Thần phục – Chương 81

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 81 – Con tin không đáng giá

Đừng nhìn ngồi xe chỉ cần ba năm phút là đến, đất bằng này đi bộ nhưng rất tốn thời gian, một đám người đi, chậm rì rì tựa như ốc sên đang ngọ nguậy. Trước mặt lại tới một nhóm người nghênh đón Yến Hồi, như sao quanh trăng sáng làm nổi bật Yến Hồi ở chính giữa, Triển Tiểu Liên vừa đi theo dòng người vừa nhìn bốn phía, Yến Hồi bên kia hắt xì, Triển Tiểu Liên vội vàng đưa khăn mặt trong tay qua: “Gia, lau nước mũi.”

Yến Hồi lườm cô một cái, Triển Tiểu Liên làm bộ không thấy, trong lòng nghĩ, đợi lát xem tôi chém anh hay không.

Chỗ thật xa nhìn thấy có một đám người chờ ở nơi đó, nhìn đến Yến Hồi đi qua, cả đám cung kính chào, giữa vườn hoa bày cái bàn dài, phía trên còn để một vài đồ ăn trái cây vân vân, Triển Tiểu Liên nhìn thấy có con heo sữa quay, vụng trộm hỏi Yến Hồi một câu: “Gia, con heo kia có thể ăn không?”

Yến Hồi vừa đi vừa đáp một câu: “Cưng ăn nó, gia sẽ quay cưng lên ăn.”

Triển Tiểu Liên “chậc” một tiếng, kéo ba lô trên người lên, kết quả cánh tay sáng sớm bị Yến Hồi nắn đau muốn chết, cô dùng một cánh tay xoa xoa, thực sự là cảm giác đau nhức đau nhức, còn hơi run run, cầm cái khăn mặt cũng có chút tốn sức.

Người tới lễ mừng rất nhiều, có công ty tổ chức sự kiện chuyên nghiệp sắp xếp, tiết mục cắt băng bố trí đầu tiên, ngoại trừ Yến Hồi, còn có không ít người có thân phận có địa vị tham gia, pháo chiêng trống vân vân cùng vang, thật sự là cái gì cần có đều có, xem mà Triển Tiểu Liên ngẩn tò te, cảm thấy một buổi lễ khánh thành làm rêu rao như thế, cũng chỉ gã kia có thể nghĩ ra được. Lúc Yến Hồi cùng đám người kia cắt băng, Triển Tiểu Liên thì ôm một đống khăn mặt chờ bên cạnh, kéo hạ xuống, cô nhân viên tổ chức dáng người yểu điệu bưng banh vải nhiều màu lui qua một bên, bầu không khí hài hòa vui mừng tiếp tục tiến hành. Yến Hồi ngẩng đầu quét mắt bốn phía, nhíu nhíu mày, sau đó ngoắc tay một bảo tiêu phía sau. Triển Tiểu Liên lén lút đi theo, liền nghe Yến Hồi hỏi: “Đi xem chuyện gì xảy ra, đám Lôi Chấn sao lâu như vậy còn chưa có quay lại?”

Trong lòng Triển Tiểu Liên nhảy dựng, phải, Lôi Chấn và sáu bảy người cùng đi, nhưng đến bây giờ chưa một ai quay lại.

Bảo tiêu kia mang theo hai người đi hướng vừa rồi, hoạt động bên này vẫn còn tiếp tục, đủ loại biểu diễn lần lượt tiến hành, mục đích Yến Hồi tới hình như chính là vì tham gia việc này, hoạt động biểu diễn sau đó hắn căn bản không có hứng thú, mà là nói chuyện với những người tới tham gia cắt băng, Triển Tiểu Liên vẫn đi theo đằng sau hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ bác và bác trai bước tiếp theo định làm như thế nào, nhiều người như vậy, thấy thế nào cũng không dễ dàng ra tay. Sau khi một loạt hoạt động kết thúc, MC buổi lễ tuyên bố Họa Phảng Trì đợt một chính thức khánh thành, lễ mừng xem như kết thúc.

Trong lúc Yến Hồi nói chuyện với người khác vẫn luôn dùng khăn che mặt, nhìn cũng không thất lễ, khách mời theo buổi lễ kết thúc lục tục rời đi, Yến Hồi lập tức gọi đốc công vừa rồi dẫn bọn họ qua đây lại: “Gia hỏi chú mày, người vừa rồi gọi người đi qua khuân đồ là ai?”

Đốc công cười theo “hì hì”: “Gia, bọn tôi phân công khác nhau, không can thiệp chuyện của nhau, cho nên qua lại cũng không quen thuộc, chỉ biết bọn họ là của công trường này, cái khác căn bản không rõ lắm.”

Yến Hồi lấy khặn bưng miệng mũi xuống, khẽ ho một tiếng: “Nói như vậy, người đó chú cũng không biết?”

Đốc công lắc đầu: “Cũng không phải không biết, người đó là về sau mới tới, chuyện tuyển người cũng không phải tôi quản, tôi thực sự không biết.”

Yến Hồi “hừ” một tiếng, một lần nữa che miệng mũi, nhấc chân liền đi về hướng ban nãy, vừa đi vừa dặn bảo: “Gọi điện thoại cho Lôi Chấn, điều người từ trung tâm thành phố, trong vòng mười phút phải đến, ngoài ra, mở tất cả máy quay bên ngoài đợt một, gia sao lại cảm thấy có trò đùa chứ?”

Triển Tiểu Liên đứng tại chỗ, gã này đã cảm thấy không được bình thường, hơn nữa, còn hoàn toàn không có cảm giác hoang mang, rốt cuộc là hắn quá mức tự tin hay là quá mức tự phụ?

Bảo tiêu phía sau lập tức đuổi kịp Yến Hồi: “Gia, chúng ta vẫn là chờ ở trong này tốt hơn, vạn nhất chỗ anh Lôi đi…”

Yến Hồi chậm rãi lấy khăn che miệng mũi xuống, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, “Chờ? Gia chưa từng đụng phải chuyện chờ chết. Lôi Chấn tốt nhất cầu nguyện hắn có một giải thích hợp lý, nếu không gia sẽ tự tay giết chết hắn.”

Tóc vàng vẫn đi theo đằng sau Yến Hồi, Yến Hồi xoay người nhìn Triển Tiểu Liên một cái, ngoắc ngón tay với cô: “Nhóc béo, lại đây.”

Triển Tiểu Liên chạy chậm tới, “Gia, chuyện gì?”

Yến Hồi búng trán cô: “Óc heo, cho gia khăn mặt!”

“À há!” Triển Tiểu Liên vội vàng đưa khăn mặt qua, nhìn nhìn sắc mặt hắn, cẩn thận hỏi: “Gia, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Yến Hồi cười nhạo, “Có thể có chuyện gì? Chẳng qua là trò hề, yên tâm, gia cũng không phải lần một lần hai đụng phải, đi qua cùng gia xem diễn? Hay là trước quay về trong xe chờ?”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Ở cạnh gia, tôi còn sợ gì chứ? Dù thế nào, gia cũng sẽ không lấy phụ nữ làm lá chắn chứ?”

Yến Hồi nhẹ bay lướt cô một cái, vừa đi vừa cười tà nói: “Vậy thì nói không biết chừng, chỉ cần có thể đỡ đạn, phụ nữ hay là băng ghế, huống chi, cưng tròn hơn người khác, nếu đỡ đạn còn an toàn chút, thế nào cũng có thể lấy tới dùng một chút.”

Khuôn mặt tròn nhỏ của Triển Tiểu Liên lập tức biến sắc, “Gia, tôi còn coi lão ngài là đại anh hùng độc nhất vô nhị đấy, vậy mà lại không phúc hậu như thế. Vậy nếu thực sự có gì, còn không lấy tôi làm lá chắn thịt chứ?”

Yến Hồi chịu không nổi khoát tay: “Nhóc béo, gia nếu rơi vào tình thế xấu ấy, cũng phí công lăn lộn.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, lười phản ứng, chừng mười người đi hướng vừa rồi, Triển Tiểu Liên chỉ vào một loạt đống gạch vụn phía trước nói: “Gia, nơi đó có phải có người không? Tôi hình như nghe thấy tiếng động gì đó.”

Yến Hồi chỉ chỉ chỗ Triển Tiểu Liên nói, nói câu với người phía sau: “Qua xem thử.”

Người nọ đi tới vừa vòng qua đống gạch vụn, liền kêu lên một tiếng đau đớn: “Ôi!”

Những người khác lại nhảy theo: “Chuyện gì xảy ra?” Người ngồi xổm phía trên quay đầu lại nói tiếng với Yến Hồi: “Gia, phía dưới là một cái hố sâu, rơi vào trong hố.”

Yến Hồi cúi mắt, giang hai cánh tay đi về phía trước, đi được hai bước, “Ha, thú vị.”

Tóc vàng một phen giữ chặt Yến Hồi: “Gia, nơi này không bình thường! Lôi Chấn dám chắc đã xảy ra chuyện, hơn nữa, người của chúng ta càng ngày càng ít, không thể lại đi về phía trước.”

Yến Hồi giật giật ngón tay, dường như đang suy nghĩ gì, sau đó hắn khoát tay: “Đến cũng đến rồi, cứ xem thử rốt cuộc là vị cao nhân nào đang ngáng chân trên địa bàn gia.”

Triển Tiểu Liên từ đầu đến cuối đi theo phía sau cùng, người của Yến Hồi quả thật càng ngày càng ít, có điều Triển Tiểu Liên cảm thấy lá gan của hắn quá lớn, đã như vậy còn dám đi về phía trước.

Công trình đợt hai đợt ba đều chưa có bắt đầu, đất hoang và tòa nhà cũ nát chính là địa chỉ hiện nay, một số tòa nhà đã bị máy ủi đất đẩy đổ, chỉ còn lại có mấy cái biển treo tiêu điều trong đống đổ nát. Triển Tiểu Liên nhìn đống gạch vụn trước mắt trong lòng có chút khiếp sợ, một mình cô chắc chắn không dám qua đây.

Gã tóc vàng đi phía trước Yến Hồi, có lẽ là cảm giác được cái khác thường của bầu không khí, trong tay hắn không biết khi nào thì thêm một khẩu súng, lúc bước đi tai nghe vô cùng cẩn thận, mắt cũng xem chừng xung quanh, Yến Hồi từng bước một đi vô cùng vững vàng, miệng vẫn còn trêu đùa: “Thực sự biết chọn địa điểm, chỉ thiếu giả thần giả quỷ.”

Triển Tiểu Liên đi theo phía sau cùng, đi đến bên một ngõ nhỏ cũ nát có khe hở, đột nhiên một đôi tay vươn ra, trực tiếp che miệng mũi cô kéo cô vào trong, Triển Tiểu Liên “ô ô” trơ mắt ếch, người nọ một mực che miệng mũi cô, thô lỗ muốn chết, căn bản mặc kệ cô có thể ngạt thở hay không. Triển Tiểu Liên liền cảm thấy chính mình thở không ra hơi, ý thức mơ hồ cũng không nói lên câu, tay chân theo đó cũng mềm nhũn không có một chút sức lực.

Chờ cô tỉnh, mới phát hiện mình bị trói chắc chắn treo trên không trung, thứ treo cô chính là cần cẩu lớn thường dùng trên công trường, trói ngược dính lưng vào cô còn có người, Triển Tiểu Liên cũng không biết là ai, cô cúi đầu nhìn, không khỏi mắt choáng váng, bác trai không biết khi nào đã đi ra, một đám người giằng co với Yến Hồi.

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, miệng không kìm lại được mắng một câu: “Chậc! Tình tiết phim truyền ha!”

Người đằng sau hình như cũng tỉnh, giật giật, nghi nghi hoặc hoặc hỏi một câu: “Cô Triển?”

Triển Tiểu Liên nghe ra, là Lôi Chấn, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác: “Anh Lôi, anh sao lại cũng bị người ta trói rồi? Tôi còn tưởng anh là loại Mazinger Z (1) chứ, thì ra cũng dễ dàng trúng chiêu của người ta như vậy ha.”

Lôi Chấn lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, có điều xem đồ vật vẫn còn mơ mơ hồ hồ: “Lúc tôi giúp khiêng máy móc bị người châm một cái, mắt không mở ra được… Yến gia nguy hiểm…”

Triển Tiểu Liên liếc nhìn phía dưới: “Tôi không cảm thấy hắn nguy hiểm nha, bị người cầm súng dí còn không phải có tâm tình tổn hại người ra sao? Anh xem anh xem, cười càng biến thái hơn.”

Triển Tiểu Liên cũng nói không sai chút nào, Yến Hồi ở phía dưới quả thực cười rất biến thái, khăn lông trắng che miệng mũi, một chân giẫm trên gạch vụn, nhìn Giang Triết Hải cười vô cùng biến thái: “Gia còn tưởng mi có thể lật được sóng gió gì chứ, lấy một nhóc béo cùng Lôi Chấn muốn uy hiếp gia? Mi tưởng gia ngốc hay là chính mi ngốc? Gia muốn phụ nữ, phụ nữ Thanh Thành đều sẽ xếp hàng chờ leo giường gia, mi cứ việc đem đi chơi, chớ khách khí với gia. Còn Lôi Chấn, mi muốn hành hạ chết thế nào cũng được, có điều nhớ kỹ, hắn chết như thế nào gia sẽ giết chết mi như thế. Còn có nước cờ gì cứ việc dùng, gia nhàn lâu, cũng bị bệnh rồi, vừa vặn cũng muốn tiêu mòn một chút.”

Trong tay Giang Triết Hải cầm một khẩu súng chỉ vào Yến Hồi: “Họ Yến, là mày ép tao tới một bước này, tao đầu tư nhiều tiền như vậy, kết quả bây giờ vẫn kẹt không ra, mày thật sự là ức hiếp người quá đáng…”

Triển Tiểu Liên tức chết mất, bác trai cô có phải ngốc hay không hả? Có điều kiện gì mau mau nhắc, nói không thành trực tiếp cho Yến Hồi một súng không phải xong rồi? Lúc nói ban đầu khí khái muôn vàn, bây giờ toàn chần chà chần chừ nói cái có cái không, đợi lát người của Yến Hồi mà tới, không phải cái gì cũng đổ sông đổ biển rồi?

Triển Tiểu Liên dùng sức xoay xoay người, gắng sức rống giữa không trung: “Người tới, cứu tôi với! Gia, Yến gia, lão ngài nể mặt tôi hầu hạ ngài lâu như vậy, thì cứu tôi đi!”

Trên đỉnh đầu có người rống một tiếng, người phía dưới đều ngẩng đầu nhìn, Yến Hồi thấy Triển Tiểu Liên đương ngọ ngoạy giống con nhộng, cười to bên dưới: “Nhóc béo. Vậy nhưng không trách được gia, gia bảo cưng ở trong xe cưng không đi, bây giờ chịu tội rồi phải không? Yên tâm, cưng nếu như rơi xuống ngã chết, gia nhớ được đốt hai tờ tiền giấy cho cưng.”

Triển Tiểu Liên tức đỉnh đầu bốc khói, “Tôi còn chưa có chết đâu!”

Yến Hồi cười nhạo: “Muốn thay cưng kết thúc hay không?” Sau đó vẫy tay với Giang Triết Hải: “Đến đây, cũng đã treo lên rồi, vậy trực tiếp buông, không để cho trò chơi này quá không có ý nghĩa.”

Khuôn mặt Giang Triết Hải từ trấn định ban nãy thay đổi thành bực dọc, gã ngẩng đầu nhìn hai người treo phía trên, hơi nheo mắt lại, dùng tay ra hiệu với người khống chế cần cẩu, miệng hô một tiếng: “Tao cũng không tin! Ném xuống!”

Cần cẩu vốn đang treo thật cao trên không trung bất thình lình hạ thấp, Triển Tiểu Liên thét chói tai “a” một tiếng, cơ thể theo đường thẳng trực tiếp rơi xuống.

Chú thích
(1) Mazinger Z: tên siêu robot trong truyện tranh Nhật cùng tên

Bình luận về bài viết này