Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 2

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ nhị chương

Nhiếp chính vương phủ, Phạm lão thái thái cũng đã nhận được tin tức thì cả người đều bối rối. Đối với chuyện lão tam Ngũ Tử Hoa và Nữ Trinh vương thì bà biết. Lão thái thái sống bao nhiêu năm như thế rồi, dù cho đau lòng Ngũ Tử Hoa không thể lưu lại con nối dõi vì Ngũ gia, nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng bà tuyệt đối không ngờ, thậm chí chưa từng nghĩ theo hướng đó, lão đại Ngũ Tử Ngang bà luôn vì thế mà kiêu ngạo, thích nhất lại có quan hệ như vậy với thái thượng hoàng. Mà màn bức vua thoái vị của Ngũ Tử Ngang năm đó cũng chỉ là có thể ở gần thái thượng hoàng.

Phạm lão thái thái rất kinh ngạc rất kinh ngạc. Có thương cảm thì ra là thế, cũng có thở dài thì ra là thế, cũng có an lòng thì ra là thế. Trước mặc kệ Ngũ Tử Ngang vì sao vẫn gạt bà, chỉ cần nghĩ sẽ không còn ai đâm chọc sau lưng Ngũ Tử Ngang, nói y là nịnh thần bất trung bất nghĩa, trong lòng Phạm lão thái thái liền thoải mái không ít. Còn lại, bà sẽ chờ Ngũ Tử Ngang đến giải thích với bà đi.

Phạm lão thái thái rất hiểu đứa cháu họ này. Quả nhiên, sáng sớm ngày mười sáu tháng giêng, đoàn xe oai nghiêm dừng ở nhiếp chính vương. Thánh chỉ vừa mới hạ, hoành phi của nhiếp chính vương phủ còn cao cao treo trên cửa phủ, có điều bảo khi nào mới đổi, không ai gấp cái này. Trên xe ngọc của “nguyên” nhiếp chính vương, Ngũ Tử Ngang vừa mới giải nhiệm chức nhiếp chính vương chậm rãi từ trên xe bước xuống, sau đó đứng bên cạnh xe ngửa đầu nhìn cái hoành phi kia trên vương phủ.

Từ khi y từ Lương châu trở lại kinh thành tới nay, hoành phi trên cửa phủ y từ Lương vương phủ biến thành Lương Ngũ Hiền vương phủ, lại từ Lương Ngũ Hiền vương phủ biến thành nhiếp chính vương phủ, từ hôm nay trở đi, nhiếp chính vương phủ này lại sẽ thay đổi. Ánh mắt lóe lóe, Ngũ Tử Ngang chậm rãi bước chân. Cửa lớn vương phủ sớm đã mở ra, mọi người bên trong phủ như cũ quỳ hai bên nghênh tiếp chủ nhân.

“Lương hoàng giá đáo —“

Theo tiếng hô to này, bất kể là người trong phủ hay là ngoài phủ đều không khỏi run rẩy một cái. Phạm lão thái thái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, từng được hạ chỉ miễn quỳ ngự tiền chống chiếc gậy đầu rồng của bà sốt ruột nhìn đứa nhỏ đi về phía bà. Đứa bé kia bây giờ đã trên vạn vạn người, nhưng trong mắt bà, chính là đứa bé ngoan hiếu thuận, ôn hòa. Dù cho có vô số người thóa mạ y, hiểu lầm y, bà cũng chưa bao giờ hoài nghi chân thành của đứa bé này đối với hoàng thượng, đối với đại Đông. Đứa bé này, quả nhiên không có khiến bà thất vọng, không có khiến liệt tổ liệt tông Ngũ gia thất vọng.

“Bà cô.” Ngũ Tử Ngang sải bước tiến lên hai tay đỡ lấy lão phụ nhân trước mặt, nụ cười trên mặt giống như không chột dạ chút nào của tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu khi làm chuyện xấu bị phụ thân bắt quả tang.

Phạm Ngũ thị ngửa đầu nhìn Ngũ Tử Ngang, sau hơn nửa ngày, bà dùng sức vỗ vỗ cánh tay Ngũ Tử Ngang, vừa tức lại bất đắc dĩ nói câu: “Ngươi đứa nhỏ này.”

Gọi người quỳ đứng dậy, Ngũ Tử Ngang nói: “Bà cô, ta là tới đón người vào cung.”

Muốn nói lại thôi, nhưng chung quy, Phạm Ngũ thị vẫn dứt bỏ kiên trì ngày trước, gật gật đầu: “Được.”

Sai người đi thu xếp đồ của bà cô, Ngũ Tử Ngang đỡ bà cô ra khỏi vương phủ, lại đỡ bà cô lên xe. Màn xe buông, có người kêu: “Lương hoàng hồi cung —“

“Lương hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —“

Không biết là ai ở trong đám người hô một tiếng, các lão bách tính vốn còn không biết nên hô thiên tuế hay là vạn tuế lập tức phục lạy hô lớn theo. Nghe tiếng la ngoài xe, Phạm Ngũ thị nhìn về phía đứa nhỏ bên người, tâm trạng chấn động. Ngũ gia bọn họ, vậy mà cũng có một vị “hoàng đế”. Mắt Phạm lão thái thái đã rơm rớm.

“Bà cô, dù cho cha biết chuyện của ta và thái hoàng, nghe thấy mấy tiếng la này, hắn cũng sẽ không trách ta.” Cha không chỉ sẽ không trách y, còn có thể chúc phúc y chứ.

Phạm Ngũ thị lau lau mắt, hai tay nhăn nheo có đồi mồi nắm thật chặt bàn tay Ngũ Tử Ngang, không nhịn được gật đầu: “Sẽ không sẽ không, cha ngươi chỉ sẽ vui mừng, chỉ sẽ vui mừng. Tử Ngang, ngươi bây giờ không chỉ là làm rạng rỡ tổ tông, mà là khiến Ngũ gia chúng ta cũng lưu danh trên sử sách. Bà cô có thể tại sinh thời nhìn thấy mỗi một người các ngươi đều tiền đồ như thế, bà cô chết cũng nhắm mắt.” Nhưng có phải có được tất có mất hay không. Vinh dự của Ngũ gia không tiền khoáng hậu, nhưng huyết mạch của Ngũ gia cũng theo đó chặt đứt.

“Bà cô, trong tháng giêng cũng không thể nhắc tới việc này.” Ngũ Tử Ngang nhìn thấu một tia tiếc nuối bà cô nỗ lực che giấu kia, cũng hiểu bà cô đang tiếc nuối cái gì. Lau đi giọt lệ ở khóe mắt bà cô, Ngũ Tử Ngang không giải thích vào lúc này, chỉ nói: “Bà cô, lần này người có thể an an tâm tâm ở trong cung đi. Thái hoàng và Tử Quân đều hi vọng người có thể ở trong cung.”

Phạm Ngũ thị nắm tay Ngũ Tử Ngang, đồng ý.

Dọc theo đường đi liền không có nhiều lời cái gì, dù sao bên ngoài có không ít tai mắt. Xe ngọc trực tiếp chạy vào cửa chính hoàng cung, dừng lại ở lối vào hậu cung. Ngũ Tử Ngang đỡ bà cô xuống xe, lại ngồi lên kiệu mềm.

Không phải là lần đầu tiên tiến cung, trước đây Ngũ Tử Ngang và Tần Ca có việc phải rời kinh, có khi không tiện trông Tần Gia Hựu, Phạm Ngũ thị sẽ tiến cung trông nom tiểu hoàng đế. Nhưng lúc này đây tiến cung, tâm tình Phạm Ngũ thị lại hoàn toàn bất đồng. Bà một bà già thân thể sắp chôn dưới đất thậm chí có một ngày có thể công khai vào ở hoàng cung, Phạm lão thái thái không biết trên người có bao nhiêu vinh dự vẫn cảm giác mình đang nằm mơ, quá không chân thực.

“Nhân Tâm đường đến — “

Phạm lão thái thái bỗng nhiên hoàn hồn, thời gian nghĩ ngợi lung tung này Nhân Tâm đường vậy mà đã đến. Có người xốc mành lên, Phạm lão thái thái lập tức cười: “Hoàng thượng.”

“Cụ cô.” Hoàng thượng Tần Gia Hựu tự mình ra đón người, cũng làm Phạm Ngũ thị bị kích động vui mừng vô cùng. Đỡ cụ cô xuống kiệu, biểu tình trên mặt Tần Gia Hựu bị bắt buộc hôm nay không được chạy loạn rất ngoan rất ngoan, phụ phụ hôm nay hình như có chuyện quan trọng muốn làm, bé nhất định phải ngoan, nếu không phụ phụ dưới cơn nóng giận không cho phụ thân quản bé, bé sẽ xong đời.

“Tử Quân.”

“Cha.”

Tần Gia Hựu rất tự nhiên hô tiếng, cũng lộ ra nụ cười vui mừng nhìn thấy phụ thân. Nhìn một màn này, trong lòng Phạm lão thái thái lại lần nữa dâng lên một luồng tiếc nuối, thậm chí nghiêm trọng hơn so với dĩ vãng. Ngũ Tử Ngang đã là “thái hậu”, càng không thể có thể có con nối dõi của chính mình. Phạm lão thái thái trước đây còn có thể an ủi mình, giờ khắc này, bà chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.

“Tử Quân, đỡ cụ cô vào phòng.”

“Cụ cô, vào phòng đi, phụ phụ cũng ở đó đấy.”

“Hoàng thượng…”

Yêu thương nắm tay Tần Gia Hựu, Phạm Ngũ thị theo hai cha con dìu đi vào nhà chính Nhân Tâm đường. Trong Nhân Tâm đường, Ôn Quế, Khổng Tắc Huy, Thân Mộc, Diêm Nhật bốn vị tâm phúc của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đều có mặt. Sau khi Phạm lão thái thái được đỡ vào thư phòng của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang, Ôn Quế giật nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thái hoàng và vương gia, a, và Lương hoàng không phải là muốn nói rõ chứ.”

Y hỏi mơ hồ, Khổng Tắc Huy lại nghe được rõ ràng, mắt híp xuống, hắn thấp giọng nói: “Khó nói. Việc này chắc chắn phải để lão thái thái biết. Nếu không Lương hoàng cũng sẽ không yêu cầu tiểu quỷ và thị vệ ngoài Nhân Tâm đường toàn bộ rút lui, nhìn điệu bộ, cũng giống như là muốn nói chuyện gì không thể để cho người ngoài biết.”

Ôn Quế nhìn về phía Diêm Nhật đứng ở cửa phòng ngủ của hoàng thượng, nghĩ nghĩ vẫn là thôi. Tên kia dù cho biết cũng sẽ không nói. Chỉ cần dính dáng đến chuyện của hoàng thượng, Diêm Nhật tuyệt đối là người chân thành nhất.

“Ôn Quế, các ngươi đều lui ra đi.” Bên trong thư phòng truyền ra tiếng Ngũ Tử Ngang. Tim gan Ôn Quế và Khổng Tắc Huy run run, vội vàng rời đi, cũng càng thêm cảm giác mình đã đoán đúng.

Trong thư phòng, ngay trước mặt bà cô, Ngũ Tử Ngang lần đầu tiên không cần cấm kỵ ôm eo Tần Ca, một tay kia thì ôm trên bả vai nhi tử. Trông bộ dáng ấm áp ba người này ở bên nhau, trong lòng Phạm Ngũ thị lộp bộp một tiếng.

Nhìn Tần Ca và nhi tử một cái, Ngũ Tử Ngang hít sâu một hơi, nói: “Bà cô, ta và Tần Ca có tình cảm với nhau nhiều năm, lại khổ nỗi ngăn cách quân thần. Hôm nay rốt cuộc có thể chiêu cáo thiên hạ, có chuyện, ta cũng không muốn lại gạt bà cô.”

Ngũ Tử Ngang nói là “Tần Ca”, không phải “thái thượng hoàng”, Phạm Ngũ thị nắm chặt gậy, không khỏi có chút căng thẳng. Ba người này ngồi cùng một chỗ, Phạm Ngũ thị chỉ cảm thấy hoàng thượng Tần Gia Hựu đều giống hai người.

Ôm chặt nhi tử, Ngũ Tử Ngang khàn giọng nói: “Bà cô, Gia Hựu… là nhi tử của ta, thân sinh nhi tử.”

“A!” Phạm Ngũ thị lại hít một hơi khí lạnh, sau đó bà kinh ngạc nhìn về phía thái thượng hoàng, thái thượng hoàng chẳng lẽ đẩy nhi tử của Tử Ngang lên ngôi vua?! Phạm Ngũ thị hoa mắt. Mà câu nói tiếp theo của Ngũ Tử Ngang, trực tiếp chấn gậy gậy đầu rồng trong tay bà rơi xuống đất.

“Tử Quân… là Tần Ca sinh cho ta, là cốt nhục của Tần Ca và ta.”

“Ầm!”

Trong óc Phạm lão thái thái ong một tiếng, cái gì cũng nghe không được, chỉ nhớ rõ một câu nói: “Tử Quân… là Tần Ca sinh cho ta, là cốt nhục của Tần Ca và ta.”

Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế luôn luôn hiểu xem sắc mặt người lần này lại không biết thế nào, dường như còn cảm thấy cụ cô của bé bị làm cho sợ chưa đủ triệt để, bé trề trề môi, mềm nhũn nói: “Cụ cô, người xem mũi con giống cha như đúc.”

Trước mắt trắng lòa của Phạm lão thái thái đột nhiên xuất hiện hai cái mũi, một là của Tần Gia Hựu, một là của Ngũ Tử Ngang. Bên cạnh thêm một người, người nọ ôm bà.

“Bà cô, người tỉnh táo một chút, ngàn vạn đừng bị dọa.” Là Ngũ Tử Ngang.

Có thể không bị dọa sao! Có thể không bị dọa sao! Có thể không bị dọa sao! Phạm Ngũ thị ngẩn ngơ quay đầu, miệng mở, lại không nói nên lời. Đây đây đây, đây rốt cuộc là thế nào chứ!

Nơi ở của Minh vương Hà Hoan, bốn người bị yêu cầu lui ra không dám lui quá xa, để tránh nhà chính có chuyện gì bọn họ không kịp, cho nên sau khi thương lượng liền tạm thời dừng chân chỗ Minh vương. Hà Hoan tối hôm qua cùng cháu trai ra ngoài chơi đến quá nửa đêm mới trở về vừa mới ngủ dậy. Vừa nghe Ngũ Tử Ngang đón lão thái thái vào cung, câu hỏi đầu tiên của hắn chính là: “Ngũ đại ca là muốn nói cho bà cô sao?”

Khổng Tắc Huy gẩy một hạt lạc, chỉ ăn không nói. Ôn Quế nhìn nhìn Thân Mộc và Diêm Nhật không có ý mở miệng, kiềm chế không được giày vò trong lòng, không xác định nói: “Chúng ta đoán là vậy, có điều cũng không thể chắc chắn, hoàng thượng bảo chúng ta đều lui ra ngoài, hẳn là nói chuyện gì quan trọng.”

Hà Hoan ngáp một cái nằm bò trong lòng Diêm Hoán lẩm bẩm: “Bà cô vẫn không biết Hựu Hựu là cháu trai ruột của bà, nhưng Hựu Hựu biết thân thế của mình, ta cảm thấy cần phải nói cho bà cô. Với cả, lão thái sư cũng có thể biết, bà cô càng nên biết. Bây giờ Ngũ đại ca đã là hoàng hậu danh xứng với thực, còn có cái gì cần giấu giếm chứ, nếu không Hựu Hựu đáng thương biết bao nha.”

Ấn đường Diêm Nhật giật giật, nặng nề nói ra một câu: “Khổ thái hoàng chịu vốn nên để người Ngũ gia biết.”

Ô, Diêm Nhật lại còn nói. Khổng Tắc Huy không ăn lạc nữa, vỗ vỗ vỏ lạc trên tay, hắn có chút bất mãn nói: “Trong mấy người chúng ta cũng chỉ ngươi và Dung thái y biết thái hoàng khi đó khổ như thế nào. Bây giờ ngươi nói lại có mấy người có thể cảm nhận được chứ.”

Diêm Nhật nhếch miệng, không lên tiếng, sự kiện ấy gã không phải là không hối hận. Nhất là bây giờ hoàng thượng tín nhiệm gã như vậy, mỗi lần nhìn thấy hoàng thượng, gã lại càng hối hận.

Khổng Tắc Huy vỗ vỗ vai Diêm Nhật, nhân cơ hội khuyên bảo: “Sau này có chuyện gì không tiện nói với người khác, ít nhất có thể nói một chút với mấy người chúng ta. Hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu. Chúng ta đều là người thái hoàng tín nhiệm, cũng là người hoàng thượng tín nhiệm, ngươi chân thành thì tốt, nhưng có đôi khi chân thành ngược lại sẽ làm hỏng việc.”

Lạc trong tay Diêm Nhật răng rắc một tiếng nát, gã gật gật đầu. Ừm, mảnh gỗ mục này coi như cũng có thể điêu, Khổng Tắc Huy tiếp tục ăn lạc.

Hà Hoan không nghĩ nhiều như vậy, mà là lo lắng một việc: “Bà cô chịu được sao?”

Ôn Quế không chút suy nghĩ nói: “Lão thái sư cũng đã tiếp nhận rồi, bà cô hẳn là càng không có vấn đề đi. Nói thế nào hoàng thượng cũng là chắt trai ruột của bà mà.”

Ngẫm lại cũng rất hợp lý, Hà Hoan không quá lo lắng như vậy. Chủ yếu là bà cô còn lớn tuổi hơn so với lão thái sư, hắn là có chút sợ bà cô dưới sự kích động thân thể chịu không nổi.

Bên này mấy người vừa nghĩ nếu thái thượng hoàng và Lương hoàng làm rõ thân phận hoàng thượng với bà cô không nên có vấn đề gì quá lớn, bên ngoài đã truyền đến một tiếng hô to bọn họ quen thuộc: “Mau gọi Dung thái y tới! Lão thái thái ngất rồi!”

“A!” Hà Hoan vọt ngồi dậy, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật phản ứng nhanh nhất đã bay ra ngoài. Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không thể nào, chẳng lẽ thật sự bị bọn họ đoán trúng?!

Diêm Hoán ở gần Hà Hoan vội vàng nhắc nhở: “Mau qua xem!”

Mấy người giật mình một cái, luống cuống tay chân đứng lên liền xông ra ngoài, lão thái thái nếu như bị kích thích xảy ra chuyện gì, vậy nhưng sẽ hỏng bét.

Trong thư phòng, sắc mặt Phạm lão thái thái không quá tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, môi còn run rẩy bởi vì quá kích động mà bà không khống chế được trước khi hôn mê. Dung Khâu bị hoàng thượng đặc biệt yêu cầu hôm nay phải trông tại Thái Y viện bị Khổng Tắc Huy trực tiếp nắm một đường bay tới. May mà năng lực tiếp nhận của Dung Khâu đủ mạnh, nếu đổi người khác, ai không biết võ công bị người ta một đường xách qua như thế sợ rằng bản thân ngất đi rồi. Chỉ thở hổn hển mấy hơi, Dung Khâu nhanh chóng đi tới bên giường kiểm tra cho lão thái thái. Tần Ca mịt mờ nói câu: “Lão thái thái biết một chuyện có lẽ là bị dọa.”

Động tác trên tay Dung Khâu dừng lại, hiểu. Hắn vén mí mắt lão thái thái lên nhìn nhìn, lại tra tra mạch lão thái thái, sau đó lấy ngân châm ra châm mấy cái trên đỉnh đầu, huyệt thái dương và tay lão thái thái. Chỉ chốc lát sau, Phạm lão thái thái rên rỉ hai tiếng, cuối cùng thở ra hơi. Ngũ Tử Ngang vội vàng bò qua khẩn trương khẽ gọi: “Bà cô, bà cô…”

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu cũng bị dọa sợ tựa trên người Diêm Nhật, gương mặt nhưng thật ra còn tái nhợt hơn cả cụ cô. Bé chưa từng thấy lão nhân gia đột nhiên ngất đi như thế này, nghĩ đến thân thế của mình dọa cụ cô ngất đi, bé có chút muốn khóc. Bé là phụ phụ sinh thì có làm sao, bé cũng không cảm giác mình có gì không giống người khác. Diêm Nhật cúi đầu nhìn nhìn hoàng thượng, nhịn không được đặt hai tay trên vai hoàng thượng dành cho sự an ủi im lặng, nói thật, trong lòng là có hơi thất vọng. Thái sư cũng đã tiếp thu rồi, Phạm lão thái thái đây sao lại chịu không được chứ.

“Ưm…”

Lồng ngực nhấp nhô dữ dội, mắt Phạm lão thái thái chậm rãi mở ra. Bà nghe thấy Ngũ Tử Ngang gọi bà, nhưng mà bà mở mắt ra lại không nhìn Ngũ Tử Ngang, mà có vẻ rất sốt ruột rất kích động rất cấp thiết rất đau lòng rất không nỡ rất thế nào thế nào nhìn về phía quanh người Ngũ Tử Ngang, trong miệng suy yếu hô: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…”

Ngũ Tử Ngang lập quay đầu tìm nhi tử, Tần Gia Hựu trề trề môi, đi tới: “Cụ cô.”

Bé không gọi còn đỡ, lúc đó, lệ trong mắt Phạm Ngũ thị liền trào ra. Bà khẽ run run vươn bàn tay tiều tụy của mình, môi càng run lên: “Hoàng thượng…”

Tần Gia Hựu ít thấy lão nhân gia khóc bị loại cảnh tượng này ảnh hưởng, vành mắt cũng đỏ. Bé tiến lên phía trước nắm tay lão nhân gia duỗi ra, lại kêu một tiếng: “Cụ cô…”

“… Hoàng thượng!” Phạm Ngũ thị cũng không biết hơi sức từ đâu ra, một phen đẩy Ngũ Tử Ngang, một phen kéo Tần Gia Hựu vào trong lòng mình, ôm chặt lấy, khóc luôn thành tiếng: “Hoàng thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng của cụ cô à… Cụ cô khiến con bị tủi thân… khiến con bị tủi thân…”

“Bà cô, người đừng khóc, tổn hại sức khỏe.” Ngũ Tử Ngang vừa rồi còn đang lo lắng thấy cảnh đó thở hắt ra, y còn tưởng rằng lão thái thái là bởi vì không thể tiếp thu bị chọc tức ngất đi. Nhưng mà bây giờ nhìn lại vẫn là không cách nào tiếp thu, chẳng qua là không thể tiếp thu y che giấu nhiều năm như thế đi.

Lão thái thái vừa khóc, Tần Gia Hựu càng không chịu nổi, chỉ chốc lát sau, hai cụ cháu này đã ôm nhau khóc. Tần Ca liếc mắt nhìn mấy người còn ở trong phòng, Thân Mộc vội vàng kêu mọi người rời đi, Dung Khâu cũng lui xuống, nhưng mà hắn không về Thái Y viện, mà là ở bên ngoài vừa tâm sự với Khổng Tắc Huy bọn họ, vừa chờ.

Mông vừa ngồi xuống, Hà Hoan hô nhỏ một tiếng: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng bà cô không tiếp thụ được chứ.”

Dung Khâu nhìn sang, nhìn nhìn hai bên không người ngoài, hắn thấp giọng hỏi: “Có phải thái hoàng bọn họ nói cho lão thái thái hay không…”

Những người khác đều gật gật đầu.

“Chẳng trách.” Dung Khâu không hỏi nhiều.

Phạm lão thái thái lần này là tức giận, thực sự tức giận. Có điều bà không dám giận thái thượng hoàng, vậy cũng chỉ có thể giận Ngũ Tử Ngang. Ôm hoàng thượng, Phạm Ngũ thị rất là dùng sức đập Ngũ Tử Ngang mấy quyền, tức giận đến toàn thân run rẩy

“Ngươi sao có thể nhẫn tâm vẫn gạt bà cô chứ! Ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế chứ!” Chưa hết giận lại đánh quyền, Phạm Ngũ thị ôm chặt người trong lòng, “Bà cô là người không phân rõ phải trái không hiểu chuyện như vậy sao? Ngươi sao lại nhẫn tâm làm cho bà cô cùng hoàng thượng không thể nhận nhau như thế chứ? Hoàng thượng đáng thương của ta… Cụ cô làm con bị tủi thân…”

“Cụ cô, con không bị tủi thân.”

Khuôn mặt Tần Gia Hựu đỏ hồng, cụ cô quá dùng sức. Hơn nữa bé không nói dối, bé thực sự không cảm thấy tủi thân. Cụ cô, người có thể trước tiên buông con ra hay không?

Tần Ca nhìn ra nhi tử khó chịu, hắn tiến lên giúp con điều chỉnh tư thế một chút, giảm bớt đau đớn của nhi tử, sau đó mới nói: “Lão thái thái, chuyện này là ta không cho Tử Ngang nói cho người biết. Ta tuy là hoàng thượng, nhưng nam nhi sinh con lại là chưa từng nghe thấy, lại càng là đại kỵ thiên hạ, ta đương nhiên có băn khoăn.”

Thái thượng hoàng cũng đã lên tiếng, Phạm Ngũ thị cũng không tiện lại trách cứ Ngũ Tử Ngang, nhưng bà thực sự là tức giận. Ngũ Tử Ngang cho Tần Ca một ánh mắt, lại vội vàng khuyên nhủ: “Bà cô, đừng nói người, lúc Tần Ca mang thai Tử Quân ngay cả ta cũng giấu giếm. Nếu không phải là Khổng Tắc Huy bọn họ âm thầm đưa tin cho ta, ta sợ là đợi Tử Quân sinh ra xong mới biết chuyện này. Bà cô, ta về sau gạt người cũng là sợ người đau lòng. Tần Ca vì sinh Tử Quân chính là chịu khổ nha, trước khi mang thai phải điều trị trước, khi đó ta đánh trận tại Nữ Trinh, lúc Tần Ca điều trị thân thể thiếu chút nữa đau mà chết. Tử Quân là Tần Ca thật vất vả sinh hạ, nếu người biết, người đâu nhịn được. Bây giờ thực sự ổn định, Tử Quân cũng lớn rồi, không phải vậy sao, chúng ta vội vàng nói cho người.”

Nước mắt Phạm lão thái thái chảy không ngừng, bà há có thể không biết băn khoăn của Ngũ Tử Ngang, thế nhưng, thế nhưng hoàng thượng là huyết mạch của Ngũ gia bà, tuy nói không tin, nhưng lại là sinh ra cao quý không thể cao quý hơn, lại phải chịu nỗi khổ thân thế, bà có thể không đau lòng, không thương tâm ư.

Ngũ Tử Ngang lại cho nhi tử một ánh mắt, Tần Gia Hựu bắt được yêu cầu của phụ thân lập tức làm nũng: “Cụ cô, đừng khóc, người vừa khóc con cũng muốn khóc. Cụ cô, khóc nhiều tổn hại sức khỏe, người phải sống lâu trăm tuổi, phải vẫn cùng Tử Quân.”

Nhưng lời nói lanh lợi của Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế hiển nhiên dùng sai chỗ rồi, bé tỏ ra săn sóc như thế, kết quả nước mắt lão thái thái lại càng không thể ngưng.

Nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc mơ hồ, Khổng Tắc Huy nói với Dung Khâu: “Ngươi đi kê thuốc hoặc là dược thiện bổ thân thể đi, ta xem lão thái thái phải khóc thêm mấy ngày.”

Dung khâu gật gật đầu.

2 bình luận về “Trầm nịch – Phiên ngoại 3 – Chương 2

Bình luận về bài viết này