì hắn có chức vị quan trọng, hắn không thể cũng không nguyện cho bất cứ kẻ nào nắm thóp, cho nên, hắn phải giữ vững ranh giới cuối cùng. Mà loại cự tuyệt này của An Lý Mộc lại là thuần túy, anh thản nhiên cười nói cho cô ta, trong lòng anh có cô gái mình thích, một chốc một lát không tiếp thu được cô gái khác.
Đồng nhi hàng tháng đều sẽ về Thanh Thành một lần, báo cáo với Yến Hồi tiến triển mới nhất của mình, An Lý Mộc là tấm tôn Đồng nhi chưa từng thấy, cho dù anh cười nói chuyện với cô ta, nhưng Đồng nhi cũng có thể cảm nhận được cái loại xa lạ lờ mờ đó trên người anh. Đồng nhi tự đáy lòng hâm mộ Triển Tiểu Liên, bởi vì một chàng trai như thế cự tuyệt người phụ nữ khác, chính là bởi vì Triển Tiểu Liên, dù Triển Tiểu Liên bây giờ đương nằm trong lòng Yến Hồi.
Ba trăm nghìn của Đồng nhi khiến bố mẹ An Lý Mộc là đối xử với Đồng nhi rất tốt, bọn họ cần tiền, cần tiền nhiều hơn để chữa vết thương ở chân cho con trai, mà Đồng nhi nhìn một cái chính là tiểu thư nhà có tiền, bọn họ cần một vị thiên kim tiểu thư như vậy để giúp con trai vượt qua cửa ải khó khăn.
Năm trăm nghìn bố mẹ An Lý Mộc gom góp thực ra chỉ là phí phẫu thuật, chờ sau khi bọn họ dạt dào cho rằng chân con trai có hi vọng, bệnh viện nói cho bố mẹ anh, thuốc chữa bệnh sau đó còn cần nhiều tiền hơn, năm trăm nghìn căn bản không đủ. Bố mẹ anh trợn tròn mắt.
Sau khi Đồng nhi nhận được tin, lại đưa cho bố mẹ An Lý Mộc ba trăm nghìn, đối mặt món tiền lớn hệt như từ trên trời rơi xuống, bố mẹ anh hoàn toàn đứng bên cạnh Đồng nhi, cố hết sức khuyên nhủ An Lý Mộc tiếp nhận Đồng nhi.
Bởi vì bố mẹ An Lý Mộc giấu rất kín, anh cũng không biết Đồng nhi cho nhiều tiền như vậy, hơn nữa, bố mẹ anh lúc đầu nói với An Lý Mộc, có xí nghiệp sau khi nghe nói chuyện của An Lý Mộc, sẵn lòng tài trợ một chút tiền cho nhà bọn họ. An Lý Mộc cảm thấy không có khả năng lắm, cho nên cũng không có để bụng. Bố mẹ anh nào biết xí nghiệp gì tài trợ, những thứ này đều là Đồng nhi dạy.
Vốn, bố mẹ An Lý Mộc tưởng rằng chỉ cần gom đủ tiền, chân con trai sẽ có hi vọng, thế nhưng căn bản không như bọn họ tưởng, bởi vì phẫu thuật chính là chuyên gia nước ngoài, dân chúng bình thường căn bản không thể gặp bản thân người ta, lần trước bố mẹ anh có thể gặp vị chuyên gia lão luyện kia, căn bản chính là vừa khéo, dưới tình huống bình thường, căn bản không có ai mời được người như vậy. Bố mẹ nhà họ An vốn tràn đầy hi vọng, tức khắc cảm thấy đời người đã không còn nửa phần hi vọng.
Thái độ của An Lý Mộc đối với Đồng nhi chính là cái loại thái độ đối với em gái nhà bên ấy, ánh mắt nhìn Đồng nhi cũng là cái loại thản nhiên đó, căn bản nhìn không thấy nửa phần nóng bỏng và kích tình, lúc đối xử với Đồng nhi luôn là bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.
Chủ động tới tấp của Đồng nhi, khiến đồng nghiệp của An Lý Mộc đều biết bên cạnh An Lý Mộc có một vị đại mỹ nhân siêu cấp đang theo đuổi anh, rất nhiều người đàn ông mặt ngoài đều chẳng thèm ngó tới, nhưng trong lòng đều là ganh tị. Mà phụ nữ cùng đơn vị thì lại là nửa ghen nửa không nói An Lý Mộc số son, vậy mà có một người phụ nữ trông như thế vừa ý, nếu là lúc trước, bọn họ có lẽ còn có thể nói An Lý Mộc không tệ, nhưng An Lý Mộc bây giờ coi là cái gì chứ? Công việc không tốt bằng người ta, gia đình chán muốn chết, mấu chốt là bản thân anh còn là một người thọt, phụ nữ nào lại trúng ý anh? Chì tầm đám xấu xí hoặc là từ nông thôn tới.
Phải biết, người đẹp như Đồng nhi thật sự rất ít thấy, cho dù là mặc quần áo bình thường, cũng không ngăn nổi cái loại sức quyến rũ trong xương cốt đó của cô ta, một ánh mắt một nụ cười, là có thể câu hồn đàn ông. Đàn ông từng thấy Đồng nhi, không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng từng mơ thấy cô ta.
Phong Hồng Kỳ lần đầu tiên gặp Đồng nhi đã bị kinh diễm, cả người lúc nhìn Đồng nhi cũng không chào hỏi, mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói một câu, chính là ngây ngẩn nhìn chằm chằm Đồng nhi.
An Lý Mộc là cảm thấy, nếu Hồng Kỳ chưa có bạn gái, An Lý Mộc giới thiệu Đồng nhi cho anh ta cũng không sai, nhưng mấu chốt của vấn đề là, Phong Hồng Kỳ có bạn gái rồi, tuy là xem mắt mà có, nhưng mà hai người yêu đương đã hơn nửa năm, đợt trước nghe nói cũng sắp kết hôn rồi, anh nếu thực sự giới thiệu Đồng nhi cho Phong Hồng Kỳ, Đồng nhi thành cái gì? Chính anh lại thành cái gì? Cho nên, khi Phong Hồng Kỳ nhờ An Lý Mộc, An Lý Mộc không đồng ý: “Hồng Kỳ, chính cậu cũng có bạn gái, thì đừng nghĩ đến Đồng nhi nữa, cậu bây giờ nếu độc thân, mình chắc chắn không chút do dự sẽ giới thiệu cho cậu.”
Phong Hồng Kỳ lập tức trỏ trời đối đất thề: “Đầu Gỗ, mình quay về sẽ chia tay, thật sự, mình nhất định chia tay. Cậu đừng giới thiệu đối tượng với Đồng nhi, cậu chờ mình quay về tìm cậu!”
An Lý Mộc cảm thấy lời này của Phong Hồng Kỳ nói không đáng tin như thế, chỉ bởi vì vấp phải một cô gái mình thích, đã muốn chia tay với bạn gái mình, vậy bạn gái của Hồng Kỳ với anh ta coi là gì? Trong lòng An Lý Mộc nghĩ là nghĩ như vậy, có điều ngoài miệng không nói, bây giờ trong cả đơn vị, quan hệ với Lý Mộc tốt nhất chính là Phong Hồng Kỳ, ngày thường thật là không thiếu săn sóc An Lý Mộc, An Lý Mộc cũng không phải thứ vô ơn đó, anh còn thật sự không biết nên cự tuyệt làm sao.
Phong Hồng Kỳ nghĩ rất hay, nhưng chia tay đâu dễ dàng như vậy, hơn nữa còn là vô duyên vô cớ, dù sao chung sống hơn nửa năm, phụ nữ một khi có cảm tình là không dễ thay đổi, bạn trai bỗng nhiên nói chia tay, bạn gái Phong Hồng Kỳ đương nhiên không đồng ý, chia tay cũng phải nói nguyên nhân chứ, nhưng Phong Hồng Kỳ không có bất kỳ nguyên nhân gì, muốn chia tay. Đừng nói cô gái đó không đồng ý, ngay cả bố mẹ Phong Hồng Kỳ cũng không đồng ý.
Chia tay ầm ĩ một trận cũng chia chưa xong, mà đơn vị còn có đồng nghiệp khác thương lượng với An Lý Mộc, muốn làm quen Đồng nhi, Phong Hồng Kỳ vừa khéo nhìn thấy, tức khắc sốt ruột không thôi, sợ bị người khác đoạt trước, vội vàng kéo An Lý Mộc qua một bên, trực tiếp nói với anh đã chia tay rồi, anh ta bây giờ chính là độc thân.
An Lý Mộc từng thấy bạn gái của Phong Hồng Kỳ, trong lòng cảm thấy cô gái kia rất nghiêm túc với Phong Hồng Kỳ, trong lòng còn rất kỳ lạ sao lại nhanh gọn đã chia tay như thế, là anh đầu óc quá bảo thủ hay là con gái bây giờ quá xốc nổi?
Phong Hồng Kỳ là dùng thủ đoạn toàn thân đi theo đuổi người đẹp, tặng hoa tặng nhẫn tặng sô-cô-la, thủ đoạn anh ta đối phó các cô gái khác đều dùng hết, đáng tiếc người đẹp mắt cũng chưa từng nhìn anh ta, điều này làm Phong Hồng Kỳ vô cùng chán nản, bởi vì Đồng nhi đối xử với An Lý Mộc rõ ràng không giống người khác, trong lòng Phong Hồng Kỳ rất khó chịu, có đôi khi lúc nói chuyện với An Lý Mộc, liền nhịn không được đâm chọc một câu, thực ra chính là giận chó đánh mèo, phụ nữ mình thích trúng ý chính là một người đàn ông điều kiện tổng thể đều không bằng mình, người đàn ông này còn là bạn mình, trong lòng Phong Hồng Kỳ không khó chịu mới là lạ.
Ánh chiều tà chiếu vào mặt đường, An Lý Mộc thu dọn đồ đạc của mình, chào một tiếng với ông cảnh sát già ra cửa, đi đến chỗ ngoặt đã thấy Đồng nhi chờ ở đó, An Lý Mộc thở dài, Đồng nhi đã chạy đến trước mặt anh rồi, chẳng nói chằng rằng, cúi đầu nhét một chai hồng trà vào tay anh.
An Lý Mộc cúi đầu nhìn nhìn hồng trà, thật bụng cảm thấy bất đắc dĩ: “Cô Lăng…”
Đồng nhi ngẩng đầu nhìn An Lý Mộc một cái, trong mắt quyến rũ lóe lệ quang như có như không, dường như sửa đúng nói một tiếng: “Gọi em Đồng nhi.”
“Cô Lăng…” An Lý Mộc còn chưa kịp mở miệng, Đồng nhi đã lại lần nữa lên tiếng: “Gọi em Đồng nhi.”
An Lý Mộc không nói, đặt hồng trà trên bồn hoa bên cạnh, nhấc chân liền đi, Đồng nhi giậm chân một cái phía sau, cầm lấy hồng trà đuổi theo, cứng rắn nhét vào trong tay An Lý Mộc, ngữ điệu chứa tủi thân nói: “Em lại không cản trở anh cái gì, rõ ràng đợt trước rất tốt, sao bỗng nhiên em đã thành kẻ địch giai cấp của anh rồi?”
An Lý Mộc dừng bước lại: “Cô Lăng, tôi thật sự có cô gái mình thích, hơn nữa tôi bây giờ như vậy… Chúng ta không hợp, cô tìm một chàng trai tử tế, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”
Đồng nhi không biết An Lý Mộc là nghĩ như thế nào, Triển Tiểu Liên với anh tuyệt đối không thể nào, đừng nói Yến Hồi bây giờ để tâm Triển Tiểu Liên như vậy, cho dù không để tâm, Yến Hồi chỉ cần có ý, bọn họ cũng không thành được. Nhưng Đồng nhi lại không thể nói với An Lý Mộc những thứ này, nhiệm vụ Yến Hồi giao cho cô ta một ngày chưa làm xong, cô ta sẽ không về được Thanh Thành, nếu thời gian dài không hoàn thành, Yến Hồi có lẽ sẽ vứt bỏ quân cờ là cô ta, một khi cô ta bị Yến Hồi vứt bỏ, Đồng nhi biết, số phận của mình sẽ rất thảm, có lẽ tại một chỗ ăn chơi nào ngày nào tháng nào năm nào, cô ta sẽ là một trong đám gái điếm chờ đợi khách hàng sủng ái ấy.
Đồng nhi mỗi ngày đều sẽ chờ ở con đường An Lý Mộc đi làm và đi về nhất định sẽ qua, có khi cầm cho anh một ly trà sữa, có khi cho anh một gói hạt dẻ, cũng mặc kệ An Lý Mộc sẽ nhận hay không, An Lý Mộc không nói chuyện với cô ta, Đồng nhi liền đi theo phía sau anh, An Lý Mộc vào ký túc xá, cô ta sẽ chờ phía ngoài ký túc xá đến khi trời tối, ngày hôm sau quay lại tiếp tục. An Lý Mộc không biết Đồng nhi muốn làm gì, anh thật là nên nói đều đã nói, nhưng cô gái này vẫn đi theo, cả ngày nhìn cũng không có việc gì, rất nhiều thời gian hao tổn trên người anh, An Lý Mộc thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm.
Đồng nhi đối với số tiền mình vừa lấy ra chính là năm trăm nghìn không có do dự chút nào, cô ta biết tiền của cô ta không phải là cho bố mẹ nhà họ An, mà là cho An Lý Mộc, đừng nói năm trăm nghìn, cho dù là năm triệu, chỉ cần cô ta có, cô ta cũng sẵn lòng cho. Tình cờ lúc nghe thấy bố mẹ nhà họ An nói có tiền cũng vô dụng, cô ta nhịn không được hỏi câu, thế mới biết bố mẹ An Lý Mộc chỉ biết gom tiền, chuyện liên hệ bác sĩ các loại căn bản không biết làm thế nào.
Đồng nhi nghĩ rất lâu, quyết định mạo hiểm một lần, thành công, có lẽ chân An Lý Mộc sẽ khỏi, thất bại, cô ta sẽ đối mặt vận mệnh bi thảm nhất. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 106” →
Thích bài này:
Thích Đang tải...