Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 29

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 29 – Bắt mạch

Thu Lam Tự cứ như thế túm ta, bỗng nhiên quay đầu quát ra ngoài: “Người tới! Thiếu cung chủ trúng độc, đi mời Tôn đại phu đến bắt mạch! Mang nữ thám tử vừa mới bắt kia vào!” Tiếng này kêu gấp hơn tiếng kia, âm thanh không ngừng, y lại lật chân ta bảo ta ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, chính mình ngồi phía sau ta, đánh một luồng chân khí cực tinh thuần ôn hòa vào trong cơ thể ta, theo kinh mạch nhập thẳng vào trong đan điền.

Khi luồng nội tức ấy chuyển vào trong cơ thể ta, ta mới tỉnh táo, hiểu y vừa rồi rốt cuộc nói những thứ gì, vội vã kêu: “Không cần gọi đại phu, ta không trúng độc!”

Ta lúc này lòng như lửa đốt, chỉ sợ đại phu kia dò ra ta có thai, đâu còn để ý ngồi xếp bằng hay không, dùng sức xoay người muốn ngăn cản y. Xoay về phía sau như thế một cái, thân trên liền mất thăng bằng, may mà Thu Lam Tự chặn ta một phen mới không thực sự té xuống.

Thu Lam Tự thu tay về, hơi chau mày nhìn cánh tay mình hỏi: “Ngươi mới tới mấy ngày đã gầy nhiều như vậy, cho dù không trúng độc cũng nên để đại phu xem một chút… Hay là Lam Dương cung ta cung cấm không nghiêm, có nhiều cung nhân thông đồng ngươi mua vui?”

Ta cắn môi lấy lại bình tĩnh, lau lệ nhòa trước mắt, ăn nói nhũn nhặn xin y: “Ta quả thật không có việc gì, không dám phiền cung chủ lo lắng cho ta. Còn mời đại phu càng là không cần, chẳng qua là phương nam trời bức, ta có chút không hợp thuỷ thổ, chờ vào đông sẽ đỡ.”

Thu Lam Tự hừ lạnh một tiếng chẳng tiếp lời, vỗ tay gọi người mang Giang Bạch Tố vào. Cô nàng này cũng rất cơ trí, giả bộ hồ đồ không biết gì, vào cửa cũng chưa từng liếc mắt với ta, chỉ dập đầu tạ tội với Thu Lam Tự, nói rằng mình không biết gì cả.

Y vừa chỉnh quần áo vừa chậm rãi đứng lên từ trên giường nhỏ, gọi người dựng nàng dậy, xem trên mặt nàng, liền nói: “Kéo da mặt đó của nàng xuống, bản tọa ngược lại muốn xem thử người nào to gan thế này, dám trà trộn vào trong Lam Dương cung ta.”

Chuyện này thực sự khó thiện rồi.

Ta cắn chặt răng, đứng dậy, một phen vung đệ tử muốn thay Giang Bạch Tố gỡ hóa trang ra, chặn trước mặt nàng nói với Thu Lam Tự: “Nàng là người của ta, chui vào Lam Dương cung cũng chỉ là vì lo chủ sốt ruột, nếu có sai lầm gì, toàn bộ nên do chủ nhân ta đây gánh thay nàng. Thu cung chủ là bá chủ một phương, thực sự không cần xuống tay với một nữ tử.”

Ánh mắt họ Thu lưu chuyển một phen trên mặt hai người ta, rũ mí mắt xuống gật đầu nói: “Một nữ tử vốn cũng không coi là gì, có điều nàng chui vào trong cung của ta, có hiềm nghi ám sát bản tọa, chẳng lẽ bản tọa bằng một lời nữa câu của ngươi là phải tha nàng?”

Bạch Tố một phen kéo mặt nạ xuống, không chút chùn chân nhìn phía y: “Lão giáo chủ, ngươi tuy là cha ruột của giáo chủ chúng ta, nhưng giáo chủ ma giáo bây giờ suy cho cùng họ Bách Lý, còn không phải họ Thu. Ta thân là Thiên Cơ đường chủ, theo hầu giáo chủ chính là bổn phận, đâu phân cung hay không cung cái gì. Xin lão giáo chủ không cần khó xử giáo chủ, Bạch Tố tuy là nữ tử, cũng không để mạng trong lòng.”

Nói rất hay! Không hổ là người được việc nhất ma giáo ta! Đợi ta trở về lột Thiên Toàn đường chủ La Việt, để Giang Bạch Tố lên đỉnh!

Trong lòng ta đang khen ngợi nàng, họ Thu lại đột ngột túm bả vai ta ném về phía sau, ném ngang ta xa mấy bước. Ta vốn tưởng y lại muốn ném ta xuống đất, không ngờ lần này lúc rơi xuống lại hết sức vững vàng, lộ ra công lực phi phàm, ra tay cực có chừng mực.

Sau khi ném ta, y liền một phen kẹp cổ Giang Bạch Tố, hạ giọng tra hỏi: “Ngươi giao cho Bách Lý Phong Cương là thuốc gì, thuốc giải ở đâu?”

Ta thực sự là sợ nàng không cẩn thận nói ra cái gì, vội vàng bước lên hai bước một chưởng hướng về phía đại huyệt trên cánh tay họ Thu. Y ngay cả đầu cũng không quay lại, một ngón tay chạm vào lòng bàn tay ta. Ta vội vàng dựng bàn tay làm đao, bổ về phía sau gáy y, lại bị hai ngón tay y bóp về phía mạch môn…

Sắc mặt Giang Bạch Tố dần tái đi, liều mạng níu tay Thu Lam Tự hét về phía ta: “Giáo chủ không thể! Chớ vì thuộc hạ hiềm khích với lão giáo chủ!”

Ta với y hiềm khích lớn, không thiếu đánh lần này!

Ta mỗi chiêu tàn nhẫn, như gió mạnh tấn công về phía y. Thu Lam Tự “ừm” một tiếng hất Giang Bạch Tố ra, nhưng cũng cũng không chính thức coi ta thành đối thủ, mà là đặt tay phải sau người, thản nhiên đứng ở nơi đó, tùy tay phá chiêu, liền hóa giải chiêu thức ta vắt óc lĩnh hội thành vô hình.

BOSS chính là BOSS, ta một công bia đỡ đạn cũng không nên quá tham vọng tùy tiện luyện một chút là có thể đạt được đẳng cấp BOSS, đó là tình tiết nhân vật chính mới có thể gặp được.

Dưới chân ta lại lảo đảo một cái, giữa cổ tay khi siết khi buông, bèn cảm giác như rơi từ giữa đám mây, nhẹ như bay rơi lên giường nhỏ, không biết sao một thân lực đạo đều bị gỡ xuống, ngọ ngoạy mấy lần đều không đứng dậy được.

Tiếng kêu sắc nhọn của Giang Bạch Tố từ nơi xa truyền đến, nghe được mà ta muốn hộc máu luôn: “Lão giáo chủ, chẳng qua là một đứa bé mà thôi, có giáo chủ muốn sinh bao nhiêu cũng có, ngài ngàn vạn không thể nhất thời xúc động phẫn nộ, đúc xuống sai lầm lớn chứ!”

“Đứa bé?” Thu Lam Tự đột ngột vặn người, nhìn không ra động tác nào đã bay tới trước mặt ta, một phen đặt ta trên giường nhỏ, siết chặt cổ ta. “Chớ đem lời nói dối tràn cung mây như thế ra lừa gạt bản tọa. Ngươi vào Lam Dương cung mới mấy ngày, dù có thực sự tư thông với người khác, cũng không nhanh như vậy đã có con. Nàng kia lấy cho ngươi rốt cuộc là thuốc gì, cho ai uống?”

Giang Bạch Tố la lên “Lão giáo chủ, đó thực sự là thuốc sẩy thai! Là ta từ chỗ Ngọc thần y Hồi Xuân đường cầm tới, ngài nếu không tin cứ việc sai người đi tra. Tuy giáo chủ đạo đức cá nhân có thiếu sót, nhưng hắn tình cha con sâu nặng với lão giáo chủ, tuyệt không có tâm tư phạm thượng.”

Còn là thuốc cầm trong tay tiểu thụ kia? Nếu để hắn cũng biết… sẽ không thực sự có cái ngày ngay cả độc giả cũng biết ta mang thai chứ?

Ta quả thực cũng có thể nghe thấy khớp hàm mình vang lách cách, tay chân lạnh giống như ngâm qua nước đá. Thu Lam Tự nhìn bộ dạng này của ta, ánh mắt cũng tối sầm lại. Ta cho là y cuối cùng không nhịn được muốn xuống tay với ta, y lại giơ tay lên kìm nén cơn giận dữ dặn bảo đệ tử: “Kéo hết cung nhân hầu hạ thiếu cung chủ xuống khảo vấn, bản tọa sẽ đợi ở đây, hôm nay nhất định phải tìm ra tiện tỳ to gan ấy! Cả nữ tử này cũng cùng kéo xuống, nàng nhất định biết nội tình.”

Giang Bạch Tố nghiêm nghị kêu lên: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ không biết gì hết!”

Ta cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn một thuộc hạ trung tâm tài giỏi duy nhất bị y hành hạ, vội vàng kéo cổ tay áo y kêu lên: “Việc này Bạch Tố hoàn toàn không biết chuyện, ta chỉ bảo nàng thay ta mang thuốc tới, chưa từng nói với nàng cái gì. Ngươi hà tất làm khó một nữ tử nhỏ bé?”

Thu Lam Tự cười lạnh nói: “Không khó xử nàng, ta liền khó xử ngươi đi! Gọi Tôn đại phu lập tức qua đây, xem một chút thiếu cung chủ cách cái chết có còn bao xa nữa, cho hắn uống đan dược treo mạng, đưa đến hình phòng, do bản tọa tự mình thẩm vấn!”

Cũng lúc này rồi ngươi còn kiên trì gọi lang trung gì, trực tiếp sai người áp giải ta vào hình phòng không phải được rồi?

Đại phu tới cực nhanh, Thu Lam Tự càng là không cho ta chống cự, trực tiếp điểm đại huyệt toàn thân ta, gọi hắn qua đây thay ta chẩn trị. Xung quanh vô số người hầu đệ tử vây xem, Thiên Cơ đường chủ của ta cũng đợi bên cạnh, sốt ruột đến độ ta nội tức xông ngược, lập tức phun ra ngụm máu.

Đại phu kia vốn là chậm rãi đặt hộp thuốc, thấy ta đây vừa ói máu, tốc độ ngược lại nhanh mấy phần. Lúc cái tay sắp sửa ấn lên mạch môn, ta cuối cùng không nhịn được cầu xin Thu Lam Tự: “Ngươi bảo mấy người này cũng ra ngoài, đừng bảo đại phu khám, ta nói toàn bộ cho ngươi là được rồi…”

Y lại là hoàn toàn không đếm xỉa, dặn bảo đại phu nọ tiếp tục bắt mạch, lạnh mặt nói: “Ngươi mặc dù xử trí còn xem như thỏa đáng, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ, không biết có vài tiện tỳ tâm tư xảo trá, không biết tư thông với ai, bèn dụ dỗ ngươi hoan hảo, lại gán thứ trong bụng lên đầu ngươi…”

Y đang nói, đại phu khám kia sắc mặt lại là càng ngày càng khó coi, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả lau cũng không kịp lau, tay trái khám xong đổi sang tay phải, ấn hai cổ tay ta không biết mấy chục mấy trăm lần.

Bộ dạng ta bây giờ, sợ là còn khó coi hơn đại phu ấy.

Thu Lam Tự cuối cùng cũng phát hiện sự không ổn của đại phu, vỗ một cái trên lưng hắn, dọa đại phu kia chân mềm nhũn quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thiếu cung chủ… Bệnh tình có chút kỳ lạ, xin cung chủ sai lui mọi người, lão hủ mới dám nói.”

Thu Lam Tự thần sắc biến đổi, vung tay đuổi mọi người, kéo đại phu kia hỏi: “Chẳng lẽ gã bị trọng thương gì, hoặc là trúng độc, tính mạng không lâu nữa? Nếu ngươi không thể xem, ta đi gọi Yên nhi trở về một chuyến cũng được…”

Ta đã là nản chí ngã lòng, bất chấp, giành trước hỏi đại phu: “Thai nhi trong bụng ta, còn có thể làm sảy không?”

Thu Lam Tự đột ngột quay đầu, trợn to mắt nhìn ta, vẻ khiếp sợ khó mà nói nên lời. Chuyện này đã nói toạc, trong lòng ta ngược lại thản nhiên nhiều, lo lắng sợ hãi cũng dần dần tiêu tan, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Thu cung chủ vừa rồi lục soát không ra thuốc, chính vì thuốc kia ta sớm đã uống rồi, nhưng chẳng biết tại sao chưa hề làm sảy đứa bé. Chuyện mang thai ta lúc đó nói không nên lời, mới lừa Bạch Tố nói là cho người khác uống, trong cung này thực ra không có ai có tư tình gì với ta, xin Thu cung chủ không cần lại khó xử đệ tử nhà mình và đường chủ ấy của ta nữa.”

Tay y buông lỏng, liền quăng đại phu xuống đất, vươn tay chỉ về phía ta, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, sắc mặt dường như cũng trắng một lớp: “Ngươi sao có thể… mang thai?”

Ta nghiêm mặt đáp câu “Di truyền!” rồi không lại để ý đến y nữa, ngược lại tra hỏi đại phu chuyện phá thai, đại phu lấy tay áo bưng mặt, trước tiên nhìn lén Thu Lam Tự một cái, mới nói khẽ với ta: “Mang thai nhưng là chuyện tốt nhân vật chính mới có, người khác trông cũng trông không được, thiếu cung chủ ngài sao còn muốn phá thai chứ? Ngài xem nhân vật chính quyển tiểu thuyết sinh con nào không phải sinh đứa này tiếp nối đứa kia, gì mà nhảy vực rơi xuống nước bị kiếm đâm đều không có chút việc gì, ngoại trừ trong tiết mục trạch đấu cung đấu cần dùng việc này đạt được độc giả đồng tình, đâu có phá được?”

Vậy ta cũng chỉ có cái chết?

Trong lòng ta lại lạnh ngắt, rũ mắt xuống nhìn nhìn cái bụng còn lộ ra vẻ đã mang thai, cười khổ nói: “Nếu không phá được, vậy ngươi thay ta xem nó là trai hay gái. Nó sau này chính là giáo chủ ma giáo, ta chung quy phải sớm sắp xếp người phụ tá, cũng nên chọn một cái tên cho nó.”

Tôn đại phu lại lau mồ hôi, cũng khuôn mặt đau khổ đáp: “Thiếu cung chủ mới vừa có thai ba tháng, đâu nhìn ra được trai hay gái. Nhưng mà trong tiểu thuyết đam mỹ chỉ cần tác giả không động kinh, bình thường đều là sinh nhi tử, ngài cứ chuẩn bị sẽ có nhi tử là được rồi.”

Ta thở dài, trong lòng quả thực thê lương: “Nhi tử cũng tốt, ma giáo chúng ta từ trước đến nay cũng chưa từng lập nữ giáo chủ. Chỉ nguyện đứa bé này tương lai đừng xui xẻo như cha ông nó, có thể bình bình an an cưới vợ sinh con, trôi qua một đời đi.”

Ta cũng không lại nói chuyện với đại phu kia nữa, trong lòng lộn xộn toát ra rất nhiều suy nghĩ không tốt. Giữa ngực bụng bỗng cảm thấy bị người khác cọ, liền thấy mặt Thu Lam Tự mang lửa giận sát khí vô tận đè tới trước mặt ta, một cái tay năm ngón thon dài mạnh mẽ cũng ấn lên bụng ta: “Đứa bé này rốt cuộc là của ai?”

Y muốn làm gì? Lấy đứa bé này ra, để bảo vệ sự thuần khiết của nhi tử sớm chết trong bệnh thần kinh của y? Ha, phụ thân đứa bé là ai, ấy cũng là đứa con của Bách Lý gia ta, còn không tới phiên họ Thu tới sắp xếp sống chết của nó! Ta giật giật khóe miệng, một bước cũng không nhường nhìn thẳng y: “Đây đương nhiên là con của bản tọa, dòng giống của Bách Lý gia, thiếu giáo chủ của ma giáo, Thu cung chủ vì sao hỏi vậy?”

Y ngẩn ra, ánh mắt tấc tấc dời xuống, dừng phía trên bụng dưới ta, lưu luyến rất lâu, lại thu sát khí, chậm rãi gật đầu nói: “ Nói cũng phải, đây dẫu sao cũng là đời sau Thu gia ta… Nếu ngươi sinh hạ nó, cũng là lập công lớn cho một tộc Thu thị ta…” Y bỗng mặt giãn ra cười: “Vậy tội ngươi xuyên vào Bách Lý Phong Cương cứ xem như đã đổi lại. Trong bụng ngươi có cốt nhục Thu gia ta, muốn cái gì, cứ nói là được, bản tọa đều cho được.”

Tội xuyên vào Bách Lý Phong Cương… Người này mặt mũi thật lớn, tới bây giờ còn ra vẻ người cha thương con gì đó trước mặt ta. Trong lòng ta nổi lên một hồi lửa, cười lạnh một tiếng: “Ta nếu là muốn nam nhân thì sao? Thu cung chủ đã nói ta muốn cái gì là có thể cho cái đó, ta là muốn để nam nhân ngủ, ngươi cho hay không?”

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s