Hồng phúc dao – Phiên ngoại 2

Có nàng nào còn nhớ truyện nè hêm. Ni tỷ mới đăng lên mạng các chương trong phiên ngoại cuốn này nên ta làm nốt na ^^~

Hồng phúc dao

Phiên ngoại nhị – Ba của đứa nhỏ

Nếu như có thể để y lựa chọn, y thà rằng buông tha một thân võ nghệ để đổi chính mình sinh ra ở nhà một người bình thường. Phụ thân y là giáo chủ Ly giáo, mẹ y là vu nữ “Quan Tử tộc”, mà y lại chẳng qua là huyết dược cho người ta nâng cao võ nghệ. Y hâm mộ cuộc sống có thể không lo không nghĩ của những thiếu niên tuổi tác xấp xỉ y trong tộc ấy, mà y lại phải mỗi ngày chịu đựng dao quẹt trên người y, nhìn nam nhân kia không biết thỏa mãn uống máu y.

Rốt cuộc có một ngày, y giết nam nhân kia, rời khỏi nơi khiến y căm thù đến tận xương tủy ấy, ra ngoài tìm kiếm người hồng phúc có thể giải nguyền rủa của y.

Từ ngoài cửa chạy vào một cô bé toàn thân là đất, một bé trai vẻ mặt hoang mang đi theo phía sau. Bé gái nhào vào người y sốt ruột rống lến: “Ba, cha nôn rồi!”

“Ở nơi nào!”

“Ở bên hồ.”

Ném xuống ám khí muốn làm cho nữ nhi, Ly Nghiêu kéo nữ nhi liền chạy về phía bên hồ. Cuối cùng ngại nữ nhi chạy không đủ nhanh, y đơn giản vác nữ nhi lên phi thân mà đi.

Rất nhanh đi tới bên hồ, Ly Nghiêu liếc mắt liền thấy được “bà xã” đại nhân, liền thấy hắn vẻ mặt mệt mỏi co trên ghế dựa. Đám thị nữ vừa dọn dẹp xong vết dơ trên mặt đất bưng nước trà tới cho hắn.

Buông nữ nhi, Ly Nghiêu một bước dài xông tới: “Gọi thái y chưa!”

“Bẩm gia, đã phái người đi trong cung mời Ngũ đại nhân.”

Ly Nghiêu ngồi xuống, kéo tay “bà xã” đại nhân qua: “Tích Tứ, không thoải mái chỗ nào?”

Lưu Tích Tứ mệt mỏi uống mấy ngụm trà, nhét chén trà vào trong tay Ly Nghiêu: “Vừa mới ăn miếng điểm tâm, ai ngờ liền phun ra.” Nói xong, hắn duỗi cái eo lười biếng gối trên người Ly Nghiêu: “Không có gì. Tính tính ngày ta hẳn là có, nôn cũng bình thường.”

“Tích Tứ!” Ly Nghiêu suýt nữa mông đụng đất. Lưu Ly nhìn nhìn đại ca, không rõ ba với cha là thế nào. Lưu Tích Tứ cười “khúc khích”, kéo Ly Nghiêu lên: “Cũng không phải lần đầu tiên, ngươi sao còn ngạc nhiên như vậy?”

Mồ hôi Ly Nghiêu theo trán chảy ra, chân mày nhăn lại. Y nắm chặt tay Lưu Tích Tứ, liếm liếm môi khô ráp: “Tích Tứ, ngươi lúc trước sinh Ly nhi chịu khổ như vậy, ta…”

Lưu Tích Tứ ngắt lời y: “Là rất đau, đau đến ta thật muốn cắn chết ngươi, ta khi đó cũng thề sau này tuyệt đối không sinh nữa. Nhưng ta bây giờ hối hận, ta muốn sinh một bảo bối đáng yêu giống như Dụ Đầu. Ly Nghiêu, nhị thúc tới nếu như xác định ta thật sự có, từ hôm nay trở đi ngươi phải theo ta ăn chay niệm phật, ta nhất định phải sinh một tiểu Dụ Đầu.”

Căng thẳng của Ly Nghiêu đi hơn phân nửa, cười khổ ôm lấy tiểu vương gia bốc đồng của mình: “Tích Tứ, tiểu Dụ Đầu há là dễ dàng như vậy liền sinh ra?”

“Không được rủa ta, ta nhất định phải sinh tiểu Dụ Đầu!”

Đầu này Lưu Ly nghe nửa ngày cũng nghe không hiểu ba và cha bé đang nói cái gì, vội vã hỏi: “Ba, cha làm sao vậy? Cha muốn sinh tiểu hoàng thúc? Sinh như thế nào?”

Ly Nghiêu kéo nữ nhi bảo bối qua, lau đi vết dơ trên mặt bé: “Ly nhi, phụ thân có thai, con sắp có đệ đệ.”

“Thực sự?!” Lưu Ly vừa nghe nhảy cẫng lên, xoay người ôm lấy đại ca, “Đại ca! Chúng ta sắp có đệ đệ!” Ly Thương ôm bé cười gật đầu.

Rất nhanh, nhị thúc Ngũ Mặc tới. Vừa xem mạch, hắn liền cười chúc mừng hai người. Lưu Tích Tứ rốt cuộc như nguyện mang thai đứa thứ hai. Nếu không phải hắn lừa Ly Nghiêu Hãn Triệt lại có, lại sử dụng thủ đoạn hấp dẫn, hắn còn không thể mang thai đâu. Lần này Lưu Tích Tứ thỏa mãn, Ly Nghiêu căng thẳng, Lưu Ly vui mừng.

Sau nửa canh giờ lão nhân gia trong cung biết được tin tức này lập tức đưa tới ý chỉ: Lưu Tích Tứ tiến cung an thai. Vui mừng nhất không ai bằng Lưu Ly, bé buổi tối có thể chuồn êm vào tẩm cung tiểu hoàng thúc ngủ cùng tiểu hoàng thúc.

Nhắm mắt lại, Lưu Tích Tứ nhịn cười giả vờ ngủ say. Có người thỉnh thoảng lại thở nhẹ bên tai hắn, một cái tay nhỏ bé chốc chốc sờ sờ bụng hắn, lát lát lại sờ sờ bụng hắn. Khi cái tay nhỏ bé ấy lại một lần nữa đặt trên bụng hắn, hắn nắm lấy, mở mắt ra.

Người bị nắm đầu tiên là hoảng sợ, sau đó cười ha hả nhào vào ngực hắn: “Tam ca.” Mềm mại, ngọt ngào.

“Tiểu Tứ nhi tỉnh ngủ rồi?” Hôn hôn khuôn mặt đỏ bừng của đệ đệ, Lưu Tích Tứ ôm bé đến bên người.

Tiểu oa nhi trắng nõn trắng nõn rất chậm gật đầu hai cái, lại sờ lên bụng tam ca: “Bảo bảo?” Phụ thân nói nơi này có bảo bảo.

Lưu Tích Tứ nhìn đệ đệ, luồng hạnh phúc ngọt ngào trong lòng kia ào ào trào ra ngoài, yêu thương không đủ quang minh chính đại đòi mấy nụ hôn trên khuôn mặt đệ đệ, hắn mới nói: “Đúng vậy, nơi này của tam ca có bảo bảo, tam ca muốn sinh một bảo bảo ngoan như tiểu Tứ nhi.”

“Ngoan.” Lưu Thiên Tứ vỗ ngực một cái, bé ngoan nhất.

Chụt, lại nhịn không được hôn đệ đệ một cái, Lưu Tích Tứ thề nhất định phải sinh một em bé ngoan giống như Dụ Đầu, nếu không hắn sẽ nhét đứa nhỏ về trong bụng sinh lại!

“A! Ta không sinh nữa! Ta không bao giờ sinh nữa!”

“Đau chết ta, đau chết ta!”

“Tích Tứ, nhịn một chút, lại nhịn một chút, lập tức sẽ xong rồi.”

“Ly Nghiêu, đều tại ngươi, đều tại ngươi!”

“Trách ta, trách ta, Tích Tứ, lập tức sẽ xong rồi, lập tức sẽ xong rồi.”

Trên giường Ly Nghiêu vẻ mặt trắng bệch từ phía sau ấn Lưu Tích Tứ đang đánh lung tung, Ngũ Mặc vừa thở dài vừa tăng nhanh động tác trên tay. Trông mong chín tháng, Lưu Tích Tứ cuối cùng nghênh đón lần thứ hai sinh con của hắn vào cuối mùa xuân. Nhưng lần này hắn còn thảm hơn lần đầu tiên. Đáng thương nhất chính là Ly Nghiêu, bà xã đại nhân một lòng muốn một em bé ngoan giống như Lưu Thiên Tứ, dùng thủ đoạn khiến y thỏa hiệp, nhưng đến cuối chấm dứt đẩy tất cả sai lên đầu y, cái này cũng chưa tính, còn bóp cánh tay y đến chỗ xanh chỗ tím.

“A!! Đau chết ta! Đau chết ta!”

“Tích Tứ, ngươi kêu như vậy sẽ không có sức, nhịn một chút là xong rồi.”

Bạch Hãn Triệt giúp đỡ Ngũ Mặc đỡ đẻ cho Lưu Tích Tứ không biết là bị Lưu Tích Tứ ầm ĩ hay là thế nào, cũng là vẻ mặt trắng bệch. Nhưng Lưu Tích Tứ đâu nghe lọt, hai cái tay nắm chặt cánh tay Ly Nghiêu, đau đớn kêu: “Ta không bao giờ sinh nữa… Ly Nghiêu, đều tại ngươi! Đều là ngươi không tốt!”

“Phải, là ta không tốt, là ta không tốt, Tích Tứ, nhanh, nhanh.” Bạch Hãn Triệt thương cảm nhìn Ly Nghiêu một cái.

Lưu Tích Tứ quỷ khóc sói gào trong phòng, Bạch Tang Vận vốn còn đang chờ ngoài phòng thực sự nghe không nổi nữa, cũng sợ dọa tiểu nhi tử hiếu kỳ, hắn mang theo Lưu Thiên Tứ đi trong vườn hoa tránh nghe phải. Lưu Ly ngồi trên đùi đại ca vô cùng căng thẳng, nghe cha kêu thê thảm như thế, da gà bé nổi hết cả lên.

“Đại ca, cha đau như thế, ngộ nhỡ sinh ra không phải tiểu hoàng thúc mà là con khỉ Lam Thiết ấy, vậy làm sao bây giờ?” Lưu Ly lo lắng hỏi. Ly Thương ôm chặt bé, lắc lắc đầu, hắn cũng không biết. Lưu Ly còn không biết chính mình miệng quạ đến bao nhiêu.

“A!!!!”

Đột nhiên, bên trong phòng một tiếng kêu thảm thiết vang dội, liền nghe Ngũ Mặc kêu: “Được rồi! Được rồi! Ra rồi ra rồi! Là một bé trai!”

“Oa!!!!!!” Tiếng khóc còn cao hơn tiếng kêu ấy vang vọng tẩm cung.

“Oa!!!” Ngay sau đó, một người cũng khóc, “Ta không bao giờ sinh nữa…”

“Không sinh nữa, không sinh nữa.” Người nào đó lau lau mồ hôi trên mặt bà xã đại nhân, thề đánh chết y cũng tuyệt đối không cho Tích Tứ lại sinh!

“Bảo bảo, bảo bảo, hì hì.”

Bên giường nhỏ, Lưu Thiên Tứ tò mò trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ, khuôn mặt nhăn nhíu trên giường. Trên giường lớn cách giường nhỏ không xa, Lưu Tích Tứ khát vọng nhìn đệ đệ, ở trong lòng vẫn niệm bồ tát phù hộ, phù hộ đứa hắn sinh ra này sẽ là tiểu Dụ Đầu thứ hai, tiểu Dụ Đầu thuộc về hắn.

“Tích Tứ, đừng xem nữa, nên uống thuốc.” Thổi thuốc đã được hâm nóng, Bạch Hãn Triệt đi tới bên giường, đồng tình liếc nhìn Ly Nghiêu sắc mặt còn chưa có khôi phục. Ly Nghiêu đỡ Lưu Tích Tứ dậy, nhận lấy thuốc.

“Hãn Triệt, ngươi nói ta chịu khổ lớn như vậy, tiểu tử này thế nào cũng nên có một chút giống Dụ Đầu chứ.” Lưu Tích Tứ tủi thân hỏi, căn bản quên lúc trước chết sống muốn đứa nhỏ chính là hắn.

“Tích Tứ, sẽ mà, nhi tử của chúng ta sẽ ngoan giống như Dụ Đầu.” Ly Nghiêu dỗ, đút thuốc vào trong miệng Lưu Tích Tứ. Nhíu mày uống xong, Lưu Tích Tứ hừ hừ: “Nếu như nó không giống, ta sẽ nhét nó về trong bụng sinh lại.”

“Ngươi xác định?” Bạch Hãn Triệt châm chọc, “Ngươi xác định còn muốn lại sinh một lần? Là ai khóc hô nói ‘Không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa’, còn đẩy tất cả mọi việc lên người Ly Nghiêu, giống như là Ly Nghiêu ép ngươi sinh ấy.”

Lưu Tích Tứ mặt không đỏ nói: “Đương nhiên phải trách y, ai bảo y là ba của đứa nhỏ.”

“Trách ta trách ta.” Ly Nghiêu rất không tiết tháo thừa nhận. Cái này, ngay cả Bạch Tang Vận nhìn cháu trai cũng nhịn cười không được.

“Bảo bảo, ngoan.” Lưu Thiên Tứ lúc này mở miệng, vui mừng khác thường, “Tiểu Tứ nhi, bảo bảo, ngoan.”

“Phải, tiểu Tứ nhi của chúng ta cũng là bảo bảo, ngoan giống như bảo bảo.” Lưu Tích Tứ lập tức khen đệ đệ, nhịn không được lại trông mong tiểu nhân trên giường kia có thể giống đệ đệ.

“Ha ha, ngoan…” Lưu Thiên Tứ hôn chụt bảo bảo, lại hôn chụt phụ thân, lại hôn chụt Triệt ca ca, lại hôn chụt tam ca, lại chụt… Người một phòng bị bé hôn một cái.

“Không được!” Lưu Tích Tứ che trán bị đệ đệ hôn của mình thề, “Lần này nếu không giống tiểu Dụ Đầu, ta sẽ lại sinh một đứa!”

“Tích Tứ!” Mồ hôi lạnh của Ly Nghiêu trong nháy mắt toát ra.

“Không ăn, Dụ Đầu không ăn.” Đứa nhóc còn không biết chính mình “gặp rắc rối” chạy đến trước mặt ca ca dẩu môi, “Không ăn, không ăn.”

“Tam ca không ăn Dụ Đầu, tam ca ăn tiểu Tứ nhi.” Kéo đệ đệ qua, Lưu Tích Tứ hôn thật mạnh mấy cái trên khuôn mặt đệ đệ, cho dù phải nhét về trong bụng sinh lại, hắn cũng muốn một tiểu Dụ Đầu!

Năm tháng sau, Lưu Tích Tứ ngồi trên chiếu, nhìn nhi tử Lưu Diệu huy đang bò đến bò đi đuổi theo châu chấu trong sân cỏ, vẻ mặt không vui đạp đạp nam nhân bắt châu chấu cùng nhi tử.

“Vì sao trên người Huy nhi không có một chỗ nào giống Dụ Đầu?” Tính bướng bỉnh ấy so với tỷ tỷ bé Lưu Ly hồi nhỏ chỉ có hơn chứ không kém.

“Tích Tứ…” Trong lòng Ly Nghiêu “lộp bộp” một tiếng, vội vàng bò đến bên cạnh bà xã đại nhân trấn an, “Huy nhi như vậy không tốt sao? Ngươi trông mắt nó, giống ngươi biết bao nhiêu? Còn có mũi, miệng, đều giống như ngươi.”

“Gạt người!” Lưu Tích Tứ trừng ba của đứa nhỏ một cái, rõ ràng nhìn một chút cũng không giống chính mình.

“Tích Tứ, tính tình của ta ngươi là như vậy, đứa nhỏ đương nhiên sẽ giống ta ngươi. Tiểu Dụ Đầu chỉ có người như cha mới có thể sinh ra được. Ngươi xem tính tình Hãn Triệt và cha giống nhau như vậy, Thao nhi với Thiết nhi cũng không có nửa phần của tiểu Dụ Đầu mà? Tích Tứ, chúng ta đừng lại miễn cưỡng. Bất kể là Ly nhi hay là Huy nhi, ta đều thích, bởi vì bọn nó là ngươi sinh hạ cho ta. Tích Tứ, ta chỉ muốn đứa con ngươi sinh cho ta. Bây giờ ta có nữ nhi cũng có nhi tử, Tích Tứ, cám ơn ngươi.”

“Hừ, nhất định là ngươi không tốt, nếu không ta sao có thể sinh không ra.” Lưu Tích Tứ nhìn hướng ba của đứa nhỏ, thổi khí bên tai y, “Ta muốn đi tìm một người tính tình tốt, nói không chừng có thể sinh ra một tiểu Dụ Đầu.”

“Ngươi dám!” Ly đại giáo chủ trong nháy mắt từ thê nô biến thành vương gia.

“Hừ, ta không dám sao? Ta bây giờ liền ưm!” Đôi môi khiến người ta tức giận bị người hung hăng chặn lại. Lưu Tích Tứ giữa ban ngày ban mặt trong trong ánh mắt nhìn chòng chọc của mọi người, bị Ly đại giáo chủ nhà hắn ôm trở về phòng ngủ.

“Đại ca, phụ thân lại sắp hai ba ngày không đi ra.” Lưu Ly chơi cùng đệ đệ nhìn hai người đi xa lắc lắc đầu. Sau đó ôm lấy đệ đệ: “Đại ca, chúng ta đi trong cung tìm tiểu hoàng thúc đi, tiểu hoàng thúc rất thích Huy nhi.”

“Ừ ừ…” Ly Thương từ trên tay Lưu Ly nhận lấy đứa nhỏ. Ba đứa bé ra phủ, dưới sự hộ tống của thị vệ tiến cung.

Bên trong phòng ngủ, Ly Thương mãnh liệt co rút trong cơ thể Lưu Tích Tứ: “Không được đi tìm người khác! Nghĩ cũng không cho nghĩ!”

“A! A! Thiên, không! A!”

Lưu Tích Tứ không sợ chết nhổ lông trên mông hổ, nhưng mà…

“A! Ly, Ly Nghiêu…”

“Không được đi tìm người khác, không được, ngươi là của ta, là của ta!”

“Ly Nghiêu, Ly Nghiêu… A!! Ta yêu ngươi!”

“Tích Tứ…”

Theo một tiếng thét chói tai cùng một tiếng gầm nhẹ, trong phòng yên tĩnh lại. Ly Nghiêu hôn “thất tinh tích hồng” ở ngực Lưu Tích Tứ khàn khàn nói: “Tích Tứ, không được lại nói cái loại lời đó, ngươi là của ta.”

“Hừ.” Người nào đó toàn thân thoát lực khẽ cắn bả vai đối phương, “Ngươi đã bao nhiêu lâu không có chạm vào ta?”

Ly đại giáo chủ hung ác trong nháy mắt biến thành tiểu gia nhu nhược, mồ hôi lạnh tỏa ra. Sau đó y không nói thêm gì nữa, hôn lên miệng vương gia, lại lần nữa công thành chiếm đất, lần này nói cái gì cũng phải làm cho vương gia hài lòng.

“Tích Tứ, không sinh nữa có được không? Ta chỉ muốn Ly nhi và Huy nhi, chúng ta không sinh nữa.”

“… Được rồi, lại không thể đổi tiểu gia, ta phỏng chừng sinh không ra tiểu Dụ Đầu, vậy không sinh nữa.”

“Tích Tứ.”

“Hừ, ngươi suy nghĩ xem ngươi vắng vẻ ta bao lâu.”

“Xin lỗi, Tích Tứ, ta yêu ngươi.”

“… Vậy còn không tệ…”

Ai có thể ngờ hạnh phúc của y lại từ cái thoáng nhìn trên tửu lâu kia bắt đầu? Y không muốn làm giáo chủ cái gì, y cam tâm tình nguyện làm tiểu gia duy nhất của tiểu bá vương, làm ba của đứa nhỏ của tiểu bá vương.

3 bình luận về “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 2

  1. Tính của tiểu vương gia vẫn ko đổi =)))) Nghiêu ca, giới hạn mặt mũi của a đâu hết rồi hả -.,-
    Aaaaa~ tiểu Tứ dễ thương quá đi TTATT trùng hợp cái là dạo này đang coi lại mấy bộ của Nê tỷ nữa chứ, phải đi coi lại mới nguyên cái hệ liệt mới đc xD ~

    Đã thích bởi 1 người

  2. cảm giác càng về sau Ly Nghiêu càng mất hình tượng =))))) hồi đầu rất kiểu boy lạnh lùng thâm tình =)))))
    Tiểu Dụ đầu dễ thương quá, mình cũng muốn 1 khối Dụ Đầu >”<

    Thích

Bình luận về bài viết này