Thần phục – Chương 108

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 108 – Từ chối

Chẳng qua là, ý nghĩ rất tốt đẹp, thực thi lại là rất khó khăn, nguyên nhân không gì khác, mà là An Lý Mộc không phối hợp.

An Lý Mộc xác thực không phối hợp, anh cũng không có cách nào phối hợp, bố anh mẹ anh là ai An Lý Mộc rõ ràng hơn ai hết, bố mẹ nhà họ An chẳng qua chính là người bình thường, bọn họ kiếm nhiều tiền như vậy từ đâu ra? Xí nghiệp nhà ai động kinh tài trợ cho hai ông bà già? Tài trợ bây giờ là tài trợ tốt như vậy? Hoặc là vì danh hoặc là vì lợi, có thể có xí nghiệp nhà ai sẽ đưa tiền không hoàn lại?

Bố mẹ An Lý Mộc lời thề son sắt bảo anh không cần lo lắng chi phí phẫu thuật, nói bọn họ góp đủ rồi, nhưng An Lý Mộc có thể không lo lắng ư? An Lý Mộc không sợ gì khác, chỉ sợ bố anh mẹ anh đi vay nặng lãi, đây cũng là biện pháp duy nhất An Lý Mộc cảm thấy bố mẹ anh có thể nghĩ đến.

An Lý Mộc không đồng ý, bố mẹ anh liền sốt ruột, bọn họ cố sống cố chết là vì cái gì chứ? Không dễ dàng gì gặp quý nhân, anh còn không muốn. Bố mẹ anh thật sự là coi Đồng nhi làm quý nhân, cô ta nếu không xuất hiện, bọn họ đi đâu xoay xở nhiều tiền như vậy?

Bố mẹ An Lý Mộc vì chuyện này ba ngày hai lượt chạy đi Bãi Yến, vì lần đầu tiên đi đơn vị của An Lý Mộc, bố mẹ anh cảm thấy làm phiền con trai rất nhiều, bọn họ không dám đi đơn vị của anh, chờ ngay con đường nhất định sẽ đi qua khi An Lý Mộc về ký túc xá, chờ như vậy, đương nhiên sẽ đụng mặt Đồng nhi. Bố mẹ anh vừa thấy, càng thêm hài lòng với Đồng nhi, cô gái này chính là thật lòng thật dạ, nếu không ai nhàn rỗi không có việc gì lại đặc biệt chờ?

An Lý Mộc thật là bế tắc với bố mẹ mình, anh truy vấn rất nhiều lần, nhưng bố mẹ anh đều không nói, An Lý Mộc còn đặc biệt liên hệ vài người chỉ điểm có quan hệ qua lại thời gian dài với trong cục, chính là muốn nghe ngóng bố mẹ anh có vay nặng lãi hay không, mặc dù chưa điều tra ra, nhưng trong lòng An Lý Mộc vẫn lo lắng, sợ bố mẹ anh nhất thời hồ đồ làm chuyện xấu gì.

Bố mẹ An Lý Mộc thật sự là lòng như lửa đốt, trong miệng mẹ anh loét khắp miệng, là vì chuyện của An Lý Mộc.

Đồng nhi cùng bố mẹ An Lý Mộc ngồi cạnh vườn hoa ven đường, thăm dò dẫn dắt: “Bác trai bác gái, anh Đầu Gỗ bình thường có bạn bè hoặc là thân thích vô cùng tốt không? Chính là cái loại người ta nói chuyện, anh ấy sẽ nghe.”

Bố mẹ An Lý Mộc hai người nhìn nhau, nửa ngày, mẹ anh giống như cẩn thận nhìn bố anh, mới nói câu với Đồng nhi: “Có thì có một, chính là một người hàng xóm nhà bọn bác, từ nhỏ nói chuyện Đầu Gỗ sẽ nghe, có điều… có điều đứa bé kia hiện tại không ở nhà…”

Đồng nhi cúi đầu không nói chuyện, bố An Lý Mộc đi hai vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu nói tiếng với mẹ anh: “Bà bây giờ trở về đi, Tiểu Liên còn chưa khai giảng, chắc chắn còn ở nhà, bà đi tìm Tiểu Liên, dù là cầu xin, cũng cầu xin con bé nói câu với Đầu Gỗ. Đầu Gỗ đứa bé kia cố chấp, người khác nói vô dụng.”

Đồng nhi thủy chung cúi đầu, tay đặt trước mặt chậm rãi nắm lại, không mở miệng nữa.

An Lý Mộc tan tầm giống như thường ngày, lúc đi đến giao lộ liền thấy bố mình ngồi cùng Đồng nhi, một người hút tẩu thuốc, một người bưng trà sữa trong tay cúi đầu hút, An Lý Mộc vội vàng đi qua: “Bố, sao chỉ mình bố? Mẹ con đâu?”

Bố An Lý Mộc đứng dậy, “Mẹ con có chút việc, về nhà trước.”

Đồng nhi cũng đứng dậy theo, nhìn An Lý Mộc, An Lý Mộc trực tiếp đi qua đỡ bố anh: “Bố, con không phải nói với bố mẹ rất nhiều lần rồi à? Nếu vẫn là chuyện đó, thì không cần nữa, bố mẹ mau mau trả tiền lại cho người ta…”

Bố An Lý Mộc cũng không nói chuyện, Đồng nhi theo sau hai bố con bọn họ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bóng lưng An Lý Mộc, chẳng nói câu nào.

Triển Tiểu Liên đang ăn cơm ở nhà, một nhà ba người vây quanh bàn ăn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, nhìn bầu không khí là vô cùng tốt, mẹ An Lý Mộc vừa vội về trấn Nam Đường ngay cả cửa nhà còn chưa vào, đã trực tiếp gõ cửa nhà họ Triển, mẹ Triển Tiểu Liên mở cửa liền thấy mẹ anh thở hổn hển, vẻ mặt kỳ quái nhìn bà ấy: “Thím nó? Sao lại mệt thành thế này? Có phải… xảy ra việc gì rồi hay không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên đây là không dám nói là ai xảy ra việc, bình thường bố mẹ An Lý Mộc đều là cùng ra cùng vào, lần này chỉ thấy một mình mẹ anh, mẹ Triển Tiểu Liên tự nhiên liền nghĩ có phải bố anh xảy ra việc gì rồi hay không.

Mẹ An Lý Mộc đứng ở cửa, vội vàng hỏi một câu: “Ừm Tiểu Liên có ở nhà không?”

Triển Tiểu Liên cắn đũa thò đầu nhìn: “Thím, cháu có nhà đây, sao vậy?”

Mẹ An Lý Mộc vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên, tựa như là thấy cứu tinh, “Tiểu Liên, Tiểu Liên, đứa bé ngoan của thím, cháu giúp giúp thím đi, bây giờ trừ cháu ra, không ai có thể giúp được việc…”

Lời nói của mẹ An Lý Mộc dọa một nhà Triển Tiểu Liên gần chết, vội vàng kéo bà ngồi xuống truy hỏi làm sao, mẹ anh vừa nói, mọi người mới thở phào một hơi, không phải người gặp chuyện là được.

Triển Tiểu Liên nghe mẹ An Lý Mộc nói xong, truy vấn một câu: “Thím, cháu có thể hỏi một chút chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ là thế nào góp đủ hay không?”

Không trách Triển Tiểu Liên kỳ lạ, nhiều tiền như vậy, phải thế nào mới có thể góp được?

Mẹ An Lý Mộc lau nước mắt nước mũi: “Tiểu Liên, anh chị, nhà chúng tôi đây là gặp được quý nhân, nếu không tiền này cũng gom không đủ đâu, một cô gái vô cùng xinh xắn, vì bị xe người ta đụng, Đầu Gỗ đúng lúc tan tầm liền giúp một tay, dù sao cô gái kia rất thích Đầu Gỗ nhà chúng tôi…” Mẹ anh nói xong, mới nhớ ra không nên nói việc này, cẩn thận nhìn Triển Tiểu Liên một cái: “Tiểu Liên, thím không có ý gì khác…”

Triển Tiểu Liên cũng không có biểu cảm gì khác, chính là truy hỏi một câu: “Có phải chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ, là cô gái này đưa ra hay không?”

Mẹ An Lý Mộc gật gật đầu, Triển Tiểu Liên sững sờ, “Là ba trăm nghìn?”

Mẹ An Lý Mộc lắc đầu: “Không chỉ thế, đầu tiên là ba trăm nghìn, sau đó nghe nói không đủ, lại cho ba trăm nghìn nữa…”

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lại hỏi câu: “Vậy, cô gái này là tính để anh Đầu Gỗ đi nhà bọn họ ở rể?”

Mẹ An Lý Mộc sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, nhà bọn bác chỉ có một mình Đầu Gỗ, sao có thể đi ở rể chứ? Vậy nhà họ An bọn bác phải làm sao?”

Triển Tiểu Liên rất kỳ quái, nhìn mẹ An Lý Mộc hỏi: “Vậy cô gái này… Thím, cháu không phải mắng chửi người ta, cháu là hỏi thật, cô gái này ở đây,” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình, hỏi: “Có bình thường không?”

Mẹ An Lý Mộc có chút sốt ruột, nếu không phải là Triển Tiểu Liên sớm nói không phải mắng chửi người, đoán chừng cũng tức giận rồi: “Con gái người ta rất bình thường, da mỏng thịt mềm, nhìn một cái chính là đại tiểu thư nhà có tiền.”

Triển Tiểu Liên càng thêm kỳ quái, “Thím, thím có từng nghĩ chưa? Một cô gái trẻ tuổi, vừa lấy ra chính là ba trăm nghìn sáu trăm nghìn, vậy nhà cô ấy phải có bao nhiêu tiền? Cô ấy có thời gian tha hồ lãng phí, không đi làm không công việc, không có áp lực cuộc sống, lái xe thể thao xa hoa, không ai quản cô ấy, xem như vậy tám phần là con gái một, con gái một một gia đình như thế, nếu anh Đầu Gỗ không ở rể nhà người ta, cho dù cô gái này bằng lòng, bố mẹ trong nhà cô ấy cũng sẽ không đồng ý chứ? Nhà có tiền như vậy, sẽ không tìm nhân viên công vụ, mà là tìm cậu ấm môn đăng hộ đối, nếu không, dựa vào cái gì tìm anh? Thím, thím không thấy lạ à?”

Nếu không phải là thím An không phải là cái loại không đáng tin cậy đó, Triển Tiểu căn bản không tin lời bà nói, nếu việc này là thật, chỉ có hai khả năng, hoặc cô gái này là ra từ bệnh viện tâm thần nhà ai, hoặc chính là cô ấy tiền nhiều đốt tay, đây không phải là sáu chục sáu trăm, mà là sáu trăm ngàn.

Triển Tiểu Liên vừa nói như vậy, bố cô ở bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút hỏi câu: “Đúng rồi, cô gái này họ gì?”

Thím An vội vàng nói: “Họ Lăng… cũng không biết có phải là Lâm không, dù sao chính là âm này.” (1)

Bố Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ: “Nhà giàu họ Lâm ở Bãi Yến… còn thực sự không mấy ai đặc biệt nhiều tiền.”

Bố Triển Tiểu Liên ở trấn Nam Đường vẫn có chút sức ảnh hưởng, bởi vì là giáo sư đại học, người trên trấn đều sẽ kính ông ba phần, thím An loại người không biết mấy chữ này, càng là có chút lòng kính sợ với người làm công tác văn hóa, bây giờ vừa nghe bố cô cũng nói như vậy, trong lòng thím An cũng hơi hoảng, thế nhưng bảo bà trả lại tiền cho Đồng nhi, thím An bây giờ chắc chắn không làm được, bà chắc chắn sẽ không trả lại, đó là hi vọng tương lai của con trai bà, cho dù bây giờ có người nói cho bà số tiền đó là người ta trộm tới, bà cũng sẽ không trả lại. Thím An ngẩn ra một lúc lâu, mới nói: “Tôi bây giờ cũng không có cách nào, tôi không thể trơ mắt nhìn Đầu Gỗ đời này cứ bị hủy như vậy.”

Thím An mặc dù cảm thấy Triển Tiểu Liên nói đúng, nhưng trong lòng bà ấp ủ suy nghĩ trốn tránh, không muốn nhắc lại đề tài này: “Tiểu Liên, bây giờ tiền cũng có, bác sĩ cũng liên lạc rồi, nhưng anh Đầu Gỗ cháu không đồng ý, Tiểu Liên cháu có thể giúp khuyên nhủ anh Đầu Gỗ cháu không? Từ nhỏ tới lớn, anh Đầu Gỗ cháu chỉ nghe lời cháu, cháu cứ xem như giúp giúp thím đi.”

Triển Tiểu Liên biết không phải là An Lý Mộc không đồng ý, mà là An Lý Mộc không ngốc như vậy, anh nhất định là cảm thấy nguồn gốc tiền không đúng, sợ chú thím An nghĩ phương pháp khác, không dám cho bố mẹ anh đụng vào khoản tiền ấy. Triển Tiểu Liên cúi đầu, ôm đầu gối nói: “Thật ra không cần cháu mở lời.” Cô ngước đầu giống như nhìn mẹ anh, nói: “Thím, thím chỉ cần nói với anh Đầu Gỗ một nguồn gốc hợp lý cho chi phí phẫu thuật, anh ấy sẽ đồng ý. Chú thím viện cớ nói với anh Đầu Gỗ, anh Đầu Gỗ sẽ không tin. Ngay cả cháu cũng không tin, huống hồ là anh Đầu Gỗ?”

Thím An sững sờ: “Tiểu Liên, cháu là nói Đầu Gỗ nó…”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Bây giờ ai ngốc như thế chứ? Vô duyên vô cớ đưa cho người ta năm sáu trăm nghìn? Thím, cháu hỏi thím, có một người thím không quen biết, hoặc là người chỉ từng thấy một lần tay bị thương, nếu không chữa bệnh sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cái chính là sau này không cầm được vật nặng, chi phí phẫu thuật là năm nghìn tệ, vừa khéo trong nhà thím còn năm nghìn đồng, thím sẽ trực tiếp đưa cho người ta không? Mẹ, mẹ sẽ không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt nói: “Nếu như nói có nguy hiểm đến tính mạng mẹ không biết chừng sẽ do dự, nếu chỉ bị thương chút, mẹ đương nhiên sẽ không cho, mẹ cũng không phải là tiền nhiều không chỗ tiêu.”

Thím An không biết mình phải làm thế nào, lời Tiểu Liên nói quả thật có lý, bà không thể không suy xét, thế nhưng bà căn bản không nghĩ ra được nên tìm lý do thế nào để khiến An Lý Mộc tin, lời vốn Đồng nhi dạy bọn họ, bởi vì bố và mẹ anh không hiểu chuyện gì trong xí nghiệp, lại chột dạ, bị An Lý Mộc nói mấy câu truy vấn một cái là lộ tẩy, bà bây giờ thật sự không biết nên nói như thế nào.

Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ ở nhà?”

Thím An vội vàng lắc đầu: “Không ở. Nó bây giờ đi làm, không có thời gian về, nếu làm phẫu thuật, nhất định là phải xin phép nghỉ. Tiểu Liên, ngày mai cháu có thể đi chuyến Bãi Yến khuyên anh Đầu Gỗ của cháu không? Thím thanh toán lộ phí cho cháu…”

Triển Tiểu Liên xua xua tay: “Thím, ngày mai cháu có việc, cháu hứa cùng bạn học cháu đi Thanh Thành rồi.”

Thím An vội đổi giọng: “Không sao không sao, vậy thím đợi cháu về cũng được. Dù sao cũng không gấp thời gian một ngày hai ngày này.”

Bố Triển Tiểu Liên ở bên cạnh đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên, vậy chờ con từ Thanh Thành về con đi khuyên anh Đầu Gỗ của con.”

Triển Tiểu Liên quay lại nhìn bố cô một cái, hỏi: “Vậy con nói thế nào chứ? Đây là chuyện khuyên à? Nguồn gốc tiền này không rõ, anh Đầu Gỗ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi, chú thím An đánh anh ấy ngất xỉu đi làm phẫu thuật.”

Thím An vẻ mặt ưu sầu: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Triển Tiểu Liên giống như nhìn thím An, lại quay đầu nhìn bố cô: “Cứ nói bố cháu giúp chú thím An tìm quan hệ, vay từ ngân hàng đi, ngân hàng tốt xấu là đơn vị chính quy, lãi cao thì cao chút, nhưng không giống dân gian cho vay nặng lãi, anh Đầu Gỗ cho dù không muốn, cũng sẽ tiếp nhận.”

Thím An vừa nghe, cảm thấy khả thi, tức khắc vẻ mặt vui mừng: “Ôi chao, vẫn là Tiểu Liên thông minh, bọn bác cũng sắp sầu chết rồi chính là không nghĩ đến chuyện ngân hàng này…”

Loại như bố mẹ An Lý Mộc này, nào dám giao tiếp với ngân hàng? Thủ tục thế này thủ tục thế kia trong đó, bọn họ căn bản không hiểu, nếu tiền là bố mẹ anh mượn, An Lý Mộc chắc chắn không tin, nhưng ở giữa thêm bố Triển Tiểu Liên, thì không thể tùy theo An Lý Mộc không tin nữa, bố mẹ anh không hiểu, nhưng bố cô có thể không hiểu ư? Bố cô người ta ấy đúng là người làm công tác văn hóa nổi tiếng trấn Nam Đường.

Việc này xem như là quyết định xong rồi, bố Triển Tiểu Liên nhìn con gái giúp, không muốn cô khó chịu, chẳng những dạy mẹ An Lý Mộc lí do thoái thác, còn đặc biệt gọi điện thoại cho một chủ tịch ngân hàng trong trấn Nam Đường, thực ra chính là móc nối một chút, An Lý Mộc tốt xấu là cảnh sát, anh nếu hoài nghi nhất định sẽ tra, nếu thế này anh tra thế nào cũng tra không được cái gì, người ta cũng không thể nào đưa giấy tờ cho anh xem.

Thím An được bố Triển Tiểu Liên và cô đồng ý, lau nước mắt đi rồi, mẹ cô nhìn mà thổn thức mãi: “Chân này của Đầu Gỗ nếu có thể chữa khỏi, cũng đáng, đứa nhỏ đang yên đang lành… Ôi!”

Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, đi lên lầu: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, đi lên trước, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 108”

Advertisement

Từ nhật ký của anh Lerner

Nihongo Notes

  • Tác giả: Osamu Mizutani, Nobuko Mizutani
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Từ nhật ký của anh Lerner

Nhật ký của anh Lerner hầu như có liên quan tới việc sử dụng tiếng Nhật và có thể được gọi là Nihongo Diary (Nhật ký Nihongo). Với sự cho phép của anh, chúng tôi xin được đưa ra cho bạn một vài đoạn trích từ đó.

*  *  *

Thứ 6 ngày 16 tháng 6

Hôm nay mình lại có một lỗi sai khá buồn cười. Khi mình đang đi trên đường, mình muốn biết lúc đó là mấy giờ. Mình để đồng hồ đeo tay ở nhà, nên mình đã hỏi anh Takada, người đi cùng mình,
Jikan-ga arimasu-ka.
có nghĩa là “Anh có thời gian không?” Rồi anh ấy hỏi mình
Itsu? Konban? (Khi nào? Tối nay à?)

Mình đã quên mất rằng Jikan-ga arimasu-ka thường được sử dụng khi yêu cầu ai đó dành thời gian cùng mình. Anh Takada đã cảnh báo mình là không nên nói vậy với một người phụ nữ mà mình tình cờ gặp trên đường hoặc trên tàu. Thay vào đó, mình nên nói
Sumimasen, ima nanji-deshoo-ka.
すみません、なんじでしょうか。
(Xin lỗi, bây giờ là mấy giờ?)

*  *  *

Thứ 6 ngày 23 tháng 6

Chiều hôm qua mình nghe nói con trai anh Okada đã đỗ kỳ thi vào một trường đại học vô cùng nổi tiếng, nên mình muốn kể cho chị Yoshida điều này đầu tiên trong sáng nay. Mình đã nói
Yoshio-san-wa shiken-o torimashita.
Nhưng chị Yoshida trông không ấn tượng chút nào. Chị ấy hỏi mình có phải shiken-o torimashita nghĩa đen là “cậu ấy đã tham gia kỳ thi” không. Chị ấy bảo mình đáng ra nên nói
Shiken-ni toorimashita.
しけんに とおりました。
có nghĩa là “cậu ấy đã đỗ kỳ thi.” Mình đã có hai lỗi sai. Một là mình phát âm âm too trong toorimashita quá ngắn; và mình dùng trợ từ o thay vì ni.

Rồi mình nhớ ra có một lần mình từng nói shiken-o moraimashita với ý là “Tôi đã tham gia kỳ thi.” Chị Yoshida đã sửa và nói cho mình rằng morau chỉ nên dùng khi nhận thứ gì đó tốt; nó nên được dùng với những thứ như là okane (tiền), okurimono (quà), và oyomesan (cô dâu). Mình khá là nghi ngờ cái cuối cùng, nhưng mình nghĩ đó là một sự giải thích hay.

Nhưng anh Takada không đồng ý và nói rằng morau nên được dùng với thứ gì đó cụ thể; sẽ là đúng khi nói shiken-no kami-o morau có nghĩa là “được nhận giấy kiểm tra.”

Thần phục – Chương 107

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 107 – Cơ hội

Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến đại gia chính là cái loại hình đáng đánh đòn đó, cũng đã bận một nửa với Đồng mỹ nhân rồi, bận đến cùng không được à? Có điều Triển Tiểu Liên vẫn là thật tò mò với phong cách ăn mặc của Đồng nhi hiện nay, cô ngoảnh đầu nhìn Đồng nhi rời đi, cầm lòng không đậu lầu bầu một câu: “Tôi sao lại cảm thấy Đồng mỹ nhân nhà gia tựa như đổi người?”

Yến Hồi trực tiếp ngồi trên bàn, “Gia đổi khẩu vị, nhóc, muốn học một ít cùng Đồng nhi hay không?”

Khóe miệng Triển Tiểu Liên méo xệch: “Gia, việc này vẫn là miễn đi, tôi còn đi học đấy. Vả lại, cách ăn mặc đó của Đồng mỹ nhân rất tốn tiền, tôi đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”

Yến Hồi thấy cô lê la không qua, không kiên nhẫn vươn tay tóm cô: “Đừng rề rà với gia, mau mau qua đây.”

Triển Tiểu Liên vội vã đưa tay ngăn lại: “Gia, giờ cũng muộn như vậy rồi, có phải nên ngủ rồi hay không? Gia, biết lão nhân gia ngài dũng mãnh vô địch, nhưng mà, lão ngài có phải nên suy xét bạn chịch của lão ngài hay không chứ?” Triển Tiểu Liên thò ngón tay chỉ chính mình: “Thí dụ như, tôi.”

Yến Hồi kéo cô đến trước mặt mình, hắn ngồi trên bàn, Triển Tiểu Liên đứng trước mặt hắn, bị vòng vào trong lòng, Yến Hồi véo cằm cô đong đưa: “Nhóc, cưng nói cưng nếu là một con búp bê bơm hơi, gia có phải không cần băn khoăn cái gì hay không?”

Triển Tiểu Liên cười “hì hì”, “Gia, truyện cười này của lão ngài không buồn cười tí nào, tôi nếu thật là búp bê bơm hơi, lão ngài có thể có nhiều niềm vui như vậy? Ngài nói có phải không? Gia, tôi giờ thực sự mệt kinh khủng, có thể để tôi ngủ trước hay không? Tùy tiện tìm một căn phòng cũng được, dù sao trời bức cũng không cần chăn, chỉ cần không làm phiền việc tốt của lão ngài, tôi ngủ đâu cũng được.”

Yến Hồi vươn hai cái tay ra giày vò khuôn mặt cô: “Cưng dám đi ra khỏi căn phòng này, gia sẽ quăng cưng lên mái nhà cho muỗi xơi.”

Triển Tiểu Liên: “…” Vậy cũng quá độc ác rồi.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Triển Tiểu Liên là bị Yến Hồi lăn qua lăn lại mà tỉnh, mở mắt ra là thấy mặt Yến đại gia trước mắt mình, ấy cũng thật là khủng bố hơn cả ác mộng, ấy nếu như chỉ là một khuôn mặt cũng thôi đi, mấu chốt là Yến đại gia buổi sáng hứng trí rất cao, Triển Tiểu Liên hoàn toàn là bị lăn qua lăn lại mà tỉnh, ngày tháng này, Triển Tiểu Liên muốn chết.

Thân thể đau kinh khủng, Triển Tiểu Liên sáng sớm đã nổi bão, đồ trên giường bị ném đầy đất, cô giày xéo phía trên: “Gia, lão ngài sao cứ không hiểu thương hoa tiếc ngọc như thế chứ? Tôi đệt, được được, tôi sợ anh, mau mau, lão ngài vẫn là chém một chân tôi đi, tôi không cần nữa cũng không muốn trải qua ngày tháng thế này nữa, đây cũng không cho tôi sống nữa rồi…”

Yến Hồi cầm khăn mặt trong tay lau đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Triển Tiểu Liên, vươn tay ném khăn mặt lên đầu cô, ngồi xuống giường: “Lau khô cho gia.”

Triển Tiểu Liên đang rất giận, “Lau cái quần què!”

Yến Hồi chậm rì rì ngước mắt nhìn cô một cái, “Tin gia có thể làm cưng không xuống giường được hay không? Nhanh lên, gia lát nữa còn có việc.”

Triển Tiểu Liên kéo khăn mặt xuống, dịch đến đằng sau Yến Hồi, cầm khăn mặt xoa lung tung một trận trên đầu hắn, sau đó ném xuống đất: “Được rồi.”

Yến Hồi quay người, Triển Tiểu Liên xị khuôn mặt nhỏ, trên gương mặt không có chút ý cười, Yến Hồi đột nhiên nghiêng qua sáp gần cô hỏi: “Đau thật?” Ánh mắt dời xuống, còn nói: “Cần gia xem một chút giúp cưng không?”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng: “Miễn, gia có việc đi bận rộn, quên tôi chính là trợ giúp lớn nhất với tôi”

Yến Hồi cười tà, véo cằm Triển Tiểu Liên lên liền hôn một cái, “Gia là thích nhìn bộ dạng xù lông của cưng.”

Triển Tiểu Liên: “…” Đồ tâm lý biến thái!

Triển Tiểu Liên nán lại Thanh Thành bốn ngày mới không dễ dàng gì thoát thân, ngay cả nhà dì út cũng không kịp đi, liền sốt ruột về nhà, không quay về nữa cô sẽ chết, cầm thú Yến mấy ngày nay mưa nắng thất thường, một lát tâm tình tốt tựa như mặt trời chiếu sáng, một lát sắc mặt âm u tựa như bố mẹ chết, Triển Tiểu Liên bị hắn làm cho suýt nữa sụp đổ, sao lại khó hầu hạ như vậy chứ? Cô một em gái ngủ cùng miễn phí, còn muốn thế nào chứ? Nghe nói đang yên đang lành liền ném Lôi Quá Khách xuống nước, Quá Khách tên xui xẻo này, đáng thương muốn chết.

Lôi Quá Khách rất xui xẻo, cùng mấy đàn em hút thuốc tại góc tường, cái bật lửa Triển Tiểu Liên tặng anh dùng cực phô trương, kết quả cái bật lửa độc đáo kia lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác, nhao nhao truy hỏi ở đâu ra, Lôi Quá Khách nhớ kỹ lời anh cả, nói là mình mua, mấy người anh em liền tranh nhau muốn trấn, Lôi Quá Khách sống chết không cho, động tĩnh của màn tranh chấp này lớn, kinh động đến Yến gia, Yến gia đoán chừng lúc ấy đang rảnh đến đau bi, gọi mấy người qua hỏi, vì một cái bật lửa.

Khi Yến gia nhìn đế thấy cái bật lửa kia biểu tình trên gương mặt rất ngoạn mục, hỏi Lôi Quá Khách ở đâu ra, Lôi Quá Khách rút kinh nghiệm trước kia, kiên quyết nói là mình mua, kết quả, bị Yến gia sai người ném vào trong nước. Thứ đồ chơi ấy căn bản chính là thứ Yến gia chọn còn dư lại, Yến đại gia sao có thể không biết là ai cho?

Lôi Quá Khách uống mấy ngụm nước lớn được người cứu lên, khóc nước mắt nước mũi, anh cũng nói là mình mua rồi, sao gia còn ăn hiếp anh chứ?

Triển Tiểu Liên về nhà, bố cô liền hỏi chuyện tai nạn xe cộ của bạn học cô, Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu: “Gãy chân, chị cậu ấy đã xin nghỉ tới chăm sóc, nên con hết việc rồi.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 107”

Truyện của tác giả Mộng Tiêu Nhị

Liệt kê thành bài để giúp mọi người theo dõi các truyện có liên quan của tác giả này cho dễ, và giúp biết được nên đọc truyện theo thứ tự như thế nào. Danh sách chỉ gồm các truyện mà nhân vật truyện này có xuất hiện trong truyện khác.

  1. Hắc bạch mưu
    Nam chính: Mộ Thì Phong
    Nữ chính: Đào Nhiên
  2. Phương bắc không có em
    Nam chính: Mộ Thì Phong
    Nữ chính: Đào Nhiên
  3. Độc sủng thành hôn (Link dịch/edit)
    Nam chính: Mộ Thì Phong
    Nữ chính: Đào Nhiên
  4. Yêu ở tuyệt xử phùng sinh (Truyện đã bị tác giả khóa)
    Nam chính: Thẩm Nham (anh nuôi Đào Nhiên)
    Nữ chính: Khâu Nhan
  5. Hồ ly cùng thợ săn (Link dịch/edit)
    Nam chính: Thẩm Lăng (anh Đào Nhiên)
    Nữ chính: Đường Quả (Lục Thì Lâm)
  6. Không ái không vui (Link dịch/edit)
    Nam chính: Tưởng Mộ Thừa (cậu tư Đào Nhiên)
    Nữ chính: Tô Vận
    Cặp phụ: Lâm Việt (bạn Tưởng Mộ Thừa) – Tô Nịnh Nịnh (em họ Tô Vận)
  7. Ý loạn tình mê (Link dịch/edit)
    Nam chính: Hoắc Viễn Chu
    Nữ chính: Lộ Dao
    Cặp phụ: Tưởng Trì Hoài (cháu gọi Tưởng Mộ Thừa là chú) – Đông Mễ Lộ
  8. Dạy ta như thế nào không nghĩ hắn (Link dịch/edit)
    Nam chính: Tưởng Bách Xuyên (anh họ Tưởng Trì Hoài)
    Nữ chính: Tô Dương (con gái tài xế nhà họ Tưởng)
  9. Bởi vì vừa vặn gặp được ngươi (Link dịch/edit)
    Nam chính: Cố Diễm (cậu Lộ Dao)
    Nữ chính: Khâu Lê
    Cặp phụ: Mạc Viễn Đông – Đường Đường (hai người đều trong nhóm bạn sống gần nhau hồi bé)
  10. Đường một chiều (Link dịch/edit)
    Nam chính: Tưởng Mộ Tranh (cậu út Đào Nhiên)
    Nữ chính: Lạc Táp
    Cặp phụ: Giang Đông Đình (bạn Tưởng Mộ Tranh) – Chu Toàn (em họ của đồng nghiệp của Lạc Táp)
  11. Cứ như vậy luyến ngươi (Link dịch/edit)
    Nam chính: Kỷ Tiện Bắc
    Nữ chính: Hạ Mộc (đàn em Đường Quả)
  12. Mê muội (Link dịch/edit)
    Nam chính: Hàn Bái
    Nữ chính: Tần Thư (em họ Tưởng Bách Xuyên)
    Cặp phụ: Bùi Diệp (phó giám đốc công ty Hàn Bái) – Hàn Sầm (em họ Hàn Bái)
  13. Một viên hai viên tinh (Link dịch/edit)
    Nam chính: Quý Vân Phi
    Nữ chính: Tưởng Tiểu Mễ (em Tưởng Trì Hoài)
  14. Ngày mai còn sẽ ái ngươi (Link dịch/edit)
    Nam chính: Diệp Tây Thành
    Nữ chính: Bùi Ninh
  15. Thời gian không nghe lời (Link dịch/edit)
    Nam chính: Thì Cảnh Nham (cháu chi thứ 6 nhà họ Diệp)
    Nữ chính: Thì Quang (con nuôi nhà họ Thì, con ruột Úy Minh Hải – đối thủ kinh doanh của Hàn Bái)
    Cặp phụ:
    – Úy Phong (cháu gọi Úy Minh Hải là chú) – Mẫn Lộ
    – Thì Yến Lãng (anh họ Thì Quang) – Đường Mật (bạn học của Thì Quang)
  16. Giữa hè chi luyến (Link dịch/edit)
    Nam chính: Nhâm Ngạn Đông (cậu ba Tưởng Tiểu Mễ)
    Nữ chính: Thịnh Hạ (nghệ sĩ do Mẫn Du – em họ Mẫn Lộ – quản lý)
  17. Ta vẫn luôn yêu ngươi (Link dịch/edit)
    Nam chính: Mạc Dư Thâm
    Nữ chính: Hề Gia
    Cặp phụ:
    – Quý Thanh Thời (anh hai Hề Gia) – Diệp Thu (bạn thân Hề Gia)
    – Mạc Liêm (anh cùng cha khác mẹ của Mạc Dư Thâm) – Khương Thấm
  18. Yêu cùng hắn (Link dịch/edit)
    Nam chính: Phó Ký Trầm
    Nữ chính: Du Khuynh
    Cặp phụ:
    – Du Cảnh Trạch (anh Du Khuynh) – Trâu Lạc Tiêu (con gái nhà thế giao với Phó Ký Trầm, coi Phó Ký Trầm như anh trai)
    – Quý Thanh Viễn (anh cả Hề Gia) – Du Cảnh Hâm (chị Du Khuynh)
  19. Ôn nhu đao
    Nam chính: Phó Thành Lẫm (anh Phó Ký Trầm)
    Nữ chính: Lê Tranh (cháu chi thứ hai nhà họ Tưởng)
  20. Dưới váy thần
    Nam chính: Tưởng Thành Duật (bạn Phó Thành Lẫm kiêm chú Lê Tranh)
    Nữ chính: Thẩm Đường
    Cặp phụ: Tần Tỉnh (bạn từ nhỏ của Tưởng Thành Duật) – Trữ Nhiễm (cháu gọi chồng sau của mẹ Thẩm Đường là chú)
  21. Im ắng thế giới, còn có hắn
    Nam chính: Tần Dữ (em họ Tần Mặc Lĩnh – nam phụ bộ Yêu cùng hắn)
    Nữ chính: Bồ Thần
    Cặp phụ: Lục Bách Thanh (chú nhà hàng xóm Tần Dữ) – Bồ Văn Tâm (cô Bồ Thần)
  22. Thời không biết như thế nào yêu ngươi
    Nam chính: Nghiêm Hạ Vũ (bạn thân Tưởng Thành Duật)
    Nữ chính: Ôn Địch (bạn Thẩm Đường)
  23. Tiền hôn hậu ái
    Nam chính: Tần Mặc Lĩnh
    Nữ chính: Giản Hàng (cấp dưới chồng sau của mẹ Du Khuynh kiêm con cô giáo cũ của Tần Mặc Lĩnh, bạn thân Mẫn Lộ)
    Cặp phụ: Tề Chính Sâm – Chung Nghiên Nguyệt
  24. Yêu thầm ngươi năm thứ bảy
    Nam chính: Tưởng Thịnh Hòa (bạn Tần Mặc Lĩnh kiêm con chi thứ ba nhà họ Tưởng)
    Nữ chính: Lạc Kỳ (trợ lý của cô Tưởng Thịnh Hòa)

Sơ đồ gia đình của các truyện trên do mình tự tổng hợp

Hình siêu bự nên các bạn click trực tiếp vào hình để nhìn cho rõ nha.
Hình chỉ bao gồm các nhân vật có mối quan hệ về mặt gia đình, nhân vật chỉ thuần là bạn bè, không có dây mơ rễ má gì thì không có trong đây.
Nếu hình có sai hay thiếu gì thì các bạn comment để mình sửa nhé.

Chú thích

  1. Màu xanh là nam, màu hồng là nữ, màu cam là chưa rõ giới tính.
  2. Số trước tên thể hiện người đó là con thứ mấy trong nhà.
  3. Tên trong dấu ngoặc là biệt danh.
  4. ?? là người chưa biết tên.
  5. Hình elip thể hiện là vợ chồng. Hình elip màu cam thể hiện vợ chồng đã từng ly hôn.
  6. Chữ trong hình elip là tên truyện mà cặp vợ chồng đó xuất hiện với vai trò cặp chính hoặc cặp phụ.
  7. Nét liền từ hình elip đi xuống thể hiện là con ruột, nét chấm là con nuôi.

Bản full

Link chứa text (có thể copy được): https://cldup.com/vyaH_EAoT6.svg

Tưởng thị

Diệp thị

Tần thị

Dưới cây tử vi

Có thể các bạn chưa biết nhưng mình đã ngưng dịch quyển “Vụ giết người tại dinh lũy” rồi nha. Nguyên do là vì truyện đã được mua bản quyền và xuất bản rồi á. Vậy nên mình dịch đến truyện tiếp theo luôn. Đợt này là một truyện ngắn chỉ 1 chương thôi cơ mà nội dung 1 chương cũng dài ra phết đó. Mời các bạn cùng xem nha.

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Dưới cây tử vi

Đó là một buổi tối đầu tháng chín năm Chiêu Hòa thứ 21 (1945), đúng một năm kể từ khi chiến tranh kết thúc.

Một người đàn ông đang vừa lau mồ hôi, vừa leo lên con dốc gần Ichigaya Hachiman, xung quanh là đồng cỏ đã bị thiêu cháy.

Đây là một người đàn ông có diện mạo chỉn chu hiếm thấy đối với một người sống tại Tokyou hồi đó, anh ta mặc một bộ com lê đen, tuy có vài chỗ đã bị bạc màu nhưng được cắt may rất cẩn thận, phía trên cổ áo sơ mi trắng sạch sẽ không một vết bẩn có thắt một chiếc cà vạt dây mảnh. Mũ cũng là mũ nồi màu đen.

Thứ như mũ nồi hẳn là tùy người đội mà có vẻ phô trương, cợt nhả, nhưng chỉ riêng người đàn ông này thì lại rất hợp. Anh ta có diện mạo lịch sự, khá gầy, nhưng không biết vì sao lại có vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Không rõ anh ta bao nhiêu tuổi. Bởi cũng không dễ đoán. Có vẻ trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng trông vô cùng giống một ông lão, chắc là do nét mặt ảm đạm, buồn bã. Mái tóc ló ra phía dưới chiếc mũ nồi cũng nổi bật vài sợi bạc.

Người đàn ông mỗi khi leo được hai, ba bước, lại dừng để nghỉ ngơi, sau đó lấy khăn tay ra và lau mồ hôi trên trán.

Lý do là vì người đàn ông đó bị thọt. Chân trái hình như là chân giả, anh ta vừa kéo lê nó, vừa chống một chiếc gậy to, leo dốc. Dốc tại vùng này ngay cả với người bình thường cũng cao tới mức hụt hơi, nên leo khi bị thọt càng mất công tốn sức.

Người đàn ông lại lần nữa dừng chân nhìn xung quanh.

Chiến tranh kết thúc cũng đã hơn một năm, nhưng vùng này hầu như không có dấu hiệu phục hồi, chất đống gạch vụn. Trước khi bị thiêu hủy, có vẻ đây là các dinh thự san sát nhau, mặc dù các tòa nhà đã bị thiêu rụi không còn dấu vết, nhưng những phiến đá lát vườn và những chiếc đèn lồng đá vẫn sừng sững khắp nơi, gợi nhớ về ngày xưa, khơi dậy nồi sầu bi hoang tàn giờ đây.

Bỗng đâu đó có tiếng ve kêu râm ran.

“A, ve kêu.”

Trong sự hoang tàn chết chóc không bóng người này, nghe thấy tiếng ve sầu giống như một chuyện rất đáng ngạc nhiên, người đàn ông lẩm bẩm như thế, ngước con ngươi uể oải lên. Đằng xa có một bụi cây còn sót lại sau khi bị đốt, hình như ve tới đó kêu.

Nhưng âm thanh ấy ngay lập tức ngưng lại, sau đó là sự tĩnh lặng bi thương hoang tàn. Trong đám cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi, đá lát vườn và đèn lồng đá bị cháy hấp thu ánh chiều tà, giữ vững sự trầm mặc bạc màu.

Người đàn ông lại lê chiếc chân giả, chậm chạp leo dốc.

Đột nhiên, có tiếng chuông chói tai tinh tinh từ phía trên dốc xuống, một chiếc xe đạp chở người bưu tá đi xuống con dốc.

Người bưu tá đến gần người đàn ông đeo chân giả, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi chiếc xe đạp, liếc nhìn người đàn ông đeo chân giả với vẻ hồ nghi, rồi cẩn thận dắt xe đạp xuống dốc. Vẻ mặt người đàn ông đeo chân giả toát ra sự tối tăm khác thường, tới mức cho đến khi đi xuống dốc, người bưu tá còn nhịn không được quay lại nhìn anh ta ba lần.

Người đàn ông đeo chân giả dường như cuối cùng đã đến nơi mà anh ta nhắm tới. Anh ta nhìn chỗ phía trên con dốc một chút,

”Ồ, hoa tử vi đang nở.”

Anh ta lẩm bẩm thế, rồi có vẻ bực bội, lê cái chân giả hấp tấp leo lên dốc, đi vào một nền đất khoảng hai trăm bình, nơi tử vi đang nở hoa.

Đó cũng là một đại dương cỏ dại và gạch vụn, nhưng trước khi bị thiêu hủy, có vẻ như từng xây dựng hàng loạt dinh thự, có thể nhận thấy điều này từ đồng hồ mặt trời vẫn còn sót lại trong cỏ dại.

Trong khi tất cả các cây khác đều bị thiêu rụi, khô đen, chỉ có một cây tử vi, dù đã bị lửa thiêu đốt một nửa thân cây, vẫn đang nở đầy những bông hoa đỏ rực, trong mắt người đàn ông đeo chân giả như đang ánh lên một kỳ tích.

Người đàn ông đeo chân giả vội vã xô đám cỏ dại, đi bên gốc cây đó, xoa bề mặt mịn màng ấy như đang âu yếm đứa con yêu. Sau đó, giống như tưởng niệm chuyện xưa, đôi mắt ấy ẩm ướt mơ màng, cuối cùng ứa ra những giọt nước mắt mong manh.

Người đàn ông đeo chân giả nhận ra điều đó, nở một nụ cười khổ, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, rồi rời khỏi cây tử vi, vô cùng cảm khái nhìn đống hoang tàn xung quanh, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đồng hồ mặt trời.

Từ đó đến con hào của Ichigaya nhìn xuống xa xa phía dưới, mặt nghiêng khá rộng toàn bộ là cánh đồng cỏ đã bị thiêu cháy. Ngay cả nước của con hào, dường như đang bốc cháy dưới ánh chiều tà, cũng đậm màu sắc hoang tàn.

Đương khi tỉ mỉ nhìn xung quanh, người đàn ông đeo chân giả bi thương run rẩy như thể cảm nhận sâu sắc bầu không khí đáng sợ không thể cứu vãn.

Đúng lúc đó, ở dưới con dốc, một người đàn ông chộp lấy người bưu tá ban nãy vừa xuống từ đó, hỏi han chuyện gì. Đây là một người đàn ông trông như lính giải ngũ. Người bưu tá vừa nói điều gì đó vừa chỉ tay phía trên con dốc. Ngay sau đó người đàn ông trông như lính giải ngũ khẽ cúi chào tạm biệt rồi bắt đầu leo ​​dốc về phía này.

Người đàn ông đeo chân giả lơ đãng nhìn bọn họ, không lâu sau lại dời ánh mắt, vượt qua con hào ở Ichigaya, ngắm nhìn về phía Kudan.

Song mắt anh ta cũng không hề nhìn cảnh sắc vùng đó. Đôi mắt anh ta hoạt nhìn như đang hướng về phía xa xăm, nhưng thực tế là đang gặm nhấm chỗ sâu trong lòng, cố chấp liếm láp vết thương cũ đang cuồn cuộn tại đó.

Bất giác trong mắt anh ta lại nhòa lệ, nhưng lần này cũng không lau nữa, để mặc cho giọt sương nóng hổi trào ra dọc theo má.

“Ừm… Cho tôi hỏi chút…”

Bất ngờ bị người khác bắt chuyện, người đàn ông đeo chân giả đột ngột quay mặt đi. Anh ta vội lấy chiếc khăn trong túi ra, hấp tấp lau giọt nước mắt trên má, làm như đang lau mồ hôi.

“Ồ, anh có việc gì…”

Để không bị nghe ra âm thanh nghẹn ngào đẫm nước mắt, người đàn ông đeo chân giả vẫn đang quay mặt, thì thầm bằng giọng trầm thấp.

“Vùng này ngày xưa hẳn là nơi ở của người có tên là Saeki Ichirou, anh có biết là ở chỗ nào không?”

Người đàn ông đeo chân giả kinh ngạc quay lại, nghiêm túc nhìn đối phương.

Đó là người đàn ông trông như lính giải ngũ ban nãy vừa chộp lấy người bưu tá hỏi han gì đó. Tuổi tầm ba lăm, ba sáu, là một người đàn ông nhỏ con, khô gầy, nhưng đập vào mắt là làn da rám nắng phương nam nổi bật. Có lẽ là vừa mới giải ngũ. Vai đang đeo túi dết.

“Nếu là nhà của Saeki Ichirou thì chính là ở đây…”

Đúng lúc đó, trong mắt người đàn ông trông như lính giải ngũ lóe lên ánh sáng lấp lánh khác thường.

“A, vậy à? Vậy thì anh Saeki giờ đang ở đâu…”

Trong đôi mắt của người đàn ông đeo chân giả thấp thoáng sự lo lắng. Anh ta nhìn chằm chằm đối phương như nghi ngờ,

“Anh tìm Saeki Ichirou có việc gì?”

“À, có chút việc…”

“Nếu là Saeki Ichirou thì chính là tôi đây…”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng. Người đàn ông này khi cười lên lại có điểm thân thiện không ngờ.

“A, quả nhiên là vậy mà. Từ nãy tôi đã nghĩ không biết có phải không, vì tướng mạo anh không thay đổi nhiều so với tôi nghe kể… Không, tôi thất lễ quá. Tôi là đồng đội của Kawaji, tôi mang tới lời nhắn của cậu ấy. Anh có biết Kawaji, Kawaji Kenzou chứ…”

Tức thì, lông mày người đàn ông đeo chân giả giật giật. Gương mặt vốn không tối tăm như thế, trong khoảnh khắc chợt vụt qua bóng mờ như sợ hãi.

“Kawaji có lời muốn nhắn tôi…?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy, Kawaji đâu?”

“Chết rồi. Ở New Guinea.”

Khuôn mặt người đàn ông đeo chân giả, Saeki Ichirou, vào khoảnh khắc đó, dao động một loại biểu cảm phức tạp. Đó là biểu cảm đan xen khổ não, hối tiếc và nhẹ nhõm. Nhất thời anh ta cảm khái lặng lẽ nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, nhưng không lâu sau hướng mặt về phía người đàn ông trông như lính giải ngũ.

“Vậy, lời nhắn của Kawaji là gì?”

“Kawaji muốn nói với anh về một vụ án. Kawaji cho đến trước khi chết vẫn bận tâm về vụ án đó. ‘Nếu như, anh còn sống quay về…’ Kawaji hay nói với tôi như vậy. Cậu ấy đã nói rằng, ‘Hãy ghé thăm Saeki Ichirou, nói về vụ án này, giúp tôi tháo gỡ bí ẩn. Nếu không, tôi có chết cũng không nhắm mắt.’ Nếu nói vậy, tôi nghĩ là anh hiểu tôi đang nói chuyện gì chứ…”

Saeki Ichirou đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông trông như lính giải ngũ, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười mỉm cay đắng, châm chọc,

“Tôi cảm giác mình biết chuyện anh nói. Nhưng Kawaji nói vụ án đó vẫn còn bí ẩn ư? Tôi nghĩ toàn bộ hẳn là đã được giải quyết rồi…”

“Kawaji nói cách giải quyết đó là sai. Và cậu ấy quả quyết chuyện đó bản thân biết rõ hơn ai hết.”

Khuôn mặt Saeki Ichirou nở nụ cười mỉa mai.

“Xem ra con người ngay cả lúc chết, cũng không thể thành thật.”

Anh ta cố ý lẩm bẩm để người khác nghe thấy, sau đó dõi theo khuôn mặt đối phương,

“Vậy nên anh nói là muốn thảo luận với tôi về vụ án đó nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ nói bằng giọng điệu hơi lắp bắp.

“Rồi thì, nếu thảo luận với tôi, là có thể tháo gỡ bí ấn nhỉ. Nếu như, vẫn có còn bí ẩn…”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ có lẽ sẽ tháo gỡ được.”

Saeki Ichirou vẫn khắc nụ cười mỉa mai nơi miệng, dõi theo khuôn mặt đối phương một lúc, cuối cùng, với giọng điệu chậm rãi,

“Tôi bây giờ đang thuê nhà một người họ hàng ở Setagaya, chúng ta cùng đến đó đi. Hay là…”

Nói xong, anh ta nhìn xung quanh,

“Không thể nói ở đây à?”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lần nữa nhìn đống hoang tàn xung quanh. Mặt trời càng ngày càng ngả về tây, bóng vạn vật dần dần dài ra, trong đống hoang tàn bóng người rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa.

“Không, tôi đang hợi vội, nên ở đây cũng được. Không, có lẽ chính nơi này là địa điểm thích hợp nhất để thảo luận về vụ án đó. Vì e rằng vụ án đó đã xảy ra tại đây.”

“Vậy ư? Thế thì xin mời…”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ đáp lại lời mời, vào trong tòa nhà, rồi theo hướng được chỉ, ngồi xuống phiến đá lát vườn phẳng đối diện với chiếc ghế đá Saeki ngồi.

Cả hai im lặng một lúc, dõi nhìn khuôn mặt đối phương như thể thăm dò lẫn nhau. Sau đó, không biết ai bắt đầu trước, rút thuốc lá ra châm lửa. Nhưng người đàn ông trông như lính giải ngũ hít một hơi là lập tức dập lửa, cẩn thận bỏ vào túi, đột ngột nhìn vào mắt đối phương.

“Kawaji nói rằng, trước khi đi vào chủ đề đó, nếu gặp anh, trước tiên hãy mời anh nói về một người phụ nữ tên là Yumi. Theo như lời của Kawaji, người đó chính là động cơ của vụ án này. Hình như vụ án đó xảy ra vào đêm giỗ đầu của một người phụ nữ tên là Yumi nhỉ.“

Khuôn mặt Saeki vốn đã lấy lại được bình tĩnh, lần nữa hiện lên vẻ dao động. Nhưng ngay lập tức kiềm chế nó, vẫn nở nụ cười mỉa mai.

“Kawaji nói như thế à?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không biết vì sao Kawaji lại nghĩ như thế…”

Saeki chậm rãi hút thuốc,

“Nhưng nếu là chuyện về Yumi, thì nói bao nhiêu cũng được. Tôi nãy giờ cũng đang nghĩ về nàng đây. Tôi đến đây hôm nay cũng là vì thầm nhớ lại cuộc sống ngọt ngào hai người với nàng trước kia. Ha ha ha, đã ngần này tuổi rồi, còn nói những lời như thế, chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một thằng ngốc, nhưng nghĩ vậy cũng không sao. Với tôi nàng từng là báu vật. Không, vĩnh viễn là báu vật. Vì Yumi đến giờ vẫn sống trong hồi ức của tôi. Nói thật là khi nhìn thấy cây tử vi mà nàng yêu thích lúc sinh tiền, lại kỳ tích còn lại sau khi bị hỏa thiêu, đang nở hoa, tôi đã khóc. Ban nãy, khi anh bắt chuyện với tôi, tôi cũng đang thầm khóc vì nàng. Ha ha ha, hãy cứ cười một thằng ngốc, một thằng ủy mị này đi.”

Saeki khẽ cười trong cổ họng. Hai má dần ửng đỏ, mắt rơm rớm. Saeki hắng giọng, lại tiếp tục nói.

“Yumi là người phụ nữ mà tôi đã bồi dưỡng. Đúng vậy, nói vậy cũng không sai. Tôi đã chăm sóc nàng từ lúc chín tuổi. Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi nhớ chắc là hai mươi bốn tuổi, nhưng ngay từ đầu tôi đã định chờ sau khi nàng trưởng thành sẽ là vợ hoặc người tình của mình. Nếu nói vì sao tôi phải tốn công sức như vậy để có được vợ hay người tình, thì là do tôi cực kỳ nhát gái. Cứ đứng trước phụ nữ trẻ là cả người run rẩy, không nói lên lời. Dù vậy tôi vẫn ôm lý tưởng cố chấp đối với phụ nữ. Do hai đặc điểm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được vợ hay người tình bằng cách bình thường. Vì vậy, vào năm tốt nghiệp đại học, tôi đã quyết tâm sẽ bồi dưỡng vợ hoặc người tình tương lai. Có lẽ đó là do ảnh hưởng của Truyện kể Genji mà tôi đã đọc khi còn là sinh viên. Giống như Genji đã dụng tâm nuôi dạy công chúa Murasaki thành người vợ lý tưởng của mình, tôi cũng đã nghĩ rằng sẽ nuôi dạy từ một thiếu nữ nhỏ tuổi thành vợ hoặc người tình lý tưởng của mình. Bởi vì tôi dù cực kỳ nhát gái đến thế nào, không ngờ lại chưa từng run rẩy trước thiếu nữ chín, mười tuổi. Và tôi đã chọn Yumi.”

Trong con ngươi Saeki lộ ra vẻ ấm áp như đang hồi tưởng quá khứ.

Đó là một chuyện khá là khác thường. Hơn nữa, giọng điệu của Saeki khi nói về nó không hề thấy có vẻ đang nghĩ đó là chuyện bất thường chút nào, vì thế cảm giác sự bất thường càng được phóng đại thêm một bậc.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ thầm nuốt nước bọt.

“Yumi là một thiếu nữ gần như sát với lý tưởng. Không, là một thiếu nữ mà tôi nghĩ sẽ là một người phụ nữ sát với lý tưởng trong tương lai. Tôi cũng đã kiên nhẫn tìm kiếm một thiếu nữ như vậy, cuối cùng đã có được nàng. Như tôi cũng đã nói trước đó, khi ấy nàng chín tuổi, nhưng là một đứa trẻ mồ côi đáng thương. Không, hình như mẹ nàng còn sống ở đâu đó, nhưng ả là một người phụ nữ đa tình, năm Yumi hai tuổi, đã bỏ trốn cùng người tình. Từ đó nàng được nuôi dưỡng bởi một mình người bố, nhưng năm tám tuổi, cha nàng cũng qua đời, nên nàng bị bán vào quán geisha làm học nghề. Có lẽ là bà chị quán geisha đã chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có một lần, bất ngờ tôi bắt gặp nàng, bóng dáng đáng yêu mong manh đó đã khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Saeki nói đến đó nghỉ một hơi, lau mồ hôi rỉ trên trán, sau đó lại chậm rãi bắt đầu nói.

“Chuộc nàng khỏi quán geisha cần thương lượng khá là rắc rối, nhưng vạn sự đều giải quyết được bằng tiền. Tôi may mắn có tài sản khá lớn do bố mẹ để lại, hơn nữa, không có bất kỳ người thân nào can thiệp vào thử nghiệm lập dị của tôi, nên mọi việc diễn ra suôn sẻ. Người cô ruột thân thiết duy nhất đã nuôi dưỡng tôi cũng đã mất năm trước khi tôi tốt nghiệp đại học . Vì thế tôi có thể giáo dục nàng như tôi muốn, mà không e ngại ai hết. Tôi quyết tâm hết sức có thể nuôi dạy nàng trở nên cao quý, tao nhã, và cả quyến rũ. Và mục đích đó về cơ bản đã đạt được. Tôi đã gửi Yumi vào trường sơ cấp, nhưng không gửi vào trường học cao hơn. Vì không thể chịu được sư thô lỗ của các nữ sinh thời đó. Một năm sau khi tốt nghiệp tiểu học, Yumi ​​lần đầu tiên có kinh vào mùa thu năm mười lăm tuổi. Ngay sau đó, tôi đã biến nàng thành của mình.”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lại lần nữa giật mình đánh giá khuôn mặt đối phương.

Song biểu cảm của Saeki bình tĩnh đến mức không thể cảm giác được là đang thú nhận dị thường như thế. Không, anh ta ngược lại dường như đang say sưa với lời thú nhận mà chính mình đã giãi bày. Một loại ánh sáng mê ly bao phủ khuôn mặt Saeki.

“Tôi nói như vậy, anh chắc chắn đang nghĩ tôi là một kẻ vô nhân tính. Nhưng, hãy thử nghĩ xem. Tôi đã đợi ngày đó tầm sáu năm rồi. Tôi đã ba mươi, nhưng vẫn còn là trai tân, nên tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Yumi đương nhiên ban đầu rất kinh ngạc. Nàng có chút thẹn thùng, rất không vui, còn than khóc. Nhưng tôi rất tự tin, vả lại một khi đã biến nàng thành của mình rồi thì sau đó cũng không cần vội vàng nữa. Tôi đang chậm rãi chờ đợi thể xác và trái tim nàng thành thục. Thời kỳ đó rất nhanh đã tới. Tình dục và tình cảm của phụ nữ, một khi đã tiếp xúc với đàn ông sẽ trưởng thành với tốc độ phi thường. Rồi tôi nhận ra mình đang ở trong một vườn hoa rực rỡ.”

Ánh sáng mê ly trên khuôn mặt Saeki càng sâu hơn. Anh ta tiếp tục kể như đang say.

“Nếu như chúng tôi là nam nữ thanh niên cùng lứa tuổi, có lẽ xung quanh chúng tôi sẽ không trải rộng vườn hoa ngát hương đến thế. Nếu là nam nữ thanh niên cùng lứa tuổi, dù có cởi mở đến đâu, cũng sẽ có ít nhiều ra vẻ hay xấu hổ, bởi vậy tư thế ban đêm có lẽ sẽ tự hạn chế đi. Nhưng tôi với Yumi khác nhau tới mười lăm tuổi. Dù thế, Yumi vẫn gọi tôi là chú. Nên nàng tựa như đứa trẻ nghe lời người lớn, có thể làm bất cứ động tác táo bạo nào. Thực sự nàng khi đó giống như yêu tinh có một dòng suối hiếu kỳ bất tận. Tâm trạng tôi lại giống như khi tôi mới nhặt nàng, có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Vì thế tư thế ban đêm của chúng rồi có cả những cái khẩu vị nặng mà người yêu bình thường không thể trải qua. Khi đó tôi cũng còn trẻ, phải, cái đó gọi là độ tuổi sung mãn của đàn ông. Hơn nữa không gầy như bây giờ, mà có da có thịt và tràn trề tinh lực. Nàng thì như tôi đã nói về nàng trước đó, có một dòng suối hiếu kỳ bất tận, nên không biết chán với tư thế ban đêm của chúng tôi.”

Giọng nói của Saeki dần mang theo sức nóng. Tròng mắt ảm đảm, uể oái đó, giờ đây bừng sáng lấp lánh.

Saeki thoáng dừng lời, lau khóe miệng, sau đó lại kể bằng giọng điệu nóng hổi.

“Dù nói vậy, tôi không một mực chìm đắm vào lạc thú ban đêm. Mặt khác, tôi cũng không quên giáo dục nàng. Như tôi đã nói trước đó, tôi đã cố gắng dạy dỗ nàng trở nên quyến rũ, đồng thời cũng cao quý, tao nhã. Tóm lại, tôi đã cố gắng dựng lên trong nàng lý tưởng của phụ nữ như trong ngạn ngữ của phương tây, tức là quý bà trong phòng khách, dã thú trong phòng ngủ. Và như tôi đã nói trước đó, mục tiêu ấy gần như đã đạt đến mức lý tưởng. Thực tế, vẻ đẹp của nàng khi tầm hai mươi khỏi phải nói đã giống như thần thánh. Tuy vậy, hương thơm tỏa ra từ khắp cơ thể cũng đủ để mê hoặc bất cứ gã đàn ông nào. Đương nhiên, xung quanh nàng tập trung rất nhiều trai trẻ, Kawaji cũng là một trong số đó.”

Đến đây Saeki giống như đột nhiên bị gọi về hiện thực, liếc nhìn người đàn ông trông như lính giải ngũ,

“Nghe nói anh là đồng đội của Kawaji, nên chắc biết rất rõ gã ta, Kawaji trên chiến trường thế nào thì tôi không biết, nhưng gã ta trước khi bị bắt đi lính, thực ra là một cậu chàng đẹp trai hiếm thấy. Tuổi thì hình như nhỏ hơn Yumi hai tuổi, tuy vậy, lại rất có thủ đoạn với phụ nữ. Hình như giống như Yumi, cũng là trẻ mồ côi, nhưng lại là một gã trai hư nổi tiếng lớn lên ở Yokohama, nghe nói năm mười bốn tuổi đã biết mùi phụ nữ. Từ đó về sau, bất kể là gái nhà lành hay gái lành nghề, phụ nữ trong lòng gã nghe nói nhiều đến nỗi đếm không xuể. Nếu nói vì sao tôi lại biết điều đó, thì là vì khi gã mới bắt đầu tiếp cận Yumi, tôi đã thuê thám tử tư, bí mật điều tra hành vi của gã, mỗi khi có gã đàn ông mới nào tiếp cận Yumi, tôi đều vô cùng xem trọng. Vậy nên nếu nói vì sao tôi lại không khiến những gã trai nguy hiểm như vậy tránh xa Yumi, thì là vì tôi có tự tin. Yumi có điểm rất quyết rũ, điều đó khiến đám đàn ông sinh ra hi vọng, nhưng mặt khác, lại có điểm cao quý, tao nhã, nên tôi hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ bị lừa gạt bởi lời ngon ngọt của đám đàn ông nhàm chán. Hơn nữa nàng biết rõ, sẽ không thể có người đàn ông nào nắm giữ thể xác và kỹ xảo có thể thỏa mãn nàng hơn tôi. Vì thế, nhìn dáng vẻ đám đàn ông rơi vào tay Yumi, dấy lên niềm hi vọng không thực tế, rồi dần dần sốt ruột, tôi thấy vô cùng thú vị. Nói cách khác, tôi trưng người phụ nữ mình đã tạo ra cho đám đàn ông, khiến họ nôn nóng, phiền muộn, hơn nữa khi độc chiếm người phụ nữ là mục tiêu thèm muốn của họ, tôi cảm thấy thỏa mãn không gì sánh nổi. Và nếu không có cuộc chiến đáng nguyền rủa đó, có lẽ cuộc sống đầy lạc thú của chúng tôi sẽ còn kéo dài hơn rất rất lâu.“

Từ lúc đó, sắc mặt Saeki dần phủ bóng mờ. Giọng điệu cũng không còn nóng hổi, nói chuyện cũng có vẻ uể oải.

Anh ta thẫn thờ ngước đôi mắt thất thần, vừa nhìn chằm chằm phương xa, không mục đích, vừa theo đà kể tiếp.

“Chuyện tiếp sau đó thì tôi không muốn nhớ lại, nên nói đơn giản hết sức có thể nhé. Đầu hạ năm Chiêu Hòa thứ mười sáu (1941), tôi nhận giấy gọi nhập ngũ. Khi đó tôi ba mươi sáu tuổi, Yumi hai mươi mốt tuổi. Trong tình hình lúc đó, việc gọi nhập ngũ một người lính không được đào tạo ba mươi sáu tuổi cũng không có gì kỳ lạ, nên tôi đã xác định trước tinh thần rồi, nhưng tôi vẫn lo về chuyện của Yumi. Vì vậy tôi đã chọn bốn người bạn để gửi gắm nàng. Bốn người bạn này là Gomi Kinnosuke, Shiga Kyuuhei, Kitou Junichi, và Kawaji Kenzou. Gomi là đàn em của tôi thời cấp hai, là một người đàn ông tốt nghiệp đại học dân lập và làm việc cho một công ty thương mại ở Tsukiji, nhưng từ thời đại học vẫn được tôi quan tâm chăm sóc. Tuổi tác thì kém tôi ba tuổi. Shiga Kyuuhei là bạn đại học của tôi, trước đó cũng không có qua lại nhiều đến vậy, nhưng sau khi Yumi tới tầm tuổi xuân, sắc đẹp đột nhiên tăng mạnh thì anh ta không hiểu sao lại thường qua lại. Khi đó anh ta làm giảng viên đại học dân lập, đồng thời hình như còn viết thơ gì đó. Kitou trước đó là học sinh ở nhờ nhà tôi, nhưng đầu óc thông minh, sau khi tốt nghiệp lớp học ban đêm của đại học dân lập, vào làm cho một công ty quân nhu tình hình kinh tế rất tốt hồi đó, khá là có ảnh hưởng. Khi ấy, cậu ta tầm ba mươi tuổi. Cuối cùng là Kawaji, như anh cũng đã biết, tóm lại bốn người này là người hâm mộ Yumi nhiệt tình nhất. Tất cả đều còn độc thân. Vậy nếu nói vì sao lại chọn toàn những người nguy hiểm như vậy để giao phó hậu sự, thì là vì tôi định lấy độc trị độc. Đó là khổ nhục kế để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, nhằm bảo đảm an toàn cho Yumi. Và sau khi bốn người này thêm Yumi là năm người cả nam và nữ tổ chức cho tôi một bữa tiệc tiễn đưa rầm rộ, tôi ngay lập tức nhập ngũ, gần như không có thời gian huấn luyện gì cả, bị đưa ra tiền tuyến. Tôi bị đưa đến tiền tuyến ở đâu thì không quan trọng nên không cần nhắc tới, nhưng sáu tháng sau tôi bị thương nặng ở chân, bị đưa về hậu phương. Và trong bệnh viện tại đó, khớp gối trái trở xuống của tôi đã bị cắt bỏ, chờ lắp chân giả xong, được giải ngũ, về nhà là mùa xuân năm Chiêu Hòa thứ mười bảy (1942). Song, tuần đầu tiên sau khi tôi về nhà, đột ngột, Yumi uống thuốc độc tự sát.”

Saeki nói một hơi đến đây, thở phào nhẹ nhõm thật sâu, lau mồ hôi rỉ ra trên trán. Rồi sau đó chìm vào yên lặng.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ cũng không nói gì.

Nhất thời bầu không khí trầm mặc nồng đậm lưu chuyển giữa hai người đàn ông.

Nước trong con hào ở Ichigaya dần sáng lên, từ phía rừng cây của đền Yasukuni, có thể nhìn thấy loài chim nào đó bay lên trời giống như rắc vừng.

Một lúc sau, người đàn ông trông như lính giải ngũ vừa nhìn khuôn mặt đối phương như thăm dò, vừa khẽ hỏi.

“Anh có biết nguyên nhân cái chết của bà nhà không?”

“Không biết. Vì không có cả di thư lẫn di ngôn.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ nhìn khuôn mặt đối phương với vẻ hoài nghi, nhưng cũng không khăng khăng đào sâu.

“Sau đó, qua một năm. Trong bữa tiệc giỗ đầu bà nhà, đã xảy ra vụ đó nhỉ.”

Saeki lộ ra ánh mắt ảm đạm, chán nản, gật đầu.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lấy điếu thuốc vừa nãy mới dụi tắt từ trong túi, châm lửa lên đó. Sau đấy, anh ta chậm rãi hút nó xong, dùng giày giẫm đầu mẩu thuốc lá, tiếp theo, lại nhìn khuôn mặt Saeki.

“Nào, đến đây cuối cùng đã vào đến cốt lõi của vấn đề, chúng ta tại đây sẽ kể lại vụ đó một lần nữa. Thế nào? Anh kể, hay là tôi kể?”

Saeki lặng lẽ nhìn khuôn mặt đối phương, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ đáp.

“Ai cũng được…”

“Vậy à? Thế thì để tôi kể nhé. Vì trông anh có vẻ mệt mỏi. Kawaji đã kể đi kể lại cho tôi chuyện này. Tôi cũng đã xen vào, hỏi đi hỏi lại những chỗ mập mờ, mơ hồ. Thế nên, tôi nghĩ chắc là mình có thể kể được gần chính xác, nếu như có chỗ nào sai, đừng ngại, hãy cứ đính chính.” Tiếp tục đọc “Dưới cây tử vi”