Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 54 – Cháu gái không được ưa thích
Triển Tiểu Liên nghe nói An Lý Mộc tết phải trực ban, đêm ba mươi tết không thể về nhà, cũng sắp đau lòng muốn chết, “Anh Đầu Gỗ, vậy em không phải là cả năm cũng không thấy được anh?”
An Lý Mộc chỉ có thể dỗ cô: “Cho dù về nhà, có bố mẹ em nhìn, chúng mình cũng không thấy được mà, không sao cả, qua tết nháy mắt em sẽ đi học, đến lúc đó chúng mình không phải lại gặp được? Lại nói, tết em còn phải về quê chúc tết gì gì đó, cũng không có thời gian nghĩ cái khác có phải không?”
Triển Tiểu Liên hừ một tiếng: “Ai muốn đi chúc tết chứ? Ông bà nội em cũng không biết làm sao, nhìn thấy em là hận không thể đem thứ đáng giá trên người em cho cháu trai bà, giống như cháu trai bà là người, em chính là xin cơm. Em ghét ông bà nội em, ghét cả nhà bọn họ.”
Có không tốt đó cũng là người nhà Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc chắc chắn không thể nói xấu ông bà nội người ta, chỉ có thể an ủi: “Người già đều như vậy, ông bà nội anh cũng không thích mấy người chị nhà bác anh, trọng nam khinh nữ mà, đây không phải lỗi của em, là bọn họ không phát hiện điểm tốt của em.”
Triển Tiểu Liên hừ mấy lần, cuối cùng nói: “Em năm nay kiên quyết không đi nhà bà nội em, em cảm thấy bố em mỗi lần đều là tìm giận, cố tình ông còn luôn luôn bắt em đi, muốn đi thì ông đi mà đi, dù sao em với mẹ em không đi.”
An Lý Mộc chỉ cười, việc này anh chỉ nghe thôi, bằng không anh có thể làm gì chứ?
Triển Tiểu Liên nói không đi thì không đi, nhưng đến giờ bố cô vẫn muốn mang theo cô và mẹ cô về quê ăn tết.
Bố Triển Tiểu Liên cũng không muốn vợ con đi qua bị khinh bỉ, nhưng tết không về quê thăm ông bà chắc chắn không được, nếu không người ta chắc chắn mắng bố cô bất hiếu mà, xã hội này chính là như vậy, người già có tốt không có đáng giá được tôn kính hay không người ta không quan tâm, người dưới không hiếu thuận người ta sẽ bắt đầu mắng, dù sao trái ngược với người dưới, người già là nhóm yếu thế, con người chung quy vẫn là động vật đồng cảm kẻ yếu.
Triển Tiểu Liên sớm đã rút ra kinh nghiệm mấy năm trước để thứ đáng giá trên người mình trong nhà. Nhà Triển Tiểu Liên có một cái két sắt rất hiếm có, đặt ở phía sau tủ quần áo phòng bố cô, cái này nhà người bình thường rất ít thấy, không chừng còn có người không biết két sắt là dùng làm cái gì đâu, Triển Tiểu Liên vẫn là trong lúc vô tình một lần nhìn thấy bố cô kéo ngăn tủ tìm đồ mới phát hiện, sau khi bị Triển Tiểu Liên phát hiện bố cô cũng không nói gì, Triển Tiểu Liên ngồi bên cạnh xem: “Bố, thứ này bao nhiêu tiền vậy? Nhà chúng ta lại không có nhiều tiền như vậy.”
Bố Triển Tiểu Liên lúc đó đưa tay sờ sờ đầu cô: “Để mấy thứ chứng minh thư sổ hộ khẩu của người nhà mình gì gì đó, những thứ này đều là đồ quan trọng, nếu không đánh mất thì phiền toái?”
Triển Tiểu Liên bĩu môi, cô không biết mấy thứ kia nhà người khác để chỗ nào, nhưng mà nhà bọn họ coi làm bảo bối. Cổ Triển Tiểu Liên quanh năm suốt tháng đeo miếng ngọc, bố cô nói là bùa hộ mệnh, Triển Tiểu Liên hồi bé thì không muốn đeo, ngại vướng víu, kết quả bố cô cứ bắt cô đeo, lần này về nhà bà nội, Triển Tiểu Liên nghĩ tới cái vòng ngày trước, cô cũng muốn lấy xuống, kết quả bố cô không cho, “Thứ này có linh tính, con bỗng nhiên không đeo, nó còn tưởng rằng con không cần nó, lần sau lại mang cũng không linh nghiệm.”
Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng, cô từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy cô linh nghiệm, nếu không sao lại không ngăn được cầm thú Yến?
Thân thể Triển Tiểu Liên theo tuổi tác tốt hơn nhiều, tối thiểu sẽ không đi được nửa đường buồn ngủ kinh khủng liền ngủ gật. Bà Triển Tiểu Liên thì vẫn như thế, nhìn thấy cô giống như không nhìn thấy, xa cách, mà đối với Triển Đại Cương thì lại là muốn cái gì cho cái nấy, đây là người già trọng nam khinh nữ, làm con cái cũng không có cách nào.
Triển Tiểu Liên cảm thấy bà cô đối xử với cô còn không tốt hơn các cháu gái khác của bà, vậy cũng khiến Triển Tiểu Liên hoài nghi chính mình trước đây có phải làm chuyện lẽ trời khó tha thứ hay không, mới làm cho bà cô ghét cô như vậy.
Bố cô chính là cảm thấy con gái mình tốt, sờ sờ đầu Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, con là báu vật trong lòng bố mẹ, đừng chấp nhặt với bọn họ.”
Bố cô làm bố như thế cũng rất hiếm thấy, cùng con gái mình lén lút nói xấu bà nội, nói cho con gái mình đứng chung một chiến tuyến với cô, như vậy trong lòng Triển Tiểu Liên sẽ không bài xích đến nhà bà nội như thế, tối thiểu bố mình biết mình tủi thân nha.
Bố Triển Tiểu Liên hằng năm đi nhà bà đều phải mua một đống đồ lớn, lúc đầu ông là mỗi người trong nhà đều mua một thứ làm quà, về sau phát hiện những món quà ông mua ấy đem tặng căn bản chính là tốn sức không thu được kết quả tốt, người anh này ghét ông mua không tốt, nói người ta ai cũng tặng cho bố người ta tốt hơn cái này, cô em dâu kia nói kẹo tặng không ngon, có mùi lạ, tóm lại không ai nói tốt cho ông.
Về sau được rồi, bố Triển Tiểu Liên chỉ mua cho bố mẹ, mua một vài đồ bổ màu sắc tươi đẹp kiểu dáng xinh xắn, ông bà cô thích thể diện, chỉ cần đẹp mắt là được, đồ đều là mẹ Triển Tiểu Liên chọn, cái gì đẹp mắt bà sẽ chọn cái đó, dù sao giá cũng không đắt. Những anh em khác bới móc, bố mẹ cô không nói lời nào, Triển Tiểu Liên hỏi bên cạnh: “Chú này, chú nói trong mắt bố mẹ cháu không có các chú, vậy quà các chú cho cháu đâu? Từ nhỏ đến lớn cháu cũng chưa từng nhận được quà các chú cho cháu, chỉ thấy bố cháu vẫn tặng ra ngoài.”
Thím lập tức từ phòng bếp đi ra giúp chồng nói chuyện, thò tay thả kẹo vào trong tay Triển Tiểu Liên: “Ăn đi, đây là quà năm mới chú cho cháu.”
Triển Tiểu Liên cảm thấy thím còn không biết xấu hổ hơn cả mình, cô bình tĩnh đặt kẹo trong tay lên bàn: “Chú, thím, hai người ăn đi, đừng nhìn chỉ mấy viên kẹo, vừa rồi lúc thím cho cháu cháu cũng cảm giác được, lễ nhẹ lòng người nặng đấy.”
Bà Triển Tiểu Liên ngồi bên cạnh hừ lạnh: “Tiểu Liên cũng bao tuổi rồi còn không hiểu chuyện như thế? Lấy mấy viên kẹo lừa bà nội ấy à? Còn dám cãi lại người lớn, thằng hai, được hai vợ chồng các con còn là làm giáo viên, con cái lại dạy thành như vậy?”