Công bốn, xin đi theo tình tiết
- Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 26 – Giữa cha con
Người ta đều nói “ngất không thể coi như chết”, cho nên sau khi ngất đi không bao lâu, ta lại bị người đánh thức. Người kia một thân áo trắng, quỳ gối trước giường kêu lên: “Thiếu cung chủ, giờ mão đã đến, mời ngài đến sân sau luyện võ.”
Cái gì đã giờ mão rồi? Chẳng lẽ ta ngất đi một ngày một đêm rồi?
— Bí tịch của ma giáo ta! Nghĩ đến bí tịch này, ta đã hoàn toàn không buồn ngủ, lúc này từ trên giường bật lên. Nhưng mà dậy quá gấp, dưới chân hơi không vững, gọi đệ tử kia đỡ một phen mới đứng vững. Quét một vòng xung quanh, lại phát giác đang ở trong một gian phòng ngủ tinh khiết, mà không phải là phòng sách ngày hôm qua.
Các thị nữ Lam Dương cung sáp lên thay ta quần áo rửa mặt chải đầu, trong lòng ta lại chỉ nhớ bí tịch, sai mọi người lui, tự mình quấn một búi tóc bình thường, vội vã khoác quần áo liền giục người mang ta đi tìm Thu Lam Tự.
Đến bên trong vườn hoa sân sau, liền gặp Thu Lam Tự áo đỏ quét đất, trong tay nắm một thanh trường kiếm sáng trong như mùa thu thanh tịnh, đang dùng khăn mặt trắng như tuyết lau. Đám đệ tử dẫn đường ấy dừng lại xa xa, ta cũng dừng lại theo, nhìn Thu Lam Tự ném khăn mặt xuống, tiện tay đem kiếm khi giơ khi chọc, biến ra tầng tầng hoa kiếm.
Dù cho không thúc nội lực, ánh sáng thân kiếm phản chiếu mặt trời cũng chớp đến mức người ta không dám nhìn gần. Hèn chi y chưa bao giờ dùng binh khí với ta, không phải là y quá tự kiêu, mà là thực sự có tiền vốn như thế. Chỉ một chiêu tiện tay lúc nãy kia, ta dùng hết mười phần công lực cũng chưa hẳn tiếp được.
Kiếm quang lưu chuyển, chiêu thức xé gió, y cứ diễn thử từng chiêu trước mặt ta, áo đỏ gần như đều bị kiếm quang sáng như tuyết che mất. Chiêu kiếm tầng tầng thay đổi, kiếm khí lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt, làm người ta mắt hoa thần mê, hận không thể dính con ngươi trên người y, chỉ sợ sai sót một chiêu nửa thức.
Một bộ kiếm pháp như mây bay nước chảy luyện xong, Thu Lam Tự lật ngược kiếm nắm trong tay, hơi giơ tay lên về phía chúng ta, liền có người hầu đi lên nhận lấy trường kiếm nâng trong tay. Y cúi đầu mặc người hầu lau tay thay y, ánh mắt hướng về cúc mùa thu đầy vườn, thờ ơ hỏi: “Bộ kiếm pháp lúc nãy kia, ngươi biết luyện chưa?”
Ta còn đang dụng tâm nghiền ngẫm kiếm ý chiêu thức lúc nãy của y, đâu có thể lập tức ghi nhớ? Huống hồ khi y ra kiếm gấp như cuồng phong, chậm như dòng suối, rõ ràng chính là tốc độ luyện kiếm bình thường, không phải có chừng có mực giảng dạy đồ đệ, ta có mấy chỗ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn rõ y ra kiếm như thế nào, càng đừng nói đến tự mình luyện.
Thái độ đối với kẻ địch đương nhiên phải cứng rắn đến cùng, nhưng thái độ đối với võ học ấy là phải khiêm tốn, không ngại học hỏi kẻ dưới. Ta lắc lắc đầu, thản nhiên thừa nhận: “Có mấy chỗ không nhớ được, có hai thức không nhìn ra là biến chiêu như thế nào. Còn có thể luyện liền mạch hay không còn phải tự tay thử qua mới biết.”
Chân mày y hơi nhíu, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi không phải người xuyên việt ư, chiêu kiếm đơn giản như vậy lại học không được? Yên nhi lúc trước nhưng là bất kể võ công nào cũng học cái là biết; ngay cả lúc bản tọa học bộ kiếm pháp kia, cũng chỉ có nhìn một lần như thế.”
Người xuyên việt ta đây là giả, có thể so với người xuyên việt chính quy kiêm con đẻ của tác giả được mở mã ăn gian của nhân vật chính à? Dù cho ngươi mở chính là mã ăn gian của BOSS, một công bia đỡ đạn như ta cũng so không được nha!
Ta thực sự không muốn trình diễn tiết mục cha con nhận nhau gì đó với y, thà để y xem như người xuyên việt vô dụng châm biếm hai câu, cứng rắn nuốt câu nói mỉa mai này của y xuống, chỉ nói: “Bản tọa quan sát cung chủ luyện võ đã là không nên, càng không thể trái với quy củ giang hồ, học lén võ công độc môn của quý cung. Thu cung chủ nếu không trách, bản tọa cáo từ trước.”
Xoay người muốn đi, bả vai lại bỗng nhiên bị người ấn một cái, liền cảm giác trên người dường như đè gánh nặng nghìn cân, không bước ra nổi một bước. Thanh âm Thu Lam Tự xa xăm vang lên, nói là: “Bách Lý Phong Cương nay đã là cốt nhục thân sinh của ta, mối quan hệ ruột thịt không thể xóa bỏ.”
Trên vai ta bị y nhẹ nhàng kéo, cơ thể liền không kiềm chế được xoay qua, theo lực đạo của y đi về phía mảnh đất trống y luyện kiếm lúc nãy ấy.
Một đệ tử áo trắng đi lên theo, tay nâng trường kiếm đưa tới trước mặt ta. Thu Lam Tự liền nhấc ngược lưỡi kiếm, giao kiếm vào trong tay ta nói: “Bách Lý Phong Cương đã là con ruột ta, võ công tuyệt học của Lam Dương cung ta tất nhiên dạy cho gã. Ngươi đã xuyên thành gã, thì nên làm gã cho tốt, bộ kiếm pháp này, còn cả các hạng võ công tuyệt học Lam Dương cung ta, ngươi đều phải làm cho thân thể gã đây học được!”
Muốn ta học được làm gì, y không phải có tiểu thụ kia rồi sao… Nhớ ra rồi, Ngọc Lam Yên “thiên tính thuần thiện, không thích tập võ” — tuy rằng tám chữ này không biết là làm sao có thể ăn khớp.
Có điều võ công như thế phía trước, nếu nói không muốn học là tuyệt đối không có khả năng, bất luận y có mục đích gì, ta chỉ thành thật nhận phần lợi ích này là được. Ta cũng không vờ nhường với y, nhận lấy chuôi kiếm liền bằng ký ức một lần nữa múa bộ kiếm pháp vừa rồi y luyện kia.
Phàm có ký ức của ta sai, hoặc là chỗ dùng sức không đúng, Thu Lam Tự liền ở một bên mở miệng chỉ điểm. Tuy thái độ ác liệt trước sau như một, nhưng y dù sao cũng là BOSS võ công cao nhất trong quyển sách này của chúng ta, không chỉ tài nghệ, tầm mắt cũng cao xa hơn ta nhiều, được y tiện tay chỉ điểm một hai, là có thể khiến ta thu được lợi ích không phải là ít.
Chẳng qua là ta rất lâu chưa từng động võ, thân thể yếu hơn ngày trước không ít, mới luyện chưa tới hai canh giờ là đã mồ hôi khắp người, bước đi loạng choạng, trường kiếm trong tay lại cảm thấy hết sức đè tay, rất nhiều chiêu kiếm tinh diệu là thi triển không ra.
Thu Lam Tự cũng nhìn ra ta đã là sức cùng lực kiệt, vươn tay đoạt lấy trường kiếm nói: “Thân thể của Bách Lý Phong Cương lại bị ngươi tổn hao đến nước này! Mà thôi, miễn cưỡng luyện vô ích, hôm nay cứ dừng ở đây, trước theo ta đi ăn cơm.”
Thân thể ta quả thực mệt mỏi, chính mình cũng cảm thấy luyện không nổi nữa, liền theo ý y thu thế, lại điều đình hô hấp, từ trong tay đứa hầu nhận lấy khăn mặt lau tay và mặt, theo bọn họ đi đến phòng khách dùng cơm.
Vừa thấy bàn thức ăn kia, ta ngược lại thật là có mấy phần kinh ngạc, tất cả đều là đồ ta thích ăn lúc trên núi. Nói thật đồ ăn Trung Nguyên mặc dù tinh xảo, nhưng luận về vừa miệng chẳng bằng cái loại phong cách ngụm lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt đó của ma giáo.
Đáng bất mãn duy nhất, chính là ta đang ngồi đối diện Thu Lam Tự. Nhìn khuôn mặt đắc ý sắp ù kia, ta đột nhiên cảm thấy hương thơm không trung truyền đến cũng có chút biến vị, làm người ta mất hết khẩu vị.
Sau khi nhập tiệc liền có đứa hầu thay ta cắt miếng thịt bò nhỏ xuống bỏ vào giữa bàn. Ăn thịt nướng còn cần người hầu hạ, cuộc sống này của họ Thu tinh tế đến thật giống nữ nhân. Trong lòng ta thầm cười nhạo, gắp miếng thịt bò béo hãy còn tự chảy dầu mỡ liền bỏ vào trong miệng.
Nào ngờ miếng thịt kia sau khi vào miệng lại hoàn toàn không có cảm giác tươi thơm giòn mềm trong tưởng tượng của ta, ngược lại chỉ cảm thấy béo ngấy tanh nồng, khiến cho ta mấy phen buồn nôn. Ta lúc này mới nhớ ra mình đang mang thai, chính là lúc ăn cái gì ói cái đó. Những miếng thịt bò dê này trong trí nhớ mùi vị có tốt, chân chính vào miệng lại không có mùi vị tốt như vậy nữa.
Cảm giác chán ghét trong lồng ngực càng mạnh, miếng thịt bò kia trong miệng ta tựa như còn sống, lên không được xuống không xong. Nhưng nếu thực sự nôn ra, ngộ nhỡ làm cho người ta nhìn ra ta có thai làm sao bây giờ? Ta cưỡng chế cảm giác khó chịu, chỉ nhai ba hai miếng thịt bò kia, cứng rắn nuốt cả miếng xuống. Vừa mới nuốt xuống liền cảm giác trong dạ dày dời sông lấp biển, đành phải cắn chặt đũa, mới nhịn được từng đợt lại từng đợt cảm giác buồn nôn.
Đợi khẩu vị cuối cùng yên lại, trên người ta cũng đã ra một tầng mồ hôi, giọt mồ hôi trên trán như nước chảy xuống, gần như sắp mờ mắt. Ta cầm lên một cái khăn mặt bên tay lau mặt, lại nghe Thu Lam Tự đột nhiên hỏi: “Ngươi không thích ăn thịt này? Vậy ngươi muốn ăn chút gì?”
Gừng sợi với mơ! Ta ngay cả hai chữ gừng sợi cũng buột miệng nói ra rồi, may mà cuối cùng nhớ ra phụ nữ có thai mới thích ăn chua, ta không thể ăn, vội vàng cắn răng đổi hai chữ với mơ kia thành cải thìa — không ăn thì không ăn đi, miễn là không lại gợi lên buồn nôn là được.
Thu Lam Tự cũng không nhắc lại chuyện đổi món ăn, mà là lấy đầu đũa khẽ chỉ món đùi dê nướng trên bàn, khẽ nói: “Những món ăn này đều là bản tọa lúc trước trên Xử La sơn hỏi qua một đường chủ họ La, nói là món ăn Bách Lý Phong Cương năm đó yêu nhất. Gã thích ăn mặn, ngươi lại ăn chay; gã cả đời chỉ yêu luyện võ, ngươi lại hoang phí võ công; gã là một trong những công bia đỡ đạn ái mộ Yên nhi —”
Đũa của y đột ngột đặt xuống, hai mắt như điện nhìn chằm chằm ta, từng chữ một nói nói: “Ngươi lại là hạng người thừa hoan dưới người khác!”
Lời này nói thực sự chọc người, trong lồng ngực ta đau xót, đũa gỗ mun trong tay đã vỡ vụn từng khúc. Y hiện tại muốn nói cái gì? Trước mặt ta tỏ rõ lòng yêu con của chính mình? Hay là cảm thấy ta thân mình dơ bẩn, không xứng với huyết thống Lam Dương cung của y, không xứng với tiểu thụ giống như thần tiên trong lòng y?
Ta không thể ăn thịt bò, là khẩu vị thay đổi sau khi có thai; ta hoang phí võ công, là ngươi ấn một chưởng trước ngực ta, đến mức ta bị thương nặng khó khỏi, trong hai tháng chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt; ta thừa hoan dưới người khác — chính là bắt đầu từ lúc Ngọc Lam Yên âu yếm của ngươi bỏ thuốc ta —
Ta một chưởng lật bàn, đứng dậy, lẫm liệt tức giận nói: “Thu cung chủ nếu muốn giết ta, khỏi cần mượn cớ nhiều? Bản tọa võ công là không bằng ngươi, nhưng cũng không phải hạng người tham sống sợ chết, mặc người làm nhục!”
Thu Lam Tự lại không hề tức giận, thần sắc bình tĩnh khác thường, thân thể dường như lắc một cái tại chỗ, lại đã dán tới trước mặt ta, cưỡng ép ấn ta ngồi xuống, dặn bảo đệ tử bên cạnh: “Một lần nữa chuẩn bị tiệc chay đưa lên. Bách Lý Phong Cương đã là con ta, cơ thể này của gã ta không thiếu được cũng phải quan tâm chiếu cố một hai, há có thể mặc người lai lịch không rõ nào đó tùy ý làm nhục!”
Ha, y ngược lại tới trước mặt ta khoe khoang lòng yêu con cái gì? Ta tức giận đến mức vẫn muốn cười ra tiếng, lật tay đè mu bàn tay y nói: “Không cần, ăn ít mấy bữa lại không chết được người, khỏi phí phen hơi sức này? Dù cho Bách Lý Phong Cương còn sống, gã với Thu cung chủ ngươi cũng không có tình cha con gì, chưa chắc chịu nhận phần tình này của ngươi đâu!”
Trên mặt y co rúm một cái, lại là vươn tay điểm yếu huyệt trên chân ta, lùi mấy bước dặn bảo đệ tử thu xếp lại bàn tiệc, đưa lên bàn thức ăn chay tinh xảo, sai người bón ta ăn.
Ta với y đã xé mặt, còn ăn đồ ăn gì của y. Nói khó nghe chút, có thể nuôi ra cái loại đồ đệ khắp nơi hạ độc người ta đó, nhân phẩm của kẻ làm sư phụ ta cũng không tin được. Chân ta tuy không thể động, tay nhưng còn động tác không ngại, phàm có người tới gần ta liền một chưởng đẩy ra, như thế mấy lần, đám đệ tử đáng ghét đó quả nhiên không dám lại đi lên nữa.
Họ Thu ở một bên nhìn một hồi, liền bảo đệ tử toàn bộ lui xuống, chậm rãi đi lên, gắp một đũa cải thìa đưa tới trước mặt ta, hạ giọng uy hiếp nói: “Hoặc là chính ngươi ăn, hoặc là ta điểm huyệt của ngươi, nhét đồ ăn này vào cho ngươi… Vô luận Bách Lý Phong Cương và ta có tình hay không, chúng ta cũng là cha con huyết thống chí thân, ngươi kẻ xuyên việt chiếm cơ thể gã này dựa vào cái gì nói chuyện với ta như vậy?”
Ta dựa vào cái gì… Vậy ngươi lại dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi bị tác giả viết thành cha ta, liền nhúng tay sự vụ ma giáo; dựa vào ngươi dạy ta hai món võ công, đã mưu toan khống chế ta hành sự, bảo ta vì ngươi và Ngọc Lam Yên ra sống vào chết?
Ta nhắm mắt định định thần, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay lại lần nữa hất bàn, vẫn nhìn chằm chằm y nói: “Thu cung chủ, ngươi nếu thích tình cha con không ngại đợi đến sau trăm tuổi, không cần dùng phen bộ dáng này lên người bản tọa.
Y trên cao nhìn xuống ta, quanh người khí kình cuồn cuộn, như sóng biển đánh về phía trên người ta, ta nơi này vận nội lực đến tận cùng, vốn muốn chống chọi y tới cùng, dưới thân lại bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng vang lách cách, ghế bành gỗ lim ấy lại vỡ vụn ra từng mảnh.
Chân ta không thể động, lập tức theo cái ghế tựa kia ngã xuống dưới, trong lúc vội vã tay phải chống phía dưới một cái, chưa kịp chạm đất lại bị Thu Lam Tự nhấc cổ áo xách lên. Giữa mặt mày y lạnh như tuyết bên thềm, trong con ngươi ánh ra bộ dáng nhếch nhác của ta, hừ lạnh một tiếng: “Bản tọa muốn ngươi sống mọi nơi mọi chốn đều giống như gã, ngươi lại có thể làm sao?”