Thần phục – Chương 103

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 103 – Sòng bạc

Triển Tiểu Liên tưởng rằng nhiệm vụ chủ yếu nhất cô theo bố cô là khám mắt, thuận tiện đến nhà họ Long chơi hai ngày, kết quả cô phát hiện hình như không phải là chuyện như mình nghĩ.

Buổi tối lúc mọi người ăn cơm Long Trạm nói lúc lôi kéo làm quen Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, có thích nơi này hay không? Nếu thích anh cả mua căn nhà bên cạnh, em vào ở có được không?”

Triển Tiểu Liên dịch ghế về phía bố cô tỏ vẻ rất bất mãn với hành vi ra sức dựa vào bên cạnh cô của anh cả nhà họ Long, sau đó vừa cầm đũa gắp thức ăn vừa nói: “Bố, bố xem, có người muốn tranh con gái nhà bố, bố có phải nên tranh thủ một chút không? Nếu không con sẽ bị người ta cướp đi.”

Bố Triển Tiểu Liên sờ sờ đầu cô, “Con nếu muốn ở lại, bố còn có cái gì muốn tranh thủ?”

Triển Tiểu Liên phùng mang, chớp chớp đôi mắt to lông mi dày: “Nơi này cũng không phải nhà con, con đương nhiên không muốn!”

Bố Triển Tiểu Liên nghe, rũ mắt nhìn gáy con gái cúi đầu ăn đồ, bất giác cười cười, sau đó đưa tay sờ sờ đầu cô: “Vậy bố sẽ tranh thủ chút. Tiểu Liên, món ăn mẹ làm ngon lắm đấy.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, tức khắc để đũa xuống, làm tư thế siêu nhân bay trên trời: “Bố, bố thắng rồi!”

Long Trạm một tay cầm khăn mặt ôm mũi, một mặt liếc nhìn Long Cốc, Long Cốc buông tay, làm một thế tay bất đắc dĩ, Long Mỹ Ưu ngồi phía dưới mặt không biểu tình, nhất cử nhất động dùng cơm ưu nhã giống như quý tộc, so sánh với chiếc đũa đôm đốp cập vào mâm trong tay Triển Tiểu Liên, quả thực là một trên trời một dưới đất.

Triển Tiểu Liên lén hỏi bố cô, “Bố, chúng ta khi nào thì khám mắt vậy? Con rất muốn ngay bây giờ tháo kính ra, con thực sự cảm thấy đeo hay không cũng như nhau.”

Bố Triển Tiểu Liên sờ sờ đầu cô: “Ngày mai đi, ngày mai bảo anh Long Trạm của con dẫn con đi kiểm tra.”

“Bố không đưa con đi à?” Triển Tiểu Liên mở to hai mắt: “Bố, không phải con nói, con chung quy cảm giác anh cả là lạ, bố bảo anh ấy cả ngày chảy máu mũi, liệu có ngày nào chảy máu quá nhiều ngất xỉu không?”

Bố Triển Tiểu Liên nghe nhịn không được bật cười: “Yên tâm đi, sẽ không, cậu ấy chỉ bị một lúc thôi, với lại bình thường cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chảy.”

Triển Tiểu Liên lén nhìn Long Trạm đang mở to mắt, sau đó bĩu môi. Triển Tiểu Liên cảm thấy nhà họ Long rất lạ, cô tới lâu như vậy rồi, không có nhìn thấy người lớn, toàn bộ trong nhà, dường như quyết định việc nhà chính là Long Trạm, lúc ăn cơm có người tiến vào nói nhỏ với Long Trạm một sòng bạc nào đó có người gây rối, Long Trạm trực tiếp cầm điện thoại ra ngoài gọi, sau khi quay lại điềm nhiên như không, Triển Tiểu Liên nhìn vẻ mặt của anh là đoán dám chắc sự việc giải quyết xong rồi, căn bản không có thương lượng với ai, hoàn toàn là anh tự quyết định.

Quản lý việc nhà thứ hai chính là Long Cốc, tất cả mọi chuyên lớn nhỏ anh đều sẽ xía một tay, nhỏ đến muốn đưa khách đồ uống gì Long Cốc cũng sẽ nhắc nhở, Triển Tiểu Liên còn phát hiện trí nhớ của Long Cốc rất tốt, nghe đối thoại của anh với người giúp việc trong nhà, Triển Tiểu Liên liền cảm giác Long Cốc dường như giống như cô, có thể ghi nhớ rất nhiều chuyện người khác không nhớ được, hơn nữa thoạt nhìn không tốn sức chút nào.

Còn Long Mỹ Ưu, mặc dù trong nhà đám bảo mẫu người giúp việc gì gì đó đều gọi cô ấy là cô chủ, cũng vô cùng cung kính với cô ấy, nhưng cô ấy không có quyền phát ngôn gì, phần lớn thời gian đều là rất trầm mặc, dù sao trong quá trình ăn cơm, Triển Tiểu Liên chưa từng nghe qua cô ấy nói một câu, nếu không phải từng nghe cô ấy nói chuyện, Triển Tiểu Liên còn tưởng cô ấy là người câm đấy.

Lúc bố Triển Tiểu Liên và cô tương tác qua lại, Long Mỹ Ưu chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt lạnh lùng, xen lẫn một luồng cảm xúc Triển Tiểu Liên xem không hiểu, thấy Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy, Long Mỹ Ưu chậm rãi rũ mắt, dao nĩa nhẹ nhàng đụng nhau, phát ra âm thanh khe khẽ, cắt bánh ngọt, xiên lên, đưa vào trong miệng.

Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn nhìn đũa trong tay mình, còn là đũa ngà nạm kim cương, đây là cô mở miệng đòi, nói mình không biết dùng dao nĩa, môn lễ nghi xã giao là Triển Tiểu Liên miễn cưỡng qua, qua loa được học phần là được, cô sẽ không thực sự đi học. Bố Triển Tiểu Liên cũng dùng đũa, Long Trạm vừa thấy Triển Tiểu Liên muốn dùng đũa, lập tức sai người đổi bài trí trên bàn ăn, đổi thành kiểu Trung, phần của Long Mỹ Ưu kia giữ lại, là vì bố cô ở bên cạnh nói câu: “Cô chủ quen cơm Tây rồi, chắc là không quen dùng đũa.”

Ăn xong cơm, Long Trạm đích thân dẫn Triển Tiểu Liên đi phòng cô, tựa như khoe khoang nói đã sớm bố trí xong căn phòng giúp cô, ở đối diện phòng anh, Triển Tiểu Liên kinh sợ nhìn nhìn cửa đối diện, lặng lẽ trốn đến phía sau bố cô: “Bố con không muốn ngủ cửa đối diện cửa anh cả…”

Long Trạm ôm mũi vẻ mặt thương tâm: “Tiểu Liên, anh sẽ bảo vệ em…”

Triển Tiểu Liên sống chết không đồng ý, nói đùa, cô sợ chính là anh có được không? Ai cần anh bảo vệ? Triển Tiểu Liên hỏi tiếp: “Phòng bố em ở đâu?”

Không đợi Long Trạm mở miệng, bố Triển Tiểu Liên tự mình cười nói: “Ở dưới lầu, bố trước đây lúc tới Tương Giang công tác, đều ở dưới lầu, bố ở trong căn phòng ấy lâu, quen rồi, không thích đổi phòng khác, Tiểu Liên không cần lo cho bố, đi đi, để Long Trạm dẫn con xem thử phòng, anh cả con vì căn phòng này của con, tốn rất nhiều tâm tư, con nhất định sẽ thích.”

Bố Triển Tiểu Liên cũng đã nói như vậy rồi, trong lòng cô mất hứng cũng không biết nói gì, chỉ “à há” một tiếng, Long Trạm lập tức kéo tay Triển Tiểu Liên về phía trên lầu: “Đến Tiểu Liên, anh cả dẫn em đi xem phòng em.”

Không thể không nói, phải nói nơi Triển Tiểu Liên hài lòng nhất với nhà họ Long, có lẽ chính là căn phòng này, bài trí bên trong rất phù hợp với sở thích của Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên có một sở thích là thích gối ôm, trong phòng trong nhà cô thứ nhiều nhất chính là gối ôm, cái to cái nhỏ, cái hình người cái động vật, có đủ mọi thứ, có cái là người khác tặng, có cái là bố mẹ mua cho cô, dần dà, chính cô có lúc thấy thích cũng sẽ mua, thu gom nhiều nhìn có cảm giác thành tựu, rồi thành sở thích.

Căn phòng thứ khác không nhiều, nhưng gối ôm thực sự là đầy đất đầy giường, hơn nữa tất cả đều là mới, nhìn trắng mịn lại đáng yêu, Triển Tiểu Liên đi vào nhìn nhìn bên này nhìn nhìn bên kia, cuối cùng nhịn không được túm một cái mũi dài trên đất, ôm búp bê lớn Pinocchio lên, quay đầu hỏi Long Trạm: “Anh cả, những thứ này đều là cho em?”

Long Trạm thấy cô quả nhiên thích, tức khắc mừng rỡ vô cùng nói: “Tiểu Liên, thích không? Những thứ này đều là của em, em còn thích gì không? Anh cả đều đi thu gom qua đây, miễn là em thích, em cứ nói với anh cả có được không?”

Triển Tiểu Liên bình tĩnh chà đạp mũi Pinocchio, tò mò hỏi: “Rất thích, xem như là kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn đi, nhưng mà các anh làm sao biết em thích những thứ này vậy? Không phải là bố em nói chứ?”

Long Trạm đắc ý lắc đầu: “Tiểu Liên em quên rồi? Lần trước lúc bọn anh đi thăm em, không phải từng đi phòng em? Lúc đứng ngoài cửa, bọn anh nhìn thấy nha.”

Triển Tiểu Liên biết rồi, nhất định là Long Cốc nhìn thấy.

Long Cốc đứng ở cạnh cửa, vươn tay gõ trên cửa hai cái, “Tiểu Liên, thế nào? Anh hai tốt với em không? Anh cả em thật ra chẳng làm cái gì hết, những thứ này đều là anh hai từng chút từng chút thu thập ra.”

Triển Tiểu Liên đối với hành vi anh chèn ép tôi tôi chèn ép anh này của hai anh em tỏ vẻ rất không biết nói gì, cô vỗ vỗ Pinocchio, tiện tay ném xuống đất, “Đúng rồi, anh ba có phải ra nước ngoài hay không?”

Triển Tiểu Liên nhớ Long Yến từng nói anh còn phải đi nước ngoài, cụ thể cũng không biết khi nào về, người không ở Tương Giang, nhất định là ở nước ngoài.

Long Trạm Long Cốc tức khắc vẻ mặt không thích nói câu: “Tiểu Liên bọn anh không nhắc tới nó, người không có mặt, nhắc tới nó làm gì? Tiểu Liên em xem, em đến Tương Giang nó cũng biết người lại không quay về, căn bản là không để em vào mắt, em xem em xem, vẫn là anh cả (hai) tốt với em…”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ rất không biết nói gì đối với hai anh em không chỉ phá lẫn nhau còn liên hợp lại nói xấu Long Yến, “Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Long Trạm thấy bộ dạng Triển Tiểu Liên không có tinh thần, lại cùng hỏi: “Đúng rồi Tiểu Liên, buổi tối có muốn đi loanh quanh với anh không? Có định mua sắm không? Anh đi cùng em nhé?”

Triển Tiểu Liên liếc nhìn mũi anh: “Nhưng mà anh cả, anh vẫn chảy máu mũi, không sao chứ?”

Long Trạm ôm khăn mặt bị máu mũi thấm đỏ lắc đầu: “Không sao không sao, không phải là chảy chút máu mũi à? Nghiêm trọng hơn anh cả cũng không sợ. Tiểu Liên em muốn đi chơi đâu? Anh cả dẫn em đi chơi mấy ván có được không? Tiểu Liên của chúng ta lần trước chơi bài rất hay có phải không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, tưởng là chỗ chơi bài, lập tức xoa tay nói: “Anh cả, đây chính là anh nói!”

Vừa thấy Triển Tiểu Liên có tinh thần, Long Trạm Long Cốc tức khắc tinh thần phấn chấn theo, kéo Triển Tiểu Liên liền đi: “Được được, vậy chúng ta bây giờ đi luôn.”

Triển Tiểu Liên đi tới cửa lại chạy về, quay đầu bảo câu với hai anh em nhà họ Long: “Đợi một lát, em đi nói tiếng với bố em.”

Long Cốc nhìn bóng lưng Triển Tiểu Liên, nhịn không được nói câu: “Anh cả, chiếu tình huống hiện tại mà nhìn, chỉ sợ con bé không chịu đi học tại Tương Giang, anh xem con bé dính chú Triển chặt biết bao. Với lại, em cảm thấy chú Triển hình như cũng không nỡ để con bé qua đây học.”

Long Trạm nắm khăn mặt, tiện tay ném khăn mặt loang lổ vết máu, người phía sau lập tức đưa lên khăn mặt mới cho anh, anh một lần nữa cầm lấy che trên mũi, buồn bực nói tiếng: “Chung quy sẽ trở lại, tạm thời con bé không muốn, thì chiều con bé, anh cũng không muốn nhìn khuôn mặt con bé mất hứng, vốn vì làm cho con bé vui, nếu là vì cưỡng ép con bé về Tương Giang con bé mất hứng, thì không tất yếu.”

Long Cốc “ừm” một tiếng, đột nhiên mở miệng nói câu: “Chú Triển xem như là phí tâm. Mỹ Ưu cũng là đứa không bớt lo.”

Long Trạm cười nhẹ một tiếng: “Mặc kệ con bé làm sao.”

Hai người đang nói, Triển Tiểu Liên lại cao hứng bừng bừng chạy lại, vừa chạy vẫn vừa nhét mấy tờ tiền giấy màu đỏ trong túi ở mông, “Anh cả, anh hai, chúng ta đi thôi. Bố em đồng ý cho em đi chơi, chính là không cho em cược tiền. Chúng ta nói trước, không được cược tiền nha.”

Long Trạm tâm tình sung sướng gật đầu: “Ừ, vậy không cược, chúng ta chơi nhỏ là được.”

Kết quả, Triển Tiểu Liên phát hiện nơi Long Trạm đưa cô đi không phải là nơi nào bình thường, mà là một sòng bạc cỡ lớn.

Trong sòng bạc đầu người di động, gái đẹp ướt át thành đàn, người tham gia đánh bạc tiền to có nam có nữ, ai nấy quần áo gọn gàng phục trang đẹp đẽ, vừa thấy chính là người có tiền, Triển Tiểu Liên vén vén tay áo, nhìn nhìn bên này nhìn nhìn bên kia, có Long Trạm dẫn cô cũng không sợ, dùng mông nghĩ cũng biết, có thể tự nhiên ra vào nơi này, khẳng định đều là cấp phú hào, đồng xu thành đống trên mặt bàn ấy người thường ai có thể đặt nổi?

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s