Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ tứ chương
“Hoàng thúc, ngài phải về đại Đông sao?”
Nhìn hoàng thúc có dung nhan nghiêng thành của mình, Việt Lặc Cống lại một lần ngẩn ngơ. Lúc nhỏ gã chưa từng thấy hoàng thúc, sau khi đến đại Đông gã lại bỏ lỡ hoàng thúc, nếu gã biết hoàng thúc đẹp như thế, gã lúc trước nhất định sẽ yêu cầu ở lại Nữ Trinh. Hoàng thúc thật là đẹp, là người đẹp nhất gã từng thấy, không liên quan tới giới tính.
Việt Lặc Vân Sơn rất rõ ràng dung mạo của mình sẽ mang cho người khác cảm giác thế nào, càng rõ tâm tư cháu trai chính mình cũng không quen thuộc này đối với hắn. Chẳng qua Việt Lặc Vân Sơn không phải người thích người khác say đắm mình, càng ghét ánh mắt những người ấy dừng trên người mình, huống chi Việt Lặc Cống không phải Ngũ Tử Hoa.
Giống như lúc đối mặt với những người khác, trên dung nhan nghiêng thành của Việt Lặc Vân Sơn là xa cách lãnh đạm. Ngồi ở trên ghế cách Việt Lặc Cống một khoảng, Việt Lặc Vân Sơn đã thoái vị nói: “Một quốc gia không thể có hai chủ, ta ở lại Nữ Trinh, với ngươi với ta đều không tốt. Có các đại thần chủ chính phụ tá ngươi, ta ở hay không cũng sẽ không có gì khác.”
Việt Lặc Cống vừa nghe sốt ruột nói: “Thế nhưng ta mới vừa yên vị, cần hoàng thúc mà. Hơn nữa, hoàng thúc là người thân duy nhất của ta. Một quốc gia không thể có hai chủ, đại Đông cũng có ba vị chủ nhân, giữa bọn họ không phải cũng rất yên ổn sao, hoàng thúc lại vì sao không thể ở lại Nữ Trinh chứ?” Chẳng lẽ nam nhân kia quan trọng như vậy, quan trọng đến mức hoàng thúc chịu vì y rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến đại Đông làm một vị “nam sủng” không có thân phận sao? Việt Lặc Cống rất tức giận.
Việt Lặc Vân Sơn không động đậy nói: “Giữa hoàng thượng và thái thượng hoàng của đại Đông là quan hệ cha con, ngươi ta lại là chú cháu. Ta ở lại Nữ Trinh, tất tạo thành chia làm hai phái trong triều đình, Nữ Trinh không dễ dàng cách xa chiến loạn, càng nên bảo hộ yên ổn tới không dễ này. Đừng quên, vị trí Nữ Trinh vương này là phụ vương ngươi dùng mạng của hắn đổi lấy. Đừng phụ mong đợi của phụ vương ngươi đối với ngươi. Lần này đi đại Đông, ta sẽ không trở lại.”
“Hoàng thúc!” Việt Lặc Cống bỗng nhiên đứng lên, “Ngươi không trở lại?!”
Với cái bộ dáng này của ngươi, ta sao có thể trở lại. Huống hồ, ta đối với nơi này, chỉ có oán và hận, lại sao bằng lòng ở lại chỗ này. Những lời này Việt Lặc Vân Sơn sẽ không nói cho Việt Lặc Cống, hắn chỉ tránh đi hai tay chìa ra của Việt Lặc Cống, nhàn nhạt nói: “Việt Lặc Cống, nếu không phải là bởi vì ngươi còn nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không trở về. Lúc trước, là phụ vương ngươi tự mình ‘áp giải’ ta đến đại Đông thông gia, đồng thời dùng tính mạng em gái ta để uy hiếp ta không được phản kháng. Nếu không phải trong lòng hoàng thượng đại Đông sớm đã có người, ta có lẽ đã chết ở đại Đông, ngươi bảo ta làm thế nào ở lại Nữ Trinh?”
Việt Lặc Vân Sơn nói xong, màu máu trên khuôn mặt Việt Lặc Cống trong nháy mắt rút đi, hoàng thúc…
“Việt Lặc Cống, làm một vị Nữ Trinh vương cho tốt đi, sứ mạng của ta, hẳn đã hoàn thành. Nếu ngươi thực sự coi ta là hoàng thúc ngươi, để ta an tâm đi đại Đông, trải qua cuộc sống chính ta muốn.”
Việt Lặc Vân Sơn cũng đã nói đến nước này, Việt Lặc Cống vương tọa vừa đến mông còn chưa có ngồi vững vàng đâu còn có thể nhiều lời. Lại nói quan hệ của Việt Lặc Vân Sơn và tam đệ Ngũ Tử Hoa của Lương hoàng đại Đông gã sớm đã biết được tại đại Đông, càng là chuyện Nữ Trinh quốc đều biết, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, gã cũng không có năng lực trêu chọc vị nhân vật lợi hại của đại Đông ấy.
Không nhìn sắc mặt rối rắm của Việt Lặc Cống, Việt Lặc Vân Sơn lưu lại một câu: “Ta còn có việc, cáo lui trước.” Liền không quay đầu lại mà đi. Một thoáng cửa đóng lại đó, Việt Lặc Cống mất mát thở hắt ra, gã cùng với hoàng thúc chung quy là không thể nào có cái gì.
Vừa rời khỏi thư phòng của Việt Lặc Cống, Việt Lặc Vân Sơn chạm mặt Ngũ Tử Hoa tới tìm hắn. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lập tức lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ có thể nói hoa nhường nguyệt thẹn, dường như trong nháy mắt sương lạnh quanh thân liền biến thành hoa thơm xuân ấm, các thủ vệ và người hầu quanh mình thấy vậy đều ngẩn tại đó, đã quên chính mình muốn làm cái gì.
Ngũ Tử Hoa trong mắt trầm xuống, lên xuống mấy bước liền đi tới trước mặt Việt Lặc Vân Sơn, thoải mái không e dè ôm người vào lòng, không để người ngoài thấy chút xíu mỹ mạo này nữa.
“Vân Sơn, bọn họ đều nhìn thấy.” Bất mãn.
Việt Lặc Vân Sơn chôn trong lòng Ngũ Tử Hoa lại là cười đến mức càng thêm vui vẻ, hắn thích bộ dáng Ngũ Tử Hoa khẩn trương vì hắn, thích mà lại quyến luyến. Dường như hắn là quan tâm duy nhất của người này, ai cũng kém. Mà chắc hẳn phải vậy, săn sóc và yêu thương mấy năm nay của Ngũ Tử Hoa với hắn cũng xác xác thực thực coi hắn thành duy nhất quan tâm.
“Tử Hoa, chúng ta vẫn là cùng nhau về đại Đông đi. Có ‘người nọ’, Nữ Trinh loạn không được.” Chủ yếu nhất chính là, thừa dịp tâm tư của Việt Lặc Cống đối với hắn còn chưa có nghiêm trọng như thế, hắn phải nhanh một chút dứt ra, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Vốn Ngũ Tử Hoa còn có chút do dự, nhưng sau khi chứng kiến sự si mê của những người ấy đối với Việt Lặc Vân Sơn vừa rồi y không do dự nữa, ôm Việt Lặc Vân Sơn liền đi về phía nơi ở của hai người, trong miệng nói: “Ngươi lưu lại ta không yên lòng, vẫn là cùng ta về đại Đông hơn. Vân Sơn, chúng ta an bài một chút, lần này trở lại sẽ không quay về nữa.”
“Được.”
Mặc Ngũ Tử Hoa khóa chặt mình trong ngực, khóe miệng Việt Lặc Vân Sơn là nụ cười hạnh phúc không thể che giấu.
※
Cùng ngày, Ngũ Tử Hoa liền đưa đi phong thư gấp cho đại ca, nói cho đại ca y muốn cùng Việt Lặc Vân Sơn về đại Đông, hơn nữa không trở lại nữa. Mà nguyên nhân, y cũng nói tỉ mỉ. Giờ khắc này, y sớm đã có thể hiểu được rất nhiều điểm đáng ngờ trên người đại ca năm đó, bây giờ xác nhận lúc đó đại ca và thái thượng hoàng quả thực như y suy đoán, y tin đại ca sẽ đồng ý y mang theo Việt Lặc Vân Sơn về đại Đông. Đại ca đã hạnh phúc, há có thể không tiếc tước hạnh phúc của huynh đệ nhà mình.
Sau khi gửi thư, Ngũ Tử Hoa liền cùng Việt Lặc Vân Sơn chuẩn bị để rời đi. Việt Lặc Vân Sơn muốn triệt để giao quyền thế trong tay cho Việt Lặc Cống, còn phải trấn an những đại thần có lo nghĩ với năng lực của Việt Lặc Cống ấy, quan trọng nhất là phải để Việt Lặc Cống quen thuộc sự vật Nữ Trinh quốc trước khi hắn rời đi. Đương nhiên, khi chỉ bảo Việt Lặc Cống Ngũ Tử Hoa đều tận lực ở bên cạnh Việt Lặc Vân Sơn, Việt Lặc Cống vừa nhìn thấy Việt Lặc Vân Sơn liền hai mắt tỏa sáng, hai má đỏ lên, y có thể yên tâm để Việt Lặc Vân Sơn chung đụng một mình với Việt Lặc Cống sao.
Việt Lặc Vân Sơn mặc dù cũng họ Việt Lặc, mẹ lại chẳng qua là một đầy tớ gái thấp hèn nhất. Việt Lặc Vân Sơn cùng em gái Việt Lặc Vân Tú nếu không phải bộ dáng đẹp, căn bản không có thể nào nhận được dòng họ Việt Lặc này. Mà cũng là bởi vì hai người bộ dáng đẹp, hai người vừa sinh ra vận mệnh đã bị quyết định, đó chính là dùng tướng mạo của bọn họ để đổi lấy lợi ích lớn nhất của vương thất Việt Lặc. Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da đều từng có sắc tâm đối với Việt Lặc Vân Tú, Việt Lặc Sở càng không bằng cầm thú cường bạo Việt Lặc Vân Tú, cũng bởi vậy Việt Lặc Vân Sơn khi Việt Lặc Sở quyết định đưa em gái đi hòa thân kìm lòng giúp em gái cùng người ngưỡng mộ trong lòng bỏ trốn, hắn thì thay thế em gái xuất giá. Nếu không phải Việt Lặc Vân Sơn biết võ, tính tình lại cương liệt, hắn cũng chạy không thoát ngấp nghé của Việt Lặc Sở.
Có cảnh ngộ như vậy, Việt Lặc Vân Sơn sao có thể có thiện cảm với Việt Lặc Cống vị vương tộc chính thống của Việt Lặc gia này. Hắn cũng không coi mình là người Việt Lặc gia. Mười mấy năm ở Nữ Trinh ấy, hắn cơ hồ xem như là bị giam lỏng trong vương cung, dù cho bị đưa đến đại Đông, hắn cũng là bị giam lỏng trong sân nho nhỏ ở góc đó. Nhưng mà hắn vạn vạn không ngờ, hắn sẽ gặp được Ngũ Tử Hoa ở nơi đó, cuộc đời hắn sẽ bởi vì Ngũ Tử Hoa mà phát sinh thay đổi lớn. Hắn thường thường sẽ nghĩ, nếu Ngũ Tử Hoa không thích hắn, vậy hai người đại Đông kia còn có thể cho hắn về Nữ Trinh hay không. Mỗi khi nghĩ tới đây, Việt Lặc Vân Sơn đều sẽ rùng mình, sau đó để Ngũ Tử Hoa dùng tình yêu của y nói cho hắn biết, hắn là tự do.
Ngũ Tử Hoa sau khi cùng Việt Lặc Vân Sơn trở lại Nữ Trinh mới biết thân thế đối phương, y vốn đã vô cùng yêu thương Việt Lặc Vân Sơn càng thề muốn cho Việt Lặc Vân Sơn hạnh phúc. Ngũ Tử Hoa làm được. Có lẽ y không bằng huynh trưởng y có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt như vậy, nhưng y dùng cánh tay của mình làm cho người y yêu hạnh phúc nghênh đón mỗi một lần mặt trời mọc trong trời đất y dựng lên. Việt Lặc Vân Sơn trở lại Nữ Trinh đối mặt đủ loại vấn đề khó khăn, mỗi một lần đều là Ngũ Tử Hoa ở phía sau hắn giải quyết khó khăn cho hắn, ngăn chặn những ánh mắt tham lam không có ý tốt ấy cho hắn. Cũng chính bởi vì có Ngũ Tử Hoa, Việt Lặc Vân Sơn mới có thể mặc ý dùng lạnh nhạt để đối mặt những người hắn không thích ấy.
Từ xưa đều nói, mỹ nhân xứng anh hùng. Việt Lặc Vân Sơn cũng không cho mình là mỹ nhân cần anh hùng để phụ trợ ấy, hắn muốn chỉ có nam tử săn sóc sẽ vì hắn đau lòng, sẽ vì hắn thương tâm, sẽ vì nụ cười của hắn mà cười, vì tức giận của hắn mà giận ấy. Hắn cho là mình sẽ không thích nam nhân, ai biết, hắn lại trốn không thoát cái lưới lớn dịu dàng Ngũ Tử Hoa giăng ra đó. Cho dù là khi hắn bị hạ dược thần chí hoàn toàn biến mất, người nọ đối với hắn cũng vẫn như châu báu dễ vỡ, cẩn thận che chở.
Hắn giấu giếm Ngũ Tử Hoa thân nam nhi của hắn, tuy không phải hắn mong muốn, nhưng hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Hắn cho rằng Ngũ Tử Hoa sẽ hận hắn, sẽ mắng hắn, thậm chí là đánh hắn. Nhưng không có. Người nọ không chỉ không có oán hắn hận hắn, còn nguyện ý cùng hắn, trông hắn, yêu hắn. Theo hắn đi tới Nữ Trinh xa xôi, chỉ vì không để hắn tịch mịch, đơn giản là không yên lòng hắn. Không có ai biết, chiếu thư với đại Đông yêu cầu Ngũ Tử Hoa đến Nữ Trinh để phụ tá chính mình ấy không phải hắn đưa ra, mà là Ngũ Tử Hoa yêu cầu. Ngày hắn rời khỏi đại Đông đó, người nọ nắm bàn tay lạnh buốt của hắn nói: “Một mình ngươi đến Nữ Trinh ta không yên lòng. Sau khi đến Nữ Trinh ngươi liền lấy danh nghĩa Nữ Trinh vương cho hoàng thượng một đạo chiếu thư, muốn ta đi Nữ Trinh phụ tá ngươi. Mặc dù ta có thể không giúp được ngươi cái gì, nhưng chung quy có thể che chở ngươi không bị người bắt nạt.”
Hắn muốn để người này đi cùng hắn, lại không mở miệng được, không ngờ người này lại sẽ chủ động yêu cầu.
“Vân Sơn, mặc kệ ngươi là Vân Sơn hay là Vân Tú, ta đều không bỏ ngươi xuống được. Đại ca đưa ngươi đến bên cạnh ta chính là đồng ý ngươi ta cùng một chỗ. Vân Sơn, ta có thể không cần con nối dõi, nhưng ta không thể không có ngươi. Ta khiến ngươi chịu không ít uất ức, đó là ta vô năng. Ta thề, sau này sẽ không khiến ngươi bị uất ức, ta thề.”
Đáng giá, có thể nghe thấy những lời này của người này, cái gì cũng đáng giá.
“Tử Hoa, ta chờ ngươi đến Nữ Trinh.”
“Ta nhất định sẽ đi, chờ ta, cẩn thận tất cả.”
Không nỡ buông đôi tay cực nóng của người nọ ra, hắn lên xe ngựa trở về Nữ Trinh. Vân Tú, ca ca, cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Vân Tú… Muội có thể không cần lại lo lắng cho ta. Ta, yêu y, y cũng, yêu ta.
Mạch suy nghĩ từ trong quá khứ trở lại bình thường, Việt Lặc Vân Sơn nhìn về phía Ngũ Tử Hoa đương múa bút thành văn, trong mắt hiện ra dịu dàng chỉ có khi đối mặt Ngũ Tử Hoa mới có. Đặt bút xuống, hắn đứng dậy đi tới, từ sau ôm lấy eo Ngũ Tử Hoa, khom người tựa trên lưng đối phương.
“Vân Sơn?” Ngũ Tử Hoa đặt bút xuống, đè hai tay Việt Lặc Vân Sơn lại, nghiêng đầu, “Xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi nói muốn cùng nhau về đại Đông, cảm xúc người này dường như có chút không yên.
“Tử Hoa, ngươi, muốn con nối dõi sao?” Chuyện này, hắn từng tự mình suy nghĩ rất lâu.
Ngũ Tử Hoa kinh ngạc, y kéo tay Việt Lặc Vân Sơn lôi người vào trong lòng, sau đó ôm, để người này ngồi trên đùi mình, hỏi: “Sao tự dưng hỏi việc này? Ta cho là chúng ta đã nói xong rồi.” Y không cần đứa nhỏ.
Việt Lặc Vân Sơn gối đầu trên vai Ngũ Tử Hoa, yếu ớt nói: “Chúng ta là nói xong rồi, thế nhưng cứ nghĩ tới ngươi không có con nối dõi, ta liền cảm thấy có lỗi với ngươi. Tử Hoa, nếu không…”
Biết hắn muốn nói cái gì, Ngũ Tử Hoa bịt miệng Việt Lặc Vân Sơn, nhíu mày nói: “Vân Sơn, ta sẽ không sinh con với nữ nhân khác, ta cũng không cảm thấy chúng ta không có đứa nhỏ chính là chuyện bằng trời gì. Nếu nói như thế, đại ca không phải càng có lỗi với liệt tổ liệt tông Ngũ gia? Còn có nhị ca, nhị tẩu không thể lại có con, vậy nhị ca có phải cũng phải cưới một tiểu thiếp sinh nhi tử cho hắn hay không?”
Việt Lặc Vân Sơn nhìn từng chấm lưu quang trong hai mắt Ngũ Tử Hoa. Là cảm động, cũng là áy náy.
Ngũ Tử Hoa cười cười, buông tay, nói: “Vân Sơn, dù cho ngươi là nữ tử ta cũng sẽ không để ngươi sinh con .”
“Vì sao?”
Ngũ Tử Hoa không biết nghĩ tới cái gì, sợ run cả người, lúc này mới nói: “Lúc nhị tẩu sinh Điệp Y khó sinh, một chân cũng đã giẫm vào quỷ môn quan rồi, nếu không phải là Dung thái y đúng lúc về kinh, sợ sẽ một thi hai mạng. Ngươi không biết, lúc đó nhị ca ở bên ngoài nghe thảm bao nhiêu. Ta khi đó đã nghĩ, nếu ta cưới vợ, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu khổ này. Về sau, nhị tẩu lại có La Y, kết quả bởi vì nhị ca bị thương mà sinh non, cũng là thiếu chút nữa mất tính mạng. Hai lần ta đều ở đó, ngươi nói ta có sợ không?”
Việt Lặc Vân Sơn hỏi ra phỏng đoán hắn vẫn luôn có: “Điệp Y và La Y là con gái nhị ca?”
Ngũ Tử Hoa gật gật đầu, cẩn thận hạ giọng: “Chuyện này ngay cả bà cô cũng không biết, đại ca và nhị ca tựa hồ có chỗ nào băn khoăn, nhưng mà nhị tẩu biết. Lần này về kinh, ta nghĩ đại ca có lẽ cũng sẽ nói với chúng ta rõ ràng năm đó y vì sao phải làm như thế. Dù sao đại ca nợ nhị tẩu một lời giải thích.”
Việt Lặc Vân Sơn gật gật đầu: “Ta cũng rất muốn biết hoàng thượng khi đó vì sao muốn ta làm bộ có thai.”
Ấn đường Ngũ Tử Hoa nhíu lên: “Ta cảm thấy đại ca và thái hoàng làm tất cả việc này đều là vì đạo thánh chỉ của ‘hoàng hậu’ này. Ta cũng có rất nhiều chỗ không rõ, sau khi trở về ta sẽ hỏi rõ ràng.”
Xoa ấn đường Ngũ Tử Hoa, Việt Lặc Vân Sơn cũng không lại hỏi nhiều.
Hai tháng sau, Ngũ Tử Hoa đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng mang theo Việt Lặc Vân Sơn bước lên hành trình trở về đại Đông. Lần này tâm tình Việt Lặc Vân Sơn và lần đầu tiên hắn đi đại Đông hoàn toàn bất đồng. Rúc vào trong lòng Ngũ Tử Hoa, trong lòng Vân Sơn chỉ có khát khao đối với tương lai.
※
Trước khi Việt Lặc Vân Sơn và Ngũ Tử Hoa khởi hành, Ngũ Tử Anh đã mang theo vợ con về tới kinh thành. Ngũ Tử Ngang tự mình đến cửa thành đón bọn họ, sau đó dẫn bọn họ tới hoàng cung. Đêm đó, Ngũ Tử Ngang mở tiệc trong cung, lấy thân phận chủ nhân hoàng cung chiêu đãi một nhà nhị đệ. Phạm lão thái thái, Tần Ca và Tần Gia Hựu đều tới. Nhìn đại ca ôm eo thái thượng hoàng ngồi trên ngôi báu cao nhất, nhìn hoàng thượng ngồi phía dưới một tiếng cha, một tiếng phụ phụ nhìn hai người, Ngũ Tử Anh và Liễu Song đều có một loại ảo giác, hai người kia là vợ chồng thực sự, ba người kia là một nhà ba người thực sự.
Miệng ngọt của Tần Gia Hựu, không đầy một lát đã dỗ hai vị chị họ câu nệ đến cười nở hoa. Tần Gia Hựu ăn uống no đủ nhận nhờ vả của phụ thân mình, cùng Diêm Nhật mang theo hai vị chị họ vào trong hoàng cung chơi đùa. Sau khi nhi tử rời đi, Ngũ Tử Ngang phân phó Ôn Quế đỡ lão thái thái đi, lại để Thân Mộc đưa Tần Ca về Nhân Tâm đường. Trong phòng không đầy một lát cũng chỉ còn lại có hai huynh đệ và Liễu Song. Ngũ Tử Anh nắm tay Liễu Song, nụ cười trên mặt Liễu Song cũng không thấy nữa, biết phía trước người nọ là có chính sự nói với bọn họ.
thank yappa nhiều, đôi Tử hoa cũng ngọt ngào quá cơ, hi hi
ThíchThích
Mỗi lần đọc Trầm Nịch, lòng mình luôn cảm thấy tràn đầy và trọn vẹn. Thích họ vô cùng, thích tất cả. Thật mừng khi mợ Neleta quyết định viết tiếp những PN này. ; A ;;;;;;;;;
ThíchThích
Cặp Tử Hoa với Vân Sơn ngọt ngào ghê hihi
ThíchThích