Thần phục – Chương 104

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 104 – Nơi có bố mẹ mới là nhà

Triển Tiểu Liên lần đầu tiên vào chốn này, thay vì nói cô hưng phấn còn không bằng nói cô hiếu kỳ, toàn chui về phía nhiều người, chỉ suy nghĩ ngóng trông có thể tại sòng bạc gặp được một nhân vật như thần bài, trên phim đều là diễn như thế mà.

Long Trạm tỏ vẻ vô cùng vui mừng đối với việc mình dẫn Triển Tiểu Liên qua đây, mà cô tỏ ra lại vui vẻ như vậy, mà Long Trạm đến cũng làm cho người cả sòng đều buông canh bạc trong tay xuống, qua đây lôi kéo làm quen anh. Lúc vừa tiến vào bởi vì Long Trạm vẫn che mũi, mặc dù có người nghi nghi hoặc hoặc thấy, nhưng vẫn không ai dám xác nhận, mãi đến về sau Triển Tiểu Liên tự mình chạy khắp sòng, Long Trạm bỏ khăn mặt che mũi xuống, những người vốn nghi hoặc ấy mới phát hiện người kia thực sự là Long Trạm.

Khí chất của Long Trạm dung hợp vừa đúng với toàn bộ hoàn cảnh chung quanh, thiếu cái khăn mặt mang theo vết máu ấy, cả người hoàn toàn là sinh vì trường hợp này, anh ung dung thong thả chu du giữa rất nhiều khách đánh bạc, không chút thua kém bẩt cứ ai chào hỏi với anh.

Triển Tiểu Liên tìm một vòng, thoạt nhìn người có tiền thực sự nhiều, có điều không phát hiện ra một ai khiến cho cô cảm thấy là cấp bậc thần bài, thiết bị sòng bạc tốt đến làm cho người ta giật mình, có thể dùng vàng son lộng lẫy để hình dung nơi vào mắt. Vốn Triển Tiểu Liên tưởng rằng người trong sòng đã là cấp bậc phú hào, kết quả phát hiện cô nhìn thấy chẳng qua là đại sảnh, thuộc về khách đánh bạc phổ thông, khách giàu đỉnh cấp chân chính, có ghế lô đánh tiền to đặc biệt, chỉ có những người tiến vào ghế lô này mới là khách đánh bạc phú hào đỉnh cấp.

Xem một vòng, Triển Tiểu Liên không ngừng chặc lưỡi, chơi đều là thật sự nha.

Đối diện một đám người thò đầu ra nhìn đấy, thình lình Long Trạm đứng ở phía sau Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, có muốn chơi hai ván hay không?”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn anh một cái, vội vã lắc đầu: “Không chơi, không biết nha, ngộ nhỡ thua tiền em sẽ thảm, mua em em cũng không có tiền.”

Trong tay Long Trạm miết khăn mặt, tùy thời tùy chỗ phòng ngừa chính mình chảy máu mũi, vươn tay vỗ vỗ vai một người trước mặt, người nọ quay đầu nhìn Long Trạm, vội vàng tránh đường: “Ngài Long mời ngồi.”

Long Trạm kéo Triển Tiểu Liên sang ngồi, đưa tay che mũi, nói với Triển Tiểu Liên: “Chúng ta chơi cái đơn giản nhất, tài xỉu được không? Không chơi tiền.”

Triển Tiểu Liên cảm thấy tài xỉu là dựa vào vận may, vận may của cô luôn luôn không tốt, lắc đầu: “Không chơi. Chán ngắt, bây giờ chơi là cái gì?”

Mỹ nhân mặc trang phục gợi cảm nàng thỏ đối diện liếc mắt đưa tình với Long Trạm, miệng lại nhanh nhẹn trả lời Triển Tiểu Liên: “Xì dách.”

Long Trạm lập tức hỏi: “Tiểu Liên, em có hứng thú không? Chúng ta liền chơi một phen, không tính tiền.”

Xung quanh bàn đánh bạc vây tám chín người, có nam có nữ, nhìn thấy Long Trạm đều chào hỏi anh, Long Trạm che mũi, nâng nâng cằm, “Chơi cùng em gái tôi một ván, trẻ con lần đầu tiên đến, chưa biết cái gì, nhường chút.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên cũng có chút hiếu kỳ, đầu óc nặng nề ngồi xuống, nàng thỏ bắt đầu chia bài, Long Trạm ngồi kề bên Triển Tiểu Liên, lúc nhà cái chia bài Long Trạm liền nói quy tắc với Triển Tiểu Liên, qua một vòng Triển Tiểu Liên gì cũng hiểu, nói đơn giản chút chính là tính hai mươi mốt.

Tám chín người, vốn chính nể mặt Long Trạm chơi cùng Triển Tiểu Liên, Long Trạm cược tiền, thắng thua tính vào anh, chính là để Tiểu Liên tìm một việc vui, nếu cô có thể thích ấy là tốt quá rồi. Kết quả xong một vòng mọi người đều trợn tròn mắt, đừng nói khách đánh bạc, ngay cả Long Trạm cũng có chút ngốc, Tiểu Liên học có phải quá nhanh hay không?

Triển Tiểu Liên nhìn Long Trạm chơi một phen xong là có thể một mình đảm đương, không có cách nào, cô nhớ được bài, mỗi ván bài bài nhỏ ra bao nhiêu, bài to ra bao nhiêu, cô rõ mồn một, nhớ đã ra bao nhiêu bài, ước lượng còn lại bao nhiêu bài, đoán cái nào chuẩn cái đó, vốn Long Trạm là vì dỗ cô vui vẻ, kết quả lại hay, cô chơi ván nào thắng ván nấy, chơi đến cuối cùng Triển Tiểu Liên cảm thấy quá nhàm chán, đẩy bài, miệng nói câu: “Thế này chơi có gì hay nha? Tựa như tính số.”

Chúng khách đánh bạc: “…” Người ta cố sống cố chết thắng một phen là đã quá sức rồi, cô thì hay, xong một vòng học được không nói, còn lần nào cũng thắng, đây không phải là đả kích những con bạc chuyên nghiệp này ư?

Long Trạm biết Tiểu Liên trí nhớ tốt, nghĩ hẳn là giống như chú hai, kết quả đầu óc Tiểu Liên so với chú hai, khả năng ghi nhớ còn sâu sắc hơn nữa, trí nhớ của cô có thể kéo dài lâu hơn, hơn nữa, Long Trạm cảm thấy Tiểu Liên ngoài trí nhớ tốt ra, đầu óc cũng linh hoạt, nói cách khác, chính là thông minh người ta thường nói.

Cảm giác mới mẻ của Triển Tiểu Liên qua đi, liền ồn ào đòi về, “Anh cả, em cũng xem qua rồi, chán ngắt, bố em cũng không cho em đánh bạc, em không muốn chơi, về đi.”

Long Trạm liền nghĩ cách muốn cho cô chơi thêm một lát, đuổi theo cô hỏi: “Vậy Tiểu Liên, dẫn em đi mua sắm có được không? Em khó khăn lắm tới một lần, không mua thêm ít đồ hay sao, em nói có phải không?”

Triển Tiểu Liên dù thế nào cũng là cô gái, mà còn thích xinh đẹp, vừa nghe nói có thể mua sắm, lập tức liền đồng ý.

Thực ra Triển Tiểu Liên cảm thấy rất kỳ lạ, cô ở cùng mấy anh em nhà họ Long, cô liền có loại tâm lý không chút kiêng kỵ có thể chơi xấu, cho dù là cô cố tình gây sự bọn họ cũng sẽ đáp ứng, nói cách khác, Triển Tiểu Liên cảm thấy cô không có một chút cảm giác mới lạ nào với anh em nhà họ Long, vốn trong lòng chính cô vẫn có, thế nhưng thái độ của mấy người kia đối với cô dường như bọn họ vô cùng quen thuộc cô, cảm giác tựa như từ nhỏ đến lớn cùng lớn lên với cô, hơn nữa, loại cùng nhau lớn lên này còn không phải là cái loại thanh mai trúc mã cô với An Lý Mộc đó, chính Triển Tiểu Liên cũng nói không ra, dù sao cô cảm giác chính là như vậy.

Long Trạm đưa Triển Tiểu Liên đi dạo trung tâm mua sắm lớn, kết quả Triển Tiểu Liên chẳng mua thứ gì cả, Long Trạm truy hỏi, Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng, từ túi ở mông cô móc ra ba trăm đồng bố cô cho cô quơ quơ trước mặt Long Trạm: “Anh cả, em chỉ có ba trăm đồng, bên trong trung tâm thương mại này hoa tai to hơn dử mắt một chút đã đòi mấy nghìn, em mua thế nào chứ?”

Long Trạm vẻ mặt tủi thân: “Anh cả mua cho em…”

Triển Tiểu Liên liếc xéo anh một cái: “Em làm sao để anh mua? Em vẫn là ngày mai bảo bố em đưa em đi chỗ rẻ chút, em đến chính là vì ham hàng giá rẻ, hàng cao cấp nhiều như vậy, em bây giờ không thể dùng, em còn đi học đấy.”

Long Trạm quay lại nhìn nhìn trung tâm thương mại, giọng điệu mang theo chút lấy lòng nói: “Tiểu Liên, có muốn anh cả mua cái trung tâm thương mại này, em muốn cái gì cứ lấy, một xu cũng không tiêu, như thế không phải không cần tiêu tiền có phải không?”

Triển Tiểu Liên nhìn Long Trạm như nhìn quái vật, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt Long Trạm, chớp chớp đôi mắt lông mi dày, nhấp cái miệng nhỏ nhìn anh, máu mũi của Long Trạm “lách tách” một giọt nhỏ xuống, anh vội vàng đưa tay che lùi về sau một bước, “Tiểu, Tiểu Liên, làm sao vậy?”

Long Trạm lui về phía sau một bước, Triển Tiểu Liên liền tiến lên theo một bước, tiếp tục nhìn chằm chằm Long Trạm, Long Trạm bị cô nhìn chòng chọc đến phát sợ, đầu đầy là mồ hôi: “Tiểu Liên…”

Triển Tiểu Liên nửa híp mắt, lộ ra nụ cười mờ ám, đột nhiên hỏi: “Anh cả, có phải anh thích em hay không? Có phải muốn lấy em làm vợ hay không?”

Long Trạm đầu tiên là sững sờ, tiếp theo khuôn mặt ấy trong nháy mắt liền đỏ như vải, trán đầy là mồ hôi, che mũi cúi đầu hổn hà hổn hển chính là không nói lời nào.

Triển Tiểu Liên đi một bước về phía mặt anh, Long Trạm bất giác lùi một bước, Triển Tiểu Liên truy hỏi anh: “Anh cả, thực sự bị em nói đúng rồi? Em xem trong phim tiểu thuyết đều sẽ diễn như thế, anh cả, anh sẽ không đính ước từ bé với em chứ?”

Long Trạm đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt: “Hả?”

Triển Tiểu Liên đưa tay sờ cằm, vẻ mặt tự đắc như Holmes: “Em lúc trước yêu đương với anh Đầu Gỗ của em, bố em trăm phương nghìn kế phá hoại, chẳng lẽ chính là vì vụ đính ước từ bé này…”

Mắt Long Trạm bỗng lóe ra chút ánh sáng, đột nhiên mở miệng: “Anh Đầu Gỗ? Yêu đương? Chuyện khi nào? Anh sao lại không biết? Đầu Gỗ là ai? Bạn cùng lớp? Bạn bè khác? Hắn đang làm gì? Bao nhiêu tuổi? Có nghề nghiệp tử tế chưa? Trong nhà bối cảnh gì…”

Triển Tiểu Liên ngước khuôn mặt nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh: “Anh cả, anh còn thật sự cho là anh em à? Cho dù là anh em, em yêu đương gì gì đó cũng có tự do chứ? Hỏi cái này sao.”

Long Trạm không tranh cãi với cô, mà là đi qua một bên, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bố Triển Tiểu Liên: “Chú Triển, cháu Long Trạm, Tiểu Liên vừa mới nói với cháu, con bé yêu đương với một người tên là Đầu Gỗ, cháu sao lại không biết chuyện này?”

Triển Tiểu Liên cách thật xa nhìn Long Trạm gọi điện thoại, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, sẽ không thật sự là bố cô đính ước từ bé gì đó cho cô chứ? Nếu không sao lại vẻ mặt ghen tuông nín nhịn cộng thêm phẫn nộ chứ? Nhìn khẩu hình anh vừa mới gọi điện thoại mở miệng nói hai chữ hẳn là gọi “chú Triển”, gọi điện thoại cho bố cô là chất vấn hay là thế nào? Cô sao lại cảm giác quái lạ như thế chứ?

Long Trạm nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt hòa hoãn đi tới, xe chờ ven đường đã lâu bị người kéo mở, Long Trạm bảo Triển Tiểu Liên ngồi vào, chính mình ngồi xuống bên cạnh cô, che chặt mũi, nói chuyện cũng không vui, “Tiểu Liên, em còn nhỏ, phải nghe lời chú Triển, chú Triển không cho em yêu đương, em không được yêu, có biết không? Chú Triển nhất định là vì tốt cho em, phải nghe lời.”

Triển Tiểu Liên liếc xéo anh một cái: “Em rất nghe lời mà, bố em bảo em chia tay, em liền chia tay đấy.”

Long Trạm vẻ mặt hài lòng: “Tiểu Liên của chúng ta là cô gái tốt nhất trên đời, người thường khẳng định không xứng với Tiểu Liên của chúng ta, Tiểu Liên, anh cả cảm thấy trước ba mươi tuổi lấy chồng đều không đúng, Tiểu Liên của chúng ta ít nhất phải ba mươi tuổi… Không đúng, phải sau ba mươi lăm tuổi hẵng kết hôn…”

Triển Tiểu Liên giương mắt mà nhìn: “Xin anh, em cũng không phải mỹ nhân thiên tiên, đừng nói ba mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi đã không gả đi được nữa rồi? Cảm ơn trời đất, may mà anh cả không phải bố em, nếu không em khẳng định làm bà cô cả đời.”

Long Trạm cố gắng cường điệu: “Tiểu Liên, anh cả đây là vì tốt cho em. Phụ nữ gả sớm không tốt, không tốt chút nào, gả sớm… hay ly hôn…”

Triển Tiểu Liên: “…” Đây là đạo lý ở đâu chứ? Lặng lẽ nhích lại gần cửa xe, nỗ lực kéo khoảng cách với người này, Triển Tiểu Liên thật bụng cảm thấy, người cô đụng phải, đều rất hoa lạ, cô gả sớm hay không liên quan quái gì tới anh?

Hai người đang giằng co, Long Cốc tách ra trong sòng bạc đột nhiên mở cửa xe lên xe, “A, Tiểu Liên sao lại có vẻ mặt này? Đây là cãi nhau?”

Long Trạm lập tức nói với Long Cốc chuyện liên quan đến Triển Tiểu Liên lấy chồng, kết quả, Long Cốc lập tức đứng về phe Long Trạm: “Tiểu Liên, bây giờ không thịnh hành sớm lấy chồng, Tiểu Liên của chúng ta đáng yêu như thế, cho dù năm mươi tuổi cũng có người muốn cướp…”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, làm như mình không nghe thấy gì cả, hai kẻ không thuộc loài người này, hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Trở lại nhà họ Long, lúc Triển Tiểu Liên đứng trên lầu nhìn xuống, mới phát hiện một chuyến đi ra ngoài này của mình phô trương biết bao.

Bởi vì là buổi tối, đoàn xe đều bật đèn, chiếc này nối chiếc sau hướng về phía ga ra đằng sau, thế trận ấy hoàn toàn sánh ngang công chúa hoàng gia xuất hành, mà lúc đi ra Triển Tiểu Liên còn chưa có phát hiện, tưởng rằng chỉ có một chiếc xe bọn họ ngồi kia, bây giờ nhìn lại, có phải hơi khoa trương hay không?

Triển Tiểu Liên đứng ở cửa sổ một lát, mím mím môi, đi dép lê, mở cửa đi ra ngoài, vươn tay gõ cửa phòng bố cô: “Bố, bố ngủ chưa vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên còn chưa mở cửa, một cánh cửa mé đối diện bố cô đột nhiên bị người mở ra, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn sang, thấy Long Mỹ Ưu mặt không chút thay đổi đứng ở cửa phòng nhìn cô, Triển Tiểu Liên không chào hỏi, mà là tiếp tục đưa tay gõ cửa: “Bố! Là con đây, mở cửa đi.”

Không bao lâu, bố Triển Tiểu Liên qua mở cửa, cầm khăn mặt trong tay: “Tiểu Liên về rồi? Buổi tối ra ngoài chơi với anh cả anh hai có vui không?”

Triển Tiểu Liên trề môi, vừa đi vào trong vừa bất mãn nói: “Sao lâu như thế mới mở cửa chứ, con cũng gõ cửa nửa ngày rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên đóng cửa lại: “Bố rửa mặt trong phòng vệ sinh không có nghe thấy mà. Sao cái mặt dài ra vậy? Hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện mất hứng?”

Triển Tiểu Liên uể oải lắc đầu: “Không có.”

Bố Triển Tiểu Liên treo khăn mặt lại, đi qua vươn tay sờ trán Triển Tiểu Liên, khó hiểu hỏi: “Vậy Tiểu Liên của chúng ta đây là làm sao? Có vẻ mất hứng này.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn bố cô, hỏi: “Bố, bố nói thật với con, con có phải đã đính ước từ bé với Long Trạm không?”

Bố Triển Tiểu Liên mở to mắt: “Hả? Làm gì có chuyện đó, sao bỗng dưng hỏi như vậy?”

Quay đầu liếc nhìn cửa, Triển Tiểu Liên chu miệng, nói ra nghi hoặc của bản thân: “Con sớm đã thấy lạ rồi, Long Trạm lần đầu tiên thấy con liền chảy máu mũi, bố còn lừa con nói là không hợp thuỷ thổ, nhưng đây cũng đã đến Tương Giang, sao còn chảy máu mũi, mà còn đều là lúc đối diện con, anh ấy nói chuyện với người khác đều không có, chỉ có lúc nói chuyện với con là như vậy. Con đã nghĩ có phải Long Trạm thích con, cho nên nhìn thấy con là chảy máu mũi hay không, nếu không con cũng nghĩ không ra. Hơn nữa, bố, bố bảo nhà chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì với nhà bọn họ vậy? Bố nghe thấy chưa? Bọn họ hở ra là muốn mua căn nhà nào tặng cho con, vừa rồi còn nói mua trung tâm thương mại gì đó kia tặng cho con, con cảm thấy coi lời bọn họ thành truyện cười đi, nhưng mà điều kiện của bọn họ bày ra đây, nếu coi là lời thật, vậy con cũng quá kỳ lạ, dựa vào cái gì chứ? Ấy nếu là thứ một đồng tiền hai đồng tiền con còn không thấy lạ, anh ấy cho con liền muốn, thế nhưng những chỗ ấy con cảm thấy chắc chắn cần hơn mấy trăm nghìn vạn, không chừng còn là tiền bao nhiêu trăm triệu, sao lại không tiếc tùy tiện nói tặng người ta chứ? Bọn họ sẽ không sợ con nói muốn thật à? Nói đùa thì không nói như thế chứ, bố nói đúng không?…”

Bố Triển Tiểu Liên vẫn cúi đầu, nghe cô bờ la bờ la nói, chờ cô nói xong, bố cô mới cười ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ đầu Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, anh cả anh hai con đều là người có tiền, giữa bọn họ với nhau tặng căn nhà gì đó đều rất bình thường. Cho nên nói tặng con nhà cửa nói không phải nói đùa, nếu con không thích, vậy chúng ta làm như nghe một truyện cười, đừng để trong lòng là được. Con cũng thấy rồi, anh cả con luôn chảy máu mũi, thực ra ấy cũng là có nguyên nhân… Nguyên nhân cụ thể chúng ta không đi hỏi thăm, dù sao con cứ nghe lời là được, chúng ta lại không thường ở tại Tương Giang, chẳng qua lần này lại một cơ hội như thế có phải không?”

Triển Tiểu Liên nghe bố cô muốn nói lại thôi, tức khắc vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bố, sẽ không phải Long Trạm bị bệnh nan y gì chứ? Con nhớ có quyển sách nói, có loại bệnh về máu chính là thường xuyên chảy máu mũi không định kỳ.”

Vẻ mặt bố Triển Tiểu Liên hình 囧, nửa ngày gian nan gật gật đầu: “Việc này… cụ thể bố cũng không biết, Tiểu Liên, đừng luôn chọc chuyện đau lòng của anh cả con, cho nên, cậu ấy nói cái gì thì là cái đó, không được cãi nhau cũng không được bất lịch sự, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, trịnh trọng gật gật đầu: “Đã biết bố, trong lòng con hiểu rõ rồi. Con dự đoán anh ấy có khả năng là thời gian không nhiều, liền muốn rải của. Đúng rồi… Nói như vậy, bố, bố bảo con nếu chí công vô tư ở bên anh ấy mấy ngày, hoặc là đóng vai bạn gái thâm tình tha thiết giống như diễn trên ti vi, anh ấy liệu có thực sự tặng con một căn nhà hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên: “…” nửa ngày, có chút không biết nói gì chỉ chỉ cửa: “Tiểu Liên, không còn sớm nữa, mau mau về phòng tắm rửa đi ngủ, sáng mai bố dẫn con đi khám mắt.”

Triển Tiểu Liên “dạ” một tiếng, đứng dậy liền đi, đi đến cạnh cửa lại dừng, quay đầu nhìn bố cô hỏi: “Đúng rồi bố, tình cảm của bố với cái người tên Long Mỹ Ưu kia tốt lắm hả?”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Bố mỗi lần đến Tương Giang, đều tới thăm cô Long.”

Triển Tiểu Liên đưa tay nâng cằm sờ sờ, “Thế à, nhưng mà con sao lại cảm thấy cô Long lạnh lùng chứ, hơn nữa địch ý đối với con rất nặng, nhìn con ở cùng anh trai cô ấy vẻ mặt mất hứng, con ở cùng bố, cô ấy vẫn là mất hứng… Bố, cô ấy có phải cảm thấy con cướp anh trai cô ấy mới mất hứng hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên đi qua, chọc chọc trán cô, cười nói: “Chỉ có con nghĩ nhiều, làm gì có chuyện đó, cô Mỹ Ưu là cô gái rất tốt.”

Triển Tiểu Liên khinh thường bĩu môi: “Bố, bố đây cũng không biết phải không? Chiến tranh giữa phụ nữ là không lí do, cô ấy tức giận con cướp anh trai cô ấy con còn có thể hiểu, nhưng mà, con ở cùng bố con cô ấy tức giận cái thá gì chứ.” Sau đó Triển Tiểu Liên giơ giơ nắm tay, hung tợn nói: “Cô ấy tốt nhất đừng khiêu khích con trước mặt, nếu không con không thể không đánh cô ấy răng rơi đầy đất, thân thể nhỏ bé của cô ấy kia, hai người cũng không phải là đối thủ của con…”

Bố Triển Tiểu Liên vỗ bàn tay lên đầu cô: “Nói bậy gì đó? Không được đánh lộn với cô Mỹ Ưu, thân thể cô ấy không tốt, không thể đánh lộn. Mau mau về tắm rửa đi ngủ, lại càn quấy bố đi về tố cáo với mẹ con.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, vội vã mở cửa ra ngoài, miệng nói tiếng với bố cô: “Bố bất công, con cũng thân thể không tốt. Hì hì, bố con đi đây, bố cũng sớm chút nghỉ ngơi ha. Con đóng cửa giúp bố.”

Triển Tiểu Liên kéo cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa phòng Long Mỹ Ưu lại bị mở ra, Long Mỹ Ưu mặc một bộ váy ngủ bằng lụa mỏng, xõa tóc dài, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, vẫn mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Triển Tiểu Liên xoa xoa ngực, xoay người bước đi, miệng nói thầm một câu: “Chậc, đúng là giống một nữ quỷ phương tây, làm mình sợ muốn chết.”

Chỗ có phụ nữ là có tranh đấu, Triển Tiểu Liên sâu sắc cảm nhận được, rõ ràng là hai người chỉ từng nói một câu, nhưng hai người vừa chạm mặt, Triển Tiểu Liên đã chỉ cảm thấy địch ý tràn đầy của đối phương.

Ngày hôm sau, lúc Triển Tiểu Liên ôm chăn khò khò đang ngon bị bố cô gọi dậy, Triển Tiểu Liên dụi mắt đi rửa mặt, vươn tay cầm kính gọng đen lớn đeo lên, cô thật bụng cảm thấy đeo hay không cũng như nhau, lúc cô nhìn đồ vật cũng không có bởi vì kính mắt mà trở nên rõ ràng, chẳng qua bố cô và bác sĩ đều từng nói với cô, kính mắt không thể bỏ ra, ấy là bảo vệ mắt, bỏ ra là có thể mù, điều này làm cho Triển Tiểu Liên sợ hãi, cho nên cô vẫn chờ, ngoại trừ ngủ, bình thường căn bản không dám lấy xuống, sợ bởi vì sơ suất của cô trở thành người mù.

Triển Tiểu Liên còn tưởng rằng chỉ có cô với bố cô đấy, kết quả phát hiện hai anh em nhà họ Long đều đi theo, nói là cùng nhau, Triển Tiểu Liên để ý nhìn, còn thực sự phát hiện bảo tiêu của anh em nhà họ Long toàn bộ điều động, cô xem, dường như phô trương như tại Thanh Thành nhìn thấy Yến Hồi đến đâu.

Vẫn là đi bệnh viện tư kia, lúc Triển Tiểu Liên còn bằng hạt đậu là một bác sĩ trong đó khám bệnh, nay Triển Tiểu Liên lớn lên rồi, bác sĩ đó vẫn còn làm việc ở nơi này, hơn nữa, cũng già đi, ông lấy kính mắt của Triển Tiểu Liên xuống, cầm đèn pin chế tạo đặc biệt chiếu kiểm tra một phen, sau đó mỉm cười gật gật đầu nói: “Không tệ, mắt Tiểu Liên không có bất kỳ tổn thương gì, xem ra Tiểu Liên bình thường rất nghe lời, đều không có bỏ kính mắt xuống.”

Triển Tiểu Liên đưa tay sờ sờ mắt, “Vậy bác sĩ, kính mắt của cháu có phải có thể không cần đeo nữa không?”

Bác sĩ già cười ha ha gật đầu, liếc nhìn anh em nhà họ Long đứng ở cửa, nói: “Ừ, không cần đeo nữa, Tiểu Liên mười tám tuổi rồi phải không? Mắt khôi phục cũng không tệ, có thể không đeo nữa. Có điều lập tức bỏ có thể hơi không quen, cho nên, kính mắt này có thể bỏ từng chút một, chính là lúc cháu cảm thấy không đeo không thoải mái thì đeo, không muốn đeo thì không đeo.”

Triển Tiểu Liên theo thói quen đưa tay đẩy kính mắt, kết quả phát hiện kính mắt lấy đi rồi, quả nhiên, tháo kính mắt chỉ có thể từng chút một, nếu không khẳng định không quen, động tác đẩy kính mắt mười mấy năm này một chốc cũng sửa không được ha.

Được sự cho phép của bác sĩ, Triển Tiểu Liên tỏ vẻ rất hài lòng với việc sau này mình không cần đeo kính, tiên phong xông ra khỏi bệnh viện, tại cửa lớn vừa bật vừa nhảy: “Bố, bố, con cuối cùng thoát kiếp ếch bốn mắt rồi, con sau này là có thể đeo kính áp tròng vẽ bóng mắt rồi, con cuối cùng có thể biến thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, khợ khợ khợ…”

Anh em Long Trạm liếc mắt nhìn nhau, ai nấy xoay đầu không nói lời nào, bố Triển Tiểu Liên nhìn bộ dạng con gái chỉ là cười nhạt lắc đầu: “Tiểu Liên, đừng ồn ào, người ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đấy.”

Triển Tiểu Liên bây giờ đối xử với Long Trạm rất khách khí, chuẩn xác mà nói là rất săn sóc, làm gì cũng muốn hỏi thăm cảm nhận của Long Trạm, điều này làm cho Long Trạm được sủng ái mà lo sợ, bão máu mũi ấy lần này đồ sộ hơn lần trước, động tác hiện tại của Long Cốc chính là tay chống đầu, vẻ mặt thảm thương không nỡ nhìn, anh trai anh thực sự là quá mất mặt.

Triển Tiểu Liên cho là mắt mình khám xong, bố cô sẽ đưa cô về, kết quả sau khi ở nhà họ Long ba ngày, bố cô còn chưa có ỵ́ muốn đi, Triển Tiểu Liên nhìn di động của mình, trên đó một cú điện thoại tin nhắn cũng không có, cô thực sự là rất đau lòng, bạn học của cô không phản ứng cô thì thôi, sao mẹ cô cũng không phản ứng cô chứ?

Ban đầu Triển Tiểu Liên còn tưởng rằng mình hỏng máy, về sau mới biết di động của cô không thể dùng tại Tương Giang, phải mở chức năng quốc tế gì đó mới có thể dùng, có điều mở rồi, chi phí khẳng định cũng cao, Triển Tiểu Liên nghĩ tới nghĩ lui không nỡ.

Triển Tiểu Liên chủ yếu là nhớ mẹ cô, hơn nữa trong lòng cô còn có chút áy náy, cảm thấy mình cùng và bố ở bên ngoài ăn ngon uống cay, nhưng mẹ cô một mình trong nhà ăn cơm rau dưa, buổi trưa lúc ăn cơm, Triển Tiểu Liên đã nói: “Bố, chúng ta khi nào thì về Bãi Yến vậy? Con cũng nhớ mẹ con rồi, cũng không biết mẹ có phải sốt ruột muốn chết hay không, con đi đến bây giờ chưa từng gọi điện thoại cho mẹ, di động con cũng không nhận được tin nhắn…”

Long Trạm ngồi bên trái Triển Tiểu Liên sững sờ, sau đó giống như ngẩng đầu nhìn bố cô, bố cô vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tiểu Liên trước kia ở trường cho dù không trở về nhà, khẳng định cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ con bé, lần này cách xa, con bé không yên tâm.”

Anh em nhà họ Long vội vàng đưa di động của mình đến Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, em sao không nói sớm chứ?”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, không đếm xỉa, nhìn bố cô một cái: “Bố, chúng ta rốt cuộc khi nào đi về đi?”

Long Trạm nghe xong, do dự một chút, sau đó buông đũa trong tay, nghiêm túc nhìn Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Liên, em không thích ở đây sao? Sống ở đây, sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác với Bãi Yến, nếu đi học ở bên này, phát triển nhất định sẽ tốt hơn, em nói có phải không?”

Triển Tiểu Liên dùng đũa chọc mì trộn trong mâm, miệng nói câu: “Bố mẹ em lại không ở đây, em tới làm gì? Hơn nữa, người ở đây nói chuyện rất khó hiểu, em nghe tốn sức. Em vẫn là thích Bãi Yến…”

Triển Tiểu Liên nói là lời thật, cô là thích Bãi Yến, nơi đó cái gì cũng quen thuộc, trị an cũng không tệ, cũng quen nhịp sống của Bãi Yến, vả lại, bố mẹ cô chắc chắn không nỡ để cô đi, lúc trước khi cô điền nguyện vọng đại học, bố mẹ cô nói thế nào cũng không muốn để cô rời khỏi Bãi Yến, mặc dù lúc đó là chọn hai nơi Tương Giang và Bãi Yến, nhưng rất rõ ràng, trong lòng bố mẹ cô là nghiêng về đại học Bãi Yến, lựa chọn Tương Giang chẳng qua là lựa chọn để phòng ngộ nhỡ, bởi vì bố cô lúc ấy nói, ngộ nhỡ cô thi không tốt, thì trực tiếp đi Tương Giang học, bên kia có quan hệ, không cần thi, người đi qua là được, về sau cô thi đỗ đại học Bãi Yến, Tương Giang gì gì đó đương nhiên cũng không cần suy nghĩ.

Tuy trong lúc đó bố Triển Tiểu Liên để chia rẽ cô và An Lý Mộc, cũng từng đề cập để cô đi Tương Giang, cô lúc ấy là nói không đi, đâu cũng không đi, cô biết rõ bố mẹ cô không nỡ, chắc chắn sẽ không đi.

Người một bàn đều nhìn Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vẻ mặt mất hứng lặp lại: “Em vốn là thích Bãi Yến, nơi đó là nhà em.” Dừng một chút, Triển Tiểu Liên tức giận nói với bố cô: “Bố, bố nếu ném con lại Tương Giang đi học, con sau này sẽ không để ý tới bố nữa, con cũng không dưỡng lão bố nữa, con chỉ dưỡng lão mẹ con… Con là nói thật, bố nếu là như vậy con sẽ không quản bố…”

Bố Triển Tiểu Liên im lặng nhìn cô, chưa nói câu nào, nửa ngày, đột nhiên nâng tay lên sờ đầu Triển Tiểu Liên, khàn giọng nói: “Sao có thể? Bố đâu nỡ bỏ con lại? Không muốn thì thôi, bố là nghĩ phía anh cả Long Trạm của con đây có quan hệ, nếu con có thể qua đây học khẳng định tốt hơn, con đã không muốn, bố khẳng định sẽ không ép con, bố khẳng định sẽ đưa Tiểu Liên về nhà, nếu không… về sau ai tới dưỡng lão bố?”

Mắt kính to của Triển Tiểu Liên còn mắc trên mặt, một chốc một lát cô còn thực sự chưa quen bỏ ra, liền trước đeo đã, nghe lời bố cô, vành mắt cũng đỏ, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười, hít mũi một cái, hô tiếng: “Thích bố nhất, bố vạn tuế!” Quay đầu cười đến tít mày với Long Trạm: “Anh cả, cảm ơn ý tốt của anh, về sau có cơ hội khẳng định còn có thể có việc tìm anh cả giúp, đến lúc đó ngàn vạn đừng cự tuyệt, cảm ơn anh cả trước.” Nói xong, Triển Tiểu Liên chắp tay nói cảm ơn Long Trạm.

Long Trạm không nói chuyện, chỉ liếc nhìn bố Triển Tiểu Liên, biểu hiện trên mặt cảm giác nói không nên lời, Long Cốc nhìn Long Trạm, như có như không lắc lắc đầu, Long Trạm sau khi trầm mặc một lúc, thở dài, gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

Long Mỹ Ưu rũ mắt nhìn đồ ăn trước mặt, trầm mặc giống như tượng gỗ.

Tâm tình Triển Tiểu Liên vô cùng tốt, cô lúc trước đã cảm thấy bố cô vẫn có ý nghĩ để cô đến Tương Giang học, nay đã buông tha rồi, cô cũng không còn áp lực nữa, Triển Tiểu Liên cũng đã nghĩ kỹ, nếu bố cô cứ nhất quyết bắt cô đi học tại Tương Giang, vậy cô sẽ khóc làm loạn rồi dọa tự tử, dù sao chính là muốn ép bố cô thỏa hiệp, hiện nay xem ra là không cần nữa rồi, bố cô dễ mềm lòng hơn cô nghĩ.

Bố Triển Tiểu Liên đối xử với cô, đoán chừng là tốt mà ít có người bố nào trên đời đối xử với con gái, từ nhỏ tới lớn đều nâng niu trong lòng bàn tay, trong nhà ăn bất kỳ thứ gì, khẳng định đều là cho Triển Tiểu Liên phần hơn, Triển Tiểu Liên nếu bị ốm, bố Triển Tiểu Liên dù cho bò cũng sẽ cõng cô bò đến bệnh viện, khi nào cũng sẽ không để cô bị uất ức, cho dù ở quê đối mặt sự làm khó dễ của bà cô, bố cô cũng sẽ che chở con gái, phần cảm tình này, bất cứ ai cũng thay thế không được, bố cô không nỡ để con gái rời khỏi Bãi Yến là thật, con gái nuôi nhiều năm như thế đột nhiên rời nhà đi xa, ông chắc chắn chịu không nổi.

Cũng như vậy, tình cảm của Triển Tiểu Liên với bố cô cũng sâu, trái tim đứa trẻ cũng rất tinh tế, bố đối xử với mình tốt bao nhiêu Triển Tiểu Liên từ nhỏ đã biết, người bên cạnh ai không biết bố cô nuôi con gái chính là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt? Có đôi khi mẹ cô không nghĩ đến, bố cô cũng có thể nghĩ đến, Triển Tiểu Liên có kinh lần đầu chính là bố cô phát hiện, đồ cũng là bố cô đi mua, mẹ cô còn là bố cô nói mới phát hiện. Triển Tiểu Liên cảm thấy, người bố như bố cô đây, dự đoán trên đời là tìm không được người thứ hai nữa. So với bạn cùng lứa tuổi, Triển Tiểu Liên biết, mình chính là lớn lên trong hũ mật.

Long Trạm nhìn nhìn bố Triển Tiểu Liên, lại nhìn nhìn cô, nhịn không được cảm khái một câu: “Tình cảm của Tiểu Liên và chú Triển thật là tốt, nhìn mà cháu cũng đố kỵ.”

Triển Tiểu Liên lập tức nói với Long Trạm: “Đấy là bố em, tình cảm của em với bố không tốt thì tình cảm với ai tốt? Người ta đều nói rồi, con gái là áo bông nhỏ của bố mẹ, chính là em nha. Anh cả, chờ anh sau này cưới vợ liền sinh một đứa con gái, anh sẽ có áo bông nhỏ rồi.”

Long Trạm gật đầu, “Nói không sai, Tiểu Liên của chúng ta chính là áo bông nhỏ của chú Triển, nếu anh lại khuyên chú Triển để Tiểu Liên chuyển tới Tương Giang học, anh cũng cảm giác anh đang phá hoại tình cảm bố và con gái của hai người. Được, việc này liền dừng tại đây, nghe Tiểu Liên của chúng ta, hạnh phúc đi học tại một thành phố với bố mẹ, chờ sau này hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên cười hì hì, “Là vậy, nơi có bố mẹ, mới là nơi tốt mà.”

Long Cốc nói theo: “Nói như vậy Tiểu Liên về sẽ không có bao nhiêu thời gian tới Tương Giang, khó được đến một lần, Tiểu Liên cứ ở nhiều mấy ngày, anh hai đưa Tiểu Liên đi chơi vài ngày, Tương Giang chính là nơi tốt để du lịch mua sắm, anh biết chỗ nào có thứ Tiểu Liên thích, đồ tốt mà giá còn không đắt, Tiểu Liên chắc chắn thích.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, tức khắc hai mắt phát sáng, “Thật sự? Lần trước anh cả đưa em đi trung tâm thương mại, đồ bên trong đắt chết người nha.”

Long Trạm lặng lẽ cúi đầu, Long Cốc ở bên cạnh tiếp tục nói: “Nơi anh hai dẫn em đi, em chắc chắn thích.”

Triển Tiểu Liên xoa tay: “Bố, chúng ta trở về hơi trễ nửa ngày đi, con phải đi mua một ít đồ, khó được một lần đến, con còn định mua quà tặng mọi người.”

Bố Triển Tiểu Liên không có ý kiến: “Được, dù sao bố cũng không có việc gì, chỉ cần con vui là được.”

Long Mỹ Ưu vẫn chẳng ừ chẳng hử bỏ dao nĩa trong tay xuống, nhàn nhạt nói câu: “Em ăn no rồi. Mọi người mời dùng.” Nói xong, làm động tác chào, hai bảo mẫu đi theo phía sau, rời đi luôn.

Bố Triển Tiểu Liên quay lại nhìn bóng lưng cô ấy, quay đầu, há mồm ăn đồ.

Long Cốc nói chuyện giữ lời, quả thực đưa Triển Tiểu Liên đi chỗ giá rẻ đồ cũng không tệ, hơn nữa, chỗ bọn họ đi qua, toàn bộ đều đang khuyến mãi, giá còn rẻ hơn giảm giá bình thường, điều này làm cho Triển Tiểu Liên kích động gần chết, xem đi xem đi, vận may của cô chính là tốt, đến đâu cũng giảm giá, nhìn thế này muốn mua nhìn thế kia cũng muốn mua, cuối cùng tiền trên người dùng hết rồi, còn mượn tiền Long Cốc mua, dù sao cuối cùng trả lại tiền chính là bố cô, cô sẽ không quản.

Triển Tiểu Liên chơi lần này chính là chơi thêm mười ngày, Long Cốc rõ ràng có cách hơn Long Trạm, anh có thể nghĩ ra đủ loại giữ đầu óc một chốc một chủ ý mới của Triển Tiểu Liên lại, đương nhiên, nếu nói Long Trạm có thay đổi gì, đó chính là anh hiện tại lúc ở cùng Triển Tiểu Liên, số lần chảy máu mũi rõ ràng đang giảm bớt, Triển Tiểu Liên cảm thấy đây có thể là vì Long Trạm trạng thái tâm lý tốt, nên đối xử với Long Trạm càng thêm thân mật.

Bố Triển Tiểu Liên cũng không thúc giục cô, thích chơi thế nào thì chơi như thế, chẳng qua mẹ cô bắt đầu gọi điện qua đây rồi, đương nhiên không phải gọi tới di động Triển Tiểu Liên, mà là gọi tới phòng khách nhà họ Long. Chẳng qua Triển Tiểu Liên chỉ nhận được một lần, cô hỏi thời gian mẹ cô gọi điện, sau đó liền có ý trông, kết quả có ngày buổi tối, cô phát hiện giờ mẹ cô gọi điện thoại ấy, điện thoại bị Long Mỹ Ưu chiếm, cũng chính là nói mẹ cô nếu lần này gọi điện qua đây, khẳng định là đường dây bận.

Triển Tiểu Liên thế nào cũng là làm khách tại nhà người ta, trước mặt không nói gì cả, xoay người liền đi xì xầm với bố cô, nói tiểu thư nhà họ Long kia đoán chừng yêu đương rồi, vẫn ôm điện thoại nói tiếng Anh. bố cô liền dùng điện thoại của mình gọi qua cho mẹ cô, Triển Tiểu Liên ở trong phòng bố cô nói chuyện với mẹ cô, chờ Triển Tiểu Liên cúp điện thoại của mẹ cô đi ra ngoài, Long Mỹ Ưu cũng cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngửa cao cao, dùng khóe mắt liếc xéo Triển Tiểu Liên một cái, sau đó giống như nữ thần trở về phòng.

Triển Tiểu Liên lườm bóng lưng cô ấy, trực tiếp ra dấu ngón giữa: “Chậc!”

Một bảo mẫu quanh năm suốt tháng đi theo phía sau Long Mỹ Ưu vừa lúc đi ra nhìn thấy, trợn mắt nhìn Triển Tiểu Liên một cái, Triển Tiểu Liên hai tay cắm vào trong túi, huýt sáo ngẩng đầu ưỡn ngực lên lầu, chọc tức bảo mẫu ấy đến vẫn trừng mắt.

Nghỉ hè sáu mươi ngày, Triển Tiểu Liên đợi ở Tương Giang ít nhất bốn mươi ngày, cuối cùng chỗ nên đi dạo đều dạo xong, cô liền ầm ĩ đòi về nhà: “Bố, mẹ con trong điện thoại cũng sốt ruột rồi, nói con nếu như lại không quay về, sẽ muốn gọt đầu con.”

Bố Triển Tiểu Liên bị ép không có cách nào, đành phải gật đầu đồng ý: “Vậy được, thu dọn một chút chúng ta chuẩn bị về nhà.”

Anh em nhà họ Long vẻ mặt mất mát: “Chơi mấy ngày nữa đến khai giảng không phải rất tốt ư? Tiểu Liên, em hôm qua rút thăm trúng thưởng còn trúng một cái di động còn chưa có nhận đâu.”

Triển Tiểu Liên bới cơm, “Không sao, em hôm nay đi nhận về, ngày mai sẽ về nhà, bố, vé máy bay của chúng ta thế nào mua hay chưa vậy?”

Long Trạm vội vàng nói: “Tiểu Liên việc này em đừng lo, anh sai người đưa qua đây là được.”

Triển Tiểu Liên lập tức giơ ngón tay cái lên với Long Trạm: “Anh cả uy vũ.”

Long Cốc tay chống má nhìn Triển Tiểu Liên, nhịn không được cảm khái: “Tiểu Liên của chúng ta thực sự là vừa hoạt bát vừa thông minh vừa đáng yêu nha, nhìn cũng rất khỏe mạnh, thật sự là làm cho người ta cảm thấy vui vẻ yên tâm nha.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt trắng, nói cũng lười nói.

Bố Triển Tiểu Liên đưa cô đi máy bay về Bãi Yến, vừa xuống máy bay, Triển Tiểu Liên liền thấy di động của mình bị tin nhắn liên tiếp làm nổ tung, có chính là tin nhắn nhắc nhở có người ngày nào giờ nào gọi điện thoại, có rất nhiều chính là tin nhắn, Triển Tiểu Liên mở ra nhìn một cái, da đầu ngứa ran một trận, cô không phải cũng đã nói với Yến Hồi cô đi Tương Giang à? Sao còn hỏi ở đâu như quỷ đòi mạng?

Triển Tiểu Liên liếc nhìn bố cô, vặn vẹo người, lặng lẽ xóa tất cả tin nhắn, cô sẽ già vờ không thấy. Không biết không có tội, gã kia cũng không thể bắt cô ăn di động chứ?

Bố Triển Tiểu Liên để hành lý lên xe khách, ngồi bên cạnh Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, có phải rất nhiều tin nhắn của bạn học hay không? Hay là mở chức năng, một tháng cũng mất không bao nhiêu tiền có phải không?”

Triển Tiểu Liên cười ngượng: “Sau này hẵng nói, dù sao cũng về nhà rồi mà.” Nói xong, chột dạ nhìn nhìn ngoài cửa sổ, rất sợ Yến đại gia thần thông quảng đại biết cô lúc này đang trên đường về Bãi Yến.

Về đến nhà, Triển Tiểu Liên tựa như con chó con vây quanh mẹ cô dỗ, còn lấy ra một đống đồ trang điểm: “Mẹ, mẹ xem con thật tốt với mẹ, đều là mua cho mẹ…”

Mẹ Triển Tiểu Liên không vui nói: “Chê mẹ già rồi, bảo mẹ bôi có phải không?”

Triển Tiểu Liên lập tức giơ móng thề: “Tuyệt đối không có, trời đất chứng giám, con đây là vì để cho mẹ thân yêu của con mãi mãi thanh xuân, mẹ con chính là mỹ nhân tám thôn mười dặm, ai dám ghét bỏ?”

Mẹ Triển Tiểu Liên lườm cô một cái, “Con mau mau đi rửa mặt cho mẹ, cả ngày mồm mép láu lỉnh, chỉ biết lảm nhảm.”

Triển Tiểu Liên cười hì hì, chạy đi rửa mặt.

Chờ Triển Tiểu Liên đi rồi, mẹ cô nhìn bố cô, hỏi câu: “Có bức ảnh không?”

Bố Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Chụp rất nhiều, tôi lát nữa cầm đi rửa. Yên tâm, khỏe mạnh xinh đẹp giống như Tiểu Liên của chúng ta.”

Triển Tiểu Liên lau mặt xong liền chạy ra, “Đúng rồi mẹ, con rút thăm trúng thưởng rút được một cái điện thoại di động, mẹ có muốn đổi cái di động mới không?”

“Điện thoại di động mới con cứ giữ mà dùng, mẹ cũng lớn tuổi như vậy rồi, cần cái tốt có ích gì? Con tự dùng, di động của mẹ rất tốt, không cần.” Mẹ Triển Tiểu Liên vươn tay cào cào tóc cô: “Đây là kiểu tóc mới cắt? Rất xinh.”

Triển Tiểu Liên đắc ý bày cái pose, “Còn phải nói, mẹ, con sau này nhất định là thiếu nữ xinh đẹp, kính mắt của con có thể tháo xuống rồi.” Nói xong, Triển Tiểu Liên gỡ kính mắt, chớp đôi mắt to đen như mực lông mi dày với mẹ cô, “Mẹ, mẹ xem, xinh không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên nhìn cô như đang khoe khoang, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đứa nhỏ này…”

Một nhà ba người đang ầm ĩ đấy, bên ngoài có người ấn chuông cửa, mẹ Triển Tiểu Liên đi ra ngoài mở cửa, mở cửa thấy một thanh niên mặt lạnh tóc vàng, kỳ quái hỏi: “Chàng trai, cháu tìm ai thế?”

Thanh niên tóc vàng mặt không chút thay đổi nói câu: “Cô Triển có nhà không?”

Hic, lâu lâu lại có một chương dài lắc.
Mọi người đọc chương này chắc cũng có thể lờ mờ suy đoán cái gì rồi nhỉ?

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s