Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 66 – Tâm tư Yến gia làm sao đoán?
Triển Tiểu Liên cảm thấy có tiếng sấm nổ trên không, món đồ chơi mới… Rất hài lòng? Nói… Là cô?! Cô cứng cổ quay đầu, thật cẩn thận hỏi: “Gia, lời này của lão ngài tôi nghe không hiểu? Món đồ chơi mới của gia, cần tôi đề nghị?”
Tiếng cười chứa tà khí của Yến Hồi trầm thấp truyền đến: “Không cần, gia chẳng qua muốn khoe khoang một chút.”
Triển Tiểu Liên: “…” Lặng lẽ, mở miệng: “Gia, lão ngài có thể trước tiên buông cái tay tôn quý của lão ngài ra hay không? Trước mắt tôi đen kịt, không nhìn thấy cái gì… Hơn nữa, còn dơ tay lão ngài ấy, không tốt biết bao chứ.”
Trước mắt sáng ngời, bàn tay trên mắt Triển Tiểu Liên thật đúng là buông lỏng ra, nhưng mà cô vừa muốn giãy giụa bò dậy, Yến Hồi vươn tay nhấn một cái, Triển Tiểu Liên lại nằm ngửa trên người Yến Hồi, cô múa máy tay chân hô to: “Gia, ngài đây là làm gì vậy? Tôi cũng mấy ngày không tắm rửa rồi, trời nắng nóng, ngài không cảm thấy mùi trên người tôi không dễ ngửi? Ngài có thể cho tôi đứng dậy hay không?”
Cầm thú Yến dịu dàng trả lời: “Không thể, gia hôm nay tâm trạng tốt, cho nên thấy cái gì cũng vui vẻ.”
Triển Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà gia, tôi hôm nay tâm trạng không tốt…”
Cầm thú Yến dịu dàng sờ sờ mặt cô cổ cô ngực cô, còn xoa xoa bụng cô, tiếp tục dịu dàng nói: “Nhóc béo, gia tâm trạng tốt, cưng cũng phải tốt, dám nói không tốt, gia sẽ cắt đầu lưỡi cưng.”
“…” Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt, gã này có biết hắn cũng khốn đến hết nước hết cái rồi hay không?
Yến Hồi hỏi: “Nhóc béo, gia hỏi cưng, hôm nay tâm trạng tốt không?”
Triển Tiểu Liên lau dòng lệ thương tâm, nhạt nhẽo trả lời: “Tốt.”
Yến Hồi đưa tay véo véo mặt cô, Triển Tiểu Liên kêu “au” một tiếng, lập tức nhiệt tình dào dạt nói: “Gia, tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, có thể so với nắng gắt tháng sáu nắng ấm ngày đông, cảm giác tuyết đá tan mùa xuân tới cũng chẳng qua như vậy, gia, lão ngài chính là một cây đuốc trong mùa đông, ở cùng ngài sao có thể tâm trạng không tốt chứ? Ngài nói phải không?”
Yến Hồi vừa lòng gật đầu: “Nếu gia tốt như vậy, vậy đi theo gia, gia đúng lúc thiếu một người ấm giường…”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, lông tơ toàn thân dựng lên, vội vàng kêu: “Gia… Không được đâu!”
Yến Hồi ấn tay cô một cái, lập tức cười tà nói: “Nói gia không được?”
Triển Tiểu Liên: “Hả?”
Yến Hồi ấn người cô, nắm tóc cô, làm cô lật người, từ tư thế nằm ngửa mặt biến thành nằm sấp trên người hắn, một tay nắm tóc Triển Tiểu Liên, một tay theo bộ váy ngắn trên người cô sờ soạng vào trong: “Xem ra gia cần phải làm cho cưng biết gia có được hay không rồi?”
Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa nhảy dựng: “Hả?!” Vội vàng xua tay: “Gia, gia, tôi ăn nói vụng về, nói sai rồi, tôi không phải nói ngài không được, tôi mấy năm trước đã chứng kiến tư thế hào hùng súng vàng không gục khí phách tràn trề của lão ngài, làm sao có thể nói lão ngài không được chứ? Phụ nữ bị gia chinh phục chính là người trước ngã xuống, người sau tiến lên ùn ùn không ngừng, tái hiện hoàn mỹ cảnh tượng trăm vạn hùng binh qua Trường Giang năm đó, gia lão ngài sao lại không được chứ? Tôi là nói, là nói… Là nói tôi còn không có tư cách ấm giường cho gia…”
Yến Hồi chậm rì rút tay ra, nắm mặt cô lắc lắc: “A nhóc béo, còn rất tự mình biết mình nha. Béo thì béo chút, nhưng mà, gia phá lệ cho phép cưng ấm giường cho gia.”
Triển Tiểu Liên oán thầm trong lòng “Phá lệ cái đầu, tôi chửi cả nhà anh”, sau đó hít sâu một hơi, nói cho chính mình coi như gã này đánh rắm, cẩn thận dịch xuống, hi vọng chính mình có thể lập tức thoát khỏi giam cầm của cầm thú Yến, miệng hì hì cười nói: “Gia, tôi thầm mến lão ngài nhiều năm như vậy ngài cũng không bày tỏ, bất thình lình như vậy, tôi cảm thấy rất không thể tin nổi. Hơn nữa, tôi bây giờ đã có bạn trai…”
Yến Hồi nghe vậy, bỗng nhiên ngước mắt, Triển Tiểu Liên nói một nửa lập tức nghẹn, cô dè dặt nuốt một ngụm nước bọt: “Gia, ngài xem…?”
Trên khuôn mặt Yến Hồi treo một nụ cười tà, đưa tay nâng cằm Triển Tiểu Liên: “Gia không có nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
Triển Tiểu Liên toàn thân lạnh lẽo, ấp ủng rất lâu mới thấp thỏm mở miệng: “Gia, ý, ý tôi chính là tôi đã có bạn…”
Cằm bị nắm mạnh, Triển Tiểu Liên theo sức tay ấy nâng cằm, đau nhức, muốn tránh thoát lại không thể, Triển Tiểu Liên cảm thấy đau đớn tột cùng, gian nan nghẹn ra một chữ: “Yến…”
“Gia nói, gia không có nghe rõ, nói to hơn chút!” Yến Hồi nắm cằm Triển Tiểu Liên, kết quả Triển Tiểu Liên không nói nữa, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Yến Hồi đột nhiên thô lỗ vươn tay đẩy, Triển Tiểu Liên vọt lên phía trước hai bước bóp cổ ra sức ho, Yến Hồi vươn tay, cầm một xấp tài liệu trong tay, bắt đầu đọc: “An Lý Mộc, nam, 23 tuổi, chiều cao 179, người trấn Nam Đường thành phố Bãi Yến…”
Triển Tiểu Liên sau khi ho khan mấy tiếng, bất giác dừng động tác trong tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, cả người có chút đờ đẫn, khi Yến Hồi đọc đến công việc của An Lý Mộc bỗng mở to hai mắt, lắp bắp hỏi: “Gia, gia, ngài lấy đâu ra cái này?”
Yến Hồi đặt xấp tài liệu trong tay kia trên đầu cô, đầu Triển Tiểu Liên khẽ động, tài liệu lập tức bay về phía mặt đất tựa như hoa tuyết, bay khắp nơi, Yến Hồi cười híp mắt ngồi chỗ đó, một tay chống má nhìn cô nói: “Gia muốn biết, có rất nhiều người nhét vào trong tay gia.” Thuận tay cầm lấy một tờ giấy, quơ quơ trước mặt Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, cưng bây giờ nghĩ gì?”
Triển Tiểu Liên vẻ mặt phiền muộn cầm tờ giấy trong tay, nói thầm: “Tôi cũng không biết anh Đầu Gỗ ở trong trường được hoan nghênh như vậy, người này cũng thích anh ấy người kia cũng thích anh ấy, thật là, tôi trước đây hỏi đều không kể cho tôi…”
Yến Hồi duỗi chân đá Triển Tiểu Liên một cái, “A, đừng nói cho gia, bạn trai nhỏ của cưng còn rất vừa mắt cưng.”
Triển Tiểu Liên vội vàng lui về phía sau, “Gia, tôi thật là không nói cái gì.” Cô dám nói sao? Mới nói có bạn trai thiếu chút nữa bị bóp chết, nếu nói thêm nữa, phỏng chừng sẽ phải phơi thây tại chỗ rồi.
Yến Hồi cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Nhóc béo, cưng tin hay không, gia tối hôm nay có thể khiến hắn chết trên đường?”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn: “Yến gia, lão ngài có thể nói cho tôi, tôi rốt cuộc làm chuyện gì chọc ngài tức giận như vậy hay không? Làm sao tôi cảm thấy ngài đang uy hiếp tôi vậy?”
Yến Hồi vươn tay vỗ ghế ngồi hai cái, chậm rì rì đứng lên, đi đến bên cạnh Triển Tiểu Liên, đưa tay hung hăng nâng mặt cô lên, cắn “chụt” một cái tại cằm cô: “Chính là uy hiếp, gia không thiếu đàn bà, có điều, gia thiếu một món đồ chơi thú vị, hiện tại, gia muốn một mình hưởng thụ món đồ chơi này, cho nên, gia tính gạt bỏ thứ vướng chân vướng tay gai mắt, nhóc béo, cưng cảm thấy sao?”
Nắm tay Triển Tiểu Liên “vù” cái nắm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia, ngài đây cũng quá không biết xấu hổ.”
Yến Hồi vuốt mặt, “Gia không biết xấu hổ cũng không phải một ngày hai ngày, chuyện không biết xấu hổ hơn nữa gia cũng đã làm, còn để ý thêm một chuyện? Gia cho cưng một cơ hội giúp bạn trai nhỏ của cưng, ngoan ngoãn nằm trên giường của gia, gia tạm tha hắn một mạng.”
Triển Tiểu Liên nổi giận, trực tiếp vo giấy trong tay thành cục, ném vào mặt Yến Hồi: “Nằm trên giường tổ tông nhà anh! Anh là đồ biến thái đáng chết!”
Cục giấy từ trên mũi cao thẳng của Yến Hồi rơi “bộp” xuống đất, Yến Hồi vỗ tay một cái, vừa lòng nói: “A, lộ nguyên hình, gia khẩu vị nặng, thích hoang dã. Nhóc béo, không cần lên giường tổ tông gia, lên giường gia là được.”
Triển Tiểu Liên xoay người từ trên đất lượm mấy tờ giấy, vo thành cục, liền ném qua hắn: “Hoang dã mẹ anh! Anh đi tìm chết đi!”
Cục giấy kia ném lên người cũng không đau, hơn nữa Triển Tiểu Liên ném không chính xác, toàn ném chệch, Yến Hồi ngồi luôn lên ghế tựa đỡ cục giấy, Triển Tiểu Liên tức thở hồng hộc, trên đời làm sao còn có loại biến thái đáng chết này chứ. Xoay người, khắp người sát khí kéo cửa đi ra ngoài, không ngờ không trở ngại một đường đi ra. Lúc Triển Tiểu Liên đứng bên ngoài còn quay đầu lại nhìn thoáng qua khách sạn này, dựng ngón giữa về phía khách sạn, tên khốn kiếp, đi tìm chết!
Lúc Triển Tiểu Liên tới là ngồi xe tới, chặng đường ngồi xe chỉ có mấy phút, chủ yếu là khoảng cách ký túc xá đến cửa lớn, bây giờ trở về nhưng thật ra hơi xa. Trên người Triển Tiểu Liên không mang tiền, chỉ có thể tự mình đi bộ, đi tầm năm phút, di động đột nhiên vang lên, Triển Tiểu Liên lấy ra nhìn, là số của là của An Lý Mộc, cô lập tức nhận: “Anh Đầu Gỗ?”
“A lô? Xin hỏi là Tiểu Liên?” Trong điện thoại truyền đến chính là tiếng một người lạ, trong lòng Triển Tiểu Liên rầm một cái, mơ hồ nghe được trong loa truyền đến tiếng còi xe cứu thương, lòng cô trong nháy mắt nhíu lại: “Xin hỏi, anh là?”
“Tôi đi ngang qua, chủ của di động vừa mới xảy ra tai nạn, tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương, bây giờ đang trên xe cứu thương, trong di động này số của cô ở trên cùng, tôi nghĩ chắc là người quan trọng nhất của anh ta, cho nên liền gọi điện thoại cho cô…” Đối phương tỉ mỉ giải thích một lần.
Tay chân Triển Tiểu Liên đều đang run rẩy, cô lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy người đâu? Anh ấy thế nào? Anh có biết sao lại xảy ra tai nạn không?”
Trong điện thoại sột sột soạt soạt một trận, sau đó đổi thành một người phụ nữ đang nói chuyện: “Xin chào, tôi là nhân viên cứu hộ, bệnh nhân giờ đang hôn mê, chảy không ít máu, cần cấp cứu, nếu không có thể sẽ mất máu quá nhiều mà bị sốc, cô là người nhà anh ấy à? Tốt nhất mang đủ tiền lập tức tới bệnh viện nộp viện phí, miễn chậm trễ cứu chữa…”
Đầu óc Triển Tiểu Liên nháy mắt trống rỗng, đối phương lại nói cái gì cô cũng không nghe rõ, vô ý thức “dạ” mấy tiếng, mù mờ cúp điện thoại. Cô đứng tại chỗ, nhìn bầu trời âm u, cảm thấy áng mây đen kia, lập tức sẽ ập xuống đè cô gần như nghẹt thở.
Triển Tiểu Liên ngẩn tại chỗ mấy chục giây, chợt xoay người chạy về, vọt thẳng vào khách sạn, bên trong có người ngăn cản không cho cô đi, Triển Tiểu Liên liền tay đấm chân đá với những người đó giống như người điên, miệng vừa mắng Yến Hồi kêu hắn lăn ra đây, kết quả, những người kia cản đường nửa chặn nửa lui cho cô vào thang máy, cô theo đường lúc mình đi ra, một đường vọt tới trước cửa gian phòng ban nãy, một cước đá cửa ra, đứng ở cửa vừa thở gấp vừa mắng: “Yến Hồi, anh đồ tiểu nhân hèn hạ, anh ra đây cho tôi!”
Yến Hồi buông chén rượu trong tay, đùi bắt chéo, một tay chống má tao nhã nhìn nàng: “A, nhóc béo, không thể chờ đợi được muốn gặp gia như thế? Nghĩ thông suốt rồi?”
“Nghĩ thông suốt mẹ anh!” Tay chân Triển Tiểu Liên run lên, đi đường cũng không thẳng, “Có phải anh hay không? Tai nạn của anh Đầu Gỗ có phải anh sai người làm hay không?!”
Yến Hồi nằm về phía sau, duỗi tứ chi, vẻ mặt tiếc nuối: “Aa, bị cưng phát hiện ? Đúng rồi, bạn trai của cưng bị thương thế nào? Gia là muốn muốn chết trên đường, người đã chết chưa?”
“Tôi thèm!” Triển Tiểu Liên nhìn hai bên một chút, đâu có dao? Đâu có dao? Cô muốn một dao đâm cầm thú này!
Thân thể Yến Hồi nghiêng một cái, tựa như không có xương nằm nghiêng nhìn Triển Tiểu Liên: “Ái chà chà, nhóc béo giận rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Nhóc, khóc một cái cho gia nhìn xem.”
“Khóc mẹ anh!” Triển Tiểu Liên không tìm được dao, cầm luôn mắc quần áo trên giá quần áo cạnh cửa, hùng hổ đi tới chỗ Yến Hồi, kết quả, thứ kia còn chưa có chạm lên người Yến Hồi, người đàn ông tóc vàng lúc trước mang cô từ trường học tới bất thình lình từ trên nóc phòng rơi xuống, kéo luôn giá quần áo trong tay cô xuống, vo giá quần áo kia giống như vo cục giấy, vứt trên mặt đất, sau đó cung kính đi ra ngoài.
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn xem đỉnh phòng, lại nhìn quả bóng sắt trên mặt đất, tức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô đưa tay lau nước mắt, “Anh muốn ấm giường phải không?”
Yến Hồi cười tà: “Ô nhóc béo, nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý?”
Triển Tiểu Liên đi qua liền kéo tay hắn: “Anh đứng lên, tìm một căn phòng đi!”
Yến Hồi đổi tư thế nằm, chỉ một ngón tay về phía cửa trên vách tường đối diện, “Chính là chỗ đó.”
Triển Tiểu Liên lau nước mắt, “Anh lại đây, tôi ấm giường cho anh!”
Sau đó, Triển Tiểu Liên vặn mở cánh cửa kia, đi vào đưa tay cởi áo, vừa cởi vừa nói với Yến Hồi đang ỷ trên khung cửa khoan thai nhìn: “Anh Đầu Gỗ bây giờ ở bệnh viện, bác sĩ bảo đưa viện phí qua. Tôi không có tiền, anh xem rồi làm, Yến Hồi anh nghe, anh Đầu Gỗ nếu chết, tôi chắc chắn cũng sẽ giết anh.” Nói xong, Triển Tiểu Liên đi lên giường, vươn tay đắp thảm, chỉ lộ ra cái đầu, cô nhìn trần nhà, vẻ mặt không biết sợ.
Yến Hồi chậm rì đi qua, cách ga giường hơi mỏng, đưa tay phủ trên ngực Triển Tiểu Liên, cười tà nói: “Đây là hiến thân vì bạn trai nhỏ của cưng? Ái chà chà, thật đúng là cảm động nha. Làm sao bây giờ? Gia ghét nhất chính là tiết mục sến súa, gia bây giờ chỉ muốn lập tức giết chết bạn trai nhỏ của cưng…”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, mạnh mẽ từ ổ chăn ngồi dậy: “Anh…!”
Yến Hồi giương mày: “À há?”
Triển Tiểu Liên nhìn chằm chằm mặt hắn, thật muốn vươn tay cào hắn thành mặt mèo tam thể, nhưng mà dù cho cô thực sự thực hiện được lại có thể làm sao? Triển Tiểu Liên không có chạy đi bệnh viện mà trở về, là bởi vì cô biết hơn bất cứ ai gã đàn ông trước mắt này là tính cách cầm thú không kiêng dè, cô căn bản nghĩ không ra bước tiếp theo của hắn là nghĩ thế nào, căn bản không biết hắn rốt cuộc định làm sao.
Triển Tiểu Liên đối diện Yến Hồi, tầm mắt Yến Hồi từ ánh mắt cô chuyển qua thân thể trần truồng của cô, tay dừng bên hông cô thuận thế vuốt lên, “Xem thế này, nhóc béo vẫn là rất không tệ…”
Triển Tiểu Liên do dự một chút, ý nghĩ trong lòng làm cho da gà toàn thân cô thoáng cái nổi lên, sau đó, cô dưới ánh mắt chậm rãi giương lên của Yến Hồi, vươn tay cánh tay dè dặt ôm cổ Yến Hồi, lộ ra nụ cười vẻ mặt lấy lòng với hắn: “Gia, ngài có muốn bây giờ thả lỏng một chút hay không?”
Nụ cười trên mặt Yến Hồi liền tươi đẹp tựa hoa mùa xuân, hắn vừa an an nhàn nhàn hưởng thụ người đẹp, vừa vươn tay lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, ánh mắt nhìn chằm chằm mắt Triển Tiểu Liên, trên mặt mang theo nụ cười, nói một câu với điện thoại: Chỉnh chết họ An kia!”