Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 84 – Giống nhau có được không?
Triển Tiểu Liên về nhà một ngày nhìn về phía cửa nhà An Lý Mộc mười mấy lần, sau đó dứt khoát ngồi bất động trên ban công, chỉ nhìn chằm chằm cổng nhà họ An xem có động tĩnh hay không. Việc này làm mẹ cô sầu chết đi được, vội vàng đẩy đẩy bố cô, nhỏ giọng nói: “Bố nó, anh xem xem Tiểu Liên nhà mình, tựa như bị điên, anh ít nhất cũng phải nghĩ cách chứ.”
Bố Triển Tiểu Liên thật ra giống như mẹ cô, ở giai đoạn quan sát, ông cũng phát hiện từ sau khi Tiểu Liên trở về, liền có chút tâm thần không yên, vẫn chạy qua nhà An Lý Mộc, có điều nhà họ An không có người, cô cũng không có phản ứng khác, chính là nhìn giống như đang đợi. Hỏi cô chơi ở nhà bác thế nào cũng không nói, bố cô còn nghĩ không phải lúc tại Thanh Thành đụng phải chuyện gì, đặc biệt gọi điện cho Triển Anh, kết quả điện thoại Triển Anh ở trạng thái tắt máy, nếu không phải là Triển Tiểu Liên bây giờ đứng trước mặt bọn họ, bố cô cũng hoài nghi lúc cô ở Thanh Thành có phải đã xảy ra chuyện hay không.
Triển Tiểu Liên đi tới đi lui trên ban công, lấy di động ra nhìn nhìn, bắt đầu bấm số di động của An Lý Mộc, gọi hai ba lần, lần cuối cùng có người nhấc máy, Triển Tiểu Liên ôm điện thoại nhảy lên: “Anh Đầu Gỗ! Anh bây giờ ở đâu?”
Phía An Lý Mộc trầm mặc một chút mới nói: “Anh đang trên đường về nhà, cùng với bố mẹ anh, Tiểu Liên em có chuyện gì?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe An Lý Mộc nói là đang trên đường về nhà, lập tức từ trong nhà chạy ra, miệng nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, anh có phải sắp về đến nhà hay không? Em ở dưới lầu nhà anh chờ anh. Anh nhanh chút trở về ha.” Nói xong, Triển Tiểu Liên cúp điện thoại cái “rắc”, từ trong nhà mình lấy một cái băng ghế nhỏ, liền ngồi chờ ở cửa nhà An Lý Mộc.
Bố mẹ Triển Tiểu Liên đồng loạt nháy nháy mắt, hai vợ chồng tựa như trẻ con víu cửa lớn nhà mình nhìn ra bên ngoài, Triển Tiểu Liên đang cầm cuốn tiểu thuyết, ngoan ngoãn ngồi trên ghế xem, căn bản mặc kệ hàng xóm qua lại nhìn thấy cô có phản ứng gì. Bố cô xoay tới xoay lui trong nhà, ngẩng đầu nói với mẹ cô: “Nếu không, khai giảng liền cho con bé đi Tương Giang.”
Bố mẹ Triển Tiểu Liên thương lượng, vốn là tính chờ Triển Tiểu Liên học xong năm nhất, năm hai đi Tương Giang học, lần này bố cô ngồi không yên, nghĩ vẫn là đưa qua trước thời hạn. Mẹ cô lo lắng thò đầu liếc mắt bên ngoài: “Mấu chốt là Tiểu Liên của chúng mình đồng ý không?”
Bố Triển Tiểu Liên phất tay một cái, “Con bé trẻ con có quyền phát biểu gì? Không đi cũng phải đi, tùy vào con bé đi hay không?”
Mẹ Triển Tiểu Liên lườm bố cô, làm như bà không biết ấy? Người này chính là nô lệ của con gái, xem ông ấy đến lúc đó có thể để con gái đi như vậy.
Triển Tiểu Liên vừa đọc sách vừa chờ An Lý Mộc, lần này chờ mất hơn hai giờ, cô cũng sắp chờ.đến thiếp đi rồi An Lý Mộc còn chưa về, Triển Tiểu Liên vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thoại hỏi thử, liền nghe bố mẹ anh lớn giọng kêu la: Đó là ai ngồi cửa nhà chúng ta? Tiểu Liên? Ngồi đây làm gì vậy?”
Triển Tiểu Liên vội vàng nhấc ghế dưới mông cô đứng dậy, nhìn về phía An Lý Mộc phía sau mẹ anh, An Lý Mộc vốn là tự mình đi, vừa nghe nói Triển Tiểu Liên ở đằng trước, đứng luôn tại chỗ không đi, bố anh biết anh là không muốn để Triển Tiểu Liên chứng kiến bộ dạng anh bước đi bây giờ, vội vàng quành xe đạp lại phía sau, để An Lý Mộc ngồi phía trên.
An Lý Mộc nhìn thấy Triển Tiểu Liên cũng không nói chuyện với cô, Triển Tiểu Liên dẩu môi, đỏ mắt chờ mong nhìn An Lý Mộc đi qua trước mặt cô, mẹ anh cầm chìa khóa mở cổng, con chó trong sân lập tức kêu không ngừng về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cầm ghế tỏ vẻ muốn đập nó, con chó lập tức trốn sau cổng, cũng không có ai mời Triển Tiểu Liên vào trong, Triển Tiểu Liên trực tiếp ôm cái ghế nhỏ của nhà cô vào cổng nhà họ An theo.
Bố An Lý Mộc dừng xe lại, anh từ trên xe bước xuống, chỉ đứng cũng không đi, nửa ngày mới lạnh mặt nhìn cô: “Tiểu Liên, em lại tới làm gì?”
Triển Tiểu Liên tiếp tục dẩu môi, sau đó chạy vào trong nhà mang một.cái ghế cao qua đây đặt phía sau An Lý Mộc, lại đặt băng ghế trong tay mình đối diện An Lý Mộc, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bố anh lề mà lề mề không đi, nói: “Chú An, cháu có thể một mình nói chuyện với anh Đầu Gỗ của cháu không? Chỉ một lát, nói xong cháu sẽ đi.”
Bố An Lý Mộc lén nhìn anh một cái, hắng giọng: “Đầu Gỗ, có cần bố đưa con vào không?”
An Lý Mộc nhìn Triển Tiểu Liên một cái, sau đó lắc lắc đầu với bố anh, nói: “Bố, con không sao, bố vào trước nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau khi bố An Lý Mộc vào trong, Triển Tiểu Liên lập tức lôi ghế dưới mông cô, hai cái chân di chuyển theo cái ghế, ra sức sáp sáp trước mặt An Lý Mộc, băng ghế của cô thấp, nói chuyện với An Lý Mộc phải ngửa đầu nhìn, cô ngẩng đầu nhìn An Lý Mộc hỏi: “Anh Đầu Gỗ, nếu… Em là nói nếu, em giống như anh, mất một cái chân, anh có phải sẽ cần em?”
An Lý Mộc không biết cô có ý gì, có điều sau khi nghe lời của cô trong lòng liền rầm một cái, lập tức nhìn chân cô, sau đó cúi người vươn tay tóm lấy chân cô, Triển Tiểu Liên “ôi ôi” hai tiếng, một chân bị An Lý Mộc tóm vào tay, ống quần bị anh kéo lên, phát hiện không có vấn đề gì, sau khi bỏ xuống lại nắm cái chân còn lại lên nhìn, phát hiện cũng không có vấn đề, lúc này mới thở phào một hơi. Có điều trên mặt vẫn rất lãnh đạm, hỏi một câu: “Nói luyên thuyên cái gì? Đang yên đang lành sao lại mất một chân?”
Triển Tiểu Liên bởi vì động tác cấp thiết nắm cổ chân cô kiểm tra vừa rồi của An Lý Mộc mừng thầm, bĩu môi: “Em chỉ là hỏi thử, em đã nghĩ anh đột nhiên không cần em, có phải bởi vì chân anh bị thương, sợ liên lụy em, cho nên muốn như vậy hay không, nếu thế, em giống anh, có phải anh sẽ không cảm thấy liên lụy em không?”
An Lý Mộc vừa nghe, có chút tức tối đứng dậy, chỉ vào Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng nói: “Triển Tiểu Liên anh nói cho em, em nếu thực sự làm cho giống như anh, anh sẽ không thèm nhìn em nữa, em cho rằng em là ai? Em mau mau cút cho anh, càng xa càng tốt!”
Triển Tiểu Liên nhìn anh, “Anh Đầu Gỗ em chỉ là nói một chút, ai không có việc gì chạy đi cố ý làm mất chân mình chứ? Em chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi. Em cũng nói là nếu như, là đang lấy ví dụ.”
An Lý Mộc trực tiếp đáp cô một câu: “Ví dụ cũng không được, em mau mau về nhà đi, không có việc gì đừng qua đây.” Dừng một chút, An Lý Mộc cúi mắt nhìn mặt đất nói: “Hơn nữa em ngày đó không phải nhìn thấy? Anh có bạn gái rồi, nếu để cô ấy biết không hay, anh không muốn cô ấy không vui. Bố mẹ anh rất hài lòng với cô ấy, trông xinh xắn điều kiện trong nhà cũng tốt, mấu chốt là không ghét bỏ anh, Tiểu Liên em đừng làm chậm trễ anh nữa. Trước đây xem như anh có lỗi với em, nhưng mà bây giờ xin em đừng quấy rầy cuộc sống của anh. Chúng mình đã không còn quan hệ, hoàn toàn không có quan hệ.”
Triển Tiểu Liên nhìn anh, nước mắt vẫn đảo quanh trong hốc mắt, “Anh Đầu Gỗ anh cố ý chọc giận em có phải không?” Cô đưa tay lau nước mắt: “Em khỏe mạnh anh nói không liên lụy em không cần em, em chỉ nghĩ nếu như em giống anh là được rồi… Nói thế nào lại không được?” Cô khom lưng cầm băng ghế nhỏ lên, ôm vào trong ngực đi ra, đi tới cửa ngoảnh lại nhìn anh một cái, thút thít một lát nói: “Anh Đầu Gỗ anh chờ!”
An Lý Mộc nhắm mắt thở dài, cũng không nói chuyện, sau đó đứng lên, vịn khung cửa, khập khiễng vào cửa chính.
Triển Tiểu Liên mắt đỏ về nhà, mẹ cô hỏi sau lưng cô: “Tiểu Liên? Tiểu Liên con đây là làm sao? Có phải người nhà họ An bắt nạt con hay không? Mẹ đi báo thù cho con có được không?”
Triển Tiểu Liên quăng băng ghế xuống, sau đó vừa đi lên lầu, vừa khóc “oa oa”, bố mẹ cô sợ theo đằng sau truy hỏi đã xảy ra chuyện gì, kết quả Triển Tiểu Liên vào cửa liền đóng cửa lại, bố mẹ cô ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cùng đi nhà họ An hỏi sao lại bắt nạt Tiểu Liên. An Lý Mộc ngẩng đầu nhìn bố cô, nói câu: “Chú, cháu chỉ bảo Tiểu Liên sau này đừng tới tìm cháu nữa.”
Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, không nói cái gì, kéo mẹ cô về nhà.
Triển Tiểu Liên một mình ngồi trong phòng khóc nửa ngày, di động vào lúc này vang lên, con số biểu thị một dãy số lạ, Triển Tiểu Liên đặt bên tai, mang theo âm mũi nồng đậm hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
“Triển Tiểu Liên? Gia bọn tôi tìm cô, để đỡ phiền phức, tôi khuyên cô tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn đến Thanh Thành tạ tội, như thế gia bọn tôi tốt xấu còn có thể lưu toàn thây cho cô, ngàn vạn đừng để gia bọn tôi phái người ra đưa cô về, như thế rất khó coi, tin tôi, gia bọn tôi sẽ có một vạn loại thủ đoạn khiến cô sống không bằng chết.” Đối phương vừa mở miệng, Triển Tiểu Liên liền biết là ai, Đồng nhi tiểu hồ ly tinh đó.
Triển Tiểu Liên hít nước mũi, trực tiếp nói câu: “Biết rồi. Chín giờ sáng mai, tôi xuống xe tại bến xe Thanh Thành, cô nhớ sai người chờ tôi tại bến xe. Nếu không tôi sẽ tốn thêm hai đồng.” Nói xong, Triển Tiểu Liên cúp luôn điện thoại.
Đồng nhi lấy di động đến trước mặt nhìn nhìn, tức nửa ngày không nói nên lời. Con bé chết tiệt kia thật đúng là nghĩ lần này có thể chạy? Đồng nhi giơ giơ một xấp tư liệu liên quan đến An Lý Mộc trong tay, trên bàn bên cạnh đặt chính là ghi chép cuộc đời của Giang Triết Hải và Triển Anh, Đồng nhi tùy tay lật vài tờ tư liệu của An Lý Mộc, bao gồm toàn bộ ghi chép bệnh lịch khám bệnh và các bức ảnh đã chụp của anh, ngón tay dài nhỏ búng ảnh chụp của An Lý Mộc, tự nói một câu: “Còn rất đẹp trai. Bản thân con nhóc đó chẳng ra gì, ánh mắt chọn đàn ông cũng không tệ. Có điều, vì gã đàn ông như thế đối đầu với gia bọn tôi, lần này, tôi xem cô chạy thoát như thế nào!” Nói xong, Đồng nhi ném tư liệu lên bàn, uốn éo thân hình như rắn nước ra khỏi phòng.
Triển Tiểu Liên nằm ở nhà cả đêm, tối hôm đó dùng di động chụp vô số bức ảnh hai chân cô, sáng ngày hôm sau thật sớm bò dậy rửa mặt đánh răng, việc này đối với Triển Tiểu Liên thích mùa đông mùa hè đều ngủ nướng mà nói vô cùng không bình thường, mẹ cô hỏi cô đi đâu, Triển Tiểu Liên quay đầu nói với mẹ cô câu: “Con đã hẹn với bạn học của con đi Thanh Thành chơi, nếu quá muộn con sẽ không trở lại, đi tìm bác con là được.”
Mẹ Triển Tiểu Liên kêu đằng sau: “Con đi tìm dì con cũng được mà, dì con sáng sớm hôm qua cũng gọi điện thoại còn nói con lâu lắm rồi không đến đấy.”
Triển Tiểu Liên khoát tay với mẹ cô: “Biết rồi.”
Ra khỏi nhà, lúc Triển Tiểu Liên đi qua nhà An Lý Mộc còn quay đầu liếc mắt nhìn, con chó hoang nhà anh kia lại nằm bò ngoài cửa rống về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên lần này không có đá cửa dọa chó, đi luôn.
Đuổi kịp chuyến xe sớm, Triển Tiểu Liên ngồi trên xe nhìn bên ngoài ngẩn người cả quãng đường, đến Thanh Thành xuống xe chuyện đầu tiên chính là đi hiệu thuốc mua một lọ thuốc giảm đau nhét trong túi xách, sau đó chờ ở cửa bến xe, không bao lâu liền nhìn thấy có chiếc xe đứng ở cửa bến xe, ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của Đồng nhi.
Triển Tiểu Liên đeo túi đi qua, “Ô thím, hôm nay gương mặt này vẽ rất xuất sắc, đủ mọi màu sắc tựa như hộp đựng gia vị, xem ra tâm tình không tệ ha.”
Đồng nhi nhìn cô xem thường cười tiếng: “Vì đề phòng cô giở trò, tôi chính là tự mình qua đây đón cô, lên xe đi.”
Triển Tiểu Liên kéo mở cửa xe ngồi lên, chân bắt chéo, bày ra tư thế tôi rất mập mạp, thành công chen Đồng nhi tới góc, “Thím, thím cứ yên tâm đi, tôi đây thiện tâm nhất, sẽ không thêm phiền toái cho thím. Đúng rồi, gia bọn thím tỉnh rồi phải không? Tôi có thể lắm miệng hỏi một câu chứ, vết thương của hắn có gì đáng ngại không?”
Khóe mắt Đồng nhi liếc cô một cái, “Gia bọn tôi chính là trời của Thanh Thành, cho dù là bắt bác sĩ tốt nhất thế giới tới, cũng phải chữa hoàn mỹ không sứt mẻ. Nhưng mà, tôi rất tò mò, gia bọn tôi đợt gần đây đối xử với cô cũng không tệ, đây trong số tất cả phụ nữ của hắn xem như là đặc biệt nhất, cô có thể nói cho tôi biết cô rốt cuộc làm chuyện gì khiến gia bọn tôi nổi giận như thế hay không? Tỉnh lại chuyện đầu tiên là tìm cô tính sổ?”
Triển Tiểu Liên vẻ mặt tiếc nuối tựa vào ghế, miệng thì thào một câu: “Thật sự là quá đáng tiếc…” Chân anh Đầu Gỗ tàn phế, thế nhưng chân loại người như vậy bị cô chém thành như thế, còn có thể chữa trị đến hoàn mỹ, đây không phải là không công bằng thì là cái gì? Chẳng những đáng tiếc, còn đáng hận.
Đồng nhi thấy cô căn bản không định kể, giễu cợt một tiếng: “Quên đi, cô nói hay không cũng vậy, tôi chờ coi kết cục của cô.”
Triển Tiểu Liên giống như không có nghe thấy, chỉ đờ đẫn nhìn phía ngoài, thân thể theo xe nhẹ nhàng lắc lư, cả người lâm vào trầm tư.
Xe dừng lại tại cửa một bệnh viện tư trang hoàng xa hoa, Triển Tiểu Liên không đợi Đồng nhi mở miệng bảo cô xuống xe, đã tự mình mở cửa xe đi xuống, cô ngẩng đầu nhìn biển hiệu bệnh viện, phát hiện chính là bệnh viện lần trước làm phẫu thuật vá màng cho cô. Tay Triển Tiểu Liên xát trong túi, chậm rì rì vào trong theo sau Đồng nhi, Đồng nhi dẫn đường đằng trước, Triển Tiểu Liên theo đằng sau, nhìn Đồng nhi uốn éo eo nhịn không được hỏi câu: “Thím, lúc thím bước đi eo vặn tới vặn lui như thế, mông có đau hay không?”
Đồng nhi mạnh mẽ quay đầu, hung tợn trừng cô một cái: “Cô có thể câm miệng hay không?”
Triển Tiểu Liên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đi đằng trước khỏi phải bị hoa mắt.
Toàn bộ bệnh viện im ắng, gần như không có bệnh nhân, nhưng thật ra đi vài bước liền nhìn thấy vài bảo tiêu của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên liền biết, nhất định là bị Yến Hồi đặt bao hết rồi.
Đồng nhi đưa cô tới trước một cánh cửa, bảo Triển Tiểu Liên chờ bên ngoài, tự cô ta đi vào, không bao lâu ló đầu nói với Triển Tiểu Liên: “Gia bọn tôi vừa vặn tỉnh, cô vào đi.”
Triển Tiểu Liên hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Yến Hồi nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc, chân cũng bị băng lại, nhưng mà không cần bó bột, Triển Tiểu Liên liền biết, bởi vì sức lực bản thân cô đã không đủ lớn, ngày đó cánh tay cô còn không dùng được lực, hơn nữa đôi giày kia của Yến Hồi cản dao thay hắn, cho nên chân Yến Hồi chỉ là bị thương da thịt, căn bản không chặt đứt xương cốt, cho nên, ngay cả bột thạch cao cũng không cần bó. Triển Tiểu Liên lạnh mặt, hung hăng nhìn chằm chằm cái chân đó của Yến Hồi, anh Đầu Gỗ chịu nhiều khổ như vậy, nhưng hắn chỉ bị chút vết thương da thịt, quá không công bằng.