Thần phục – Chương 102

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 102 – Nhà họ Long ở Tương Giang

Bố Triển Tiểu Liên mang cô đi Tương Giang là trước khi nghỉ đã lập kế hoạch, Triển Tiểu Liên vì chuyện này còn mưu đồ rất lâu, nghe nói phía Tương Giang có vài thứ rất rẻ, cô còn hăm he tính đòi tiền bố cô mua một vài thứ tốt về đấy. Vì thế lúc Yến Hồi vẻ mặt mất hứng nói không được, trên mặt Triển Tiểu Liên không có chút dấu hiệu tức giận nào, mà là trực tiếp ôm cánh tay hắn làm nũng: “Gia, Yến đại gia, tôi biết lão ngài không thiếu phụ nữ, ngài chính là mất hứng tôi quay đầu chạy thôi. Tôi biết, nhưng mà tôi cũng không phải đi chơi, tôi là đi khám mắt mà. Ngài nói tôi nếu như ra ngoài chơi ấy là không hợp lý, tôi đây không phải là có việc đứng đắn phải làm ư? Gia, lão ngài khai khai ân đi, tôi trở về mang theo quà cho anh ha.”

Triển Tiểu Liên nói mặt không đỏ tim không đập tay không tê, Yến đại gia tỏ vẻ mất hứng quay đầu không nhìn cô, Triển Tiểu Liên liền chủ động sáp trước mặt hắn, “Gia, ngài đừng tức giận nữa mà. Tôi cũng đã thế này, lão ngài cười cười với tôi đi. Nếu không tôi cảm thấy làm nũng rất thất bại. Nếu không gia, tôi hát một bài cho lão ngài nhé? Bảo đảm anh thích nghe…”

Yến Hồi cuối cùng quay đầu lại nhìn cô một cái, tay lôi kéo ấn một cái vào lòng, cười tà nói: “So sánh với ca hát, gia càng muốn nghe cưng kêu mấy tiếng…”

Triển Tiểu Liên vươn tay liền vòng lấy cổ hắn, lưu manh nói: “Gia, ngài cứ yên tâm đi, tôi kêu bảo đảm nghe hay hơn người phụ nữ anh vừa mới mang về.”

Yến Hồi bật cười “khì” một tiếng, đè cô lên trên người mình: “Gia nói, cưng con nhóc này sao lại lưu manh như vậy chứ?”

Triển Tiểu Liên lập tức đáp: “Như vậy mới xứng với thân phận đại lưu manh tôn quý vô cùng của gia nha.”

Cũng không biết là lời của Triển Tiểu Liên lấy lòng Yến Hồi hay là thái độ nhận sai của cô làm cho hắn hài lòng, dù sao Yến Hồi sau đó không nhắc chuyện không cho cô đi nữa, chẳng qua là cả một ngày, Triển Tiểu Liên đều bị thân hình cao lớn của hắn ép đi dạo cùng hắn. Buổi tối Triển Tiểu Liên thương lượng với hắn muốn về nhà dì út, kết quả Yến Hồi trực tiếp sai người đóng chặt cửa: “Tưởng gia ngu? Cưng đi rồi ai cùng gia? Gia vừa mới đuổi đám mỹ nhân đó của gia, cưng nếu dám đi gia sẽ đánh gãy chân cưng.”

Triển Tiểu Liên: “…” im lặng, mới nói: “Nhưng mà gia, tôi phải nói với dì út tôi như thế nào? Tôi mới nghỉ ngày đầu tiên, tôi hứa với dì út tôi ở nhà dì ba ngày, sau đó sẽ đi Tương Giang…”

Yến Hồi mắt lé nhìn cô, “Vậy gia gọi điện thoại nói một tiếng giúp cưng…”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, yên lặng tự giác cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho dì út, muốn Yến đại gia gọi điện thoại? Quên đi, cô còn muốn sống thêm hai năm đấy.

Ba ngày ở Thanh Thành, Triển Tiểu Liên chính là lừa gạt mà qua, bên này dỗ dành bên kia nói dối, làm cháu của con rùa rụt đầu trước mặt Yến đại gia, về nhà dì út dì út rất không vui với hành vi không ở nhà của cô, còn bị dì út lườm, Triển Tiểu Liên cảm thấy người khổ nhất trên đời chính là cô. May mà những ngày đau khổ không bao lâu, bố cô ở nhà gọi điện bảo cô sớm quay về thu xếp đồ đạc.

Trước kia Triển Tiểu Liên nhỏ tuổi, bố cô sợ cô có phản ứng gì không tốt, không dám mang cô đi máy bay, nay cô cũng lớn như vậy rồi, thân thể khỏe mạnh hơn hồi bé không ít, cho nên để không chịu khổ trên đường, bố Triển Tiểu Liên đã nói với cô hai người lần này sẽ đi máy bay. Triển Tiểu Liên lần đầu tiên đi máy bay rất căng thẳng, nhưng cô biết máy bay tỉ lệ tai nạn thấp, an toàn hơn ô tô nhiều, vì thế căng thẳng thì căng thẳng, vẫn là dám ngồi.

Trên đường bố Triển Tiểu Liên nói với cô, lần này ngoại trừ kiểm tra thử có thể gỡ kính mắt hay không, còn có chuyện chính là đi nhà họ Long, Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt hỏi: “Bố, nhà họ Long là nhà ai?”

Bố Triển Tiểu Liên giải thích: “Ba anh lần trước đến nhà chúng ta làm khách có còn nhớ không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, không khỏi bĩu môi: “Thì ra là nhà bọn họ à. Đi thì đi thôi, dù sao cũng không phải thường trú, con không có vấn đề.”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn phản ứng của cô không khỏi nở nụ cười: “Không phải ở chung với mấy anh trai rất vui? Sao lại vẻ mặt không tình nguyện? Đúng rồi Tiểu Liên, đi cũng không thể tùy tiện giống như ở nhà, chúng ta lần này chính là khách.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Yên tâm đi bố, con xem chính là không đáng tin như thế? Đạo làm khách con vẫn hiểu.”

Nói thì nói như thế, nhưng lúc Triển Tiểu Liên nhìn thấy Long Trạm đến đón máy bay, vẫn làm một vẻ mặt không đáng tin, mắt lé bĩu môi vẻ mặt khinh thường. Thật ra một chút cũng không trách vẻ mặt này của Triển Tiểu Liên, thật sự là Long Trạm khiến cô cạn lời, bố cô nói Long Trạm ở Bãi Yến chảy máu mũi là vì thủy thổ không hợp, sao anh ta cũng đã về Tương Giang thời gian dài như vậy rồi, bệnh thủy thổ không hợp này còn chưa khỏi?

Máu mũi của Long Trạm chảy đầy trên áo sơ mi trắng của anh ta, nhìn đẫm máu bạo lực lại khủng bố, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn bố cô, lần này ngay cả bản thân bố cô cũng khó mà nói cái gì, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhìn con gái nhỏ giọng giải thích: “Đây có lẽ là trời bức thượng hỏa…”

Đón máy bay chính là Long Trạm, trừ đó ra phía sau anh còn đi theo một đoàn xe dường như bày trận, Triển Tiểu Liên vừa xuống máy bay còn chưa có phản ứng, đã bị thế trận trước mắt hù dọa. Hai bên máy bay đứng hai hàng người, trang phục chỉnh tề động tác nhất trí, vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên liền đồng loạt cúi đầu góc chín mươi độ: “Hoan nghênh cô Triển…”

Bố Triển Tiểu Liên lau mồ hôi, Triển Tiểu Liên không nói gì.

Long Trạm đứng cuối hàng, đứng phía sau chính là Long Cốc còn có một đám có nam có nữ Triển Tiểu Liên đều chưa từng thấy, chờ bố Triển Tiểu Liên và cô đến gần, vậy mà còn có người tặng hoa. Đối với một màn khoa trương trước mắt, Triển Tiểu Liên thật không biết nên đánh giá như thế nào, cô trái lại muốn đáng tin một chút, nhưng mấy trò này rốt cuộc là người không đáng tin nào làm ra?

“Tiểu Liên!” Long Trạm cầm mảnh khăn mặt trong tay, đang che mũi ấp úng kêu, nếu không phải miệng bị khăn mặt chắn, Triển Tiểu Liên tuyệt đối có thể nghe ra kỳ thực trong giọng nói của Long Trạm là mang theo kinh ngạc vui mừng thật lớn, “Dọc đường thuận lợi không? Vẫn ổn chứ?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trời không mở miệng, bố cô biết con gái nhỏ mất hứng, đành phải mở miệng thay Triển Tiểu Liên: “Long Trạm, Tiểu Liên lần đầu tiên đi máy bay, mệt muốn chết rồi, trước về nghỉ ngơi hẵng nói.”

Long Trạm vội vàng gật đầu, duỗi tay đẩy người phía sau ra, muốn ân cần kéo Triển Tiểu Liên để tỏ vẻ thân mật, tay vừa mới vươn đến đã cảm thấy máu mũi phun trào, đành phải vội vàng cách xa một chút, lần này tiện cho Long Cốc, đẩy đẩy kính mắt, hơi hơi ôm vai Triển Tiểu Liên, đưa cô đến một chiếc xe dài đỗ chờ ở bên cạnh, “Tiểu Liên, cẩn thận đụng đầu, trên đường mệt mỏi, chúng ta về nhà trước nghỉ ngơi một lát.”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn bố cô: “Bố, chúng ta khi nào đi khám mắt vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên đi đằng sau, đang cúi mình lễ phép nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp: “Cô Long lâu lắm không gặp, thấy cô đầy sức sống như vậy, thật sự là khiến người ta yên tâm.”

“Cảm ơn chú Triển nhớ thương, là các anh chăm sóc tốt.” Cô gái khuôn mặt xinh đẹp phong độ hơn người, mặc một bộ váy dài viền hoa trắng tinh, phía dưới tay áo rộng dài tới khuỷu tay là hai cánh tay dài nhỏ trắng nõn tao nhã đặt trước người, tóc dài mà cuốn, vẫn kéo dài tới eo, chân đi một đôi giày da nhỏ đế bằng màu trắng, khí chất thần sắc cùng với quần áo trang điểm đó, trông như nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, vừa nhìn chính là thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý. Lúc nói chuyện với bố Triển Tiểu Liên ngữ khí thản nhiên, không thể nói là lãnh đạm nhưng cũng không tính là thái độ của vãn bối đối với trưởng bối, dù sao Triển Tiểu Liên nhìn bố mình nói chuyện với cô gái kia như thế, nhưng thái độ xa cách của đối phương khiến Triển Tiểu Liên rất không vui.

Triển Tiểu Liên quay đầu: “Bố, bố đi chậm như vậy làm gì thế? Có thể đi nhanh chút không?”

Bố Triển Tiểu Liên ngẩng đầu vẫy vẫy tay với cô: “Đến ngay đây.”

Triển Tiểu Liên ngồi luôn lên xe, Long Cốc ngồi xuống bên cạnh cô, Triển Tiểu Liên quay đầu thấy bố cô lên xe phía sau, liền muốn đẩy cửa xuống xe: “Anh hai, em ngồi một chiếc xe với bố em…”

Long Cốc kéo cô lại: “Tiểu Liên, giống nhau, dù sao một lát là đến rồi.”

Triển Tiểu Liên lạnh mặt nhìn Long Cốc: “Không giống, chiếc xe này rõ ràng tốt hơn những chiếc xe đằng sau, anh tưởng em không biết? Bố em cũng không thể ngồi em sao phải ngồi? Anh hai, anh với anh cả ngồi đi, em ngồi đằng sau.”

Đang lôi kéo, cửa xe bên kia mở ra, Long Trạm che mũi ngồi vào: “Tiểu Liên, đây là làm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triển Tiểu Liên lạnh buốt, cô không hiểu có chuyện gì, song hiện tại tình huống này rõ ràng bọn họ không để bố cô vào mắt, đừng nói tình cảm của Triển Tiểu Liên với bố cô tốt như vậy, cho dù không tốt, Triển Tiểu Liên cũng không thể nào để người ngoài lạnh nhạt bố mình chứ. Cô đẩy đẩy Long Trạm, “Anh cả, anh nhường nhường, em đi ngồi cùng bố em…”

Long Trạm nhìn Long Cốc một cái, một tay che mũi một tay kéo Triển Tiểu Liên: “Không có việc gì, Tiểu Liên em ngồi xuống, anh vừa mới gọi rồi, chẳng qua tình cảm của Mỹ Ưu với chú Triển tốt, quấn lấy chú Triển nói chuyện, cho nên không qua.”

Triển Tiểu Liên hơi nâng cằm: “Mỹ Ưu?”

Long Trạm “a” một tiếng, giải thích: “Quên giới thiệu với Tiểu Liên, lát nữa anh bảo con bé tới gặp em được không?” Nói xong, Long Trạm dặn bảo tài xế: “Lái xe.” Không đợi Triển Tiểu Liên nói chuyện, anh tiếp tục nói: “Chú Triển trước đây lúc qua đều sẽ mang quà cho Mỹ Ưu, nhưng mà mấy năm nay ít qua, Mỹ Ưu vẫn nhắc mãi, cho nên lần này nhìn thấy dĩ nhiên là có chuyện nói.”

Triển Tiểu Liên nghi hoặc nhìn anh một cái, sấp trên chỗ ngồi nhìn về phía sau, xuyên qua thủy tinh phía sau xe màu xám, cô thấy xe đằng sau vẫn luôn theo sau, Long Cốc kéo cô: “Tiểu Liên, ngồi yên, chú Triển ở ngay trên xe phía sau, đừng lo lắng, sẽ không để lạc chú Triển.”

Triển Tiểu Liên không vui nói tiếng: “Em là sợ bố em bỏ em lại có được không? Ngay từ đầu đã định bỏ em lại, chờ đó, em quay về sẽ cáo trạng với mẹ em…”

Anh em nhà họ Long nhìn nhau, người nào người nấy quay đầu đi, sau đó thì không nói chuyện, Triển Tiểu Liên cũng buồn bã không vui, thường thường liếc mắt nhìn về phía sau.

Hai mươi phút sau, đoàn xe rốt cục ngừng lại, sau khi xe dừng hẳn có người qua đây mở cửa xe, cung kính cúi mình với anh em nhà họ Long: “Ngài Long, đến rồi, mời xuống xe.”

Chờ hai bọn họ đều xuống xe, Triển Tiểu Liên cũng xuống xe một bên, ba chân bốn cẳng chạy về phía xe đằng sau, chờ bố cô xuống xe, Triển Tiểu Liên liền nhảy lên với bố cô: “Bố, bố sao lại không ngồi một chiếc xe với con? Con còn tưởng con bị bố vứt bỏ rồi đấy!”

Bố Triển Tiểu Liên vẻ mặt không biết nói cái gì: “Ngồi chiếc xe nào còn không như nhau? Đây không phải là đều đến rồi à?”

Triển Tiểu Liên ồn ào: “Giống nhau chỗ nào? Trong lòng con sợ nha, bố nói bố nếu vụng trộm ném con tại Tương Giang, trên người con lại không có tiền, con trở về như thế nào chứ? Con quay về chắc chắn phải cáo trạng với mẹ con, bố thảm rồi, mẹ con nhất định sẽ mắng bố.” Đang nói, Triển Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn phía sau bố cô, cách khoảng cách một chiếc xe, cô gái giống như nữ thần kia đã xuống xe, vô cảm đứng phía sau cửa xe, son bóng màu mật ong dưới ánh mặt trời lộ ra cao quang rực rỡ, khiến mặt cô ấy thoạt nhìn quý khí lại lãnh diễm.

Long Trạm Long Cốc đi theo Triển Tiểu Liên qua đây, “Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên tức giận quay đầu nhìn bọn họ một cái: “Làm gì nha?”

Bố Triển Tiểu Liên nhắc nhở cô: “Tiểu Liên nói chuyện tử tế với các anh. Chúng ta đã nói trên đường đi rồi, đã quên?”

Triển Tiểu Liên lập tức mềm giọng: “Anh cả anh hai, chuyện gì nha?”

Long Trạm lập tức che mũi nghiêng đầu qua một bên, Long Cốc vẻ mặt mất mặt thay anh ta, tiến lên một bước, vẫy tay với cô gái chỗ cửa xe: “Mỹ Ưu, lại đây.”

Cô gái kia lập tức đi tới, Long Cốc cười híp mắt nói với Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, đây là Mỹ Ưu.”

Triển Tiểu Liên khoát khoát tay với Long Mỹ Ưu, như vốn quen thuộc chào hỏi: “Xin chào.”

“Lần đầu gặp mặt, xin quan tâm nhiều hơn.” Long Mỹ Ưu khom người với cô, so với phương thức chào hỏi tay mơ lại thông tục của Triển Tiểu Liên, động tác của Long Mỹ Ưu lộ ra vẻ ưu nhã lại có giáo dục hơn.

Long Trạm khoát tay với Long Cốc ra hiệu dẫn bọn họ đi, chính mình chạy về phía đằng sau giả sơn.

Xe đưa đón bị lục tục lại đi, Long Cốc mang theo Triển Tiểu Liên và bố cô nhấc chân đi về phía trước, dọc đường giả sơn san sát, cây cối ngút trời, tựa như đi vào lâm viên hoàng gia cổ đại, cong cong vòng còng đường thật xa, mới đến nhà, Triển Tiểu Liên vừa đi vừa xem, cảm thấy rất hiếu kỳ, bây giờ còn có nhà người ta ở trong lâm viên nha, xem ra nhà họ Long vẫn là rất có tiền.

Triển Tiểu Liên kéo kéo bố cô: “Bố, nhìn không ra bố còn có bạn có tiền như thế, xem xem nhà của bọn họ, đây nếu là cổ đại, không phú tất quý ha.”

Bố Triển Tiểu Liên vẫn thở dài: “Đừng nói bậy, không được nói lung tung biết không?”

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Biết biết,con chính là cảm khái một chút thôi.”

Long Cốc nghe xong cười mãi: “Tiểu Liên có thích nơi này không? Em nếu thích, anh hai cũng tặng một cái biệt thự như thế cho em có được không?”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Thôi đi anh hai, đừng nói khoa trương như vậy, tặng em? Anh làm như dễ dàng như tặng cái bút chì, cái này phải bao nhiêu tiền chứ? Đây không thân chẳng quen, anh dám tặng em còn không dám muốn đâu.”

Long Cốc cười ha hả, không nói tiếp, mà là kéo cánh tay Triển Tiểu Liên băng qua một hành lang khảm đầy kim cương giả, trực tiếp tiến vào chính sảnh vàng son lộng lẫy, “Tiểu Liên, chúng ta về đến nhà rồi!”

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s