Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 6

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ lục chương

Ngũ Tử Anh và Liễu Song trải qua buổi nói chuyện dài cùng Ngũ Tử Ngang đêm hôm đó, vướng mắc trong lòng cũng không còn nữa, an an tâm tâm lưu lại kinh thành chăm sóc bà cô. Ngũ Tử Anh không có phủ đệ của mình, vừa mới thăng nhiệm đại tướng quân đã chạy đến Quan Tây. Ngũ Tử Ngang đơn giản đưa nhiếp chính vương phủ của y cho Ngũ Tử Anh, dù sao y sẽ không về. Biển trên cửa chính cũng đổi thành Đại tướng quân phủ. Ngũ Tử Anh cũng rất cao hứng, dù sao chính là nhà mình ban đầu, ở thoải mái.

Liễu Song sau khi bố trí ổn thoả mỗi ngày đều sẽ vào cung cùng Phạm lão thái thái, chậm thì một canh giờ, lâu thì một ngày. Hai nha đầu vừa mới về kinh, tất cả đều vô cùng mới lạ, Ngũ Tử Ngang đơn giản lưu các nàng ở trong cung, phái người mang các nàng đi dạo trong kinh thành, có cái gì thích cứ việc mua cho các nàng. Chưa được mấy ngày, hai nha đầu liền thích vị bác cả yêu thương các nàng này, thích hơn vị đường đệ hoàng đế nói ngọt như mía lùi kia, không biết vị đường đệ này của các nàng là có mục đích. Dỗ hai vị chị họ vui vẻ, vậy sau này có cái gì cần phiền toái thúc thúc cũng không phải dễ mở miệng hơn. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế làm việc luôn luôn là có mục đích nha.

Sau khi Liễu Song tiến cung tìm Dung Khâu. Đối vị thái y lúc trước có thể bịt mắt cứu nàng khỏi quỷ môn quan này, nàng cảm kích lại kính phục. Cũng bởi vậy, nàng tìm Dung Khâu điều dưỡng thân thể cho nàng, hy vọng có thể sinh nhi tử cho Ngũ Tử Anh.

Sau khi biết được chuyện này cao hứng nhất không ai bằng Tần Ca và Phạm lão thái thái. Nếu không phải là Ngũ Tử Ngang nói cái gì cũng không cho hắn lại dùng phượng đan, hắn còn muốn lại sinh một đứa nhỏ họ “Ngũ” cho Ngũ Tử Ngang, muốn cho Ngũ gia chân chính lưu hậu duệ. Hiện tại Liễu Song sẵn lòng nỗ lực, hắn đương nhiên cao hứng. Phạm lão thái thái cao hứng đương nhiên cũng là đạo lý giống vậy.

Sự tình trong nhà xem như là đều giải quyết, phía tam đệ Ngũ Tử Hoa càng không có gì để nói. Ngũ Tử Ngang tâm tình cuối cùng đã thả lỏng mời mấy vị thủ hạ đắc lực vào trong cung, xem như là cảm ơn chân thành và nâng đỡ của bọn họ nhiều năm qua đối với y. Nếu không có những người này dắt dẫn y, y còn không biết phải bao nhiêu năm mới có thể có cuộc sống như bây giờ.

Những thân tín này của Ngũ Tử Ngang đối với việc giúp y bức vua thoái vị năm đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không thể hiểu. Nhất là đám người Lương châu thất hiền, Quan Độ, Phùng Duy Châu, càng là không thể hiểu. Nếu không phải là Ngũ Tử Ngang lần lượt bảo đảm với bọn họ việc bức vua thoái vị có ẩn tình khác, hơn nữa tuyệt đối sẽ không làm hại hoàng thượng và tiểu thái tử, chỉ chờ sau khi thời cơ chín muồi sẽ nói cho bọn hắn biết nguyên do, những người này có thể ủng hộ Ngũ Tử Ngang bức vua thoái vị hay không vẫn là không biết. Bây giờ, chân tướng rõ ràng, những người này không thể gọi là không thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Ngũ Tử Ngang trở thành nhiếp chính vương, nắm quyền, khí thế cũng càng không như bình thường. Nếu nói Tần Ca là lạnh lùng nghiêm túc, vậy Ngũ Tử Ngang chính là đang lúc nói cười khiến ngươi tro bay khói tan, hơn nữa y thường thường lộ ra ngoài vẻ thô bạo nghiêm túc, càng khiến người ta tim gan run rẩy. Quan Độ trước kia nói đùa y, sau khi Ngũ Tử Ngang trở thành nhiếp chính vương cũng không dám lại không biết lớn nhỏ với y.

Mà hôm nay, Ngũ Tử Ngang tháo đi uy nghi của nhiếp chính vương, tâm nguyện nhiều năm giải quyết xong lại lộ ra mấy phần không câu nệ tiểu tiết, khí thế hào hùng năm đó, dưới ảnh hưởng của y, mọi người cũng dần dần buông, dường như tìm về phần thích ý hào hùng cùng Ngũ Tử Ngang uống rượu ăn thịt năm đó. Phùng Duy Châu mấy vị môn sinh của này Ngũ Tử Ngang này tửu lượng không tốt, gục trước. Lương châu thất hiền ngày thường khi vô sự là thích tụ lại uống rượu ngâm thơ, tửu lượng ấy là khỏi phải nói. Nhưng so sánh với đám người Quan Độ quanh năm ngâm mình trong quân lại không phải cùng một cấp bậc. Cho nên đến cuối cùng còn trụ lại cũng là mấy vị trong quân kia.

Trong những người này, nếu nói quan hệ với Ngũ Tử Ngang thân cận nhất tuyệt đối là Quan Độ. Nhớ năm đó Ngũ Tử Ngang mỗi lần vụng trộm về kinh, đều là Quan Độ đợi cửa y. Uống đến cuối cùng, mấy người trong quân cũng đều xiêu vẹo xiêu vẹo gục xuống dưới đáy bàn, Quan Độ vẫn nỗ lực giữ một phần tỉnh táo lắc lư dịch đến trước mặt Ngũ Tử Ngang, ợ rượu một cái.

Ngũ Tử Ngang cũng xỉn rồi, có điều bởi vì thói quen nhiều năm, y luôn luôn sẽ không để bản thân thực sự say chết. Nhìn bộ dáng Quan Độ cũng là có lời muốn nói với y, Ngũ Tử Ngang trượt khỏi bảo tọa, ngã ngồi bên cạnh Quan Độ, một tay khoác lên vai hắn, mùi rượu hun trời hỏi: “Lão đệ, ợ, có lời, nói với ta?”

Quan Độ lúc này cũng không còn dáng vẻ tôn ti gì. Thân thiết ôm vai Ngũ Tử Ngang, hắn phun ra một luồng mùi rượu bên tai Ngũ Tử Ngang, đầu không đặc biệt nghe sai bảo gật gật: “Ợ! Có, có!”

“Ha ha, ha ha ha…” Ngũ Tử Ngang ngửa đầu cười cười, dùng sức vỗ vỗ Quan Độ, “Ta biết, ngươi, hợ, muốn hỏi, cái gì.”

“Ngươi nói, ngươi nói.” Chén rượu trong tay lăn trên mặt đất, hai tay Quan Độ níu vạt áo Ngũ Tử Ngang, sáp vào, “Ưm, người yêu của ngươi, ợ hợ, có phải, chính là thái hoàng hay không?”

“Ha hả, coi như ngươi, lão đệ, thông minh.” Ngũ Tử Ngang chóng mặt đầu gối bảo tọa, ợ rượu mấy cái lên trời, lặng lẽ cười: “Biết, ta vì sao, không nói cho ngươi chứ. Ha ha ha… Nói cho ngươi biết, còn không, hợ, còn không, hù chết ngươi.”

“Ừa, quả thực, hù chết.” Quan Độ cũng ngồi không yên, kề bên Ngũ Tử Ngang xụi lơ, “Ta nếu là ngươi, ta cũng, không dám nói.”

Ngũ Tử Ngang thở hổn hển mấy hơi, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu: “Sao có thể nói chứ… Để người ta biết… Lương vương nho nhỏ ta đây, khẳng định bị lưu đày ba ngàn dặm, vĩnh viễn, đừng nghĩ, có được Tần Ca.”

Quan Độ lúc này cũng không tinh lực đi so bì Ngũ Tử Ngang đại nghịch bất đạo gọi thẳng tên húy của thái hoàng, huống chi hiện tại hai người là quan hệ như vậy, cũng không tới phiên hắn một giới võ phu để ý.

Thở dài một tiếng, cũng không biết là đang cảm khái cái gì, Quan Độ lẩm bẩm: “Cũng là, ngươi… Nếu không còn có ai, có thể vào được mắt thái hoàng… Thái hoàng không chịu cưới phi không chịu lập hậu, thì ra là trong lòng sớm đã có ngươi ha…”

Ngũ Tử Ngang đắc ý cười mấy tiếng, gạt gạt Quan Độ: “Thế nào, đố kị à.”

“Ấy cũng không dám. Người như thái hoàng, trừ ngươi ra, ai còn dám có cái loại tâm tư đó.” Quan Độ trở tay nắm lấy cánh tay Ngũ Tử Ngang, dùng sức, “Ngươi, có gan! Quan mỗ, bội phục!”

“Ha ha.” Tiếng cười của Ngũ Tử Ngang khỏi phải nói bừa bãi biết bao, Quan Độ cũng cười, nghĩ đến mình dưới tình huống không biết chuyện coi như là giúp tình riêng giữa người này và thái hoàng, hắn cũng âm thầm có chút cao hứng.

Hai người sau đó ai cũng không nói, thật lâu sau, đang khi Quan Độ cho rằng Ngũ Tử Ngang say ngả nghiêng rồi, hắn nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: “Ta kiếp này, không cầu gì khác… Chỉ cầu có thể cùng hắn… Danh, lợi, quyền cái gì, loại nào cũng không sánh bằng hắn… Nếu hắn không phải hoàng thượng, ta sợ sớm mang theo hắn trốn đến cái thôn nhỏ khoan khoan khoái khoái sống qua ngày. Làm sao để hắn vì ta, chịu biết bao uất ức và khổ sở như thế.”

Chẳng biết tại sao, hốc mắt Quan Độ không khỏi nóng lên đỏ ửng. Hắn lại dùng lực véo véo cánh tay Ngũ Tử Ngang: “Bây giờ không phải là được rồi sao, khổ tận cam lai.” Mặc dù hắn cũng không biết người này rốt cuộc khiến vị trên tất cả mọi người kia chịu uất ức gì, khổ sở gì, nhưng tựa hồ lại có một chút sáng tỏ.

Muốn nói một cái gì đó xoa dịu bầu không khí lúc này, Quan Độ vơ vét trong óc một phen, cười mấy tiếng, buông cánh tay Ngũ Tử Ngang ra nói: “Ha, bây giờ không cần nửa đêm chờ mở cửa thành cho ngươi, có đôi khi còn rất tưởng niệm nha.”

Ngũ Tử Ngang cười nhẹ mấy tiếng, cho Quan Độ một quyền, có điều bởi say rượu, quả đấm của y mềm nhũn.

“Lão tử bây giờ là Lương hậu, còn cần lén lén lút lút như thế?”

“Ha ha, thì ra không phải Lương hoàng, là Lương hậu ha.”

Quan Độ thốt ra lời này xong, hai người đều phá lên cười.

Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật lúc tiến vào liền nhìn thấy Lương hoàng bệ hạ của bọn họ và và Quan Độ Quan đại nhân dựa vào cùng một chỗ không hề có hình tượng đáng nói ngồi dưới đất ngửa đầu cười to. Lại liếc mắt nhìn mọi người đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự hai bên, hai người triệu cung nhân tới đều đỡ những người ấy vào trong tẩm điện nghỉ ngơi, sau đó Khổng Tắc Huy tiến lên khom người đỡ Ngũ Tử Ngang: “Lương hoàng bệ hạ, thái hoàng sai thuộc hạ tới đón ngài về tẩm cung.”

“A. Thái hoàng, nghỉ ngơi chưa?” Tần Ca phái người tới đón y, Ngũ Tử Ngang không dám ở lâu, dựa vào sức của Khổng Tắc Huy đứng lên.

“Thái hoàng còn chưa nghỉ ngơi, chờ ngài trở lại.”

“Ta đây trở về, trở về.” Liếc mắt nhìn Quan Độ bởi vì y đứng dậy mà nằm trên mặt đất, Ngũ Tử Ngang đang muốn mở miệng, Diêm Nhật liền lập tức nói: “Thuộc hạ tiễn Quan đại nhân.”

“Ừ, đưa Quan đại nhân, về phủ đi.”

“Dạ.”

Không trì hoãn nữa, Ngũ Tử Ngang bản thân cũng say kinh khủng theo Khổng Tắc Huy đỡ đi. Sở dĩ sai Diêm Nhật đặc biệt đưa Quan Độ về phủ, đương nhiên có suy tính của Ngũ Tử Ngang. Y vừa rồi xem như là nói một vài lời riêng với Quan Độ, đưa Quan Độ về phủ là tốt nhất, tránh cho hắn dưới tình huống ý thức không rõ nói với quan viên khác. Ngũ Tử Ngang cũng không sợ người khác biết, nhưng y nói với Quan Độ nói những thứ này là dựa trên quan hệ của hai người, Quan Độ vô ý thức nói với người ngoài đó chính là có lỗi với y. Y nghĩ Quan Độ nếu có thể đi, cũng muốn về phủ.

Về tới Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang liền triệt để buông lỏng, vừa buông lỏng, y say chết luôn. Đứng bên giường, Tần Ca dùng khăn lụa che mũi, chau mày, mắng cũng không phải, trách cũng không phải. Ngũ Tử Ngang đêm nay mở tiệc chiêu đãi bạn bè và môn sinh, nhất định sẽ uống nhiều. Vả lại mặc kệ cử động này của Ngũ Tử Ngang có mang đến ảnh hưởng thế nào với những quan viên không được mời đến, Tần Ca chỉ muốn vứt con ma men này vào trong thùng tắm.

Ngũ Tử Ngang từ sau khi về kinh trở thành nhiếp chính vương, cuộc sống yên ổn. Tuy không nói mập, nhưng rõ ràng khỏe mạnh không ít so với trước đây. Tần Ca là tuyệt đối không có biện pháp xách Ngũ Tử Ngang vào trong thùng tắm lại tắm rửa sạch sẽ cho người này sau đó lại đưa về giường. Dù cho Tần Ca có hơi sức ấy, hắn cũng sẽ không làm. Sau khi ở bên Ngũ Tử Ngang, loại việc này luôn luôn là Ngũ Tử Ngang làm cho hắn, đâu có đạo lý hắn tự tay.

Đá Ngũ Tử Ngang một cước tựa như trút căm phẫn, Tần Ca cởi giầy tất và quần áo của Ngũ Tử Ngang, sau đó vắt miếng khăn ướt lau mặt cho Ngũ Tử Ngang, lại nâng người ngủ như chết dậy cưỡng ép cho y uống một chén nước. Kéo chăn qua đắp lên Ngũ Tử Ngang, Tần Ca mặc cho đối phương tứ chi giang rộng ngủ trên giường hai người, chính hắn thì ôm một cái chăn đi thư phòng. Nhi tử còn chưa có chuyển ra, hắn cũng chỉ có thể đi thư phòng ngủ. Mùi rượu đầy phòng, hắn nhưng chịu không nổi. Đốt huân hương ngưng thần, Tần Ca cách xa mùi rượu nhắm mắt lại, thoải mái đi ngủ. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 6”

Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 5

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ ngũ chương

Ngũ Tử Ngang cầm một bình rượu đứng lên đi tới trước mặt nhị đệ và Liễu Song, tự mình rót rượu cho bọn họ. Ngũ Tử Anh vội vàng đưa tay ngăn, bất kể là thân phận hay là địa vị bây giờ của đại ca, hắn cũng chịu không nổi.

“Lương hoàng bệ hạ, làm như vậy không được, không được.”

Ngũ Tử Ngang tách tay Ngũ Tử Anh ra, nói: “Hiện giờ không có người ngoài, hai huynh đệ ngươi ta cũng không xa lạ như thế. Tử Anh, vi huynh ta có thẹn với hai vợ chồng ngươi, thừa cơ hội này, vi huynh muốn nói rõ ràng với các ngươi.”

Hàm dưới Ngũ Tử Anh căng ra, biểu tình trên mặt Liễu Song cũng có chút không được tự nhiên. Rót đầy rượu cho hai người, Ngũ Tử Ngang kéo một cái ghế qua ngồi xuống trước mặt hai người, sau đó lại rót một chén rượu cho mình, uống cạn.

Bầu không khí giữa ba người nặng nề không ít, Ngũ Tử Ngang đặt chén rượu xuống, nhìn về phía nói với Liễu Song nói: “Cha ruột của Điệp Y và La Y là ai, ngươi hẳn là đã biết đi.”

Liễu Song khẽ gật đầu một cái, cầm tay Ngũ Tử Anh, cúi mắt.

Ngũ Tử Ngang thở gấp một hơi, nói: “Song nhi, đại ca mặc dù vẫn luôn coi ngươi là em gái, nhưng là vẫn muốn lấy ngươi vào cửa. Ngươi chờ đại ca nhiều năm vậy, đại ca thế nào cũng phải nói rõ với ngươi, chẳng qua là… tạo hóa trêu ngươi.”

Liễu Song đối với người trước mặt này sớm đã không còn tình yêu, nhưng nhớ tới mấy năm tại trong Lương vương phủ ấy, luôn luôn uất ức. Bây giờ nghe thấy người này nói như thế, nàng cũng đỏ hai mắt, kề sát phu quân.

Ngũ Tử Anh ôm thê tử, không hề do dự hỏi: “Đại ca, khi đó, ngài cùng thái thượng hoàng có phải đã…”

Ngũ Tử Ngang cũng không giấu giếm nữa, gật gật đầu, sau đó nói: “Vi huynh ngay từ đầu nào dám có loại tâm tư đó đối với thái hoàng, chẳng qua là sau khi trở lại kinh thành mỗi lần nhìn thấy hắn vì giang sơn xã tắc vất vả cực nhọc như vậy, bên người lại không có ai chăm sóc hắn, luôn luôn đau lòng không ngớt. Mãi đến khi ta cùng với Song nhi định ra hôn ước, sắp thành thân mới phát giác tâm tư của ta đối với hoàng thượng, nhưng khi đó, ta không đành lòng phụ Song nhi, lại không dám để hoàng thượng biết, tóm lại là phải làm một người thất tín bội nghĩa.”

“Đại ca…” Nghĩ đến nếu không phải đại ca có tâm tư như vậy đối với hoàng thượng, mình cũng không có khả năng ôm được mỹ nhân về, Ngũ Tử Anh nói không nên lời trách cứ.

“Đêm hôm đó ngươi uống say, vào phòng Song nhi, ta mới biết thì ra ngươi yêu Song nhi. Ta đối với Song nhi vốn cũng không có tình yêu nam nữ, cũng biết mình đời này nhất định là phụ nàng, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ không bằng để Song nhi theo ngươi. Ta tin ngươi nhất định sẽ thương nàng yêu nàng, trước sau như một với nàng, tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”

Ngũ Tử Anh ôm chặt Liễu Song, Liễu Song ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ.

“Đã như vậy, ngài lúc trước vì sao không bỏ ta?” Liễu Song, vẫn là oán.

Ngũ Tử Ngang cười khổ một tiếng: “Khi đó ta chẳng qua là người treo danh hiệu Lương vương lại không thực quyền. Bỏ ngươi, đừng nói những người đó sẽ xem thường ta thế nào, ngay cả ngươi, cũng không có khả năng ở bên Tử Anh, huống chi, khi đó ngươi cũng không có tình với Tử Anh. Tử Anh đối với ngươi tình thâm, ta dù sao vẫn hi vọng ngươi có thể đi theo hắn.”

Liễu Song cắn miệng, không thể cãi lại. Đúng vậy, nếu không phải bên cạnh người này chịu biết bao uất ức, nàng cũng sẽ không phát hiện cái tốt của phu quân, cũng không có khả năng thích phu quân chất phác.

“Song nhi, ca ca không phải là không muốn yêu thương ngươi, mà là không thể yêu thương ngươi. Ca ca cũng biết uất ức của ngươi, nhưng chỉ có thể làm như không thấy. Ca ca kiếp này là tuyệt đối sẽ không rời khỏi thái thượng hoàng, nhưng là phải suy nghĩ sau này của ngươi. Nếu ca ca biết Tử Anh thích ngươi, ca ca là nói cái gì cũng sẽ không cưới ngươi, nhất định phải tìm cách khiến ngươi gả cho Tử Anh. Nhưng bây giờ, ca ca nói cái gì cũng đã muộn, uất ức ngươi chịu là thế nào cũng không bù lại được. Ngươi muốn bảo ca ca bồi thường ngươi thế nào, ngươi cứ mở miệng.”

Liễu Song không mở miệng, chỉ là rơi nước mắt. Ngũ Tử Ngang biết uất ức của nàng không chỉ có việc này, lại nói tiếp: “Ta biết ngươi oán giận ca ca đối xử với người Liễu gia các ngươi quá tàn nhẫn. Nhưng ngươi có biết, nếu ca ca không tàn nhẫn với bọn họ, ngươi cũng không có khả năng ở bên Tử Anh.”

Liễu Song ngẩng đầu lên, không rõ.

“Đừng khóc, ngươi mà khóc ca ca càng cảm thấy có lỗi với ngươi.”

Liễu Song dùng khăn tay lau nước mắt, mang theo âm mũi hỏi: “Vì sao?”

Ngũ Tử Ngang giải thích: “Nếu cha ngươi cam tâm làm một thượng thư hộ bộ, cũng sẽ không có chuyện về sau. Đại ca ngươi tuy nói là dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi, nhưng nể mặt ngươi, ca ca cũng sẽ không trị tội hắn, tối đa mở một con mắt nhắm một con mắt, âm thầm cảnh cáo cảnh cáo hắn. Lỗi là lỗi ở, cha ngươi và đại ca ngươi đánh chủ ý lên người thái hoàng.”

“A!” Liễu Song hoảng sợ, nàng thế nào cũng không ngờ nguyên nhân Liễu gia bị trị tội là việc này, ngay cả Ngũ Tử Anh cũng ngạc nhiên.

“Cha ngươi và đại ca ngươi muốn làm quốc cữu gia, muốn đưa những người lai lịch không rõ ấy đến bên cạnh thái thượng hoàng, muốn dùng họ khống chế triều chính. Ngươi nói, ca ca có nói hộ cho bọn họ, thái hoàng cũng không thể nào tha cho bọn họ. Chớ nói chi là cha ngươi mặc kệ họ hàng của Liễu gia làm xằng làm bậy, ức hiếp người đồng hương. Thái hoàng lúc đó thật là tức giận, lấy những chuyện cha ngươi và đại ca ngươi làm ấy, tru cửu tộc cũng không quá đáng, vẫn là nể mặt ngươi, nể mặt ngươi là nàng dâu tương lai của Tử Anh, thái hoàng mới lưới mở một mặt, chỉ thu lại chức của bọn họ, đuổi khỏi kinh thành. Nhị ca ngươi xem như là bị cha ngươi và đại ca ngươi liên lụy, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.”

Liễu Song là tiểu thư nhà quan, dù cho từng chịu một vài uất ức trong Lương vương phủ nhưng so với gió mây gợn sóng trên triều đình cũng chẳng qua là chuyện lớn bằng hạt vừng đậu xanh. Nghe nói nguyên do Liễu gia bị xét xử lại là thế này, Liễu Song đâu còn dám oán giận Ngũ Tử Ngang, chỉ cảm kích y có thể nể mặt mình tha cả nhà già trẻ lớn bé Liễu gia.

Nghĩ như thế, Liễu Song cũng không khóc, quỳ luôn xuống dập đầu một cái với Ngũ Tử Ngang: “Đại ca, cảm ơn ngài.”

“Mau đứng lên mau đứng lên.” Ngũ Tử Ngang vội vàng vươn tay đỡ Liễu Song lên, thuận thế đẩy Liễu Song vào trong lòng Ngũ Tử Anh, nói: “Tử Anh, ngươi phải cho Song nhi cả phần thương yêu ấy của vi huynh, quyết không được phụ lòng nàng. Ngươi nếu làm nàng uất ức, vi huynh tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Ngũ Tử Anh ôm chặt Liễu Song, trầm giọng nói: “Đại ca yên tâm đi, ta sẽ một đời đều thương yêu nàng. Song nhi là ta thật vất vả mới cưới vào cửa, sao có thể cho nàng chịu uất ức.”

“Đại ca, ngài đừng nói câu có lỗi với ta cái gì nữa. Ta có thể có đại ca lo lắng, lại có Tử Anh làm bạn, còn có Điệp Y và La Y hai đứa con gái khôn ngoan lanh lợi, đã là hạnh phúc vô cùng. Người không thể quá tham lam, nếu ta còn tham lam đòi đại ca bồi thường ta, ta cũng không xứng làm em dâu đại ca, thê tử của Tử Anh.”

Ngẫm lại tủi thân của chính mình khi đó tối đa cũng chẳng qua là không thể quang minh chính đại ở bên Ngũ Tử Anh. Bây giờ nàng hạnh phúc như vậy, đại ca cũng đúng là suy xét cho nàng, nàng cần gì phải nói thêm nữa.

Ngũ Tử Ngang cười, tảng đá lớn trong lòng buông xuống hơn phân nửa, y giơ chén rượu lên: “Tốt. Song nhi không hổ là con dâu hiền của Ngũ gia ta. Đến, ca ca mời ngươi. Ngươi và Tử Anh phải thật tốt. Lần này ca ca sẽ bảo hoàng thượng hạ chỉ, các ngươi cứ ở lại kinh thành đi, phía Quan Tây có tình huống Tử Anh hẵng quay lại. Bà cô lớn tuổi, các ngươi không có bao nhiêu năm cơ hội có thể bên người làm tròn chữ hiếu. Còn có hai nha đầu, cũng nên lưu lại kinh thành tìm một nhà người tốt.”

“Nghe ca ca an bài.”

Liễu Song giơ chén rượu lên, Ngũ Tử Anh cũng giơ chén rượu lên, trái cổ giật giật, sau cùng hóa thành một câu: “Đại ca, huynh đệ ta cảm ơn ngươi.”

“Giữa huynh đệ đâu còn cần cảm ơn.”

Một chén rượu, tiêu tan hiềm khích lúc trước. So sánh với cuộc sống hạnh phúc, chuyện râu ria ấy tính cái gì. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 5”

Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 4

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ tứ chương

“Hoàng thúc, ngài phải về đại Đông sao?”

Nhìn hoàng thúc có dung nhan nghiêng thành của mình, Việt Lặc Cống lại một lần ngẩn ngơ. Lúc nhỏ gã chưa từng thấy hoàng thúc, sau khi đến đại Đông gã lại bỏ lỡ hoàng thúc, nếu gã biết hoàng thúc đẹp như thế, gã lúc trước nhất định sẽ yêu cầu ở lại Nữ Trinh. Hoàng thúc thật là đẹp, là người đẹp nhất gã từng thấy, không liên quan tới giới tính.

Việt Lặc Vân Sơn rất rõ ràng dung mạo của mình sẽ mang cho người khác cảm giác thế nào, càng rõ tâm tư cháu trai chính mình cũng không quen thuộc này đối với hắn. Chẳng qua Việt Lặc Vân Sơn không phải người thích người khác say đắm mình, càng ghét ánh mắt những người ấy dừng trên người mình, huống chi Việt Lặc Cống không phải Ngũ Tử Hoa.

Giống như lúc đối mặt với những người khác, trên dung nhan nghiêng thành của Việt Lặc Vân Sơn là xa cách lãnh đạm. Ngồi ở trên ghế cách Việt Lặc Cống một khoảng, Việt Lặc Vân Sơn đã thoái vị nói: “Một quốc gia không thể có hai chủ, ta ở lại Nữ Trinh, với ngươi với ta đều không tốt. Có các đại thần chủ chính phụ tá ngươi, ta ở hay không cũng sẽ không có gì khác.”

Việt Lặc Cống vừa nghe sốt ruột nói: “Thế nhưng ta mới vừa yên vị, cần hoàng thúc mà. Hơn nữa, hoàng thúc là người thân duy nhất của ta. Một quốc gia không thể có hai chủ, đại Đông cũng có ba vị chủ nhân, giữa bọn họ không phải cũng rất yên ổn sao, hoàng thúc lại vì sao không thể ở lại Nữ Trinh chứ?” Chẳng lẽ nam nhân kia quan trọng như vậy, quan trọng đến mức hoàng thúc chịu vì y rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến đại Đông làm một vị “nam sủng” không có thân phận sao? Việt Lặc Cống rất tức giận.

Việt Lặc Vân Sơn không động đậy nói: “Giữa hoàng thượng và thái thượng hoàng của đại Đông là quan hệ cha con, ngươi ta lại là chú cháu. Ta ở lại Nữ Trinh, tất tạo thành chia làm hai phái trong triều đình, Nữ Trinh không dễ dàng cách xa chiến loạn, càng nên bảo hộ yên ổn tới không dễ này. Đừng quên, vị trí Nữ Trinh vương này là phụ vương ngươi dùng mạng của hắn đổi lấy. Đừng phụ mong đợi của phụ vương ngươi đối với ngươi. Lần này đi đại Đông, ta sẽ không trở lại.”

“Hoàng thúc!” Việt Lặc Cống bỗng nhiên đứng lên, “Ngươi không trở lại?!”

Với cái bộ dáng này của ngươi, ta sao có thể trở lại. Huống hồ, ta đối với nơi này, chỉ có oán và hận, lại sao bằng lòng ở lại chỗ này. Những lời này Việt Lặc Vân Sơn sẽ không nói cho Việt Lặc Cống, hắn chỉ tránh đi hai tay chìa ra của Việt Lặc Cống, nhàn nhạt nói: “Việt Lặc Cống, nếu không phải là bởi vì ngươi còn nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không trở về. Lúc trước, là phụ vương ngươi tự mình ‘áp giải’ ta đến đại Đông thông gia, đồng thời dùng tính mạng em gái ta để uy hiếp ta không được phản kháng. Nếu không phải trong lòng hoàng thượng đại Đông sớm đã có người, ta có lẽ đã chết ở đại Đông, ngươi bảo ta làm thế nào ở lại Nữ Trinh?”

Việt Lặc Vân Sơn nói xong, màu máu trên khuôn mặt Việt Lặc Cống trong nháy mắt rút đi, hoàng thúc…

“Việt Lặc Cống, làm một vị Nữ Trinh vương cho tốt đi, sứ mạng của ta, hẳn đã hoàn thành. Nếu ngươi thực sự coi ta là hoàng thúc ngươi, để ta an tâm đi đại Đông, trải qua cuộc sống chính ta muốn.”

Việt Lặc Vân Sơn cũng đã nói đến nước này, Việt Lặc Cống vương tọa vừa đến mông còn chưa có ngồi vững vàng đâu còn có thể nhiều lời. Lại nói quan hệ của Việt Lặc Vân Sơn và tam đệ Ngũ Tử Hoa của Lương hoàng đại Đông gã sớm đã biết được tại đại Đông, càng là chuyện Nữ Trinh quốc đều biết, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, gã cũng không có năng lực trêu chọc vị nhân vật lợi hại của đại Đông ấy.

Không nhìn sắc mặt rối rắm của Việt Lặc Cống, Việt Lặc Vân Sơn lưu lại một câu: “Ta còn có việc, cáo lui trước.” Liền không quay đầu lại mà đi. Một thoáng cửa đóng lại đó, Việt Lặc Cống mất mát thở hắt ra, gã cùng với hoàng thúc chung quy là không thể nào có cái gì.

Vừa rời khỏi thư phòng của Việt Lặc Cống, Việt Lặc Vân Sơn chạm mặt Ngũ Tử Hoa tới tìm hắn. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lập tức lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ có thể nói hoa nhường nguyệt thẹn, dường như trong nháy mắt sương lạnh quanh thân liền biến thành hoa thơm xuân ấm, các thủ vệ và người hầu quanh mình thấy vậy đều ngẩn tại đó, đã quên chính mình muốn làm cái gì.

Ngũ Tử Hoa trong mắt trầm xuống, lên xuống mấy bước liền đi tới trước mặt Việt Lặc Vân Sơn, thoải mái không e dè ôm người vào lòng, không để người ngoài thấy chút xíu mỹ mạo này nữa.

“Vân Sơn, bọn họ đều nhìn thấy.” Bất mãn.

Việt Lặc Vân Sơn chôn trong lòng Ngũ Tử Hoa lại là cười đến mức càng thêm vui vẻ, hắn thích bộ dáng Ngũ Tử Hoa khẩn trương vì hắn, thích mà lại quyến luyến. Dường như hắn là quan tâm duy nhất của người này, ai cũng kém. Mà chắc hẳn phải vậy, săn sóc và yêu thương mấy năm nay của Ngũ Tử Hoa với hắn cũng xác xác thực thực coi hắn thành duy nhất quan tâm.

“Tử Hoa, chúng ta vẫn là cùng nhau về đại Đông đi. Có ‘người nọ’, Nữ Trinh loạn không được.” Chủ yếu nhất chính là, thừa dịp tâm tư của Việt Lặc Cống đối với hắn còn chưa có nghiêm trọng như thế, hắn phải nhanh một chút dứt ra, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Vốn Ngũ Tử Hoa còn có chút do dự, nhưng sau khi chứng kiến sự si mê của những người ấy đối với Việt Lặc Vân Sơn vừa rồi y không do dự nữa, ôm Việt Lặc Vân Sơn liền đi về phía nơi ở của hai người, trong miệng nói: “Ngươi lưu lại ta không yên lòng, vẫn là cùng ta về đại Đông hơn. Vân Sơn, chúng ta an bài một chút, lần này trở lại sẽ không quay về nữa.”

“Được.”

Mặc Ngũ Tử Hoa khóa chặt mình trong ngực, khóe miệng Việt Lặc Vân Sơn là nụ cười hạnh phúc không thể che giấu.

Cùng ngày, Ngũ Tử Hoa liền đưa đi phong thư gấp cho đại ca, nói cho đại ca y muốn cùng Việt Lặc Vân Sơn về đại Đông, hơn nữa không trở lại nữa. Mà nguyên nhân, y cũng nói tỉ mỉ. Giờ khắc này, y sớm đã có thể hiểu được rất nhiều điểm đáng ngờ trên người đại ca năm đó, bây giờ xác nhận lúc đó đại ca và thái thượng hoàng quả thực như y suy đoán, y tin đại ca sẽ đồng ý y mang theo Việt Lặc Vân Sơn về đại Đông. Đại ca đã hạnh phúc, há có thể không tiếc tước hạnh phúc của huynh đệ nhà mình.

Sau khi gửi thư, Ngũ Tử Hoa liền cùng Việt Lặc Vân Sơn chuẩn bị để rời đi. Việt Lặc Vân Sơn muốn triệt để giao quyền thế trong tay cho Việt Lặc Cống, còn phải trấn an những đại thần có lo nghĩ với năng lực của Việt Lặc Cống ấy, quan trọng nhất là phải để Việt Lặc Cống quen thuộc sự vật Nữ Trinh quốc trước khi hắn rời đi. Đương nhiên, khi chỉ bảo Việt Lặc Cống Ngũ Tử Hoa đều tận lực ở bên cạnh Việt Lặc Vân Sơn, Việt Lặc Cống vừa nhìn thấy Việt Lặc Vân Sơn liền hai mắt tỏa sáng, hai má đỏ lên, y có thể yên tâm để Việt Lặc Vân Sơn chung đụng một mình với Việt Lặc Cống sao.

Việt Lặc Vân Sơn mặc dù cũng họ Việt Lặc, mẹ lại chẳng qua là một đầy tớ gái thấp hèn nhất. Việt Lặc Vân Sơn cùng em gái Việt Lặc Vân Tú nếu không phải bộ dáng đẹp, căn bản không có thể nào nhận được dòng họ Việt Lặc này. Mà cũng là bởi vì hai người bộ dáng đẹp, hai người vừa sinh ra vận mệnh đã bị quyết định, đó chính là dùng tướng mạo của bọn họ để đổi lấy lợi ích lớn nhất của vương thất Việt Lặc. Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da đều từng có sắc tâm đối với Việt Lặc Vân Tú, Việt Lặc Sở càng không bằng cầm thú cường bạo Việt Lặc Vân Tú, cũng bởi vậy Việt Lặc Vân Sơn khi Việt Lặc Sở quyết định đưa em gái đi hòa thân kìm lòng giúp em gái cùng người ngưỡng mộ trong lòng bỏ trốn, hắn thì thay thế em gái xuất giá. Nếu không phải Việt Lặc Vân Sơn biết võ, tính tình lại cương liệt, hắn cũng chạy không thoát ngấp nghé của Việt Lặc Sở.

Có cảnh ngộ như vậy, Việt Lặc Vân Sơn sao có thể có thiện cảm với Việt Lặc Cống vị vương tộc chính thống của Việt Lặc gia này. Hắn cũng không coi mình là người Việt Lặc gia. Mười mấy năm ở Nữ Trinh ấy, hắn cơ hồ xem như là bị giam lỏng trong vương cung, dù cho bị đưa đến đại Đông, hắn cũng là bị giam lỏng trong sân nho nhỏ ở góc đó. Nhưng mà hắn vạn vạn không ngờ, hắn sẽ gặp được Ngũ Tử Hoa ở nơi đó, cuộc đời hắn sẽ bởi vì Ngũ Tử Hoa mà phát sinh thay đổi lớn. Hắn thường thường sẽ nghĩ, nếu Ngũ Tử Hoa không thích hắn, vậy hai người đại Đông kia còn có thể cho hắn về Nữ Trinh hay không. Mỗi khi nghĩ tới đây, Việt Lặc Vân Sơn đều sẽ rùng mình, sau đó để Ngũ Tử Hoa dùng tình yêu của y nói cho hắn biết, hắn là tự do.

Ngũ Tử Hoa sau khi cùng Việt Lặc Vân Sơn trở lại Nữ Trinh mới biết thân thế đối phương, y vốn đã vô cùng yêu thương Việt Lặc Vân Sơn càng thề muốn cho Việt Lặc Vân Sơn hạnh phúc. Ngũ Tử Hoa làm được. Có lẽ y không bằng huynh trưởng y có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt như vậy, nhưng y dùng cánh tay của mình làm cho người y yêu hạnh phúc nghênh đón mỗi một lần mặt trời mọc trong trời đất y dựng lên. Việt Lặc Vân Sơn trở lại Nữ Trinh đối mặt đủ loại vấn đề khó khăn, mỗi một lần đều là Ngũ Tử Hoa ở phía sau hắn giải quyết khó khăn cho hắn, ngăn chặn những ánh mắt tham lam không có ý tốt ấy cho hắn. Cũng chính bởi vì có Ngũ Tử Hoa, Việt Lặc Vân Sơn mới có thể mặc ý dùng lạnh nhạt để đối mặt những người hắn không thích ấy.

Từ xưa đều nói, mỹ nhân xứng anh hùng. Việt Lặc Vân Sơn cũng không cho mình là mỹ nhân cần anh hùng để phụ trợ ấy, hắn muốn chỉ có nam tử săn sóc sẽ vì hắn đau lòng, sẽ vì hắn thương tâm, sẽ vì nụ cười của hắn mà cười, vì tức giận của hắn mà giận ấy. Hắn cho là mình sẽ không thích nam nhân, ai biết, hắn lại trốn không thoát cái lưới lớn dịu dàng Ngũ Tử Hoa giăng ra đó. Cho dù là khi hắn bị hạ dược thần chí hoàn toàn biến mất, người nọ đối với hắn cũng vẫn như châu báu dễ vỡ, cẩn thận che chở.

Hắn giấu giếm Ngũ Tử Hoa thân nam nhi của hắn, tuy không phải hắn mong muốn, nhưng hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Hắn cho rằng Ngũ Tử Hoa sẽ hận hắn, sẽ mắng hắn, thậm chí là đánh hắn. Nhưng không có. Người nọ không chỉ không có oán hắn hận hắn, còn nguyện ý cùng hắn, trông hắn, yêu hắn. Theo hắn đi tới Nữ Trinh xa xôi, chỉ vì không để hắn tịch mịch, đơn giản là không yên lòng hắn. Không có ai biết, chiếu thư với đại Đông yêu cầu Ngũ Tử Hoa đến Nữ Trinh để phụ tá chính mình ấy không phải hắn đưa ra, mà là Ngũ Tử Hoa yêu cầu. Ngày hắn rời khỏi đại Đông đó, người nọ nắm bàn tay lạnh buốt của hắn nói: “Một mình ngươi đến Nữ Trinh ta không yên lòng. Sau khi đến Nữ Trinh ngươi liền lấy danh nghĩa Nữ Trinh vương cho hoàng thượng một đạo chiếu thư, muốn ta đi Nữ Trinh phụ tá ngươi. Mặc dù ta có thể không giúp được ngươi cái gì, nhưng chung quy có thể che chở ngươi không bị người bắt nạt.”

Hắn muốn để người này đi cùng hắn, lại không mở miệng được, không ngờ người này lại sẽ chủ động yêu cầu.

“Vân Sơn, mặc kệ ngươi là Vân Sơn hay là Vân Tú, ta đều không bỏ ngươi xuống được. Đại ca đưa ngươi đến bên cạnh ta chính là đồng ý ngươi ta cùng một chỗ. Vân Sơn, ta có thể không cần con nối dõi, nhưng ta không thể không có ngươi. Ta khiến ngươi chịu không ít uất ức, đó là ta vô năng. Ta thề, sau này sẽ không khiến ngươi bị uất ức, ta thề.”

Đáng giá, có thể nghe thấy những lời này của người này, cái gì cũng đáng giá.

“Tử Hoa, ta chờ ngươi đến Nữ Trinh.”

“Ta nhất định sẽ đi, chờ ta, cẩn thận tất cả.”

Không nỡ buông đôi tay cực nóng của người nọ ra, hắn lên xe ngựa trở về Nữ Trinh. Vân Tú, ca ca, cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Vân Tú… Muội có thể không cần lại lo lắng cho ta. Ta, yêu y, y cũng, yêu ta. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 4”

Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 3

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ tam chương

Quả nhiên như mọi người suy đoán, Phạm lão thái thái khóc đủ nửa tháng, đây là Ngũ Tử Ngang và tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu vừa dỗ vừa khuyên mới khiến lão thái thái miễn cưỡng không khóc nữa. Nhưng mà không khóc chẳng qua là không rơi nước mắt nữa, lão thái thái vừa nhìn thấy Tần Gia Hựu vẫn sẽ không kìm được đỏ vành mắt, Tần Gia Hựu thấy vậy cứ nhìn thấy lão thái thái là muốn trốn, ngộ nhỡ lão thái thái khóc tổn thương thân thể, vậy bé chẳng phải là tội nhân?

Thật ra Tần Gia Hựu cũng không vì mình không thể nói ra thân thế mà tủi thân, vả lại bé cũng không dám tủi thân. Phụ hoàng bé mạo hiểm lớn như thế sinh hạ bé, nếu bé còn dám tủi thân, không phải đáng đánh đòn sao. Đương nhiên, phụ hoàng bé sẽ không đánh bé, sẽ vứt bé vào trong miệng hổ lang để bé tự sinh tự diệt, hơn nữa còn không cho phép cha bé cứu bé. Còn miệng hổ lang chỉ chính là ai, đương nhiên là đám đại thần cũng không nhớ được mặt mũi ra sao trên triều đình kia, đám thần có thể phiền chết đọc chết bé, đem một đống thứ nào là tổ chế, lễ pháp, quy củ vân vân vô số đè chết bé.

A a, đề tài kéo xa rồi. Lại quay về phía Phạm lão thái thái. Mặc dù Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế từng lần một bảo đảm với cụ cô của mình bé không tủi thân chút nào vân vân, nhưng Phạm lão thái thái nghe vào tai lại càng thêm đau lòng, càng thêm phẫn nộ. Đau lòng đương nhiên là đau lòng thái thượng hoàng và tiểu hoàng thượng bị uất ức, phẫn nộ đương nhiên là phẫn nộ thằng nhóc nào đó lại có thể nhẫn tâm gạt bà nhiều năm như thế khiến bà không thể tận tâm tận lực chăm sóc tiểu hoàng thượng. Mặc dù Tần Ca chặn phần lớn trách nhiệm lên người mình, nhưng Phạm lão thái thái lại nỡ oán trách Tần Ca sao, nhất định là xả cơn tức lên người Ngũ Tử Ngang.

Vì thế, Phạm lão thái thái đã ở trong cung mỗi lần vừa nhìn thấy Ngũ Tử Ngang là không có cách nào cho y vẻ mặt hòa nhã, vừa nhìn thấy Tần Ca và Tần Gia Hựu liền không nhịn được kéo đến bên người hỏi han ân cần một phen, hơn nữa sai người lấy tới thứ ngon. Phạm lão thái thái thậm chí cầm lên kim chỉ đã bỏ xuống bao nhiêu năm, nói thế nào cũng phải may một bộ quần áo cho tiểu hoàng đế và Tần Ca trước khi xuống mồ. Ngũ Tử Ngang khuyên không được, Tần Ca khuyên không được, Tần Gia Hựu càng khuyên không được.

Trong phòng ngủ, Ngũ Tử Ngang toàn thân hư thoát nằm trên chân Tần Ca cầu an ủi. Từ sau khi nói cho bà cô thân thế nhi tử, Ngũ Tử Ngang liền không một ngày tử tế. Phạm lão thái thái lần này là thực sự tức giận, ngày thường bà thương yêu Ngũ Tử Ngang nhất, bây giờ nhìn thấy y chính là một trận dạy dỗ, mà Ngũ Tử Ngang còn không dám trốn, mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn thỉnh an bà cô, cùng ăn cơm với bà cô, ngươi nói cuộc sống của y có thể dễ chịu sao.

Đối với đau khổ của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cũng không có cách nào. Lão thái thái sẽ không bất mãn với hắn, vậy Ngũ Tử Ngang cũng chỉ có thể nhận lấy một phần lửa giận của lão thái thái thay hắn. Nhưng thấy Ngũ Tử Ngang chịu chết như thế, Tần Ca ngoài bất đắc dĩ còn có chút hớn hở xem kịch vui, ai kêu người này lưu manh như thế, có người trị trị y cũng rất tốt.

“Ôi, cũng không biết bà cô khi nào có thể hết giận, tiếp tục như vậy nữa ta sợ thân thể bà không chịu nổi.”

Tần Ca lật một trang sách trên tay, thần sắc thảnh thơi nói: “Lão thái thái đây là vui vẻ, qua đợt này là được rồi, bảo Tử Quân năng đi dỗ dỗ bà.” Nói xong, hắn buông sách, nhìn Ngũ Tử Ngang nói: “Tử Quân theo họ ta, ta còn tưởng lão thái thái sẽ thất vọng, không ngờ lão thái thái lại kích động như thế.”

Ngũ Tử Ngang cười cười: “Ta đã nói với bà cô chuyện vị đại sư kia. Bà cô mặc dù tiếc nuối Tử Quân không có theo họ ta, nhưng chung quy vẫn hơn Ngũ gia không hậu duệ chứ. Sau này bảo Điệp Y bọn nó kén chồng ở rể, Ngũ gia không phải là có hậu rồi?”

Tần Ca cầm sách lên: “Ta cũng thật đúng là đã quên hai nha đầu kia có thể chọn rể.”

“Đây là lão thái thái nói.”

Nhấp một ngụm trà, Tần Ca quẳng một câu: “Chuyện ngươi làm Lương hoàng này dự đoán đã truyền tới Quan Tây đi, Tử Anh không phải đồ ngốc, ngươi không sợ hắn hận ngươi? Ngươi thế nhưng lợi dụng nữ nhân của hắn.”

Ngũ Tử Ngang không hề gì nói: “Ta đâu có lợi dụng nữ nhân của hắn. Nếu hắn trước khi ta thành thân với Liễu Song nói cho ta biết hắn thích Liễu Song, ta tuyệt đối sẽ tác thành hắn. Chuyện năm đó có nhiều bất đắc dĩ, ta nghĩ Tử Anh sau khi biết chuyện này nhất định sẽ về kinh, ta sẽ nói rõ ràng với hắn và Liễu Song. Lại nói cũng nhiều năm như thế rồi, mặc kệ ta làm cái gì, ta người đại ca này luôn là vì tốt cho hắn, hắn cũng không thể không rõ.”

“Ngươi không chuẩn bị điều Tử Anh trở lại kinh thành?”

Ngũ Tử Ngang thở hắt ra: “Muốn thì muốn, nhưng vẫn còn có chút lo ngại. Có Tử Anh ở Quan Tây kiềm chế Đột Quyết, ta rất yên tâm, mặt khác Liễu Song dẫu sao từng là Lương vương phi, trở lại kinh thành chung quy không thiếu được một vài câu nói không đâu, ở Quan Tây bọn họ cũng tự tại hơn. Chẳng qua là Quan Tây dù sao không thể so với kinh thành, hai nha đầu ở nơi đó cũng là chịu khổ.”

Tần Ca sẽ không vì Liễu Song và hai nha đầu kia mà không vui nữa, nghe Ngũ Tử Ngang nói như thế xong, hắn thản nhiên nói: “Nếu Tử Anh về kinh, ngươi hỏi thử ý hắn xem sao, hai nha đầu qua mấy năm nữa cũng nên lấy chồng, bọn chúng là con gái Ngũ gia, lại là hai vị quận chúa duy nhất của đại Đông, Quan Tây cũng không có nam tử có thể xứng với thân phận của bọn chúng. Mặt khác, nếu muốn kén chồng ở rể, những sĩ tử hàn môn tại vịnh xuân yến hẳn là lựa chọn không tồi.”

Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: “Ta sẽ nói với Tử Anh. Hôn sự mà hai nha đầu không thể qua loa.”

Tần Ca biết Ngũ Tử Ngang luôn có một chút áy náy đối với Liễu Song, đương nhiên muốn bồi thường lên hai nha đầu, quan trọng nhất là lão thái thái lớn tuổi, cũng nên để Tử Anh bọn họ trở về cùng lão thái thái, miễn cho bọn họ để lại tiếc nuối. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 3”

Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 2

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ nhị chương

Nhiếp chính vương phủ, Phạm lão thái thái cũng đã nhận được tin tức thì cả người đều bối rối. Đối với chuyện lão tam Ngũ Tử Hoa và Nữ Trinh vương thì bà biết. Lão thái thái sống bao nhiêu năm như thế rồi, dù cho đau lòng Ngũ Tử Hoa không thể lưu lại con nối dõi vì Ngũ gia, nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng bà tuyệt đối không ngờ, thậm chí chưa từng nghĩ theo hướng đó, lão đại Ngũ Tử Ngang bà luôn vì thế mà kiêu ngạo, thích nhất lại có quan hệ như vậy với thái thượng hoàng. Mà màn bức vua thoái vị của Ngũ Tử Ngang năm đó cũng chỉ là có thể ở gần thái thượng hoàng.

Phạm lão thái thái rất kinh ngạc rất kinh ngạc. Có thương cảm thì ra là thế, cũng có thở dài thì ra là thế, cũng có an lòng thì ra là thế. Trước mặc kệ Ngũ Tử Ngang vì sao vẫn gạt bà, chỉ cần nghĩ sẽ không còn ai đâm chọc sau lưng Ngũ Tử Ngang, nói y là nịnh thần bất trung bất nghĩa, trong lòng Phạm lão thái thái liền thoải mái không ít. Còn lại, bà sẽ chờ Ngũ Tử Ngang đến giải thích với bà đi.

Phạm lão thái thái rất hiểu đứa cháu họ này. Quả nhiên, sáng sớm ngày mười sáu tháng giêng, đoàn xe oai nghiêm dừng ở nhiếp chính vương. Thánh chỉ vừa mới hạ, hoành phi của nhiếp chính vương phủ còn cao cao treo trên cửa phủ, có điều bảo khi nào mới đổi, không ai gấp cái này. Trên xe ngọc của “nguyên” nhiếp chính vương, Ngũ Tử Ngang vừa mới giải nhiệm chức nhiếp chính vương chậm rãi từ trên xe bước xuống, sau đó đứng bên cạnh xe ngửa đầu nhìn cái hoành phi kia trên vương phủ.

Từ khi y từ Lương châu trở lại kinh thành tới nay, hoành phi trên cửa phủ y từ Lương vương phủ biến thành Lương Ngũ Hiền vương phủ, lại từ Lương Ngũ Hiền vương phủ biến thành nhiếp chính vương phủ, từ hôm nay trở đi, nhiếp chính vương phủ này lại sẽ thay đổi. Ánh mắt lóe lóe, Ngũ Tử Ngang chậm rãi bước chân. Cửa lớn vương phủ sớm đã mở ra, mọi người bên trong phủ như cũ quỳ hai bên nghênh tiếp chủ nhân.

“Lương hoàng giá đáo —“

Theo tiếng hô to này, bất kể là người trong phủ hay là ngoài phủ đều không khỏi run rẩy một cái. Phạm lão thái thái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, từng được hạ chỉ miễn quỳ ngự tiền chống chiếc gậy đầu rồng của bà sốt ruột nhìn đứa nhỏ đi về phía bà. Đứa bé kia bây giờ đã trên vạn vạn người, nhưng trong mắt bà, chính là đứa bé ngoan hiếu thuận, ôn hòa. Dù cho có vô số người thóa mạ y, hiểu lầm y, bà cũng chưa bao giờ hoài nghi chân thành của đứa bé này đối với hoàng thượng, đối với đại Đông. Đứa bé này, quả nhiên không có khiến bà thất vọng, không có khiến liệt tổ liệt tông Ngũ gia thất vọng.

“Bà cô.” Ngũ Tử Ngang sải bước tiến lên hai tay đỡ lấy lão phụ nhân trước mặt, nụ cười trên mặt giống như không chột dạ chút nào của tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu khi làm chuyện xấu bị phụ thân bắt quả tang.

Phạm Ngũ thị ngửa đầu nhìn Ngũ Tử Ngang, sau hơn nửa ngày, bà dùng sức vỗ vỗ cánh tay Ngũ Tử Ngang, vừa tức lại bất đắc dĩ nói câu: “Ngươi đứa nhỏ này.”

Gọi người quỳ đứng dậy, Ngũ Tử Ngang nói: “Bà cô, ta là tới đón người vào cung.”

Muốn nói lại thôi, nhưng chung quy, Phạm Ngũ thị vẫn dứt bỏ kiên trì ngày trước, gật gật đầu: “Được.”

Sai người đi thu xếp đồ của bà cô, Ngũ Tử Ngang đỡ bà cô ra khỏi vương phủ, lại đỡ bà cô lên xe. Màn xe buông, có người kêu: “Lương hoàng hồi cung —“

“Lương hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —“

Không biết là ai ở trong đám người hô một tiếng, các lão bách tính vốn còn không biết nên hô thiên tuế hay là vạn tuế lập tức phục lạy hô lớn theo. Nghe tiếng la ngoài xe, Phạm Ngũ thị nhìn về phía đứa nhỏ bên người, tâm trạng chấn động. Ngũ gia bọn họ, vậy mà cũng có một vị “hoàng đế”. Mắt Phạm lão thái thái đã rơm rớm.

“Bà cô, dù cho cha biết chuyện của ta và thái hoàng, nghe thấy mấy tiếng la này, hắn cũng sẽ không trách ta.” Cha không chỉ sẽ không trách y, còn có thể chúc phúc y chứ.

Phạm Ngũ thị lau lau mắt, hai tay nhăn nheo có đồi mồi nắm thật chặt bàn tay Ngũ Tử Ngang, không nhịn được gật đầu: “Sẽ không sẽ không, cha ngươi chỉ sẽ vui mừng, chỉ sẽ vui mừng. Tử Ngang, ngươi bây giờ không chỉ là làm rạng rỡ tổ tông, mà là khiến Ngũ gia chúng ta cũng lưu danh trên sử sách. Bà cô có thể tại sinh thời nhìn thấy mỗi một người các ngươi đều tiền đồ như thế, bà cô chết cũng nhắm mắt.” Nhưng có phải có được tất có mất hay không. Vinh dự của Ngũ gia không tiền khoáng hậu, nhưng huyết mạch của Ngũ gia cũng theo đó chặt đứt.

“Bà cô, trong tháng giêng cũng không thể nhắc tới việc này.” Ngũ Tử Ngang nhìn thấu một tia tiếc nuối bà cô nỗ lực che giấu kia, cũng hiểu bà cô đang tiếc nuối cái gì. Lau đi giọt lệ ở khóe mắt bà cô, Ngũ Tử Ngang không giải thích vào lúc này, chỉ nói: “Bà cô, lần này người có thể an an tâm tâm ở trong cung đi. Thái hoàng và Tử Quân đều hi vọng người có thể ở trong cung.”

Phạm Ngũ thị nắm tay Ngũ Tử Ngang, đồng ý.

Dọc theo đường đi liền không có nhiều lời cái gì, dù sao bên ngoài có không ít tai mắt. Xe ngọc trực tiếp chạy vào cửa chính hoàng cung, dừng lại ở lối vào hậu cung. Ngũ Tử Ngang đỡ bà cô xuống xe, lại ngồi lên kiệu mềm.

Không phải là lần đầu tiên tiến cung, trước đây Ngũ Tử Ngang và Tần Ca có việc phải rời kinh, có khi không tiện trông Tần Gia Hựu, Phạm Ngũ thị sẽ tiến cung trông nom tiểu hoàng đế. Nhưng lúc này đây tiến cung, tâm tình Phạm Ngũ thị lại hoàn toàn bất đồng. Bà một bà già thân thể sắp chôn dưới đất thậm chí có một ngày có thể công khai vào ở hoàng cung, Phạm lão thái thái không biết trên người có bao nhiêu vinh dự vẫn cảm giác mình đang nằm mơ, quá không chân thực.

“Nhân Tâm đường đến — “

Phạm lão thái thái bỗng nhiên hoàn hồn, thời gian nghĩ ngợi lung tung này Nhân Tâm đường vậy mà đã đến. Có người xốc mành lên, Phạm lão thái thái lập tức cười: “Hoàng thượng.”

“Cụ cô.” Hoàng thượng Tần Gia Hựu tự mình ra đón người, cũng làm Phạm Ngũ thị bị kích động vui mừng vô cùng. Đỡ cụ cô xuống kiệu, biểu tình trên mặt Tần Gia Hựu bị bắt buộc hôm nay không được chạy loạn rất ngoan rất ngoan, phụ phụ hôm nay hình như có chuyện quan trọng muốn làm, bé nhất định phải ngoan, nếu không phụ phụ dưới cơn nóng giận không cho phụ thân quản bé, bé sẽ xong đời.

“Tử Quân.”

“Cha.”

Tần Gia Hựu rất tự nhiên hô tiếng, cũng lộ ra nụ cười vui mừng nhìn thấy phụ thân. Nhìn một màn này, trong lòng Phạm lão thái thái lại lần nữa dâng lên một luồng tiếc nuối, thậm chí nghiêm trọng hơn so với dĩ vãng. Ngũ Tử Ngang đã là “thái hậu”, càng không thể có thể có con nối dõi của chính mình. Phạm lão thái thái trước đây còn có thể an ủi mình, giờ khắc này, bà chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.

“Tử Quân, đỡ cụ cô vào phòng.”

“Cụ cô, vào phòng đi, phụ phụ cũng ở đó đấy.”

“Hoàng thượng…”

Yêu thương nắm tay Tần Gia Hựu, Phạm Ngũ thị theo hai cha con dìu đi vào nhà chính Nhân Tâm đường. Trong Nhân Tâm đường, Ôn Quế, Khổng Tắc Huy, Thân Mộc, Diêm Nhật bốn vị tâm phúc của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đều có mặt. Sau khi Phạm lão thái thái được đỡ vào thư phòng của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang, Ôn Quế giật nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thái hoàng và vương gia, a, và Lương hoàng không phải là muốn nói rõ chứ.”

Y hỏi mơ hồ, Khổng Tắc Huy lại nghe được rõ ràng, mắt híp xuống, hắn thấp giọng nói: “Khó nói. Việc này chắc chắn phải để lão thái thái biết. Nếu không Lương hoàng cũng sẽ không yêu cầu tiểu quỷ và thị vệ ngoài Nhân Tâm đường toàn bộ rút lui, nhìn điệu bộ, cũng giống như là muốn nói chuyện gì không thể để cho người ngoài biết.”

Ôn Quế nhìn về phía Diêm Nhật đứng ở cửa phòng ngủ của hoàng thượng, nghĩ nghĩ vẫn là thôi. Tên kia dù cho biết cũng sẽ không nói. Chỉ cần dính dáng đến chuyện của hoàng thượng, Diêm Nhật tuyệt đối là người chân thành nhất.

“Ôn Quế, các ngươi đều lui ra đi.” Bên trong thư phòng truyền ra tiếng Ngũ Tử Ngang. Tim gan Ôn Quế và Khổng Tắc Huy run run, vội vàng rời đi, cũng càng thêm cảm giác mình đã đoán đúng.

Trong thư phòng, ngay trước mặt bà cô, Ngũ Tử Ngang lần đầu tiên không cần cấm kỵ ôm eo Tần Ca, một tay kia thì ôm trên bả vai nhi tử. Trông bộ dáng ấm áp ba người này ở bên nhau, trong lòng Phạm Ngũ thị lộp bộp một tiếng.

Nhìn Tần Ca và nhi tử một cái, Ngũ Tử Ngang hít sâu một hơi, nói: “Bà cô, ta và Tần Ca có tình cảm với nhau nhiều năm, lại khổ nỗi ngăn cách quân thần. Hôm nay rốt cuộc có thể chiêu cáo thiên hạ, có chuyện, ta cũng không muốn lại gạt bà cô.”

Ngũ Tử Ngang nói là “Tần Ca”, không phải “thái thượng hoàng”, Phạm Ngũ thị nắm chặt gậy, không khỏi có chút căng thẳng. Ba người này ngồi cùng một chỗ, Phạm Ngũ thị chỉ cảm thấy hoàng thượng Tần Gia Hựu đều giống hai người.

Ôm chặt nhi tử, Ngũ Tử Ngang khàn giọng nói: “Bà cô, Gia Hựu… là nhi tử của ta, thân sinh nhi tử.”

“A!” Phạm Ngũ thị lại hít một hơi khí lạnh, sau đó bà kinh ngạc nhìn về phía thái thượng hoàng, thái thượng hoàng chẳng lẽ đẩy nhi tử của Tử Ngang lên ngôi vua?! Phạm Ngũ thị hoa mắt. Mà câu nói tiếp theo của Ngũ Tử Ngang, trực tiếp chấn gậy gậy đầu rồng trong tay bà rơi xuống đất.

“Tử Quân… là Tần Ca sinh cho ta, là cốt nhục của Tần Ca và ta.”

“Ầm!”

Trong óc Phạm lão thái thái ong một tiếng, cái gì cũng nghe không được, chỉ nhớ rõ một câu nói: “Tử Quân… là Tần Ca sinh cho ta, là cốt nhục của Tần Ca và ta.”

Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế luôn luôn hiểu xem sắc mặt người lần này lại không biết thế nào, dường như còn cảm thấy cụ cô của bé bị làm cho sợ chưa đủ triệt để, bé trề trề môi, mềm nhũn nói: “Cụ cô, người xem mũi con giống cha như đúc.”

Trước mắt trắng lòa của Phạm lão thái thái đột nhiên xuất hiện hai cái mũi, một là của Tần Gia Hựu, một là của Ngũ Tử Ngang. Bên cạnh thêm một người, người nọ ôm bà.

“Bà cô, người tỉnh táo một chút, ngàn vạn đừng bị dọa.” Là Ngũ Tử Ngang.

Có thể không bị dọa sao! Có thể không bị dọa sao! Có thể không bị dọa sao! Phạm Ngũ thị ngẩn ngơ quay đầu, miệng mở, lại không nói nên lời. Đây đây đây, đây rốt cuộc là thế nào chứ! Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 2”