Thần phục – Chương 107

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 107 – Cơ hội

Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến đại gia chính là cái loại hình đáng đánh đòn đó, cũng đã bận một nửa với Đồng mỹ nhân rồi, bận đến cùng không được à? Có điều Triển Tiểu Liên vẫn là thật tò mò với phong cách ăn mặc của Đồng nhi hiện nay, cô ngoảnh đầu nhìn Đồng nhi rời đi, cầm lòng không đậu lầu bầu một câu: “Tôi sao lại cảm thấy Đồng mỹ nhân nhà gia tựa như đổi người?”

Yến Hồi trực tiếp ngồi trên bàn, “Gia đổi khẩu vị, nhóc, muốn học một ít cùng Đồng nhi hay không?”

Khóe miệng Triển Tiểu Liên méo xệch: “Gia, việc này vẫn là miễn đi, tôi còn đi học đấy. Vả lại, cách ăn mặc đó của Đồng mỹ nhân rất tốn tiền, tôi đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”

Yến Hồi thấy cô lê la không qua, không kiên nhẫn vươn tay tóm cô: “Đừng rề rà với gia, mau mau qua đây.”

Triển Tiểu Liên vội vã đưa tay ngăn lại: “Gia, giờ cũng muộn như vậy rồi, có phải nên ngủ rồi hay không? Gia, biết lão nhân gia ngài dũng mãnh vô địch, nhưng mà, lão ngài có phải nên suy xét bạn chịch của lão ngài hay không chứ?” Triển Tiểu Liên thò ngón tay chỉ chính mình: “Thí dụ như, tôi.”

Yến Hồi kéo cô đến trước mặt mình, hắn ngồi trên bàn, Triển Tiểu Liên đứng trước mặt hắn, bị vòng vào trong lòng, Yến Hồi véo cằm cô đong đưa: “Nhóc, cưng nói cưng nếu là một con búp bê bơm hơi, gia có phải không cần băn khoăn cái gì hay không?”

Triển Tiểu Liên cười “hì hì”, “Gia, truyện cười này của lão ngài không buồn cười tí nào, tôi nếu thật là búp bê bơm hơi, lão ngài có thể có nhiều niềm vui như vậy? Ngài nói có phải không? Gia, tôi giờ thực sự mệt kinh khủng, có thể để tôi ngủ trước hay không? Tùy tiện tìm một căn phòng cũng được, dù sao trời bức cũng không cần chăn, chỉ cần không làm phiền việc tốt của lão ngài, tôi ngủ đâu cũng được.”

Yến Hồi vươn hai cái tay ra giày vò khuôn mặt cô: “Cưng dám đi ra khỏi căn phòng này, gia sẽ quăng cưng lên mái nhà cho muỗi xơi.”

Triển Tiểu Liên: “…” Vậy cũng quá độc ác rồi.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Triển Tiểu Liên là bị Yến Hồi lăn qua lăn lại mà tỉnh, mở mắt ra là thấy mặt Yến đại gia trước mắt mình, ấy cũng thật là khủng bố hơn cả ác mộng, ấy nếu như chỉ là một khuôn mặt cũng thôi đi, mấu chốt là Yến đại gia buổi sáng hứng trí rất cao, Triển Tiểu Liên hoàn toàn là bị lăn qua lăn lại mà tỉnh, ngày tháng này, Triển Tiểu Liên muốn chết.

Thân thể đau kinh khủng, Triển Tiểu Liên sáng sớm đã nổi bão, đồ trên giường bị ném đầy đất, cô giày xéo phía trên: “Gia, lão ngài sao cứ không hiểu thương hoa tiếc ngọc như thế chứ? Tôi đệt, được được, tôi sợ anh, mau mau, lão ngài vẫn là chém một chân tôi đi, tôi không cần nữa cũng không muốn trải qua ngày tháng thế này nữa, đây cũng không cho tôi sống nữa rồi…”

Yến Hồi cầm khăn mặt trong tay lau đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Triển Tiểu Liên, vươn tay ném khăn mặt lên đầu cô, ngồi xuống giường: “Lau khô cho gia.”

Triển Tiểu Liên đang rất giận, “Lau cái quần què!”

Yến Hồi chậm rì rì ngước mắt nhìn cô một cái, “Tin gia có thể làm cưng không xuống giường được hay không? Nhanh lên, gia lát nữa còn có việc.”

Triển Tiểu Liên kéo khăn mặt xuống, dịch đến đằng sau Yến Hồi, cầm khăn mặt xoa lung tung một trận trên đầu hắn, sau đó ném xuống đất: “Được rồi.”

Yến Hồi quay người, Triển Tiểu Liên xị khuôn mặt nhỏ, trên gương mặt không có chút ý cười, Yến Hồi đột nhiên nghiêng qua sáp gần cô hỏi: “Đau thật?” Ánh mắt dời xuống, còn nói: “Cần gia xem một chút giúp cưng không?”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng: “Miễn, gia có việc đi bận rộn, quên tôi chính là trợ giúp lớn nhất với tôi”

Yến Hồi cười tà, véo cằm Triển Tiểu Liên lên liền hôn một cái, “Gia là thích nhìn bộ dạng xù lông của cưng.”

Triển Tiểu Liên: “…” Đồ tâm lý biến thái!

Triển Tiểu Liên nán lại Thanh Thành bốn ngày mới không dễ dàng gì thoát thân, ngay cả nhà dì út cũng không kịp đi, liền sốt ruột về nhà, không quay về nữa cô sẽ chết, cầm thú Yến mấy ngày nay mưa nắng thất thường, một lát tâm tình tốt tựa như mặt trời chiếu sáng, một lát sắc mặt âm u tựa như bố mẹ chết, Triển Tiểu Liên bị hắn làm cho suýt nữa sụp đổ, sao lại khó hầu hạ như vậy chứ? Cô một em gái ngủ cùng miễn phí, còn muốn thế nào chứ? Nghe nói đang yên đang lành liền ném Lôi Quá Khách xuống nước, Quá Khách tên xui xẻo này, đáng thương muốn chết.

Lôi Quá Khách rất xui xẻo, cùng mấy đàn em hút thuốc tại góc tường, cái bật lửa Triển Tiểu Liên tặng anh dùng cực phô trương, kết quả cái bật lửa độc đáo kia lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác, nhao nhao truy hỏi ở đâu ra, Lôi Quá Khách nhớ kỹ lời anh cả, nói là mình mua, mấy người anh em liền tranh nhau muốn trấn, Lôi Quá Khách sống chết không cho, động tĩnh của màn tranh chấp này lớn, kinh động đến Yến gia, Yến gia đoán chừng lúc ấy đang rảnh đến đau bi, gọi mấy người qua hỏi, vì một cái bật lửa.

Khi Yến gia nhìn đế thấy cái bật lửa kia biểu tình trên gương mặt rất ngoạn mục, hỏi Lôi Quá Khách ở đâu ra, Lôi Quá Khách rút kinh nghiệm trước kia, kiên quyết nói là mình mua, kết quả, bị Yến gia sai người ném vào trong nước. Thứ đồ chơi ấy căn bản chính là thứ Yến gia chọn còn dư lại, Yến đại gia sao có thể không biết là ai cho?

Lôi Quá Khách uống mấy ngụm nước lớn được người cứu lên, khóc nước mắt nước mũi, anh cũng nói là mình mua rồi, sao gia còn ăn hiếp anh chứ?

Triển Tiểu Liên về nhà, bố cô liền hỏi chuyện tai nạn xe cộ của bạn học cô, Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu: “Gãy chân, chị cậu ấy đã xin nghỉ tới chăm sóc, nên con hết việc rồi.”

Sau khi về phòng, Triển Tiểu Liên đột nhiên nhớ ra cô sau khi về chưa nói một tiếng với Nhóc Ngốc, lập tức dùng điện thoại di động mới của mình gửi tin nhắn cho Mục Hi, nói cho cô ấy mình khám mắt xong đã về nhà rồi, còn rút thăm trúng thưởng được cái di động, Mục Hi đoán chừng đợt này cũng không có việc gì, một lát sau cũng trả lời một cái cho cô, nói cho Triển Tiểu Liên cô ấy mới có bạn trai, cằm Triển Tiểu Liên rớt cái “bịch”, vội vàng gọi điện thoại qua: “Nhóc Ngốc Nhóc Ngốc, cậu không phải là gạt tớ chứ? Cậu có bạn trai mới, vậy, vậy vậy ai kia…” Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, quên đi, nhắc tới chú đẹp trai Nhóc Ngốc dám chắc lại không vui, đổi giọng hỏi: “Nhóc Ngốc, gì gì đó Chi của cậu bây giờ, so với chú đẹp trai của cậu còn đẹp mắt hơn?”

Mục Hi lập tức ra vẻ ta đây trả lời: “Đương nhiên, đẹp mắt hơn Lý Tấn Dương, với lại, tớ với Thương Chi đi trên đường, rất nhiều người đều nói bọn tớ có tướng vợ chồng đấy.”

Trái tim Triển Tiểu Liên giờ đây ngứa ngáy, không phải chứ? Người trông còn đẹp mắt hơn chú đẹp trai, chuyện này chẳng phải là không quá có khả năng à? Mấu chốt nhất là, Triển Tiểu Liên không cảm thấy còn có người tướng vợ chồng với Mục Hi. Người con trai này phải trông đẹp mắt bao nhiêu mới có thể có tướng vợ chồng với Mục Hi? Triển Tiểu Liên vội vàng xoa tay nói: “Nhóc Ngốc, mau mau, thật thà thì khoan hồng chống lại thì bị nghiêm trị, quen biết khi nào, tiến hành đến bước nào rồi? Mau mau mời ra, đãi tớ ăn bữa tiệc! Không được trì hoãn!”

Kết quả, Mục Hi ở bên kia trầm mặc một lúc, đột nhiên âm thanh trầm xuống tình tự sa sút nói cô ấy sắp đi Thanh Thành, cũng nói với Thương Chi hai ngày này không thể gặp mặt rồi, Triển Tiểu Liên vừa hỏi, mới biết ngày kia là ngày giỗ mẹ Mục Hi, cô ấy muốn đi Thanh Thành đốt ít giấy cho mẹ cô ấy.

Phía Triển Tiểu Liên cũng trầm mặc, sau đó hỏi: “Nhóc Ngốc, có muốn tớ đi cùng cậu không? Dù sao tớ nghỉ hè cũng không có việc gì, tiểu thuyết trong cửa hàng xung quanh nhà tớ đều bị tớ xem hết rồi, tớ nhàm chán muốn chết rồi. Cậu xem, quan hệ chúng mình tốt như vậy, mẹ cậu cũng qua đời lâu vậy rồi, tớ cũng chưa đi thăm, cũng nên đi thăm.” Triển Tiểu Liên chính là cảm thấy Mục Hi rất buồn, cô thực sự không cảm giác được cái loại tâm tình đau lòng đó của Mục Hi, chính là cảm thấy Mục Hi đang buồn, một đồ ngốc như thế, chuyện có thể làm cho cô ấy buồn, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện này.

Nghĩ tới Mục Hi gian khổ một đường, Triển Tiểu Liên muốn cùng đi với cô ấy, cũng coi là tấm lòng của người làm bạn.

Mục Hi ở bên kia trầm mặc, nửa ngày nói: “Cậu nếu không có việc gì buồn chán, thì đi cùng tớ đi. Dù sao tớ cũng không việc gì.” Dừng một chút, Triển Tiểu Liên nghe thấy Mục Hi lại dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà lộ phí tự cậu ra nhá, hì hì.”

Triển Tiểu Liên nhếch mép cười, sau đó kêu gào: “Keo kiệt! Vậy nói xong rồi, ngày mai chúng mình gặp mặt tại trạm nam, ai đi trễ người ấy là con chó con! Cúp đây!”

Triển Tiểu Liên cúp điện thoại, nhìn điện thoại một lát, sau đó đứng dậy chạy xuống lầu: “Bố, con ngày mai có việc, muốn cùng Nhóc Ngốc đi thăm mẹ cậu ấy.”

Bố Triển Tiểu Liên đang cầm báo đọc: “Lại muốn ra ngoài?”

Triển Tiểu Liên thở dài, ngồi xuống bên cạnh bố cô: “Ôi, không có cách nào… Nhóc Ngốc rất đáng thương, sau khi mẹ cậu ấy chết con cảm giác cậu ấy cũng thành mồ côi rồi, có bố như thế chẳng khác nào không có, căn bản không thích cậu ấy, sinh hoạt phí của cậu ấy đều là học bổng mình tự kiếm. Có khi ngay cả tiền ăn cơm cũng không có… Bố, con nhìn Nhóc Ngốc, là con cảm thấy con cái không có bố mẹ thật là quá đáng thương.” Sau đó Triển Tiểu Liên vươn tay ôm cánh tay bố cô, cười hì hì nói: “Bố, nhìn như vậy con cảm thấy con hạnh phúc hơn nhiều.”

Bố Triển Tiểu Liên sờ sờ đầu cô: “Còn phải nói, Tiểu Liên của chúng ta, vốn chính là cô nàng hạnh phúc.”

Triển Tiểu Liên lập tức nhảy đi phòng bếp, đánh tiếng với mẹ cô: “Mẹ, ngày mai con phải ra ngoài nha, không ở nhà ăn cơm.”

Mẹ Triển Tiểu Liên vẻ mặt không vui: “Lại phải ra ngoài? Con này đi ra ngoài đều làm cái gì? Chính con xem xem con một kỳ nghỉ hè có mấy ngày là ở nhà? Đi Tương Giang hơn một tháng, sau đó lại đi Thanh Thành thăm một người bạn học bạn học gì đó…”

Triển Tiểu Liên cười híp mắt: “Mẹ, mẹ, con đây là tình huống đặc biệt, đây là bạn tốt của con, ngày kia là ngày giỗ của mẹ cậu ấy, lúc mẹ cậu ấy mất con không biết, lần này đi thăm không phải nên à? Mẹ, con chính là đi cùng cậu ấy cho vui, xong xuôi sẽ về, mẹ đừng giận nha. Yêu mẹ! Mẹ đẹp nhất.”

Mẹ Triển Tiểu Liên nhịn không được chọc chọc trán cô: “Con gái con đứa, cả ngày toàn ba hoa.”

Triển Tiểu Liên lè lưỡi, vui vẻ chạy ra ngoài. Chạy đến trên lầu, nằm bò trên ban công nhìn xuống dưới, nhà An Lý Mộc yên lặng, Triển Tiểu Liên không biết là bố mẹ anh không ở nhà hay là ở nhà không ra, dù sao cô cũng nhìn nửa ngày rồi, nửa bóng người cũng không thấy.

Đồng nhi biết nhà An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên liền nhau, cô ta tổng cộng đã tới nhà An Lý Mộc ba lần, hơn nữa đều là chọn ngày học sinh đang đi học, thực ra, chính là muốn tránh tỷ lệ gặp Triển Tiểu Liên.

Giữa kỳ nghỉ Đồng nhi cũng là biết được Triển Tiểu Liên đi Tương Giang trước mới đến đưa bố mẹ An Lý Mộc ba trăm nghìn thứ hai, mà nay, cái gật đầu của Yến Hồi khiến Đồng nhi không tiếc mọi thứ muốn tóm lấy cơ hội này, lợi dụng quan hệ của Yến Hồi chữa khỏi vết thương ở chân An Lý Mộc. Đồng nhi không biết Yến Hồi vì sao lại đột nhiên gật đầu, cô ta cũng không muốn nghĩ, cô ta chỉ biết, đây là cơ hội duy nhất của An Lý Mộc.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s