Thần phục – Chương 108

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 108 – Từ chối

Chẳng qua là, ý nghĩ rất tốt đẹp, thực thi lại là rất khó khăn, nguyên nhân không gì khác, mà là An Lý Mộc không phối hợp.

An Lý Mộc xác thực không phối hợp, anh cũng không có cách nào phối hợp, bố anh mẹ anh là ai An Lý Mộc rõ ràng hơn ai hết, bố mẹ nhà họ An chẳng qua chính là người bình thường, bọn họ kiếm nhiều tiền như vậy từ đâu ra? Xí nghiệp nhà ai động kinh tài trợ cho hai ông bà già? Tài trợ bây giờ là tài trợ tốt như vậy? Hoặc là vì danh hoặc là vì lợi, có thể có xí nghiệp nhà ai sẽ đưa tiền không hoàn lại?

Bố mẹ An Lý Mộc lời thề son sắt bảo anh không cần lo lắng chi phí phẫu thuật, nói bọn họ góp đủ rồi, nhưng An Lý Mộc có thể không lo lắng ư? An Lý Mộc không sợ gì khác, chỉ sợ bố anh mẹ anh đi vay nặng lãi, đây cũng là biện pháp duy nhất An Lý Mộc cảm thấy bố mẹ anh có thể nghĩ đến.

An Lý Mộc không đồng ý, bố mẹ anh liền sốt ruột, bọn họ cố sống cố chết là vì cái gì chứ? Không dễ dàng gì gặp quý nhân, anh còn không muốn. Bố mẹ anh thật sự là coi Đồng nhi làm quý nhân, cô ta nếu không xuất hiện, bọn họ đi đâu xoay xở nhiều tiền như vậy?

Bố mẹ An Lý Mộc vì chuyện này ba ngày hai lượt chạy đi Bãi Yến, vì lần đầu tiên đi đơn vị của An Lý Mộc, bố mẹ anh cảm thấy làm phiền con trai rất nhiều, bọn họ không dám đi đơn vị của anh, chờ ngay con đường nhất định sẽ đi qua khi An Lý Mộc về ký túc xá, chờ như vậy, đương nhiên sẽ đụng mặt Đồng nhi. Bố mẹ anh vừa thấy, càng thêm hài lòng với Đồng nhi, cô gái này chính là thật lòng thật dạ, nếu không ai nhàn rỗi không có việc gì lại đặc biệt chờ?

An Lý Mộc thật là bế tắc với bố mẹ mình, anh truy vấn rất nhiều lần, nhưng bố mẹ anh đều không nói, An Lý Mộc còn đặc biệt liên hệ vài người chỉ điểm có quan hệ qua lại thời gian dài với trong cục, chính là muốn nghe ngóng bố mẹ anh có vay nặng lãi hay không, mặc dù chưa điều tra ra, nhưng trong lòng An Lý Mộc vẫn lo lắng, sợ bố mẹ anh nhất thời hồ đồ làm chuyện xấu gì.

Bố mẹ An Lý Mộc thật sự là lòng như lửa đốt, trong miệng mẹ anh loét khắp miệng, là vì chuyện của An Lý Mộc.

Đồng nhi cùng bố mẹ An Lý Mộc ngồi cạnh vườn hoa ven đường, thăm dò dẫn dắt: “Bác trai bác gái, anh Đầu Gỗ bình thường có bạn bè hoặc là thân thích vô cùng tốt không? Chính là cái loại người ta nói chuyện, anh ấy sẽ nghe.”

Bố mẹ An Lý Mộc hai người nhìn nhau, nửa ngày, mẹ anh giống như cẩn thận nhìn bố anh, mới nói câu với Đồng nhi: “Có thì có một, chính là một người hàng xóm nhà bọn bác, từ nhỏ nói chuyện Đầu Gỗ sẽ nghe, có điều… có điều đứa bé kia hiện tại không ở nhà…”

Đồng nhi cúi đầu không nói chuyện, bố An Lý Mộc đi hai vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu nói tiếng với mẹ anh: “Bà bây giờ trở về đi, Tiểu Liên còn chưa khai giảng, chắc chắn còn ở nhà, bà đi tìm Tiểu Liên, dù là cầu xin, cũng cầu xin con bé nói câu với Đầu Gỗ. Đầu Gỗ đứa bé kia cố chấp, người khác nói vô dụng.”

Đồng nhi thủy chung cúi đầu, tay đặt trước mặt chậm rãi nắm lại, không mở miệng nữa.

An Lý Mộc tan tầm giống như thường ngày, lúc đi đến giao lộ liền thấy bố mình ngồi cùng Đồng nhi, một người hút tẩu thuốc, một người bưng trà sữa trong tay cúi đầu hút, An Lý Mộc vội vàng đi qua: “Bố, sao chỉ mình bố? Mẹ con đâu?”

Bố An Lý Mộc đứng dậy, “Mẹ con có chút việc, về nhà trước.”

Đồng nhi cũng đứng dậy theo, nhìn An Lý Mộc, An Lý Mộc trực tiếp đi qua đỡ bố anh: “Bố, con không phải nói với bố mẹ rất nhiều lần rồi à? Nếu vẫn là chuyện đó, thì không cần nữa, bố mẹ mau mau trả tiền lại cho người ta…”

Bố An Lý Mộc cũng không nói chuyện, Đồng nhi theo sau hai bố con bọn họ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bóng lưng An Lý Mộc, chẳng nói câu nào.

Triển Tiểu Liên đang ăn cơm ở nhà, một nhà ba người vây quanh bàn ăn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, nhìn bầu không khí là vô cùng tốt, mẹ An Lý Mộc vừa vội về trấn Nam Đường ngay cả cửa nhà còn chưa vào, đã trực tiếp gõ cửa nhà họ Triển, mẹ Triển Tiểu Liên mở cửa liền thấy mẹ anh thở hổn hển, vẻ mặt kỳ quái nhìn bà ấy: “Thím nó? Sao lại mệt thành thế này? Có phải… xảy ra việc gì rồi hay không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên đây là không dám nói là ai xảy ra việc, bình thường bố mẹ An Lý Mộc đều là cùng ra cùng vào, lần này chỉ thấy một mình mẹ anh, mẹ Triển Tiểu Liên tự nhiên liền nghĩ có phải bố anh xảy ra việc gì rồi hay không.

Mẹ An Lý Mộc đứng ở cửa, vội vàng hỏi một câu: “Ừm Tiểu Liên có ở nhà không?”

Triển Tiểu Liên cắn đũa thò đầu nhìn: “Thím, cháu có nhà đây, sao vậy?”

Mẹ An Lý Mộc vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên, tựa như là thấy cứu tinh, “Tiểu Liên, Tiểu Liên, đứa bé ngoan của thím, cháu giúp giúp thím đi, bây giờ trừ cháu ra, không ai có thể giúp được việc…”

Lời nói của mẹ An Lý Mộc dọa một nhà Triển Tiểu Liên gần chết, vội vàng kéo bà ngồi xuống truy hỏi làm sao, mẹ anh vừa nói, mọi người mới thở phào một hơi, không phải người gặp chuyện là được.

Triển Tiểu Liên nghe mẹ An Lý Mộc nói xong, truy vấn một câu: “Thím, cháu có thể hỏi một chút chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ là thế nào góp đủ hay không?”

Không trách Triển Tiểu Liên kỳ lạ, nhiều tiền như vậy, phải thế nào mới có thể góp được?

Mẹ An Lý Mộc lau nước mắt nước mũi: “Tiểu Liên, anh chị, nhà chúng tôi đây là gặp được quý nhân, nếu không tiền này cũng gom không đủ đâu, một cô gái vô cùng xinh xắn, vì bị xe người ta đụng, Đầu Gỗ đúng lúc tan tầm liền giúp một tay, dù sao cô gái kia rất thích Đầu Gỗ nhà chúng tôi…” Mẹ anh nói xong, mới nhớ ra không nên nói việc này, cẩn thận nhìn Triển Tiểu Liên một cái: “Tiểu Liên, thím không có ý gì khác…”

Triển Tiểu Liên cũng không có biểu cảm gì khác, chính là truy hỏi một câu: “Có phải chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ, là cô gái này đưa ra hay không?”

Mẹ An Lý Mộc gật gật đầu, Triển Tiểu Liên sững sờ, “Là ba trăm nghìn?”

Mẹ An Lý Mộc lắc đầu: “Không chỉ thế, đầu tiên là ba trăm nghìn, sau đó nghe nói không đủ, lại cho ba trăm nghìn nữa…”

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lại hỏi câu: “Vậy, cô gái này là tính để anh Đầu Gỗ đi nhà bọn họ ở rể?”

Mẹ An Lý Mộc sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, nhà bọn bác chỉ có một mình Đầu Gỗ, sao có thể đi ở rể chứ? Vậy nhà họ An bọn bác phải làm sao?”

Triển Tiểu Liên rất kỳ quái, nhìn mẹ An Lý Mộc hỏi: “Vậy cô gái này… Thím, cháu không phải mắng chửi người ta, cháu là hỏi thật, cô gái này ở đây,” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình, hỏi: “Có bình thường không?”

Mẹ An Lý Mộc có chút sốt ruột, nếu không phải là Triển Tiểu Liên sớm nói không phải mắng chửi người, đoán chừng cũng tức giận rồi: “Con gái người ta rất bình thường, da mỏng thịt mềm, nhìn một cái chính là đại tiểu thư nhà có tiền.”

Triển Tiểu Liên càng thêm kỳ quái, “Thím, thím có từng nghĩ chưa? Một cô gái trẻ tuổi, vừa lấy ra chính là ba trăm nghìn sáu trăm nghìn, vậy nhà cô ấy phải có bao nhiêu tiền? Cô ấy có thời gian tha hồ lãng phí, không đi làm không công việc, không có áp lực cuộc sống, lái xe thể thao xa hoa, không ai quản cô ấy, xem như vậy tám phần là con gái một, con gái một một gia đình như thế, nếu anh Đầu Gỗ không ở rể nhà người ta, cho dù cô gái này bằng lòng, bố mẹ trong nhà cô ấy cũng sẽ không đồng ý chứ? Nhà có tiền như vậy, sẽ không tìm nhân viên công vụ, mà là tìm cậu ấm môn đăng hộ đối, nếu không, dựa vào cái gì tìm anh? Thím, thím không thấy lạ à?”

Nếu không phải là thím An không phải là cái loại không đáng tin cậy đó, Triển Tiểu căn bản không tin lời bà nói, nếu việc này là thật, chỉ có hai khả năng, hoặc cô gái này là ra từ bệnh viện tâm thần nhà ai, hoặc chính là cô ấy tiền nhiều đốt tay, đây không phải là sáu chục sáu trăm, mà là sáu trăm ngàn.

Triển Tiểu Liên vừa nói như vậy, bố cô ở bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút hỏi câu: “Đúng rồi, cô gái này họ gì?”

Thím An vội vàng nói: “Họ Lăng… cũng không biết có phải là Lâm không, dù sao chính là âm này.” (1)

Bố Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ: “Nhà giàu họ Lâm ở Bãi Yến… còn thực sự không mấy ai đặc biệt nhiều tiền.”

Bố Triển Tiểu Liên ở trấn Nam Đường vẫn có chút sức ảnh hưởng, bởi vì là giáo sư đại học, người trên trấn đều sẽ kính ông ba phần, thím An loại người không biết mấy chữ này, càng là có chút lòng kính sợ với người làm công tác văn hóa, bây giờ vừa nghe bố cô cũng nói như vậy, trong lòng thím An cũng hơi hoảng, thế nhưng bảo bà trả lại tiền cho Đồng nhi, thím An bây giờ chắc chắn không làm được, bà chắc chắn sẽ không trả lại, đó là hi vọng tương lai của con trai bà, cho dù bây giờ có người nói cho bà số tiền đó là người ta trộm tới, bà cũng sẽ không trả lại. Thím An ngẩn ra một lúc lâu, mới nói: “Tôi bây giờ cũng không có cách nào, tôi không thể trơ mắt nhìn Đầu Gỗ đời này cứ bị hủy như vậy.”

Thím An mặc dù cảm thấy Triển Tiểu Liên nói đúng, nhưng trong lòng bà ấp ủ suy nghĩ trốn tránh, không muốn nhắc lại đề tài này: “Tiểu Liên, bây giờ tiền cũng có, bác sĩ cũng liên lạc rồi, nhưng anh Đầu Gỗ cháu không đồng ý, Tiểu Liên cháu có thể giúp khuyên nhủ anh Đầu Gỗ cháu không? Từ nhỏ tới lớn, anh Đầu Gỗ cháu chỉ nghe lời cháu, cháu cứ xem như giúp giúp thím đi.”

Triển Tiểu Liên biết không phải là An Lý Mộc không đồng ý, mà là An Lý Mộc không ngốc như vậy, anh nhất định là cảm thấy nguồn gốc tiền không đúng, sợ chú thím An nghĩ phương pháp khác, không dám cho bố mẹ anh đụng vào khoản tiền ấy. Triển Tiểu Liên cúi đầu, ôm đầu gối nói: “Thật ra không cần cháu mở lời.” Cô ngước đầu giống như nhìn mẹ anh, nói: “Thím, thím chỉ cần nói với anh Đầu Gỗ một nguồn gốc hợp lý cho chi phí phẫu thuật, anh ấy sẽ đồng ý. Chú thím viện cớ nói với anh Đầu Gỗ, anh Đầu Gỗ sẽ không tin. Ngay cả cháu cũng không tin, huống hồ là anh Đầu Gỗ?”

Thím An sững sờ: “Tiểu Liên, cháu là nói Đầu Gỗ nó…”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Bây giờ ai ngốc như thế chứ? Vô duyên vô cớ đưa cho người ta năm sáu trăm nghìn? Thím, cháu hỏi thím, có một người thím không quen biết, hoặc là người chỉ từng thấy một lần tay bị thương, nếu không chữa bệnh sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cái chính là sau này không cầm được vật nặng, chi phí phẫu thuật là năm nghìn tệ, vừa khéo trong nhà thím còn năm nghìn đồng, thím sẽ trực tiếp đưa cho người ta không? Mẹ, mẹ sẽ không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt nói: “Nếu như nói có nguy hiểm đến tính mạng mẹ không biết chừng sẽ do dự, nếu chỉ bị thương chút, mẹ đương nhiên sẽ không cho, mẹ cũng không phải là tiền nhiều không chỗ tiêu.”

Thím An không biết mình phải làm thế nào, lời Tiểu Liên nói quả thật có lý, bà không thể không suy xét, thế nhưng bà căn bản không nghĩ ra được nên tìm lý do thế nào để khiến An Lý Mộc tin, lời vốn Đồng nhi dạy bọn họ, bởi vì bố và mẹ anh không hiểu chuyện gì trong xí nghiệp, lại chột dạ, bị An Lý Mộc nói mấy câu truy vấn một cái là lộ tẩy, bà bây giờ thật sự không biết nên nói như thế nào.

Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ ở nhà?”

Thím An vội vàng lắc đầu: “Không ở. Nó bây giờ đi làm, không có thời gian về, nếu làm phẫu thuật, nhất định là phải xin phép nghỉ. Tiểu Liên, ngày mai cháu có thể đi chuyến Bãi Yến khuyên anh Đầu Gỗ của cháu không? Thím thanh toán lộ phí cho cháu…”

Triển Tiểu Liên xua xua tay: “Thím, ngày mai cháu có việc, cháu hứa cùng bạn học cháu đi Thanh Thành rồi.”

Thím An vội đổi giọng: “Không sao không sao, vậy thím đợi cháu về cũng được. Dù sao cũng không gấp thời gian một ngày hai ngày này.”

Bố Triển Tiểu Liên ở bên cạnh đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên, vậy chờ con từ Thanh Thành về con đi khuyên anh Đầu Gỗ của con.”

Triển Tiểu Liên quay lại nhìn bố cô một cái, hỏi: “Vậy con nói thế nào chứ? Đây là chuyện khuyên à? Nguồn gốc tiền này không rõ, anh Đầu Gỗ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi, chú thím An đánh anh ấy ngất xỉu đi làm phẫu thuật.”

Thím An vẻ mặt ưu sầu: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Triển Tiểu Liên giống như nhìn thím An, lại quay đầu nhìn bố cô: “Cứ nói bố cháu giúp chú thím An tìm quan hệ, vay từ ngân hàng đi, ngân hàng tốt xấu là đơn vị chính quy, lãi cao thì cao chút, nhưng không giống dân gian cho vay nặng lãi, anh Đầu Gỗ cho dù không muốn, cũng sẽ tiếp nhận.”

Thím An vừa nghe, cảm thấy khả thi, tức khắc vẻ mặt vui mừng: “Ôi chao, vẫn là Tiểu Liên thông minh, bọn bác cũng sắp sầu chết rồi chính là không nghĩ đến chuyện ngân hàng này…”

Loại như bố mẹ An Lý Mộc này, nào dám giao tiếp với ngân hàng? Thủ tục thế này thủ tục thế kia trong đó, bọn họ căn bản không hiểu, nếu tiền là bố mẹ anh mượn, An Lý Mộc chắc chắn không tin, nhưng ở giữa thêm bố Triển Tiểu Liên, thì không thể tùy theo An Lý Mộc không tin nữa, bố mẹ anh không hiểu, nhưng bố cô có thể không hiểu ư? Bố cô người ta ấy đúng là người làm công tác văn hóa nổi tiếng trấn Nam Đường.

Việc này xem như là quyết định xong rồi, bố Triển Tiểu Liên nhìn con gái giúp, không muốn cô khó chịu, chẳng những dạy mẹ An Lý Mộc lí do thoái thác, còn đặc biệt gọi điện thoại cho một chủ tịch ngân hàng trong trấn Nam Đường, thực ra chính là móc nối một chút, An Lý Mộc tốt xấu là cảnh sát, anh nếu hoài nghi nhất định sẽ tra, nếu thế này anh tra thế nào cũng tra không được cái gì, người ta cũng không thể nào đưa giấy tờ cho anh xem.

Thím An được bố Triển Tiểu Liên và cô đồng ý, lau nước mắt đi rồi, mẹ cô nhìn mà thổn thức mãi: “Chân này của Đầu Gỗ nếu có thể chữa khỏi, cũng đáng, đứa nhỏ đang yên đang lành… Ôi!”

Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, đi lên lầu: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, đi lên trước, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”

Tới trên lầu, Triển Tiểu Liên lấy di động cũ đặt trong hộp ra, cái di động này vẫn là An Lý Mộc tích tiền lương mấy tháng mua, hai người mỗi người một cái, Triển Tiểu Liên dùng là loại tốt, An Lý Mộc dùng là loại kém hơn. Triển Tiểu Liên nhìn di động, mím mím môi, một lần nữa để di động vào trong hộp. Móc di động mới ra, trực tiếp nhập vào số di động của An Lý Mộc, mặc dù đã xóa trong thẻ SIM, nhưng con số ấy dường như đã in trong trí nhớ của Triển Tiểu Liên, vô cùng rõ ràng, bấm gọi, một lúc lâu sau An Lý Mộc mới nhận điện thoại, Triển Tiểu Liên hắng giọng một cái, “A lô? Anh Đầu Gỗ, là em Tiểu Liên nha.”

An Lý Mộc sửng sốt, quay đầu nhìn chú An, cầm điện thoại lên ngoài cửa về phía ngoài cửa: “Ừ, anh đây.”

Triển Tiểu Liên ôm điện thoại hỏi: “Anh Đầu Gỗ, đợt trước chú thím An nói mượn tiền gom chi phí phẫu thuật cho anh, anh có biết gom thế nào rồi không?”

An Lý Mộc cười cười: “Anh không định làm, thực ra thế này cũng không có gì không tốt…”

“Ừm,” Triển Tiểu Liên nằm trên giường trở mình, nói: “Em đoán bọn họ chưa gom đủ tiền, trước khi em đi Tương Giang phía trước, thấy thím An tới tìm bố em, hỏi bố em có quen người của ngân hàng không, muốn vay, tìm người đảm bảo đấy. Anh Đầu Gỗ, chân anh rốt cuộc có thể chữa hay không?”

An Lý Mộc sửng sốt, ngân hàng? Sẽ không phải khoản tiền ấy là chú Triển làm người đảm bảo vay chứ? Suy nghĩ một chút hình như chỉ có khả năng này, nếu đơn thuần là bố mẹ mình, An Lý Mộc cảm thấy chắc chắn vay không được, nhất định là chú Triển ra mặt giúp, ngẫm lại sự cố chấp của bố mẹ mình, An Lý Mộc không nén được muốn thở dài, Triển Tiểu Liên “a lô a lô” mấy tiếng trong điện thoại, bên An Lý Mộc không âm thanh, Triển Tiểu Liên kỳ quái tự nói: “Ơ? Không phải là điện thoại hỏng rồi chứ? Sao không âm thanh vậy?”

“Tiểu Liên,” An Lý Mộc không nhịn được cười: “Là anh không nói chuyện, không phải di động hỏng rồi.”

Triển Tiểu Liên cười “khanh khách” hai tiếng: “Anh Đầu Gỗ, em nghe thím An nói, chân anh có thể chữa khỏi, em thực sự hi vọng nhìn thấy anh Đầu Gỗ khỏe khỏe mạnh mạnh, anh Đầu Gỗ, anh phải cố gắng chữa khỏi chân ha.”

An Lý Mộc lại lần nữa sửng sốt, “À há? Tiểu Liên rất để ý chân anh?”

Triển Tiểu Liên đối thoại đầu bên kia kéo âm cuối “ừm” một chút, sau đó mới nói: “Trong lòng em, anh Đầu Gỗ là hoàn mỹ nhất, nhưng em lại luôn không nhịn được suy nghĩ về chân anh Đầu Gỗ, chính là cái chân ấy mới khiến anh Đầu Gỗ không cần em, cho nên, em nghĩ, nếu chân anh Đầu Gỗ khỏi rồi, có phải sẽ hối hận trước đây đá em hay không. Anh Đầu Gỗ, lòng dạ em có phải rất xấu không?”

An Lý Mộc có chút không biết nên nói gì, anh cúi đầu, nhìn nhìn chân mình, chỉ đứng như vậy, thật sự nhìn không ra cái gì, nhưng một khi đi đường, sẽ dẫn tới rất nhiều cái liếc mắt, An Lý Mộc ngăn cản không được ánh mắt người khác, chỉ có kiên trì làm chính mình, thế nhưng bây giờ Tiểu Liên nói với anh, cô thật ra là hi vọng chân anh có thể chữa khỏi. Triển Tiểu Liên là người thế nào, An Lý Mộc biết, cô chính là cái loại rõ ràng quan tâm, nhưng lúc nói ra sẽ làm người ta hiểu sai đó, giống như cô rõ ràng hi vọng anh có thể tiếp nhận trị liệu, nhưng lời lúc nói với anh, đổi người nghe chính là mang theo tâm lý trả thù. Chỉ có An Lý Mộc rõ ràng nhất, cô nhóc ấy, chính là đang truyền đạt một tin tức mạnh mẽ cho anh, cô muốn anh chữa khỏi chân của anh.

Triển Tiểu Liên lại bắt đầu “a lô a lô” với điện thoại, “Anh Đầu Gỗ? Anh Đầu Gỗ?”

“Anh đang nghe,” An Lý Mộc nói: “Tiểu Liên, nếu có cơ hội, anh muốn chữa khỏi chân, sau đó thử xem mình có hối hận hay không.”

Triển Tiểu Liên dừng một lát, sau đó nói: “Anh Đầu Gỗ, vậy em chờ tin tốt của anh nhé.”

An Lý Mộc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Triển Tiểu Liên trong điện thoại dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy anh Đầu Gỗ bye bye, em ngày mai còn có việc, cúp trước ha.” Nói xong, cúp điện thoại cái cạch.

An Lý Mộc nhìn điện thoại bị cúp, đứng tại chỗ nửa ngày, quay người lại thấy Đồng nhi đứng ở phía sau nhìn anh, “Cô Lăng còn chưa về?”

Đồng nhi vừa rồi đứng ngay chỗ không bao xa, nghe đối thoại là biết An Lý Mộc nghe điện thoại là Triển Tiểu Liên gọi đến, mặc dù không biết Triển Tiểu Liên cụ thể nói gì, thế nhưng chỉ thấy lời An Lý Mộc là biết Triển Tiểu Liên đang khuyên An Lý Mộc tiếp nhận trị liệu, chỉ là hai ba câu nói, An Lý Mộc đã đồng ý rồi. Giờ khắc này, Đồng nhi là đố kỵ đố kỵ thậm chí ghi hận Triển Tiểu Liên, cô ta làm gì An Lý Mộc cũng sẽ không ngoảnh lại nhìn cô ta một cái, thế nhưng Triển Tiểu Liên thì sao? Chỉ cần một câu nói của cô, An Lý Mộc sẽ nghe cái đó.

Đồng nhi biết chính mình không có lập trường, thời thơ ấu thanh mai trúc mã đến yêu nhau theo lẽ thường, những thứ này cô ta cũng chưa từng có, An Lý Mộc có được thời thơ ấu tốt đẹp đó, cô gái khiến anh quyến luyến không quên là Triển Tiểu Liên không phải cô ta, thế nhưng cô ta vẫn cứ đố kị, đố kị Triển Tiểu Liên lại được sự coi trọng của An Lý Mộc như vậy.

Một câu “cô Lăng” của An Lý Mộc, khiến Đồng nhi tủi thân muôn phần, không phải giả vờ, mà là thật sự cảm thấy khó chịu tự đáy lòng, cô ta cố gắng lâu như vậy, lâu như vậy rồi!

Đồng nhi cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống, không nói cái gì, quay người liền chạy ra ngoài, bố An Lý Mộc vừa thấy, vội vàng đi ra đẩy anh một phen: “Còn ngây ra đó làm gì? Muộn như vậy rồi, con cũng không lo lắng một cô gái xinh đẹp như vậy xảy ra chuyện gì?”

An Lý Mộc do dự, còn muốn lại nói cái gì, bố anh có chút sốt ruột, trong mắt ông, Đồng nhi ấy chính là ân nhân quý nhân của nhà họ An, nếu thực xảy ra chuyện gì, bọn họ hối hận chết cũng không xong, đẩy An Lý Mộc, tự mình muốn đuổi theo, An Lý Mộc vừa thấy bố anh lớn tuổi như vậy, vội vàng bảo ông vào ký túc xá trước, chính mình vội vàng đuổi theo.

Lúc Đồng nhi đi đằng trước, đã nghe thấy An Lý Mộc ở phía sau gọi “cô Lăng”, cô ta chạy về phía xe của mình, An Lý Mộc đi chậm, chỉ gọi không có người đáp, anh cũng lo lắng Đồng nhi xảy ra chuyện, nếu thực sự xảy ra chuyện, khẳng định là trách nhiệm của anh, anh gánh không nổi trách nhiệm này, hơn nữa cũng hủy một cô gái tử tế người ta, vừa đi vừa nhìn, trong miệng đổi gọi tên Đồng nhi: “Lăng Đồng! Lăng Đồng! Nghe thấy đáp một tiếng…”

Đồng nhi ngồi trong ghế lái, nghe An Lý Mộc cuối cùng bắt đầu gọi tên của mình, xì một tiếng nín khóc mỉm cười, sau đó lại chịu đựng thẹn thùng bắt đầu trào ra, cố ý “hừ” một tiếng, hừ xong, lại muốn để An Lý Mộc biết mình ở trong xe, nghĩ nghĩ, vươn tay ấn còi một cái, An Lý Mộc nghe thấy tiếng còi, quả nhiên đi về phía này: “Lăng Đồng? Đồng nhi? Có phải cô không?”

Tiếng Đồng nhi mang theo nức nở đáp một câu: “Có phải em không anh để ý ư?”

An Lý Mộc vừa nghe thật sự là giọng của cô ta, liền thở phào nhẹ nhõm, đi qua nương đèn xe nhìn một cái, trên gương mặt Đồng nhi đều là nước mắt, còn chỉ ngồi không lau, An Lý Mộc thật không biết nói gì cho phải, sờ sờ túi, sờ được một ít giấy ăn buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn tình cờ nhét vào túi, mở ra gấp gấp, sau đó đưa tới trước mặt Đồng nhi: “Lau lau mặt, cô gái xinh đẹp như vậy khóc thành thế này, để người ta thấy còn không cười cô?”

Đồng nhi bất động tựa như dỗi, An Lý Mộc chờ nửa ngày không chờ được cô ta đáp, do dự một thoáng, đành phải tự mình cầm lên lau nước mắt cho Đồng nhi, “Cô nói cũng muộn như vậy rồi, còn toàn chạy về phía tối om, cô còn là cô gái, trị an vùng này tuy không tệ như thế, nhưng ngộ nhỡ nếu là đụng phải chút gì làm sao?”

Đồng nhi cứng người, lúc An Lý Mộc đưa giấy ăn qua cho cô ta trong lòng cô ta đã toát ra một thứ tên là cảm động, cô ta cho rằng cô ta kiếp này cũng không có được đãi ngộ như vậy, mà khi An Lý Mộc lau mặt cho cô ta, Đồng nhi thật sự cảm thấy toàn thân đều bao phủ một loại cảm giác tên là hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy nếu có thể mang theo sự dịu dàng của một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ kết cục sau này là một con đường cụt, cô ta cũng sẵn lòng.

Đồng nhi ngẩng đầu, ngước nhìn An Lý Mộc, nói: “Đầu Gỗ, em biết trong lòng anh có một cô gái, nhưng cô ấy giờ không ở đây, anh có thể lưu một chút vị trí cho em hay không? Em không để ý cái gì, không có ai đối xử với em như anh.” Đồng nhi vươn tay, nắm lấy bàn tay còn chưa kịp rút về của An Lý Mộc: “Đầu Gỗ, anh có thể thử chấp nhận em không?”

An Lý Mộc chậm rãi rút tay về, ngữ điệu mang áy náy nói: “Trong lòng tôi có em ấy, tôi không muốn lừa gạt cô…”

Đồng nhi cắn môi dưới, đột nhiên xuống xe, trước khi An Lý Mộc chưa kịp phản ứng, vươn tay ôm lấy hông anh, dán trên người anh nói: “Em cũng nói em không để ý rồi, thế nào cũng không để ý… Dù sao, em vốn chính là số mệnh không có người yêu, vốn chính là…”

An Lý Mộc vươn tay kéo tay cô ta: “Sẽ không, cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có người thích cô.”

Đồng nhi biết việc này không liên quan tới xinh đẹp, Triển Tiểu Liên cũng không tính là người đẹp, thế nhưng An Lý Mộc còn không phải yêu cô ấy muốn chết, Yến Hồi còn không phải quấn lấy không buông tay? Ai cũng nói cô ta xinh đẹp, nhưng người chân chính yêu cô ta có mấy ai? Mỗi người phụ nữ tràn đầy địch ý với cô ta, mỗi người đàn ông đều muốn lợi dụng cô ta, căn bản không có ai chân chính tốt với cô ta, nhưng An Lý Mộc đối xử với cô ta là bất đồng. Đồng nhi say đắm hết thảy của An Lý Mộc, ngữ điệu anh nói được, nụ cười thản nhiên của anh, đôi mắt tràn trề kiên cường chính trực và khuôn mặt anh tuấn của anh, đây là người đàn ông khiến Đồng nhi động tâm nhất cô ta từng thấy.

An Lý Mộc đang kéo tay cô ta, Đồng nhi không buông tay, trên con đường ngẫu nhiên có người đi đường đi qua lớn tiếng kêu to: “Vì sao em lại không được chứ? Vì sao thử thử cũng không được chứ? Em chính là yêu anh, chính em cũng không biết vì sao, em cũng không muốn như vậy… Anh có biết em hâm mộ người con gái trong lòng anh bao nhiêu? Anh có biết em hi vọng em chính là cô ấy bao nhiêu? Em cũng không quan tâm… Em cũng không quan tâm rồi… Vì sao… Anh, anh Đầu Gỗ, em chỉ có cơ hội lần này… Em sẽ không vẫn luôn may mắn… Em xin anh…”

Cô ta thực sự không phải mỗi lần đều may mắn như thế, lần trước là vì Triển Tiểu Liên đột nhiên xông vào, Yến Hồi bỏ qua cho cô ta, lần sau thì sao? Triển Tiểu Liên không thể nào mỗi lần đều sẽ đi vào trùng hợp như vậy, mà trừ Triển Tiểu Liên sẽ có dũng khí xông vào phòng Yến Hồi, người khác căn bản không có khả năng. Đồng nhi không muốn để Yến Hồi lại chạm vào cô ta nữa, cô ta không muốn cứ về Thanh Thành là phải đối mặt với sự gần gũi của Yến Hồi, chuyện cô ta sợ nhất bây giờ chính là tâm tình Yến Hồi vui vẻ, bởi vì như thế có nghĩa là hắn sẽ bắt chính mình còn chưa có bị người khác làm bẩn theo hắn.

Đồng nhi biết Yến Hồi thật ra là mang theo một loại tâm lý bồi thường, song cô ta không cần, thật sự không cần. Nhưng phần không cần này, Đồng nhi không có cách nào mở miệng, một khi cô ta mở miệng, Yến Hồi sẽ giận tím mặt, kết cục có hai, cô ta bi thảm, hoặc là, An Lý Mộc bi thảm, Yến Hồi không có khả năng cho phép người đàn bà của mình thay lòng đổi dạ lên người An Lý Mộc, hắn sẽ cảm thấy đó là một loại sỉ nhục.

Đồng nhi không dám nghĩ đến hậu quả, cho dù đây là cô ta chủ quan nghĩ tới, cô ta cũng không muốn xảy ra.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, Đồng nhi sa vào trong mâu thuẫn, một khi cô ta thuận lợi, Yến Hồi sẽ không lại chạm vào cô ta nữa, mà cô ta cũng mất lý do ở cùng An Lý Mộc, cô ta rốt cuộc phải làm sao?

An Lý Mộc đứng tại chỗ, anh thật sự không biết mình còn phải nói thế nào, cũng không biết lời cô ta nức nở hàm hàm hồ hồ nói rốt cuộc là có ý gì, trong lòng An Lý Mộc, Đồng nhi thực ra gần giống đồng nghiệp nữ cùng đơn vị, có lẽ là Đồng nhi thường xuyên cho anh đồ ăn, có thể quan hệ gần hơn đồng nghiệp nữ của đơn vị một chút, nhưng tình hình trai gái, An Lý Mộc rất tự mình hiểu lấy, nói chuẩn xác, anh rất rõ mình muốn là gì, Đồng nhi với anh, mới là không hợp chân chính.

“Đồng nhi, cô buông tay ra trước, chúng ta nói chuyện tử tế.” An Lý Mộc đang giơ tay, chỉ có thể khẽ nói chuyện: “Cô bây giờ chẳng qua là nhất thời kích động, chờ sau khi bình tĩnh sẽ biết không phải là chuyện gì. Cô sẽ phát hiện tôi đối xử với cô cũng như với người khác, không có đặc thù…” Dừng một chút, anh đột nhiên khẽ nói: “Nếu nói có đặc thù, đó chính là Tiểu Liên…”

Đồng nhi chậm rãi buông tay, buông tay phía sau An Lý Mộc, khẽ hỏi: “Đầu Gỗ… Anh có thể coi em thành cô gái trong lòng anh đó không?”

An Lý Mộc dừng chân tại chỗ, nói: “Xin lỗi, tôi tạm thời còn không làm được, vì thế tôi không thể đồng ý với cô.”

&

Ngày hôm sau, Triển Tiểu Liên sáng sớm ra cửa, chờ Mục Hi tại bến xe Bãi Yến, đợi một lúc lâu, mới thấy Mục Hi đeo một cái túi nhỏ thất tha thất thểu chạy tới, “Băng Dính…”

Triển Tiểu Liên nhìn giờ một cái, cũng sắp tám giờ rồi, cô đã đợi ít nhất hai mươi phút, Triển Tiểu Liên nhìn Mục Hi hừ lạnh, “Mục chó con, bên này bên này!”

Mục Hi chỉnh chỉnh túi đang đeo, ngước đầu nhìn nhìn mặt trời lớn, cho Triển Tiểu Liên nhìn giờ: “Tớ tới vừa vặn, cậu xem, còn chưa tới tám giờ đâu.”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt: “Cậu cứ cãi với tớ đi. Dù sao chó con cậu làm chắc rồi.”

Mục Hi chính mình đến trễ, sống chết không lên tiếng, đeo túi nhỏ “hì hục hì hục” đi về phía bên trong bến xe, đổi chủ đề: “Ừm, tớ đi mua vé.”

Triển Tiểu Liên đi cùng cô ấy, mua hai vé, sau khi ngồi lên xe Mục Hi bắt đầu ra vẻ ta đây, “Băng Dính, chúng mình vốn buổi chiều đi qua là được, cậu cứ đòi đi qua buổi sáng, một lát là tới, qua rồi chúng mình làm gì đây?”

Triển Tiểu Liên nhìn cô ấy một cái tựa như nhìn đứa ngốc: “Còn có thể làm gì? Dạo bộ nha? Nếu không chúng mình làm gì sớm như vậy? A, đúng rồi,” Triển Tiểu Liên cúi đầu, móc ra một sợi dây chuyền trong túi cô, “Tớ mua lúc đi khám mắt, đẹp không? Tặng cho cậu.”

Mục Hi thích thú lấy vào trong tay ngắm, dường như không tin hỏi Triển Tiểu Liên: “Băng Dính thật là tặng cho tớ ? Không được nuốt lời nha!”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ tớ là cậu?”

Mục Hi bây giờ tâm tình tốt, không để ý tới cô mở hộp dây chuyền ra, cầm dây chuyền đeo lên cổ, đeo xong hỏi Triển Tiểu Liên: “Băng Dính, đẹp không?”

Triển Tiểu Liên lên mặt: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem là đồ ai chọn.”

Hai người tới Thanh Thành, tìm nhà trọ giá rẻ ven đường rồi ở lại, thu xếp đồ xong liền đi dạo phố, Triển Tiểu Liên chính là người cuồng mua sắm, trước khi ra cửa từ chỗ bố cô đòi bố trăm đồng, kết quả đều bị cô tiêu sạch rồi, Mục Hi trề cái miệng nhỏ, thứ xách trong tay tất cả đều là của Triển Tiểu Liên, vội vàng nháy nháy mắt: “Băng Dính, cậu chính là tới mua sắm phải không?”

Triển Tiểu Liên nói đương nhiên: “Đương nhiên không phải, tớ tới cùng cậu thăm cô, nhân tiện tới mua sắm thôi.”

Mục Hi lặng lẽ ngắm thứ trong tay cô ấy, tất cả đều là Băng Dính mua, cô ấy thực ra chính là đến mua đồ đi? Còn không thừa nhận.

Hai người túi lớn túi nhỏ đi về, kết quả ra khỏi tiệm trang sức đã bị người chắn đường, Triển Tiểu Liên vừa thấy hai người kia tâm tình tốt mất ráo, không phải là người của gã Yến Hồi đó sao? Triển Tiểu Liên từng gặp một lần, chắc chắn sẽ không nhớ nhầm.

Triển Tiểu Liên không hé răng, Mục Hi, còn dũng cảm đẩy Triển Tiểu Liên về phía sau mình, khẩn trương hỏi: “Ừm, xin hỏi các anh là ai vậy?”

Hai người kia vẻ mặt hình 囧, một trong đó nói: “Cô Mục, chúng tôi là người Yến gia sai qua đây đón cô.”

Chú thích
(1) hai chữ này có phát âm hơi giống nhau: Lăng (líng), Lâm (lín)

Lại một chương dài dài dài.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s