Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 51 – Móng vuốt mèo bị nhớ
Yến Hồi nhìn móng tay trong lòng bàn tay bẩn thỉu cô nâng, lại ngẩng đầu nhìn Triển Tiểu Liên, sau đó quay đầu nhìn về phía Lôi Chấn cách gần nhất: “Gia vừa rồi nói là bảo cô ta cắt móng tay?”
Lôi Chấn lắc đầu: “Không có.” Dừng một chút, còn nói: “Nhưng mà gia cũng không nói gọt ngón tay.”
Triển Tiểu Liên lập tức nhìn Yến Hồi nói: “Gia, vậy không có chuyện gì, tôi đi trước.” Nói xong, Triển Tiểu Liên thả móng tay nâng trong tay dưới chân Yến Hồi, xoay người, nháy mắt chạy không bóng dáng giống như con thỏ chạy trối chết.
Yến Hồi quay đầu lại, chỉ vào mặt mình nói: “Gia đây là bị con nhóc béo kia cào không công?”
Lôi Chấn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng tặng câu cho Yến Hồi, đây không phải là kết quả gia tự chuốc lấy sao? Sau đó cúi đầu nhắc nhở: “Đúng rồi gia, ngài muốn khử trùng toàn thân không?”
Yến Hồi vừa nghe, không khỏi chấn động toàn thân, đưa tay cởi quần áo trên người ném xuống đất, trên mặt lộ ra biểu tình khắp người mình đều là vi khuẩn: “Xe đâu? Một đám còn thất thần làm gì? Muốn gia tự mình lái xe?”
Mọi người vừa nghe, a? Yến gia mãi sau mới nhớ phải khử trùng toàn thân, vừa rồi lúc bắt nạt nhóc béo hình như đã quên chính hắn là có bệnh ưa sạch, bây giờ mới nhớ ra, lập tức mọi người đều bận rộn, một chiếc xe dài lái qua đây, Lôi Chấn mở cửa xe, “Gia, xe đến rồi.”
Yến Hồi đặt mông ngồi xuống, cửa xe đóng lại, chiếc xe kia phát ra một trận rít gào, đi như tên bắn, tựa hồ đi chậm một giây, dường như vi khuẩn ấy sẽ xâm chiếm toàn thân.
Triển Tiểu Liên liều hơi sức bú sữa chạy đi, vừa tới trạm xe thì có chiếc xe buýt công cộng đi nhà dì út đã khởi hành, Triển Tiểu Liên đi theo phía sau xe rướn cổ kêu: “Bác tài, bác tài chờ một chút… Cháu cũng muốn lên xe!” Có lẽ là kết quả bùa bình an phù hộ cô, chiếc xe buýt ấy đi được hai bước thật đúng là ngừng lại, cửa xe vừa mở ra, Triển Tiểu Liên liền vội vàng leo lên, thở hổn hển cảm ơn: “Cảm, cảm ơn bác… bác tài… Mệt chết cháu rồi!”
Tìm vị trí ngồi xuống, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn dưới xe, không phát hiện có người đi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đêm tối gõ cửa nhà dì út, dọa dì út với dượng út chết khiếp, chân dì bị trật, bó bột, dượng út bận túi bụi, dì út đang ngồi trên sô pha chơi với con, nhìn thấy Triển Tiểu Liên đầy người đầy mặt máu đứng ở cửa, tựa như đang quay phim kinh dị, thiếu chút nữa bị hù chết.
Hai vợ chồng không làm gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Triển Tiểu Liên hỏi: “Đây là làm sao vậy? A? Máu này là làm sao? Bị thương ở đâu? Hay là trên đường thế nào?”
Triển Tiểu Liên bây giờ là thiếu nữ rồi, ban đêm ở trên đường nếu như bị người ta làm gì làm gì, việc này nói không biết chừng, trong lòng dì út với dượng út đều sợ, chỉ là không dám nói mà thôi.
Triển Tiểu Liên vừa thấy bộ dạng dì út và dượng út là biết bọn họ hiểu nhầm, vội vàng phất tay một cái cắt ngang câu hỏi kế tiếp của bọn họ, chỉ vào mũi mình kêu: “Dì út, đây là máu mũi của cháu, không bị thương, cháu hôm nay rất xui, chạy trước cửa nhà người ta, đúng lúc có người đi ra, cháu bị cửa đụng chảy máu mũi.” Triển Tiểu Liên cúi đầu lấy ra một trăm đồng, “Đây, người kia cũng sợ hãi, bồi thường cháu một trăm đồng đấy.”
Dì út kéo cô nhìn nhìn, trong lỗ mũi quả thật còn có cục máu, nhìn không giống nói dối, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cháu đứa nhỏ này sao càng lớn càng không cho người ta bớt lo chứ? Cháu nói cháu ban đêm chạy loạn cái gì? Cháu nếu muốn đến, sáng sớm ngày mai đến không được sao? Bây giờ cũng mấy giờ rồi? Cháu là một cô bé, cháu cũng không sợ gặp phải người xấu?”
Triển Tiểu Liên không nói tiếng nào, ôm áo ngủ dì út cho cô đi tắm, cô chính là thế này, giả bộ, cứ tới trước mặt người nhà đó chính là cô bé ngoan ngoãn nhất trên đời, một khi không có ai nhìn, cô chính là khỉ điên chuyển thế.
Tắm rửa xong đi ra dì út đang gọi điện cho mẹ cô đấy, miêu tả một lần bộ dáng Triển Tiểu Liên bên này, Triển Tiểu Liên nghe giọng điệu dì út là biết mẹ cô bên kia sắp phát điên. Dì út kêu Triển Tiểu Liên tiếp điện thoại, Triển Tiểu Liên vội vàng chạy vào phòng đóng cửa, không tiếp, dì út gọi ba lần, cô mới ủ rũ mở cửa cầm lấy điện thoại: “A lô.”
“Triển Tiểu Liên!” Tiếng gào của mẹ Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa chấn rách màng nhĩ cô, Triển Tiểu Liên vội vàng cầm điện thoại cách mình rất xa, láng máng nghe thấy mẹ cô quang quác tức giận nói chuyện trong điện thoại, dù sao cũng đều là lời dạy dỗ Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cầm điện thoại cũng không đặt bên tai, chờ nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ cô “a lô a lô”, cô mới đặt bên tai: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ đừng rống lên được không? Con sau này cũng không dám nữa…”
Triển mẹ vừa nghe lại rống lên: “Con lần nào cũng nói đã biết, lần nào cũng nói không dám, con lần sau vẫn làm… Con chờ, mẹ nói cho bố con, để bố con về đánh con!”
Triển Tiểu Liên rụt cổ, nói thầm một câu: “Con cũng không thể nói không biết, sau này vẫn còn như thế chứ?”
Dì út vỗ phía sau Triển Tiểu Liên một cái, cho cô một cái ánh mắt còn dám nói bừa, sau đó cầm điện thoại qua nói giải sầu với mẹ cô, hai người lại thì thà thì thầm nửa ngày, Triển Tiểu Liên bên này đã chơi cùng Tiểu Phỉ, dượng út sợ dì út, lúc dì út nổi giận ông toàn ôm con gái trốn, Triển Tiểu Liên oán trách dượng út, dượng út cũng không dám nói gì.
Triển Tiểu Liên oán niệm vô cùng, tìm chồng giống dượng cũng không tệ, đánh không đánh trả mắng không mở miệng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Triển Tiểu Liên vẫn cảm thấy anh Đầu Gỗ của cô tốt hơn.
Chân dì út bị thương, làm việc quả thật không tiện, tắm rửa đều cần người đỡ vào, mấu chốt là Tiểu Phỉ quá nhỏ, còn cần người trông, Triển Tiểu Liên qua đây hai ngày cũng xem như giúp việc, loại như Triển Tiểu Liên tự lo sinh hoạt không thành vấn đề, nhưng về đến nhà thuộc loại không làm việc, lại nói mẹ cô như thế có thể sai cô làm chuyện gì chứ? Cho nên hai ngày Triển Tiểu Liên qua đây đều là giúp chạy vặt, tối thiểu Tiểu Phỉ không cần dì út lo lắng.
Dượng út phải làm thêm giờ, Triển Tiểu Liên trông Tiểu Phỉ, dì út thì ngồi trên ghế phòng vệ sinh giặt quần áo, giặt xong Triển Tiểu Liên dỗ Tiểu Phỉ tự mình chơi, cô đi phơi quần áo, đều là việc nhỏ đơn giản, nếu nấu ăn Triển Tiểu Liên sở trường nhất là nấu mỳ ăn liền, nhưng có dì út, dì út nói bên cạnh, Triển Tiểu Liên thả đồ vào trong, tốt xấu nấu một nồi cháo, buổi tối dượng út về nhà bắt tay vào nấu cơm, cả nhà mới ăn được bữa cơm hẳn hoi. Cứ như vậy, cũng làm Triển Tiểu Liên mệt không nhẹ, quả nhiên bà nội trợ cũng không phải là dễ làm ha.
Triển Tiểu Liên có thời gian ngồi xuống duỗi tay, liền thấy móng tay trụi lủi của cô, tối hôm đó trở về cô liền dùng bấm móng tay nhà dì út sửa móng tay một lần, móng tay vốn để lâu như vậy bỗng nhiên ngắn, Triển Tiểu Liên cảm thấy ngón tay mình cũng ngắn đi một khúc, làm gì cũng không thuận tay, trong lòng không tự chủ được thở dài, rất chuối. Nhưng mà anh Đầu Gỗ nhìn thấy nhất định sẽ khen cô, bởi vì lúc trước Đầu Gỗ đã bảo cô cắt rồi, nhớ tới cái khuôn mặt bị nghẹn của cầm thú Yến, trong lòng Triển Tiểu Liên vẫn cảm thấy rất thoải mái, đáng đời biến thái đáng chết, còn thực sự tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn cắt ngón tay mình ấy à, không đời nào!
Nhưng trong lòng Triển Tiểu Liên cũng hơi sợ, cầm thú Yến lòng dạ hẹp hòi như thế, liệu có nhớ thù này không? Còn nữa, không phải bệnh sạch sao? Lần này ngay cả tay cũng không có cơ hội lau mấy lần, sẽ không đưa chính hắn vào hộp khử trùng để khử trùng chứ?
Yến Hồi liệu có thể mang thù hay không Triển Tiểu Liên đoán không được, nhưng Yến Hồi khử trùng toàn thân ngược lại hết sức chính xác, ngẫm lại bộ dáng bẩn thỉu của con nhóc béo ấy, Yến Hồi không tự chủ được run cầm cập, thật sự là bị mắc ói. Nước mắt nước mũi còn có khắp người đều là máu mũi, Yến Hồi chưa từng thấy người bẩn như vậy, đấy là phụ nữ ư? Ấy rõ ràng chính là một con mèo hoang lang thang.
Yến Hồi từ phòng tắm đi ra, vừa soi gương, mấy vết cào trên mặt ấy càng dễ thấy, lấy tay chạm vào, còn rất đau, “Móng vuốt mèo còn rất sắc, xem gia không từ từ rút móng vuốt cưng!”