Thần phục – Chương 33

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 33 – Yêu đương phải càng sớm càng tốt

Thật ra Triển Tiểu Liên không hiểu rõ An Lý Mộc vì sao lại xuất hiện ở cửa Nhị Trung Bãi Yến, cô cũng không cảm thấy An Lý Mộc ngốc như Lôi Quá Khách chờ cô. An Lý Mộc cũng đã mở miệng gọi cô, Triển Tiểu Liên chắc chắn sẽ không giả vờ không nhìn thấy: “Thật đúng là anh Đầu Gỗ? Khéo thật, anh sao lại đến đây vậy? Anh tìm ai em tìm giúp anh, em rất quen thuộc Nhị Trung.”

An Lý Mộc mỉm cười lắc đầu: “Không tìm ai, anh qua bên này làm hồ sơ, biết em học ở đây, liền ghé thăm em.”

Triển Tiểu Liên kỳ quái hỏi: “Anh Đầu Gỗ anh muốn làm hồ sơ gì vậy? Anh cũng không học ở đây.”

An Lý Mộc cười híp mắt nhìn Triển Tiểu Liên, nói: “Tiểu Liên, anh năm nay đã tốt nghiệp rồi, với lại, anh thi đỗ công chức.”

Triển Tiểu Liên híp mắt, muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình: “Cho nên?”

An Lý Mộc kéo tay Triển Tiểu Liên, âm thanh mang theo vui sướng nói với cô: “Cho nên, anh đến báo cáo tại đồn công an khu đông Bãi Yến, Tiểu Liên, anh bây giờ là cảnh sát, hơn nữa, ngay tại Bãi Yến.”

Triển Tiểu Liên lập tức hiểu, An Lý Mộc về sau làm việc ngay tại Bãi Yến, cô liếc mắt nhìn An Lý Mộc, hít mũi một cái, không thành tâm chút nào nói tiếng: “À há, anh Đầu Gỗ vậy thì thật là chúc mừng anh.” Nói xong, Triển Tiểu Liên ôm tiểu thuyết ngôn tình của cô muốn đi, trong lòng tức giận nghĩ, tới khoe khoang với cô phải không? Chờ, đi lấy ít cứt chó ném vào người anh, ngạt chết anh.

“Tiểu Liên!” An Lý Mộc kéo cô không buông tay, Triển Tiểu Liên hung tợn quay đầu trừng anh: “Làm sao?”

An Lý Mộc mím mím môi, sau đó nghiêm túc nói: “Tiểu Liên, anh tốt nghiệp rồi, cũng có công việc, anh sau này nhất định sẽ nỗ lực làm việc chăm chỉ, anh về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, anh cũng chắc chắn nuôi được bạn gái anh sau này, Tiểu Liên em có tin anh không?”

Triển Tiểu Liên vẫn là lé mắt nhìn anh, giọng điệu không thèm nói: “Anh nuôi bạn gái anh liên quan gì tới em? Em cũng không phải bạn gái anh, anh đi nói với bạn gái anh đi, nói với em cái gì, hừ.”

An Lý Mộc ở trường quân sự bốn năm, mặt bị phơi nắng đen sạm, ít đi cái ngây ngô của tuổi trẻ nhiều thêm cái thành thục của đàn ông, ngũ quan cũng hoàn toàn thành hình, cả người thoạt nhìn vô cùng cường tráng. Thật ra ngoại hình và tính cách của anh, đúng là loại hình Triển Tiểu Liên thích.

Phải nói An Lý Mộc thật đúng là có bản lĩnh, vừa tốt nghiệp thi đậu công chức, công chức bây giờ là cái gì? Dựa theo lời thế hệ trước đó chính là bát sắt, bao nhiêu người chen rách đầu chui vào trong, kết quả lại tốt, anh thi đỗ luôn, tình hình đi làm bây giờ không thể so với ngày trước, cái gì cũng dựa vào chính mình, bao nhiêu người cho rằng trường quân sự hay trường quân đội nhất định là được bảo đảm bố trí, đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Trong nhà An Lý Mộc cũng không có quan hệ, nữa là việc làm sau khi tốt nghiệp. Vì thế anh chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vả lại, trong lòng An Lý Mộc cũng nghẹn một hơi, bố cô không phải chướng mắt anh sao? Anh càng muốn cho bố cô thấy, bây giờ nghề nghiệp nào là bảo hiểm? Chắc chắn chính là công chức, bố cô nói anh không bản lĩnh, An Lý Mộc tìm một việc làm ổn định, như thế xem bố cô còn nói câu anh nuôi không nổi Triển Tiểu Liên hay không, tiền lương của công chức mặc dù không cao, nhưng các phúc lợi khác của công chức tốt, cơ hội bao nhiêu người đều cầu không được.

Chuyện An Lý Mộc thi đậu công chức, nếu đổi thành trước đây, Triển Tiểu Liên phỏng chừng đã sớm nhảy lên người An Lý Mộc vui mừng thay anh rồi, nhưng lần này Triển Tiểu Liên kiên cường đấy, cũng đã chia tay, còn quan hệ cái gì? Triển Tiểu Liên chỉ ôm sách bảo bối của cô, cũng không nhìn An Lý Mộc, nghiêng mặt với anh, nhạt nhẽo nói: “Anh Đầu Gỗ, không có chuyện gì khác em đi đây, em bận lắm.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 33”

Thần phục – Chương 32

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 32 – Nữ lưu manh

Lôi Quá Khách ủ rũ trở về Thanh Thành, Lôi Chấn vừa nhìn dáng vẻ của anh liền cảm thấy không thích hợp, lúc đi anh chính là hết sức phấn khởi hưng trí bừng bừng, còn lên mặt khắp nơi, tại sao trở về đã thành bộ dáng này? Lôi Chấn hỏi hai người cùng đi theo anh, mới biết, thì ra là chia tay.

Lôi Chấn nói như thế nào đây, anh hi vọng nhất định là hi vọng em trai có thể lừa một cô gái nhà đứng đắn, nhưng anh cũng biết cô gái tốt đàng hoàng vừa thấy Lôi Quá Khách ngay cả một công việc nghiêm chỉnh cũng không có, chỉ là một tên lưu manh, người ta chắc chắn không muốn, cho dù cô gái có chịu, vậy bố mẹ cô ấy cũng không thể nào bằng lòng chứ? Cho nên Lôi Chấn cũng không nói gì, còn an ủi Lôi Quá Khách.

Nào biết Lôi Quá Khách lúc trước lên mặt quá mức, đám anh em kia ai cũng biết anh có một bạn gái nhỏ học sinh cấp ba, trông còn rất đáng yêu, chơi game cực giỏi, nay hai người đi theo anh trở lại vừa nói anh bị đá, Lôi Quá Khách sắp bị người ta cười nhạo đến chết, buồn mấy ngày mới dám ra cửa. Nhìn thấy người cũng không thể đắc ý, rụt đầu làm cháu trai của rùa, thành thành thật thật đi theo anh trai anh.

Yến Hồi đợt này quả thực rất bận, Thanh Thành các thương nhân buôn bất động sản hai năm trước kiếm được mấy trăm tiệu, Yến Hồi đỏ mắt đã lâu rồi, có điều hắn vẫn chưa tìm được người hợp tác thích hợp. Lại nói Yến Hồi cũng không thiếu tiền chút nào, tiền của hắn nhiều để người ta ném vào biển đắp thành một hòn đảo cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ, thấy cái gì cũng đỏ mắt.

Mấy năm trước Yến Hồi luôn luôn tra một người, ban đầu thuần túy là vì tò mò, dần dần trong lòng hắn liền không thăng bằng, dựa vào cái gì khi lớn bằng hắn, hắn còn đang kéo dao pha nhìn người, tên kia chính là phú ông tiền triệu?

Người Yến Hồi nhìn trúng có thể nói là nguồn gốc thâm hậu với Yến Hồi, hai người đều là người trong giới, chẳng qua là, Yến Hồi là vua Thanh Thành, mà đối phương thì là thần Bãi Yến.

Yến Hồi cong vẹo nằm ở ghế bành tiếp điện thoại, đám đại lão gia chiều cao mét tám lăm, biếng nhác giống như con mèo, ghế dựa hoàn toàn phù hợp công thái học nhẹ nhàng đong đưa, xung quanh đứng đầy bảo tiêu áo đen, Lôi Chấn giống như bức tượng đứng phía sau ghế tựa, Lôi Quá Khách đứng đau chân, anh cũng muốn nằm giống như Yến Hồi, nhưng anh biết anh mà mềm chân, Yến Hồi không chừng sẽ không cần anh nữa.

Di động từ tay trái đổi sang tay phải, trên mặt Yến Hồi chứa nụ cười, nụ cười ấy nhìn muốn bao nhiêu tà khí có bấy nhiêu tà khí: “Chú là đang nói cho gia, Lý Tấn Dương không muốn?”

Đối phương cẩn thận trả lời: “Gia, Lý Tấn Dương quá kiêu ngạo, gã từ chối thẳng… Gã nói, gã không dính dáng đến bất động sản rất nhiều năm rồi…”

Nụ cười trên mặt Yến gia càng sâu, nhẹ như không nói: “Gia còn cần chú nhắc nhở?”

Đối phương nơm nớp lo sợ, cũng không dám nói cái gì: “… Gia ngài trước tiên đừng nóng giận, bọn em còn đang thử…”

Cầm thú Yến giơ lên cánh tay trái tôn quý của hắn, nhẫn đầy tay theo cái tay lắc lư qua lại của hắn mà xẹt qua xẹt lại: “Thử? Gia nói, đời trước là heo chuyển thế? Mọc một lố óc heo? Cũng đã một mực từ chối còn thử? Đầu óc không biết đường thay đổi? Chính diện không được thì tìm cách bắt tay từ mặt bên, có cần gia tự mình dạy chú làm như thế nào hay không?”

Đối phương đầu đầy mồ hôi: “Gia, ý của ngài…”

Chân dài của Yến Hồi đặt xuống đất, ghế lắc lư lập tức ngừng, “Tra cho gia nhược điểm của hắn, tra không được đừng trở lại, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của các chú, dùng hết rồi,” Yến Hồi buông tay, phát ra một tiếng cười tà khí: “Thì không còn nữa.” Nói xong, tay đẩy cúp điện thoại, tùy tay ném đi, người bên cạnh lập tức tiến lên một bước vươn tay bắt lấy, cầm trong tay lùi về chỗ cách một bước tiếp tục làm đồ trang trí.

Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 32”

Thần phục – Chương 31

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 31 – Kết cuộc của tình yêu lần ba

Hết tết khai giảng, Triển Tiểu Liên bị bố cô đưa đến trường, lại bắt đầu kiếp sống nâng sách xem tiểu thuyết ngôn tình của cô, vì cô cuối kỳ đều thi không điểm, chủ nhiệm lớp còn đặc biệt tìm cô nói chuyện, kết quả Triển Tiểu Liên đeo mắt kính to giống như học sinh tốt, cúi đầu dáng điệu bé ngoan, chết sống không mở miệng, chọc tức chết giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: “Như vậy, em về trước đi, lần sau tôi lại tìm em.”

Triển Tiểu Liên không nói gì, quay người đi, ra cửa liền lấy ra tiểu thuyết nhét trong túi, vừa đi vừa xem, chủ nhiệm lớp nhìn thấy xuyên qua cửa sổ, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, cảm thấy con bé này nhất định là hết thuốc chữa.

Triển Tiểu Liên hôm nay rất hưng phấn, không vì cái gì khác, là bởi vì bạn trai của Mục Hi đột nhiên tới Nhị Trung tìm cô ấy, còn khăng khăng đi căng tin, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Hi đỏ rực, nhìn Triển Tiểu Liên ở bên cạnh ra sức giỡn cợt, chỉ nhìn Mục Hi tựa như con quay nhỏ bị Chu Thiếu Đường sai khiến mua cái này mua cái kia không ngừng. Cuối cùng Triển Tiểu Liên chính là bị Mục Hi đuổi đi.

Trở lại ký túc xá Mục Hi liền gặp tai ương, bị Triển Tiểu Liên và hai nữ sinh khác nghiêm hình bức cung, cũng sắp bị ép khóc: “Băng Dính, các cậu tha cho tớ đi… Các cậu không thể xấu xa như vậy…”

Triển Tiểu Liên mới mặc kệ, liền đuổi theo Mục Hi hỏi: “Cậu nói cho tớ biết đã vượt rào chưa?”

Mục Hi che tai nhắm mắt kêu gào: “Băng Dính cậu rất xấu…”

Triển Tiểu Liên chưa từ bỏ ý định: “Vượt hay chưa vậy?”

Mục Hi bị ép không còn cách nào, đành phải kêu: “Chưa được không, chưa có gì hết!”

Đầu óc Triển Tiểu Liên thật ra chính là bộ bách khoa toàn thư, sách cô xem quá nhiều quá hỗn tạp, mà cô lại còn nhớ toàn bộ nội dung, từ trình độ nào đó mà nói, giáo dục vỡ lòng về giới tính của Mục Hi thật ra là Triển Tiểu Liên truyền bá, chính cô có tổng kết ra khuôn ra đúc, còn có thể căn cứ tình hình của Mục Hi và Chu Thiếu Đường mà phân tích, bản thân Triển Tiểu Liên cũng cảm thấy mình là chuyên gia tình cảm, lớp học có nữ sinh đụng tới chuyện thí dụ như thầm mến đều sẽ tìm Triển Tiểu Liên giúp phân tích, Triển Tiểu Liên mỗi lần đều có thể đưa ra vài đề nghị, làm như đời sống tình cảm của mình phong phú lắm ấy. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 31”

Thần phục – Chương 30

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Tương Giang

Móng heo của Mục Hi khỏi cần mấy tháng, Triển Tiểu Liên cũng mượn cơ hội miễn phí nhìn chú đẹp trai thời gian dài như vậy, mỗi lần xem là một lần trái tim Triển Tiểu Liên đều rỉ vài thùng máu, cô rỉ máu không phải vì chính mình, mà là vì Mục Hi. Mục Hi nhưng là có bạn trai nha, cô ấy sau khi náo loạn một trận với Chu Thiếu Đường, lại hòa hảo, hai người lập tức tựa như mật đường, cứ như vậy chú đẹp trai lại có vẻ dư thừa.

Triển Tiểu Liên đau lòng cho chú đẹp trai, cô còn không thể nói, cũng chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng, cô chung quy không thể chạy tới nói với Mục Hi bảo cô ấy thích chú đẹp trai đá Chu Thiếu Đường chứ?

Loại tâm tình rối rắm này, Triển Tiểu Liên cảm thấy không có người sẽ biết, cô hy vọng Mục Hi mau mau rơi vào vòng ôm của chú đẹp trai, như vậy trong lòng cô sẽ dễ chịu chút thay cho chú đẹp trai, nhưng lại hi vọng Mục Hi có thể bỏ qua chú đẹp trai, như vậy mình còn có nước để ảo tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy đều không được, cuối cùng chính cô cũng sắp đau đớn muốn chết.

Triển Tiểu Liên ngay trong loại tâm tình siêu rối rắm này nghênh đón cuộc thi giữa kỳ, cô nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết tên của mình chỗ họ và tên, sau đó, khi người khác làm bài cô vẽ đầu heo lên bài thi, vẽ một cái một cái lại một cái, đầu heo to đầu heo nhỏ, đầu heo đực đầu heo cái, cứ thế không làm một câu nào, ánh mắt giáo viên giám thị nhìn cô cũng quái dị theo, đầu heo cả bài thi cơ đấy!

Kỳ nghỉ đông Triển Tiểu Liên yêu nhất cuối cùng cũng tới, lần này Triển Tiểu Liên trứng ngỗng tất cả các môn, không vì gì khác, chính là vì thi kém chút không đi nhà dì út, Triển Tiểu Liên cảm thấy mình một năm nay đều xúi quẩy, cô phải khống chế năm nay không đi Thanh Thành, bằng không, cô hoài nghi mình liệu đột nhiên có một ngày mất lưỡi hay không, cho nên, cô phải kiên trì, tuyệt đối không đi Thanh Thành.

Chủ nhiệm lớp cũng sắp khóc, người ta thi kém chút là một trăm điểm tụt xuống chín mươi chín điểm, chín mươi điểm tụt xuống tám mươi điểm, Triển Tiểu Liên thẳng từ điểm tối đa tụt xuống không điểm, đây không phải là đòi mạng người sao? Triển Tiểu Liên nộp căn bản chính là giấy trắng mà.

Mục Hi vươn cổ nhìn phiếu điểm của Triển Tiểu Liên, chép chép miệng: “Băng Dính, sao cậu lại nộp giấy trắng? Cẩn thận bố cậu về đánh mông cậu.”

Triển Tiểu Liên không thèm quan tâm liếc, “Phương pháp bố tớ phạt tớ là không cho tớ đến nhà dì út.”

Bố Triển Tiểu Liên biết cô thích dì út mình, biện pháp dỗ cô thi hằng năm chính là thi tốt sẽ mang cô đến nhà dì út, lần này hay rồi, Triển Tiểu Liên cố tình vì không đi nhà dì út cố ý thi trứng ngỗng.

Triển Tiểu Liên lấy phiếu điểm của Mục Hi xem: “Nhóc Ngốc thi không tệ ha.”

Mục Hi thích thú gấp phiếu điểm, cẩn thận nhét vào trong túi, vừa sửa sang lại cặp sách vừa nói: “Tớ năm nay phải về trấn Tuyền Thủy ăn tết, đây là đưa cho mẹ tớ xem, tớ thi tốt, bà chắc chắn rất vui.”

Triển Tiểu Liên không hiểu Mục Hi nghĩ thế nào, không phải là về nhà một chuyến thôi, có gì trọng đại đâu, xem cô ấy vui vẻ, cô mỗi tuần lễ đều về nhà đấy, mẹ cô cả ngày càm ràm cô, Triển Tiểu Liên nghe cũng nghe phiền. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 30”

Thần phục – Chương 29

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 29 chương – Chưa bắt đầu đã thất tình

Cuối tuần Triển Tiểu Liên về nhà một chuyến, nói cho bố cô kính của cô bị mấy bạn nam trong lớp giẫm nát lúc đùa giỡn, sau đó thật cẩn thận đưa xác kính cho bố cô xem.

Triển Tiểu Liên bình thường nào có bộ dáng này, bố cô vừa nhìn, còn tưởng rằng con gái bé bỏng tiếc cái kính của cô đấy, có thể nói gì nữa? Cũng không thể bởi vì một cái kính mắt đánh cô một trận chứ? Với lại con cũng nói, không phải cố ý. Còn ngược lại an ủi Triển Tiểu Liên: “Không sao, chờ được nghỉ đông bố dẫn con lại đi Tương Giang một chuyến, làm bộ kính mới.”

Triển Tiểu Liên cứ như vậy lừa dối quá quan, cũng chẳng trách bố cô không nghĩ nhiều, chủ yếu là Triển Tiểu Liên bình thường xử sự rất tốt, trong lòng bố mẹ cô, Triển Tiểu Liên ngoại trừ không thích thi cử, thực sự không còn vấn đề gì khác, chuyện yêu sớm ầm ĩ lúc trước, dám chắc cũng là An Lý Mộc thằng nhóc kia thấy con gái nhà mình không hiểu chuyện mà lừa.

Buổi chiều cuối tuần trở về trường, Triển Tiểu Liên theo thường lệ thuê một đống tiểu thuyết ngôn tình bên ngoài mang đến phòng học xem, ánh sáng ở ký túc xá không tốt như phòng học, cô bây giờ liền dời trận địa. Trong giờ học Triển Tiểu Liên vừa nghiêng đầu muốn nói chuyện với Mục Hi đằng sau, kết quả phát hiện Mục Hi không có tới, cô đẩy bạn cùng bàn Mục Hi: “Nhóc Ngốc đi đâu rồi?”

Bạn cùng bàn khoát tay, “Không biết, giáo viên cũng không hỏi, hẳn là đã xin phép nghỉ rồi chứ?”

Triển Tiểu Liên rất khó hiểu, Nhóc Ngốc chính là học sinh ngoan mà, chưa bao giờ bỏ học, vậy mà lại không đi học, hơn nữa tối hôm đó cũng không về ký túc xá. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 29”