Kindaichi Kousuke
- Tác giả: Yokomizo Seishi
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Lại gần năm rưỡi mới đăng chương ^^~
Chương 11 – Hai bức thư
“Cậu Kou, cậu Kou.”
Lúc Kousuke bị lay dậy trên bộ đồ giường, bất ngờ mở mắt đã tầm gần rạng sáng. Anh nhận ra trong căn phòng dành cho khách đang bật đèn, Ginzou vốn nằm ngủ bên cạnh thì đang nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt mình. Kindaichi bị vẻ nghiêm trọng trong sắc mặt Ginzou làm cho giật mình, ngồi dậy từ trên nệm chăn.
“Chú, có, có chuyện gì vậy?”
“Tôi cảm giác nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào đó. Âm thanh giống như gảy đàn koto… Có lẽ là mơ…”
Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy chăm chú lắng nghe. Không nghe thấy âm thanh bất thường nào. Trong sự yên tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập, âm thanh duy nhất chính là tiếng một vật chuyển động tạo ra tiết tấu theo quy luật. Đó là tiếng guồng nước.
“Chú, chú à.”
Bỗng nhiên răng Kousuke kêu lập cập, thì thầm bằng âm thanh khàn khàn như đang kìm nén.
“Đêm hôm kia… Lúc xảy ra án mạng đó cũng có tiếng guồng nước phải không?”
“Tiếng guồng nước…”
Ginzou ngạc nhiên nhìn chằm chằm con ngươi Kousuke bằng ánh mắt thăm dò,
“Nếu nói vậy… thì hình như có nghe thấy…” Đúng rồi, chính xác là có nghe thấy… Vì đã nghe quen âm thanh đó, nên không đặc biệt chú ý… Nhưng mà, a!”
Hai người gần như cùng lúc bật dậy khỏi giường, bắt đầu quàng cánh tay vào sơ mi.
Đàn koto lại lần nữa vang lên. Tiếng tinh tinh tinh giống như gảy sợi, theo sau là tiếng phựt khuấy tung không khí… Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, hỏng rồi. Hỏng rồi. Hỏng rồi… Kousuke vừa mặc áo vừa lẩm bẩm.
Đêm qua Kousuke rất khuya mới ngủ. Anh kiểm tra bức ảnh và nhật ký chưa thiêu hết mà thanh tra Isokawa đưa tới như đã hẹn, và cả sổ nhật ký, tập ảnh lấy từ thư phòng tới tận mười hai giờ. Rồi sau đó lại lật từng trang tiểu thuyết trinh thám lấy ra từ thư phòng, nên lúc ngủ đã là hơn hai giờ. Nếu không phải vì như vậy, thì mình đã sớm nhận ra rồi…
“Chú, chú này, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Đúng bốn rưỡi, gần như cùng thời điểm với khi đó.”
Nhanh chóng chỉnh lại quần áo, mở cửa chớp, sáng nay lại có sương mù dày, nhưng trong làn sương mù ấy thấy được bóng hai người đang xô đẩy. Ở ngay phía trước cổng tre thông đến nhà ngoài. Đồng thời nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp như đang trách mắng, và tiếng một cô bé đang khóc thút thít. Đó là Ryousuke và Suzuko.
“Sao vậy? Suzuko có chuyện gì…?”
Ginzou chạy tới phía đó, nghe thấy vậy nên nghiêm khắc hỏi.
“Nhóc Suu hình như lại mộng du rồi.”
“Không phải, không phải, em đi thăm mộ Tama mà. Không có mộng du gì hết!”
Suzuko lại khóc thút thít.
“Ryousuke này, cậu có nghe thấy tiếng vừa nãy không?”
“Nghe thấy. Vì thế tôi mới chạy tới đây, nhưng thấy nhóc Suu đi thẩn tha thẩn thơ nên giật cả mình.”
Ryuuji và quý bà Itoko chạy tới đó từ trong sương mù.
“Ryou ở kia à? A, cả Suzuko nữa này. Saburou thế nào rồi? Không thấy Saburou à?”
“Sabu á? Sabu không phải vẫn đang ngủ à?”
“Không, trong giường trống không. Tôi nghe thấy tiếng đó xong, đầu tiên là định đánh thức Saburou, nhưng mà…”
“Cậu Kindaichi thế nào rồi?”
Ginzou thấy Ryuuji hỏi, đương nhìn xung quanh thì nghe tiếng ầm ĩ của Kousuke từ trong nhà ngoài.
“Ai đó gọi bác sĩ tới đây đi. Cậu Saburou…”
Sau đó âm thanh bị chìm trong sương mù nghe không thấy, nhưng ngay khi nghe thấy thế, mọi người đều cứng đờ như hóa đá.
“Saburou bị giết!”
Quý bà Itoko đau thương gào lên, lấy tay áo ngủ che mắt.
“Mẹ, để con qua đó. A, Aki trông mẹ anh với Suzuko nhé. Rồi gọi bác sĩ nữa…”
Giao quý bà Itoko và Suzuko cho Akiko của chi thứ vừa từ chỗ ngoặt chạy tới xong, ba người Ryuuji, Ryousuke, Ginzou ùa vào trong cổng tre. Cửa chớp nhà ngoài đóng chặt giống như khi đó, nhưng sắc đèn lọt ra từ vách thông gió phát ra ánh sáng mờ trong làn sương mù.
“Hãy vào từ hiên nhà phía tây đằng kia, đằng kia.”
Giọng nói đó của Kousuke nghe thấy từ ngay mặt trong lối vào. Mọi người vòng qua phía tây, cửa chớp lần trước Genshichi phá có một cánh đang mở. Nhảy vào từ đó, đi xuyên qua phòng trải chiếu đang mở cả màn kéo và vách ngăn, nhìn thấy Kousuke đang ngòi xổm trên sàn đất chỗ lối vào mờ tối. Ba người chen lấn nhau chạy vội tới phía đó, nhưng gần như ngay lập tức đứng tại chỗ như đông cứng.
Saburou đang nằm cuộn lưng trên sàn bê tông chỗ lối vào. Máu đỏ thẫm rỉ ra như bị vắt từ vai phải trên lưng tới chỗ xương bả vai, tay phải yếu ớt cào phía bên trong lối vào.
Ryuuji đứng sững như nuốt gậy trong một khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức xắn tay lên nhảy xuống sàn đất, đẩy người Kousuke ra, gập người phía trên Saburou. Ngay sau đó ngửa mặt lên,
“Ryou, nhờ chú đến nhà chính mang túi của tôi tới đây được không? Sau đấy gọi bác sĩ trong thôn đến càng nhanh càng tốt…”
“Sabu… Sabu không xong rồi sao?”
“Không, tôi nghĩ chắc sẽ ổn thôi. Mặc dù vết thương thì có sâu thật… Cẩn thận… Đừng làm mẹ tôi sợ”
Ryousuke ngay lập tức ra khỏi nhà ngoài.
“Có gì cần giúp không?”
“Không, tốt nhất là không nên chạm vào. Vì Ryousuke đang mang túi tới rồi.”
Trong giọng nói của Ryuuji có chỗ nào đó lạnh nhạt, nên Ginzou nhăn mày nhìn Kousuke.
“Đây, rốt cuộc là sao vậy?”
“Ừm… Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng phán đoán từ bên ngoài thì hẳn là bị chém chỗ bình phong đối diện, sau đó chạy trốn ra đây nhỉ. Sau đấy, lúc đang định mở cửa thì cứ thế ngất luôn. Mọi người đã xem bình phong chưa?”
Ginzou và Kousuke quay lại chỗ căn phòng rộng tám chiếu. Bình phong có vấn đề vẫn đang đổ một nửa cùng vị trí như đêm hôm đó, nhưng bị chém nứt khoảng một thước từ trên xuống, trong lớp sơn vàng sáng chói máu bắn tung tóe như bị đập mạnh. Và giữa vết bắn đó có vết ngón tay ẩm ướt như rải cánh hoa. Ngón tay đó quả nhiên chỉ có ba ngón, hơn nữa lần này không có đeo móng đàn, nên có thể nhìn thấy xoáy của vân tay dù không rõ ràng. Ginzou nhăn mặt rồi hướng mắt về phía cây đàn koto ném bên cạnh bình phong. Dây đàn lại đứt một sợi. Nhưng lần này trụ đàn vẫn còn, lăn long lóc bên cạnh đàn.
“Cậu Kousuke này, lúc cậu chạy tới đây, cánh cửa chớp này…?”
“Đang đóng. Tôi cho tay vào khe hở, rồi mở then cửa. Chú hãy nhìn bên cạnh đèn lồng đá.”
Ginzou đi ra ngoài hiên, nhìn theo khe hở của cửa chớp mới vào ban nãy, lập tức thấy tại chỗ hơi chếch bên phải đèn lồng đá lại đổ một thanh kiếm Nhật, phản xạ ra ánh sáng mờ trong sương mù…
Chuyện như thế này không thể che giấu, đặc biệt là ở nông thôn thì tốc độ lan truyền càng nhanh. Tới tầm bình minh, đừng nói thôn này, đến các thôn lân cận cũng đã lan truyền thảm kịch lần thứ hai của nhà Ichiyanagi, lời đồn đại bay khắp nơi khá là ồn ào. Tuy nhiên đương khi ồn ào, nhà Ichiyanagi lại tới một thông tin mới. Và điều đó có vẻ đã làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của vụ án.
Chuyện là như vậy. Tầm chín giờ sáng hôm đó, một người đàn ông chạy xe đạp tới từ thôn Kawa muốn gặp người phụ trách chính của vụ này. Tầm ấy thanh tra Isokawa cũng đã chạy tới, nên ngay lập tức gặp thử, lời kể của người đang ông đó như thế này.
Hiện giờ trong bệnh viện Kiuchi của thôn Kawa đang tiếp nhận một người phụ nữ. Người phụ nữ này bị thương trong một tai nạn ô tô xảy ra tại thôn Kawa ngày hôm qua và được chở đến đó, nhưng khi nghe vụ tại nhà Ichiyanagi sáng nay thì vô cùng kích động. Người phụ nữ đó dường như biết gì đó về vụ lần này, nói rằng nhất định phải nói chuyện với người phụ trách điều tra chính. Cô ấy dường như biết hung thủ…
Kousuke lúc đó cũng ở cạnh thanh tra, nhưng khi nghe yêu cầu này thì anh lại dần kích động. Phải rồi, chắc chắn là người phụ nữ đó. Người phụ nữ đi cùng tàu hỏa từ Kurashiki. Người phụ nữ này Kousuke đã để ý như thế, nhưng bị bù đầu vào vụ ồn ào này nên lỡ quên đến bây giờ. “Thanh tra, đi thôi. Chắc chắn người phụ nữ đó biết cái gì.”
Do đó hai người lên xe đạp, ngay lập tức chạy tới bệnh viện Kiuchi của thôn Kawa, quả nhiên đối tượng là người phụ nữ ngày hôm qua. Cô ấy bị băng ở tay và đầu, đang nằm trên một tấm nệm bông mỏng, nhưng bất ngờ là sắc mặt lại khá khỏe mạnh.
“Ngài là cảnh sát phụ trách vụ này à?”
Cách ăn nói đó rất rõ ràng, trong dung mạo khó coi cũng mang một loại uy nghiêm. Nhất là trong sự uy nghiêm đó là cái vẻ của người quản lý ký túc xá trường nữ sinh…
Thanh tra đáp là phải, thì cô ấy tự giới thiệu mình tên là Shiraki Shizuko, đang dạy tại trường nữ sinh S tại Oosaka. Và tự xưng là bạn học và cũng là bạn thân với Kubo Katsuko người bị giết khi đó.
“Ra vậy, thế nên cô có manh mối gì đó về vụ lần này.”
Shiraki Shizuko gật đầu rất mạnh, kéo túi xách tay ở đầu giường, lấy ra hai bức thư từ bên trong, trước tiên đưa một bức trong đó cho thanh tra.
“Mời ngài xem cái này.”
Thanh tra cầm lấy nhìn, bức thư được gửi từ Kubo Katsuko tới Shiraki Shizuko, xem ngày tháng thì là ngày hai mươi tháng mười, tức là khoảng một tháng trước. Thanh tra và Kousuke nhìn nhau, thoáng nín thở, nhưng ngay lập tức vội lôi thứ bên trong ra. Đó là một bức thư với nội dung đại khái như sau.
Chị Shiraki Shizuko thân thương
Lúc đề bút viết bức thư này, Katsuo có một chuyện phải xin lỗi chị trước. Bí mật trước khi kết hôn tất cả phải chôn vùi vào trong bóng tối. Chị đã khuyên em tiết lộ chuyện đó chắc chắn sẽ không mang đến hạnh phúc cho cuộc sống vợ chồng. Katsuko chung quy đã phụ chị, mà tiết lộ tất cả chuyện với gã T đáng nguyền rủa đó cho anh Ichiyanagi. Nhưng chị đừng lo. Katsuko giờ đây không hối hận với việc đó. Anh Ichiyanagi nhất thời cũng có vẻ rất bất ngờ, nhưng cuối cùng đã dịu dàng tha thứ cho em. Đương nhiên chuyện đó, chuyện Katsuko không phải là trinh nữ, chắc chắn đã để lại bóng mờ trong tim anh Ichiyanagi. Nhưng em cho rằng so với việc ôm lấy bí mật đó mà luôn cảm thấy tội lỗi, thì làm như thế càng sẽ có được cuộc sống vợ chồng hạnh phúc. Em nghĩ cho dù có để lại bóng mờ trong trái tim người đó như thế nào, thì Katsuko, bằng nỗ lực và tình yêu của mình, nhất định, sẽ xua tan nó cho xem. Thế nên chị đừng lo nhé.
Katsuko của chị
Ngay sau khi thanh tra và Kousuke đọc xong bức thư đó, Shizuko đưa bức thư thứ hai. Nó được viết vào ngày mười sáu tháng mười một, tức chín hôm trước ngày diễn ra lễ cưới.
Gửi chị
Katsuko giờ đây đang rất rối bời. Ngày hôm qua Katsuko và chú của em hai người đã đi Mitsukoshi tại Oosaka. (Thứ lỗi cho em vì không ghé qua chỗ chị. Là vì em đang đi cùng với chú.) Chúng em đi để mua đồ cho đám cưới, nhưng chị có nghĩ ra em đã gặp ai ở đó không? Em đã gặp T! Ôi, Katsuko lúc đó đã rất kinh ngạc! Chắc chị cũng có thể đoán được. T đã khá là thay đổi so với hồi đó. Tương đối chơi bời… Đang đi cùng hai thanh niên nhìn một cái cũng biết là lưu manh… Em tái nhợt. Trái tim lạnh như băng, cơ thể run bần bật. Đương nhiên em hoàn toàn không có ý nói chuyện với hắn. Nhưng mà, nhưng mà… T thừa lúc chú em không để ý mà đến gần em, vừa cười nhăn nhở vừa thì thào vào tai em chuyện này. Sắp lấy chồng rồi nhỉ, chúc mừng nhé… Ôi, sự nhục nhã và tủi hổ của Katsuko lúc đó,… Chị ơi, em phải làm sao đây? Sáu năm trước, từ sau khi chia tay như thế, Katsuko chưa gặp lại người đó lần nào. Với Katsuko người đó đã là người xuống mồ quá khứ rồi. Em cũng đã nói chuyện đó với anh Ichiyanagi, vì thế cũng được chính anh Ichiyanagi tha thứ rồi. Chúng em đã thề sẽ không nhắc tới cái tên T một lần nào nữa. Nhưng mà, giờ đây lại gặp phải T… Đương nhiên xong việc tại Mitsukoshi, T đã rời đi mà không quay lại… Nhưng chị ơi, chị ơi, em phải làm sao đây?
Katsuko
Xem xong hai bức thư, thanh tra vô cùng kích động.
“Cô Shiraki, vậy theo ý của cô, người đàn ông tên T này là hung thủ nhỉ.”
“Đương nhiên. Ngoài T ra còn ai làm được chuyện đáng sợ nhường đó chứ?”
Shiraki Shizuko nói bằng giong điệu trang nghiêm như khi dạy bảo học sinh trên bục giảng, nhưng sau cùng đã trả lời câu hỏi của thanh tra và kể câu chuyện sau đây.
Người đàn ông gọi là T, tên thật là Taya Shouzou, là con trai một gia đình giàu có ở Suma, lúc quen Katsuko đang mặc đồng phục một trường đại học y. Nhưng sự thực là hắn ta cũng không phải sinh viên trường đó, mà chỉ đơn thuần là đã thi ba lần mà trượt. Katsuko là một cô gái rất thông minh, nhưng cô ấy vẫn không nhận ra nguy hiểm mà phần đông nữ sinh từ nông thôn một mình lên Toukyou thường hay rơi vào. Kết quả đã bị Taya lợi dụng.
“Cảm xúc của Katsuko lúc đó không phải là chơi bời, mà cô ấy thật lòng yêu đối phương, có dự định một ngày nào đó sẽ kết hôn. Thế nhưng giấc mộng đó duy trì không được đến ba tháng. Ngay lập tức sự lừa dối của T bị bại lộ, cô ấy cũng biết được hắn ta còn làm rất nhiều điều quá quắt khác, nên đến tháng thứ tư đã phải chia tay. Khi đó, chính tôi là người chủ yếu thương lượng với T thay mặt Katsuko. Nhưng người đàn ông đó lúc gặp Katsuko lần cuối đã nói năng rất tử tế. Ôi, bị lộ rồi thì cũng chẳng còn cách nào. Không sao, chia tay đi. Sau đó hướng về phía Katsuko vẫn còn đang khóc, Kubo này, em không cần lo lắng gì đâu, anh cũng hoàn toàn không có suy nghĩ dùng chuyện này dây dưa mãi với em nên cứ yên tâm. Thật là một gã trơ trẽn. Katsuko từ sau khi chia tay, theo như trong bức thư đó, không hề gặp lại T, cũng chưa từng nghe thấy tin đồn gì, nhưng tôi thì có hai, ba lần nghe tin đồn về T. T về sau ngày càng sa đọa, nghe đâu chuyển hướng từ lừa tình sang đánh nhau, gia nhập băng đảng, làm những chuyện như là hăm dọa. Gã đàn ông như thế, lâu ngày gặp lại Katsuko, hơn nữa biết Katsuko sắp lấy chồng, không lý gì lại để yên. Phải, Người giết Katsuko và chồng Katsuko chắc chắn là T.”
Kousuke rất hứng thú với câu chuyện này, nhưng chờ Shizuko nói xong hết, anh mới cho cô xem một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh thanh tra Isokawa chuyển tới đêm hôm qua, tức là tấm ảnh gã đàn ông ba ngón tay, kẻ thù truyền kiếp, được cắt từ tập ảnh của Kenzou.
“Cô Shiraki, không lẽ người tên T là người đàn ông này?”
Shizuko hơi ngạc nhiên khi nhìn tấm ảnh trên tay, nhưng ngay lập tức ra sức lắc đầu. Sau đó rất dứt khoát nói thế này.
“Không, không phải người này. T đàn ông hơn rất rất nhiều.”
Mọi người ơi, đây cũng sẽ là chương cuối cùng tớ đăng của truyện này. Tớ có tình cờ search và biết được là truyện đã được mua bản quyền và xuất bản dưới tên “Cung đàn báo oán”. Mọi người có thể tìm mua truyện này để theo dõi tiếp nhé. Tớ cũng sẽ move sang dịch truyện tiếp theo trong series nay luôn. Các bạn chờ đón nhé.