Na là một cơn điên – Máy nhắn tin không giảm giá, toán học 100 điểm

Na là một cơn điên

  • Tác giả: Tạ Na
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Máy nhắn tin không giảm giá, toán học 100 điểm


Phần đầu

Dường như tất cả thiên tài đều là “tài lệch”, chung quy có một hạng thành tích đặc biệt không đáng tin. Ví dụ như cái ghế nhỏ Einstein làm trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Tôi không giống thiên tài ở rất nhiều chỗ, có điều phương diện này thì vô cùng giống. Tôi hồi nhỏ thành tích môn ngữ văn cực kỳ tốt, toán học lại kém đến mức làm mọi người nhìn thấy phiếu điểm là sẽ hộc máu.

(Lôi kéo chút quan hệ với thiên tài mọi người không có ý kiến chứ?)

Thành tích môn toán vẫn luôn là chuyện khiến bố tôi đau đầu nhất, vì thế ông còn bất chấp hình tượng muối mặt xin giáo viên đặc biệt dạy thêm cho tôi, hi vọng điểm số tôi kiểm tra được không mất mặt như thế nữa. Mà tôi lại cứ nhìn những con số ấy bay qua trước mắt tôi là váng đầu hoa mắt khó chịu, mấy lần cũng đã khóc đàm phán với bố, muốn bỏ học môn toán, nhưng câu trả lời của bố vĩnh viễn là một câu: “Không muốn ăn đòn thì học tử tế cho bố!”

Thế nhưng đe nẹt của bố chưa bao giờ có hiệu quả, ông đành phải thay đổi chiến thuật, tiến hành dụ dỗ tôi: “Nếu như kiểm tra toán con có thể được một trăm điểm, bố sẽ thỏa mãn một nguyện vọng lớn nhất của con!” Tôi lập tức mắt sáng lên, nhìn bố, tựa như nhìn người khổng lồ chui ra trong cây đèn thần của Aladdin: “Thật không?” Bố cắn cắn răng, kiên định gật đầu một cái. Ha ha! Mắt tôi lập tức chăm chú nhìn máy nhắn tin ngang hông bố, nếu như tôi có thể giắt cái máy nhắn tin này đi loanh quanh khắp nơi, vậy hào hứng biết bao! Mốt biết bao! Tôi lập tức ý chí cao ngất, kêu: “Nếu như con kiểm tra được một trăm điểm, thì cho con đeo máy nhắn tin của bố đi khắp nơi trên đường!!” Bố tuyệt đối không ngờ tôi sẽ có ý nghĩ kỳ lạ như thế, lập tức cảnh giác dùng tay bảo vệ máy nhắn tin của ông, nói: “Thế thì không được, khách hàng liên hệ bố thì làm sao!” Trải qua một phen vừa đấm vừa xoa, cuối cùng bố đành phải đồng ý: Nếu như kiểm tra toán tôi được một trăm điểm, sẽ cho tôi mượn đeo hai ngày lúc cuối tuần!

(Nhạc đệm, vui sướng: Đến đến đến đến, đến đến đến đến, đến đến đến đến đến đến đến đến~~~ (1))

Thế là tôi bắt đầu nỗ lực hướng về mộng tưởng của tôi, lên lớp chuyên tâm nghe giảng, tan học thắc mắc câu hỏi với giáo viên, giáo viên toán bình thường cảm thấy đáng sợ bỗng nhiên trở nên thân thiết không gì sánh được, những con số ấy cũng hát lên giai điệu tuyệt vời “bíp bíp bíp bíp” trước mặt tôi… Ngoan ngoãn, công sức không phụ lòng người, lần này kiểm tra toán tôi thực sự được 100 điểm! Giáo viên cầm lấy bài kiểm tra của tôi quả thực không dám tin vào mũi của mình!

Mặc dù lần kiểm tra này được 100 điểm có mười mấy người, bố vẫn là thực hiện lời hứa của ông, lấy máy nhắn tin từ ngang hông xuống trịnh trọng giao cho tôi nói: “Bảo quản hai ngày cho tử tế!”

(Nhạc đệm, hùng tráng: Cuộc sống của chúng ta, hạnh phúc, biết bao! Cuộc sống của chúng ta, vui vẻ, biết bao! (2))

Phần cuối

Thứ bảy và chủ nhật này quả thực là cuối tuần bắt mắt nhất, thời trang nhất trong lịch sử!

Mặc dù tôi hận không thể dùng sợi dây thừng cột máy nhắn tin trên trán đi ra ngoài, nhưng mà lý trí vẫn nói cho tôi: Làm người phải khiêm tốn… Thế là, tôi ở nhà vùi đầu lục tủ quần áo lên trời, rốt cuộc tìm được một cái áo ngắn mặc vào xứng với máy nhắn tin của tôi. Vừa có thể trọn vẹn phơi ra toàn bộ máy nhắn tin, lại không đến mức có vẻ quá bảnh chọe. Được rồi, bây giờ, tôi và máy nhắn tin của tôi, cuối! Cùng! Sắp! Ra! Ngoài! Đây!

(Đám người tránh ra một con đường, thái dương trên bầu trời biến thành một cái máy nhắn tin khổng lồ!)

Đầu tiên tôi nói cho bạn học gần tôi, bảo bọn họ có việc hay không cũng hãy nhắn cho tôi, sau đó xông ra đường, chạy đến một bốt điện thoại công cộng nhắn cho mình một cái, lại dùng động tác hạc trắng xòe cánh + mò trăng đáy biển lấy máy nhắn tin xuống nhìn số máy, chạy đến một bốt điện thoại công cộng khác trả lời điện thoại của mình. Chính mình bận rộn nửa ngày không nói, tôi còn không quên gọi điện thoại nhắc nhở bạn học, bảo bọn họ lập tức nhắn mấy cái cho tôi. Những người này, chính là không tự giác, tôi cũng sốt ruột muốn chết!

Nếu như bạn có dịp đến thị trấn chúng tôi hai ngày đó, bạn nhất định sẽ thấy một bóng dáng nhanh như chớp, “vèo” một tiếng bay tới đầu này phố, lại “vèo” một tiếng bay tới đầu kia phố, giữa đó còn có tiếng nhịp nhàng “bíp bíp bíp bíp”. Không sai, đó chính là tôi, đó chính là tôi! Bạn chớ vì không chào tôi mà ngại, tôi lúc ấy đang bận lắm, cũng không có thời gian đáp bạn!

(Nhạc đệm, nhanh, hoạt bát: Xoay a tròn, xoay a tròn, xoay í xoay a tròn~ (3))

Ôi, đáng tiếc thời khắc vui vẻ bao giờ cũng hơi tí là qua, ông lão thời gian trong hai ngày này quả thực là ngồi tên lửa xông về phía trước! Nháy mắt, đã đến tối chủ nhật, bố sẽ lấy lại máy nhắn tin!

(Hai tay che răng, lệ nóng run run trong hốc mắt~~)

Động tác tôi gỡ máy nhắn tin xuống, tựa như DVD kẹt đĩa, lộp cà lộp cộp đi về phía trước, cuối cùng lúc máy nhắn tin lấy đến trên tay, đã sập nguồn. Tôi thế nào cũng không muốn buông tay. Kết quả, bố không chút nể nang tóm lấy máy nhắn tin, cái tóm này của ông, không chỉ kết thúc hành trình vui vẻ của tôi, cũng khiến lịch sử kiểm tra toán điểm tối đa của tôi đi tới bến cuối.

(Nhạc đệm, bi tráng: Bang, bang, bang, bang, bang…)

Sau đó kết quả toán của tôi lại rớt xuống ngàn trượng, đánh về nguyên hình. Tôi đã không có máy nhắn tin, tựa như bị hạ “chú không đạt”, nhìn những con số ấy lại không quen biết, nhìn giáo viên toán lại cảm thấy đáng sợ…

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, toán học giỏi, hoàn toàn dựa vào tiếng gọi của máy nhắn tin! Mặc dù mấy năm sau, tôi cuối cùng có một cái máy nhắn tin màu hồng, có điều nó nếu như tới sớm một chút, chưa biết chừng tôi bây giờ sẽ thành thiên tài đại số thế hệ mới, nếu xếp hạng theo thành tựu, cũng không có chuyện Trần Cảnh Nhuận bọn họ rồi!

Chú thích
(1) câu hát trong “Bài ca chúc rượu”
(2) câu hát gốc trong bài “Chúng ta hạnh phúc biết bao” là “Cuộc sống của chúng ta hạnh phúc biết bao, học tập của chúng ta vui vẻ biết bao”
(3) câu hát trong “Hoa Cổ Phượng Dương”

Advertisement

2 bình luận về “Na là một cơn điên – Máy nhắn tin không giảm giá, toán học 100 điểm

    1. tôi cũng thế nè haha
      ở VN mà có máy nhắn tin thì nhà phải có điều kiện lắm lắm
      như mình thì skip thẳng từ giai đoạn điện thoại bàn qua con nokia cục gạch rồi

      Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s