Thần phục – Chương 67

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 67 – Anh Đầu Gỗ làm sao bây giờ?

Triển Tiểu Liên buông tay ra, không nói cái gì, lật chăn xuống đất, nhặt quần áo trên mặt đất lên tròng lên người, miệng thản nhiên nói câu: “Xem như anh lợi hại. Tôi đi nhặt xác cho anh Đầu Gỗ.”

Cô khom lưng đi giày, lúc đang chuẩn bị đứng lên đột nhiên trên bụng thêm một cánh tay, Yến Hồi trực tiếp chặn ngang kéo cô lên giường, bổ nhào một cái đè chặt cô dưới người, một tay chống má, một tay bóp mặt Triển Tiểu Liên, hoàn toàn biểu tình chọc chó mèo: “Nhóc béo, nghĩ thoáng như vậy? Không đau lòng ?”

Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, cười nhạo một tiếng: “Anh ấy nếu là bố tôi anh tôi, tôi mới thương thật sự, đáng tiếc, anh ấy là bạn trai tôi, có thân cũng không thân đến mức khiến tôi phải muốn chết muốn sống vì anh ấy, anh ấy nếu chết, tôi nhặt xác cho anh ấy, nếu không thế nào? Tự tử? Diễn phim ngôn tình à?”

Yến Hồi nhìn cô, ngón tay lướt qua mặt cô, “Gia còn trông chờ cưng chủ động hiến thân đổi tình lang của cưng chứ.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Anh coi tôi ngốc như anh? Đàn ông không có người này tôi còn có thể tìm người tiếp theo, tôi vì một người bạn trai ngủ với anh? Anh dùng chuyện hư hỏng này uy hiếp tôi sau đó chờ tôi bị anh ấy đá? Chao ôi, gia, hóa ra lão ngài còn xem nhiều sách ngôn tình hơn tôi? Tình tiết khoa trương như thế cũng có thể nghĩ ra? Không cảm thấy nổi cả da gà sao?”

Yến Hồi “ha” một tiếng, tiếp tục nồng nhiệt nhìn chằm chằm mặt cô, nói: “Gia là cảm thấy chiêu này hữu hiệu nhất, phụ nữ không phải đều là loại sinh vật vì… đàn ông? Cái gì cũng sẵn lòng trả giá?”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt chịu không nổi mắt trợn trắng: “Gia hỏng rồi, ngài rốt cuộc là hiểu biết phụ nữ hay là không hiểu giả vờ hiểu? Cái loại đó, không phải phụ nữ, là đồ ngu. Cái gì cũng sẵn lòng trả giá? Trả xong sau này thế nào? Anh nói anh Đầu Gỗ nếu biết tôi ngủ cùng anh một giấc là vì anh ấy, anh ấy sẽ làm gì?” Cô vươn cánh tay ôm lấy cổ Yến Hồi, “Gia, lão ngài sẽ không thật sự trông chờ tôi hiến thân cho anh chứ?”

“Không cần, gia hiến thân cho cưng là được.” Yến Hồi cười tà, vươn tay nắm cằm cô, sau đó cúi đầu, không có hôn mặt Triển Tiểu Liên cũng không có hôn miệng Triển Tiểu Liên, mà là hôn tại vị trí hàm dưới cô, rồi sau đó dọc theo hàm dưới cô một mạch đi xuống, một tay kéo áo trên người mình, Triển Tiểu Liên nằm không nhúc nhích, lúc Yến Hồi cởi quần áo cô cô rất phối hợp giơ cánh tay lên, nhưng lúc tay Yến Hồi theo thắt lưng sờ xuống dưới, cô đột nhiên cứng đờ, hơi nhíu mày, sau đó nhắm hai mắt lại.

Một tay Yến Hồi vòng qua chỗ ót cô, nắm tóc cô, dùng sức lắc lắc, cười tà nói: “Gia còn tưởng rằng dưới thân là thi thể.”

Triển Tiểu Liên mở mắt ra, vươn cánh tay lõa lồ chỉ cửa, nói: “Gia, ngoài cửa có người.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa còn vang lên tiếng gõ cửa, còn là cách hai cánh cửa, âm thanh không lớn, nhưng quả thực truyền vào: “Gia, Lý tiên sinh tới chơi.”

Yến Hồi kéo tay cô xuống, lại hung hăng cắn một cái tại hàm dưới cô: “Lần sau, chờ gia tìm cưng.” Nói xong, Yến Hồi từ trên người Triển Tiểu Liên xuống dưới, buộc đai lưng lại, cởi trần đi ra ngoài.

Triển Tiểu Liên nhanh nhẹn mặc xong quần áo đi ra ngoài theo, ngoài cửa đứng Lôi Chấn, nhìn thấy Triển Tiểu Liên vừa nắm tóc vừa đi ra sững sờ, sau đó theo bản năng nhìn về phía mắt cô, Triển Tiểu Liên vén tóc một cái, “A, chú, chú tới thật là đúng lúc, lại trễ một phút, tôi đã bị gia nhà chú ăn sạch rồi.”

Đồng nhi bên kia đang cầm một bộ quần áo mặc vào cho Yến Hồi, nghe vậy trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo nhìn Triển Tiểu Liên một cái, Triển Tiểu Liên đầu cũng không quay lại khoát khoát tay với Đồng nhi: “Thím, mắt thím cần sửa lại, cũng bị lác rồi.”

Đồng nhi cười nhạo: “Gia, món đồ chơi mới này của ngài có phải hơi ngang bướng hay không? Có cần Đồng nhi dạy dỗ một phen?”

Yến Hồi đang tự cài nút áo ở cổ tay, thuận miệng nói: “Con nhóc này gia muốn đích thân dạy dỗ, cưng dạy ngoan nhóc đó rồi, niềm vui của gia ở đâu?”

Đồng nhi vẻ mặt tiếc nuối nhìn Triển Tiểu Liên một cái, Triển Tiểu Liên dừng bước, lé mắt nhìn sang: “Dạy dỗ? Bà thím, đã hoa tàn ít bướm rồi thì yên phận chút đi, dạy dỗ tôi? Thật đúng là coi mình làm tú bà à? Nhưng mà, tuổi như thím làm tú bà không sai, nếu không gã đàn ông nào lại muốn thím?” Triển Tiểu Liên vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ai bảo chị đây tuổi trẻ xinh đẹp chứ, Yến gia không phải cũng quỳ gối dưới váy của chị đây? Đồ ngốc!”

Đồng nhi tức khuôn mặt trắng bệch, Yến Hồi đưa tay sờ mặt Đồng nhi: “Cục cưng đừng ghen, gia thương yêu nhất vẫn là cưng.”

Đồng nhi cười duyên, Triển Tiểu Liên run một cái, toàn thân nổi lên một tầng da gà, nhấc chân rời đi luôn, lúc đi tới cửa lớn, Lôi Quá Khách đột nhiên từ trong góc xông tới, kéo Triển Tiểu Liên một cái trốn vào góc, lén lút tựa như làm trộm hỏi: “Tiểu Mễ Tiểu Mễ, em rốt cuộc làm sao đắc tội Yến gia? Một người bạn của em bị thương em có biết hay không? Em bây giờ có muốn đi bệnh viện không?…”

Triển Tiểu Liên nắm Lôi Quá Khách: “Người đã chết chưa?”

Lôi Quá Khách vội vàng lắc đầu: “Hả? Nghiêm trọng như thế? Chết hay chưa anh sao biết chứ…”

Triển Tiểu Liên đi hai bước lại quay đầu: “Quá Khách, cho em vay một ít được không? Em hôm khác trả lại anh, một trăm… chắc chắn không đủ, năm trăm… Nếu không anh cho em vay hai ngàn đi, em bảo đảm sẽ trả lại anh, nếu không em cho anh đồ trang bị tốt nhất trong trò chơi của em thế nào? Cái đấy giá trị hơn mười nghìn đấy, lúc trước có người trả em mười nghìn thế nào anh cũng kiếm lời anh nói có đúng hay không?”

Lôi Quá Khách vừa nghe, lập tức trợn to mắt hỏi: “Tiểu Mễ Tiểu Mễ, em nói thật? Cũng không thể đổi ý nhá, em chờ!”

Lôi Quá Khách nói xong liền chạy đi, một lát nắm hai ngàn tệ ra: “Tiểu Mễ, cho em, em nhớ sau khi về liền cho anh nhé! Cái này là tiền anh vay…”

“Biết rồi, em cũng sẽ không xù nợ anh,” Triển Tiểu Liên lấy được tiền đếm đếm, phất tay một cái không quay đầu lại mà đi.

Trên đường Triển Tiểu Liên bắt đầu gọi cho di động của An Lý Mộc, lần thứ ba mới có người tiếp, là đồng nghiệp của An Lý Mộc, nói An Lý Mộc vừa mới đưa vào cấp cứu, Triển Tiểu Liên sửng sốt: “Không phải nửa giờ trước hẳn đã đến bệnh viện sao? Sao giờ mới đưa vào cấp cứu?”

Giọng điệu đồng nghiệp rất lo lắng: “Bọn anh cũng không biết, vừa rồi nói phòng cấp cứu có người dùng, không có chỗ, vẫn chờ…”

Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa rít gào ra tiếng: “Phòng cấp cứu có người dùng? Làm sao có thể có loại chuyện này?”

Đồng nghiệp rất bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ quả thật nói như vậy, bọn anh đều vội muốn chết, Đầu Gỗ vừa rồi cũng đã bị choáng…”

Bước chân Triển Tiểu Liên đi về phía bệnh viện bỗng dưng dừng lại, cô cúp điện thoại, đổi tuyến đường ban đầu, trở về ký túc xá của mình. Sau đó cô cầm quần áo đi tắm rửa, cọ mấy lần sữa tắm từ trên xuống dưới người mình, đặc biệt chỗ hàm dưới, dùng sữa rửa mặt rửa ba bốn lần. Cô đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm từ trên cao cọ xuống dưới, ánh mắt dừng tại một góc, một lúc lâu không nói được lời nào.

“Triển Tiểu Liên! Triển Tiểu Liên!” Có một nữ sinh quen biết cô định đi, gọi mấy tiếng Triển Tiểu Liên cũng chưa hoàn hồn, mãi đến khi nữ sinh kia đưa tay đẩy cô một cái: “Tiểu Liên, cậu ngốc hả? Bây giờ có đi hay không? Sao lại không tập trung? Tớ gọi cậu mấy tiếng rồi.”

Triển Tiểu Liên vội vàng lên tiếng: “A, thế này, cậu đi trước đi, tớ còn muốn tắm thêm một lát.”

Nữ sinh kia nghe xong đành phải tự mình đi trước, Triển Tiểu Liên cầm khăn mặt lau mặt, che luôn mặt lại, nửa ngày mới ngẩng đầu, cô không rõ, cô rốt cuộc là làm sao chọc cầm thú Yến, cô rõ ràng chưa làm cái gì, rõ ràng mỗi lần nhìn thấy đều trăm phương ngàn kế trốn, rõ ràng cô mỗi lần đều chỉ nghĩ làm sao thoát thân, cô rốt cuộc làm sao lại chọc cầm thú Yến chứ? Thông minh như Triển Tiểu Liên, trong đầu cô trống rỗng, như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Cầm thú Yến nói chỉnh chết An Lý Mộc, đây là nguyên nhân An Lý Mộc không có được đúng lúc đưa vào phòng cấp cứu, mặc dù phòng cấp cứu không có người, nếu Yến Hồi không mở miệng, anh sẽ không thể được người ta nhận vào trong. Triển Tiểu Liên đang đoán tâm tư Yến Hồi, cũng đang đánh cuộc vận may của An Lý Mộc, cô dùng hai biện pháp để đoán, cuối cùng cô xác định chí ít một trong đó đối với Yến Hồi mà nói, tạm thời có tác dụng.

Trên người Yến Hồi tập hợp khuyết điểm của đàn ông, cũng tập hợp khuyết điểm của cậu bé, bá đạo mà chuyên chế, tò mò mà tùy hứng, trong trẻ con có kỳ quặc giống như đứa nhỏ, điều kiện ưu việt của bản thân và hoàn cảnh xung quanh hắn khiến trong tính tình hắn trộn lẫn chút kiêu ngạo. Hắn nhìn trúng, mặc kệ là cái gì, hắn đều phải cướp, cướp không được, hắn sẽ phá hủy, tôi không có anh cũng không thể có, anh có trong lòng hắn sẽ không thăng bằng. Phụ nữ hắn thích, tuyệt đối không cho phép đối phương miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận.

Yến gia muốn là cái gì? Là thần phục, hắn muốn làm cho người ta cúi đầu xưng thần, yêu hắn giống như nhân dân tệ. Hắn sẽ không nói trắng cho đối phương hắn muốn cái gì, mà là muốn để người ta đoán hắn muốn cái gì, đoán sai, là tận thế, đoán đúng, có lẽ chính là bắt đầu.

Yến Hồi biết rõ Triển Tiểu Liên vô cùng để ý An Lý Mộc, cô càng biểu hiện lòng như lửa đốt, hắn lại càng làm cho An Lý Mộc sống không bằng chết, chính theo như lời Triển Tiểu Liên, hắn muốn Triển Tiểu Liên thừa nhận, cô không có bạn trai gì, muốn cô thừa nhận, An Lý Mộc đối với cô mà nói chẳng qua là một người có cũng được mà không cũng được, hễ cô biểu hiện ra một chút để ý, hắn sẽ nghĩ cách hành hạ người kia đến chết, chính là nói cho cô, cho dù hiện tại An Lý Mộc chết trước mặt cô, cô cũng không thể rơi một giọt nước mắt, nếu dám rơi, hắn sẽ lập tức đốt thi hóa cốt, để cô tận mắt thấy người quan trọng trong cảm nhận của cô, hóa thành xương đen ngay trước mắt cô.

Trong lòng Yến gia, phụ nữ là cái gì? Phụ nữ là món đồ chơi, giống như Triển Tiểu Liên bây giờ.

Triển Tiểu Liên vươn tay sờ ra phía sau, lại cọ rửa, cầm đồ dùng nhà tắm giẫm dép lê đi ra ngoài.

Trở lại ký túc xá, Triển Tiểu Liên im lặng nằm trên giường, cô nhìn di động, lần lượt lật đến số An Lý Mộc, lại lần lượt ấn quay về. Trong đầu cô hiện ra chính là phần tài liệu cá nhân của An Lý Mộc trên tay Yến Hồi kia, Triển Tiểu Liên không biết là người nào, cần mất thời gian bao lâu mới có thể có một phần tài liệu tỉ mỉ như thế, từ sự ra đời của An Lý Mộc đến công việc hiện nay, trong đó chuyện hơi chút quan trọng đều điều tra rõ ràng, người, vật, đối thoại trực tiếp, mỗi một dạng đều rõ ràng như vậy, tựa như có người tại hiện trường xem qua nhớ kỹ, Triển Tiểu Liên không biết hiện nay còn có ai càng hiểu biết An Lý Mộc hơn mình, càng hiểu biết những chuyện hồi bé của An Lý Mộc đó, nhưng sự thật nói cho cô biết, Yến Hồi chính là thần thông quảng đại như vậy.

Triển Tiểu Liên hỏi chính mình, muốn đi bệnh viện sao? Đi xong thì sao? Yến Hồi tuyệt đối sẽ vì khiến cô khó chịu, mà làm cho An Lý Mộc càng thêm đau đớn. Triển Tiểu Liên từ chăn mỏng thò đầu ra, tự giễu cười nhạo một tiếng, anh Đầu Gỗ nếu vì cô mà chết, cô dự đoán kiếp này đều sống không yên. Triển Tiểu Liên thò tay từ trong giường sờ ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình, mở ra chỗ mình làm ký hiệu, lật từng trang từng trang, lại phát hiện chính mình như thế nào cũng xem không vào.

Một cô gái cùng ký túc xá ngẩng đầu nhìn Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên cậu đi căng tin ăn cơm không? Hai đứa mình cùng nhau đi.”

Triển Tiểu Liên quơ quơ tiểu thuyết ngôn tình trong tay mình: “Không đi, chưa xem xong đâu, tớ trễ chút đi ăn.”

Cô gái cùng ký túc xá đành phải đi một mình, Triển Tiểu Liên nhìn cô ấy đóng cửa lại, lấy gối kê ở đầu giường, dựa vào gối nhìn đỉnh nhà, mỗi lần đều hoảng sợ hơn, anh Đầu Gỗ bây giờ thế nào? Liệu có chuyện gì hay không? Bố mẹ anh có phải đã trên đường chạy tới Bãi Yến hay không?

Triển Tiểu Liên chỉ một mình đợi tại ký túc xá đến hơn tám giờ tối, cuối cùng cảm thấy chính mình đã đói bụng, rời giường đi ăn cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra ăn cái gì, liền lấy chìa khóa và tiền đi siêu thị nhỏ trong trường học. Triển Tiểu Liên đi loanh quanh khu thực phẩm chín, cầm túi mì ăn liền, quay người lại, nhất thời ngây dại, lập tức kêu lên: “Nhóc Ngốc!”

La hét ném mì ăn liền, ôm cổ Mục Hi, trong tay Mục Hi còn giơ miếng bánh mì, lúc nhìn thấy Triển Tiểu Liên cũng là vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Băng Dính?! Băng Dính thật là cậu à?”

Triển Tiểu Liên cầm lấy mì ăn liền của mình, lại chọn cùng với xúc xích, kéo Mục Hi cùng đi tính tiền, còn trả cả tiền bánh mì của Mục Hi. Mục Hi không khách khí chút nào vừa ăn bánh mì, vừa đứng phía sau Triển Tiểu Liên: “Băng Dính, thấy cậu thực sự là rất vui, tớ còn tưởng trường này chỉ có một mình tớ chứ.”

Thanh toán xong hai người đi ra, trong lòng Triển Tiểu Liên kỳ quái muốn chết: “Không đúng ha Nhóc Ngốc, cậu không phải điền trường quân đội à? Sao lại đến đại học Bãi Yến học?”

Khuôn mặt vốn cao hứng bừng bừng của Mục Hi, nụ cười lập tức ẩn đi, nước mắt lưng tròng cúi đầu, nức nở nửa ngày mới nói: “Lý Tấn Dương… Là Lý Tấn Dương sửa lại nguyện vọng của tớ…”

Triển Tiểu Liên trợn to mắt: “Hả? Chú thật đúng là dám sửa à? Sẽ không sợ cậu ghét chú ấy?”

Mục Hi vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: “Dù sao, tớ sau này không để ý đến hắn nữa, tớ hận chết hắn… Đấy là nguyện vọng của tớ, hắn dựa vào cái gì sửa nguyện vọng của tớ chứ?”

Triển Tiểu Liên kéo cô ấy vào lòng, sờ sờ đầu Mục Hi: “Nhóc Ngốc, không có việc gì, ở trường này cũng rất tốt mà, ít nhất hai chúng mình còn cùng một chỗ ha. Dù sao đến cũng đã đến đây, cậu bây giờ khóc cũng vô dụng, hơn nữa, Bãi Yến cách Thanh Thành gần biết bao, thăm mẹ cậu cũng thuận tiện có phải hay không?”

Triển Tiểu Liên nói chưa dứt lời, vừa nói đến mẹ Mục Hi, Mục Hi “oa” một tiếng liền khóc thành tiếng, ngồi xổm xuống đất, khóc nói: “Mẹ… Mẹ đã qua đời… Tớ cũng không gặp được bà lần cuối…”

Triển Tiểu Liên vốn trong lòng đã khó chịu, còn sợ hãi An Lý Mộc sẽ chết, vẫn tìm không thấy chỗ phát tiết, nay bị Mục Hi vạch ta như vậy, nước mắt đầu tiên là lách tách rơi xuống, một lát đã cùng Mục Hi ôm thành một đống khóc tưng bừng.

Tâm tình của Triển Tiểu Liên và tâm tình của Mục Hi hoàn toàn khác nhau, cô không có cảm thụ tuyệt vọng mất đi mẹ, lo lắng đến từ An Lý Mộc là khúc mắc lớn nhất của cô, nhưng khóc xong, trong lòng cô vẫn lại lo lắng, mà Mục Hi khóc xong phát tiết xong sẽ khá hơn nhiều. Triển Tiểu Liên vỗ vỗ vai Mục Hi, nghẹn ngào, khí khái nói: “Nhóc Ngốc cậu yên tâm đi, không phải còn có tớ sao? Cậu về sau có chuyện gì, cứ việc tìm tớ.”

Chưa chắc có thể làm được, thế nhưng có một người bạn có thể nói với cô lời như thế, đó cũng là chuyện hạnh phúc. Mục Hi vừa nức nở, vừa lấy bánh mì trong gói to ra tiếp tục cắn, khóc thút thít, nói: “Tớ biết rồi…”

Triển Tiểu Liên bảo Mục Hi ghi lại số ký túc xá và điện thoại của cô, hai người trước tiên đều tự đi, đồ dùng học tập của Mục Hi còn tại phòng tự học, cô phải đi về lấy, Triển Tiểu Liên cười hì hì, “Tớ còn có quyển tiểu thuyết chưa xem xong, tớ phải đi xem tiểu thuyết trước.”

Mục Hi vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận, rất phẫn hận mà đi, trước khi đi còn than thở một câu: “Mình hận Băng Dính thông minh như vậy!”

Triển Tiểu Liên trở lại ký túc xá, kinh ngạc vừa gặp được Mục Hi làm cô thoáng cởi mở tâm tình, cô trèo lên giường tiếp tục cầm sách, lại cuối cùng cầm sách mà ngủ thiếp đi.

Triển Tiểu Liên tỉnh lại là bị di động cô đánh thức, cô cầm lên vừa nhìn, là số An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên luống cuống tay chân ấn nút nghe: “Anh Đầu Gỗ!”

“A lô? Em Tiểu Liên, em bây giờ ở đâu? Đầu Gỗ trải qua hơn hai giờ cấp cứu, cuối cùng cũng tỉnh! Anh báo tin vui cho em, em yên tâm đi.” Đối phương là đồng nghiệp của An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên còn nhớ giọng anh ta, vừa nghe An Lý Mộc tỉnh, trái tim vẫn treo trên không trung của Triển Tiểu Liên lập tức hạ xuống, tỉnh là tốt rồi: “Thật sự? Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh”

Đồng nghiệp do dự một chút, còn nói: “Ừm, Đầu Gỗ lúc chưa tỉnh vẫn gặp ác mộng, trong miệng cậu ấy vẫn gọi tên em, em Tiểu Liên, anh có thể qua thăm Đầu Gỗ hay không? Trên mặt cậu ấy có vết thương tai nạn lưu lại, bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo, sau khi cậu ấy biết cảm xúc vẫn không tốt, nói em chắc chắn sẽ ghét cậu ấy…”

Triển Tiểu Liên sửng sốt: “Sẹo? Vết thương nặng nhất của anh Đầu Gỗ là chỗ nào?”

“Là chân, xe là từ cổ chân cậu ấy đè qua, bác sĩ nói xương gãy nát, Đầu Gỗ bây giờ trong cổ chân đóng miếng thép, bác sĩ nói không cẩn thận có thể thành tàn tật… Vết thương trên mặt ấy cũng không biết bị làm sao, tóm lại rất khủng bố, nhưng mà bác sĩ nói cái đấy sau này có thể phẫu thuật thẩm mỹ…” Giọng điệu đồng nghiệp tràn đầy lo lắng.

Triển Tiểu Liên bị tức toàn thân run lẩy bẩy, đột nhiên khàn cả giọng rống lên một tiếng: “Em muốn làm thịt hắn!”

“Hả?” Đồng nghiệp An Lý Mộc vội vàng nói: “Em Tiểu Liên đừng xúc động, tài xế gây chuyện đã bị bắt…”

Triển Tiểu Liên cúp điện thoại, đưa tay che mặt nghẹn ngào khóc rống, là Yến Hồi, tuyệt đối là Yến Hồi! Ngoại trừ hắn, không có người thứ hai có thủ đoạn ác độc lại rõ ràng như thế, hắn chính là làm cho An Lý Mộc tàn phế trước, sau đó lại nhìn phản ứng của cô để quyết định sống chết của anh Đầu Gỗ. Hắn nói chỉnh chết anh Đầu Gỗ, “xã hội pháp trị” hắn theo đuổi nghe qua càng giống như lời nói đùa, mặc dù là chỉnh chết anh Đầu Gỗ, hắn cũng sẽ làm cho người ta thoạt nhìn là sự cố y tế cứu chữa không kịp, mà không phải cố ý giết người, cho nên bệnh viện cứ ngâm lại ngâm, mãi đến khi Yến Hồi thờ ơ thu lại mệnh lệnh tử vong sau cùng của hắn.

Triển Tiểu Liên toàn thân rét run, cô bụm mặt, nhắm mắt nằm trên giường, bệnh viện cô nhất định phải đi, nếu hoàn toàn không đi, Yến Hồi sẽ cho rằng cô là đang bảo vệ An Lý Mộc cố ý tránh đi, nếu vẫn đi, Yến Hồi sẽ cho rằng cô có tình ý với An Lý Mộc, mà đây là chỗ Yến Hồi khó chịu nhất.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s