Thần phục – Chương 65

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 65 – Bản câu hỏi điều tra

Thế giới lại một lần nữa lặng im.

Đám lâu la phía sau Yến Hồi nhìn đồ dùng của phụ nữ trên cánh tay đại ca bọn họ, mỗi người há hốc miệng nhìn đất nhưng không nhìn Yến Hồi, sợ ai đó không cẩn thận cười ra tiếng.

Yến Hồi chỉ vào thứ dài dài màu trắng trên cánh tay mình, hỏi: “Nhóc béo, gia hỏi cưng, đây là cái gì?”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Đồ dùng sinh lý đa chức năng đấy! Vừa có thể làm băng cá nhân lại có thể làm miếng lót đáy giày, lúc cần thiết còn có thể làm giấy ghi chú cơ đấy.” Chức năng quan trọng nhất cũng là chủ yếu nhất bị nhóc béo xem nhẹ bỏ qua.

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn Yến Hồi: “Gia, tôi không phải có thể đi rồi?”

Yến Hồi vươn tay từ phía sau bóp cổ Triển Tiểu Liên, cắn răng nói: “Cưng nếu dám đi, gia sẽ dán thứ đồ chơi này lên trán cưng bắt cưng chạy Bố vòng quanh thành phố!”

Triển Tiểu Liên bị hắn bóp ho hai tiếng, đau khổ hỏi: “Vậy gia, lão ngài rốt cuộc muốn thế nào đây? Tôi còn bận về Bãi Yến đấy, nếu không đi, trời cũng tối rồi.”

Yến Hồi nhìn cô từ trên cao, ánh mắt âm trầm nhìn cô, Triển Tiểu Liên bị hắn nhìn trong lòng vẫn run run, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Yến Hồi buông lỏng sức lực trong tay, vươn tay đẩy mạnh, “Cút!”

Triển Tiểu Liên bị hắn đẩy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngồi xuống đấy, cô tức giận xoay người liền chạy, miệng nói thầm một câu: “Mẹ nó cầm thú đáng chết biến thái đáng chết bệnh thần kinh mưa nắng thất thường sáng nắng chiều mưa.” Chạy hai bước đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ơ? Cầm thú Yến không phải thích xoi mói nhất à? Sao lần này hắn dễ dàng bỏ qua cô như vậy? Sợ cầm thú Yến đổi ý, Triển Tiểu Liên chạy càng nhanh.

Yến Hồi đứng tại chỗ, hơi ngửa đầu, mắt liếc xéo bóng lưng Triển Tiểu Liên, sau đó nhấc chân, hết sức đạp hai cái vào hàng rào đường cái, kết quả kia thứ kia cố định trên mặt đất, đạp thế nào cũng không đổ, chân hắn trái lại bị đau.

Yến Hồi chỉ vào hàng rào, tức giận: “Nhổ thứ này cho gia!”

Đám bảo tiêu rất im lặng tiến lên chấp hành mệnh lệnh của Yến gia.

Bố Triển Tiểu Liên ngồi trong xe đang sốt ruột con gái sao vẫn chưa trở lại, chớp mắt Triển Tiểu Liên đã đến trước xe, kéo mở cửa xe ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đơ, tựa như bị ai đó chọc tức.

“Tiểu Liên?” Bố cô nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Cãi nhau với người ta? Sao nét mặt thế này?”

Triển Tiểu Liên lắc đầu, “Không, chính là sốt ruột chờ thôi.”

Bố Triển Tiểu Liên và cô chờ xe di chuyển hơn nửa giờ, xe đằng trước cuối cùng bắt đầu di chuyển, chẳng qua là tốc độ di chuyển vô cùng thong thả.

Bố Triển Tiểu Liên thở phào: “Đây dầu gì cũng đã di chuyển, nếu không vây ở giữa đây, thật sự là sốt ruột.”

Nhưng rất nhanh, hai bố con đã phát hiện không bình thường, bởi vì phía trước có người dựng trạm gác, Triển Tiểu Liên vừa nhìn người dựng trạm, đầu liền đau, ấy căn bản chính là người của cầm thú Yến dựng trạm. Triển Tiểu Liên ló đầu nhìn một chút, phát hiện từ trong ghế lái của một chiếc xe phía trước đưa ra một xấp tiền, một chiếc xe khác đưa ra một cái thẻ, cô xem hiểu, cầm thú Yến đang đòi tiền đấy.

Yến Hồi ngồi ở ven đường, trên cánh tay rất rêu rao dán “băng cá nhân” sinh lý đa chức năng kia, biểu diễn vết thương của hắn với chủ xe đi qua.

Rao giá hoàn toàn là căn cứ tâm tình Yến đại gia để xác định, ba nghìn năm nghìn hay là mười nghìn, tất cả hắn thuận miệng nói ra.

Triển Tiểu Liên hai lời chưa nói, lập tức từ chỗ ghế phó lái trèo ra đằng sau, còn báo với bố cô: “Bố, con nằm đằng sau ngủ một lát, bố đừng đánh thức con.”

Bố Triển Tiểu Liên đang đếm tiền trên người, dẹp chuyện đặng yên thân chút đạo lý này bố cô rõ hơn ai hết, huống chi là ở Thanh Thành, những lời Triển Anh nói hôm nay ông lại chưa quên, đây rành rành gặp phải dọa nạt rồi, nếu muốn đi thì phải trả tiền, nếu không thì đừng hy vọng về nhà.

Đằng trước còn có người đặc biệt giải thích với tài xế, nói Yến gia bị thương, là bị xe va vào, tỏ vẻ vết thương rất nghiêm trọng, có thể sẽ bị uốn ván, Yến gia tôn quý, người lái xe không có mắt, cho nên, “đám” xe tạo thành trọng thương cho Yến gia phải bồi thường cho Yến gia, nếu không không cho đi qua.

Triển Tiểu Liên nghe giải thích này sao lại quen tai như thế chứ, sau đó nhớ ra, không phải là lời cô dùng để gạt cầm thú Yến sao? Kết quả gã kia thực sự muốn bồi thường. Triển Tiểu Liên rúc đằng sau, lúc bố cô dừng xe trả tiền đầu cô cũng không nâng, liền nghe đến thấy cầm thú Yến thuận miệng nói câu: “Ba ngàn!”

Trong lòng Triển Tiểu Liên vẫn mắng: Cầm thú đáng chết, ba ngàn đồng cầm mua thuốc uống đi, tốt nhất uống chết mới tốt.

Cô là cố ý tránh, ai biết gã này nhìn thấy cô liệu có cố ý hoạnh họe xoi mói hay không? Vì bớt việc, cô vẫn là tránh thì tốt hơn.

Đóng xong tiền, bố Triển Tiểu Liên còn nói với bọn họ tiếng cám ơn, cuối cùng thoát khỏi thị phi ấy, chờ xe chạy xa nhìn không thấy đám người kia, Triển Tiểu Liên mới từ đằng sau bò dậy, bố cô từ trong gương nhìn thấy cười mãi: “Tiểu Liên, sao lại ngủ xổm phía dưới?”

Triển Tiểu Liên duỗi eo, cười hì hì, nằm trên ghế ngồi ở phía sau, “Con là sợ những người đó, lại nói, con bây giờ thanh xuân tươi đẹp, vạn nhất cướp con làm áp trại phu nhân làm sao bây giờ? Con đây là biết nhìn xa…”

Bố Triển Tiểu Liên nghe mà cười muốn chết: “Con đứa nhỏ này trong đầu cả ngày đều đang suy nghĩ gì vậy? Nếu mệt con cứ ngủ một lát, bố lái chậm một chút.” Thời gian trì hoãn quá lâu, nhất định là phải đi đường đêm.

Triển Tiểu Liên nằm bò phía sau lắc lắc lư lư, chỉ chốc lát thực sự ngủ thiếp đi, sau đó là bị lay tỉnh, mở mắt ra phát hiện bố cô đang ôm cô từ trên xe xuống, mơ mơ màng màng hỏi: “Bố, chúng ta về nhà rồi?”

Bố Triển Tiểu Liên bế cô lên: “Về nhà rồi, con ngủ một lát trước, đợi lúc nữa bố gọi con dậy ăn cơm.”

Triển Tiểu Liên mơ màng “dạ” một tiếng, kết quả một giấc ngủ tới hừng sáng.

Đám người bà nội Triển Tiểu Liên đều đi rồi, theo như mẹ cô nói ngày hôm sau ăn cơm trưa xong thì về, còn mẹ cô làm thế nào khiến cho đi, bố Triển Tiểu Liên và cô đều không dám hỏi, dù sao, hai bố con bọn họ không phúc hậu, mẹ cô cũng lười phản ứng bọn họ, làm hại bố cô cả ngày đều theo phía sau mẹ cô lấy lòng.

Triển Tiểu Liên còn có mấy ngày là khai giảng, mẹ cô đưa cô đi trung tâm thành phố Bãi Yến mua quần áo, đều là Triển Tiểu Liên tự mình chọn, vốn cô tính đi với Mục Hi, kết quả Mục Hi vẫn không online, Triển Tiểu Liên cũng chỉ có thể mua cùng mẹ cô. Mua xong quần áo Triển Tiểu Liên liền mè mè nheo nheo bảo mẹ cô về trước, nói cô muốn đến nhà bạn học cô chơi nửa ngày, tiện thể hỏi xem bạn học cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển chưa, mẹ cô nào biết tâm địa gian xảo của cô, cầm quần áo vừa mua liền đi về.

Triển Tiểu Liên lần này được tự do, không nói hai lời liền đi tìm An Lý Mộc, bởi vì trong nhà đãi khách gì gì đó, bố cô không cho cô chạy lung tung, cô đã hơn một tuần lễ không có cơ hội ra ngoài, hôm nay cô nếu không đi tìm anh Đầu Gỗ, cô sẽ… cho dù chết cũng không nhắm mắt.

An Lý Mộc nhìn thấy cô đương nhiên rất vui, đồng nghiệp thấy Triển Tiểu Liên cũng biết: “A, em Tiểu Liên đến tìm anh trai?”

Triển Tiểu Liên cười híp mắt chào hỏi đồng nghiệp của An Lý Mộc, An Lý Mộc nhìn giờ, “Tiểu Liên, đợi anh thêm nửa tiếng, đợi sẽ có ngạc nhiên cho em.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe có ngạc nhiên, lập tức tiến tới trước mặt An Lý Mộc, vẻ mặt mờ ám nói: “Anh Đầu Gỗ, anh có phải định tắm rửa sạch sẽ bản thân, sau đó buộc nơ bướm ở ký túc xá chờ em hay không?”

An Lý Mộc lập tức mặt hình 囧, nhịn không được đưa tay gõ đầu Triển Tiểu Liên: “Ông chú đáng khinh trong đầu em khi nào chuyển nhà?”

Triển Tiểu Liên không hiểu sao: “Hở?!”

An Lý Mộc nhớ ra ông chú đáng khinh gì gì chẳng qua là anh nghĩ trong lòng, Tiểu Liên còn chưa biết, đành phải đổi lời: “Có thời gian đi xem sách chấn chỉnh tam quan, đừng cả ngày nghĩ mấy thứ linh tinh.”

Triển Tiểu Liên vừa xoa đầu vừa tủi thân nói: “Anh Đầu Gỗ tam quan em rất ngay thẳng, em thi đại học chính trị lịch sử là điểm cao…”

An Lý Mộc thật sự là bị cô chọc tức đến váng đầu, xoa bóp mặt cô, nói: “Đợi chỉnh đốn em.”

Triển Tiểu Liên xoa ót ngồi xuống chờ, nhìn theo An Lý Mộc về đơn vị, chờ anh đi rồi, một mình một người ngồi bên bồn hoa cười, nói thầm một câu: “Còn dám nói chỉnh đốn em, em chỉnh đốn anh còn không sai…” Sau đó tay chống má, ngoan ngoãn chờ An Lý Mộc.

Không biết chỗ nào truyền đến tiếng “tách tách”, Triển Tiểu Liên nghi nghi hoặc hoặc liếc liếc, lựa được nguồn phát ra âm thanh, cô thò tay cởi giày xăng đan trên chân xuống, liền đập về phía bụi hoa, rống “ôi” một tiếng, đập ra được Lôi Quá Khách.

Triển Tiểu Liên mở to mắt nhìn hắn: “Quá Khách, anh ở trong này làm gì?” Cúi đầu thấy anh ta cầm máy ảnh trong tay, “Anh không phải là chụp ảnh em chứ?”

Trên đầu Lôi Quá Khách bị đập một cục, anh vừa xoa vừa oán giận: “Em ít nhất hỏi một tiếng chứ, sao hỏi cũng không hỏi đã đập qua đây rồi?” Sau đó xách giày Triển Tiểu Liên từ bụi hoa bước ra, đặt giày bên chân Triển Tiểu Liên: “Trước đi vào hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên đi giày xăng đan vào, Lôi Quá Khách qua đây ngồi xuống bên cạnh cô, lật máy chụp hình trong tay ra xem thử, đưa cho Triển Tiểu Liên: “Em tự xem.”

“Đây là…” Triển Tiểu Liên mở từng tấm, lập tức mở to hai mắt quát: “Anh chụp ảnh em làm gì? Bắt đầu từ khi nào? Anh xóa đi!”

Vừa nghe bảo xóa, Lôi Quá Khách vội vàng đoạt lấy máy ảnh che vào trong lòng: “Không thể xóa, xóa Yến gia nhất định sẽ giết chết anh. Anh lại không phải cố ý muốn chụp em, đây là chuyện gia dặn bảo, anh nghe nói là tới Bãi Yến chụp ảnh em, chủ động xin đi.”

Triển Tiểu Liên “ha” một tiếng: “Cầm thú Yến bảo anh chụp ảnh em?”

Lôi Quá Khách buông tay, “Anh làm sao biết, Tiểu Mễ, em có phải đắc tội gia bọn anh hay không? Lần trước hắn đã hỏi qua anh chuyện của em mấy lần, anh nói không rõ ràng lắm, mấy ngày hôm trước đột nhiên bảo tra tư liệu em, trước kia cũng chưa từng tra, sao bỗng nhiên muốn tra tư liệu em chứ, gia bọn anh bình thường sao lại tra tư liệu người ta chứ, trừ phi là kẻ thù dính vào hắn, nếu không hắn chắc chắn chướng mắt… Tiểu Mễ, em nói thật em có phải đắc tội gia bọn anh hay không? Anh xem thử anh có thể xin tha với gia bọn anh không, bị hắn nghĩ đến cũng không phải chuyện tốt đâu. Tính tình gia bọn anh anh không biết khó xơi bao nhiêu…”

Triển Tiểu Liên còn đang khiếp sợ, trong lòng vẫn bồn chồn, đừng là cầm thú Yến tính nghiêm túc giết chết cô chứ? Cô chỉ chỉ ảnh chụp trong tay Lôi Quá Khách, hỏi: “Quá Khách, anh giúp em xóa đi, chụp nhiều như vậy lại không dùng làm gì.”

Ảnh chụp trong máy ảnh kia thực sự là đủ loại chỗ đều có, ảnh chụp cô trong phòng ở nhà, ảnh chụp cùng mẹ cô ra ngoài mua đồ, ngay cả ảnh chụp chớp mắt cô đi WC vào cửa nào cũng có, Triển Tiểu Liên cảm thấy rất khủng bố, cô căn bản là không có riêng tư rồi.

Lôi Quá Khách kiên quyết không xóa: “Xóa rồi anh sẽ chết. Anh cho em biết có những hình này, nhưng mà anh chắc chắn không thể xóa, Tiểu Mễ anh phải tha thứ cho anh. Nếu không gia gọt anh.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên hoảng sợ, lại hỏi: “Chỉ chụp em có phải hay không? Người khác không cần chụp có phải hay không?”

Lôi Quá Khách lật tới lật lui máy chụp ảnh, nói: “Anh là phụ trách chụp em…”

Triển Tiểu Liên lấy lòng cầm lấy máy ảnh, thương lượng với Lôi Quá Khách: “Quá Khách, anh không muốn xóa hết thì thôi, em không làm khó dễ anh, vậy anh có thể cho em chọn mấy bức chụp khó coi mà xóa hay không? Em ghét nhất bức ảnh chụp em xấu muốn chết xấu muốn chết.”

Lôi Quá Khách cảm thấy việc này còn có thể chấp nhận, đưa máy ảnh cho Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên mở ra một lần, xóa sạch ảnh chụp bên trong có bố cô mẹ cô và An Lý Mộc, dù sao cô đã bị Yến Hồi nhìn chòng chọc, chụp thì chụp đi, nhưng mà người trong nhà và anh Đầu Gỗ thì không được, vạn nhất cầm thú Yến làm khó bọn họ thì sao? Triển Tiểu Liên xóa bức nào Lôi Quá Khách liền la một tiếng: “Tiểu Mễ, bức này đừng xóa, bức này chụp rất đẹp mắt mà!”

Triển Tiểu Liên vừa xóa vừa nói: “Quá Khách, ánh mắt thẩm mỹ của anh quá kém, mặt em chụp béo như thế còn dám nói.”

Lôi Quá Khách tủi thân nói thầm: “Mặt em vốn đã hơi béo…”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức dùng ánh mắt hung ác lườm anh: “Anh nói lại?!”

Lôi Quá Khách không dám nói, vội vàng cướp máy ảnh về: “Tiểu Mễ, anh nói sai rồi, mặt em không béo chút nào…”

Triển Tiểu Liên bị đả kích gần chết, đạp Lôi Quá Khách một phát: “Anh mau đi đi, em thấy anh phiền, anh đồ rình trộm.”

Lôi Quá Khách cuối cùng là bị Triển Tiểu Liên đá đi, chờ anh đi rồi, Triển Tiểu Liên lại kiểm tra xung quanh trước trước sau sau một lần, không có người thứ hai chụp ảnh, trong lòng cô có chút vui mừng người tới là Lôi Quá Khách, đổi người khác nào có dễ lừa như vậy, cũng chỉ tên đầu đất Lôi Quá Khách này.

An Lý Mộc tan ca qua đây, Triển Tiểu Liên đón ôm cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh ngóng trông hỏi: “Anh Đầu Gỗ, chúng mình đi ký túc xá đi. Đi đi đi đi!”

An Lý Mộc cũng không biết nói cái gì, “Tiểu Liên đừng làm rộn, anh đưa em đi ăn cơm. Đợi có thứ tốt cho em.”

Vừa nghe giọng An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên liền biết anh Đầu Gỗ hôm nay không nghe theo, không tình nguyện bị anh nắm tay đi quán ăn bên ngoài ăn, cơm trưa xong An Lý Mộc đưa Triển Tiểu Liên đi ký túc xá, An Lý Mộc trước khi mở cửa bảo cô nhắm mắt lại, sau đó nắm tay cô cùng đi vào, chờ Triển Tiểu Liên ngồi xuống, An Lý Mộc chạm chạm cô, “Tiểu Liên mở mắt ra.”

Triển Tiểu Liên nghe lời mở ra, xuất hiện trước mắt một cái di động nắp gập màu đỏ, An Lý Mộc nắm di động lắc lắc với cô, nói: “Tiểu Liên, anh mua di động mới cho chúng mình.”

Triển Tiểu Liên đoạt lấy ngay, đặt bên miệng ra sức hôn một cái, lại ôm lấy cổ An Lý Mộc hôn một cái trên miệng anh: “Anh Đầu Gỗ, em thực sự rất thích anh.”

An Lý Mộc cũng không quan tâm cô là thích di động hay là thích anh, dù sao thấy cô vui vẻ anh cũng vui vẻ theo.

“Đúng rồi anh Đầu Gỗ, cái của anh em xem thử,” Triển Tiểu Liên lấy di động của An Lý Mộc ra nhìn, mũi nhăn lại, so sánh thử hai cái di động, khác biệt đây quá nhiều, cho dù Triển Tiểu Liên là tay ngang cũng nhìn ra cái của mình kia vừa đẹp mắt vừa đắt, di động của An Lý Mộc vừa nhìn chính là kiểu dáng năm ngoái, cô cầm trong tay nhìn tới nhìn lui đều thấy xấu, nhịn không được nói: “Anh Đầu Gỗ, điện thoại của anh rất xấu, nhãn hiệu di động này cũng không đẹp, sao không mua giống như của em chứ. Cái này chắc chắn rất rẻ, vậy cái kia của em bao nhiêu tiền?”

An Lý Mộc cầm di động về nhét vào trong túi mình, cười nói: “Em quan tâm nó bao nhiêu tiền làm gì, anh bây giờ cũng là người có tiền lương rồi, còn sợ nuôi không nổi em? Em là đi đến trường, hơn nữa là con gái, không thể để người ta coi thường, anh cũng đã đi làm rồi, có thể gọi điện thoại là được, cần đẹp hay không đẹp cái gì?”

Triển Tiểu Liên ôm di động mới của cô, ném lên giường liền bổ nhào vào trong lòng An Lý Mộc, “Anh Đầu Gỗ em chỉ biết anh đối xử với em tốt nhất, em sao lại cứ thích anh như vậy chứ.”

An Lý Mộc vội vàng vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn một cái trên mặt cô: “Anh là bạn trai em, không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?”

Triển Tiểu Liên cười trộm, ôm An Lý Mộc cọ trên người anh, lặng lẽ quay đầu nhìn nhìn cửa, nói: “Anh Đầu Gỗ, chúng mình có muốn… ưm ưm?”

An Lý Mộc biết ông chú đáng khinh trong đầu cô nhóc này lại rục rịch ngóc đầu dậy, bất đắc dĩ thở dài: “Hôm nay không được, còn có nửa giờ, anh lát nữa còn phải đi làm, em cũng phải ngoan ngoãn về nhà, qua vài ngày sẽ khai giảng, không thể suy nghĩ lung tung.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, chúm môi mất hứng: “Anh Đầu Gỗ anh là đồ cổ hủ, đồ cổ hủ cứng nhắc cứng nhắc…”

Khuôn mặt An Lý Mộc cũng đen thui, bóp bóp eo cô, “Dám nói anh là đồ cổ? Em từng thấy đồ cồ hủ còn trẻ như vậy à?”

Hai người làm tổ trong ký túc xá thân thiết mãi cho đến lúc An Lý Mộc phải đi làm, Triển Tiểu Liên sợ di động cầm về nhà bị bố mẹ cô nhìn thấy truy hỏi, trước tiên gửi lại di động tại ký túc xá An Lý Mộc, chờ khai giảng cô liền mang tới trường dùng.

Báo danh học kỳ mới, bố Triển Tiểu Liên mang đủ tất cả đồ đạc của cô đặt ở cốp sau, đưa Triển Tiểu Liên đến đại học Bãi Yến, sau một loạt thủ tục báo danh, Triển Tiểu Liên ngồi xuống giường trường mới của cô, lười biếng lấy ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nằm trên giường đọc sách.

Nữ sinh trong ký túc xá Triển Tiểu Liên vóc người không hề cao, Triển Tiểu Liên bình thường đứng cùng Mục Hi một chỗ chính là quả bí đao nhỏ chính cống, kết quả đến ký túc xá ngược lại thành nữ sinh vóc người cao nhất, mấu chốt nhất là, vốn cô đã chuẩn bị tâm lý bị người ta cười nhạo xem thường, kết quả phát hiện mấy nữ sinh kia còn quê mùa hơn cả cô, Triển Tiểu Liên lập tức cảm thấy trong lòng cân bằng. Nhìn xem, người đẹp giống Nhóc Ngốc như vậy trên đời có thể có mấy ai? Đứng một chỗ với Nhóc Ngốc, cô chính là thú cưng đi dạo của người đẹp tuyệt sắc, không so với Nhóc Ngốc, cô dầu gì cũng coi là người đẹp chứ.

Thanh Thành, trên lầu tầng chót khách sạn Đế Đô, bên cạnh một cái bể bơi to đặt một cái ô, trên mặt Yến Hồi dưới ô đeo kính râm, đang nhởn nhơ tự tại uống rượu vang đỏ quay về phía mặt trời, Lôi Quá Khách đến tầng cao nhất, tựa như tranh công đưa ảnh chụp mình đã rửa xong cho Yến đại gia xem, “Gia, em rửa hết ảnh chụp của Tiểu Mễ rồi, ngài xem ngài xem, em đặc biệt chọn hình xinh đẹp mà chụp…”

Lôi Quá Khách chưa kịp nói xong, Yến Hồi vươn tay cầm lấy ảnh chụp xem hai bức, ngừng động tác trong tay, cười ấy là xuân về hoa nở, “Quá Khách, cô nàng này chú thích?”

Lôi Quá Khách đưa tay sờ sờ đầu: “Gia, ừm… Anh trai em không cho em nói, nhưng mà em cảm thấy em là rất thích Tiểu Mễ, em cảm thấy cô ấy rất thú vị, còn thông minh như vậy… Đúng rồi gia, Tiểu Mễ năm nay thi đại học thật sự là xếp hạng cao nhất thành phố Bãi Yến đấy, có giỏi không? Tiểu Mễ nói, cô ấy sau này có thể kiếm rất nhiều tiền, em sẽ đi làm bảo tiêu của cô ấy…”

Yến Hồi hạ kính râm xuống, nhìn Lôi Quá Khách hỏi: “Những điều này là nhóc béo nói cho chú?”

Lôi Quá Khách ngơ ngác gật đầu: “Là Tiểu Mễ nói mà! Đúng rồi gia, Tiểu Mễ thi đậu đại học Bãi Yến, cùng một trường học với cô Mục đấy…”

Lôi Quá Khách nói còn chưa dứt lời, Yến Hồi thình lình nhấc chân một cái, “bùm” một tiếng, đá anh rơi vào bể bơi, Lôi Quá Khách ùng ục ùng ục uống mấy ngụm nước, sau đó đạp nước trong bể bơi: “Cứu em với! Cứu em với! Gia, cứu em với… Khụ khụ…”

Yến Hồi sừng sững bất động ngồi ở ghế mây, chậm rãi mở ảnh chụp trong tay ra.

Lôi Chấn nghe người ta nói Yến gia ném Lôi Quá Khách vào bể bơi, không nói cái gì, lập tức mang theo một phần tư liệu chạy tới tầng cao nhất, cũng không thèm nhìn Lôi Quá Khách đang giãy giụa trong nước, cung kính đưa thứ trong tay tới trước mặt Yến Hồi: “Gia, tư liệu ngài muốn đã chuẩn bị xong, mời xem qua!”

Yến Hồi nhẹ nhàng nâng mắt, lông mi dày khiến cặp mắt kia có vẻ đặc biệt xinh đẹp, quét mắt tư liệu trong tay, lại liếc xéo Lôi Chấn, Lôi Chấn mặt không chút thay đổi đứng yên, dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu càng lúc càng suy yếu của Lôi Quá Khách. Yến Hồi đột nhiên “chậc” một tiếng, nói: “Không có ý nghĩa…” Vẫy vẫy tay, “Làm cho hắn im lặng một chút, ầm ĩ muốn chết!”

Lôi Chấn vừa nghe, lập tức nhảy vào bể bơi vớt Lôi Quá Khách thoi thóp một hơi lên, kéo thẳng ra ngoài. Lôi Quá Khách tìm được đường sống trong chỗ chết, tỉnh lại ôm Lôi Chấn khóc lớn oa oa: “Anh, Yến gia vừa rồi còn cười, lại đột nhiên đá em xuống nước… Em không biết bơi mà, em không biết bơi mà, em rất đau lòng, em thiếu chút nữa sẽ chết đuối rồi…”

Lôi Chấn thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chết một lần cũng tốt, để em nhớ, anh đã nói với em như thế nào? Bất cứ chuyện gì của cô Triển đều không được nhắc tới trước mặt gia, em nếu tái phạm, em cứ chờ chết đi!”

Lôi Chấn nói xong mở cửa ra ngoài, đồ ngốc nghếch lỗ mãng này, gia cũng bắt đầu muốn tra tư liệu của cô Triển, nó còn ngốc hết chỗ nói nhảy vào họng súng của gia, thật đúng là nghĩ nó có thể làm chút tư liệu có ích, kết quả những thứ kia là cái quái gì? Lôi Chấn bất đắc dĩ thở dài, nếu không không phải là hắn ra sức chùi đít cho Lôi Quá Khách phía sau, em trai hắn cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi. Gia dặn bảo tra Triển Tiểu Liên, nó xung phong nhận việc, kết quả chụp về một đống ảnh chụp vớ vẩn. Lôi Chấn tập hợp xong tư liệu về Triển Tiểu Liên, đang chuẩn bị đưa cho Yến Hồi, kết quả Lôi Quá Khách chính mình muốn tranh công, liền cầm mấy chục tấm hình kia cho Yến gia xem, đây không phải là đòi ăn chửi sao? Cái này cũng chưa tính, chỉ sợ Yến gia không biết nó với cô Triển thân nhau, nên nói không nên nói toàn bộ xì ra hết, đây không phải muốn chết thì là cái gì?

Thiếu tiếng huyên náo của Lôi Quá Khách, tầng cao nhất rất nhanh yên tĩnh lại, Yến Hồi bắt chéo chân, thờ ơ nhìn tư liệu trong tay, phía sau tên họ người bị điều tra, rõ ràng viết ba chữ “Triển Tiểu Liên”, đối tượng điều tra không đơn giản là Triển Tiểu Liên, bố mẹ thân thích hàng xóm gì gì đó của Triển Tiểu Liên, toàn bộ trong danh sách. Mắt một đường quét xuống dưới, ánh ánh mắt dừng hình tại một cái danh từ, đối tượng mối tình đầu.

Yến Hồi “ha” một tiếng, lẩm bẩm: “Tính tình thế kia còn có mối tình đầu?” Sau đó, tầm mắt hắn dừng tại một cái tên: An Lý Mộc.

An Lý Mộc đang ở Bãi Yến cùng hòa giải một vụ tranh chấp làng xóm bỗng nhiên hắt xì một cái, anh ngẩng đầu nhìn nhìn trời, trời rất đẹp, lại không lạnh, sao lại bị hắt xì, dám chắc Tiểu Liên nhớ anh rồi. Đang nghĩ ngợi, di động trong túi vang lên, anh tranh thủ lấy ra xem, thật đúng là Triển Tiểu Liên nhắn qua: Anh Đầu Gỗ, hôm nay ngày đầu tiên đi học. Em gặp người hướng dẫn của bọn em rồi, là một ông lão mắt chọi gà, em thích trai đẹp, thật là đáng ghét.

An Lý Mộc nhịn không được cười ra tiếng, tít tít trả lời cô: Đi học ngoan ngoãn nghe giảng, thi không được trượt.

Hôm nay cùng đi hòa giải với An Lý Mộc là tiểu Đinh, lúc An Lý Mộc trả lời tin nhắn cô đứng ngay bên cạnh, nhìn nụ cười trên mặt An Lý Mộc, tiểu Đinh biết chắc là đang gửi tin nhắn với bạn gái, cũng chính là cô nhóc béo kia. Ý đồ của tiểu Đinh với An Lý Mộc bây giờ không rõ ràng như vậy, ít nhất thoạt nhìn sẽ không rõ ràng như vậy, An Lý Mộc đã rõ ràng nói với cô rồi, nếu lại giống như trước, An Lý Mộc không chừng sẽ ác cảm với cô, tiểu Đinh bây giờ chính là đang đợi cơ hội.

Đối với chung thân đại sự của An Lý Mộc, bố mẹ anh thật ra cũng sắp sốt ruột muốn chết, hai ba hai bốn tuổi, vẫn cứ không có một đối tượng nào, đến phiên nhà ai mà không sốt ruột chứ. An Lý Mộc bây giờ không về nhà cũng bởi vì việc này, anh sợ nhất mẹ anh che che giấu giấu vòng vo hỏi anh chuyện người yêu, cho nên rất ít khi về nhà, ngay cả tết cũng viện cớ trực ban không về nhà.

An Lý Mộc và tiểu Đinh hòa giải xong liền cùng nhau trở về, trên đường hai người nói chuyện phiếm, tiểu Đinh cố ý vô tình hỏi: “Đầu Gỗ, anh với bạn gái nhỏ của anh kia tình cảm thế nào rồi? Vừa rồi là gửi tin nhắn cho cô bé đó phải không?”

An Lý Mộc lắc đầu cười cười: “Cô ấy à, ghét người hướng dẫn trông khó coi, nói thích trai đẹp.”

Tiểu Đinh cười ha ha: “Thấy bạn gái anh vui vẻ như vậy, em cũng nhớ lại hồi em học đại học. Cũng thích trai đẹp này, hôm nay thích người này, ngày mai thích người kia, khi đó còn nhỏ, đâu biết cái gì là thích chứ. Bây giờ trưởng thành mới biết được…”

Nói lời này, thật ra không phải là nói Triển Tiểu Liên bây giờ tuổi còn nhỏ, tâm tính bất định, không biết ngày nào đó sẽ thay lòng đổi dạ hay sao, An Lý Mộc vẫn cười nói: “Tiểu Liên không giống, cô ấy à, cũng chỉ là nói một chút, thấy trai đẹp kêu gào mấy tiếng mà thôi.”

Tiểu Đinh không nói nữa, An Lý Mộc đây là ngay cả cơ hội châm ngòi ly gián cũng không cho người khác.

Triển Tiểu Liên đi học một ngày, cảm thấy nhàm chán muốn chết. Trụ cột tốt không có cách nào, môn chuyên ngành của Triển Tiểu Liên là tiếng Anh, xếp thứ nhất trong lớp, vào đại học Bãi Yến cũng là cầm học bổng đứng đầu tiến vào, bố Triển Tiểu Liên cảm thấy con gái tăng thể diện cho ông, đến nhà người nào cũng khoe.

Ngày đầu tiên đi học Triển Tiểu Liên đã chọc giảng viên tức chết, cô đi trễ, ngoại trừ hàng thứ nhất, phòng học đều đầy người, cô ngồi ở hàng thứ nhất ngủ. Ngủ dưới mí mắt giảng viên, khinh thường giảng viên ấy à, kết quả giảng viên cố ý gọi cô lên trả lời câu hỏi, Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt gà gật, trả lời xong sấp xuống tiếp tục ngủ. Cô làm lại một lần chuyện xấu đã làm với thầy cô lúc cấp hai, cuối cùng làm mích lòng giáo viên.

Triển Tiểu Liên đắc ý dào dạt viết chuyện này trong tin nhắn gửi cho An Lý Mộc, An Lý Mộc thật sự là dở khóc dở cười, đi học không để ý nghe giảng còn dám khoe khoang với anh, vội vàng nhắn lại một tin nhắn cho cô, nói sau khi anh tan ca qua tìm cô, thật ra chính là muốn chấn chỉnh một chút thái độ học tập của Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên trang điểm xinh đẹp cho bản thân, đi giày cao gót chạy tới cửa nam An Lý Mộc hẹn chờ, sau khi An Lý Mộc tới liền đưa cô đi tiệm cơm bên cạnh trường học ăn cơm, trong quá trình ăn cơm An Lý Mộc dạy dỗ Triển Tiểu Liên đầu cũng sắp tụt xuống đũng quần, cuối cùng khổ sở nhìn anh nói: “Anh Đầu Gỗ, em lần sau đi học không ngủ nữa có được chưa? Anh xem đồ ăn cũng lạnh rồi còn không cho em ăn, anh tính cho em chết đói à?”

An Lý Mộc bị cô chọc tức cũng không biết nói cái gì nữa, gắp một miếng thịt băm thả vào trong bát cô: “Mau mau ăn.”

Triển Tiểu Liên cười hì hì, vùi đầu ăn cơm.

Ăn cơm chiều, Triển Tiểu Liên nhăn nhăn nhó nhó muốn cùng An Lý Mộc đi ký túc xá anh, An Lý Mộc nhéo dái tai cô, kéo kéo nói: “Đi cái gì mà đi? Em cho là anh không biết tâm địa gian xảo của em? Cho em thời gian hai ngày tự kiểm điểm, lần sau còn dám chọc tức thầy cô, em chờ bị đánh mông di.”

“À há, biết rồi.” Triển Tiểu Liên rất phiền muộn quay về ký túc xá, cô chỉ là nói nói, kết quả anh Đầu Gỗ bảo cô không chịu nghe giảng, dạy dỗ cô cả buổi tối không nói, còn không cho cô đi ký túc xá anh, sớm biết cô sẽ không kể cho anh Đầu Gỗ nghe.

Bãi Yến mấy ngày liền trời đầy mây, Triển Tiểu Liên làm tổ trong ký túc xá không muốn ra ngoài, chuyện hạnh phúc nhất chính là nằm trên giường xem tiểu thuyết, vì đề phòng bị bố cô phát hiện, chuyện của Triển Tiểu Liên với An Lý Mộc không ai nói, hàng ngày đều lén lén lút lút gửi tin nhắn, người trong ký túc xá hỏi, cô chỉ nói là gửi bạn học trước đây, nhiệm vụ giữ bí mật vô cùng chu toàn.

Bốn nữ sinh trong ký túc xá, có hai người đeo kính cả ngày kết bạn đi kết bạn lại, mỗi ngày đều đi tự học, một người khác từ khai giảng đến bây giờ, nhà quê từ từ biến thành cô nàng thời thượng, cô ấy mỗi ngày tiêu tốn thời gian trang điểm nhiều hơn thời gian đi học, trạng thái của Triển Tiểu Liên không khác gì lúc cấp ba, thứ yêu nhất là tiểu thuyết ngôn tình và An Lý Mộc.

Buổi chiều không có lớp, Triển Tiểu Liên một mình nằm trong ký túc xá đọc sách, thời tiết âm u, cô cảm thấy đây là ngày lành nằm trên giường xem tiểu thuyết. Di động vang lên hai tiếng “tít tít”, là số lạ, Triển Tiểu Liên mở ra nhìn, chỉ có hai chữ: Đi ra!

Triển Tiểu Liên nhìn nhìn dãy số, không biết, bĩu môi, bệnh tâm thần gửi nhầm tin nhắn rồi, không đầu không đuôi đi ra cái mông à.

Triển Tiểu Liên ấn quay về, không để ý.

Mấy phút sau, di động lại vang: Năm phút, không đi ra em chết chắc rồi.

Triển Tiểu Liên cười nhạo một tiếng, cầm di động lên tít tít gửi tin nhắn: Này, anh là ai vậy? Gửi nhầm tin nhắn à?

Tin nhắn vừa gửi qua chưa được mấy phút, di động Triển Tiểu Liên lập tức đã vang lên, Triển Tiểu Liên nghi ngờ nhìn nhìn dãy số kia, sao lại còn gọi tới nữa chứ? Cầm đến bên tai: “A lô? Không phải bảo anh gửi nhầm tin nhắn rồi hay sao? Sao còn gọi nữa? Tiền điện thoại không cần có phải không?”

Kết quả, trong điện thoại truyền tới một âm thanh khiến trái tim nhỏ của Triển Tiểu Liên cũng run rẩy: “Năm phút, không đi ra cưng chết chắc rồi!”

Triển Tiểu Liên khiếp sợ: “A! Yến Hồi?! A, không, là Yến gia?” Không đợi cô nói cái gì nữa, bên kia đã côm cốp cúp điện thoại.

Tay chân Triển Tiểu Liên đều đang run run, không thể nào? Không thể nào? Số di động này của cô chỉ có anh Đầu Gỗ biết mà, cô chắc chắn không có nói cho người khác biết, tại sao là cầm thú Yến gọi điện thoại cho cô? Cô luống cuống tay chân từ trên giường xuống dưới, thay áo ngủ, mặc lên người váy jean vốn cũng định giặt, tùy tiện trùm cái áo phông, giày cũng không đi, đóng cửa liền chạy ra ngoài, năm phút ấy à, vừa rồi điện thoại đã làm chậm trễ ba mươi giây rồi, gã cầm thú này, tính xử chết cô.

Chạy xuống ký túc xá, Triển Tiểu Liên nhìn hai bên không có ai, cô vội vàng gọi điện thoại đi qua: “Gia, tôi cũng đi ra rồi, không thấy lão ngài nha…”

Điện thoại Triển Tiểu Liên còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có tiếng đàn ông lành lạnh truyền đến: “Cô Triển.”

Lúc Triển Tiểu Liên nhìn vừa nãy còn không có một ai, giờ sau lưng cô đột nhiên có người nói chuyện, Triển Tiểu Liên bị dọa “a” một tiếng, vội vàng cúp điện thoại kêu gào, “Anh là ma à? Sao bỗng nhiên hiện ra? Không biết người dọa người sẽ dọa chết à?”

Người đàn ông có một khuôn mặt phương đông lại có màu tóc vàng kim tự nhiên, ánh mắt tựa như hoa tai trên tai hắn, lạnh như băng, lúc đứng thẳng giống như một khối gỗ thẳng, mặc một bộ áo da màu đen không bóng, sắc mặt tái nhợt kỳ dị, thật giống như quanh năm không thấy ánh mặt trời, hắn cứng nhắc mà lại lễ độ nói: “Yến gia cho mời.”

Triển Tiểu Liên không tự chủ được lui về phía sau, nhìn hai bên, xác nhận cầm thú Yến không có tới, lá gan cũng to lên, ôm cánh tay xoay người liền đi về phía ký túc xá, châm chích nói: “Tôi bây giờ là sinh viên, buổi chiều còn phải đi học đấy, không có thời gian đi…”

Người đàn ông tóc vàng nghe xong, vẫn vô cảm nói: “Vậy phải lấy hết quần áo của cô.” Nói xong tiến lên một bước, tay chạm vào bả vai Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên hóa đá tại chỗ: “Ha?”

Người đàn ông tóc vàng giọng điệu vẫn không mang theo cảm tình nói: “Yến gia nói, nếu cự tuyệt, thì lấy hết.”

Hai mươi phút sau, Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt xuất hiện trước mặt Yến đại gia: “Gia, lão ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Yến Hồi chưa nói cái gì, ném “bộp” một xấp giấy trước mặt cô, nói: “Điền vào.”

Triển Tiểu Liên “xoạch xoạch” mắt hai cái, nhìn một xấp “bản câu hỏi điều tra” trước mặt, hỏi: “Gia, tôi có thể hỏi đây là cái gì hay không?”

Đùi Yến Hồi bắt chéo ngồi trên sô pha, “Không biết chữ? Bản câu hỏi điều tra, điền cho gia! Lúc nào biết nói, khi nào đái dầm, lúc nào biết đánh nhau, khi nào hôn đàn ông, lúc nào lên giường với đàn ông… Đều viết rõ ràng rành mạch cho gia, viết thiếu gia sẽ nhổ lưỡi cưng.”

Triển Tiểu Liên nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận nói: “Nhưng là gia, viết cái thứ này có ích lợi gì chứ? Tôi đi học cũng không dùng tới cái này.”

Chân dài của Yến Hồi “bộp” một cái đập trên mặt bàn Triển Tiểu Liên đang nằm bò: “Gia muốn xem! Có ý kiến?”

Triển Tiểu Liên nhìn cái chân dài trước mặt, vươn tay dè dặt dịch chân hắn xuống: “Gia, bắt chéo chân thế này, chân ngài không đau sao? Tôi giúp anh dịch xuống? Tôi sao có thể có ý kiến chứ? Tôi viết, viết không được hay sao, làm gì hở ra là muốn nhổ lưỡi tôi chứ.”

Triển Tiểu Liên ngoài miệng nói viết, nhưng mà bắt đầu trả lời mới đau đầu, đái dầm cái gì, cô khi đó vẫn còn bé ti ti, đâu biết chứ, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi: “Gia, trí nhớ tôi tốt là thật, nhưng mà chuyện đái dầm này… Tôi khi đó còn nhỏ, không nhớ, cũng không biết chuyện này, làm sao bây giờ?”

Yến cầm thú rất ngang ngược vô lí: “Không biết cũng phải biết!”

“Mẹ nó tên biến thái…” Triển Tiểu Liên thật vất vả bịa ra mà viết, nhìn thấy câu hỏi phía dưới lại bó tay: “Gia, đánh nhau này là chỉ hai bên đánh nhau hay là đơn phương bị đánh? Tôi hồi bé sức khỏe không tốt, không ai dám đánh nhau với tôi đâu, nếu ai dám đánh tôi một cái, tôi có thể đòi người đó một trăm đồng, ai dám đánh tôi chứ?”

Yến cầm thú “vù” một cái tiến đến trước mặt Triển Tiểu Liên, chỉ thiếu đụng đầu vào đầu cô, tiếp tục rất ngang ngược vô lí: “Mặc kệ, phải viết! Không viết ra được cũng phải viết!”

Triển Tiểu Liên yên lặng cúi đầu, trên mặt hai hàng nước mắt mì sợi rộng, số cô thật là quá khổ, còn nói hôm nay là ngày vui sướng của cô, bây giờ xem ra, căn bản chính là ngày đau khổ của cô, vô duyên vô cớ bị cầm thú Yến xách đến đây viết thứ này, còn có ai khổ hơn cô không?

Triển Tiểu Liên bên này viết rất đau khổ, cầm thú Yến bên kia bồ đào rượu quí chén lưu li (1), tự tại muốn chết, Triển Tiểu Liên vừa viết vừa càu nhàu mắng: “Mẹ nó uống đi, tối hôm nay dứt khoát sẽ tiêu chảy đến mất nước…”

Nằm bò trên bàn viết nửa ngày, thật vất vả viết xong, Triển Tiểu Liên lập tức cầm qua cho Yến Hồi: “Gia, tôi viết xong rồi, có phải có thể đi rồi hay không?”

Yến Hồi buông chén rượu, cầm lấy xem.

Hỏi lần đầu tiên đái dầm khi nào? Đáp: Lúc còn bé xíu, đi tiểu ra một vết nước tiểu hình chấm nhỏ. Bị mẹ đánh đòn, nói ngày hôm sau là lễ quốc khánh, hẳn là nước tiểu hình ngôi sao năm cánh mới phải, trả lời xong.

Hỏi lần đầu tiên đánh nhau khi nào? Đáp: Lúc tám tuổi, Miêu Hồng Hoa sát vách dùng kẹo bông đụng vào quần áo tôi, tôi lập tức ngã xuống đất ngất đi kiên quyết bất tỉnh, thành công đòi bố Miêu Hồng Hoa một trăm đồng, anh sát vách khen tôi là chuyên gia bắt đền, trả lời xong.

Hỏi lần đầu tiên hôn môi khác giới khi nào? Đáp: Lúc năm tuổi, thím sát vách nuôi trong nhà một con mèo đực tên là Bàn Đinh, lúc tôi ăn thịt bò thái sợi Bàn Đinh hôn tôi một cái, mẹ đưa tôi đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại, tiêm rất đau, tôi khóc, trả lời xong.

Hỏi lần đầu tiên lên giường với khác phái khi nào? Đáp: Lúc bảy tuổi, tôi đi nhà anh sát vách chơi trò chơi, cùng anh ấy ngủ trên giường. Sau lại bị bố ôm về nhà, trả lời xong.

Yến Hồi một mạch quét xuống phía dưới, khuôn mặt cũng nhăn nhúm, “Gia thấy lưỡi cưng là thật không muốn rồi!”

Triển Tiểu Liên rất vô tội nói: “Gia, tôi đều đã trả lời, anh xem anh xem, tôi viết có thể đến ba ngàn chữ đấy.”

Yến Hồi chỉ vào một cái trong đó nói: “Mèo đực?!”

Triển Tiểu Liên chỉ vào đáp án giải thích: “Dù sao không phải cái, khác phái, đấy là khác phái giống đực.”

Yến Hồi “ha” một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên: “Cưng lại đây.”

Triển Tiểu Liên vừa thấy là biết không phải chuyện tốt, đứng kiên quyết không qua: “Gia lão ngài có chuyện gì ngài cứ nói, tôi đứng là được rồi.”

Yến Hồi lập tức hô một tiếng: “Người tới, chân con nhóc này không dùng được, gia tính đổi một cái dùng được cho cô ta, trước chém chân cô ấy!”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, hai lời chưa nói liền vọt tới trước mặt Yến Hồi, vừa gõ chân hắn vừa chân chó hỏi: “Gia, có việc ngài dặn bảo.”

Yến Hồi bật cười phì một tiếng, vươn tay, nhấc Triển Tiểu Liên đứng dậy, dùng sức một cái, Triển Tiểu Liên không đứng vững ngả nghiêng, Yến Hồi vươn tay tóm tóc Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đau tóc, ngửa về phía sau một cái, ngã ngồi luôn vào đùi hắn. Tiếp đấy ánh mắt vù cái bị Yến Hồi che, Triển Tiểu Liên cảm thấy trước mắt một mảng đen kịt, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có dự cảm không được tốt, sau đó, cô liền nghe Yến Hồi chậm rãi nói trên đỉnh đầu: “Nhóc béo, gia rất hài lòng với món đồ chơi mới của gia, cưng thấy thế nào?”

Chú thích
(1) Bồ đào rượu quí chén lưu li: đây là câu mở đầu bài thơ “Lương châu từ” của Vương Hàn

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s