Thần phục – Chương 83

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 83 – Có thể bổ một nhát là một nhát

Giang Triết Hải không ngờ Triển Tiểu Liên sẽ cho gã một gậy, giống như Yến Hồi không ngờ Triển Tiểu Liên sẽ ra tay với hắn, Yến đại gia là người sợ chết biết bao? Nếu hắn biết Triển Tiểu Liên bảo hắn xoay người là vì tiện đánh hắn, hắn có thể vươn tay liền bóp chết Triển Tiểu Liên, có điều Yến đại gia tính sai, Yến đại gia bị cúm còn có chút tính trẻ con, cảm thấy chính mình bị cúm là nhóc béo làm hại, nhóc béo phải càng đối xử tốt với mình mới đúng. Kết quả, nhóc béo cho hắn một gậy.

Triển Tiểu Liên một gậy đập qua, thân hình vốn cũng không vững của Giang Triết Hải lập tức liền nằm sấp trên mặt đất, miệng còn phát ra một tiếng hét thảm, Triển Tiểu Liên một tay chống nạnh một tay xoay cánh tay hơi đau kia “vù vù”, miệng niệm: “Tôi vốn ấy à, là tính đánh ngã hắn giao cho ông, nhưng mà ông cũng quá độc ác, thật sự muốn làm tôi rơi chết? Đờ mờ ông, ông không coi tôi là người, tôi còn coi ông là cái thá gì?”

Giang Triết Hải đâu ngờ chính mình lại rơi vào nông nỗi này, gã nằm sấp trên mặt đất, chân thì đau tựa như bị gãy, đi về phía trước hai bước, kết quả không đi đặng, ngẩng đầu muốn nói chuyện với Triển Tiểu Liên, phát hiện trong tay Triển Tiểu Liên nắm cái gậy lớn kia, đi đến bên cạnh Yến Hồi, duỗi chân đạp xuống, lại quan sát bốn phía một cái, vươn tay ném cái gậy trong tay, sau đó giống như con chuột nhỏ nhảy đến một góc không bắt mắt, túm một cái ba lô học sinh hay đeo, từ bên trong móc ra một thứ dùng giấy báo bao lại, nhìn bộ dạng cô cầm trong tay, còn rất nặng. Mí mắt Giang Triết Hải giật giật, gã bây giờ hoàn toàn không rõ con nhóc này định làm cái gì, hành động phần sau hoàn toàn khác bọn họ trao đổi lúc trước, ít nhất, trong kế hoạch lúc trước của gã và Triển Anh, tuyệt đối không có mưu tính Triển Tiểu Liên sẽ đánh gãy chân Giang Triết Hải.

Triển Tiểu Liên vừa rất nhanh chạy về, vừa vươn tay xé giấy báo trên cái rìu xuống, nắm cái rìu nhỏ kia, đi đến đằng trước chân Yến Hồi, không nói hai lời, giơ rìu lên liền chém cổ chân hắn, lúc sắp hạ xuống cô nghĩ nghĩ, không đúng, anh Đầu Gỗ là cái chân khác bị thương, cho nên, cô không thể chém nhầm.

Duỗi chân đá đá, tách hai chân Yến Hồi, giơ rìu lên “rắc” một cái chém xuống, kết quả nghe thấy một tiếng “cạch” nặng nề, rìu gặp vật cản, nhưng không ảnh hưởng hiệu quả cuối cùng, bởi vì Triển Tiểu Liên nhìn thấy cái chân kia của Yến Hồi chảy máu.

Triển Tiểu Liên khom lưng kéo quần trên cổ chân Yến Hồi ra nhìn, vậy mới phát hiện Yến Hồi mặc là cái loại giày quân đội da trâu mũi cao đó, độ cao của mũi giày vừa vặn che cổ chân hắn, trong lớp kép của giày, hai chiếc dao găm nằm ngang. Một nhát vừa rồi của Triển Tiểu Liên ấy, bởi vì cánh tay bị thương phát lực không đủ, thế nhưng bản thân rìu đã có trọng lượng, lưỡi rìu và dao găm đặt ngang va chạm thành hình chữ thập, vừa vặn che cổ chân Yến Hồi, rìu thật ra không trực tiếp tổn thương được Yến Hồi, có điều, dao găm trong giày của chính Yến Hồi bởi vì lực đập vào lúc rìu hạ xuống xuyên thủng tầng bên trong kia, lõm vào trong da Yến Hồi, nếu không cũng không thể chảy máu.

Triển Tiểu Liên dám nói, Yến Hồi nếu lúc tỉnh bị trúng phát này của cô, tuyệt đối sẽ gào ra tiếng, bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy vừa rồi Yến Hồi cử động, có điều bởi vì hôn mê, cho nên không bò dậy.

Triển Tiểu Liên đứng dậy, giơ rìu lên lại thêm cú nữa về phía cổ chân Yến Hồi, lần này Yến Hồi không nhúc nhích chút nào, đau ngất đi rồi. Mũi giầy đã bị chém hỏng, Triển Tiểu Liên đứng lên, lại quăng một rìu nữa, lần này tiếng rìu và dao đụng nhau vô cùng yếu ớt, Triển Tiểu Liên biết, cái dao đó nhất định là một nửa chọc vào trong thịt rồi. Chỗ dưới cái chân kia của Yến Hồi, gạch vụn ván gỗ xi măng đất, bị máu nhuộm đỏ cả tảng.

Giang Triết Hải nằm bò bên cạnh xem mà trợn mắt hốc mồm trợn mắt há hốc mồm, Triển Tiểu Liên sau ba nhát thở hổn hển đứng lên, nhấc rìu đi về phía Giang Triết Hải, trên cái rìu kia còn có vết máu, nhìn khỏi phải nói khủng bố biết bao nhiêu.

Giang Triết Hải bản năng lui về phía sau, kết quả chân gã không dùng được, vặn vẹo nửa ngày, thân thể cũng không di chuyển, Triển Tiểu Liên đứng yên bên cạnh thân thể gã, giậm giậm chân, khiêng rìu trên vai, bắt đầu nói chuyện: “Miếng Gừng phải không?”

Giang Triết Hải nửa há miệng: “Tiểu Liên…”

“Đờ mờ ông!” Triển Tiểu Liên nhấc chân một cái, giẫm thẳng ngang hông Giang Triết Hải, Giang Triết Hải bị cô giẫm một cái, nửa người trên không dễ dàng gì mới nâng lên được, “rầm” một tiếng nằm sấp trên mặt đất, Triển Tiểu Liên tiếp tục nói chuyện: “Giờ lại biết lôi kéo làm quen bà đây? Sự hung hăng lúc nãy ông sai người làm bà đây rơi chết đi đâu rồi? Ha! Còn lôi kéo làm quen với bà đây à? Ông cũng định đùa chết bà đây rồi, bà đây còn để ý ông cái thá gì?” Triển Tiểu Liên rút tay ra quạt gió cho mình mấy cái, bỏ chân xuống, miệng kêu gào: “Đến đến đến, tiết mục tiếp theo là ông hỏi tôi đáp, thời gian có hạn, chỉ có cơ hội một lần. Hài lòng tôi chém ông hai nhát, không hài lòng tôi chém ông bốn nhát, không trả lời tôi chém ông sáu nhát, giỡn mặt với bà đây, tôi trực tiếp chém cái chân kia của ông, vừa lúc Yến gia tìm chân đàn ông khắp nơi làm tiêu bản.”

Miệng Giang Triết Hải há to hơn nữa: “A!”

Triển Tiểu Liên đi đến bên chân Giang Triết Hải, lần này có kinh nghiệm rồi, vươn tay kéo ống quần gã lên trên, rìu nắm trong tay, nửa ngồi xổm, làm cái tư thế chuẩn bị chém người, miệng bắt đầu hỏi: “Miếng Gừng, chỉ có cơ hội trả lời một lần: Chân anh Đầu Gỗ của tôi, ông và bác tôi, có phải hẳn là chịu chút trách nhiệm hay không?”

Hỏi xong, Triển Tiểu Liên cũng không chờ Giang Triết Hải trả lời, quăng rìu hướng chân Giang Triết Hải “vù” một cái liền chém xuống, còn đặc biệt chém đùi phải, liên tục chém hai cái, cái chân kia của Giang Triết Hải lập tức rách da nát thịt máu tươi chảy ròng.

Giang Triết Hải chết cũng không ngờ Triển Tiểu Liên vừa hỏi xong đã ra tay, căn bản không cho gã cơ hội nói chuyện, chờ gã lấy lại tinh thần, hai nhát rìu của Triển Tiểu Liên cũng đã chém xong rồi. Giang Triết Hải đau trên mặt đều là mồ hôi, cổ họng kêu không ra tiếng, cuối cùng là từ yết hầu đẩy ra chút âm thanh: “Ngừng! Ngừng…”

Hai nhát của Triển Tiểu Liên chém xong, liền dừng lại, đi đến trước mặt Giang Triết Hải ngồi xổm xuống, “Nói như thế nào?”

Đầy mặt Giang Triết Hải là mồ hôi sắc mặt tái nhợt, giơ một ngón tay nói: “Là… Là… Là ý của Anh Đào…”

Triển Tiểu Liên chưa nói gì, trước đi đến bên chân Giang Triết Hải, lại thêm hai nhát về phía chân bị thương của gã, thật ra chính là nói cho Giang Triết Hải, cô không hài lòng với đáp án của gã. Chém xong, Triển Tiểu Liên hít nước mũi, lau lau giọt máu bắn lên mặt, duỗi chân giẫm lên cái chân bị chém máu tươi đầm đìa của Giang Triết Hải kia, Giang Triết Hải đau mắt cũng nhắm nghiền.

Triển Tiểu Liên liếc nhìn xa xa, phát hiện đám người Lông Vàng đã trở về, nhanh chóng dùng giấy báo bao lấy cái rìu trong tay cô, nhét vào trong ba lô cô, đeo lên người, quay đầu nhìn lại Yến Hồi, chạy tới buông ống quần hắn xuống, cơ thể dịch một hướng, sau đó nhặt gậy lên, đi đến phía sau Giang Triết Hải, lấy điện thoại di động ra gẩy dãy số của Triển Anh: “Bác, cháu Tiểu Liên.”

Giọng Triển Anh dồn dập hỏi: “Tiểu Liên? Cháu sao lại có cơ hội gọi điện thoại cho bác? Có phải Yến Hồi đã…”

Triển Tiểu Liên cầm điện thoại, nhìn đám người Lông Vàng càng đi càng gần, miệng nói tiếp: “Bác, làm sao bây giờ? Yến Hồi đã biết tất cả, cháu bây giờ đang ở vùng ngoại ô Họa Phảng Trì, bác trai bị Yến Hồi đánh gần chết, cháu chỉ có một mình, cháu không dám liên hệ với bố cháu, bác tới đón cháu đi, cháu sợ… Bác khi đó nói với cháu, cháu sẽ không có việc gì, thế nhưng bây giờ, Yến Hồi muốn ném cháu cho đám thuộc hạ kia của hắn hành hạ… Bác, bác tới cứu cháu đi.”

Âm thanh của Triển Anh ngưng lại, sau đó hỏi: “Thất bại?! Vậy bác trai cháu bây giờ thế nào?”

Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn nhìn Giang Triết Hải, “Sống dở chết dở, một chân bị rìu chém sắp gãy, phỏng chừng sau này sẽ thành tàn phế. Bác, bác bây giờ ở đâu? Bác có thể tới đón cháu hay không? Trong lòng cháu rất sợ.” Dừng một chút, Triển Tiểu Liên không nghe thấy phía Triển Anh nói tiếp, có điều nghe rõ tiếng sân bay sau lưng bà ta thông báo lịch bay, Triển Tiểu Liên hỏi tiếp một câu: “Bác, bác đang ở sân bay? Hay là ở nhà ga?”

Triển Anh vội vàng đưa tay che micro, nhìn chung quanh, hạ giọng mở miệng: “Tiểu Liên, bác bây giờ có việc, tạm thời không thể đi đón cháu… Bác trai cháu ông ấy…”

Triển Tiểu Liên đi đến bên chân Giang Triết Hải, nói câu về phía micro: “Bác, bác có phải ngay từ đầu, đã định vứt bỏ cháu hay không?”

Triển Anh đang muốn hỏi tình huống Giang Triết Hải, nghe Triển Tiểu Liên vừa hỏi như vậy, lập tức trầm mặc, một lúc lâu, ả cắn môi nói: “Tiểu Liên, bác nghĩ cháu thông minh như vậy, nhất định có thể thoát thân…”

Triển Tiểu Liên nhịn không được trào phúng cười ra tiếng: “Bác, cháu chỉ hỏi bác, có phải ngay từ đầu, đã định vứt bỏ cháu hay không? Chân anh Đầu Gỗ lần thứ hai bị thương, cũng là bác với Giang Triết Hải giở trò? Được, bác cũng đừng nói vớ vẩn nhiều như vậy, ai làm chuyện gì cũng có lý do, bác chỉ nói cho cháu có phải hay không.”

Triển Anh đeo kính râm, nhấc va li, đứng bên cạnh máy rút tiền nội bộ sân bay, nghe thấy lời Triển Tiểu Liên, chậm rãi đứng thẳng người, rất nhanh nhìn quét xung quanh một cái, kéo va li đi đến chỗ khuất nẻo nghe điện thoại: “Phải.”

Triển Tiểu Liên giẫm một cái xuống vết thương của Giang Triết Hải, Giang Triết Hải lập tức gào thét ra tiếng: “A—“

Triển Anh lập tức nghe ra là tiếng Giang Triết Hải, tay cầm điện thoại run run, nhịn không được thét ra tiếng: “Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên cười lạnh một tiếng với điện thoại: “Bác, xem ra bác cũng không phải người hoàn toàn tuyệt tình, nghe thấy tiếng kêu giết heo của Giang Triết Hải cũng rất nóng ruột, sao lại không nghe bác quan tâm cháu một câu chứ? Đã như vậy, cháu sẽ nói thật cho bác, tên khốn kia, còn cả bác và Giang Triết Hải, mỗi người bồi thường một chân cho anh Đầu Gỗ của cháu!” Nói xong, Triển Tiểu Liên cúp điện thoại, cầm gậy trong tay lên chính là một trận đập loạn về phía chân Giang Triết Hải, “Bà ta không có ở đây, vậy ông chịu thay bà ta trước, chờ tôi đợi được bà ta, chém một thể!”

Bên kia đám người Lông Vàng đã phát hiện Yến Hồi nằm trên mặt đất, phía dưới còn chảy một bãi máu, căn bản không kịp để ý cái khác, thân thể Yến Hồi dù sao khỏe mạnh hơn người bình thường, từ đầu đến cuối chỉ mấy phút như vậy, sau khi hít một hơi, tỉnh lại.

Triển Tiểu Liên vội vàng xông tới theo kẽ hỡ đám người nhìn vào trong, Yến Hồi mở mắt ra, đúng lúc từ trong khe hở nhìn thấy khuôn mặt tròn nhỏ ấy, lập tức giãy giụa vươn tay chỉ hướng Triển Tiểu Liên: “Cưng…”

Triển Tiểu Liên vừa thấy, một gậy đó của cô đập xuống, thế nhưng không có đập ngốc Yến Hồi? Không đập ngốc, đập mất trí nhớ cũng được mà? Trên ti vi không phải đều diễn như thế ư? Sao đến phiên cô làm người xấu, thì không linh chứ? Triển Tiểu Liên thật đúng là chiếu sức lực đánh ngốc Yến Hồi mà đập, kết quả, gã kia mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là tìm cô tính sổ, có điều Yến Hồi tạm thời dám chắc tìm không được, bởi vì hắn nói một tiếng “cưng”, sau đó liền ôm gáy hừ hừ, đám bảo tiêu ngu ngốc ấy muốn nhấc hắn dậy, kết quả đụng phải chân hắn, vậy mới phát hiện chân Yến đại gia cũng đã không còn hình dáng rồi.

Thời gian kế tiếp, Yến Hồi bị người khẩn cấp đưa đi bệnh viện, đám người còn lại kia cũng lần lượt bị mang đi, Lôi Chấn là bị người phát hiện trong một cái ống xi măng, trên đầu có một cái cục, cũng không biết là bị đụng ngất đi hay là đập ngất đi, dù sao lúc bị phát hiện là bị ngất. Triển Tiểu Liên đeo ba lô nhỏ trên người cô, cô sẽ kiên quyết không thừa nhận cô dùng rìu đập Lôi Chấn bất tỉnh. Triển Tiểu Liên là xen lẫn trong đoàn xe của đám người Yến Hồi rời đi, xe cảnh sát tới N chiếc, tìm kiếm hung khí tại hiện trường, phần lớn bị phá hỏng, còn có một cái gậy dính máu, kỳ lạ chính là trên gậy không phát hiện dấu vân tay.

Yến Hồi và Lôi Chấn bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, Triển Tiểu Liên đeo ba lô nhỏ của cô chạy tới chào một tiếng với Lông Vàng, nói muốn về nhà một chuyến, nếu Yến Hồi tỉnh tìm cô, gọi điện thoại cho cô là được, Lông Vàng khi đó đang chờ ngoài phòng cấp cứu, cùng đám mỹ nhân Đồng nhi, trong ngoài bệnh viện đều tựa như bị đặt bao hết, trong trong ngoài ngoài tất cả đều là bảo tiêu của Yến Hồi.

Triển Tiểu Liên muốn đi, Đồng nhi không cho, Triển Tiểu Liên ôm ngực ngẩng đầu: “A, trong núi không có hổ khỉ xưng đại vương rồi? Yến Hồi gã kia nói không được nữa, cô liền làm đại ca? Dã tâm không nhỏ nha, chuyện tốt ha. Cũng được, tôi ở lại thì ở lại, vừa vặn Yến Hồi tỉnh, tôi sẽ nói với hắn, mỹ nhân Đồng nhi rất muốn gánh vác chức chủ mẫu quản gia, nếu không thì cho cô ta làm đi.”

Đồng nhi bị cô chọc tức thiếu chút nữa ra tay đánh người, Triển Tiểu Liên nhảy xa ba thước: “Tắm rửa một cái cô cũng có thể tắm tàn phế người ta, nếu để cô ra tay đánh tôi, tôi còn không thành bánh nhân thịt chứ? Vả lại, quân tử động khẩu bất động thủ chưa từng nghe qua? Gia các cô thế nhưng nói, mọi người đều là người văn minh, ra tay đánh người tự động chặt tay. Ai đó, cầm rìu qua đây cho mỹ nhân Đồng, mỹ nhân Đồng nhưng là phải chém tay mình.”

Đồng nhi đã nói không ra lời, thật sự là con nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, có điều Yến Hồi đợt này đối với con bé này vô cùng để bụng lại là thật, cho nên đừng nói là Đồng nhi, đổi thành những người khác cũng thật không dám thế nào với Triển Tiểu Liên, ai biết bọn họ hả giận, Yến gia mở mắt ra chuyện đầu tiên không phải muốn làm người ra tay thành tiêu bản người?

Cuối cùng, Triển Tiểu Liên đeo ba lô nhỏ, nghênh ngang ra khỏi bệnh viện.

Triển Tiểu Liên về nhà, thừa dịp bố mẹ cô không chú ý, lấy rìu ra cọ dưới nước, còn lấy bột giặt rửa một lúc lâu, sau đó đặt vào trong phòng mình hong khô, nhét dưới gầm giường.

Sáng sớm hôm sau, Triển Tiểu Liên chậm rì rì đi nhà An Lý Mộc sát vách, kết quả cổng nhà họ An khóa chặt, Triển Tiểu Liên đành phải xám xịt quay về, cô hỏi bố mẹ cô nhà thím An sát vách sao không có ai, bố mẹ cô liếc mắt nhìn nhau: “Chân Đầu Gỗ không phải bị thương sao? Nghe nói Thanh Thành mấy ngày nay tới vị chuyên gia khoa chỉnh hình nước ngoài, chú thím An của con cõng Đầu Gỗ đi xem, nói xem có thể chữa khỏi chân hay không.”

Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, mẹ cô ở bên kia vừa quét dọn vừa nói câu: “Công việc của Đầu Gỗ cũng không biết làm sao bây giờ, nó cũng không thể vẫn kéo dài dưỡng thương ở nhà, lãnh đạo người ta chắc chắn không quan tâm, nhưng mà chú thím lại không muốn để Đầu Gỗ cứ như vậy tàn phế, đây cũng thực sự là sầu người.”

Triển Tiểu Liên nhấp, lết lết lên lầu, nằm trên giường ôm đầu gãi hai cái, cho dù chém đứt chân mấy người kia, chân anh Đầu Gỗ nếu không khỏi, cũng là toi công.

Thanh Thành, bên trong phòng bệnh, gáy Yến Hồi đã được băng bó, bác sĩ kiểm tra, nói nếu như người ra tay sức mà lớn hơn một chút, vậy khẳng định xuất huyết não, không chết cũng gần thế, bây giờ phía sau Yến Hồi chính là chảy máu cộng thêm sưng lên một cục, thế nào cũng rất thảm thương. Đương nhiên, thảm thương nhất là chân phải Yến Hồi, giày cũng bị chém hỏng, hai cái dao nằm ngang bị nện vào trong thịt, không lệch tẹo nào, vừa vặn cắt qua mạch máu, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy, có điều đưa đi chữa kịp thời, mới không khiến Yến đại gia bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.

Yến Hồi nằm một ngày một đêm mới tỉnh, chuyện nhếch nhác nhất cả đời này xảy ra bất ngờ khiến hắn nổi trận lôi đình, tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đem nhóc béo kia, trói… xách tới trước mặt gia cho gia!”

Các bạn thử đoán xem Tiểu Liên sẽ làm hay nói gì để né được cơn thịnh nộ của Yến gia nhé ^^
Gợi ý là có liên quan tới vài chương trước nha.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s