Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ ngũ chương
Ngũ Tử Ngang cầm một bình rượu đứng lên đi tới trước mặt nhị đệ và Liễu Song, tự mình rót rượu cho bọn họ. Ngũ Tử Anh vội vàng đưa tay ngăn, bất kể là thân phận hay là địa vị bây giờ của đại ca, hắn cũng chịu không nổi.
“Lương hoàng bệ hạ, làm như vậy không được, không được.”
Ngũ Tử Ngang tách tay Ngũ Tử Anh ra, nói: “Hiện giờ không có người ngoài, hai huynh đệ ngươi ta cũng không xa lạ như thế. Tử Anh, vi huynh ta có thẹn với hai vợ chồng ngươi, thừa cơ hội này, vi huynh muốn nói rõ ràng với các ngươi.”
Hàm dưới Ngũ Tử Anh căng ra, biểu tình trên mặt Liễu Song cũng có chút không được tự nhiên. Rót đầy rượu cho hai người, Ngũ Tử Ngang kéo một cái ghế qua ngồi xuống trước mặt hai người, sau đó lại rót một chén rượu cho mình, uống cạn.
Bầu không khí giữa ba người nặng nề không ít, Ngũ Tử Ngang đặt chén rượu xuống, nhìn về phía nói với Liễu Song nói: “Cha ruột của Điệp Y và La Y là ai, ngươi hẳn là đã biết đi.”
Liễu Song khẽ gật đầu một cái, cầm tay Ngũ Tử Anh, cúi mắt.
Ngũ Tử Ngang thở gấp một hơi, nói: “Song nhi, đại ca mặc dù vẫn luôn coi ngươi là em gái, nhưng là vẫn muốn lấy ngươi vào cửa. Ngươi chờ đại ca nhiều năm vậy, đại ca thế nào cũng phải nói rõ với ngươi, chẳng qua là… tạo hóa trêu ngươi.”
Liễu Song đối với người trước mặt này sớm đã không còn tình yêu, nhưng nhớ tới mấy năm tại trong Lương vương phủ ấy, luôn luôn uất ức. Bây giờ nghe thấy người này nói như thế, nàng cũng đỏ hai mắt, kề sát phu quân.
Ngũ Tử Anh ôm thê tử, không hề do dự hỏi: “Đại ca, khi đó, ngài cùng thái thượng hoàng có phải đã…”
Ngũ Tử Ngang cũng không giấu giếm nữa, gật gật đầu, sau đó nói: “Vi huynh ngay từ đầu nào dám có loại tâm tư đó đối với thái hoàng, chẳng qua là sau khi trở lại kinh thành mỗi lần nhìn thấy hắn vì giang sơn xã tắc vất vả cực nhọc như vậy, bên người lại không có ai chăm sóc hắn, luôn luôn đau lòng không ngớt. Mãi đến khi ta cùng với Song nhi định ra hôn ước, sắp thành thân mới phát giác tâm tư của ta đối với hoàng thượng, nhưng khi đó, ta không đành lòng phụ Song nhi, lại không dám để hoàng thượng biết, tóm lại là phải làm một người thất tín bội nghĩa.”
“Đại ca…” Nghĩ đến nếu không phải đại ca có tâm tư như vậy đối với hoàng thượng, mình cũng không có khả năng ôm được mỹ nhân về, Ngũ Tử Anh nói không nên lời trách cứ.
“Đêm hôm đó ngươi uống say, vào phòng Song nhi, ta mới biết thì ra ngươi yêu Song nhi. Ta đối với Song nhi vốn cũng không có tình yêu nam nữ, cũng biết mình đời này nhất định là phụ nàng, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ không bằng để Song nhi theo ngươi. Ta tin ngươi nhất định sẽ thương nàng yêu nàng, trước sau như một với nàng, tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”
Ngũ Tử Anh ôm chặt Liễu Song, Liễu Song ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ.
“Đã như vậy, ngài lúc trước vì sao không bỏ ta?” Liễu Song, vẫn là oán.
Ngũ Tử Ngang cười khổ một tiếng: “Khi đó ta chẳng qua là người treo danh hiệu Lương vương lại không thực quyền. Bỏ ngươi, đừng nói những người đó sẽ xem thường ta thế nào, ngay cả ngươi, cũng không có khả năng ở bên Tử Anh, huống chi, khi đó ngươi cũng không có tình với Tử Anh. Tử Anh đối với ngươi tình thâm, ta dù sao vẫn hi vọng ngươi có thể đi theo hắn.”
Liễu Song cắn miệng, không thể cãi lại. Đúng vậy, nếu không phải bên cạnh người này chịu biết bao uất ức, nàng cũng sẽ không phát hiện cái tốt của phu quân, cũng không có khả năng thích phu quân chất phác.
“Song nhi, ca ca không phải là không muốn yêu thương ngươi, mà là không thể yêu thương ngươi. Ca ca cũng biết uất ức của ngươi, nhưng chỉ có thể làm như không thấy. Ca ca kiếp này là tuyệt đối sẽ không rời khỏi thái thượng hoàng, nhưng là phải suy nghĩ sau này của ngươi. Nếu ca ca biết Tử Anh thích ngươi, ca ca là nói cái gì cũng sẽ không cưới ngươi, nhất định phải tìm cách khiến ngươi gả cho Tử Anh. Nhưng bây giờ, ca ca nói cái gì cũng đã muộn, uất ức ngươi chịu là thế nào cũng không bù lại được. Ngươi muốn bảo ca ca bồi thường ngươi thế nào, ngươi cứ mở miệng.”
Liễu Song không mở miệng, chỉ là rơi nước mắt. Ngũ Tử Ngang biết uất ức của nàng không chỉ có việc này, lại nói tiếp: “Ta biết ngươi oán giận ca ca đối xử với người Liễu gia các ngươi quá tàn nhẫn. Nhưng ngươi có biết, nếu ca ca không tàn nhẫn với bọn họ, ngươi cũng không có khả năng ở bên Tử Anh.”
Liễu Song ngẩng đầu lên, không rõ.
“Đừng khóc, ngươi mà khóc ca ca càng cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Liễu Song dùng khăn tay lau nước mắt, mang theo âm mũi hỏi: “Vì sao?”
Ngũ Tử Ngang giải thích: “Nếu cha ngươi cam tâm làm một thượng thư hộ bộ, cũng sẽ không có chuyện về sau. Đại ca ngươi tuy nói là dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi, nhưng nể mặt ngươi, ca ca cũng sẽ không trị tội hắn, tối đa mở một con mắt nhắm một con mắt, âm thầm cảnh cáo cảnh cáo hắn. Lỗi là lỗi ở, cha ngươi và đại ca ngươi đánh chủ ý lên người thái hoàng.”
“A!” Liễu Song hoảng sợ, nàng thế nào cũng không ngờ nguyên nhân Liễu gia bị trị tội là việc này, ngay cả Ngũ Tử Anh cũng ngạc nhiên.
“Cha ngươi và đại ca ngươi muốn làm quốc cữu gia, muốn đưa những người lai lịch không rõ ấy đến bên cạnh thái thượng hoàng, muốn dùng họ khống chế triều chính. Ngươi nói, ca ca có nói hộ cho bọn họ, thái hoàng cũng không thể nào tha cho bọn họ. Chớ nói chi là cha ngươi mặc kệ họ hàng của Liễu gia làm xằng làm bậy, ức hiếp người đồng hương. Thái hoàng lúc đó thật là tức giận, lấy những chuyện cha ngươi và đại ca ngươi làm ấy, tru cửu tộc cũng không quá đáng, vẫn là nể mặt ngươi, nể mặt ngươi là nàng dâu tương lai của Tử Anh, thái hoàng mới lưới mở một mặt, chỉ thu lại chức của bọn họ, đuổi khỏi kinh thành. Nhị ca ngươi xem như là bị cha ngươi và đại ca ngươi liên lụy, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.”
Liễu Song là tiểu thư nhà quan, dù cho từng chịu một vài uất ức trong Lương vương phủ nhưng so với gió mây gợn sóng trên triều đình cũng chẳng qua là chuyện lớn bằng hạt vừng đậu xanh. Nghe nói nguyên do Liễu gia bị xét xử lại là thế này, Liễu Song đâu còn dám oán giận Ngũ Tử Ngang, chỉ cảm kích y có thể nể mặt mình tha cả nhà già trẻ lớn bé Liễu gia.
Nghĩ như thế, Liễu Song cũng không khóc, quỳ luôn xuống dập đầu một cái với Ngũ Tử Ngang: “Đại ca, cảm ơn ngài.”
“Mau đứng lên mau đứng lên.” Ngũ Tử Ngang vội vàng vươn tay đỡ Liễu Song lên, thuận thế đẩy Liễu Song vào trong lòng Ngũ Tử Anh, nói: “Tử Anh, ngươi phải cho Song nhi cả phần thương yêu ấy của vi huynh, quyết không được phụ lòng nàng. Ngươi nếu làm nàng uất ức, vi huynh tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Ngũ Tử Anh ôm chặt Liễu Song, trầm giọng nói: “Đại ca yên tâm đi, ta sẽ một đời đều thương yêu nàng. Song nhi là ta thật vất vả mới cưới vào cửa, sao có thể cho nàng chịu uất ức.”
“Đại ca, ngài đừng nói câu có lỗi với ta cái gì nữa. Ta có thể có đại ca lo lắng, lại có Tử Anh làm bạn, còn có Điệp Y và La Y hai đứa con gái khôn ngoan lanh lợi, đã là hạnh phúc vô cùng. Người không thể quá tham lam, nếu ta còn tham lam đòi đại ca bồi thường ta, ta cũng không xứng làm em dâu đại ca, thê tử của Tử Anh.”
Ngẫm lại tủi thân của chính mình khi đó tối đa cũng chẳng qua là không thể quang minh chính đại ở bên Ngũ Tử Anh. Bây giờ nàng hạnh phúc như vậy, đại ca cũng đúng là suy xét cho nàng, nàng cần gì phải nói thêm nữa.
Ngũ Tử Ngang cười, tảng đá lớn trong lòng buông xuống hơn phân nửa, y giơ chén rượu lên: “Tốt. Song nhi không hổ là con dâu hiền của Ngũ gia ta. Đến, ca ca mời ngươi. Ngươi và Tử Anh phải thật tốt. Lần này ca ca sẽ bảo hoàng thượng hạ chỉ, các ngươi cứ ở lại kinh thành đi, phía Quan Tây có tình huống Tử Anh hẵng quay lại. Bà cô lớn tuổi, các ngươi không có bao nhiêu năm cơ hội có thể bên người làm tròn chữ hiếu. Còn có hai nha đầu, cũng nên lưu lại kinh thành tìm một nhà người tốt.”
“Nghe ca ca an bài.”
Liễu Song giơ chén rượu lên, Ngũ Tử Anh cũng giơ chén rượu lên, trái cổ giật giật, sau cùng hóa thành một câu: “Đại ca, huynh đệ ta cảm ơn ngươi.”
“Giữa huynh đệ đâu còn cần cảm ơn.”
Một chén rượu, tiêu tan hiềm khích lúc trước. So sánh với cuộc sống hạnh phúc, chuyện râu ria ấy tính cái gì.
Đêm nay, Ngũ Tử Ngang đã khuya mới trở lại Nhân Tâm đường. Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu đã sớm ngủ, trong Nhân Tâm đường đốt hai ba ngọn nến, không vì chiếu sáng, chỉ vì chờ một người trở về. Trước tiên sưởi ấm khí lạnh trên người không còn, Ngũ Tử Ngang mới khe khẽ vén rèm cửa lên, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của y và Tần Ca. Bên trong phòng ngủ cũng đốt một ngọn nến không phải là rất sáng, bên trong phòng im ắng, một trong số chủ nhân hẳn đã lên giường nghỉ ngơi.
Có tiểu thái giám theo sau bưng nước nóng tới. Ngũ Tử Ngang sau khi rửa mặt vòng qua tấm bình phong lên giường, vừa mới xốc màn lên, y liền sửng sốt, lập tức khom người tiến đến một người trước mặt: “Còn chưa ngủ?”
“Nghe thấy ngươi trở về liền tỉnh.” Tần Ca vẫn luôn ngủ không sâu lại xê dịch về phía chân giường, thanh âm mang theo khàn khàn khi tỉnh lại nói: “Mau lên đây ngủ đi, sao nói đến muộn thế này?”
Bên ngoài lạnh, Ngũ Tử Ngang thuần thục cởi quần áo, chỉ mặc áo choàng ngắn và quần đùi chui vào ổ chăn đã được Tần Ca ủ ấm. Thoải mái mà thở ra một hơi, y xoay người dịch chăn phía sau mình và Tần Ca, sau đó ôm eo Tần Ca lúc này mới trả lời: “Nói rõ với hai vợ chồng Tử Anh, nói tất nhiên là nhiều một chút, dù sao cũng nghẹn trong lòng thật nhiều năm rồi.”
“Liễu Song không trách ngươi?”
“Trách cái gì chứ, nhiều nhất chính là cảm thấy chút tủi thân. Nàng cũng biết theo ta tuyệt đối không bằng theo Tử Anh, nàng bây giờ là phu nhân đại tướng quân, hai nha đầu đều là quận chúa, Tử Anh với nàng lại là toàn tâm toàn ý tuyệt đối sẽ không lấy thiếp, nàng còn có cái gì có thể oán giận. Lại nói, nếu không phải là nể mặt Tử Anh ta sẽ tha Liễu gia sao. Nhưng mà ta nói với nàng đương nhiên là đẩy tới trên người ngươi. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nàng đâu còn dám lên mặt đòi nợ ta.”
Trong lòng biết người này lưu manh vô lại biết bao nhiêu, Tần Ca cũng không lườm người ta, lại nói đối với Liễu Song hắn vẫn là có chút khúc mắc. Nói thế nào Liễu Song cũng từng là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Ngũ Tử Ngang.
“Nhị đệ ngươi thì sao?”
“Không có việc gì. Nếu không có người đại ca ta đây, hắn có thể làm được Quan Tây đại tướng quân, lại ôm được mỹ nhân về sao.”
“Hắn khẳng định không biết đại ca ngươi đây một bụng ý nghĩ xấu.”
Ngũ Tử Ngang sến sẩm một trận trên môi Tần Ca, sau đó cười nói: “Có ý nghĩ xấu cũng đều là tốt cho hắn. Tử Anh cũng muốn lưu lại kinh thành ở bên bà cô. Tử Anh là nhất phẩm đại tướng quân, ta muốn để Tử Quân hạ đạo thánh, cũng phong Liễu Song là ‘nhất phẩm cáo mệnh phu nhân’, như vậy cũng tiện nàng tiến cung hầu hạ bà cô, ngươi nói được hay không?” Việc liên quan đến “nữ nhân”, Ngũ Tử Ngang nhưng không làm được chủ.
“Tùy ngươi đi. Ta cũng không phải người hẹp hòi như thế. Có điều Nhân Tâm đường này vẫn phải là quy củ cũ, ta không muốn nhìn thấy người không liên quan ở đây ra ra vào vào.”
“Đấy là tự nhiên. Ta cũng chuẩn bị đuổi Tử Quân và Hà Hoan đi. Trước kia là bất đắc dĩ, hiện tại cũng không còn những băn khoăn ấy, trong Nhân Tâm đường này cũng có thể thanh tịnh chút, nếu không luôn luôn chỉ có thể làm trong phòng, chưa tận hứng.”
Tần Ca nhéo một cái ngang hông Ngũ Tử Ngang: “Ta tưởng ngươi có ý gì chứ, thì ra chỉ nghĩ chuyện đó, lưu manh.”
“Ngươi không phải thích lưu manh ta đây sao.” Ngậm môi Tần Ca, Ngũ Tử Ngang giở trò. Vốn chính là như thế. Mỗi lần thân thiết đều phải đề phòng nhi tử đi vào, cực kỳ khó chịu.
Trong bồn than phát ra tiếng vang lạch tạch, trên giường lớn ấm cúng cũng truyền ra tiếng ngâm nga trầm thấp của một người. Ngũ Tử Ngang uống rượu vào luôn luôn tình dục tăng vọt, huống chi là tại loại thời gian đêm khuya tĩnh mịch này càng không muốn kiềm chế dục vọng của chính mình. Tùy ý lưu lại dấu vết của chính mình trên thân thể được y nuôi trắng nõn trắng nà của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang chẳng kiêng nể gì cả thả lỏng dục vọng của mình. Nhớ năm đó, y nào dám suy nghĩ chính mình có một ngày có thể cùng Tần Ca làm chuyện giữa vợ chồng này, bây giờ, y lại là muốn làm thì làm, muốn ăn thì ăn.
Ánh nến không quá sáng chiếu chiếu hình bóng trên bình phong bằng đồng đối diện giường khó phân biệt, nhưng loại thời gian này, người giao nhau trong bình phong ấy làm ra một cái động tác dâm mỹ mới càng là gợi lòng người.
Đêm càng sâu, tình càng đậm. Hai người ai cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể hoan ái không kiêng nể như vậy. Trên đời không việc khó, chỉ sợ người có lòng, lại huống chi là người có lòng yêu thương sâu sắc lẫn nhau, chỉ muốn cả đời bên nhau. Quân thần mến nhau thì thế nào? Chỉ cần tình cứng hơn vàng, ý sâu hơn biển, lại có gì là không thể.
Tim nhũn thành một vũng nước…
ThíchThích
‘Quân thần mến nhau thì thế nào? Chỉ cần tình cứng hơn vàng, ý sâu hơn biển, lại có gì là không thể.’ đọc câu này mà cảm động quá đi, hiu hiu, thank yappa nhiều
ThíchThích
Kết câu cuối nhất luôn hihi
ThíchThích