Thần phục – Chương 82

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 82 – Đánh ngất xỉu hẵng nói

Thật ra trong lòng Triển Tiểu Liên không sợ như vậy, tiếng thét chói kia của cô hoàn toàn là kêu cho người ở dưới nghe, dù sao trong lòng Triển Tiểu Liên, Giang Triết Hải phía dưới là bác trai cô, bọn họ nhưng là một phe, hơn nữa Yến Hồi có thể đi đến nơi này, không thể nói là cô trực tiếp đưa tới, nhưng tuyệt đối có tác dụng lửa cháy thêm dầu của cô, giữa đường cô hơi chút đổi lí do thoái thác khác, Yến Hồi có thể quay đầu.

Có điều khi cái cần cẩu lớn kia hạ xuống theo đường thẳng không có chiều hướng ngừng lại chút nào, Triển Tiểu Liên liền hiểu, gã đàn ông cô gọi một tiếng bác kia, không phải không coi cô là cháu gái, mà căn bản không coi cô là người.

Phía sau Triển Tiểu Liên, Lôi Chấn trói ngược sau lưng Triển Tiểu Liên cử động một cái phía sau Triển Tiểu Liên, cuối cùng rống lên một câu với cô: “Rụt chân!”

Triển Tiểu Liên “au” một tiếng co bản thân lại thành một cục, lần này cũng không để ý có mệt hay không, dù sao có thể rụt ngắn bao nhiêu thì rụt ngắn bấy nhiêu.

Lôi Chấn phía sau rống với Triển Tiểu Liên xong, trong nháy mắt còn có động tác, một bàn tay bị trói, tay kia thì giãy giụa một lúc, sau đó đột nhiên rút khỏi dây thừng trói ngược, không đếm xỉa trên tay vết máu loang lổ vết thương chi chít, nhanh chóng đưa đến bên miệng, dùng miệng cắn ống tay áo, chỗ cổ tay lộ ra một công cụ nhỏ dùng để bắn, tay vừa nhấc, công cụ nhỏ kia rất nhanh bắn ra một cái bóng màu đen, đánh thẳng vào nhân viên điều khiển ngồi ở đầu cần cẩu khống chế, lập tức người ngồi trên ghế lái ngả người ra mất tri giác, bộ điều khiển bị hắn khống chế trong tay mất đi thao tác của chủ nhân, đầu cần cẩu hạ thấp rất nhanh đột ngột dừng lại.

Triển Tiểu Liên nhắm hai mắt đang rụt chân, liền cảm giác chính mình quay một vòng trong không trung, chờ cô mở mắt ra, phát hiện mặt đất ngay trước mắt mình, cô nếu không phải bởi vì rụt chân, phỏng chừng hiện tại nửa người dưới hoặc là cắm trên mặt đất, hoặc là bị ngã thành bụi phấn rồi.

Một màn mạo hiểm này chỉ phát sinh trong mấy giây ngắn ngủi, đám người Giang Triết Hải hoàn toàn không dự đoán được Lôi Chấn sẽ có thủ đoạn đó, Lôi Chấn cắn răng dùng công cụ đeo lưỡi dao trên cổ tay hai phát quẹt đứt dây thừng, Triển Tiểu Liên tội nghiệp kêu hắn: “Anh Lôi Chấn, anh cũng thả tôi đi.”

Lôi Chấn vừa thoát thân, sau đó liền quẹt đứt dây thừng trên cổ tay Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên lần đầu tiên cũng không đứng lên được, chân mềm nhũn rồi, tình huống của Lôi Chấn hiển nhiên cũng không tốt, hắn vừa ấn huyệt thái dương, vừa kéo Triển Tiểu Liên đi vào trong kẽ hở, Giang Triết Hải vừa thấy Lôi Chấn và Triển Tiểu Liên tháo được dây thừng, mới nhớ ra rống: “Đều thất thần làm gì? Còn không mau đi?!”

Yến Hồi ở bên kia cười ngả ngiêng, cực kỳ biến thái: “Ôi ôi, thật sự là ra trò hay. Miếng Gừng (1) à, gia còn tưởng rằng mi thật sự có thể đưa đồ chơi có chút đẳng cấp cho gia, bây giờ nhìn chẳng qua như vậy thôi, thế nào? Chỉ chút mánh khoé như thế?” Yến Hồi giang cánh tay, quay một vòng tại chỗ: “Muốn mảnh đất này? Xin lỗi, gia tóm rồi, đây là cạnh tranh. Anh tới tôi đi anh thua tôi thắng, thế nào? Thua không chịu ra chơi cái gì?”

Giang Triết Hải cười lạnh, ra hiệu một người trong đó cầm súng tới gần Yến Hồi, chính mình bỏ súng xuống, đi đến một tảng đá ngồi xuống, nhìn sắc mặt Yến Hồi, cười giễu nói: “Yến Hồi, mày đừng quá kiêu ngạo, những súng này nhưng đều là súng thật đạn thật, cẩn thận khẩu súng cướp cò, Yến gia Thanh Thành tiếng tăm lừng lẫy cứ như vậy đã chết, nhưng thật sự là không đáng. Mày cũng không nhìn xem bây giờ hình thức gì, nơi này đều là người của tao.” Giang Triết Hải đứng lên, lần nữa đi đến trước mặt Yến Hồi, lại lần liên nhìn mấy bảo tiêu đứng bên cạnh Yến Hồi kia, cuối cùng quay lại trước mặt Yến Hồi, hừ lạnh nói: “Gia, Yến gia, Yến đại gia, mày sao lại giống như vẫn còn ở trong ổ của mình, kiêu ngạo như thế, sẽ không sợ một giây sau kiêu ngạo không nổi?”

Yến Hồi “ha” một tiếng, vươn tay lấy khăn xoa xoa mặt, chậm rãi nói: “Miếng Gừng, mi hình như đã quên, nơi này vốn coi như địa bàn của gia. Có đôi khi ấy à, cầm súng chưa chắc đã là ông lớn, bị súng bắn cũng chưa chắc chính là cháu trai. Giống như bây giờ, bọ ngựa bắt ve hoàng tước chờ sẵn lời này từng nghe chưa?”

Giang Triết Hải vừa nghe, theo bản năng cảnh giác nhìn về bốn phía, hô một tiếng với người chung quanh: “Tất cả mọi người cảnh giác!”

Yến Hồi lập tức biến thái cười hai tiếng: “Miếng Gừng, chớ khẩn trương như vậy, gia còn chưa nói hết lời đâu, chờ nửa ngày chờ được tiết mục nhàm chán như vậy, gia cảm thấy không đáng giá, Miếng Gừng, mi nói gia như vậy trở về có phải rất thiệt hay không?”

Giang Triết Hải vốn đã rất kỳ quái vì sao Yến Hồi đến đây vẫn còn thản nhiên như thế, bây giờ vừa nghĩ có phải thật sự có người hay không, lập tức khẩn trương tức khắc rút súng, một lần nữa tự mình động thủ đè huyệt thái dương Yến Hồi: “Yến Hồi, mày thành thật chút cho tao!”

Yến Hồi lập tức ngoan ngoãn nhấc tay làm trạng thái đầu hàng, nhưng người này cho dù đầu hàng cũng là bộ dạng cà lơ phất phơ, hắn vươn tay gạt họng súng sang bên cạnh, tà khí cười cười, bình chân như vại nói: “Miếng Gừng, chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ, chúng ta đều là người văn minh, động một chút là động dao động súng, bạo lực biết bao? Xã hội pháp chế, xã hội pháp trị, mỗi người đều là công dân hợp pháp, làm chuyện trái pháp luật thì không đúng. Đến đến đến, làm cũng đã làm rồi, đến nói cho gia, mục đích của mi là cái gì? Kẻ cướp như mi làm không chuyên nghiệp chút nào, có cần gia đến dạy dỗ một chút không?”

Giang Triết Hải rất nhanh liếc nhìn xung quanh, từ đống gạch vụn chỗ thấp đến mặt tường cao hơn, quét mắt một lần từng cái, lại dùng súng chĩa Yến Hồi: “Mày ít dong dài!” Sau đó Giang Triết Hải nhét điện thoại trong tay vào Yến Hồi: “Mau gọi điện thoại! Sai người của mày chuyển hai trăm triệu vào tài khoản của tao, tao không thể nào thiệt hại hai trăm triệu vô ích, tao không thể nào bàn giao với các anh em của tao, người tới hôm nay đều là bị mày ép, mày chơi chính là đen ăn đến trong giới buôn bán, nếu không phải mày chặn ngang một vố, công trình bây giờ chắc chắn là của chúng tao, nếu không phải là mày, chúng tao cũng sẽ không rơi vào bước đường hôm nay.”

“A Miếng Gừng, tài nghệ không bằng người không nhận thua? Thời đại này, ai có bản lĩnh người đó phát tài, mi không có năng lực không thể oán người khác, liên quan gì đến gia?” Yến Hồi nói xong chậm rì rì cầm lấy di động Giang Triết Hải đưa qua, đặt trong tay suy nghĩ nửa ngày, sau đó cầm di động vô tội hỏi: “Đồ chơi này dùng như thế nào?”

Trong tay Giang Triết Hải còn giơ súng, chĩa một cái về phía trước, đầu Yến Hồi hơi nghiêng nghiêng, cười tà khí với Giang Triết Hải: “A, ra rồi.” Sau đó ấn tít tít một dãy số, ấn xong đưa thẳng bên tai: “A lô?…” Sau đó hắn lấy điện thoại đến trước mặt mình nhìn nhìn, lắc lư với Giang Triết Hải quơ quơ: “Bị cúp rồi. Gia nghĩ, mi rốt cuộc lăn lộn thành thế nào? Cũng bị người ta cúp điện thoại.”

Mặt Giang Triết Hải cũng tái nhợt: “Mày câm miệng!” Nghiêng đầu với người bên cạnh, ra hiệu hắn ra tay lục soát người Yến Hồi, người nọ vừa thấy chính là lâu la nhỏ, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Yến Hồi, vén mí mắt mấy cái nhìn mặt Yến Hồi, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, vừa định vươn tay, sau khi chống lại ánh mắt Yến Hồi, khoảng cách hơi gần, đến nỗi người này có thể nhìn thấy cặp mắt kia trong khoảng cách gần, dài nhỏ, đuôi mắt có vành đen nhàn nhạt, giống như mắt phụ nữ vẽ bóng mắt, mang theo yêu khí nồng đậm, ý tứ có chút như cười như không, trong nháy mắt hắn vươn tay, cảm xúc trong mắt rất nhanh thay đổi, trong nháy mắt xuất hiện nhiều sát ý tràn đầy, tay vươn ra giữa không trung bất giác rụt về, sau đó hắn cẩn thận quay đầu nhìn Giang Triết Hải: “Anh Hải, việc này… Em sợ…”

Yến Hồi bừa bãi cười lớn ra tiếng: “Ha ha ha!”

Giang Triết Hải tức đi lên đạp người nọ một cước: “Bảo mày móc cái di động, mày sợ cái quái gì? Cút, đổi người!”

Giang Triết Hải tự mình không dám hành động thiếu suy nghĩ, kiên quyết cầm súng chĩa Yến Hồi, mấy bảo tiêu khác từng người bị người chĩa súng, gã chỉ coi chừng Yến Hồi cho chắc, đổi người tiến lên, trước khi hắn vươn tay, Yến Hồi vui đùa nói câu: “Gia nhắc nhở mi, tay mi một khi chạm vào gia, gia cam đoan phòng triển lãm của gia sẽ thêm một cái tiêu bản người.”

Ham mê biến thái của Yến Hồi Thanh Thành trên đường không ai không biết, người thứ hai bị một câu nói của hắn dọa sắc mặt trắng bệch, tay vươn cứ thế không dám chạm vào một mảnh vạt áo Yến Hồi.

Giang Triết Hải đã tức đến hổn hà hổn hển, quyết định tự mình ra tay, một tay giơ súng, vươn tay kia lục túi Yến Hồi, ngay khi tay gã sắp chạm vào Yến Hồi, xa xa một tiếng súng vang, sau đó trên bả vai cái tay vươn ra của Giang Triết Hải thêm một lỗ đạn, mà tóc vàng phía sau Yến Hồi cực nhanh nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt lấy được súng trong tay Giang Triết Hải, lập tức tiếng súng nổi lên bốn phía, theo sau chính là tiếng có người kêu thảm thiết ngã xuống đống gạch vụn, tóc vàng cùng với bảo tiêu khác cầm được súng trực tiếp chặn xung quanh Yến Hồi, chẳng khác nào lá chắn thịt người của hắn, rất nhanh vây hắn tới chỗ có vật che chắn.

Yến Hồi một đường xông pha ngang dọc, đi đến đất trống khoát tay áo về phía không trung, tiếng súng chặn đánh lập tức vang lên, những tay súng núp ở xung quanh đống gạch vụn ấy nhanh chóng bị bắn trúng lặng yên không một tiếng động, Yến Hồi quay đầu, trên một mảnh đất hoang nơi xa, trên lầu chót nhà nông không người ở, có một xạ thủ bắn tỉa người da trắng làm dấu tay oK với Yến Hồi, lập tức thu súng rời đi.

Giang Triết Hải ôm cánh tay bị thương bị người kéo qua một bên trốn, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Tiểu Liên đang nửa ngồi xổm trong khe hở đối diện, hai người nhìn nhau, đều không có hé răng, sau đó đều giả vờ không nhìn thấy đối phương, Triển Tiểu Liên trước khi người kéo Giang Triết Hải kịp nhìn thấy, khom lưng chạy về phía khác, trong nháy mắt chạy qua chỗ ngoặt đạn bắn lên ống xi măng bên hông cô, thiếu chút nữa bắn vào tay cô.

Yến Hồi đi đến giữa đống gạch vụn, nhìn người nằm ngổn ngang trên mặt đất không thể cử động, còn hỏi tiếng: “Đã chết chưa? Rồi thì chít một tiếng.”

Tóc vàng đi đến phía sau Yến Hồi, “Gia, bọn em lại đi xem có cá lọt lưới hay không, súng của bọn chúng đều bị đập rồi.”

Yến Hồi “ừ” một tiếng, lần lượt đi qua đá văng người xem mặt, miệng “chậc chậc” hai tiếng: “Số mệnh Miếng Gừng lớn như vậy? Hay là làm con chuột trốn đi? Tiền của gia còn chưa kịp chuyển khoản đâu, không có ý nghĩa, thật không có ý nghĩa!”

Triển Tiểu Liên chậm rì rì từ một cái lỗ giống như chuồng chó bò ra, bụi bặm đầy mặt, nhìn tựa như kẻ lang thang, miệng còn nói tiếp câu: “Chưa chết đã cám ơn trời đất rồi, còn muốn cái gì có ý nghĩa hay không?”

Yến Hồi xoay người nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô một cái, “A, mèo hoang từ đâu tới? Xem tròn thế này.”

Triển Tiểu Liên bộ dạng lười để ý hắn, đi về phía trước vài bước, sau đó liền nghe thấy có tiếng người giẫm lên thép tấm lớn bước đi, Yến Hồi chậm rãi quay đầu, Giang Triết Hải đang cả người là máu dựa vào vật chống thất tha thất thểu từ một cái khe hở hẹp bên cạnh Yến Hồi di chuyển ra.

Yến Hồi nhìn tựa như nhìn động vật hiếm có, lại “chậc chậc” hai tiếng: “Nhìn xem nhìn xem, ai vậy ta? Xem trí nhớ này của gia, đây không phải Miếng Gừng ư? A, sao lại thế này? Ai làm bị thương, đây không phải là đưa tới cửa khiến gia đau lòng sao?”

Triển Tiểu Liên đứng bên cạnh, cúi đầu tìm gậy trên mặt đất, trước tìm một cái nhỏ, ước chừng, cảm thấy đánh không choáng được người, sau đó lại đổi cái to, thử thử, cũng được, miễn cưỡng cầm di chuyển được, còn rất thuận tay, chẳng qua cô có cái cánh tay đau, không dùng được nhiều lực lắm, có điều vác gậy đánh mấy người vẫn là không thành vấn đề.

Yến Hồi và Giang Triết Hải đang nói chuyện, Triển Tiểu Liên kéo cái gậy lớn kia đi đến trước mặt hai người, còn chào Yến Hồi một tiếng: “Gia, lão ngài nói xong chưa?”

Yến Hồi buông tay: “Nhóc béo, cưng đây là muốn báo thù rửa hận?”

Triển Tiểu Liên duỗi ra ngón cái với hắn: “Gia, lão ngài thật tinh tường.” Sau đó Triển Tiểu Liên phất tay một cái với hắn: “Phiền lão ngài xoay người sang chỗ khác, rất đẫm máu sẽ dơ bẩn mắt gia.”

Yến Hồi nghe xong, “ha” một tiếng, “Xác định?”

Triển Tiểu Liên ra dấu tay “oK”, Yến Hồi xoay người sang chỗ khác, Triển Tiểu Liên giơ cái gậy lớn kia lên, hướng về phía gáy Yến Hồi đập một gậy qua, Yến Hồi dường như cũng cảm thấy đằng sau có gió, không kịp quay người, nhưng vẫn còn theo bản năng duỗi cánh tay cản một cái, sau đó “bộp” một tiếng ngã xuống đất, không hề nhúc nhích.

Yến Hồi ngã, Triển Tiểu Liên giơ gậy đứng bên cạnh “thi thể” Yến Hồi, nhìn Giang Triết Hải không nói chuyện.

Giang Triết Hải đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó liền mừng như điên, có điều trên cánh tay gã có vết thương, máu trên người cũng là của chính gã, phản ứng chậm mấy nhịp, gã đứng tại chỗ “ha ha” hai tiếng, sau đó nói với Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, đưa gậy cho bác, bác tạm thời cũng phải tìm một cái đệm lưng…”

Còn chưa nói hết lời, Triển Tiểu Liên vung cây gậy lớn trong tay lên, một gậy nện trên chân Giang Triết Hải.

Chú thích
(1) Yến Hồi chơi chữ, do chữ Gừng và chữ Giang phát âm giống nhau

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s