Tiểu thư Hắc Lan – Chương 1

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Hê lô mọi người, lâu lắm mình mới quay lại dịch tiếp series này đây. Phần này là một truyện có độ dài vừa phải, chỉ có 5 chương thôi nhoe.

Chương 1 – Quầy hàng số 15

Khi có điều gì đó kỳ lạ xảy ra, dường như mọi thứ đều ăn khớp để dẫn đến điều đó.

Ngay cả vụ việc diễn ra tại quầy hàng số 15 tầng ba cửa hàng bách hóa Ebisuya, nếu người phụ trách tầng ba vẫn là Miyatake Kinji như trước, chắc chắn đã không dẫn đến kết cục kinh hoàng như vậy.

Tuy nhiên, người phụ trách Miyatake vì lý do nào đó, đã bị sa thải khoảng một tuần trước, Sawai Keikichi người phụ trách tầng ba mới nhậm chức, vừa mới được điều chuyển từ chi nhánh Osaka tới, vẫn chưa hiểu rõ những cái tinh tế và phức tạp tại trụ sở chính. Đã vậy, thật không may đúng lúc oái oăm, nhân viên bán hàng kỳ cựu tại quầy hàng số 15 là Isono Aki, đáng tiếc lúc đó lại rời khỏi quầy.

Ngay trước khi xảy ra vụ việc, tầm bốn giờ rưỡi chiều, Isono Aki quay lại nói với người mới là Fushimi Junko,

“Fushimi ơi, nhờ em… trông chỗ này một lúc nhé. Chị đi một lát…”

Má cô ấy đỏ bừng, tỏ vẻ ngại ngùng.

“Ồ, chị sao vậy?… À, lại bị phải không?”

Cô gái trẻ Junko ngây thơ mở to mắt.

“Ừ…”

Aki, có biệt danh là cô gái hoa cúc vạn thọ, khẽ ửng hồng gò má xinh đẹp.

“Phiền thật đấy, thế này đáng ra chị nên xin nghỉ phép sinh lý thì hơn… nhưng chị lại nghĩ còn hai, ba ngày nữa cơ. Tháng này lại đến hơi sớm.”

Cô cụp hàng mi dài và thì thầm.

Ở cửa hàng, cô ấy là nhân viên kỳ cựu hơn Junko rất nhiều, cũng lớn hơn tầm bảy tuổi, nhưng Junko vẫn rất vui vì cô không hề tỏ vẻ đàn chị chút nào.

Junko hoạt bát nói,

“Vâng, được mà, chị đi đi. Chỗ này giao cho em. Không sao đâu. Có gì không hiểu em sẽ hỏi anh phụ trách.”

“Vậy,… nhờ em nhé.”

Isono Aki rời khỏi quầy hàng số 15, chạy bước nhỏ băng qua phía sau quầy hàng bên cạnh. Quầy hàng bên cạnh bán trang phục nữ. Ma-nơ-canh mặc trang phục nữ may đo hoặc may sẵn đứng lố nhố trong khu vực quầy hàng lờ mờ. Nhà vệ sinh cho nhân viên, khác với nhà vệ sinh cho khách, được đặt phía sau quầy bán trang phục nữ, nơi khuất tầm nhìn khách hàng.

Lúc đó tầng ba cực kỳ vắng vẻ. Vốn dĩ cửa hàng bách hóa Ebisuya này là một tòa nhà bảy tầng, trước chiến tranh từng có lượng khách hàng cố định, tuy không quá phô trương, nhưng bù lại đây là một cửa hàng nổi tiếng với phương thức kinh doanh vững chắc. Tuy nhiên, sau chiến tranh thì các cửa hàng bách hóa nào cũng vậy, do hàng hóa để bán không còn nhiều, nên từ tầng bốn trở lên được cho thuê làm văn phòng hoặc sân khấu, còn khu bán hàng thì chỉ còn đến tầng ba. Tầng ba đó chủ yếu là các quầy hàng khá vắng khách, chẳng hạn như quầy trang sức và đá quý, quầy trang phục nữ, quầy nhạc cụ, quầy nội thất phương Tây, vì lúc đó tầm bốn rưỡi, gần giờ đóng cửa, nên khách hàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc đó tầm giữa tháng 11, nên dù mới bốn rưỡi cũng đã chập choạng tối, tầng ba vốn ít khách lại càng vắng vẻ, cái lạnh se se thấm vào da thịt.

Phụ nữ khổ vì cái chuyện này thật. – Fushimi Junko bị bỏ lại một mình tại quầy hàng số 15 vẫn tựa vào máy tính tiền, ngẩn ngơ nghĩ như thế. Cô mới mười tám tuổi, và vẫn còn là người mới toanh vừa vào cửa hàng tầm mười ngày trước. Trước đó cô vẫn đang đi học tại trường nữ sinh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên đột ngột nghỉ học, đến đây làm việc, nên đây là lần đầu tiên cô đi làm.

Ban đầu cô đã nghĩ, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa thì chắc cũng chẳng có gì…, nhưng khi thật sự bắt tay vào công việc, cô mới nhận ra không phải vậy, dạo gần đây Junko dần nhận ra đây cũng là một công việc khá là vất vả. Đầu tiên, trong hoàn cảnh hệ thống sưởi hiện đang ngừng hoạt động, từ thắt lưng trở xuống lạnh buốt đến mức không chịu nổi. Hơn nữa do tính chất của quầy hàng số 15, khách hàng không nhiều lắm, điều này khiến cô gái trẻ Junko cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, những vị khách hiếm hoi đó lại toàn là các quý bà hoặc tiểu thư kiêu căng, khó chiều, khiến đây trở thành nơi vất vả nhất trong cửa hàng bách hóa.

Quầy hàng số 15 tầng ba – Nơi đó là quầy trang sức và đá quý.

Chị Isono vốn xinh đẹp và tao nhã như thế còn đỡ, chứ đứa thô kệch như mình thì chẳng xứng chút nào. Mình thì hợp với mấy chỗ ồn ào đơn giản như quầy đồ chơi hay quầy tạp hóa thôi. Người mới mà sao lại bị điều đến một nơi khó nhằn thế này cơ chứ…

Junko vẫn tựa vào máy tính tiền, đang ngẩn ngơ nghĩ như thế, thì ngay lúc đó, bỗng cảm giác như có người, cô quay lại nhìn, thì thấy không biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc đồ Tây, đang đứng đối diện kệ trưng bày, nhìn vào trong tủ kính.

Chao ôi!… Junko lẩm bẩm trong miệng, rồi vội vã tiến lại gần phía đó.

Về tình hình lúc đó, Junko kể như này.

“Lúc tôi nhận ra thì người đó đang đứng đối diện kệ trưng bày, nhìn vào trong tủ kính, nên hoàn toàn không thấy mặt. Hơn nữa người đó còn mang một chiếc mạng che mặt dày… Phải rồi, hình như là mang một chiếc mạng rất dày có tới hai lớp. Vì vậy, cho đến cuối cũng không thấy được mặt… Trang phục à, đúng rồi, người ấy mặc một chiếc áo khoác dày và nặng màu đen, còn đeo găng tay da nữa… Cái khác thì tôi không nhớ rõ lắm. Vì đến trong mơ tôi cũng không nghĩ tới việc sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế.

Khi Junko tiến lại gần, người phụ nữ đó vừa dùng ngón tay đeo găng chỉ vào trong tủ kính vừa nói,

“Cho tôi xem cái ghim cài áo kia.”

Nhưng giọng nói đó trầm thấp gần như thì thầm, đến mức hầu như chẳng nghe rõ.

Junko lấy cái ghim cài áo ra, thì người phụ nữ vẫn cúi đầu, cầm lấy, nhìn này nhìn nọ, nhưng có vẻ không thích, lại chỉ vào cài ghim cài áo khác. Junko lấy cái ghim cài áo đó ra, người phụ nữ lại vẫn cúi mặt xuống nhìn ngắm một lúc lâu, rồi dường như vẫn không ưng ý, lần này bảo lấy một chiếc vòng tay. Giọng nói vẫn thế, trầm thấp đến mức khó mà nghe rõ.

Cứ như vậy người phụ nữ liên tục bắt bày ra trên tủ kính nào ghim cài áo, nào vòng tay, nào nhẫn, thậm chí cả vòng cổ ngọc trai giả nữa, nhưng trong lúc đó Junko chợt giật mình nhận ra.

Đó chính là lúc cô đang cúi đầu định lấy ra hộp phấn nạm đá quý từ trong tủ kính theo yêu cầu của khách. Trong chiếc gương của hộp phấn đang mở bên cạnh, phản chiếu hình ảnh bàn tay đeo găng của người phụ nữ cử động rất nhanh. Trong lòng bàn tay đó, có giấu thứ gì sáng lấp lánh.

Junko giật mình. Tim cô đập thình thịch vì sợ hãi, đầu gối run lẩy bẩy. Khi cầm hộp phấn đứng dậy, Junko cảm thấy toàn thân nóng bừng, như thể chính mình mới là kẻ làm chuyện xấu, gương mặt thì sắp òa khóc đến nơi.

Người khách vẫn cúi gằm như trước, cầm hộp phấn Junko đưa ngắm nghía. Junko vội đảo mắt nhìn trên tủ kính, thấy hai chiếc nhẫn, một cái ghim cài áo, tổng trị giá tầm ba nghìn yên đã biến mất.

Junko dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn xung quanh. Trong trường hợp như thế này, nhân viên bán hàng được dạy rằng không được gây ầm ĩ hay trách móc khách hàng một cách bừa bãi. Vì điều đó sẽ làm tổn hại đến uy tín của cửa hàng. Thay vào đó, nhân viên bán hàng phải ngay lập tức báo cáo sự việc này cho người phụ trách các tầng. Nhưng lúc này Junko không thể rời quầy hàng. Isono Aki vẫn chưa quay lại, nếu mình mà rời đi thì quầy hàng sẽ bị bỏ trống…

Junko với gương mặt như sắp khóc, bồn chồn đảo mắt nhìn quanh, nhưng chính biểu cảm đó đã lọt vào tầm mắt của Sawai Keikichi, người phụ trách tầng ba. Vốn là người dày dạn, anh chắc hẳn đã lập tức nhận ra tình huống đó từ vẻ mặt của Junko. Anh rời vị trí của mình, nhanh chóng bước về phía quầy hàng số 15.

“Xin cảm ơn quý khách đã luôn ưu ái chúng tôi.”

Phụ trách tầng Sawai vừa xoa tay, vừa nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Junko. Mặt Junko tái mét, nhưng cô vẫn chỉ vào nhẫn rồi giơ hai ngón tay, sau đó chỉ vào ghim cài áo rồi giơ một ngón tay. Phụ trách tầng Sawai khẽ gật đầu,

“Ừm… Thành thật xin lỗi, nhưng quý khách có thể ghé bước đến văn phòng chúng tôi một chút được không ạ?”

Lời lẽ vô cùng lịch sự. Thế nhưng ngay khi nghe thấy những lời đó, bàn tay đang mân mê hộp phấn của người phụ nữ run bần bật.

“Sẽ không làm phiền lâu đâu, chỉ một lát thôi, xin mời đến văn phòng…”

Người phụ nữ đặt hộp phấn xuống tủ kính với một tiếng cạch lạnh tanh. Sau đó, cô ta cầm lại chiếc túi xách, xoay người, nhún vai định bỏ đi. Phụ trách tầng Sawai liền nắm lấy cánh tay cô ta, nhẹ nhàng kéo lại.

“Xin đừng quá cố chấp… Những chuyện như thế này rất thường xảy ra, nên hãy để chúng tôi lắng nghe và tìm cách giải quyết… Dù gì cũng xin mời đến văn phòng.”

Lời của phụ trách tầng Sawai vẫn vô cùng lịch sự, nhưng đầu ngón tay nắm lấy cánh tay người phụ nữ lại siết chặt. Người phụ nữ cố giẫy ra, vặn người hai ba lần, nhưng tiếng động ấy đã khiến nhân viên bán hàng quầy trang phục nữ bên cạnh bất giác quay đầu lại nhìn. Và ngay khi liếc nhìn quang cảnh trước mắt, cô bất ngờ biến sắc,

“A, không được, anh phụ trách ơi, vị đó là…”

Cô vội vã vòng qua quầy hàng, toan chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc đó, tư thế của phụ trách tầng Sawai vốn đang nắm cánh tay người phụ nữ, bỗng nhiên đổ gục xuống.

Về tình hình lúc đó, Fushimi Junko kể như này.

“Lúc đầu, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh phụ trách bỗng nhiên vặn gập người, như thể đang quấn lấy người phụ nữ kia, nhưng ngay sau đó, anh ấy gục xuống sàn, mềm rũ như thể bị rút hết xương. Phải, anh ấy đã không kịp thốt lên một tiếng nào. Tôi đứng chôn chân nhìn một lúc, cho đến khi chị Shibasaki bên cạnh bất ngờ hét lên, tôi mới nhìn lại… Phải, tôi đã thấy người phụ nữ đó đang chạy về phía cầu thang. Thế nhưng, mọi thứ xảy ra quá nhanh, nên tôi không kịp suy nghĩ gì cả.

Shibasaki Tamae của quầy trang phục nữ cũng kể tương tự. “Tôi nhận ra người phụ nữ đó là khi anh phụ trách đang nắm tay cô ta và định dẫn đến văn phòng. Tôi đã nghĩ người phụ nữ đó là vị khách thường ngày. Và tôi cũng đã nghĩ anh phụ trách còn mới, chưa biết cô ấy, nên tôi đã định chạy ra để nhắc nhở, nhưng đúng lúc ấy, anh phụ trách đột nhiên loạng choạng và ngã xuống… Không, tôi cũng không chắc liệu người phụ nữ đó có đúng là vị khách thường ngày hay không. Dù sao thì, cô ta cũng che mặt bằng một chiếc mạng dày, hơn nữa mọi chuyện xảy ra quá nhanh…”

Tạm gác chuyện đó sang một bên, đương nhiên là sau khi nghe thấy tiếng hét của Shibasaki Tamae, khách hàng và nhân viên tình cờ có mặt ở tầng ba đều hỗn loạn ùa tới nơi đó.

“Có, có chuyện gì vậy? Sao lại hét lên thế? Ơ, anh phụ trách, có chuyện gì vậy?”

Một nhân viên nam cúi xuống chỗ phụ trách tầng Sawai đang nằm dưới chân với vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức giật lùi ra sau như bị bật ngược.

“Oái, chuyện gì thế này? Anh phụ trách bị đâm ngang hông rồi!”

Đối với Junko, đó dường như là giới hạn của sự căng thẳng và kích động mà cô có thể chịu đựng. Cô thét lên như phát điên,

“Là người phụ nữ đó. Người phụ nữ đó đã làm. Là mụ ăn cắp đeo mạng đen làm. Giết người, giết ngườii, giết ngườiiii…”

Sau đó Junko ngất xỉu, ngã vật lên kệ trưng bày.

Dưới cây tử vi

Có thể các bạn chưa biết nhưng mình đã ngưng dịch quyển “Vụ giết người tại dinh lũy” rồi nha. Nguyên do là vì truyện đã được mua bản quyền và xuất bản rồi á. Vậy nên mình dịch đến truyện tiếp theo luôn. Đợt này là một truyện ngắn chỉ 1 chương thôi cơ mà nội dung 1 chương cũng dài ra phết đó. Mời các bạn cùng xem nha.

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Dưới cây tử vi

Đó là một buổi tối đầu tháng chín năm Chiêu Hòa thứ 21 (1945), đúng một năm kể từ khi chiến tranh kết thúc.

Một người đàn ông đang vừa lau mồ hôi, vừa leo lên con dốc gần Ichigaya Hachiman, xung quanh là đồng cỏ đã bị thiêu cháy.

Đây là một người đàn ông có diện mạo chỉn chu hiếm thấy đối với một người sống tại Toukyou hồi đó, anh ta mặc một bộ com lê đen, tuy có vài chỗ đã bị bạc màu nhưng được cắt may rất cẩn thận, phía trên cổ áo sơ mi trắng sạch sẽ không một vết bẩn có thắt một chiếc cà vạt dây mảnh. Mũ cũng là mũ nồi màu đen.

Thứ như mũ nồi hẳn là tùy người đội mà có vẻ phô trương, cợt nhả, nhưng chỉ riêng người đàn ông này thì lại rất hợp. Anh ta có diện mạo lịch sự, khá gầy, nhưng không biết vì sao lại có vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Không rõ anh ta bao nhiêu tuổi. Bởi cũng không dễ đoán. Có vẻ trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng trông vô cùng giống một ông lão, chắc là do nét mặt ảm đạm, buồn bã. Mái tóc ló ra phía dưới chiếc mũ nồi cũng nổi bật vài sợi bạc.

Người đàn ông mỗi khi leo được hai, ba bước, lại dừng để nghỉ ngơi, sau đó lấy khăn tay ra và lau mồ hôi trên trán.

Lý do là vì người đàn ông đó bị thọt. Chân trái hình như là chân giả, anh ta vừa kéo lê nó, vừa chống một chiếc gậy to, leo dốc. Dốc tại vùng này ngay cả với người bình thường cũng cao tới mức hụt hơi, nên leo khi bị thọt càng mất công tốn sức.

Người đàn ông lại lần nữa dừng chân nhìn xung quanh.

Chiến tranh kết thúc cũng đã hơn một năm, nhưng vùng này hầu như không có dấu hiệu phục hồi, chất đống gạch vụn. Trước khi bị thiêu hủy, có vẻ đây là các dinh thự san sát nhau, mặc dù các tòa nhà đã bị thiêu rụi không còn dấu vết, nhưng những phiến đá lát vườn và những chiếc đèn lồng đá vẫn sừng sững khắp nơi, gợi nhớ về ngày xưa, khơi dậy nồi sầu bi hoang tàn giờ đây.

Bỗng đâu đó có tiếng ve kêu râm ran.

“A, ve kêu.”

Trong sự hoang tàn chết chóc không bóng người này, nghe thấy tiếng ve sầu giống như một chuyện rất đáng ngạc nhiên, người đàn ông lẩm bẩm như thế, ngước con ngươi uể oải lên. Đằng xa có một bụi cây còn sót lại sau khi bị đốt, hình như ve tới đó kêu.

Nhưng âm thanh ấy ngay lập tức ngưng lại, sau đó là sự tĩnh lặng bi thương hoang tàn. Trong đám cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi, đá lát vườn và đèn lồng đá bị cháy hấp thu ánh chiều tà, giữ vững sự trầm mặc bạc màu.

Người đàn ông lại lê chiếc chân giả, chậm chạp leo dốc.

Đột nhiên, có tiếng chuông chói tai tinh tinh từ phía trên dốc xuống, một chiếc xe đạp chở người bưu tá đi xuống con dốc.

Người bưu tá đến gần người đàn ông đeo chân giả, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi chiếc xe đạp, liếc nhìn người đàn ông đeo chân giả với vẻ hồ nghi, rồi cẩn thận dắt xe đạp xuống dốc. Vẻ mặt người đàn ông đeo chân giả toát ra sự tối tăm khác thường, tới mức cho đến khi đi xuống dốc, người bưu tá còn nhịn không được quay lại nhìn anh ta ba lần.

Người đàn ông đeo chân giả dường như cuối cùng đã đến nơi mà anh ta nhắm tới. Anh ta nhìn chỗ phía trên con dốc một chút,

”Ồ, hoa tử vi đang nở.”

Anh ta lẩm bẩm thế, rồi có vẻ bực bội, lê cái chân giả hấp tấp leo lên dốc, đi vào một nền đất khoảng hai trăm bình, nơi tử vi đang nở hoa.

Đó cũng là một đại dương cỏ dại và gạch vụn, nhưng trước khi bị thiêu hủy, có vẻ như từng xây dựng hàng loạt dinh thự, có thể nhận thấy điều này từ đồng hồ mặt trời vẫn còn sót lại trong cỏ dại.

Trong khi tất cả các cây khác đều bị thiêu rụi, khô đen, chỉ có một cây tử vi, dù đã bị lửa thiêu đốt một nửa thân cây, vẫn đang nở đầy những bông hoa đỏ rực, trong mắt người đàn ông đeo chân giả như đang ánh lên một kỳ tích.

Người đàn ông đeo chân giả vội vã xô đám cỏ dại, đi bên gốc cây đó, xoa bề mặt mịn màng ấy như đang âu yếm đứa con yêu. Sau đó, giống như tưởng niệm chuyện xưa, đôi mắt ấy ẩm ướt mơ màng, cuối cùng ứa ra những giọt nước mắt mong manh.

Người đàn ông đeo chân giả nhận ra điều đó, nở một nụ cười khổ, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, rồi rời khỏi cây tử vi, vô cùng cảm khái nhìn đống hoang tàn xung quanh, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đồng hồ mặt trời.

Từ đó đến con hào của Ichigaya nhìn xuống xa xa phía dưới, mặt nghiêng khá rộng toàn bộ là cánh đồng cỏ đã bị thiêu cháy. Ngay cả nước của con hào, dường như đang bốc cháy dưới ánh chiều tà, cũng đậm màu sắc hoang tàn.

Đương khi tỉ mỉ nhìn xung quanh, người đàn ông đeo chân giả bi thương run rẩy như thể cảm nhận sâu sắc bầu không khí đáng sợ không thể cứu vãn.

Đúng lúc đó, ở dưới con dốc, một người đàn ông chộp lấy người bưu tá ban nãy vừa xuống từ đó, hỏi han chuyện gì. Đây là một người đàn ông trông như lính giải ngũ. Người bưu tá vừa nói điều gì đó vừa chỉ tay phía trên con dốc. Ngay sau đó người đàn ông trông như lính giải ngũ khẽ cúi chào tạm biệt rồi bắt đầu leo ​​dốc về phía này.

Người đàn ông đeo chân giả lơ đãng nhìn bọn họ, không lâu sau lại dời ánh mắt, vượt qua con hào ở Ichigaya, ngắm nhìn về phía Kudan.

Song mắt anh ta cũng không hề nhìn cảnh sắc vùng đó. Đôi mắt anh ta hoạt nhìn như đang hướng về phía xa xăm, nhưng thực tế là đang gặm nhấm chỗ sâu trong lòng, cố chấp liếm láp vết thương cũ đang cuồn cuộn tại đó.

Bất giác trong mắt anh ta lại nhòa lệ, nhưng lần này cũng không lau nữa, để mặc cho giọt sương nóng hổi trào ra dọc theo má.

“Ừm… Cho tôi hỏi chút…”

Bất ngờ bị người khác bắt chuyện, người đàn ông đeo chân giả đột ngột quay mặt đi. Anh ta vội lấy chiếc khăn trong túi ra, hấp tấp lau giọt nước mắt trên má, làm như đang lau mồ hôi.

“Ồ, anh có việc gì…”

Để không bị nghe ra âm thanh nghẹn ngào đẫm nước mắt, người đàn ông đeo chân giả vẫn đang quay mặt, thì thầm bằng giọng trầm thấp.

“Vùng này ngày xưa hẳn là nơi ở của người có tên là Saeki Ichirou, anh có biết là ở chỗ nào không?”

Người đàn ông đeo chân giả kinh ngạc quay lại, nghiêm túc nhìn đối phương.

Đó là người đàn ông trông như lính giải ngũ ban nãy vừa chộp lấy người bưu tá hỏi han gì đó. Tuổi tầm ba lăm, ba sáu, là một người đàn ông nhỏ con, khô gầy, nhưng đập vào mắt là làn da rám nắng phương nam nổi bật. Có lẽ là vừa mới giải ngũ. Vai đang đeo túi dết.

“Nếu là nhà của Saeki Ichirou thì chính là ở đây…”

Đúng lúc đó, trong mắt người đàn ông trông như lính giải ngũ lóe lên ánh sáng lấp lánh khác thường.

“A, vậy à? Vậy thì anh Saeki giờ đang ở đâu…”

Trong đôi mắt của người đàn ông đeo chân giả thấp thoáng sự lo lắng. Anh ta nhìn chằm chằm đối phương như nghi ngờ,

“Anh tìm Saeki Ichirou có việc gì?”

“À, có chút việc…”

“Nếu là Saeki Ichirou thì chính là tôi đây…”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng. Người đàn ông này khi cười lên lại có điểm thân thiện không ngờ.

“A, quả nhiên là vậy mà. Từ nãy tôi đã nghĩ không biết có phải không, vì tướng mạo anh không thay đổi nhiều so với tôi nghe kể… Không, tôi thất lễ quá. Tôi là đồng đội của Kawaji, tôi mang tới lời nhắn của cậu ấy. Anh có biết Kawaji, Kawaji Kenzou chứ…”

Tức thì, lông mày người đàn ông đeo chân giả giật giật. Gương mặt vốn không tối tăm như thế, trong khoảnh khắc chợt vụt qua bóng mờ như sợ hãi.

“Kawaji có lời muốn nhắn tôi…?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy, Kawaji đâu?”

“Chết rồi. Ở New Guinea.”

Khuôn mặt người đàn ông đeo chân giả, Saeki Ichirou, vào khoảnh khắc đó, dao động một loại biểu cảm phức tạp. Đó là biểu cảm đan xen khổ não, hối tiếc và nhẹ nhõm. Nhất thời anh ta cảm khái lặng lẽ nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, nhưng không lâu sau hướng mặt về phía người đàn ông trông như lính giải ngũ.

“Vậy, lời nhắn của Kawaji là gì?”

“Kawaji muốn nói với anh về một vụ án. Kawaji cho đến trước khi chết vẫn bận tâm về vụ án đó. ‘Nếu như, anh còn sống quay về…’ Kawaji hay nói với tôi như vậy. Cậu ấy đã nói rằng, ‘Hãy ghé thăm Saeki Ichirou, nói về vụ án này, giúp tôi tháo gỡ bí ẩn. Nếu không, tôi có chết cũng không nhắm mắt.’ Nếu nói vậy, tôi nghĩ là anh hiểu tôi đang nói chuyện gì chứ…”

Saeki Ichirou đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông trông như lính giải ngũ, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười mỉm cay đắng, châm chọc,

“Tôi cảm giác mình biết chuyện anh nói. Nhưng Kawaji nói vụ án đó vẫn còn bí ẩn ư? Tôi nghĩ toàn bộ hẳn là đã được giải quyết rồi…”

“Kawaji nói cách giải quyết đó là sai. Và cậu ấy quả quyết chuyện đó bản thân biết rõ hơn ai hết.”

Khuôn mặt Saeki Ichirou nở nụ cười mỉa mai.

“Xem ra con người ngay cả lúc chết, cũng không thể thành thật.”

Anh ta cố ý lẩm bẩm để người khác nghe thấy, sau đó dõi theo khuôn mặt đối phương,

“Vậy nên anh nói là muốn thảo luận với tôi về vụ án đó nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ nói bằng giọng điệu hơi lắp bắp.

“Rồi thì, nếu thảo luận với tôi, là có thể tháo gỡ bí ấn nhỉ. Nếu như, vẫn có còn bí ẩn…”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ có lẽ sẽ tháo gỡ được.”

Saeki Ichirou vẫn khắc nụ cười mỉa mai nơi miệng, dõi theo khuôn mặt đối phương một lúc, cuối cùng, với giọng điệu chậm rãi,

“Tôi bây giờ đang thuê nhà một người họ hàng ở Setagaya, chúng ta cùng đến đó đi. Hay là…”

Nói xong, anh ta nhìn xung quanh,

“Không thể nói ở đây à?”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lần nữa nhìn đống hoang tàn xung quanh. Mặt trời càng ngày càng ngả về tây, bóng vạn vật dần dần dài ra, trong đống hoang tàn bóng người rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa.

“Không, tôi đang hợi vội, nên ở đây cũng được. Không, có lẽ chính nơi này là địa điểm thích hợp nhất để thảo luận về vụ án đó. Vì e rằng vụ án đó đã xảy ra tại đây.”

“Vậy ư? Thế thì xin mời…”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ đáp lại lời mời, vào trong tòa nhà, rồi theo hướng được chỉ, ngồi xuống phiến đá lát vườn phẳng đối diện với chiếc ghế đá Saeki ngồi.

Cả hai im lặng một lúc, dõi nhìn khuôn mặt đối phương như thể thăm dò lẫn nhau. Sau đó, không biết ai bắt đầu trước, rút thuốc lá ra châm lửa. Nhưng người đàn ông trông như lính giải ngũ hít một hơi là lập tức dập lửa, cẩn thận bỏ vào túi, đột ngột nhìn vào mắt đối phương.

“Kawaji nói rằng, trước khi đi vào chủ đề đó, nếu gặp anh, trước tiên hãy mời anh nói về một người phụ nữ tên là Yumi. Theo như lời của Kawaji, người đó chính là động cơ của vụ án này. Hình như vụ án đó xảy ra vào đêm giỗ đầu của một người phụ nữ tên là Yumi nhỉ.“

Khuôn mặt Saeki vốn đã lấy lại được bình tĩnh, lần nữa hiện lên vẻ dao động. Nhưng ngay lập tức kiềm chế nó, vẫn nở nụ cười mỉa mai.

“Kawaji nói như thế à?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không biết vì sao Kawaji lại nghĩ như thế…”

Saeki chậm rãi hút thuốc,

“Nhưng nếu là chuyện về Yumi, thì nói bao nhiêu cũng được. Tôi nãy giờ cũng đang nghĩ về nàng đây. Tôi đến đây hôm nay cũng là vì thầm nhớ lại cuộc sống ngọt ngào hai người với nàng trước kia. Ha ha ha, đã ngần này tuổi rồi, còn nói những lời như thế, chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một thằng ngốc, nhưng nghĩ vậy cũng không sao. Với tôi nàng từng là báu vật. Không, vĩnh viễn là báu vật. Vì Yumi đến giờ vẫn sống trong hồi ức của tôi. Nói thật là khi nhìn thấy cây tử vi mà nàng yêu thích lúc sinh tiền, lại kỳ tích còn lại sau khi bị hỏa thiêu, đang nở hoa, tôi đã khóc. Ban nãy, khi anh bắt chuyện với tôi, tôi cũng đang thầm khóc vì nàng. Ha ha ha, hãy cứ cười một thằng ngốc, một thằng ủy mị này đi.”

Saeki khẽ cười trong cổ họng. Hai má dần ửng đỏ, mắt rơm rớm. Saeki hắng giọng, lại tiếp tục nói.

“Yumi là người phụ nữ mà tôi đã bồi dưỡng. Đúng vậy, nói vậy cũng không sai. Tôi đã chăm sóc nàng từ lúc chín tuổi. Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi nhớ chắc là hai mươi bốn tuổi, nhưng ngay từ đầu tôi đã định chờ sau khi nàng trưởng thành sẽ là vợ hoặc người tình của mình. Nếu nói vì sao tôi phải tốn công sức như vậy để có được vợ hay người tình, thì là do tôi cực kỳ nhát gái. Cứ đứng trước phụ nữ trẻ là cả người run rẩy, không nói lên lời. Dù vậy tôi vẫn ôm lý tưởng cố chấp đối với phụ nữ. Do hai đặc điểm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được vợ hay người tình bằng cách bình thường. Vì vậy, vào năm tốt nghiệp đại học, tôi đã quyết tâm sẽ bồi dưỡng vợ hoặc người tình tương lai. Có lẽ đó là do ảnh hưởng của Truyện kể Genji mà tôi đã đọc khi còn là sinh viên. Giống như Genji đã dụng tâm nuôi dạy công chúa Murasaki thành người vợ lý tưởng của mình, tôi cũng đã nghĩ rằng sẽ nuôi dạy từ một thiếu nữ nhỏ tuổi thành vợ hoặc người tình lý tưởng của mình. Bởi vì tôi dù cực kỳ nhát gái đến thế nào, không ngờ lại chưa từng run rẩy trước thiếu nữ chín, mười tuổi. Và tôi đã chọn Yumi.”

Trong con ngươi Saeki lộ ra vẻ ấm áp như đang hồi tưởng quá khứ.

Đó là một chuyện khá là khác thường. Hơn nữa, giọng điệu của Saeki khi nói về nó không hề thấy có vẻ đang nghĩ đó là chuyện bất thường chút nào, vì thế cảm giác sự bất thường càng được phóng đại thêm một bậc.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ thầm nuốt nước bọt.

“Yumi là một thiếu nữ gần như sát với lý tưởng. Không, là một thiếu nữ mà tôi nghĩ sẽ là một người phụ nữ sát với lý tưởng trong tương lai. Tôi cũng đã kiên nhẫn tìm kiếm một thiếu nữ như vậy, cuối cùng đã có được nàng. Như tôi cũng đã nói trước đó, khi ấy nàng chín tuổi, nhưng là một đứa trẻ mồ côi đáng thương. Không, hình như mẹ nàng còn sống ở đâu đó, nhưng ả là một người phụ nữ đa tình, năm Yumi hai tuổi, đã bỏ trốn cùng người tình. Từ đó nàng được nuôi dưỡng bởi một mình người bố, nhưng năm tám tuổi, cha nàng cũng qua đời, nên nàng bị bán vào quán geisha làm học nghề. Có lẽ là bà chị quán geisha đã chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có một lần, bất ngờ tôi bắt gặp nàng, bóng dáng đáng yêu mong manh đó đã khiến tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Saeki nói đến đó nghỉ một hơi, lau mồ hôi rỉ trên trán, sau đó lại chậm rãi bắt đầu nói.

“Chuộc nàng khỏi quán geisha cần thương lượng khá là rắc rối, nhưng vạn sự đều giải quyết được bằng tiền. Tôi may mắn có tài sản khá lớn do bố mẹ để lại, hơn nữa, không có bất kỳ người thân nào can thiệp vào thử nghiệm lập dị của tôi, nên mọi việc diễn ra suôn sẻ. Người cô ruột thân thiết duy nhất đã nuôi dưỡng tôi cũng đã mất năm trước khi tôi tốt nghiệp đại học . Vì thế tôi có thể giáo dục nàng như tôi muốn, mà không e ngại ai hết. Tôi quyết tâm hết sức có thể nuôi dạy nàng trở nên cao quý, tao nhã, và cả quyến rũ. Và mục đích đó về cơ bản đã đạt được. Tôi đã gửi Yumi vào trường sơ cấp, nhưng không gửi vào trường học cao hơn. Vì không thể chịu được sư thô lỗ của các nữ sinh thời đó. Một năm sau khi tốt nghiệp tiểu học, Yumi ​​lần đầu tiên có kinh vào mùa thu năm mười lăm tuổi. Ngay sau đó, tôi đã biến nàng thành của mình.”

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lại lần nữa giật mình đánh giá khuôn mặt đối phương.

Song biểu cảm của Saeki bình tĩnh đến mức không thể cảm giác được là đang thú nhận dị thường như thế. Không, anh ta ngược lại dường như đang say sưa với lời thú nhận mà chính mình đã giãi bày. Một loại ánh sáng mê ly bao phủ khuôn mặt Saeki.

“Tôi nói như vậy, anh chắc chắn đang nghĩ tôi là một kẻ vô nhân tính. Nhưng, hãy thử nghĩ xem. Tôi đã đợi ngày đó tầm sáu năm rồi. Tôi đã ba mươi, nhưng vẫn còn là trai tân, nên tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Yumi đương nhiên ban đầu rất kinh ngạc. Nàng có chút thẹn thùng, rất không vui, còn than khóc. Nhưng tôi rất tự tin, vả lại một khi đã biến nàng thành của mình rồi thì sau đó cũng không cần vội vàng nữa. Tôi đang chậm rãi chờ đợi thể xác và trái tim nàng thành thục. Thời kỳ đó rất nhanh đã tới. Tình dục và tình cảm của phụ nữ, một khi đã tiếp xúc với đàn ông sẽ trưởng thành với tốc độ phi thường. Rồi tôi nhận ra mình đang ở trong một vườn hoa rực rỡ.”

Ánh sáng mê ly trên khuôn mặt Saeki càng sâu hơn. Anh ta tiếp tục kể như đang say.

“Nếu như chúng tôi là nam nữ thanh niên cùng lứa tuổi, có lẽ xung quanh chúng tôi sẽ không trải rộng vườn hoa ngát hương đến thế. Nếu là nam nữ thanh niên cùng lứa tuổi, dù có cởi mở đến đâu, cũng sẽ có ít nhiều ra vẻ hay xấu hổ, bởi vậy tư thế ban đêm có lẽ sẽ tự hạn chế đi. Nhưng tôi với Yumi khác nhau tới mười lăm tuổi. Dù thế, Yumi vẫn gọi tôi là chú. Nên nàng tựa như đứa trẻ nghe lời người lớn, có thể làm bất cứ động tác táo bạo nào. Thực sự nàng khi đó giống như yêu tinh có một dòng suối hiếu kỳ bất tận. Tâm trạng tôi lại giống như khi tôi mới nhặt nàng, có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Vì thế tư thế ban đêm của chúng rồi có cả những cái khẩu vị nặng mà người yêu bình thường không thể trải qua. Khi đó tôi cũng còn trẻ, phải, cái đó gọi là độ tuổi sung mãn của đàn ông. Hơn nữa không gầy như bây giờ, mà có da có thịt và tràn trề tinh lực. Nàng thì như tôi đã nói về nàng trước đó, có một dòng suối hiếu kỳ bất tận, nên không biết chán với tư thế ban đêm của chúng tôi.”

Giọng nói của Saeki dần mang theo sức nóng. Tròng mắt ảm đảm, uể oái đó, giờ đây bừng sáng lấp lánh.

Saeki thoáng dừng lời, lau khóe miệng, sau đó lại kể bằng giọng điệu nóng hổi.

“Dù nói vậy, tôi không một mực chìm đắm vào lạc thú ban đêm. Mặt khác, tôi cũng không quên giáo dục nàng. Như tôi đã nói trước đó, tôi đã cố gắng dạy dỗ nàng trở nên quyến rũ, đồng thời cũng cao quý, tao nhã. Tóm lại, tôi đã cố gắng dựng lên trong nàng lý tưởng của phụ nữ như trong ngạn ngữ của phương tây, tức là quý bà trong phòng khách, dã thú trong phòng ngủ. Và như tôi đã nói trước đó, mục tiêu ấy gần như đã đạt đến mức lý tưởng. Thực tế, vẻ đẹp của nàng khi tầm hai mươi khỏi phải nói đã giống như thần thánh. Tuy vậy, hương thơm tỏa ra từ khắp cơ thể cũng đủ để mê hoặc bất cứ gã đàn ông nào. Đương nhiên, xung quanh nàng tập trung rất nhiều trai trẻ, Kawaji cũng là một trong số đó.”

Đến đây Saeki giống như đột nhiên bị gọi về hiện thực, liếc nhìn người đàn ông trông như lính giải ngũ,

“Nghe nói anh là đồng đội của Kawaji, nên chắc biết rất rõ gã ta, Kawaji trên chiến trường thế nào thì tôi không biết, nhưng gã ta trước khi bị bắt đi lính, thực ra là một cậu chàng đẹp trai hiếm thấy. Tuổi thì hình như nhỏ hơn Yumi hai tuổi, tuy vậy, lại rất có thủ đoạn với phụ nữ. Hình như giống như Yumi, cũng là trẻ mồ côi, nhưng lại là một gã trai hư nổi tiếng lớn lên ở Yokohama, nghe nói năm mười bốn tuổi đã biết mùi phụ nữ. Từ đó về sau, bất kể là gái nhà lành hay gái lành nghề, phụ nữ trong lòng gã nghe nói nhiều đến nỗi đếm không xuể. Nếu nói vì sao tôi lại biết điều đó, thì là vì khi gã mới bắt đầu tiếp cận Yumi, tôi đã thuê thám tử tư, bí mật điều tra hành vi của gã, mỗi khi có gã đàn ông mới nào tiếp cận Yumi, tôi đều vô cùng xem trọng. Vậy nên nếu nói vì sao tôi lại không khiến những gã trai nguy hiểm như vậy tránh xa Yumi, thì là vì tôi có tự tin. Yumi có điểm rất quyết rũ, điều đó khiến đám đàn ông sinh ra hi vọng, nhưng mặt khác, lại có điểm cao quý, tao nhã, nên tôi hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ bị lừa gạt bởi lời ngon ngọt của đám đàn ông nhàm chán. Hơn nữa nàng biết rõ, sẽ không thể có người đàn ông nào nắm giữ thể xác và kỹ xảo có thể thỏa mãn nàng hơn tôi. Vì thế, nhìn dáng vẻ đám đàn ông rơi vào tay Yumi, dấy lên niềm hi vọng không thực tế, rồi dần dần sốt ruột, tôi thấy vô cùng thú vị. Nói cách khác, tôi trưng người phụ nữ mình đã tạo ra cho đám đàn ông, khiến họ nôn nóng, phiền muộn, hơn nữa khi độc chiếm người phụ nữ là mục tiêu thèm muốn của họ, tôi cảm thấy thỏa mãn không gì sánh nổi. Và nếu không có cuộc chiến đáng nguyền rủa đó, có lẽ cuộc sống đầy lạc thú của chúng tôi sẽ còn kéo dài hơn rất rất lâu.“

Từ lúc đó, sắc mặt Saeki dần phủ bóng mờ. Giọng điệu cũng không còn nóng hổi, nói chuyện cũng có vẻ uể oải.

Anh ta thẫn thờ ngước đôi mắt thất thần, vừa nhìn chằm chằm phương xa, không mục đích, vừa theo đà kể tiếp.

“Chuyện tiếp sau đó thì tôi không muốn nhớ lại, nên nói đơn giản hết sức có thể nhé. Đầu hạ năm Chiêu Hòa thứ mười sáu (1941), tôi nhận giấy gọi nhập ngũ. Khi đó tôi ba mươi sáu tuổi, Yumi hai mươi mốt tuổi. Trong tình hình lúc đó, việc gọi nhập ngũ một người lính không được đào tạo ba mươi sáu tuổi cũng không có gì kỳ lạ, nên tôi đã xác định trước tinh thần rồi, nhưng tôi vẫn lo về chuyện của Yumi. Vì vậy tôi đã chọn bốn người bạn để gửi gắm nàng. Bốn người bạn này là Gomi Kinnosuke, Shiga Kyuuhei, Kitou Junichi, và Kawaji Kenzou. Gomi là đàn em của tôi thời cấp hai, là một người đàn ông tốt nghiệp đại học dân lập và làm việc cho một công ty thương mại ở Tsukiji, nhưng từ thời đại học vẫn được tôi quan tâm chăm sóc. Tuổi tác thì kém tôi ba tuổi. Shiga Kyuuhei là bạn đại học của tôi, trước đó cũng không có qua lại nhiều đến vậy, nhưng sau khi Yumi tới tầm tuổi xuân, sắc đẹp đột nhiên tăng mạnh thì anh ta không hiểu sao lại thường qua lại. Khi đó anh ta làm giảng viên đại học dân lập, đồng thời hình như còn viết thơ gì đó. Kitou trước đó là học sinh ở nhờ nhà tôi, nhưng đầu óc thông minh, sau khi tốt nghiệp lớp học ban đêm của đại học dân lập, vào làm cho một công ty quân nhu tình hình kinh tế rất tốt hồi đó, khá là có ảnh hưởng. Khi ấy, cậu ta tầm ba mươi tuổi. Cuối cùng là Kawaji, như anh cũng đã biết, tóm lại bốn người này là người hâm mộ Yumi nhiệt tình nhất. Tất cả đều còn độc thân. Vậy nếu nói vì sao lại chọn toàn những người nguy hiểm như vậy để giao phó hậu sự, thì là vì tôi định lấy độc trị độc. Đó là khổ nhục kế để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, nhằm bảo đảm an toàn cho Yumi. Và sau khi bốn người này thêm Yumi là năm người cả nam và nữ tổ chức cho tôi một bữa tiệc tiễn đưa rầm rộ, tôi ngay lập tức nhập ngũ, gần như không có thời gian huấn luyện gì cả, bị đưa ra tiền tuyến. Tôi bị đưa đến tiền tuyến ở đâu thì không quan trọng nên không cần nhắc tới, nhưng sáu tháng sau tôi bị thương nặng ở chân, bị đưa về hậu phương. Và trong bệnh viện tại đó, khớp gối trái trở xuống của tôi đã bị cắt bỏ, chờ lắp chân giả xong, được giải ngũ, về nhà là mùa xuân năm Chiêu Hòa thứ mười bảy (1942). Song, tuần đầu tiên sau khi tôi về nhà, đột ngột, Yumi uống thuốc độc tự sát.”

Saeki nói một hơi đến đây, thở phào nhẹ nhõm thật sâu, lau mồ hôi rỉ ra trên trán. Rồi sau đó chìm vào yên lặng.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ cũng không nói gì.

Nhất thời bầu không khí trầm mặc nồng đậm lưu chuyển giữa hai người đàn ông.

Nước trong con hào ở Ichigaya dần sáng lên, từ phía rừng cây của đền Yasukuni, có thể nhìn thấy loài chim nào đó bay lên trời giống như rắc vừng.

Một lúc sau, người đàn ông trông như lính giải ngũ vừa nhìn khuôn mặt đối phương như thăm dò, vừa khẽ hỏi.

“Anh có biết nguyên nhân cái chết của bà nhà không?”

“Không biết. Vì không có cả di thư lẫn di ngôn.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ nhìn khuôn mặt đối phương với vẻ hoài nghi, nhưng cũng không khăng khăng đào sâu.

“Sau đó, qua một năm. Trong bữa tiệc giỗ đầu bà nhà, đã xảy ra vụ đó nhỉ.”

Saeki lộ ra ánh mắt ảm đạm, chán nản, gật đầu.

Người đàn ông trông như lính giải ngũ lấy điếu thuốc vừa nãy mới dụi tắt từ trong túi, châm lửa lên đó. Sau đấy, anh ta chậm rãi hút nó xong, dùng giày giẫm đầu mẩu thuốc lá, tiếp theo, lại nhìn khuôn mặt Saeki.

“Nào, đến đây cuối cùng đã vào đến cốt lõi của vấn đề, chúng ta tại đây sẽ kể lại vụ đó một lần nữa. Thế nào? Anh kể, hay là tôi kể?”

Saeki lặng lẽ nhìn khuôn mặt đối phương, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ đáp.

“Ai cũng được…”

“Vậy à? Thế thì để tôi kể nhé. Vì trông anh có vẻ mệt mỏi. Kawaji đã kể đi kể lại cho tôi chuyện này. Tôi cũng đã xen vào, hỏi đi hỏi lại những chỗ mập mờ, mơ hồ. Thế nên, tôi nghĩ chắc là mình có thể kể được gần chính xác, nếu như có chỗ nào sai, đừng ngại, hãy cứ đính chính.” Tiếp tục đọc “Dưới cây tử vi”

Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 11

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Lại gần năm rưỡi mới đăng chương ^^~

Chương 11 – Hai bức thư

“Cậu Kou, cậu Kou.”

Lúc Kousuke bị lay dậy trên bộ đồ giường, bất ngờ mở mắt đã tầm gần rạng sáng. Anh nhận ra trong căn phòng dành cho khách đang bật đèn, Ginzou vốn nằm ngủ bên cạnh thì đang nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt mình. Kindaichi bị vẻ nghiêm trọng trong sắc mặt Ginzou làm cho giật mình, ngồi dậy từ trên nệm chăn.

“Chú, có, có chuyện gì vậy?”

“Tôi cảm giác nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào đó. Âm thanh giống như gảy đàn koto… Có lẽ là mơ…”

Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy chăm chú lắng nghe. Không nghe thấy âm thanh bất thường nào. Trong sự yên tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập, âm thanh duy nhất chính là tiếng một vật chuyển động tạo ra tiết tấu theo quy luật. Đó là tiếng guồng nước.

“Chú, chú à.”

Bỗng nhiên răng Kousuke kêu lập cập, thì thầm bằng âm thanh khàn khàn như đang kìm nén.

“Đêm hôm kia… Lúc xảy ra án mạng đó cũng có tiếng guồng nước phải không?”

“Tiếng guồng nước…”

Ginzou ngạc nhiên nhìn chằm chằm con ngươi Kousuke bằng ánh mắt thăm dò,

“Nếu nói vậy… thì hình như có nghe thấy…” Đúng rồi, chính xác là có nghe thấy… Vì đã nghe quen âm thanh đó, nên không đặc biệt chú ý… Nhưng mà, a!”

Hai người gần như cùng lúc bật dậy khỏi giường, bắt đầu quàng cánh tay vào sơ mi.

Đàn koto lại lần nữa vang lên. Tiếng tinh tinh tinh giống như gảy sợi, theo sau là tiếng phựt khuấy tung không khí… Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, hỏng rồi. Hỏng rồi. Hỏng rồi… Kousuke vừa mặc áo vừa lẩm bẩm.

Đêm qua Kousuke rất khuya mới ngủ. Anh kiểm tra bức ảnh và nhật ký chưa thiêu hết mà thanh tra Isokawa đưa tới như đã hẹn, và cả sổ nhật ký, tập ảnh lấy từ thư phòng tới tận mười hai giờ. Rồi sau đó lại lật từng trang tiểu thuyết trinh thám lấy ra từ thư phòng, nên lúc ngủ đã là hơn hai giờ. Nếu không phải vì như vậy, thì mình đã sớm nhận ra rồi…

“Chú, chú này, bây giờ mấy giờ rồi?”

“Đúng bốn rưỡi, gần như cùng thời điểm với khi đó.”

Nhanh chóng chỉnh lại quần áo, mở cửa chớp, sáng nay lại có sương mù dày, nhưng trong làn sương mù ấy thấy được bóng hai người đang xô đẩy. Ở ngay phía trước cổng tre thông đến nhà ngoài. Đồng thời nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp như đang trách mắng, và tiếng một cô bé đang khóc thút thít. Đó là Ryousuke và Suzuko.

“Sao vậy? Suzuko có chuyện gì…?”

Ginzou chạy tới phía đó, nghe thấy vậy nên nghiêm khắc hỏi.

“Nhóc Suu hình như lại mộng du rồi.”

“Không phải, không phải, em đi thăm mộ Tama mà. Không có mộng du gì hết!”

Suzuko lại khóc thút thít.

“Ryousuke này, cậu có nghe thấy tiếng vừa nãy không?”

“Nghe thấy. Vì thế tôi mới chạy tới đây, nhưng thấy nhóc Suu đi thẩn tha thẩn thơ nên giật cả mình.”

Ryuuji và quý bà Itoko chạy tới đó từ trong sương mù.

“Ryou ở kia à? A, cả Suzuko nữa này. Saburou thế nào rồi? Không thấy Saburou à?”

“Sabu á? Sabu không phải vẫn đang ngủ à?”

“Không, trong giường trống không. Tôi nghe thấy tiếng đó xong, đầu tiên là định đánh thức Saburou, nhưng mà…”

“Cậu Kindaichi thế nào rồi?”

Ginzou thấy Ryuuji hỏi, đương nhìn xung quanh thì nghe tiếng ầm ĩ của Kousuke từ trong nhà ngoài.

“Ai đó gọi bác sĩ tới đây đi. Cậu Saburou…”

Sau đó âm thanh bị chìm trong sương mù nghe không thấy, nhưng ngay khi nghe thấy thế, mọi người đều cứng đờ như hóa đá. Tiếp tục đọc “Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 11”

Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 10

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Nhoáng cái mà đã hơn 1 năm không đăng chương mới rồi (^^;)

Chương 10 – Hỏi đáp tiểu thuyết trinh thám

Sau khi vụ này đã được giải quyết, Kindaichi Kousuke đã tâm sự với mọi người như sau.

“Thực ra ban đầu tôi cũng không hứng thú lắm với vụ này. Xem báo thì thấy gã ba ngón tay rất đáng nghi. Đương nhiên dường như vẫn còn có những điều bí ẩn và nghi vấn khác, nhưng tóm lại có lẽ đó chỉ là những điều ngẫu nhiên không liên quan tới trọng tâm vụ án, tình cờ lại tạo thành tình huống như vậy. Nếu loại bỏ từng lớp ngẫu nhiên đó, vậy còn lại chính là kết quả hiển nhiên kẻ lang thang ba ngón tay đã thực hiện hành vi phạm tội khi đi ngang qua. Vì tình nghĩa với với người chú đã chăm lo cho mình nên tôi mới tới đây, chứ không mấy hứng thú với vụ án bình thường như vậy. Nói thật đó là cảm giác của tôi khi mới bước qua cổng nhà Ichiyanagi. Lúc tôi bắt đầu đột nhiên có hứng thú với vụ này là từ khi thấy tiểu thuyết trinh thám trong và ngoài nước xếp hàng loạt trên giá sách của Saburou. Nơi đó dù gì đã phát sinh hành vi phạm tội theo kiểu ‘giết người trong phòng kín’. Mà ở đây lại có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám sử dụng ‘giết người trong phòng kín’. Điều này liệu có phải là ngẫu nhiên không? Không, có lẽ đây không phải là vụ án như ta đã nghĩ cho tới bây giờ, mà phải chăng là vụ án đã được lên kế hoạch tỉ mỉ bởi hung thủ? Phải chăng bản mẫu cho kế hoạch đó chính là những cuốn tiểu thuyết trinh thám này? Lúc nghĩ đến điều đó, tôi bỗng phấn khích không cách nào hình dung được. Hung thủ đang đưa ra câu đố ‘giết người trong phòng kín’, khiêu chiến với chúng ta. Chính là đang thách thức chúng ta trong một cuộc chiến trí tuệ. Vậy thì, tại sao không hưởng ứng lời thách thức ấy? Sao không chiến đấu cuộc chiến trí tuệ ấy? Đó là những gì tôi đã nghĩ lúc đó.”

Với thanh tra Isokawa, có lẽ đã nghĩ sự kích động như vậy của Kousuke thật là ngây thơ và trẻ con.

“Sao vậy? Tiểu thuyết trinh thám chỉ là tiểu thuyết trinh thám mà thôi, không phải anh muốn xem hiện trường à? Nếu lề mề quá thì trời tối mất đấy.”

“A, đúng, đúng rồi nhỉ.”

Kousuke rút ra năm, sáu quyển tiểu thuyết mục tiêu từ giá sách, lật lướt trang, thấy thanh tra nhắc nhở mình như vậy, đặt sách lại đó như lần đầu tiên mới nhận ra. Bộ dạng trông như là rất tiếc nuối, nên thanh tra vốn tính cách rất tốt cũng không thể nén nổi sự kỳ lạ.

“Xem ra anh rất thích tiểu thuyết trinh thám nhỉ.”

“Không, cũng, cũng không phải là như thế. Vì có thể tham khảo rất nhiều từ cái này, nên tôi mới xem qua. Vậy nhờ anh dẫn đường nhé.”

Như đã kể lúc trước, ngày đó có vụ lục soát trong núi, nên điều tra viên và tuần cảnh đều không ở hiện trường. Vì thế thanh tra tự mình xé niêm phong tại lối vào và dẫn Kousuke vào nhà ngoài.

Vì cửa chớp đang đóng nên trong nhà ngoài hơi tối, chỉ có ánh sáng chiếu từ vách thông gió phía hiên nhà, nên trông nhợt nhạt lạ thường. Tháng mười một cũng chẳng còn lại bao lâu, bên trong tòa nhà vào lúc hoàng hôn không có ánh lửa, cả thân thể lẫn tinh thần đều cảm thấy ớn lạnh.

“Tôi mở cửa chớp ra nhé?”

“Không, cứ để thế này một lát đã.”

Sau đó thanh tra bật đèn gian tám chiếu.

“Ngoại trừ thi thể thì tất cả đều vẫn y như lúc phát hiện ra vụ án. Bình phong đổ như bắc cầu giữa trụ của thư phòng và vách ngăn đang mở như thế kia, ở bên trong thì cô dâu và chú rể ngã chết đè lên nhau.”

Thanh tra giải thích chi tiết vị trí của hai người lúc đó. Kousuke vừa nghe vừa gật gù ừm ừm à à.

“Ra là thế, nếu vậy thì chú rể ngã đầu ngả về phía chân cô dâu nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh ta ngã ở trạng thái ngửa, gối lên gần chỗ đầu gối cô dâu. Nếu muốn thì lát nữa tôi cho anh xem ảnh.”

“Ồ, vậy làm phiền anh…”

Sau đó Kousuke ngắm phần còn lại của ba cái móng đàn dính máu trên bình phong vàng.

Vết ba cái móng đàn in rõ trên lớp màu vẽ vàng rực rỡ, đã bị chuyển sang màu đen như dâu tây đã chín rục. Có một vết cắt mảnh chạy từ cạnh móng đàn đến đỉnh, trên vết cắt đó cũng hơi dính máu. Có lẽ là mũi kiếm nhuộm máu quẹt phải theo đà vung kiếm của hung thủ.

Kousuke sau đó kiểm tra thử cây đàn koto bị đứt một dây. Màu máu chạy dọc trên dây đàn đó cũng đã chuyển sang màu đen như gỉ sắt.

“Trụ đàn này về sau phát hiện từ bên trong đống lá rụng bên ngoài nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nhìn từ việc này thì chắc hẳn gã hung thủ đã chạy trốn ra sân phía tây.”

Kousuke đang nghiên cứu mười hai trụ đàn còn lại tại đó thì đột nhiên ngẩng đầu.

“Thanh tra, hãy, hãy, hãy nhìn cái này.”

Anh vừa lắp bắp vừa nói, nên thanh tra cũng vội nhìn xem có gì xảy ra.

“Sao, có, có cái gì?”

“A a, anh thanh tra thật xấu tính. Đừng bắt chước tôi nói lắp chứ.”

“Không phải vậy, tôi là bị anh ảnh hưởng thôi. Thế có cái gì?”

“Đây, cái trụ đàn này. Mười một cái khác đều cùng một bộ, có khắc chim bay trên sóng, chỉ có cái này không có khắc gì cả. Tức là chỉ có cái này là không phải trụ của cây đàn này.”

“A, ra là vậy. Cái đó đến giờ tôi vẫn chưa nhận ra.”

“Mà cái phát hiện từ bên trong đống lá rụng thì sao? Cũng cùng một bộ với cái này chứ…?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cũng có khắc chim bay trên sóng. Dù vậy thì chỉ bị lẫn vào một cái trụ đàn khác là có ý nghĩa gì nhỉ.”

“Phải rồi. Có ý nghĩa hay không thì cũng chưa thể biết được. Có khi một cái trụ đàn trong bộ bị mất, nên lấy cái trụ đàn khác thay. À mà cái tủ tường đang nghi vấn ở phía sau gian này nhỉ.”

Kousuke theo chỉ dẫn của thanh tra, nhìn bên trong tủ tường và cầu tiêu. Sau đó chăm chú nhìn dấu ba ngón tay nhuộm máu dính trên cột nhà phòng trải chiếu và dấu bàn tay nhuốm máu còn lại phía sau cửa chớp phía tây. Dấu ngón tay và bàn tay này đã thành màu đen sẫm, chìm vào trong vân gỗ sơn màu đỏ.

“Ra là thế, vì lớp sơn màu nâu đỏ này nên mãi sau mới phát hiện dấu ngón tay và bàn tay nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa cái cửa chớp này ở gần hộp cửa chớp nhất. Khi mở cửa chớp phía tây thì cái cửa chớp này ở sâu bên trong nhất, nên nếu không đóng toàn bộ cửa chớp thì không thể phát hiện ra dấu bàn tay này.”

Trên cánh cửa chớp này còn lưu lại vết của nứt do rìu Genshichi bổ.

“Ra là vậy, thế nên những người phát hiện ra vụ án cũng từ đây vào trong phải không, lúc ấy cửa cửa chớp đã bị ấn vào trong hộp cửa chớp nhỉ.”

Kousuke gạt then mở cửa chớp, ánh sáng nhạt từ bên ngoài nhất thời chiếu ập vào trong, hai người bất giác chớp mắt vì chói.

“Xem trong nhà đến đây thôi, anh chỉ cho tôi xem đằng sân nhé. A khoan đã, vách thông gió Genshichi nhòm vào là cái này nhỉ.”

Kousuke vẫn đi tất xỏ ngón, đứng trên bồn rửa tay to phía bên ngoài hộp cửa chớp, vươn người từ vách thông gió nhòm vào trong, lúc này thanh tra đã đi cầm dép của hai người từ lối vào.

Sau đó hai người đi xuống sân, thanh tra chỉ và giải thích từng chỗ, phía dưới đèn lồng đá cắm cây kiếm Nhật, đống lá rụng phát hiện ra trụ đàn.

“Ra là thế. Còn dấu chân thì không thấy đâu cả nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa lúc tôi tới khu vực này đã bị giẫm loạn lên hết cả, nhưng trên tuyết không có một dấu chân nào thì ông Kubo cũng đã xác nhận.”

“A, ra là thế, vì trên tuyết không có dấu chân, nên điều tra viên và tuần cảnh tới trước không ngại giẫm loạn khu vực này nhỉ. À mà cây long não cắm cái liềm là cái này phải không?” Tiếp tục đọc “Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 10”

Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 9

Kindaichi Kousuke

  • Tác giả: Yokomizo Seishi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 9 – Mộ mèo

Kindaichi Kousuke tới nhà Ichiyanagi tại Yamanotani lúc chưa tới giữa trưa. Càng tới gần thôn, xung quanh không hiểu sao càng đông, tuần cảnh lái xe đạp đang đi ngược đi xuôi, có vẻ là ngay sau khi xảy ra vụ án.

Khi Kousuke tới, mọi người nhà Ichiyanagi như thường lệ đang tập trung tại phòng trà, nhưng Ginzou vốn đang ngồi lặng lẽ trong một góc nghe thấy tên Kousuke, lập tức có tinh thần hẳn lên.

“Oa, cậu đã đến rồi.”

Vẻ mặt Ginzou khi ra đón tại lối vào ngập tràn sự hoài niệm tới mức không phù hợp với con người này.

“Chú, lần này rất cảm ơn…”

“Không, chuyện này để sau cũng được, tới đây trước đã. Tôi giới thiệu cậu với mọi người.”

Chuyện Kindaichi Kousuke tới đây thì tối hôm trước Ginzou đã thông báo rồi, nên mọi người nhà Ichiyanagi tập trung tại phòng trà tò mò chờ nhân vật sẽ xuất hiện là người như thế nào.

Nhưng khi thấy nhân vật xuất hiện tại đó, xét về tuổi tác thì cũng xấp xỉ Saburou, lại thêm đầu tóc bù xù, tướng mạo không có gì đáng thu hút thì mọi người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ví như Suzuko, cô bé mở to mắt, ngây thơ hỏi:

“A, anh chính là thám tử danh tiếng đó à?”

Quý bà Itoko, Saburou và Ryousuke kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên này. Chỉ có Ryuuji điềm đạm chào hỏi vị khách mới tới.

Ginzou giới thiệu xong, ngay lập tức đưa Kousuke về phòng mình. Rồi tại đây ông kể chi tiết hết sức có thể các sự việc từ đêm hôm kia, trong đó có nhiều chỗ Kousuke đã biết qua báo chí, nhưng vẫn chưa hiểu. Ginzou nói xong, cuối cùng thêm vào câu này:

“… Vậy nên, hiện tại gã đàn ông ba ngón tay chính là hung thủ tình nghi, nhưng tôi thấy còn có rất nhiều chi tiết khó hiểu. Đầu tiên, người đàn ông có tên Ryuuji, anh ta về nhà này cùng Saburou ngay sáng sớm hôm xảy ra vụ án. Khi đó anh ta nói là mới từ Kyuushuu về. Nhưng thực tế, ngày hôm trước, khi tôi ngồi tàu hỏa đưa Katsuko từ Tamashima, chắc chắn người đàn ông đó cũng lên cùng chuyến tàu.”

“Ồ hồ!”

Kousuke phát ra âm thanh giống như tiếng huýt sáo.

“Vậy tức là anh ta đang che giấu việc mình ở gần đây vào thời điểm xảy ra vụ giết người nhỉ.”

“Đúng vậy. Anh ta không để ý mình đi cùng chuyến tàu với tôi. Nhưng tôi nghĩ từ tối ngày hai lăm đến sáng ngày hai sáu chắc chắn anh ta ở gần đây. Có điều tôi không biết vì sao anh ta lại nói dối, không hiểu tối ngày hai lăm, anh ta đang ở đây, vì sao lại không tham gia hôn lễ.

Ginzou nhìn về phía phòng trà với ánh mắt hung dữ, thêm vào câu sau như sắp muốn nôn:

“Không, không phải chỉ có mình anh ta. Người nhà này cũng rất kỳ lạ. Tôi nghĩ họ có biết cái gì, nhưng đang che giấu điều đó. Có vẻ như họ đang bao che lẫn nhau, ngược lại càng thấy ai cũng đáng nghi. Tôi cảm thấy không thể thở nổi trong bầu không khí kỳ lạ như thế này. “

Kousuke hiếm khi nghe thấy người này kích động như thế, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Mà chú này, ban nãy lúc trên đường tới đây, tôi có nghe nói đêm qua gã đàn ông ba ngón tay lại xuất hiện, có thật vậy không? Lại có gì đó kỳ lạ à?”

“Ừm, chuyện đó cũng hơi kỳ lạ. Thực ra hôm qua chỉ có Suzuko thấy gã ta, nhưng đúng là có chứng cứ gã đó đã tới.”

“Chứng cứ…? Đó là gì vậy chú?”

“Đấy là Suzuko kể, nhưng mà cô bé đó chính là như vậy. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng theo tôi nghĩ thì cô bé đó hình như là người bị mộng du.”

“Người bị mộng du…?”

Kouzuke bất giác mở to mắt.

“Ừ. Nếu không thì giờ đó đã không tự nhiên thức dậy đi thăm mộ mèo.”

“Mộ mèo…?”

Kousuke lại mở to mắt, nhưng nhanh chóng bật cười như cảm thấy thú vị..

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy chú? Người bị mộng du với cả mộ mèo, không phải là chuyện yêu quái đấy chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”

“A, xin lỗi. Tôi vẫn chưa kể điểm mấu chốt rõ ràng. Thực ra là thế này.” Tiếp tục đọc “Vụ giết người tại dinh lũy – Chương 9”