Thần phục – Chương 53

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 53 – Cái chuyện yêu đương

Triển Tiểu Liên buổi tối cuối tuần quay về Bãi Yến, An Lý Mộc cả buổi chiều đều chờ ở bến xe, đợi mấy giờ, cuối cùng nhìn thấy Triển Tiểu Liên xách một túi bánh bích quy và hoa quả chậm rì rì xuống xe.

An Lý Mộc vội vàng đón: “Tiểu Liên!”

Vừa thấy An Lý Mộc, tất cả tâm tình xấu của Triển Tiểu Liên mất ráo, chạy chậm hai bước qua, nhảy thẳng lên người An Lý Mộc, ôm đầu anh dùng sức hôn một cái trên miệng anh: “Anh Đầu Gỗ! Em còn định đi tìm anh đấy, không ngờ anh tới đón em, em nhớ anh lắm.”

Động tác này của cô bé rất bốc lửa, người xung quanh đều nhìn qua, An Lý Mộc lúc ấy đỏ mặt, nhưng nói như thế nào Triển Tiểu Liên cũng không nghe mà, bốn móng cùng sử dụng ôm chặt vào người anh không chịu xuống, An Lý Mộc không có biện pháp đành phải vội vàng ôm cô đi về phía ít người.

Triển Tiểu Liên chính là cố ý, nhìn bộ dáng anh Đầu Gỗ đỏ bừng mặt cười khà khà, An Lý Mộc chẳng có cách nào, nâng cái mông mũm mĩm của cô không dám buông tay, bị nhìn nhiều không chịu nổi mới giả vờ tức giận nói: “Tiểu Liên em còn náo loạn nữa anh sẽ tức giận.”

Triển Tiểu Liên lè lưỡi đi xuống, lại chủ động kéo tay An Lý Mộc, muốn hất cũng hất không được.

Triển Tiểu Liên đến ký túc xá của An Lý Mộc, muốn lấy ra phân nửa thứ dì út cho cô chia cho An Lý Mộc, An Lý Mộc cũng không phải con gái, sao muốn cái này, anh còn định đi mua một ít đồ ăn cho cô đấy, anh bây giờ là đi làm cầm tiền lương, Tiểu Liên chỉ là học sinh, hơn nữa, bạn trai mua đồ cho bạn gái cũng là chuyện hiển nhiên.

Triển Tiểu Liên cùng An Lý Mộc thân thiết trong ký túc xá anh, An Lý Mộc hỏi cô tối thứ sáu là mấy giờ đến nhà dì út, dọc đường có thuận lợi hay không, Triển Tiểu Liên vung tay lên, “Em có thể có chuyện gì chứ? Sớm đã đến rồi, em còn lo cho anh đấy. Đúng rồi anh Đầu Gỗ anh mấy giờ về? Bây giờ liên lạc anh không tiện, có chuyện gì cũng không thể nhanh chóng liên lạc với anh.”

An Lý Mộc sờ sờ đầu cô: “Yên tâm Tiểu Liên, chờ anh gom đủ tiền, anh đi mua hai cái di động, đến lúc đó chúng mình mỗi người một cái, liên lạc sẽ dễ dàng.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, hào hứng: “Thật sự? Em cũng có?”

An Lý Mộc cười hớn hở nói, “Đương nhiên là có, nếu không chúng mình vẫn không có cách nào liên lạc có phải hay không? Chờ chúng mình có điện thoại di động, em gặp phải chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ qua giúp em.”

Bây giờ ở di động còn là một vật quý hiếm, Triển Tiểu Liên cũng chỉ mới nhìn thấy cầm thú Yến từng dùng, người xung quanh cô phần lớn là học sinh, căn bản không có người dùng được. Triển Tiểu Liên nhất thời tâm tình đều tựa như muốn bay, cảm thấy rất hạnh phúc, đương nhiên, cô hạnh phúc không phải đơn thuần bởi vì di động, mà là vì An Lý Mộc cái gì cũng nghĩ cho cô.

Triển Tiểu Liên sau khi về trường đều cười, An Lý Mộc không biết nói gì nhìn cô cười khà khà vào cửa lớn của trường, trong lòng vẫn thở dài, Tiểu Liên cả ngày rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Anh thực sự không nắm được tâm tư cô chút nào.

Thời tiết dần dần lạnh lên, sau quốc khánh nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, vì đột nhiên hạ nhiệt độ, Triển Tiểu Liên cuối cùng bị cảm, sau khi bố cô nhận được điện thoại của giáo viên liền chạy tới ngay, sau đó đưa cô đến bệnh viện số một Bãi Yến, khuôn mặt Triển Tiểu Liên đỏ bừng, bởi vì lên cơn sốt, cô chính là như vậy, cảm mạo một cái là sốt, thể chất tựa như trẻ sơ sinh nhà người ta, ba cô không nói cái gì, chỉ muốn cô hạ sốt trước tiên.

Triển Tiểu Liên ở bệnh viện mấy ngày, trong lúc đó Mục Hi còn đến thăm cô, thấy Triển Tiểu Liên nằm trong bệnh viện, Mục Hi để xuống một trong hai quả táo mình mua, chính mình giữ lại một quả, nói: “Băng Dính, tớ cảm mạo uống thuốc là khỏi rồi, có khi không uống thuốc cũng khỏi, sao cậu lại phải nằm viện vậy?”

Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Nhóc Ngốc cậu đừng đắc ý, tớ thấy ngày nào đó cậu bị ốm cậu còn đắc ý được không.”

Mục Hi lên mặt, tự mình chạy đi rửa quả táo trong tay cô rồi ngồi đầu giường Triển Tiểu Liên gặm, mũi Triển Tiểu Liên cũng tức đến lệch đi, “Nhóc Ngốc cậu là đồ không có mắt, không thấy tớ đây bệnh nhân cũng chưa được ăn à? Cậu rửa quả táo cho tớ thì rụng tay à?”

Mục Hi tiếp tục bình tĩnh vừa gặm vừa lầu bầu: “Ai bảo cậu vừa nãy không nói? Bây giờ tớ không muốn đi rửa nữa.”

Triển Tiểu Liên lập tức Hà Đông sư rống, “Cậu ôm táo liền chạy tớ nói cái rắm à?!”

Mục Hi tiếp tục than thở: “Vậy cũng là cậu nói chậm mà…”

Ba Triển Tiểu Liên đi vào liền cau mày, chào Mục Hi, Mục Hi lập tức ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngọt lịm kêu tiếng: “Cháu chào chú.”

Ba Triển Tiểu Liên liền chỉ vào Mục Hi nói với cô: “Tiểu Liên con cũng học một ít của bạn học con, con xem con gái người ta dịu dàng ít nói biết bao? Con nhìn con xem, con gái nói chuyện cũng không chú ý một chút?”

Mục Hi thừa dịp ba Triển Tiểu Liên không chú ý le lưỡi nhăn mặt với cô, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa hộc máu: “Ba, bạn ấy dịu dàng ít nói chỗ nào?”

Ba cô nói: “Người ta nói chuyện nhỏ nhẹ, con đều là gào rống, còn không phục?”

Triển Tiểu Liên quát: “Bạn ấy giả bộ!”

Mục Hi vô tội nhìn ba Triển Tiểu Liên: “Chú, cháu rửa táo cho Băng Dính.”

Ba cô vội vàng chỉ vào thục nữ mẫu mực cho con gái nhìn, “Nhìn xem, nhìn xem!”

Mục Hi vui vẻ đi rửa táo, Triển Tiểu Liên tức ói máu.

Nghỉ đông sắp tới, Triển Tiểu Liên vì để cho An Lý Mộc vui vẻ, ngay cả văn cũng viết, trước khi về nhà đặc biệt nâng sách cho An Lý Mộc xem. An Lý Mộc ở đơn vị là người mới, trọng trách trực ban tết đương nhiên rơi xuống đầu anh, An Lý Mộc tính tình tốt, người ta nhờ một cái anh đồng ý ngay, ngược lại tiểu Đinh chủ động yêu cầu lưu lại trực ban, còn được khen ngợi, thật ra ai cũng biết tiểu Đinh có dụng ý khác, An Lý Mộc cũng biết, chẳng qua tính nguyên tắc của An Lý Mộc rất mạnh, anh hiểu rõ mình muốn gì hơn bất cứ ai.

Bình luận về bài viết này