Thần phục – Chương 30

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Tương Giang

Móng heo của Mục Hi khỏi cần mấy tháng, Triển Tiểu Liên cũng mượn cơ hội miễn phí nhìn chú đẹp trai thời gian dài như vậy, mỗi lần xem là một lần trái tim Triển Tiểu Liên đều rỉ vài thùng máu, cô rỉ máu không phải vì chính mình, mà là vì Mục Hi. Mục Hi nhưng là có bạn trai nha, cô ấy sau khi náo loạn một trận với Chu Thiếu Đường, lại hòa hảo, hai người lập tức tựa như mật đường, cứ như vậy chú đẹp trai lại có vẻ dư thừa.

Triển Tiểu Liên đau lòng cho chú đẹp trai, cô còn không thể nói, cũng chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng, cô chung quy không thể chạy tới nói với Mục Hi bảo cô ấy thích chú đẹp trai đá Chu Thiếu Đường chứ?

Loại tâm tình rối rắm này, Triển Tiểu Liên cảm thấy không có người sẽ biết, cô hy vọng Mục Hi mau mau rơi vào vòng ôm của chú đẹp trai, như vậy trong lòng cô sẽ dễ chịu chút thay cho chú đẹp trai, nhưng lại hi vọng Mục Hi có thể bỏ qua chú đẹp trai, như vậy mình còn có nước để ảo tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy đều không được, cuối cùng chính cô cũng sắp đau đớn muốn chết.

Triển Tiểu Liên ngay trong loại tâm tình siêu rối rắm này nghênh đón cuộc thi giữa kỳ, cô nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết tên của mình chỗ họ và tên, sau đó, khi người khác làm bài cô vẽ đầu heo lên bài thi, vẽ một cái một cái lại một cái, đầu heo to đầu heo nhỏ, đầu heo đực đầu heo cái, cứ thế không làm một câu nào, ánh mắt giáo viên giám thị nhìn cô cũng quái dị theo, đầu heo cả bài thi cơ đấy!

Kỳ nghỉ đông Triển Tiểu Liên yêu nhất cuối cùng cũng tới, lần này Triển Tiểu Liên trứng ngỗng tất cả các môn, không vì gì khác, chính là vì thi kém chút không đi nhà dì út, Triển Tiểu Liên cảm thấy mình một năm nay đều xúi quẩy, cô phải khống chế năm nay không đi Thanh Thành, bằng không, cô hoài nghi mình liệu đột nhiên có một ngày mất lưỡi hay không, cho nên, cô phải kiên trì, tuyệt đối không đi Thanh Thành.

Chủ nhiệm lớp cũng sắp khóc, người ta thi kém chút là một trăm điểm tụt xuống chín mươi chín điểm, chín mươi điểm tụt xuống tám mươi điểm, Triển Tiểu Liên thẳng từ điểm tối đa tụt xuống không điểm, đây không phải là đòi mạng người sao? Triển Tiểu Liên nộp căn bản chính là giấy trắng mà.

Mục Hi vươn cổ nhìn phiếu điểm của Triển Tiểu Liên, chép chép miệng: “Băng Dính, sao cậu lại nộp giấy trắng? Cẩn thận bố cậu về đánh mông cậu.”

Triển Tiểu Liên không thèm quan tâm liếc, “Phương pháp bố tớ phạt tớ là không cho tớ đến nhà dì út.”

Bố Triển Tiểu Liên biết cô thích dì út mình, biện pháp dỗ cô thi hằng năm chính là thi tốt sẽ mang cô đến nhà dì út, lần này hay rồi, Triển Tiểu Liên cố tình vì không đi nhà dì út cố ý thi trứng ngỗng.

Triển Tiểu Liên lấy phiếu điểm của Mục Hi xem: “Nhóc Ngốc thi không tệ ha.”

Mục Hi thích thú gấp phiếu điểm, cẩn thận nhét vào trong túi, vừa sửa sang lại cặp sách vừa nói: “Tớ năm nay phải về trấn Tuyền Thủy ăn tết, đây là đưa cho mẹ tớ xem, tớ thi tốt, bà chắc chắn rất vui.”

Triển Tiểu Liên không hiểu Mục Hi nghĩ thế nào, không phải là về nhà một chuyến thôi, có gì trọng đại đâu, xem cô ấy vui vẻ, cô mỗi tuần lễ đều về nhà đấy, mẹ cô cả ngày càm ràm cô, Triển Tiểu Liên nghe cũng nghe phiền.

Bố Triển Tiểu Liên nhìn thấy phiếu điểm của cô, lập tức đầu xì khói, nếu ai nói với ông con gái ông không tiếp thu việc học ở trường còn thường chọc tức thầy cô, bố cô tin, nhưng nếu như có người nói với bố cô con gái ông không thông minh, lúc ấy bố cô có thể cho người ta một cái bạt tai, con gái ông là thần đồng xa gần biết tiếng, sao có thể ngốc? Tất cả các môn đều là trứng ngỗng to đùng, bố cô vừa nhìn là biết con gái ông lười biếng nộp giấy trắng rồi. Nhận xét của giáo viên là một chuỗi dấu chấm lửng, bố cô xem xót xa muốn chết, không khỏi lau cái mệt mỏi chua xót, trong tay ông nếu như có một học sinh giống như con gái ông, ông dám chắc mỗi ngày cơm cũng có thể tiết kiệm, tức cũng tức no rồi.

Bố cô liên hợp mẹ cô mở hội nghị gia đình, Triển Tiểu Liên thành thành thật thật ngồi đối diện bố mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không có kính mắt nhìn trơn bóng, làn da rất đẹp, còn là cái loại non mềm đó, cho tới nay, Triển Tiểu Liên hài lòng duy nhất trên người mình chính là làn da, người ta uống thuốc xanh xao vàng vọt, chỉ cô là trường hợp đặc biệt.

Bố cô hắng giọng, bắt đầu câu hỏi: “Tiểu Liên, con nói thật với bố, sao đang yên đang lành lại không chịu thi? Không muốn đi nhà dì út con nữa? Dì út con còn nói năm nay muốn làm thịt kho tàu cho con ăn đấy, không phải con thích ăn nhất là thịt kho tàu dì út con làm?”

Triển Tiểu Liên nhắm sập hai mắt, nói: “Con giảm béo.”

Bố cô im lặng, mẹ cô nói theo: “Tiểu Liên, vậy con ăn tết không muốn tiền mừng tuổi nữa? Năm trước mẹ con mình nói rồi, thi không tốt không cho tiền mừng tuổi.”

Triển Tiểu Liên trề môi, nửa ngày nói: “Con cũng đã trưởng thành, không cần tiền mừng tuổi.”

Bố mẹ Triển Tiểu Liên lòng vòng với cô rất lâu, Triển Tiểu Liên cứ như thế, bố mẹ cô lại không nỡ đánh, việc này làm hai người lo âu, vội vàng kề sát nghiên cứu, “Đứa nhỏ có phải đến thời kỳ phản kháng hay không?”

Vừa nghĩ như thế, bố cô cảm thấy đúng là vậy rồi, Tiểu Liên năm nay cũng mười lăm tuổi, hẳn là vừa mới tiến vào thời kỳ phản kháng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có kính mắt của con gái, bố cô cuối cùng quyết định trước tiên buông những chuyện khác, nhanh chóng đưa cô đi làm cặp mắt kính là thỏa đáng.

Triển Tiểu Liên lúc tết còn nhìn thấy An Lý Mộc, An Lý Mộc dẫn theo bạn gái của anh về nhà một lần, về sau Triển Tiểu Liên không thấy anh mang về nữa, đoán nhất định là bị phân trâu của cô hun đi rồi. An Lý Mộc muốn nói chuyện với Triển Tiểu Liên, kết quả Triển Tiểu Liên quay đầu bỏ chạy.

Hết tết bố Triển Tiểu Liên đưa cô đi Tương Giang, nói là làm kính.

Tương Giang là đô thị lớn quốc tế hóa phồn hoa nhất trong nước hiện giờ, so với các thành phố lớn nội địa, mỗi phương diện đều chiếm vị trí dẫn đầu, là một trong ba trung tâm thương mại nổi danh trong nước.

Triển Tiểu Liên rất quen thuộc Tương Giang, chủ yếu là số lần cô tới nhiều, rất rõ ràng địa chỉ bên kia, dường như cách mỗi ba năm bố Triển Tiểu Liên đều sẽ đưa cô đến một lần, có lúc một năm cũng có thể đi mấy lần, dù sao, Triển Tiểu Liên chính là cái ấm sắc thuốc nhỏ, bố cô động một chút là muốn dẫn cô đi xem bệnh. Từ lúc Triển Tiểu Liên đến trường tới nay, cách mấy năm không tới, lại đến Triển Tiểu Liên cảm thấy Tương Giang lại thay đổi hình dạng, càng thêm phồn hoa, khắp nơi có thể thấy người nước ngoài, Triển Tiểu Liên nhìn mà ngạc nhiên, đáng tiếc không thể nhìn tại khoảng cách gần.

Triển Tiểu Liên cảm thấy bố cô rất oách, bởi vì sau khi tới Tương Giang, có người đến nhà ga đón, bố cô rất quen người đón ông, nhưng quan hệ ấy nhìn lại rất kỳ lạ, giống bạn bè lại không giống bạn bè, giống thân thích bố cô lại không nói với cô, thậm chí không cho cô gọi người đó, nếu là lúc trước bố cô nhất định sẽ dạy dỗ cô.

Người qua đây đón chính là một người tầm tuổi bố cô, trước đây Tương Giang cũng có người đón, vị này và vị lúc trước cũng không phải một người, nếu là một người trí nhớ của Triển Tiểu Liên chắc chắn có thể nhớ ra, Triển Tiểu Liên bị bố cô kéo tay, vừa đi cô vừa quay đầu hỏi: “Bố, đường này không phải đường đi làm kính mà?”

Bố cô chỉ cười cười nói với cô: “Đổi chỗ, chúng ta đổi chỗ làm.”

Kết quả đi là một bệnh viện, khuôn mặt Triển Tiểu Liên cũng bị chọc tức mà méo xệch: “Bố, bố cho con vẫn còn là trẻ con à? Đây rõ ràng chính là bệnh viện, con là tới làm kính cũng không phải là đến khám bệnh. Con nói rõ trước, con không tiêm, cũng không uống thuốc.”

Bố cô cười cười với cô: “Chúng ta chỉ đi kiểm tra tái khám, không tiêm cũng không uống thuốc.”

Triển Tiểu Liên hoài nghi nhìn bố cô: “Thật sự?”

Bố cô gật đầu: “Bố khi nào lừa con chưa? Đi đường hẳn hoi, đừng nhìn lung tung.”

Bố Triển Tiểu Liên đưa cô đến một căn phòng tràn đầy là máy móc, cô bị bác sĩ bảo ngồi xuống, một thiết bị đeo vào trên đầu cô, đối diện cô là một cái gương, cô cứ nhìn cái thiết bị lớn gắn vào trên đầu cô trong gương giống như nhìn đồ ngốc, sau đó lại mơ hồ bị đưa ra, Triển Tiểu Liên sờ sờ đầu, hỏi: “Bố, đây là kiểm tra cái gì cho con vậy? Con chẳng có cảm giác gì cả.”

Bố cô đưa cho cô một cặp kính bảo cô đeo: “Chính là kiểm tra lại, bố cũng nói không làm gì khác, còn lừa con? Đeo kính vào, đã làm xong rồi.”

Triển Tiểu Liên vừa kinh ngạc vừa đeo kính vào: “Vậy cũng không cần người đi? Con còn chưa có đi kính đã làm xong rồi?”

Bố cô dẫn cô ra ngoài, cười nói: “Ừ, người ta đều có ghi chép, khi nào nên làm kính gì, người ta chuyên nghiệp hơn con, kính đeo đến khi con mười tám tuổi là có thể bỏ ra.”

Triển Tiểu Liên vui mừng ra dấu tay chữ “V”: “Bố muôn năm, con cuối cùng có cơ hội lấy xuống cái kính mắt đáng chết này, đúng rồi bố, con chắc chắn không phải mắt cận thị, vì con phát hiện con đeo cái này hay không mắt cũng như nhau, con nhìn đồ vật vẫn rõ ràng.”

Sau khi làm xong kính, bố Triển Tiểu Liên đưa cô về nhà, dọc đường Triển Tiểu Liên cảm thán một tiếng: “Sao con lại cảm thấy con đi lần này chỉ mua mỗi cái kính mắt chứ? Sớm biết như thế, bố nên nhờ người gửi kính về nhà hộ mình, như vậy tiết kiệm bao nhiêu tiền ấy chứ? Đường xa như vậy, vừa ngồi xe vừa ngồi thuyền, tiền xe cũng không biết tốn bao nhiêu.”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó vuốt đầu cô cười cười nói: “Không lãng phí, đây không phải là thấy được cái thành phố này sao? Con trước đây đã tới rồi, cảm thấy không xa lạ chút nào có phải không? Cứ cách ba năm đều cho con xem một lần, thật tốt nha? Tương Giang bây giờ chính là thành thị số một trong nước, phát triển còn nhanh hơn Thanh Thành, bao nhiêu người nội địa đều chen rách đầu chen về nơi này, chúng ta có cơ hội qua đây du lịch xem thử, chuyện thật tốt? Con nói có đúng không? Dầu gì, nhìn một cái, trong lòng cũng yên tâm…”

Triển Tiểu Liên bĩu môi không thèm: “Bố, không phải con nói, có cái gì đẹp mặt chứ? Không có gì khác trung tâm thành phố Thanh Thành, khắp nơi đều là trung tâm thương mại cao ốc, khắp nơi đều là người… À há, ngoại trừ người nước ngoài nhiều hơn chút.”

Bố cô cười nói: “Nếu con có thể liếc mắt một cái nhìn ra chỗ không giống nhau, vậy con đã thành thần tiên rồi.”

Hai bố con một đường cứ như vậy nói đến khi xuống xe, lúc đến chỗ thông quan bến cảng bố cô lấy giấy chứng nhận thông quan của hai người ra, thông qua lại dẫn Triển Tiểu Liên lên ca-nô, sau hai tiếng đồng hồ lên bờ, ngồi lên xe lửa trở về Bãi Yến.

Triển Tiểu Liên bởi vì khám bệnh từ bé, bố cô đưa cô chạy không ít nơi, nơi xa nhất hay đến nhất chính là Tương Giang, chiếu theo lời Triển Tiểu Liên nói với bố cô, đó chính là cô xem quá nhiều, nên cũng như nhìn Thanh Thành, vì thế cô chẳng cảm thấy Tương Giang xinh đẹp biết bao thần bí biết bao chút nào.

Bố cô mỗi lần nghe thấy cô nói như thế đều cười, sau đó sờ sờ đầu cô nói: “Tiểu Liên, việc này bố không có cách nào, không thích con cũng phải đến, không đến xem bệnh cho con như thế nào? Không xem, sao có thể khỏe chứ? Không sao, nhìn nhiều coi như là nhìn trong nhà, nói không chừng, về sau đối tượng kết hôn con tìm chính là ở bên này, còn phải gả qua sống đấy.”

Triển Tiểu Liên hừ một tiếng, cởi giày co chân trên xe lửa, nói thầm một tiếng: “Con ngốc mới gả chỗ xa như vậy ấy…”

Bố cô cũng không nói chuyện, chỉ cười cười, đặt đầu cô lên trên chân mình, trên người đắp áo khoác ngoài của ông, “Chuyện sau này sau này hẵng nói, trước tiên ngủ đi.”

Xe lửa một đường ầm ầm chạy về nhà, Triển Tiểu Liên một lát đã ngủ thiếp đi, xa xa, Tương Giang chạng vạng một mảnh đèn đuốc huy hoàng.

Advertisement

One thought on “Thần phục – Chương 30

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s