Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Dạy con

Thu Lam Tự đờ ra một lúc mới phản ứng được, đứng trước giường nhỏ chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta lúc nãy nhất thời hỏa khí dâng trào, nói không lựa lời, lúc này bị y hỏi ngược lại tỉnh táo một chút, phải nói lại cái loại lời nói đó ấy là không nói được, nhưng không muốn chịu thua y, bèn lại cười lạnh một tiếng nói: “Thu cung chủ tuổi tác không thấy lớn bao nhiêu, tai không ngờ nghễnh ngãng rồi sao? Một câu cũng cần người ta lặp lại bao nhiêu lần mới có thể nghe thấy?”

Y sắc mặt tái mét, tay đặt giữa bụng ta cũng lạnh cứng như sắt, môi khẽ giật giật, rất lâu mới mở miệng, lại là nói với đại phu kia: “Chuẩn bị thuốc an thai cho thiếu cung chủ… Việc này một mình ngươi biết là được, không cần công khai… Cũng không cần nói cho Yên nhi. Lại dặn bảo mọi người lui xuống, bản tọa dạy dỗ nhi tử, không phải người khác nên nghe.”

Đại phu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài, bảo người Lam Dương cùng nhau tản đi. Nghe được bốn bề không có người, y mới trở tay đánh một chưởng vào mặt ta, lạnh lùng quát: “Súc sinh, ngươi không biết xấu hổ sao!”

Người ta đều nói dạy con trước mặt, Thu Lam Tự chịu sai mọi người lui mới đánh ta, đã cảm thấy là ban ơn bằng trời, con bất hiếu ta đây nên cảm động đến rơi nước mắt, từ đây cải tà quy chính không còn phạm điều kị của y nữa. Đáng tiếc việc đời lại không có dễ dàng như vậy, ta vốn đã hơi lui lại, cú đánh này của y càng kích thích ngọn lửa trong lòng, chỉ hận mặt ta bị y vỗ lệch sang một bên, lại vì bị điểm huyệt đạo xoay không qua, không thể nhìn chằm chằm y, về khí thế thì kém một chút.

Tuy là về mặt hình tượng không bằng y, nhưng thanh thế lại há có thể yếu hơn người? Ta liếc xéo y, lại cười lạnh một tiếng: “Họ Bách Lý ta có biết hổ thẹn không, khi nào đến phiên họ Thu quản? Thu cung chủ cũng không khỏi quá để ý chính mình. Ta chính là rời nam nhân là sống không được, ngươi muốn giết ta hay sao? Nếu muốn giết ta thì mời ra tay, nếu không, Thu cung chủ mời tự tiện đi!”

Y nghiêm mặt, răng cắn vang lạch cạch, tay nửa duỗi nửa không trên không trung, dường như là thật muốn đánh chết ta. Thế nhưng chưởng đợi đã lâu đó không tới, y trái lại xách ta vào phòng trong, ném ta lên giường, vung tay áo giải huyệt đạo trên người ta, chính mình ngồi dựa đầu giường nhìn chằm chằm ta.

Người này là mắc bệnh gì?

Ta cũng lười để ý đến y, hoạt động tay chân, vén tóc ra sau tai, đứng dậy liền muốn xuống giường. Mới đến bên giường, đã bị một luồng sức từ tay áo hút về, lần nữa ngã xuống giường. Thanh âm Thu Lam Tự đột nhiên nổi lên, âm âm u u hỏi: “Ngươi không phải rời nam nhân là sống không được sao? Bản tọa ở ngay đây, ngươi đã muốn, thì tự mình ngồi lên hầu hạ bản tọa.”

Ngươi với nam nhân có liên quan quái gì? Muốn nói loại lời này làm nhục ta, không có cửa đâu!

Ta chắp tay về phía y, nhếch khóe miệng đáp lại nói: “Thu cung chủ không thể xem trọng bản thân như thế, bản tọa đối với hạng người lấy sắc mua vui, nâng người tự hiến từ trước đến nay xin miễn. Không dám quấy rầy, bản tọa về phòng.”

Dứt lời chống tay trên giường, cơ thể nhẹ nhàng đi xuống. Mới vừa chạm đất, trước mắt hoa một cái, Thu Lam Tự đã đứng trước mặt ta, tay trái kéo vạt áo ta vung lên, lại ném ta lên giường. Ta muốn dậy, lại bị người ta một tay ấn trước ngực, ngọ ngoạy thế nào cũng không cựa quậy được.

Y muốn làm cái gì? Không thể, y rõ ràng biết chính mình là phụ thân ta…

Hô hấp của ta nghẽn lại, đưa tay ấn lên mạch môn y, nhân lúc y rụt tay lại trở bàn tay ấn về phía ngực y, lớn tiếng quát: “Ngươi điên rồi, ngươi ta đã là cha con…”

Cổ tay Thu Lam Tự xoay một cái liền tóm lấy tay ta đè lên đỉnh đầu, bỗng nhiên cúi người, môi mỏng in một cái tại khóe mắt ta, khẽ nói: “Ngươi chẳng qua là một kẻ xuyên việt, cũng xứng luận xưng cha con với bản tọa? Thay vì để ngươi thông đồng những nam nhân không biết nguồn gốc đó chạm vào con ta, chẳng thà ta tự mình đến… Chỉ coi như thù lao ngươi thay Thu gia ta sinh con nối dõi!”

Ta muốn kêu lên tiếng, lại bị y chặn môi lưỡi thừa cơ xâm nhập, càn quét khắp nơi trong miệng ta, càng mang theo rất nhiều nước bọt rót vào trong miệng ta, nhiều tới mức không thể nhất thời nuốt xuống, theo khóe môi chảy ròng tới bên tai. Ta mấy lần hất đầu muốn né môi y, lại đều bị y lật não sau kề sát, không cựa quậy được.

Về sau hai má và cằm đều đau đến tê dại, chờ khi y buông ta ra, cũng đã nói không nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu lên gắng sức thở gấp, để hồi phục đau khổ nơi lồng ngực vừa rồi bởi vì không thể hít thở tạo thành.

Áo quần trên người ta lại không biết lúc nào đã bị lột ra, chỗ bụng dưới hơi cảm thấy gió lạnh hiu hiu, còn có một đôi tay nóng đến gần như muốn làm bỏng thân thể ta nhẹ nhàng đặt phía trên vuốt ve. Mà âm thanh hoàn toàn tương phản với nhiệt độ của bàn tay ấy lại đột ngột vang lên từ phía trên: “Nếu không phải bản tọa nhìn ra ngươi lén lút trao đổi với Giang Bạch Tố, ngươi liền định giấu bản tọa làm sảy đứa con này?”

Ta đột ngột mở mắt ra, vươn tay túm về phía y, kìm nén thở gấp la lên: “Đừng chạm vào ta!”

Y trở bàn tay tóm lấy cái tay kia, cứng rắn khép tay lên thứ thời khắc quan trọng từ trước đến nay đều không tăng thể diện cho ta đó, đồng thời kéo tay ta trượt lên xuống. Thứ kia bị chính ta chạm vào là lại phình to lên mấy phần, theo hông hơi có tư thế đong đưa, sống động cựa quậy tại lòng bàn tay.

Ta một tay che mắt không dám nhìn nhiều hơn, ra sức muốn rút bàn tay kia ra. Sau khi so sức với Thu Lam Tự mấy lần, hoàn cảnh xấu hổ mất mặt ấy không chỉ không cải thiện, trên tay đã dính một mảng dịch thể trơn dính. Thu Lam Tự cuối cùng bỏ tay ta xuống, tự mình một mặt khẽ liếm dịch thể dính đến lộn xộn trên đầu ngón tay ta, một mặt nhẹ nhàng thưởng thức hai cái túi phía dưới, cự vật trượt nơi lồi lên ở bụng dưới ta, trong miệng mơ hồ nói: “Ngươi nói không chạm vào nơi này…”

Ta vội vàng gật đầu, chỉ sợ y nhìn không thấy, lại cất cao giọng xin y: “Đừng chạm vào…”

Lời còn chưa dứt, y đã buông đồ vật trong tay ra, kéo cổ ta nâng nửa thân trên của ta lên, tóm một ngón tay bị liếm đến thấm nước đầm đìa đưa đến ngoài huyệt khẩu, lập tức đưa vào phân nửa.

Giọng nói của ta lập tức dừng lại, toàn thân cứng ngắc, đề khí kẹp chặt hai mông, muốn cản ngón tay kia ở bên ngoài. Thu Lam Tự lại tóm ngón tay ấy tận ý ra vào mấy lần, cố ý hỏi: “Hay là không chạm vào nơi này? Trái lại cũng không giống… Ngươi xem, nó ngay cả ngón tay của chính ngươi cũng ngậm vui vẻ như thế, không nỡ phun ra…”

Hơi thở ẩm ướt theo ngôn ngữ cùng đưa vào trong tai ta, dưới thân bỗng nhiên đau âm ỉ, ấy là y theo con đường ngón tay kia của ta mở ra, cũng cứng rắn chen một ngón tay vào. Vân vê xoa nắn lên thành ruột một hồi, rất nhanh lại đưa vào một ngón tay, căng tràn đầy trong cơ thể ta. Chỗ lối vào càng là bị y cố ý căng ra, đau đớn và khoái cảm rất lâu chưa có đồng thời tuôn ra, dường như giằng co nhiều lần giao nhau dưới thân ta.

Trong đầu ta choáng váng, đã tự nói không nên lời, chỉ nhờ vào cánh tay y chống đỡ miễn cưỡng chưa gục ngã. Lối vào sớm không có sức kẹp chặt, mà là phối hợp sự tiến vào của ngón tay y không ngừng nuốt vào nhả ra. Mặc ý đùa giỡn trong cơ thể ta rất lâu, Thu Lam Tự cuối cùng rút ngón tay ra, cố ý giơ lên trước mặt ta, giữa ngón tay và bàn tay còn lưu lại sợi dịch thể sền sệt, trào phúng nói: “Ngươi trái lại thành thực, quả nhiên rời nam nhân là sống không được, mới dùng ngón tay chạm chạm, phía sau đã có thể tự mình chảy nước rồi.”

Ta mù mờ nhìn ngón tay kia, qua rất lâu mới cảm giác tai mắt sáng trong, hiểu được y nói cái gì, tức khắc xấu hổ đến mức hận không thể chui đầu vào trong khe, trên gương mặt thiêu đốt nóng như lửa, khóe mắt cũng bị ép ra nước mắt.

Y suy cho cùng chỉ muốn nhục nhã ta, hay là thật sự muốn ngủ với ta?

Ta chỉ cảm giác hai chân bị y tách ra, một thứ thẳng cứng nóng hổi trượt vào đâm chọc giữa mông, dù chưa thực sự đi vào trong cơ thể ta, nhưng cũng có ý hiếp bức mười phần. Ta không dám đánh cuộc điều này, nhẫn tâm cấu một cái trên chân mình, lập tức cảm thấy giữa ngón tay ướt dề, đau đớn cũng áp chế ngọn lửa kéo dài trên người, cắn chặt răng vội vàng nhận sai: “Ta biết sai rồi, xin Thu cung chủ khoan thứ ngôn từ vô lễ của ta, sau này ta chắc chắn sẽ không lại xung đột cung chủ nữa…”

Dưới thân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn như xé rách, y vậy mà không có dấu hiệu gì đưa cự thế của chính mình vào trong cơ thể ta, cũng không dừng lại, lập tức đâm vật kia tới nơi sâu nhất, liền lại nhanh chóng lui ra ngoài, sau đó lại lần nữa nhập vào tận gốc, lần này nối tiếp lần khác, dường như muốn đóng đinh ta trên giường.

Ta cuối cùng bị đau đớn ngày càng nghiêm trọng gọi thần trí quay lại, vươn tay ôm cổ y, trong lòng bàn tay thầm vận nội lực, muốn bẻ gãy cổ y. Lực đạo mới phát, liền cảm giác bắp thịt dưới bàn tay cứng lại, một bàn tay cũng lạnh cứng đã siết cổ tay ta đè cạnh mặt, va chạm dưới thân càng cuồng mãnh, trong gian phòng u ám vọng lại tiếng va chạm thể xác vang dội.

Ta bị y áp chế chặt chẽ, chỉ có thể hai chân mở to mặc người ức hiếp, nhận lấy xung kích lần này nặng hơn lần trước. Thu Lam Tự, y sao có thể? Nửa thân dưới ta đau muốn nứt ra, trong lòng càng là một mảnh tuyệt vọng, gắng sức rụt người, không thể đè nén mà khóc nức nở thành tiếng, nghẹn ngào van y: “Cha, dừng tay, ngươi là cha ruột của ta mà…”

Động tác của y chậm lại, ngón cái dán khóe mắt ta lau xuống phía dưới, lau nước mắt đi, khẽ nói bên tai ta: “Không sao, tác giả này của chúng ta mặc dù là thích niên hạ, nhưng có không ít độc giả thích cha con niên thượng, sẽ không ảnh hưởng sức hút của ngươi.” Y thở dài, ánh mắt nhìn phía không trung, dường như vô cùng dịu dàng lưu luyến nói: “Cha ngươi năm đó là thích niên thượng, lúc mẹ ngươi mang thai ngươi gã đã viết mấy cuốn niên thượng dưỡng thành… Đáng tiếc về sau sửa thiết lập, gã liền từ phong cách văn nghệ tươi mát chuyển hình thành phong cách nhục văn trọng khẩu.”

Cái gì… Cái gì? Ta bảo quyển văn 18+ ấy trong địa cung là thế nào tới đây, té ra cha ta chính là viết cái này? Ma giáo chúng ta rốt cuộc xây ra làm cái gì, sao trên có giáo chủ dưới có giáo chúng không một ai có hình tượng bình tượng?

Bỗng nhiên biết chân diện mục của cha ruột, ta nhất thời kinh ngạc quá độ, ngay cả nước mắt cũng tự ngưng lại, chỉ biết ngây ra nhìn chằm chằm Thu Lam Tự, hận không thể từ trong miệng y nghe nhiều hơn một vài bí mật trước đây của ma giáo. Ai ngờ y nhớ lại xong, thần sắc bỗng nhiên dữ tợn, túm eo ta hết sức rút ra cắm vào mấy lần, mãi đến khi làm phía dưới xương chậu ta như sắp bị bẻ gãy, không biết là máu hay gì chảy ra từ giữa bắp đùi, đau đến mức hai đùi run rẩy, hai chân không có sức tê liệt trên giường.

Y một mặt ra vào trong cơ thể ta tựa như phát tiết, một mặt vặn cằm ta lên giọng căm hận nói: “Người ngoài xem ra, sửa thiết lập chính là chuyện một câu nói của tác giả, nhưng chúng ta những người bị sửa này, lại là phải từ một khắc thiết lập bị sửa kia sống lại một đời… Nếu không phải ngươi xuyên, ta sao có thể bị tác giả sửa thành phụ thân ngươi, đạp đổ một đời tốt lành làm lại, phụ Giải Nhan, cũng hại Sương Nhận giáo chủ…”

Nói như vậy, cha ta công chuyển thụ còn biến thành thể chất sinh con đều là ta làm hại? Chính ta lại mang thai, còn không thể phá thai, chỉ có thể chờ bảy tháng sau sinh khó mà chết cũng là ta gieo gió gặt bão?

Sao có thể… Ta muốn bịt tai không nghe những ngôn từ vô căn cứ này của y nữa, khí lực lại sớm không biết bị rút đi nơi nào, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt, mơ hồ một mảng trước mắt.

Âm thanh tràn đầy oán hận của Thu Lam Tự vang vọng bên tai ta: “Loại người như các ngươi, bình thường không biết trời cao đất rộng, họa gì cũng dám xông, người nào cũng dám trêu chọc; có việc hay không cũng khoe khoang phong tao, chưởng mà ta lần đầu tiên gặp ngươi ấy, là thật hận không thể trực tiếp đánh chết ngươi…”

Phải, y nên hận ta, vì thế mỗi lần nhìn thấy ta đều là sát ý lẫm liệt… Hiện giờ cái tay đặt ở cần cổ ta kia, cũng là thật lòng muốn bẻ gãy cổ ta phải không?

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s