Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 31 – An thai

Sớm biết đã không thay đổi tình tiết gì. Đi theo thiết lập ban đầu, ta cũng chẳng qua là chịu một chưởng của Tiển Băng Nhận trong gian nhà cỏ ấy; lại chịu một kiếm của Long Hốt Quân tại đại hội võ lâm; lại bị đệ tử phản bội, vì bảo vệ Ngọc Lam Yên nhận mấy kiếm gánh mấy đao; cuối cùng bị Thu Lam Tự một chưởng đánh chết…

Tuy cũng là thân chết giáo diệt, lưu lại trò cười võ lâm, so với như bây giờ lại không biết hơn bao nhiêu!

Tối thiểu cha ta sẽ không biến thành tiện thụ vì tra công tự nín nhịn đến chết; mẹ ta cũng sẽ không bị tác giả không biết mây trôi đi về đâu; ta dù sao cũng phải chết, còn có thể lưu lại thân thể trong sạch…

Ta ngẩng đầu lên, đưa cổ về phía y, run giọng khẩn cầu: “Ngươi giết ta đi.” Tình tiết đã là không sửa về được, tốt xấu cũng coi như bồi thường ngươi một chút tổn thất đi.

Cái tay ấy đột ngột sát lại trên cổ ta, sức lực càng lúc càng lớn, ta nín thở lặng lẽ đợi y bẻ gãy xương cổ ta, hoặc là ngạt thở mà chết dưới tay y. Chờ mãi chờ mãi, cái tay ấy trái lại buông ra, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa rồi bị y bóp. Thu Lam Tự cúi đầu khẽ hôn một cái lên khóe mắt ta, ảm đạm than rằng: “Ngươi chung quy cũng xem như con ta, ta không thể giết ngươi.”

Y chống thân trên, chậm rãi lui về phía sau, hậu đình ta lại là một trận đau âm ỉ, mặc dù chưa rên ra tiếng, lại không tránh được thân thể cứng đờ. Y lại dừng một chút, chỉ đưa nông tại chỗ, thân trụ thô to kia chậm rãi ma sát lên thành ruột, dần dần mang theo một loại vui thích sâu sắc, đè lên đau đớn chỗ bị tàn phá vì khuếch trương quá độ mang đến.

Ta nhịn không được rên rỉ một tiếng trầm thấp, chỉ cảm giác trước ngực một mảng nóng ẩm, Thu Lam Tự đã cúi đầu gặm liếm chỗ đầu vú ta, kéo đến mức đầu vú cứng rắn dựng lên, vừa đau lại tê. Một đôi tay to nâng hai mông ta lên dùng sức xoa nắn, càng thi thoảng duỗi tới giữa hai chân bọc lấy thứ ái vật kia; chính y vẫn như cũ ra vào nhẹ nhàng trong cơ thể ta, dường như sợ ta bị thương.

Y không phải hận ta sao, sao không giết ta, ngược lại quan tâm… thân thể ta như vậy? Có điều như vậy cũng là không đúng, chúng ta là cha con ruột thịt, quyển tiểu thuyết này vốn cũng không phải phụ tử niên thượng — dù là nhân vật chính chính quy với y cũng chỉ là treo danh phận thầy trò, còn chưa từng lên giường đâu!

Ta biết rõ như vậy không đúng, lại khó chống lại sự chòng ghẹo dịu dàng của y, trên người mồ hôi lăn xuống, lại không phải bởi vì đau đớn hay là lo sợ, mà là bị lửa dục như lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc hơi mà ra. Mấy lần mở miệng muốn kêu y dừng lại, lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn mơ hồ, ngược lại giống như mời y rong ruổi trong cơ thể ta nhanh hơn một chút.

Mang tai, sau gáy, trước ngực, giữa bụng… Tất cả chỗ mẫn cảm bị y lần lượt trêu đùa, khoái cảm lần lượt tích lũy trong vật dựng đứng bất khuất trên bụng dưới kia, cuối cùng phun ra trong tay y, bắn đến mức ta và y đều bẩn cả người.

Trước mắt ta một mảng ánh sáng chói, thở gấp rất lâu, cuối cùng khôi phục mấy phần lý trí, mới cảm thấy đôi chân mình bị người gác bên hông, thân thể lại lần nữa bị lấp đầy chặt chẽ, người kia từ tốn nhưng kiên định hết lần này lần khác chôn vào trong cơ thể ta, môi mỏng khô hanh hôn tỉ mỉ trên mặt ta.

Y vừa nãy cường bạo ta ta còn có thể hiểu, công trong tiểu thuyết đam mỹ đều như vậy; nhưng bây giờ đây lại coi là gì? Lẽ nào y đã biết thiết lập sinh con của nhà chúng ta, định an thai cho tốt?

Ta hơi há mồm, la lên: “Thu cung chủ…”

Mặt y nâng lên mấy tấc, ánh mắt băn khoăn trên mặt ta, khàn giọng hỏi: “Vừa nãy không phải gọi cha ư? Sao lại đổi gọi Thu cung chủ rồi. Ngươi sau này nếu đều nghe lời như bây giờ, ta sẽ coi ngươi là con trai ruột có sao đâu…”

Ta đang định cầu y dừng lại, lại bị y hôn thật sâu, ngay cả thân thể cũng bị y nâng xoa về phía trong lòng, dán thật chặt với thân thể nóng bỏng của y, chưa từng lưu lại một chút khe hở. Trong cơ thể cũng thế bị lấp đầy phong phú không thôi, cự vật kia không biết ngừng ra vào trong đường ruột, mỗi một lần va chạm vừa đúng đều húc chỗ có thể mang đến vui sướng nhất, khi rút khỏi lại hết sức triền miên, từng tấc cọ xát thành ruột mềm mại.

Thân thể này của ta đã bị xoa nắn thành một bãi nước xuân, tay chân mặc y đùa bỡn thành đủ loại tư thế, lại càng không biết bị tiến vào bao nhiêu lần. Về sau ta ngay cả kêu cũng kêu không ra, chỉ có thể tê liệt trên người y run lẩy bẩy, hơi động một tý, là có chất lỏng trắng đặc theo khe đùi chảy xuống, nhưng càng thuận tiện y làm như bôi trơn, lại lần nữa tiến vào trong cơ thể ta.

Một đêm này chính là ngay cả ngất đi cũng không thể, mấy lần rơi vào trong hôn mê, liền bị y ra sức đâm chọc lại lần nữa tỉnh, chỗ phân thân hay đầu vú đều bị y đùa giỡn đến sưng đau, môi cũng nóng rát, phía trên phần nhiều là vết rách.

Mãi đến sáng sớm Tôn đại phu qua đây đưa thuốc, y mới rút khỏi từ trong cơ thể ta, kéo màn che giường xuống che đậy một đêm hoang đường, chính mình thay quần áo đi nói chuyện với đại phu. Sau khi y xuống giường ta cuối cùng được yên một trận, không đếm xỉa đôi chân mình đang mở rộng, tình trạng bi thảm không sạch sẽ đầy người bèn chợp mắt muốn ngủ.

Trong lúc mê man, cổ tay lại là bị người nắm lấy kéo ra ngoài giường, phía trên mạch môn lại còn bị màn che giường ập bên trong. Thanh âm kinh ngạc của Tôn đại phu trong phòng trống trải có vẻ vô cùng vang dội: “Thiếu cung chủ chẳng lẽ đã ăn tiểu hoàn đan của Thiếu Lâm tự, hay là ăn quy nguyên đan của Trùng Dương phái? Thiếu cung chủ hôm qua vẫn còn âm dương đều thiếu, dương khí có tướng phù phiếm; giờ đây lại thấy tướng mạch hùng hồn mạnh mẽ, thận thủy tràn đầy, nguyên khí kiện thịnh…”

“Câm miệng!” Ta ráng kêu một tiếng, nhưng hơi có chút giọng khàn vô lực, không thể kinh sợ lòng người như trong tưởng tượng của ta. Lại dùng sức rút tay về, thân thể nghiêng một cái nằm sấp trên giường, linh đan diệu dược trong bụng từ giữa hai chân chậm rãi chảy xuống, tỏa ra một trận mùi tanh nồng nặc.

Âm thanh của Thu Lam Tự trầm thấp vang lên ngoài rèm, Tôn đại phu cũng trả lời y, nhưng nghe không rõ nói là cái gì, ta thực sự buồn ngủ không chịu nổi, nghe một lúc là cảm thấy tinh thần rời rạc. Trong khi nửa mê nửa tỉnh, màn che giường lại bị người một phen kéo ra, ánh sáng mặt trời xuyên thẳng qua chiếu lên mặt ta, đâm vào mắt một mảng trắng lóa.

Ta bất đắc dĩ chớp chớp mắt, lúc mở to nhìn, lại là Thu Lam Tự cầm bộ áo lót màu trắng đứng ở đầu giường, kéo ta dậy choàng bộ quần áo ấy, liền đỡ ta tựa trên gối tựa, múc một thìa nước thuốc đưa đến bên môi ta.

Lại là uống thuốc, ta với thứ này bát tự phạm xung.

Ta chán ghét quay đầu đi, vừa định nói không uống, đột ngột nhớ ra người này không phải Long Cửu ngoan ngoãn phục tùng ta dưới giường, mà là BOSS sau cùng đòi mạng người. Để y khuyên ta uống thuốc tám phần là có thể lấy một cái phễu cắm vào trong miệng ta, trực tiếp rót thuốc vào trong lồng ngực.

Ta dưới mái hiên này của y đã khom lưng rồi, cũng không thiếu lần này, liền há miệng tìm cái thìa ấy. Y cũng kiên nhẫn khác thường, từng ngụm bón ta uống thuốc, để bát xuống lại ngồi về, ngón trỏ nâng cằm ta ép ta nhìn thẳng y.

Tầm mắt sáng quắc ấy nhìn khiến ta xém có chút chột dạ, cơ thể không được tự nhiên dời một chút, nhưng lại bị đau đớn giữa đùi kéo tới mức kêu rên một tiếng. Một tiếng này đã phá vỡ yên lặng giữa chúng ta, Thu Lam Tự dường như giật mình buông ta ra, rủ ánh mắt xuống, không đầu không đuôi nói: “Ngươi ngày hôm qua nói là sự thật.”

Ta ngày hôm qua nói cái gì? Ta nói một đống lời đấy, ngươi là muốn nói câu nào — trong đầu ta linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ ra, ta ngày hôm qua nói y là cha ruột của ta!

Chẳng lẽ y biết ta không phải xuyên, thật sự là con đẻ của y? Y bây giờ là muốn tìm ta tính sổ vụ sửa tình tiết lung tung, hại y sống lại một lần nữa, không thể thay tiểu thụ cùng cha hắn thủ thân một đời?

Tính thì tính đi, ta như vậy sống thực sự không bằng sớm ngày chết, còn chịu ít chút khổ, ném ít chút mặt mũi. Y đã không mở miệng, ta bèn chủ động đáp: “Ngươi biết rồi cũng tốt, dù sao chuyện này cũng không giấu được người ta cả đời. Chẳng qua là đứa bé trong bụng ta đây là dòng giống duy nhất của Bách Lý gia, xin ngươi để cho ta sinh hạ nó ra.”

Tay y đưa lên không trung rất lâu, mới có chút do dự ấn lên bụng ta, cân nhắc từng câu từng chữ chậm rãi hỏi: “Ngươi là bị người hạ độc hay là hạ cổ, nếu không giao hợp với nam nhân sẽ phải bỏ mạng? Việc này có phải liên quan tới ảnh vệ ngươi hôm nọ đâm chết trong hiệu thuốc? Tôn đại phu chẩn không ra bệnh tình, không bằng ta mang Yên nhi trở về một chuyến, khám tử tế thay người một lần.”

Không được, tuyệt không thể để tiểu thụ kia biết! Tim ta đập nhanh hơn, vươn tay tóm cổ tay áo Thu Lam Tự vội vàng la lên: “Không cần khám, đây là… đây là thiết lập tác giả làm, sau khi có thai nếu không, nếu không giao hợp với người khác, tương lai sẽ sinh khó mà chết…”

Nói đến đây, ta đột nhiên bi thương từ trong tim, môi khẽ run, khàn giọng nói: “Cha ta… chính là chết như vậy…” Chính là bị ta hại chết như vậy! Vốn hắn là bị tác giả viết một cái chết bất đắc kỳ tử không nguyên nhân, mặc dù cũng không phải kết cục tốt đẹp gì, nhưng tốt xấu hơn xa bị thai nhi hút hết tinh huyết trong cơ thể, sinh khó mà chết…

Ánh mắt ta bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu một cái, chỉ cảm thấy khô khốc đến đau nhức, bèn vươn mu bàn tay ra đè lên mí mắt. Tay Thu Lam Tự lại xoa gương mặt ta, cũng ấn đầu ta đến trước ngực y, nhẹ nhàng chỉnh tóc dài sau lưng ta, khẽ than rằng: “Bách Lý giáo chủ cũng thích dùng thiết lập này trong sinh tử văn, người ta đều nói người giỏi bơi chìm trong nước, xem ra làm ba sau cũng dễ bị ngược giống tiểu thụ trong văn ha…”

Cha à, nhi tử bất hiếu, lại hại người sinh khó mà chết, giờ đây ta nhưng cũng rơi xuống nông nỗi này, đành phải dưới chín suối lại tạ tội với người.

Ta nằm trong lòng y thay cha ta khóc nức nở một hồi, Thu Lam Tự cũng không so đo hiềm khích lúc trước, vẫn khẽ an ủi ta, mãi đến khi ta dừng nước mắt, mới thay ta choàng bộ áo khoác mới, ôm ta đến phòng tắm tắm gội. Dọc theo con đường này lại chưa hề thấy một đệ tử Lam Dương cung, nghĩ là y sớm đã đuổi mọi người.

Tới nơi đó, ta liền giãy dụa xuống đất, mặc thâm y liền ngâm vào trong ao, đưa tay về phía giữa hai chân muốn làm sạch. Thu Lam Tự nhưng cũng xuống ao theo, một phen kéo rơi cái áo lá đó, tách hai chân ta ra giam trong ngực, ngón tay không cho cự tuyệt dò xuống dưới, đào ra từng chút hạt giống tích trữ trong cơ thể.

Dọn xong bên trong, y lại lấy khăn tay tơ lụa thấm nước nhẹ nhàng lau trên người ta, lau sạch toàn số vết mồ hôi, vết máu trên người và đốm trắng đã khô trên bụng dưới, lúc này mới đổi khăn tay khô thay ta lau sạch giọt nước trên người, ôm ta lên nằm trên giường nhỏ, cầm lược thay ta chải mái tóc dài hơi ẩm.

Bị y hầu hạ như thế, trong lòng ta quả thật là kinh ngạc nghi ngờ khó yên, giống như là uống rượu chặt đầu, lại không biết khi nào hành hình. Thu Lam Tự lại không hề thông cảm tâm tư người ta, chỉ chải đầu đã chải nửa canh giờ, ánh mắt dao động bất định trên người ta, đặc biệt là thời gian lưu luyến chỗ bụng dưới lâu nhất. Khó khăn lắm chải coi như xong, lại từ gian ngoài cầm quần áo tự tay thay cho ta từ trong ra ngoài.

Thủ đoạn mềm dẻo giết người như vậy ta thực sự nhịn không nổi nữa, đoạt lấy quần áo tự mình choàng lên người, nghiêm mặt nói: “Thu cung chủ rốt cuộc muốn xử trí bản tọa như thế nào, hà tất kéo dài như vậy, lại mất phong độ của Lam Dương cung chủ.”

Y chỉ vươn tay ôm ta vào lòng, từ sau lưng xuyên qua vạt áo buộc mấy vòng, bình tĩnh như thường đáp: “Ngươi đã gọi ta một tiếng cha, ta cũng sẽ coi ngươi làm con đẻ, làm cha chăm sóc con trai có gì không ổn, lại cần gì phải xa lánh gọi Thu cung chủ thế này? Còn hài nhi trong bụng ngươi, có bản tọa ở đây, tự sẽ săn sóc tử tế thay ngươi, sẽ không để nó hại tính mạng ngươi.”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s