Na là một cơn điên
- Tác giả: Tạ Na
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Tạ Lộc Thuần Tử (1) truyền kỳ
Đừng thấy tôi bây giờ trông không thấp lắm, nhưng mà tôi dậy thì rất là muộn, lúc vừa vào cấp hai mới một mét bốn tám, vinh dự nhận được hạng một bảng xếp hạng “người Hobbit” lớp chúng tôi, chỗ ngồi cũng đương nhiên xếp vào hàng đầu tiên.
Các bạn từng ngồi hàng đầu tiên chắc chắn hiểu nỗi đau khổ ấy! Mỗi ngày đều bộc lộ toàn diện dưới mí mắt giáo viên, ăn vụng cái gì, xem tiểu thuyết võ hiệp, bất luận muốn ngủ lơ mơ biết bao, cũng phải miễn cưỡng lên tinh thần ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn giáo viên. Tóm lại, để thoát khỏi hàng đầu tiên, nếu như khi đó có giày gót dày “chọc trời”, tôi nhất định sẽ chồng hai đôi lên đi!
Muốn cao hơn thì phải rèn luyện, thế là lúc đội bóng chuyền trong trường tới mỗi lớp chọn ba đội viên, tôi không chút do dự ghi danh, kết quả lại dẫn tới cả lớp cười vang. Ôi, tôi quên mất chơi bóng chuyền là cường điệu nhất chiều cao! Nhưng mà, giữa một tràng cười vang cũng truyền đến tiếng khích lệ của một bạn nam: “Không sao, cậu có thể cầm bóng từ dưới lưới đi sang sân đối phương nha!”
(Nhạc đệm “Trời cao biển rộng” của BEYOND:… Đã bao lần… nhận được ánh mắt lạnh lùng và nụ cười giễu cợt… )
Người như tôi cố tình có hai điểm mạnh, một là gan lớn, hai là da mặt dày. Ánh mắt lạnh lùng và nụ cười giễu cợt gì đó, va vào tôi thường thường đều sẽ bắn trở lại rất xa, tôi nhiều nhất sờ sờ mặt mình, lại có thể tiếp tục chạy nhảy bước về phía trước. Cho nên sau khi nguyện vọng vào đội bóng chuyền tan vỡ, tôi quyết định làm một “người phụ nữ sau lưng đội bóng chuyền” tôi miễn phí nhặt bóng cho mấy người còn không được à!
Từ đó, trên sân huấn luyện của đội bóng chuyền đã thêm một “người nhặt bóng Hobbit”. Bóng dáng tôi bận rộn nhanh chóng như con thoi giữa đám thành viên đội bóng chuyền, nhìn qua giống như một ngọn rau cải trắng di hình hoán ảnh trong một mảnh rừng rậm, hiệu quả chủ nghĩa hiện thực ma huyễn ít nhiều đấy nhé.
Có lẽ là lòng thành của tôi cảm động huấn luyện viên đội bóng chuyền, ông cuối cùng đặc cách cho tôi làm đội viên dự khuyết, có thể cùng huấn luyện với đội viên chính thức. Tôi để cảm ơn từ đó không chỉ có bóng tất nhặt, còn thỉnh thoảng mua kem que cho mọi người. Kết quả của “ngoại giao kem que” chính là, mọi người đều càng lúc càng thích tôi, mà tôi mua kem que càng ngày càng nhiều, cuối cùng tiền tiêu vặt mỗi tháng hầu như đều đập vào kem que.
Cũng không biết huấn luyện viên bóng chuyền một ngày làm sao mát dây, đột nhiên cảm thấy tôi động tác linh hoạt, có thể làm cầu thủ chuyền hai, thế là trong trận đấu giao hữu đầu tiên cả trường của chúng tôi với trường khác cho tôi làm cầu thủ chuyền hai.
(Trên đầu huấn luyện viên lập tức hiện lên một vầng sáng, sau lưng mọc đôi cánh trắng nhỏ rung rung, phát ra hào quang thiên sứ giữa không trung ~~)
Mẹ của ME ơi! Hạnh phúc tới quá nhanh, tôi cũng còn chưa có chuẩn bị tốt đâu! Làm sao bây giờ đây làm sao bây giờ! Buổi tối một ngày trước trận đấu, tôi lúc thì cười ngây ngô, lúc thì phấn chấn, lúc thì sục sôi… Tóm lại nghĩ hết một lượt biểu hiện của tôi trước trước sau sau trận đấu, thậm chí sau khi suy nghĩ hết tình cảnh tôi một trận thành danh sau đó thu hút trong vườn trường, mới mang theo một nụ cười quỷ dị, thỏa mãn mà yên tâm ngủ.
Ngày hôm sau sau khi tan học, trận đấu bắt đầu, tôi kiến lập kỷ lục một nữ sinh phát bóng toàn trường, thế nhưng, theo từng tiếng kêu lên bên cạnh, bóng của tôi cũng lần lượt phát ra ngoài… Tạ toàn thắng trứ danh cuối cùng sáng lập kỷ lục mỗi bóng đều phát ra ngoài.
(Tròng mắt giáo viên thể dục nứt mấy vết, sau đó tẽ ra ào ào…)
Bởi vì phát bóng mất điểm quá nhiều, trận đấu ấy chúng tôi thua. Trái tim của tôi ấy à, lạnh ơi là lạnh… Trận đấu vừa kết thúc, tôi buồn quá ngồi dưới đất bật khóc. Mặc dù sự an ủi của huấn luyện viên khiến tôi thoáng dịu tâm tình lại một chút, thế nhưng biệt hiệu mới của tôi cũng từ đó ra đời, thành Tạ đại pháo pháo binh số một trứ danh. Hai năm sau, Tạ đại pháo thông qua nỗ lực khắc khổ, không phụ sự mong đợi của mọi người làm tới đội trưởng đội bóng chuyền trong trường, càng khó được chính là, tôi còn thông qua rèn luyện, thành công lấy chiều cao một mét năm tám ngồi xuống hàng thứ hai!
(Không ngờ phải không, thì ra bài này là một bài truyền cảm hứng, oa ha ha ha ~~)
Chú thích
(1) ý đang ví với nhân vật Tiểu Lộc Thuần Tử, tức Kojika Jun, là nhân vật chính trong bộ phim Moero Attack với nội dung về bóng chuyền nữ ↑