Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 68 – Chia tay chỉ là chuyện một câu nói
Triển Tiểu Liên từ trước tới nay lần đầu tiên mất ngủ, cô lăn qua lộn lại ngủ không được, thiếu chút nữa chọc giận nữ sinh giường dưới. Tảng sáng ngày hôm sau cô mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, rời giường chỉnh trang một chút bản thân, bỏ tiết, mang tiền Lôi Quá Khách cho cô trực tiếp ra cửa, đi đến chỗ sạp bán trái cây ở cửa trường học, thuận tay nhấc một giỏ trái cây tám chín mươi tệ, cứ như vậy lắc lắc lư lư đi bệnh viện.
Số phòng bệnh cô biết, nhưng cô không có đi thẳng, mà là hỏi quầy phục vụ xong mới đi qua.
An Lý Mộc ở là phòng bình thường, còn có bệnh nhân khác ở cùng, lúc Triển Tiểu Liên đứng ở cửa nghe thấy bên trong có tiếng động, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cô nhìn thấy bố mẹ An Lý Mộc đều tới, anh nằm trên giường, một chân nhấc cao cao, thạch cao dày. Trên mặt cũng bị băng bó, tóc rối bời, tinh thần nhìn cũng không tốt.
Triển Tiểu Liên đứng ở cửa một lúc, đi qua gõ gõ cửa, vươn tay đẩy ra: “Anh Đầu Gỗ, chú thím, cháu qua thăm anh Đầu Gỗ.”
Lúc trước hai nhà ầm ĩ thành như vậy, bố mẹ An Lý Mộc căn bản không mong đợi Triển Tiểu Liên sẽ tới, hai người đều sửng sốt, An Lý Mộc không có ngẩng đầu, mà là im lặng không lên tiếng xoay đầu vào trong, Triển Tiểu Liên liếc mắt nhìn anh, nhấc giỏ trái cây, đi đến bên giường, “bộp” một cái hung tợn đặt giỏ trái cây lên bàn, bố mẹ An Lý Mộc đều bị dọa sợ hết hồn, nhưng mà con nhà người ta là tới thăm con của bọn họ, con trai hình như còn thù lần trước Tiểu Liên ném phân trâu vào nó, bố mẹ An Lý Mộc đều cảm thấy con mình quá đáng.
Mẹ An Lý Mộc liếc nhìn Triển Tiểu Liên, đưa tay đẩy đẩy anh: “Đầu Gỗ, Tiểu Liên người ta thiện ý đến thăm con, con sao lại thái độ này? Tổn thương Tiểu Liên biết bao chứ. Con nói con người lớn như vậy còn mang thù với Tiểu Liên? Tiểu Liên người ta nhỏ hơn con năm sáu tuổi, mẹ sao lại cảm thấy con bé hiểu chuyện hơn con chứ?”
An Lý Mộc nằm không nhúc nhích, vẫn không nói lời nào, tư thế của Triển Tiểu Liên cũng không động đậy, mắt liếc nhìn, mẹ An Lý Mộc vụng trộm kéo bố anh, hai người nhìn nhau, quyết định vẫn là cho hai đứa nhỏ một chút không gian, bọn họ cũng không nghĩ gì khác, chính là cảm thấy tốt xấu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sao lại tựa như oan gia kẻ thù, thật sự không cần thiết. Hơn nữa, Tiểu Liên bây giờ cũng là sinh viên, ai biết về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau hay không? Nếu có thể thừa cơ hội này hòa hảo, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
Bố và mẹ An Lý Mộc trước sau nương lý do lấy nước và đi nhà vệ sinh ra ngoài, Triển Tiểu Liên chậm rì ngồi xuống chỗ mẹ An Lý Mộc vừa ngồi, An Lý Mộc vẫn là tư thế đó, Triển Tiểu Liên vươn tay gạt giấy nhựa màu bọc phía trên giỏ trái cây, lấy ra một quả táo, “Anh Đầu Gỗ anh có muốn ăn táo không?”
An Lý Mộc không để ý cô, Triển Tiểu Liên trợn mắt, tự mình lấy ra con dao nhỏ mang theo kèm cái chìa khóa từng chút từng chút nạo vỏ, xong xuôi đưa quả táo trong tay vào tay An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh ăn táo đi.”
Kết quả An Lý Mộc dời tay anh đi, Triển Tiểu Liên lấy ra đặt bên miệng, “răng rắc” cắn một miếng: “Cho dù muốn đá em cũng không cần phải có vẻ mặt đó với em chứ? Người yêu làm không được tốt xấu làm bạn bè dù sao vẫn được chứ? Chúng mình lại không có thù sâu hận lớn.”
Tay An Lý Mộc vốn buông lỏng đặt trên giường chậm rãi nắm thành quả đấm, khớp xương rõ ràng, anh nửa cúi đầu, lại thủy chung không nói được một lời.
Cửa phòng bệnh đột nhiên có tiếng động, cơ thể Triển Tiểu Liên ngửa về phía sau một cái, cởi giày xăng đan xong chân nhỏ trắng nõn bắc ở mép giường, móng chân đỏ tươi điểm xuyết trên chân cô, khiến cặp chân kia có vẻ vô cùng diêm dúa lòe loẹt.
Triển Tiểu Liên dùng chân kẹp ga giường trong tay An Lý Mộc, kéo một góc lên trên, ga giường che luôn trên bàn tay nắm chặt thành quyền của An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên ngồi không giống ngồi đong đưa cái ghế nhỏ, vừa cắn táo vừa nói: “Anh Đầu Gỗ, nói chuyện với anh đấy!”
An Lý Mộc không trả lời, ngoài cửa tiến vào một bác sĩ đeo kính khẩu trang, hơi gật đầu với An Lý Mộc, “Hôm nay khá hơn không?”
An Lý Mộc gật gật đầu, cười cười với thầy thuốc kia, “Cảm ơn bác sĩ Lâm, tốt hơn nhiều.”
Triển Tiểu Liên cúi mắt cắn táo, chẳng qua mới qua một đêm, thuốc tê dự đoán vừa mới tan, có thể tốt thành thế nào? Cô liếc nhìn thầy thuốc kia, người nọ đang nói chuyện với bệnh nhân giường bên cạnh An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên tiếp tục cắn táo, lại nói chuyện với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh có phải định vẫn luôn phớt lờ em hay không? Dầu gì nói một câu với em chứ, chẳng lẽ thực sự bố mẹ anh nói trúng rồi, ghi hận chuyện em ném anh cả người phân trâu? Anh cũng quá keo kiệt. Ấy chuyện cũng bao lâu rồi?”
An Lý Mộc vẫn không hé răng, Triển Tiểu Liên ném thẳng hạt táo đã gặm xong vào thùng rác, sau đó gọi thầy thuốc kia: “Thầy thuốc, phiền phức qua xem thử anh ấy, từ lúc tôi tới đến bây giờ, một câu cũng chưa nói, không phải thần kinh chân anh ấy liền với cổ họng, biến thành câm chứ?”
Thầy thuốc kia rất bất đắc dĩ nhìn qua: “Tôi làm thầy thuốc lâu như vậy, lần đầu tiên nghe nói câm là vì nguyên nhân này.”
An Lý Mộc rốt cục ngẩng đầu: “Tiểu Liên.”
Triển Tiểu Liên lập tức mở to hai mắt nhìn anh: “A, anh Đầu Gỗ, thì ra anh còn có thể phát ra tiếng ha? Em còn tưởng rằng anh câm chứ, nói đi, anh đây là ý gì? Dù cho phán em tử hình cũng phải nói rõ ràng chứ? Em nếu là ỷ lại anh em là đồ tồi, nhưng mà thái độ không rõ không ràng này là sao?”
An Lý Mộc hít sâu một hơi, “Tiểu Liên, anh nghĩ một đêm, hai chúng mình hay là thôi đi. Ngày hôm qua thầy thuốc nói với anh, anh về sau có thể sẽ tàn tật, như anh đây… Tiểu Liên, em còn nhỏ, anh không muốn làm lỡ em, em đáng giá tốt hơn…”
Triển Tiểu Liên “ha” một tiếng, buông chân, chống nạnh đứng yên, “An Lý Mộc, mấy câu anh nói đó là lời thật lòng của anh hay là lấy lệ với em?”
An Lý Mộc ngẩng đầu nhìn cô: “Là lời thật lòng, anh về sau…”
“Ngừng!” Triển Tiểu Liên lập tức ra hiệu tạm ngừng, “Được rồi, anh đừng dong dài nhiều như vậy, tôi biết anh nói thật là được… Tôi mẹ nó coi như mắt bị mù, coi trọng cặn bã như anh, anh còn là đàn ông à? Chuyện nhỏ xíu đã muốn chia tay! Anh không bản lĩnh cứ nói thẳng, thế nào cũng phải kéo tôi vào có phải hay không? Anh muốn mặt mũi muốn thể diện phải không? Chính mình không bản lĩnh liền đổ thừa phụ nữ, tôi mẹ nó nếu như cho anh cơ hội đùa tôi lần thứ ba, tôi sẽ theo họ anh! Người đàn ông tiếp theo của tôi tuyệt đối sẽ ưu tú hơn anh trăm ngàn vạn, có tiền hơn anh đẹp trai hơn anh, anh thật đúng là coi mình là cọng hành, thật đúng là cho rằng tôi không phải là anh không được? Anh cũng không đi tiểu chiếu chiếu bóng dáng bản thân, như anh, mau mau chia tay mới đúng, cặn bã!”
Thầy thuốc bên cạnh còn chưa đi cùng bệnh nhân trên giường bệnh ngơ ngác nhìn nhau, bác sĩ vốn nên dùng chức trách của bác sĩ ngăn ồn ào trong phòng bệnh lại sững sờ không nói một lời. Mà An Lý Mộc từ đầu tới đuôi không có cơ hội đầy đủ nói một câu, Triển Tiểu Liên đã bùm bùm mắng anh té tát. Mắng xong, Triển Tiểu Liên đứng trước giường An Lý Mộc hỏi: “Họ An, tôi hỏi anh, anh vừa rồi nói là lời thật lòng? Anh nhất định muốn chia tay với tôi?”
An Lý Mộc không có ngẩng đầu, nhưng anh từ trong xoang mũi phát ra một âm thanh: “Ừ.”
Triển Tiểu Liên lườm anh, xoay người đi ra ngoài cửa: “Cút mẹ anh!” Đi mấy bước lại dừng lại, đi tới phía trước giỏ trái cây, vươn tay nhấc giỏ trái cây, “Tôi mua! Hừ!”
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại, lưu lại An Lý Mộc và hai bác sĩ bệnh nhân ngẩn tò te lặng lẽ.
Triển Tiểu Liên xách giỏ trái cây đi ra ngoài bệnh viện, đứng ở cửa một lát, nhìn nhìn chung quanh, lại quay về, gửi giỏ trái cây tại quầy phục vụ, một mình đi ra, hai hào mua hai cái túi nilon đến bồn hoa ở cửa bệnh viện chứa hai túi bùn đất, hùng hổ đi về, vặn cửa vào trong, nhắm An Lý Mộc đổ hai túi bùn đất lên đầu anh, trên đầu trên người trên giường An Lý Mộc khắp nơi đều là bùn đất.
Thầy thuốc kia lúc này mới phản ứng được, “Này!”
Triển Tiểu Liên nghiêng đầu, ánh mắt bốc hỏa nhìn thầy thuốc kia, sau đó từ trong túi móc ra hai ngàn tệ, ném về phía thầy thuốc đó, chỉ vào An Lý Mộc rống với thầy thuốc đó: “Tôi đền tiền được chưa?”
Rống xong, Triển Tiểu Liên lại hung hăng đi, trên hành lang còn chạm mặt mẹ An Lý Mộc, mẹ anh còn nói: “Ơ, Tiểu Liên, nhanh như vậy đã về à?”
Kết quả, Triển Tiểu Liên nhìn cũng không nhìn mẹ An Lý Mộc đi thẳng, làm cho mẹ anh vô cùng buồn bực, vào phòng vừa nhìn trên giường con trai, ôi, bà biết ngay là Triển Tiểu Liên làm, Triển Tiểu Liên có tiền án tiền sự, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Mẹ An Lý Mộc nhìn nhìn đều là bùn, mẹ anh liền biết là nội thành không lấy được phân trâu, con bé liền ném bùn, vội vàng vươn tay giúp con dọn dẹp, thầy thuốc kia và thầy thuốc khác nghe tin mà đến nhìn bùn khắp giường cũng không có lời nào.
Triển Tiểu Liên bình tĩnh xuống lầu, còn cười dịu dàng chào hỏi y tá tại quầy, sau đó nhấc giỏ trái cây của cô ra cổng, ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u chỉ một ngón tay, gào khóc mắng một tiếng: “Mặt trời mẹ mày!” Sau đó quay về trường học.
Trong phòng bệnh, thầy thuốc giúp đỡ nhặt lên hai ngàn tệ Triển Tiểu Liên quăng ra đặt đầu giường An Lý Mộc, nhìn anh một cái, đi ra ngoài.
An Lý Mộc trầm mặc nhìn mẹ anh bận rộn, đột nhiên nói một câu: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước một lát, con muốn ở một mình một lát.”
Mẹ anh còn đang nói thầm Triển Tiểu Liên đấy, nghe lời An Lý Mộc sau đó cũng không nói gì khác, thả rác rưởi quét dọn vào trong thùng rác, sau đó nhấc ra ngoài.
Bệnh nhân giường bên đồng tình liếc nhìn An Lý Mộc, “Người anh em, nghĩ thoáng chút đi. Cậu cũng là vì tốt cho cô ấy. Có điều, bạn gái cậu có phải cũng quá thẳng thắn hay không? Tốt xấu cũng kiên trì một chút, cậu như bây giờ… Quên đi”
An Lý Mộc nằm trên giường, nửa ngày mới đáp một câu: “Tính tình cô ấy chính là như vậy, cũng vẫn như vậy…”
Bệnh nhân giường bên thấy anh không muốn nói chuyện nhiều, cũng không nhiều lời, bác sĩ kiểm tra qua đây nhìn một vòng, An Lý Mộc không có ngẩng đầu, anh đưa tay, dùng ga giường phủ đầu, vẫn không nói một lời.
Triển Tiểu Liên về trường, bạn học cùng lớp còn chưa có tan học, cô trốn trong phòng vệ sinh một mình cao giọng khóc lớn, khóc xong, cô đưa tay lau mặt ra ngoài, nằm trên giường đọc sách, số di động của An Lý Mộc bị cô trực tiếp xóa khỏi di động, xóa hay không đối với Triển Tiểu Liên mà nói cũng như nhau, đầu óc cô có thể so với máy vi tính, vốn không có thứ có thể quên, dãy số còn chưa có cơ hội liên lạc bao lâu kia, sớm khắc sâu trong lòng cô.
An Lý Mộc nằm viện không ít ngày, Triển Tiểu Liên từ lần đó đi một lần xong, cũng không đi qua nữa. Cô không thèm nghĩ, không thèm nghe, không thèm hỏi thăm, cả ngày chôn trong ký túc xá xem tiểu thuyết. Trước kia có An Lý Mộc nhìn, cô bị ép còn có thể xem xem sách, bây giờ tốt lắm, hoàn toàn không có người quản, cô cũng hoàn toàn tự do.
Tối thứ sáu bố Triển Tiểu Liên đến tìm cô ngày trước cô đều là kiếm cớ ở lại trường, chờ bố cô về nhà cô đi tìm An Lý Mộc, lần này cô cũng không mượn cớ gì, trực tiếp thu dọn đồ đạc theo bố cô về nhà.
Bố cô còn khó hiểu đấy, “Tiểu Liên, lần này không đi nhà bạn học con giúp con bé trông cửa nữa?”
Triển Tiểu Liên tay chống má nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Bố mẹ bạn ấy về nhà rồi, con còn đi làm gì nha? Trong nhà có người bạn ấy sẽ không sợ, con cũng không cần phải đi.”
Bố cô vừa lái xe vừa cười nói: “Con cũng nên về nhà, mẹ con cũng nhắc mãi bao nhiêu lần con quên bà ấy rồi. Trở về con chuẩn bị ăn mắng đi.”
Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt: “Bố, lúc mẹ con mắng con bố nhất thiết phải giúp con, nếu không con sẽ thảm.”
Hai bố con một đường trò chuyện về nhà, lúc lái xe qua cửa nhà họ An, Triển Tiểu Liên đặc biệt liếc nhìn cửa nhà bọn họ, phát hiện cửa chính đóng chặt, Triển Tiểu Liên thuận miệng hỏi bố cô một câu: “Bố, cửa nhà bố mẹ An Lý Mộc sao khóa nhiều như vậy? Mấy cái khóa cơ đấy.”
Bố cô nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Buổi tối mấy ngày hôm trước mẹ con gọi điện thoại cho bố, nói Đầu Gỗ bị tai nạn xe cộ, bị trọng thương, nằm viện, bố mẹ An Lý Mộc đi suốt đêm qua. Làm cảnh sát nhìn quang cảnh, trên thực tế cũng vất vả, nghe nói là Đầu Gỗ lúc trước làm nhiệm vụ bắt một người, người ta bây giờ cố ý phiền phức cậu ấy, chẳng khác nào trả thù, thật sự là làm khó Đầu Gỗ…”
Triển Tiểu Liên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bố cô: “Ai? Ai nói?”
Bố cô dừng xe về số, miệng nói câu: “Nghe nói là đồng nghiệp Đầu Gỗ kể, nhưng mà cũng là bọn họ đoán, vừa vặn người lái xe kia có quan hệ thân thích với người nọ, lúc đồng nghiệp Đầu Gỗ dò hỏi thì hỏi ra…”
Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, cô hiểu, vì sao An Lý Mộc đột nhiên muốn nói chia tay, không đơn giản là chân và vết thương trên mặt anh, nguyên nhân lớn hơn nữa là anh cho rằng đó là người ta trả thù anh, anh sợ anh làm cảnh sát sau này nếu đắc tội nhiều người hơn, giả như người ta trả thù sẽ liên lụy đến cô.
Triển Tiểu Liên xuống xe, nhìn nhà họ An một cái, xoay người vào cửa nhà, mẹ Triển Tiểu Liên biết bố cô cùng cô trở về, đã bắt đầu nấu cơm, lúc nấu cơm lải nhải, kết quả lúc ăn cơm Triển Tiểu Liên liền thảm, bị răn dạy tan tác tơi bời, cô tội nghiệp nhìn nhìn bố cô, bố cô ngẩng đầu nhìn trời, Triển Tiểu Liên chỉ có thể xin tha với mẹ cô: “Mẹ, mẹ tha cho con đi, con biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa, thật sự.”
Mẹ cô lúc này mới ngừng nghỉ.
Cơm nước xong Triển Tiểu Liên một mình lên lầu, mở máy vi tính lên mạng, trong đầu ngổn ngang, cô với An Lý Mộc khẳng định không được, trừ phi có một ngày Yến Hồi chết đi, An Lý Mộc cùng Yến Hồi, sao có thể có cơ hội đánh nhau? Yến Hồi có thể giết chết An Lý Mộc thần không biết quỷ không hay, nhưng An Lý Mộc ngay cả cạnh Yến Hồi cũng không có khả năng chạm vào.
Triển Tiểu Liên biết hơn ai hết, nếu cô không muốn hại chết An Lý Mộc, cứ dựa theo kịch bản hiện tại tiếp tục là được, nếu không, An Lý Mộc sẽ không đơn giản gãy một chân như vậy. Triển Tiểu Liên cảm ơn suy đoán có liên quan đến tội phạm trả thù ấy của đồng nghiệp An Lý Mộc, bởi vì suy đoán đó khiến An Lý Mộc đứng ở lập trường của cô nói chia tay.
Triển Tiểu Liên vừa khởi động máy, vừa lau nước mắt, cô biết, anh Đầu Gỗ bất cứ lúc nào cũng nghĩ cho cô trước, ở bệnh viện, cô trơ mắt nhìn anh vì mình nói lời nói kia mà đau đớn tuyệt vọng. Anh Đầu Gỗ nghe thấy cô dùng âm thanh bất cần đời nói những lời đau lòng người đó, chắc chắn rất đau lòng, nhưng anh vẫn không nói gì, cũng không có phản bác gì, ngay cả lúc bùn rơi vào người anh anh cũng yên lặng chấp nhận, thậm chí ngay cả động tác duỗi cánh tay chặn cũng không có, tựa như anh sớm đã chuẩn bị thừa nhận.
Triển Tiểu Liên vừa nhập mật mã đăng nhập vừa khóc nói: “Anh Đầu Gỗ em ghét anh suy nghĩ cho em, cũng ghét bộ dạng anh lúc nào cũng không tức giận lúc nào cũng nghĩ cho em, em ghét anh sau này có bạn gái khác sau đó quên em cũng ghét anh sau này kết hôn với người phụ nữ khác… Là em hại anh thành như vậy… Rõ ràng là em, anh còn tự trách như thế… Em ghét anh muốn chết… Hu hu hu…”
Ban đầu Triển Tiểu Liên là nhỏ giọng khóc, kết quả khóc khóc chính là khóc thành tiếng, bố mẹ cô ở phía dưới còn tưởng rằng nghe lầm, kết quả nghe kỹ, thật đúng là tiếng Triển Tiểu Liên, hai người vội vàng đi lên gõ cửa: “Tiểu Liên, Tiểu Liên con làm sao vậy? Tiểu Liên con mở cửa!”
Triển Tiểu Liên vừa khóc vừa mở cửa, nhìn thấy bố mẹ cô đứng ngoài cửa, chưa nói gì, khóc oa oa bổ nhào vào trong lòng bọn họ: “Con khó chịu…”
Bố cô vừa nghe, hồn cũng lìa khỏi xác: “Tiểu Liên? Mau nói cho bố, con khó chịu chỗ nào?”
Triển Tiểu Liên khóc nói: “Trong lòng khó chịu… Oa oa oa…”
Triển Tiểu Liên từ nhỏ đến lớn, tuy nói thân thể không tốt, nhưng số lần khóc cũng là ít ỏi không có mấy, số lần bố mẹ cô từng đếm, lúc nhỏ nếu như va vào đâu, nhiều lắm là lầm bầm mấy tiếng là ngừng, đâu có khóc thương tâm như vậy, đặc biệt Triển Tiểu Liên còn nói là trong lòng khó chịu, bố cô không nói hai lời muốn ôm con gái xuống lầu, nói muốn mang cô đi bệnh viện.
Thân thể Triển Tiểu Liên lại không đau chỗ nào, chắc chắn không đi, liền khóc nói: “Bố, bố để con khóc một lát đi, con chỉ là trong lòng khó chịu…”
Bố cô không có cách, bảo mẹ cô đi xuống trước, chính mình đưa cô vào trong phòng ngồi xuống: “Tiểu Liên, con có phải bởi vì Đầu Gỗ bị xe đâm nằm viện, cho nên lo lắng khóc hay không.”
Triển Tiểu Liên cúi mắt không nói lời nào, chỉ thút tha thút thít, khóc xong, cũng không có cuồng loạn như vừa nãy, bố cô sờ sờ đầu cô, “Tiểu Liên, nếu thật sự lo lắng, bố ngày mai cùng con đi thăm Đầu Gỗ có được hay không?”
Triển Tiểu Liên với tay lau nước mắt, bĩu môi nói: “Không đi, con không phải lo lắng cho anh ấy, con là vừa mới nghĩ đến nếu là con đụng phải xe, bố và mẹ sẽ đau lòng biết bao, cho nên khóc.”
bố cô vội vàng đưa tay vỗ cô một cái: “Nói mò cái gì đó? Nghĩ cái gì không tốt nghĩ toàn cái vô dùng, buổi tối đừng quá trễ, máy tính chơi một lát rồi đi ngủ biết chưa?”
Triển Tiểu Liên “vâng” tiếng, sau đó nhìn theo bố cô đi ra ngoài, chờ sau khi cửa đóng, Triển Tiểu Liên ngẩn người với máy vi tính, nhớ ra mục đích mình lên mạng, cô nợ Lôi Quá Khách một cái trang bị cho anh, liền đăng nhập trò chơi, Lôi Quá Khách đã hò hét cô rất nhiều lần, Triển Tiểu Liên vừa mới đăng nhập vào, Lôi Quá Khách đã vội vàng nhắn tin qua: Tiểu Mễ Tiểu Mễ, em cuối cùng cũng online!
Triển Tiểu Liên cũng không nói gì, liền cho Lôi Quá Khách trang bị, còn nhân tiện nói câu: Cho anh, em logout.
Lôi Quá Khách vội vàng nói chuyện: Đừng mà Tiểu Mễ, máy anh hôm nay rất tốt, em dẫn anh đánh anh khẳng định không kéo chân sau em, máy này chính là máy của gia anh, cấu hình chính là cao cấp nhất.
Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó cạch cạch cạch gõ chữ: Đừng nhắc cầm thú ấy với em, em phiền, anh Đầu Gỗ phỏng chừng tàn phế, chính anh ấy rất tự mình hiểu lấy nói chia tay với em, em quăng anh ấy một thân bùn, chúng em xong rồi.
Lôi Quá Khách thấy Triển Tiểu Liên gửi câu này ngẩn ra, anh nếu không đoán sai, cầm thú là chỉ gia của bọn họ đi? Vụng trộm nhìn Yến Hồi cách đó không xa, vội vàng gõ trả lời: Tiểu Mễ, em đừng nói như vậy, đây là máy tính mang theo người của gia bọn anh, vạn nhất anh ấy nhìn thấy thì xong rồi. Còn nữa, người bị thương kia chính là bạn trai em à? Tiểu Mễ anh rất đau lòng.
Triển Tiểu Liên cười lạnh, chính là muốn để cầm thú kia nhìn thấy, cô vẻ mặt dữ tợn, ngón tay mang theo gió cạch cạch gõ chữ: Anh mắt mù? Là bạn trai trước! Bạn trai trước!