Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 27

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 27 – Giao lưu cảm tình

Chỉ ầm ĩ một lát như thế với Thu Lam Tự, ta đã cảm thấy toàn thân mềm oặt, mồ hôi như mưa, đi đứng hơi run run. May mà y nhấc cổ áo xách ta trên không, nếu không ta cũng không dám bảo đảm chính mình còn có thể đứng cao như vậy nhìn thẳng y hay không.

Y hiển nhiên cũng nhìn ra được ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, cũng không có thực lực tương xứng với thái độ này, tiện tay quăng ta vào một cái ghế khác. Lam Dương cung tự có đệ tử lên một lần nữa xếp món ăn trên bàn tiệc, lần này Thu Lam Tự lại là trực tiếp điểm huyệt đạo của ta, gắp lên một đũa thức ăn chay, trực tiếp bóp má ta ép ta mở miệng nuốt xuống.

Cho ăn mấy miếng, mới để đũa xuống nói: “Bản tọa chịu không biết ngươi là lấy sức mạnh từ đâu ra, trong Lam Dương cung của ta còn dám không lo ngại gì, đối chọi gay gắt với cung chủ ta đây như vậy. Ngươi là nghĩ rằng ngươi xuyên thân thể của Bách Lý Phong Cương, bản tọa sẽ không nỡ giết ngươi; hay là cảm thấy nhân tình của ngươi là minh chủ võ lâm, Lam Dương cung ta đắc tội không nổi y?”

Ta vốn là nhắm mắt ngồi ở chỗ kia thở gấp, nghe vậy trong lòng giận dữ, bỗng mở mắt ra trừng y. Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ trên người y cũng phải để lại một nghìn tám trăm cái lỗ trong suốt rồi. Thu Lam Tự thần sắc nhàn nhạt, tình cảm căm ghét đối với ta dường như không nhận ra, vươn tay vặn cằm ta lên.

“Bách Lý Phong Cương đích thực là huyết mạch duy nhất trên đời này của ta. Nhưng ta cả đời chỉ vì Giải Nhan và Yên nhi mà sống, vốn đã chưa từng nghĩ để lại hậu tự, cho dù gã thực sự sống… cho dù gã thực sự sống… Hừ, ngươi chẳng qua là kẻ xuyên việt không biết ở đâu ra, ngươi thật cho là, chỉ bởi vì cái xác này là con ruột của ta, ta có thể năm lần bảy lượt khoan dung ngươi ư?”

Ta gắng sức xoay đầu muốn tránh ngón tay y, lại bị y bóp chặt xương cốt, khẽ động liền cảm giác dưới ngón tay gia tăng rất nhiều sức lực, dường như cằm dưới cũng sắp bị người bóp nát. Lòng ta biết y hạ được độc thủ như vậy, bèn không lại so sức với y nữa, chỉ nhắm mắt lại không nhìn y.

Mặc dù không nhìn, lại không ngăn nổi những ngôn từ chói tai nhói lòng ấy. Thanh âm của Thu Lam Tự ngày càng gần, ngay cả tiếng hít thở dường như mang theo hàn ý ấy cũng hơi nghe được. “Nếu ngươi còn đợi minh chủ võ lâm kia qua đây cứu, vậy không cần nữa. Hơn tháng trước y không biết phát bệnh điên gì, một mình cưỡi ngựa chạy lên Xử La sơn đòi người với bản tọa…”

Tiển Băng Nhận đã lên Xử La sơn? Y phát điên cái gì, chẳng lẽ Ngọc Lam Yên chung sống với y thời gian dài như vậy còn không có làm cho y bình thường, y còn tính toán ghép cặp minh chủ võ lâm cùng giáo chủ ma giáo gì đó?

Người này là thiếu đánh chết Bách Hiểu Sinh mới có thể bình thường chút sao?

Ta vừa nghĩ tới y là không nhịn được sầu đến hoảng thay cha mẹ người nhà y, càng sầu là người này bây giờ còn không tính toán thành thật đi tuyến đường công bia đỡ đạn của y, lại còn chạy tới Xử La sơn tìm ta.

Có lẽ sắc mặt ta quá khó coi, trên tay Thu Lam Tự lại gia tăng mấy phần khí lực, đau đến mức ta đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy phần dưới khuôn mặt đều đã tê dại.

Khuôn mặt y mơ hồ chiếu vào trong mắt ta, lại mang theo một tia tiếu ý âm lãnh: “Ngược lại là có một tin tốt muốn nói cho ngươi. Tiển Băng Nhận kia bị bản tọa ấn một chưởng ngay ngực, mấy tháng nay ngay cả đứng dậy sợ cũng không thể. Đến lúc đại hội võ lâm cũng chỉ có thể gắng gượng đứng lên, tuyệt không dư lực giành thắng lợi với ngươi… Bằng chút bản lĩnh bé nhỏ này của ngươi, đến lúc đó cũng nhất định có thể thuận lợi áp đảo mọi người, mang Yên nhi về Xử La sơn.”

Nói những cái này làm gì. Tiển Băng Nhận sống hay chết, lại có quan hệ gì với ta.

Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, mồ hôi lạnh theo cần cổ chảy thẳng vào bên trong quần áo, má lại thiêu đến nóng hổi, nào đâu có tâm trạng để ý đến y. Thu Lam Tự đợi rất lâu, thấy ta vẫn không đáp lời, cuối cùng buông cái tay kia ra, tiện thể giải huyệt đạo trên người ta, dặn bảo đệ tử: “Mang thiếu cung chủ đi tắm thay quần áo, nhớ kỹ, hầu hạ gã toàn bộ cần nữ tử, lúc tắm gội các ngươi chỉ trông ở ngoài cửa, không được vào trong hầu tắm.”

Tay chân vừa có thể hoạt động, ta liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Lam Dương cung cung quy nghiêm ngặt, một bên có nữ đệ tử tiền hô hậu ủng nâng ta trong lòng. Ra ngoài phòng tắm, những thị nữ ấy không dám dựa sát, chỉ chuẩn bị xong khăn buộc tóc bột tắm các loại liền cung kính thối lui.

Thu Lam Tự tính tình cổ quái, thay đổi thất thường, võ công lại thật sự cao đến tuyệt đỉnh, ngay cả ta ở trước mặt y cũng luôn bị khí tràng y áp chế, chỉ nói một lúc là cảm thấy rất căng thẳng mệt mỏi. Ngâm trong ao một lát, trên người ta đã thấy hơi ửng hồng, cái loại cảm giác hư hàn lúc trước đó cũng giảm bớt không ít, liền đứng dậy lau ố nước.

Đang muốn lấy quần áo thay, lại nghe thấy trong phòng vang lên một âm thanh lạnh như băng: “Chậm đã.”

Ta trong lòng sợ hãi, nội lực vận đến trên tay, cách không một chưởng bổ về phía chỗ âm thanh kia tới, lúc nhìn chăm chú, lại là Thu Lam Tự đứng bên cửa sổ. Một chưởng kia tuy không phải dùng hết toàn lực của ta, nói ít cũng có sáu phần, y nhẹ nhàng bâng quơ liền đón lấy chưởng phong, thong thả đi đến trước mặt ta, trong tay nâng một hộp ngọc hình tròn đưa tới trước mặt ta.

“Đây là thuốc mỡ trừ đi dấu vết, cởi khăn tắm ra, bản tọa bôi thuốc thay ngươi.”

Cái gì? Bôi… Ta cúi đầu nhìn nhìn dấu vết nông sâu trải rộng trên người, y không phải nói bôi cái này chứ? Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm y, dưới sự hoảng loạn lại buột miệng: “Ngươi… bôi thay ta?”

Trên mặt y liền hiện ra mấy phần không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng: “Không phải bản tọa, chẳng lẽ còn muốn cho đám hạ nhân kia nhìn thấy trên người nhi tử của Thu Lam Tự ta, có thứ người khác không thể nhìn thấy được thế này!”

Nói xong đã vặn mở cái nắp hộp ấy, ngón tay chấm một mẩu thuốc mỡ liền bôi về phía cần cổ ta. Thuốc hơi lạnh ấy chạm vào người ta mới phản ứng được, xoay tay lại túm cổ tay y dùng sức đẩy, lại thừa lúc dịch người giao nhau một chưởng với y, thối lui mấy bước, vòng cánh tay che lấy thân trên.

Y liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn biết xấu hổ? Lúc làm ra thứ này ngươi sao không biết xấu hổ? Đây là thân thể của nhi tử ta, để một kẻ xuyên việt như ngươi làm nhục, ta làm phụ thân thì không thể thu thập sạch sẽ thay gã sao? Hôm qua bản tọa đã bôi thuốc thay ngươi rồi, xấu hổ cũng muộn rồi, bỏ khăn tắm lên giường nhỏ ngồi yên!”

Đây coi như là tình cha con ư? Đáng tiếc ta hai mươi mấy năm chưa từng hưởng, nay cũng thật sự vô phúc hưởng thụ. Ta lùi lại vài bước, nhưng cũng không dám miễn cưỡng đối kháng với y, đành phải miễn cưỡng nói: “Mang thuốc tới, bản tọa tự biết bôi.”

Y lại cúi đầu nghịch hộp thuốc kia, ngữ khí hơi có chút lơ lửng: “Bản tọa sợ ngươi xuống tay không biết đúng mực, bôi mất bớt.”

Có thể dùng thuốc mỡ bôi đi bớt ư? Ngươi cũng biết việc chính mình làm này không đáng tin mà! Thiên phú của ta thua kém Ngọc Lam Yên, nhất định là bởi vì cha ta thua kém cha hắn!

Ta với loại người này quả thật cạn lời, cũng quả thật không khí lực tranh luận gì nữa, cụt hứng ngã ngồi trên chiếc giường nhỏ dài, nhịn lửa giận đầy bụng khẽ xin y: “Ngươi cho ta thuốc, trên lưng… chỗ bớt ta không chạm vào là được.”

Y trầm mặc một trận, cuối cùng ném thuốc mỡ qua: “Không thể bôi đi bớt. Bản tọa sẽ ở đây xem ngươi bôi thuốc.”

Ta nhận lấy thuốc mỡ liền cúi đầu bôi đi những vết bầm gai mắt trước ngực ấy. So với Thu Lam Tự, ta tất nhiên là lại càng không muốn để những thứ này tồn tại, bởi vậy lúc xuống tay, không nhịn được liền dùng nhiều mấy phần sức, hận không thể lập tức xoa thuốc vào trong da thịt, lập tức liền tan đi vết bầm này.

Trước ngực còn loang lổ, càng không nói đến bộ phận bị khăn tắm che. Ta hơi vén vải khăn lên, theo khe hở của vải và bắp thịt thò tay vào, mỗi lần bôi một cái, là cảm thấy da thịt đụng chạm đến dường như sắp hút tay lên trên, lửa dục từ dưới tay tấc tấc thiêu đốt xuống phía dưới, eo cũng run rẩy khó mà phát hiện.

Thân thể này lại mẫn cảm tới mức này! Vài ngày trước lúc ở chung với Long Cửu cũng thôi đi, đó là làm quá nhiều lần, thân thể vẫn căng thẳng. Hiện giờ cũng đã vài ngày chưa từng bị người chạm qua, sao còn có thể có loại phản ứng này?

Ta thậm chí nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình cũng có chút nặng nề, không dám lại bôi thuốc gì nữa, chỉ rút tay ra đè giữa hai chân, lại thấy không chỉ đằng trước có xu thế ló đầu, lối vào phía sau kia càng đã khi mở khi rụt, tự mình mấp máy.

Ta cắn chặt khớp hàm chịu đựng những biến hóa trên người này, trong lòng lại đột ngột nhớ lại tập thiết lập của cha ta ấy — có mang sẽ cần thụ, không thụ sẽ chết. Ta như bây giờ rốt cuộc là bởi vì làm thụ đã lâu quen nếp, hay là thứ trong bụng này muốn?

Con người ta nhiều nhất chính là muốn ăn, Bách Lý gia chúng ta sao lại có thứ mất mặt này chứ?

Ta đang ai điếu bất hạnh của chính mình, tiện thể căm giận cha với con không biết cố gắng, trên người bỗng nhiên mát lạnh, cái khăn đay mỏng kia đã bị người rút ra từ ngang hông. Ta đột ngột ngẩng đầu, lại thấy Thu Lam Tự nét mặt sương hàn, nhìn chằm chằm chỗ rục rịch giữa hai chân ta kia.

Đây đều là lỗi của cha ta, ngươi nhìn ta làm gì? Bây giờ ngươi cũng là cha ta, lỗi này có phân nửa là của ngươi, còn không tự mình quay về xét lại mình đi?

Ta vừa thẹn lại quẫn, không chỉ trên mặt nóng lên, ngay cả trên người cũng nóng lên theo. Đang muốn giơ tay che thứ kia lại, nhưng bị y tóm lấy cổ tay, cầm khăn tắm trói chặt.

Ta lập tức nghĩ tới trải qua trước đây, liền thấy có thùng nước lạnh giội vào đầu, thấm trong lòng một mảnh băng giá, hai cổ tay xoay một cái muốn kéo đứt khăn vải. Thu Lam Tự nhẹ nhàng phất một cái trước ngực ta, ta liền cảm giác nhất thời kinh mạch trống trơn, không nâng được nội lực, bị y một chưởng đổ nhào trên giường nhỏ.

Trong đôi mắt y tựa như sắp lộ ra ngọn lửa, đè cổ ta quát: “Súc sinh thật vô sỉ, Bách Lý Phong Cương dù không chịu cố gắng chết sớm chăng nữa, cơ thể này của gã cũng không phải ngươi có thể khinh nhờn!”

Y mắng ta cái gì? Ta nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, há nửa miệng nằm đó, lại là có chút lơ mơ. Thu Lam Tự đã trói tay ta bên giường nhỏ, tự mình cầm lấy thuốc bôi, lực đạo dưới tay rất nặng, âm thanh càng là lạnh thấu xương khiến thần hồn người khác không còn.

“Các ngươi cho rằng bản thân là người xuyên việt là có thể coi trời bằng vung ư? Nhi tử người ta vất vả nuôi dưỡng, các ngươi xuyên là xuyên, còn dùng thân thể gã làm chuyện bẩn thỉu như thế, bảo gã sau khi chết cũng không thể thanh tĩnh…”

Y là đang mắng tiểu thụ kia? Thực ra mắng rất hay, chẳng qua là cái tay kia ở trên hông, trên bụng thậm chí sau mông và giữa hai chân ta ra sức ấn bóp, làm ta tinh thần tan rã, dần dần cái gì cũng nghe không lọt nữa.

Ta gắng sức kẹp chặt chân, lại bị y không chút nể nang kéo ra; cặp tay kia lạnh như hàn băng, lại giống như mang theo ngọn lửa đốt người, thiêu trên người ta như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thân thể của ta nhạy bén cảm giác ngón tay đè trên người ta, thuốc mỡ tan giữa ngón tay và da thịt hơi lạnh, còn có gió đưa theo khi áo bào bóng loáng cùng tay áo kia của y phe phẩy. Ta dùng sức kéo căng cổ tay ma sát khăn vải, cắn chặt môi dưới, gắng sức muốn dựa vào đau đớn giảm bớt khao khát gào thét trong cơ thể.

Cái tay kia lại bỗng nhiên dừng lại, đầu ngón tay đang đè tại lối vào đang tự he hé giữa mông ta. Trên người ta cứng đờ, lạnh lùng quát: “Dừng tay!” Thanh âm gần như biến điệu, lại còn mang theo khàn khàn bị lửa dục thiêu đốt.

Thu Lam Tự lại chỉ nhìn chằm chằm chỗ kia bỗng nhe răng cười, trong mắt lại là hung quang đại thịnh, như vẫn muốn chọn người mà cắn quay đầu lại hỏi ta: “Thân thể này của Bách Lý Phong Cương, cho ngươi hưởng không ít tư vị khoái hoạt?”

Hô hấp của ta cứng lại, suýt nữa có xúc động xin y tha thứ, nhưng lại tựa như ngay cả năng lực nói chuyện cũng mất đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn y nắm lấy phân thân hiên ngang đứng thẳng của ta.

Tay y đã dùng sức trượt, mặc dù không có kỹ xảo gì, cũng đã làm thần hồn ta lung lay, muốn ngừng mà không được. Mà khuôn mặt mang theo dáng cười khát máu cũng kề sát trước mặt ta, khe khẽ hỏi: “Đây là thân thể của nhi tử ta, gã muốn ta có cái gì không thể cho? Nhưng gã là công, phía sau sẽ không biết muốn, ngươi nói có đúng không?”

Tay y càng lúc càng nặng, càng lúc càng nhanh, ta không hề có chỗ trống để phản kháng, chỉ có thể run rẩy thân thể, cong eo đón về phía y. Một khắc phóng thích trong tay y kia, âm thanh lạnh lùng thấu xương ấy lại lần nữa vang lên bên tai ta.

“Từ nay về sau, bản tọa tuyệt đối không tha cho ngươi lại tằng tịu với người khác, người lúc trước chạm vào ngươi ta cũng sớm muộn đều sẽ trừ bỏ. Ngươi thành thật nghe lời, bản tọa sẽ tha cho ngươi sống thay gã, nếu như không như thế —” Y nhìn thẳng ta, nhếch khóe môi lạnh lùng cười: “Dù sao gã đã chết, chỉ cần lưu toàn thây cũng là đủ rồi.”

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s