Thần phục – Chương 100

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 100 – Ba trăm nghìn bất đắc dĩ

An Lý Mộc đưa bố mẹ băng qua đường cái, vừa đi vừa nói chuyện với bọn họ, mẹ anh trong lòng hoảng hốt, vươn tay kéo tay An Lý Mộc hỏi: “Đầu Gỗ, mẹ với bố con có phải thêm phiền cho con rồi phải không? Bố mẹ không có ý gì, chính là muốn hỏi một chút chuyện tai nạn của con định tính công bằng hay không…”

An Lý Mộc cười với bố mẹ anh, gật gật đầu: “Công bằng, rất công bằng, mẹ, tự con ở trường chính là học pháp luật, còn là cảnh sát, sao có thể không công bằng chứ? Nếu thực sự như vậy, con chắc chắn không chấp nhận đầu tiên, bố mẹ nói phải không?”

Mẹ An Lý Mộc nhìn sắc mặt con trai, thoáng yên lòng, nửa ngày lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy Đầu Gỗ, lãnh đạo đó của con có phải không vui hay không?”

An Lý Mộc vừa kéo tay mẹ anh vừa đáp: “Không có, người lãnh đạo bọn con rất tốt, ông ấy là quan tâm con. Mọi người bình thường đối xử với con cũng không tệ, mẹ và bố cứ yên tâm đi, đừng bận tâm chuyện công việc của con.”

Bố An Lý Mộc theo phía sau rít tẩu thuốc, cúi đầu chẳng nói câu nào, đi đến bên cạnh một cái thùng rác gõ vào bên trong, mới lên tiếng: “Đầu Gỗ, bố mẹ không bận tâm công việc của con, bố với mẹ con chỉ muốn chữa khỏi chân con, bố chỉ nghĩ, nếu như người ta có thể bồi thường nhiều chút hay không? Đầu Gỗ, con là bị phế một chân, bồi thường chút như thế ngay cả tiền nhập viện suýt nữa không đủ…”

An Lý Mộc vẻ mặt bất đắc dĩ cười: “Bố, vụ án đó đã kết thúc rồi, người ta với chúng ta không thiếu nợ nhau. Chúng ta không nói chuyện này nữa, được không? Vả lại, bố nhìn lại chân con, thật ra đi chậm một chút cũng nhìn không rõ ràng bao nhiêu, bố mẹ, chớ bận tâm vì con, con biết hai người muốn vay tiền chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tạm thời cũng không cần thiết, mau mau trả tiền hai người đã vay lại cho người ta, con cũng không biết hai người đã vay ai, vốn cuộc sống đang tốt biết mấy, hai người vừa vay một cái, áp lực của con đây liền lớn không ít.”

Mẹ An Lý Mộc ở bên cạnh bật thốt lên: “Ôi, bây giờ tiền này thật khó vay, người ta vừa nghe nói vay tiền đã không vui, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần lời này thực không giả, riêng chú thím Triển của con đã cho vay tám mươi nghìn, Tiểu Liên con bé…”

Bố An Lý Mộc ở phía sau vội vàng dùng tẩu thuốc chặn bà một cái, mẹ anh cũng biết mình nói nhiều, vội vàng im miệng. May mà An Lý Mộc không có truy hỏi, chỉ cười cười, để ý bố mẹ qua đường cái, đưa bọn họ về ký túc xá.

Đồng nhi lái xe theo sau một hồi lâu, câu được câu mất nghe bọn họ nói chuyện, An Lý Mộc cảm giác được đằng sau có người đi theo, đưa bố mẹ đi vài bước dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, xe của Đồng nhi cũng ngừng theo, An Lý Mộc bây giờ đối với xe cũng có chút e ngại, anh đứng lại không đi tiếp nữa, Đồng nhi cười với anh, sau đó từ trên xe bước xuống. Đồng nhi hôm nay trang điểm là cái loại hình xinh đẹp lại thời thượng đó, hoàn toàn bất đồng với quần áo cố tình lộ hở hang ngày ấy, nhìn giống như là em gái nhà bên cạnh trang điểm thời thượng, cô ta cười duyên nhìn An Lý Mộc: “Anh cảnh sát, anh không nhớ em? Hai tuần trước, chính là vị trí đó, em thiếu chút nữa bị xe đụng phải, sau khi anh điều giải, người nọ bồi thường tôi mấy trăm đồng. Lần đó thật sự là cảm ơn anh nha.”

An Lý Mộc chậm rãi nhìn về phía vị trí đó, chậm rãi nghĩ lại, nửa ngày, anh cười cười với Đồng nhi, nói: “A, tôi nhớ ra rồi, thì ra là cô. Thật trùng hợp!”

Đồng nhi nghiêng đầu liếc nhìn bố mẹ An Lý Mộ, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cười, “Không trùng hợp chút nào, em chính là chờ anh.”

An Lý Mộc sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn bố mẹ đầy mặt nghi hoặc nhìn tới nhìn lui, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Bố mẹ, đây là…” An Lý Mộc nghĩ nghĩ, anh còn thật không biết giới thiệu thế nào, bọn họ cũng không coi là người quen phải không?

Mu bàn tay Đồng nhi đang chìa ra, hơi không được tự nhiên uốn éo người, vừa nhìn chính là bộ dáng con gái nhà người ta xấu hổ, một đôi mắt quyến rũ chuyển đến trên mặt đất, nhỏ giọng nói câu: “Cô chú, cháu tên là Lăng Đồng, mọi người đều gọi cháu Đồng nhi…”

Bố mẹ nhà họ An cũng không rõ cô gái này có quan hệ gì với An Lý Mộc, nhưng mà nhìn bộ dáng khó xử của cô, cũng không tiện truy vấn, chỉ có thể máy móc gật đầu: “À, à, chào cháu chào cháu…”

Đồng nhi ngước mắt liếc nhìn An Lý Mộc, xoay đôi mắt ngập nước hỏi: “Anh cảnh sát, em có việc có thể tìm anh giúp hay không?”

An Lý Mộc lễ độ cười với cô ta, nói: “Tạm thời chỉ sợ không được, tôi phải đưa bọn họ về ký túc xá trước. Cô có chuyện gì? Tôi có thể bảo đồng nghiệp tôi giải quyết giúp cô.”

Đồng nhi nhấp miệng, hàm răng trắng như tuyết cắn cắn đôi môi đỏ au, không tình nguyện nói: “Việc này chỉ có anh cảnh sát có thể giúp, người khác sợ không được, nếu không như vậy được không? Ngày mai lúc anh tan tầm em chờ anh ở đây, anh nhớ đến có được không?”

Bố mẹ An Lý Mộc rõ ràng cảm thấy cô gái này có tình ý với con trai, bố mẹ đều là một lòng, huống chi tuổi tác anh bày ra đó, nay Đầu Gỗ chân cũng như vậy, bọn họ không dám thúc giục, thế nhưng trong lòng chung quy là sốt ruột, vừa thấy có cô gái xinh đẹp như vậy rõ ràng tỏ ý với con trai, trong lòng vẫn là rất vui mừng, vội vàng đẩy đẩy An Lý Mộc, nói: “Đầu Gỗ, con cứ nói được đi… Bất kể khi nào, tóm lại người ta một cô gái nhờ con, con là cảnh sát nhân dân giúp một tay có hề gì?”

An Lý Mộc hơi bất đắc dĩ, gật gật đầu với Đồng nhi, trước kéo bố mẹ liền đi, trên đường bố mẹ An Lý Mộc liền nói cô gái kia có tình ý với anh, An Lý Mộc vừa đi vừa nói: “Bố, mẹ, con gái nhà người ta điều kiện gì? Là lái xe thể thao, con chưa xứng với người ta? Đừng tự mình đoán mò, mau mau đi thôi.”

Vừa nghe An Lý Mộc nói như vậy, bố mẹ anh mới nhớ vừa rồi cô gái đó là từ trên xe bước xuống, ngẫm lại điều kiện nhà mình, bố mẹ anh cũng không dám nghĩ gì nữa, đừng nói chân con trai bây giờ không tốt, dù cho chân không làm sao, người ta chắc chắn cũng chướng mắt bọn họ.

An Lý Mộc sáng ngày hôm sau tiễn bố mẹ anh đi, nên nói đều nói với bọn họ, nhưng bố mẹ anh trên miệng đồng ý, sau khi về lại mượn tiền khắp nơi, dù sao chính là chết sống muốn xem vết thương ở chân cho con trai, An Lý Mộc cũng không muốn đả kích tính tích cực của bọn họ, chỉ có thể mặc bọn họ, nhưng lén gọi điện cho bạn bè người quen đã cho vay tiền, hứa hẹn nhất định sẽ trả lại.

Buổi chiều tan tầm, An Lý Mộc còn thực sự nhìn thấy cô gái tên là Đồng nhi ấy chờ ở vị trí cô ta suýt nữa bị đụng lần trước, thấy anh đi tới, Đồng nhi trực tiếp nghênh đón: “Anh cảnh sát, anh tan ca rồi?”

An Lý Mộc nhìn cô ta, mỉm cười gật gật đầu: “Chào cô, xin hỏi cô cần giúp chuyện gì?”

Ngón tay Đồng nhi quấn lọn tóc dài cuốn xoăn rủ trước ngực, cắn môi dưới nhìn An Lý Mộc một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảnh sát, anh có bạn gái chưa? Có muốn em giới thiệu đối tượng cho anh không?”

An Lý Mộc sửng sốt, lập tức vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cảm ơn, tôi đã có đối tượng.”

Đồng nhi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu: “Không thể nào!”

An Lý Mộc gật đầu: “Thật sự có, hơn nữa tôi rất thích cô ấy. Cảm ơn,” nói xong, An Lý Mộc vòng qua Đồng nhi, đi thẳng.

Đồng nhi đứng tại chỗ ngẩn ra một lúc, vội vàng chui vào trong xe lấy tư liệu ra lật lại lật, tiếp theo gọi điện thoại xác nhận, kết quả sau khi tình báo mới nhất đưa qua, Đồng nhi xác định An Lý Mộc hiện tại chắc chắn không có bạn gái, nếu nói có, khẳng định cũng là bạn gái trước, Đồng nhi biết là ai, là Triển Tiểu Liên. Yến gia vì Triển Tiểu Liên mập mạp kia mới muốn làm cho An Lý Mộc chết.

Trong lòng Đồng nhi nói không ra cảm giác gì, đàn ông tình một đêm không biết dễ tìm bao nhiêu, đặc biệt mỹ nhân giống như cô ta đây, đàn ông đều là muốn tìm cách tiếp cận trước. Nhưng trước mặt An Lý Mộc, cái loại cảm giác ưu việt đó của Đồng nhi không biết sao lại không còn, cảm giác ánh mắt An Lý Mộc cho cô ta chính là cô ta là một người bình thường, anh nói chuyện với cô giao lưu với cô không phải là bởi vì cô là mỹ nhân, mà là vì cô là một công dân cần giúp đỡ.

Đồng nhi ngồi trong xe, cắn môi dưới nhìn bóng lưng An Lý Mộc chậm rãi rời đi, sau đó khởi động xe, đánh tay lái đi ra. Trở lại khách sạn, chuyện đầu tiên Đồng nhi làm chính là lấy ra ba trăm nghìn, Yến Hồi tại vấn đề tiền nong chưa từng bạc đãi bọn họ, Đồng nhi biết mình có tiền, cô ta ném hòm chứa tiền vào cốp xe, điện thoại một cái muốn địa chỉ nhà An Lý Mộc, trực tiếp lái xe qua.

Bố mẹ An Lý Mộc vừa tới nhà, bọn họ là ngồi xe buýt về, hai người ở trên đường nghĩ có phải thêm phiền phức cho con trai rồi hay không, cũng có chút hối hận lần này chưa làm rõ đã đi qua, kết quả vừa mở cửa chính, cửa đã có chiếc xe dừng lại, sau đó một mỹ nhân thời thượng đeo kính râm đứng ở cửa lớn gõ cánh cửa đang mở: “Xin hỏi, nơi này là nhà anh An Lý Mộc phải không?”

Bố mẹ An Lý Mộc đều ngẩn ra, mỹ nhân này bọn họ còn nhớ, hôm qua vừa mới gặp qua, mặc dù chưa chắc một mình đã nhớ bộ dáng của bọn họ, nhưng thấy người là có thể nhớ ra cô gái ngày hôm qua tình tứ nhìn Đầu Gỗ nhà bọn họ, hai vợ chồng già vội vàng đón Đồng nhi vào trong.

Đồng nhi tỉnh bơ quan sát nhà An Lý Mộc, chỗ như thế này cô ta từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc, kính râm cầm trong tay, cô ta nhìn xung quanh, mới dưới sự chỉ dẫn của mẹ An Lý Mộc ngồi xuống cái thoạt nhìn có thể gọi là ghế dài của phòng khách.

Mẹ An Lý Mộc dùng cốc dùng một lần bưng cho cô ta một cốc nước: “Cô gái, uống nước đi.”

Bố An Lý Mộc ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh, vừa hút tẩu thuốc vừa hỏi: “Cô là… đồng nghiệp của Đầu Gỗ?”

Đồng nhi mỉm cười lắc đầu: “Hai bác thấy cháu giống như là cảnh sát à? Cháu là bạn của Đầu Gỗ, chẳng qua là anh ấy không thừa nhận, cháu tên là Đồng nhi, lúc trước từng được Đầu Gỗ giúp, vì thế cháu vẫn không biết nên báo đáp anh ấy như thế nào.”

Mẹ An Lý Mộc nghi hoặc nhìn cô ta: “Vậy cô bây giờ đây là…?”

Đồng nhi đặt hòm để bên chân lên trên bàn, “ken két” mở khoá chìm, lộ ra một xấp tiền mặt mới toanh, Đồng nhi xoay hòm về phía bố mẹ An Lý Mộc, nói: “Cháu biết bác trai bác gái hiện đang mượn tiền cho Đầu Gỗ trị vết thương ở chân, số tiền này…”

Bố mẹ An Lý Mộc mặc dù bức thiết hi vọng có tiền trị thương cho Đầu Gỗ, nhưng cô gái này với bọn họ không quen, hơn nữa còn là lần đầu tiên đến cửa, đâu có ai lần đầu tiên gặp mặt hào phóng cho người ta mượn ba trăm nghìn như vậy? Bố An Lý Mộc vội vàng xua tay: “Không được không được, cô gái cô có lẽ hiểu lầm, chúng tôi là thiếu tiền, nhưng mà tiền của cô chúng tôi không thể muốn…”

Tiền bố mẹ An Lý Mộc mượn đều là của bạn bè người quen hàng xóm láng giềng, có thể mở được miệng bọn họ mới mượn, bây giờ cô gái này đây là làm sao?

Đồng nhi nhìn tiền trong hòm, “Bác trai bác gái, các bác không phải thiếu tiền sao? Vì sao không muốn? Số tiền này không phải không ràng buộc mà cho các bác, cũng là phải trả, các bác sợ cái gì cơ chứ? Số tiền này đều là tiền sạch sẽ, so với đặt chết trong ngân hàng, không bằng trị vết thương ở chân cho Đầu Gỗ nha.”

Trong lòng bố mẹ An Lý Mộc thật sự là nghi nghi hoặc hoặc, cảm giác cô gái này cho bọn họ chính là rất rõ ràng chuyện của Đầu Gỗ, ngay cả bọn họ thiếu bao nhiêu tiền cô ấy cũng biết, chuyện này có quan hệ gì với Đầu Gỗ đây?

Đồng nhi nhìn bố mẹ An Lý Mộc, vẫn là cười cười nói: “Bác trai bác gái, các bác cứ yên tâm đi, cháu thực ra cũng là có mục đích, chỉ sợ hai bác không đồng ý.”

Bố mẹ An Lý Mộc hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng chột dạ: “Cô gái cô rốt cuộc có mục đích gì vậy?”

Đồng nhi vươn tay vén tóc ra sau tai, hơi có vẻ ngượng ngùng nói: “Thực ra cháu rất thích Đầu Gỗ, chỉ là không biết bày tỏ làm sao, hơn nữa, cháu sợ Đầu Gỗ vì chân anh ấy mà có phần tự ti, cháu liền nghĩ, nếu chân anh ấy có thể trị, có phải cũng sẽ không một mực từ chối cháu hay không. Bác trai bác gái, tiền này nói là cho các bác mượn, thật ra cũng là vì chính cháu…”

Bố mẹ An Lý Mộc nghe lời Đồng nhi nói, vừa vui mừng vừa ưu thương, vui mừng là vì có cô gái thích thằng bé, ưu thương là vì chân Đầu Gỗ quả thật là một vấn đề lớn. Nhìn ba trăm nghìn chạm tay là tới, bố mẹ An Lý Mộc thật sự là rất động lòng, nếu có số tiền này, chân Đầu Gỗ có hi vọng chữa khỏi không nói, nói không chừng còn có thể lấy một nàng dâu xinh đẹp. Nhưng chưa được Đầu Gỗ đồng ý, đã tự ý nhận tiền của con gái nhà người ta, trong lòng bố mẹ An Lý Mộc chung quy không yên, bố An Lý Mộc nghĩ nghĩ, nói câu với Đồng nhi: “Cô Đồng nhi phải không? Cô chờ chút, tôi gọi điện thoại cho Đầu Gỗ nói chuyện này một chút.”

Đồng nhi vừa nghe, vội vàng đứng lên đi qua kéo bố An Lý Mộc: “Bác trai trước khoan đã!”

Bố An Lý Mộc quay đầu nhìn cô ta, Đồng nhi mất tự nhiên đứng, “Bác trai, Đầu Gỗ nếu biết chắc chắn không cho hai bác nhận số tiền này, cảm thấy không quen không thể nhận, cho nên, cháu nghĩ liệu có thể không nói với Đầu Gỗ số tiền này hay không, coi như là cháu cho hai bác vay, hai bác khi nào có, thì lúc ấy trả cháu. Chung quy hơn Đầu Gỗ một chút cũng không cần, mà hai bác nhất thời mượn không được nhiều tiền như vậy mà sầu muộn, hai bác nói phải không?”

Bố mẹ An Lý Mộc ai nấy đứng không nói gì, ánh mắt lại thường thường liếc lên phía trước, ba trăm nghìn, chính là ba trăm nghìn bọn họ bức thiết, có số tiền này, chân Đầu Gỗ có thể khỏi, sau này sẽ đi đường giống như trước đây.

Lời Đồng nhi vừa nói kia, có thể nói nửa thật nửa giả, đâu thật, đâu giả thực sự chỉ có chính cô ta biết. Cô ta đưa tới ba trăm nghìn, việc này thật ra là làm giấu Yến Hồi, mặc dù đã tìm xong cớ, nhưng đối với Đồng nhi mà nói, tính khí mưa nắng thất thường của Yến Hồi cô ta cũng không dám cam đoan chính mình có thể toàn thân rút lui, cho nên, Đồng nhi ký thác một phần hi vọng lên người Triển Tiểu Liên.

Đồng nhi không hiểu Triển Tiểu Liên, giống như cô ta không hiểu Triển Tiểu Liên rõ ràng thích An Lý Mộc muốn chết, nhưng có thể yên tâm thoải mái leo lên giường Yến gia. Đồng nhi vẫn cảm thấy Triển Tiểu Liên chẳng qua là một con nhóc, chẳng qua giống như đám con gái Yến gia trước kia từng chơi, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Đồng nhi biết chính mình sai rồi, Triển Tiểu Liên không giống với bất cứ ai trước kia, không ai biết giây tiếp theo trong đầu cô nghĩ cái gì.

Ai có thể ngờ một ngày trước con nhóc sợ Yến gia muốn chết, ngày hôm sau đã có thể cầm rìu tính chặt bỏ chân Yến gia? Ai có thể ngờ con nhóc béo kia, rõ ràng ngay cả một đầu ngón tay mình cũng không nỡ quẹt ra máu, lại có thể nhẫn tâm muốn cưa chân mình? Hiếu kỳ của Đồng nhi đối với An Lý Mộc, ban đầu nhất là hiếu kỳ đối với Triển Tiểu Liên, mà bây giờ, hiếu kỳ của Đồng nhi đối với An Lý Mộc, chỉ là vì người kia là An Lý Mộc.

Đồng nhi thuyết phục bố mẹ An Lý Mộc giữ bí mật với anh, mà khát vọng của bố mẹ anh với ba trăm nghìn lớn hơn xa tất cả, xấp tiền Đồng nhi đưa tới ấy, chính là hi vọng tương lai của Đầu Gỗ.

Triển Tiểu Liên đợt này kinh tế túng quẫn, vốn cô rất giàu, có điều cô lấy hết tiền của mình ra đưa cho bố mẹ An Lý Mộc, mẹ cô tức giận, bảo cô tiền sinh hoạt tự đi mà nghĩ cách, dù sao không cho cô tiền, nói là cho cô bài học, Triển Tiểu Liên rất khí khái không đòi tiền, kết quả bố cô đâu nỡ để con gái không cơm ăn chứ, lén lút nhét cho Triển Tiểu Liên hơn một trăm đồng tiền, còn nạp ít tiền vào thẻ cơm của Triển Tiểu Liên, như vậy tốt xấu ăn cơm không có vấn đề gì.

Thời tiết nóng lên, Triển Tiểu Liên trong quá trình quần áo mùa đông đổi sang quần áo mùa xuân bị cúm, nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới khỏi, hơn nửa tháng này cô được Yến đại gia cho phép, cuối cùng có lý do quang minh chính đại không đi Thanh Thành.

Mục Hi đợt này vẫn không đi tìm Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vì bị ốm cũng lười để ý cô ấy, trái lại Bành Ngọc trong ký túc xá dần dần khôi phục tâm tình, từ sống dở chết dở ban đầu cho tới một lần nữa tô son điểm phấn bây giờ, trong lòng Triển Tiểu Liên nghĩ bây giờ đừng không phải lại tìm được mùa xuân thứ hai chứ? Chỉ cần đừng lại kéo quan hệ với cầm thú Yến, với ai cô cũng không ý kiến.

Triển Tiểu Liên không có tiền tiêu vặt, chỉ có thể nghĩ đến học bổng, ban đầu nghiêm túc đọc sách, Mục Hi cũng không biết làm gì, tiết tiếng Anh cũng không tới học chùa nữa, Triển Tiểu Liên đi qua ký túc xá của cô ấy một lần, còn không có đụng phải người, Triển Tiểu Liên đợt này ho còn chưa có khỏi thế nào, liền về ký túc xá luôn.

Kiểm tra cuối kỳ năm nhất, Triển Tiểu Liên thời gian này mỗi năm đều sẽ bưng sách xem một đợt, Bành Ngọc vì phải thi lại môn trượt học kì trước, chương trình học có vẻ vô cùng nhiều, cô ấy xem sách cũng xem không vào, sốt ruột cả trán mồ hôi, vốn cũng không nói gì với Triển Tiểu Liên, mấy ngày nay vẫn lôi kéo làm quen Triển Tiểu Liên, cô giống tính Mục Hi, tuyệt đối sẽ không viết mảnh giấy truyền đáp án cho người ta, bị tóm thì thảm.

Triển Tiểu Liên ngược lại muốn giúp Bành Ngọc một phen, có điều Bành Ngọc vận may thực sự không tốt, lúc chia chỗ ngồi địa điểm thi, cô ấy bị tách ra, thi xong rồi về ký túc xá hỏi, Triển Tiểu Liên biết, Bành Ngọc chắc chắn lại tạch, đáp án viết đều dựa vào bốc thăm, cô ấy có thể thi ra cái thành tích tốt gì chứ? Thi lại cũng phải trả tiền, Bành Ngọc trả tiền không sợ, cô ấy ghét nhất là thi lại vẫn không qua thì làm sao?

Thi xong, Triển Tiểu Liên cuối cùng nhìn thấy Mục Hi mất tích đã lâu, cô gái nhỏ mặt mày hớn hở thần thái hồng hào, Triển Tiểu Liên trêu cô ấy tựa như đã trùng sinh, Mục Hi vừa nhìn chính là tâm tình tốt, cười híp mắt cũng không giận.

Nghỉ hè bắt đầu, Triển Tiểu Liên nói với mẹ cô đi nhà dì út tại Thanh Thành, Triển Tiểu Liên cũng không phải lần đầu tiên đi, hơn nữa dì út cũng vẫn oán trách Triển Tiểu Liên lâu lắm rồi không qua, nghe mẹ cô kể cô đi nhà bác cô, dì út còn đố kỵ gần chết.

Triển Tiểu Liên biết mình đâu là đi nhà dì út? Cô chẳng qua là mượn cái cớ đi nhà dì út này, đi thị tẩm cho gã Yến Hồi kia mà thôi, hầu hạ tốt thời gian còn lại của cô mới dễ chịu, bố cô nói, muốn dẫn cô đi Tương Giang khám mắt, kính mắt của cô đến lúc bỏ rồi.

Mãi cũng lết được đến chương 100 rồi ~~~

Bình luận về bài viết này