Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ tam chương
Quả nhiên như mọi người suy đoán, Phạm lão thái thái khóc đủ nửa tháng, đây là Ngũ Tử Ngang và tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu vừa dỗ vừa khuyên mới khiến lão thái thái miễn cưỡng không khóc nữa. Nhưng mà không khóc chẳng qua là không rơi nước mắt nữa, lão thái thái vừa nhìn thấy Tần Gia Hựu vẫn sẽ không kìm được đỏ vành mắt, Tần Gia Hựu thấy vậy cứ nhìn thấy lão thái thái là muốn trốn, ngộ nhỡ lão thái thái khóc tổn thương thân thể, vậy bé chẳng phải là tội nhân?
Thật ra Tần Gia Hựu cũng không vì mình không thể nói ra thân thế mà tủi thân, vả lại bé cũng không dám tủi thân. Phụ hoàng bé mạo hiểm lớn như thế sinh hạ bé, nếu bé còn dám tủi thân, không phải đáng đánh đòn sao. Đương nhiên, phụ hoàng bé sẽ không đánh bé, sẽ vứt bé vào trong miệng hổ lang để bé tự sinh tự diệt, hơn nữa còn không cho phép cha bé cứu bé. Còn miệng hổ lang chỉ chính là ai, đương nhiên là đám đại thần cũng không nhớ được mặt mũi ra sao trên triều đình kia, đám thần có thể phiền chết đọc chết bé, đem một đống thứ nào là tổ chế, lễ pháp, quy củ vân vân vô số đè chết bé.
A a, đề tài kéo xa rồi. Lại quay về phía Phạm lão thái thái. Mặc dù Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế từng lần một bảo đảm với cụ cô của mình bé không tủi thân chút nào vân vân, nhưng Phạm lão thái thái nghe vào tai lại càng thêm đau lòng, càng thêm phẫn nộ. Đau lòng đương nhiên là đau lòng thái thượng hoàng và tiểu hoàng thượng bị uất ức, phẫn nộ đương nhiên là phẫn nộ thằng nhóc nào đó lại có thể nhẫn tâm gạt bà nhiều năm như thế khiến bà không thể tận tâm tận lực chăm sóc tiểu hoàng thượng. Mặc dù Tần Ca chặn phần lớn trách nhiệm lên người mình, nhưng Phạm lão thái thái lại nỡ oán trách Tần Ca sao, nhất định là xả cơn tức lên người Ngũ Tử Ngang.
Vì thế, Phạm lão thái thái đã ở trong cung mỗi lần vừa nhìn thấy Ngũ Tử Ngang là không có cách nào cho y vẻ mặt hòa nhã, vừa nhìn thấy Tần Ca và Tần Gia Hựu liền không nhịn được kéo đến bên người hỏi han ân cần một phen, hơn nữa sai người lấy tới thứ ngon. Phạm lão thái thái thậm chí cầm lên kim chỉ đã bỏ xuống bao nhiêu năm, nói thế nào cũng phải may một bộ quần áo cho tiểu hoàng đế và Tần Ca trước khi xuống mồ. Ngũ Tử Ngang khuyên không được, Tần Ca khuyên không được, Tần Gia Hựu càng khuyên không được.
Trong phòng ngủ, Ngũ Tử Ngang toàn thân hư thoát nằm trên chân Tần Ca cầu an ủi. Từ sau khi nói cho bà cô thân thế nhi tử, Ngũ Tử Ngang liền không một ngày tử tế. Phạm lão thái thái lần này là thực sự tức giận, ngày thường bà thương yêu Ngũ Tử Ngang nhất, bây giờ nhìn thấy y chính là một trận dạy dỗ, mà Ngũ Tử Ngang còn không dám trốn, mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn thỉnh an bà cô, cùng ăn cơm với bà cô, ngươi nói cuộc sống của y có thể dễ chịu sao.
Đối với đau khổ của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cũng không có cách nào. Lão thái thái sẽ không bất mãn với hắn, vậy Ngũ Tử Ngang cũng chỉ có thể nhận lấy một phần lửa giận của lão thái thái thay hắn. Nhưng thấy Ngũ Tử Ngang chịu chết như thế, Tần Ca ngoài bất đắc dĩ còn có chút hớn hở xem kịch vui, ai kêu người này lưu manh như thế, có người trị trị y cũng rất tốt.
“Ôi, cũng không biết bà cô khi nào có thể hết giận, tiếp tục như vậy nữa ta sợ thân thể bà không chịu nổi.”
Tần Ca lật một trang sách trên tay, thần sắc thảnh thơi nói: “Lão thái thái đây là vui vẻ, qua đợt này là được rồi, bảo Tử Quân năng đi dỗ dỗ bà.” Nói xong, hắn buông sách, nhìn Ngũ Tử Ngang nói: “Tử Quân theo họ ta, ta còn tưởng lão thái thái sẽ thất vọng, không ngờ lão thái thái lại kích động như thế.”
Ngũ Tử Ngang cười cười: “Ta đã nói với bà cô chuyện vị đại sư kia. Bà cô mặc dù tiếc nuối Tử Quân không có theo họ ta, nhưng chung quy vẫn hơn Ngũ gia không hậu duệ chứ. Sau này bảo Điệp Y bọn nó kén chồng ở rể, Ngũ gia không phải là có hậu rồi?”
Tần Ca cầm sách lên: “Ta cũng thật đúng là đã quên hai nha đầu kia có thể chọn rể.”
“Đây là lão thái thái nói.”
Nhấp một ngụm trà, Tần Ca quẳng một câu: “Chuyện ngươi làm Lương hoàng này dự đoán đã truyền tới Quan Tây đi, Tử Anh không phải đồ ngốc, ngươi không sợ hắn hận ngươi? Ngươi thế nhưng lợi dụng nữ nhân của hắn.”
Ngũ Tử Ngang không hề gì nói: “Ta đâu có lợi dụng nữ nhân của hắn. Nếu hắn trước khi ta thành thân với Liễu Song nói cho ta biết hắn thích Liễu Song, ta tuyệt đối sẽ tác thành hắn. Chuyện năm đó có nhiều bất đắc dĩ, ta nghĩ Tử Anh sau khi biết chuyện này nhất định sẽ về kinh, ta sẽ nói rõ ràng với hắn và Liễu Song. Lại nói cũng nhiều năm như thế rồi, mặc kệ ta làm cái gì, ta người đại ca này luôn là vì tốt cho hắn, hắn cũng không thể không rõ.”
“Ngươi không chuẩn bị điều Tử Anh trở lại kinh thành?”
Ngũ Tử Ngang thở hắt ra: “Muốn thì muốn, nhưng vẫn còn có chút lo ngại. Có Tử Anh ở Quan Tây kiềm chế Đột Quyết, ta rất yên tâm, mặt khác Liễu Song dẫu sao từng là Lương vương phi, trở lại kinh thành chung quy không thiếu được một vài câu nói không đâu, ở Quan Tây bọn họ cũng tự tại hơn. Chẳng qua là Quan Tây dù sao không thể so với kinh thành, hai nha đầu ở nơi đó cũng là chịu khổ.”
Tần Ca sẽ không vì Liễu Song và hai nha đầu kia mà không vui nữa, nghe Ngũ Tử Ngang nói như thế xong, hắn thản nhiên nói: “Nếu Tử Anh về kinh, ngươi hỏi thử ý hắn xem sao, hai nha đầu qua mấy năm nữa cũng nên lấy chồng, bọn chúng là con gái Ngũ gia, lại là hai vị quận chúa duy nhất của đại Đông, Quan Tây cũng không có nam tử có thể xứng với thân phận của bọn chúng. Mặt khác, nếu muốn kén chồng ở rể, những sĩ tử hàn môn tại vịnh xuân yến hẳn là lựa chọn không tồi.”
Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: “Ta sẽ nói với Tử Anh. Hôn sự mà hai nha đầu không thể qua loa.”
Tần Ca biết Ngũ Tử Ngang luôn có một chút áy náy đối với Liễu Song, đương nhiên muốn bồi thường lên hai nha đầu, quan trọng nhất là lão thái thái lớn tuổi, cũng nên để Tử Anh bọn họ trở về cùng lão thái thái, miễn cho bọn họ để lại tiếc nuối.
※
Nhiếp chính vương biến thành hoàng hậu của thái thượng hoàng không nói, còn bị thái thượng hoàng phong làm Lương hoàng, không chỉ kinh thành nổ tung, nơi tin tức này đi qua cũng là một trận gà bay chó sủa. Thế tất, khi Ngũ Tử Anh nhìn thấy phong thư gấp từ kinh thành ấy, dù là hắn vị đại tướng quân Quan Tây điềm tĩnh tràn đầy cũng đủ ngẩn ra hơn nửa ngày.
Nghe nói kinh thành tới thư gấp, tựa hồ là chuyện khủng khiếp, Liễu Song đầu tiên nghĩ đến chính là bà cô đã xảy ra chuyện. Bà cô năm nay đã tám mươi sáu, nàng mấy ngày trước còn thương lượng với Ngũ Tử Anh đưa thư tới kinh thành, bảo nhiếp chính vương điều Ngũ Tử Anh trở lại kinh thành, làm tròn chữ hiếu. Cho nên vừa nghe là thư gấp từ kinh thành, Liễu Song cũng rất lo lắng có phải thân thể bà cô có vấn đề gì hay không. Đối với lão thái thái, Liễu Song là cảm kích đồng thời biết ơn. Nếu không phải là bà cô vẫn che chở nàng, dưới tình huống như lúc đó, nàng có lẽ đã chết phía dưới miệng đời đáng sợ.
Vì thế Liễu Song vừa vào thư phòng liền nhìn thấy phu quân ngẩn ngơ đứng ở nơi đó trừng thư trong tay, nàng cấp bách bước lên phía trước dò hỏi: “Anh, xảy ra chuyện gì? Có phải phía bà cô…”
Ngũ Tử Anh chậm rãi ngẩng đầu, một tay ôm Liễu Song, một tay đưa thư qua. Thấy hắn như vậy, Liễu Song càng lo lắng hơn, vội vàng cầm lấy thư. Mà sau khi nàng xem xong, nàng cũng sững sờ tại chỗ giống như Ngũ Tử Anh, thư trên tay bay xuống đất.
Lúc này, Ngũ Tử Anh đã hoàn hồn. Hắn khom lưng nhặt lá thư này lên, khàn giọng nói: “Nói cho Điệp Y và La Y, chúng ta phải về kinh.”
“Anh?” Trong lòng Liễu Song không yên, vì lá thư này, vì suy đoán nào đó sau khi đọc xong lá thư này.
Ngũ Tử Anh sớm đã tâm ý tương thông với Liễu Song đương nhiên nhìn thấu thương cảm của nàng, ôm nàng nói: “Lần này về kinh, ta sẽ tìm đại ca hỏi rõ ràng.”
Liễu Song cắn môi, chôn mình trong lồng ngực dày rộng của Ngũ Tử Anh, mặc dù nàng bây giờ rất hạnh phúc, nhưng có một việc, nàng lại thủy chung không thể tiêu tan.
Hai người ôm nhau rất lâu trong thư phòng, Liễu Song bình ổn một chút liền đi tìm con gái. Ngũ Tử Anh lại suy nghĩ một mình trong thư phòng một lát, sau đó sai người gọi Khoa Thấm Khả Thập tới. Năm tháng trước, Khoa Thấm Khả Thập bị Ngũ Tử Ngang phái người đưa đến chỗ Quan Tây của Ngũ Tử Anh, Ngũ Tử Anh trước đó đã thương lượng với đại ca việc này tạm thời để Khoa Thấm Khả Thập ở lại trong phủ của mình. Với thân phận và năng lực hiện nay của Khoa Thấm Khả Thập còn chưa đủ để trở lại Đột Quyết, Ngũ Tử Anh để hắn tại Quan Tây thứ nhất là cho y từng bước tiếp xúc với mấy vị thủ lĩnh bộ lạc Đột Quyết, thứ hai cũng là hoàn thành một việc mà Ngũ Tử Ngang dặn dò, đó chính là để Khoa Thấm Khả Thập lưu lại con nối dõi.
Ngũ Tử Ngang sớm đã sai người tìm được nữ nhân, mặc dù Khoa Thấm Khả Thập không muốn, nhưng vì hạnh phúc tương lai của y và người nào đó, cũng vì sau này có thể càng thêm vững chắc thống nhất Đột Quyết, y vẫn là tiếp nhận năm thiếu nữ Đột Quyết Ngũ Tử Ngang tìm cho y ấy. Trước khi trở lại Đột Quyết, Khoa Thấm Khả Thập trước tiên làm ngựa đực một trận. Cũng may trong năm thiếu nữ đã có ba vị có thai, nếu không Khoa Thấm Khả Thập nhất định sẽ nhịn không được chạy trở lại kinh thành hủy bỏ giao dịch này với Ngũ Tử Ngang.
Khoa Thấm Khả Thập rất nhanh đã tới. Y rất nỗ lực, dù Ngũ Tử Anh không có dặn dò y chuyện gì y cũng sẽ tự mình tìm việc để làm. Đối với Khoa Thấm Khả Thập mà nói y không có nhiều thời giờ như vậy, y muốn trong thời gian ngắn nhất làm cho mình mạnh mẽ đến có thể trở thành vương của Đột Quyết, có thể khiến người kia cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh y.
Mục đích Ngũ Tử Anh gọi Khoa Thấm Khả Thập tới chính là nói cho y biết hắn phải trở lại kinh thành, Khoa Thấm Khả Thập lập tức có chút lo lắng: “Đại tướng quân khi nào trở về?”
Ngũ Tử Anh đi rồi vậy hắn làm sao bây giờ?
Ngũ Tử Anh trầm giọng nói: “Sau khi ta về kinh phó tướng của ta vẫn sẽ tiếp tục phụ tá ngươi. Mấy tháng nay ngươi đối với tình hình mỗi bộ lạc Đột Quyết cũng hẳn là có hiểu biết nhất định. Ở lại Quan Tây ngươi không có khả năng trở thành vương của Đột Quyết, con đường tiếp theo phải dựa vào chính ngươi đi. Ta có thể làm chính là khiến những bộ lạc ấy kiêng dè ngươi.”
Khoa Thấm Khả Thập không nói tiếp, chờ đối phương nói rõ thêm một bước.
Ngũ Tử Anh nói: “Ta sẽ cho ngươi một số người và một khoản tiền tài cho ngươi đi chiêu binh mãi mã, mở rộng thực lực của chính mình. Muốn trở thành Đột Quyết vương, thủ hạ của ngươi nhất định phải là người Đột Quyết, cho nên ta có thể đưa cho ngươi cũng không nhiều người. Nếu như ngươi cảm thấy chính ngươi bây giờ còn chưa được, cũng có thể đợi mấy năm nữa.”
Khoa Thấm Khả Thập lập tức nói: “Ta đồng ý.”
Ngũ Tử Anh rất hài lòng với thái độ của Khoa Thấm Khả Thập, nếu muốn trở thành vương giả một phương, nhất định phải có loại tinh thần anh dũng tiến về phía trước này. Sau đó, hắn lại nói: “Ta sẽ phái người phụ tá ngươi bày mưu tính kế cho ngươi, nữ nhân của ngươi thì ở lại tướng quân phủ chờ sinh đi, chờ sau khi các nàng sinh hạ đứa nhỏ, ngươi nếu muốn ở cùng các nàng, ta sẽ sai người đưa các nàng đến bên cạnh ngươi.”
Khoa Thấm Khả Thập trầm mặt nói: “Mấy nữ nhân kia sinh hạ đứa nhỏ xong sẽ rời đi, đây là nhiếp chính vương hứa với ta, cũng là ta hứa với mấy nữ nhân đó. Còn về đứa nhỏ, có lẽ còn phải phiền phức đại tướng quân giúp chăm sóc. Đại tướng quân lần này về kinh, không biết có thể giúp ta mang một phong thư cho nhiếp chính vương bệ hạ hay không.”
Ngũ Tử Anh thở hắt ra, đưa lá thư hắn vừa mới lấy được qua: “Nhiếp chính vương đã thoái vị.”
“Cái gì?!” Khoa Thấm Khả Thập sợ hãi kêu ra tiếng, mà sau khi y nhìn xong lá thư này, y cũng ngẩn ra tại chỗ như Ngũ Tử Anh. Có điều hoảng sợ của y và Ngũ Tử Anh hoàn toàn bất đồng. Không ngờ nam nhân kia có thể vì người thương làm đến bước này. Trả lại thư, trong mắt Khoa Thấm Khả Thập là kiên định trước nay chưa từng có, nam nhân kia có thể, y cũng có thể! Một ngày nào đó, y muốn cho người trên thảo nguyên đều biết người y yêu là ai. Y muốn cho người nọ làm hoàng hậu của y, làm khả đôn của Đột Quyết đại hãn.
Ngũ Tử Anh dùng thời gian mười ngày bàn giao tất cả công việc sau khi hắn rời khỏi Quan Tây, mà hai nữ nhi Ngũ La Y và Ngũ Điệp Y của hắn vừa nghe sắp trở lại kinh thành, hai nha đầu đều rất vui mừng, các nàng rất nhớ cụ cô. Còn vị bác cả trong trí nhớ các nàng đã sớm trở nên cao không thể leo tới kia, hai người cũng không có quá nhiều tưởng niệm. Trước hai nha đầu gọi Ngũ Tử Ngang đều là phụ thân, về sau theo mẫu thân tái giá, hai nha đầu cũng dần dần biết phụ thân của các nàng thật ra là chú hai các nàng vẫn luôn thích, hai nha đầu một chút khó khăn và không thoải mái đều không có liền gọi chú hai phụ thân. Sau khi lớn lên, hai nha đầu càng cảm thấy chú hai biến thành cha đối với các nàng và mẹ mà nói đều là một chuyện hạnh phúc, các nàng thích phụ thân sẵn lòng thời khắc ở bên các nàng, không thích bác cả thường thường không thấy được bóng người.
Nhìn hai nữ nhi quấn quít lấy phụ thân muốn phụ thân sau khi trở lại kinh thành mua cho các nàng váy đẹp, trên khuôn mặt Liễu Song mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn rất sa sút lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nếu như chuyện đáng giá nhất nàng đã làm kiếp này thì chính là vứt bỏ nam nhân kia, lựa chọn Ngũ Tử Anh yêu thương mình sâu sắc. Sau khi đẩy đi tầng biểu hiện giả dối kia với Ngũ Tử Anh, nàng mới biết thì ra được người ta cưng chiều là hạnh phúc cỡ nào, làm người ta mê say cỡ nào. Nàng cũng không biết một nữ nhân vậy mà có thể hạnh phúc như thế. Có đôi khi suy nghĩ một chút, nàng nếu kiên trì làm một Lương vương phi, làm một quý phu nhân mười ngày nửa tháng không thấy được được trượng phu một lần, nàng sẽ không khỏi run rẩy, ấy chính là một loại cuộc sống đáng sợ cỡ nào. May mắn, nàng không có kiên trì, may mắn, phu quân của nàng kiên trì.
Xa xa đã nhìn thấy thê tử đi tới, nhưng lại dừng lại, Ngũ Tử Anh sau khi đồng ý mua váy đẹp cho con gái, dỗ các nàng vui vẻ để con gái lại đi về phía thê tử của mình. Liễu Song đã phục hồi tinh thần lại mềm mại cười một tiếng với nam nhân đang đến gần, sau đó đưa hai tay của mình đến bàn tay vươn ra của nam nhân.
“Anh, lần này về kinh, tìm Dung thái y xem cho ta một cái đi, ta muốn lưu lại hậu duệ cho ngươi, cho Ngũ gia.”
Tay Ngũ Tử Anh run run, sau đó hắn ôm lấy Liễu Song rầu rĩ nói: “Chúng ta có Điệp Y và La Y là đủ rồi, ta không muốn ngươi lại chịu khổ.”
Liễu Song dịu dàng nói: “Mặc dù chúng ta có hai đứa bé, nhưng khi đó ngươi cũng không phải là trượng phu của ta, ta muốn lấy thân phận thê tử ngươi sinh con cho ngươi. Anh, ta muốn ngươi tự tay đưa hà bao vào trong tay ta.”
Ngũ Tử Anh bỗng nhiên ôm chặt Liễu Song. Đây là tiếc nuối cả đời, áy náy cả đời của hắn.
“Anh, lần sau, ngươi có thể ở bên giường ta không?”
Trái cổ Ngũ Tử Anh giật giật lên xuống, sau đó gật đầu thật mạnh: “Ta muốn.”
Liễu Song hạnh phúc cười.
※
Ngũ Tử Anh đang ở Quan Tây sau khi nhận được thư từ kinh thành quyết định lập tức về kinh. Mà Ngũ Tử Hoa nhận được thư từ kinh thành chậm hơn hắn nửa tháng cũng bị chấn động hồi lâu mới hoàn hồn. Một đôi tay ngọc thon thon theo tay hắn cầm lấy lá thư này, sau khi xem xong, người nọ kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng là có nghi hoặc thật sâu.
“Tử Hoa, ngươi có muốn về đại Đông một chuyến hay không?”
Ngũ Tử Hoa xoa xoa thái dương choáng váng, ôm đối phương: “Ta cũng mông lung. Ta không phải chưa từng nghĩ khác thường giữa đại ca và thái thượng hoàng, nhưng ta vạn vạn không ngờ đại ca vậy mà lại… Vân Sơn, ta phải về đại Đông một chuyến, ta phải hỏi đại ca đây rốt cuộc là thế nào.”
Việt Lặc Vân Sơn xoa thái dương thay Ngũ Tử Hoa, hỏi: “Có muốn ta cùng ngươi trở lại hay không?”
Mắt Ngũ Tử Hoa lộ ra nguy nan, y đương nhiên muốn Việt Lặc Vân Sơn cùng y về đại Đông, nhưng Việt Lặc Cống vừa mới đăng cơ, còn cần Việt Lặc Vân Sơn phụ tá, Nữ Trinh cách đại Đông lại xa, đi về một chuyến này có lẽ phải phải một năm.
Việt Lặc Vân Sơn dịu dàng cười cười, nói: “Ngươi ta sau này nhất định là phải về đại Đông, không bằng thừa dịp này ngươi đi về trước, ta sau đó sẽ đến. Việt Lặc Cống mặc dù vừa đăng cơ, nhưng ta nếu vẫn ở lại Nữ Trinh, với việc nắm quyền của hắn ngược lại không tốt, dễ dẫn tới phân tranh, thật ra nửa năm nay Việt Lặc Cống làm đều rất tốt, ta cảm thấy tối đa mấy tháng nữa ta sẽ có thể bứt ra.”
Ngũ Tử Hoa sờ sờ phía sau lưng Việt Lặc Vân Sơn, nhíu mày nói: “Ngươi cho ta nghĩ một lát.”
Việt Lặc Vân Sơn biết đối phương không yên lòng một mình hắn ở đây, liền không nói thêm nữa. Nhưng mà nghĩ đến nguyên nhân Ngũ Tử Hoa không yên lòng, Việt Lặc Vân Sơn vừa bất đắc dĩ vừa có chút ngọt ngào. Bởi vì tướng mạo của Việt Lặc Vân Sơn, Ngũ Tử Hoa không yên lòng bất luận nam nhân nào xuất hiện bên cạnh Việt Lặc Vân Sơn, luôn sợ có người mơ ước mỹ mạo của Việt Lặc Vân Sơn, dù cho Việt Lặc Vân Sơn là Nữ Trinh vương cũng không thể khiến Ngũ Tử Hoa yên tâm. Việt Lặc Vân Sơn không biết làm sao xua tan loại lo lắng này của Ngũ Tử Hoa, có lẽ về đại Đông, trở lại nơi Ngũ Tử Hoa quen thuộc sẽ khá hơn một chút. Trong lòng Việt Lặc Vân Sơn, Ngũ Tử Hoa theo hắn đi tới Nữ Trinh là chịu uất ức vì hắn.
Còn phải đi gặp Việt Lặc Cống, Việt Lặc Vân Sơn an ủi Ngũ Tử Hoa nửa canh giờ liền đi, để Ngũ Tử Hoa ở trong phòng chậm rãi suy nghĩ. Đợi đến khi Ngũ Tử Hoa rốt cuộc suy nghĩ xong mới phát hiện bà xã thân ái không ở đây, y vội vàng đi tìm. Lần đầu tiên Việt Lặc Cống nhìn thấy Vân Sơn kinh sợ như người trời, y cũng không dám để Vân Sơn ở cùng tiểu tử Việt Lặc Cống kia.
cảm ơn yappa nhìu nhìu, tin tức của 2 anh khiến cả thiên hạ sôi trào ấy chứ, hihi
ThíchThích
Uiii hay quá
Ngày nào em cũng vào ngóng truyện. Phiên ngoại thích nhất đôi Tử Quân x Diêm Nhật ý. Đáng yêuuuuuuuuuuuuuuuu
Cám ơn Yappa nhaaaaa 😘😘😘😘
ThíchThích
RẤT THÍCH TRUYỆN NÀY ,RAT MONG DOC CHUONG MOI CUA PN
ThíchThích
Hay a <3 Hai đệ đệ Ngang ca đều về rồi. Sắp họp gia đình rồi hihi
ThíchThích