Trầm nịch – Phiên ngoại 1 – Chương 5

Trầm nịch – Phiên ngoại

Đệ ngũ chương

Từ chỗ Minh vương Hà Hoan đi ra, Khổng Tắc Huy rất hài lòng Diêm Hoán không nói hai lời đã đồng ý đề nghị của y tâm tình vô cùng tốt trở về. Mới vừa đi chưa được mấy bước, có người tiến lên bẩm báo:

“Khổng thống lĩnh, Lý phó thống lĩnh cầu kiến nhiếp chính vương bệ hạ.”

Khổng Tắc Huy nhíu mày: “Nhiếp chính vương bệ hạ còn chưa có dậy đâu. Lý phó thống lĩnh ở đâu?”

“Ở ngoài Nhân Tâm đường.”

Ngoài Nhân Tâm đường chỉ trên thực tế là ngoài “cung” Nhân Tâm đường. Khổng Tắc Huy theo người bẩm báo đi ra ngoài cung, liền nhìn thấy Lý Thao đứng đó. Nhìn thấy Khổng Tắc Huy, Lý Thao chắp tay hành lễ: “Khổng thống lĩnh.”

Khổng Tắc Huy nói thẳng: “Nhiếp chính vương bệ hạ còn chưa có dậy, chuyện gì?”

Lý Thao nhìn nhìn hai bên, thị vệ hai bên lập tức đứng ra thật xa, sau đó hắn tiến lên thấp giọng nói mấy câu bên tai Khổng Tắc Huy. Ấn đường Khổng Tắc Huy nhíu thật chặt, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi Thái Y viện tìm Dung thái y, bảo hắn trước tiên qua xem thử, đợi nhiếp chính vương bệ hạ dậy ta lập tức nói cho người biết.”

“Được. Ta chính là không biết chuyện này có nên bẩm báo nhiếp chính vương bệ hạ hay không.”

Khổng Tắc Huy nói: “Chuyện này đừng truyền đến chỗ Minh vương, ngươi cẩn thận hành sự.”

“Đã hiểu.”

Nhận được chủ ý của Khổng Tắc Huy, Lý Thao uống được viên an thần, lập tức liền đi. Nhìn Lý Thao đi xa, Khổng Tắc Huy sờ sờ cằm. Suy nghĩ hồi lâu, y xoay người rời đi.

Diêm Hoán rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của Khổng Tắc Huy, Hà Hoan sau khi biết cũng không có gì bất mãn, dù sao hắn cũng không xuất cung. Hà Hoan rời giường ăn đồ ăn sáng liền đi thỉnh an hoàng đế ca ca, vừa nghe hoàng đế ca ca còn chưa dậy, hắn đã hiểu việc đời cũng biết hoàng đế ca ca vì sao còn chưa có dậy. Vừa lúc, hắn đi chơi cùng cháu trai nhỏ.

Hà Hoan tới, Diêm Nhật có thời gian ăn cơm. Hà Hoan vừa nhìn thấy Diêm Nhật cũng rất hiểu rõ nói: “Diêm Nhật, ngươi ăn cơm đi, ta trông Hựu Hựu.”

Tiểu hoàng đế ngồi chơi dưới đất ngửa đầu nhìn về phía Diêm Nhật.

Diêm Nhật hành lễ với Hà Hoan, cảm kích nói: “Nô tài lập tức sẽ quay lại, bệ hạ liền giao cho vương gia.”

“Không sao không sao, ngươi mau đi đi.”

Ôm lấy cháu trai, Hà Hoan ngồi xuống, cầm lên một cái trống bỏi đùa cháu trai. Nhưng mà tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu tựa hồ không có hứng thú đối với trống bỏi, bé nhìn Diêm Nhật rời đi, kéo kéo tay áo hoàng thúc.

“Nhật Nhật ăn, con cho Nhật Nhật ăn.” Nói xong, bé dẩu môi lên, Nhật Nhật rõ ràng đã ăn cơm cơm xong rồi, sao vẫn còn muốn ăn cơm cơm?

Hà Hoan không rõ, thấy cháu trai mất hứng, hắn buông trống bỏi, hỏi: “Làm sao vậy, Hựu Hựu?”

“Nhật Nhật ăn rồi.” Tần Gia Hựu vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, “Nhật Nhật ăn rồi, ăn cơm cơm của Hựu Hựu.”

Hà Hoan vẫn không rõ, một vị ma ma nhịn không được xen mồm: “Bệ hạ nói là Diêm thống lĩnh đã ăn cơm bệ hạ thưởng cho rồi.”

“À.” Hà Hoan hiểu. Mấy người bọn họ đều biết cháu trai mỗi ngày cơm nước còn dư lại đều “phạt” Diêm Nhật ăn. Hắn cười sờ sờ khuôn mặt cháu trai, nói: “Cơm của Hựu Hựu quá ít, không đủ để Diêm Nhật ăn.” Nói xong, hắn khoa tay múa chân một chút, “Diêm Nhật phải ăn nhiều như vậy mới có thể ăn no.”

“Ưm…” Tiểu hoàng đế không rõ.

Hà Hoan sai ma ma và thị nữ trong phòng lui ra, nhân cơ hội dạy dỗ cháu trai.

“Hựu Hựu, Diêm Nhật mỗi ngày chăm sóc con rất vất vả nha. Con xem, gã mỗi đêm đều ngủ trên cái giường đó, áo quần cũng không cởi được. Mỗi ngày còn phải chờ con ngủ hoặc là chơi đùa mệt mỏi mới có thời gian rảnh ăn cơm. Hựu Hựu, Diêm Nhật trung thành với con như thế, con có phải cũng không nên luôn làm khó gã hay không? Ngoan ngoãn ăn cơm?” Ai cũng biết tiểu hoàng đế đặc biệt kén ăn, ai cũng biết Diêm Nhật chăm sóc tiểu hoàng đế có bao nhiêu vất vả.

“Ưm…” Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế không hé răng, miệng dẩu lên dẩu lên.

Hà Hoan hôn hôn mặt cháu trai, vỗ vỗ bé: “Hựu Hựu không kén ăn, ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy Hựu Hựu sẽ khoẻ mạnh. Hựu Hựu khoẻ mạnh, Diêm Nhật sẽ yên tâm, Diêm Nhật yên tâm, gã sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.”

“Nhật Nhật, Nhật Nhật.” Tiểu hoàng đế tìm người.

Hà Hoan ôm cháu trai lên quay lại tìm Diêm Nhật. Ra khỏi phòng, hắn hỏi người đang nói chuyện với Khổng Tắc Huy: “Hoán, Diêm Nhật đâu?”

“Diêm Nhật đang dùng cơm.” Diêm Hoán chỉ chỉ phòng nhỏ, tiểu hoàng đế lớn tiếng kêu: “Nhật Nhật Nhật Nhật.”

Một người lập tức đi ra từ trong căn phòng nhỏ, trong miệng còn có cơm chưa kịp nuốt xuống. Vừa nhìn thấy tiểu hoàng đế vươn tay muốn gã ôm, Diêm Nhật lau miệng vội vàng bước lên phía trước ôm lấy tiểu hoàng đế.

“Nhật Nhật Nhật Nhật, ăn cơm cơm, ăn cơm cơm.” Tiểu hoàng đế duỗi chân.

“Hoàng thượng đói bụng?” Diêm Nhật nuốt cơm trong miệng xuống, vội vàng hỏi.

Hà Hoan cười nói: “Hựu Hựu muốn xem ngươi đang ăn cái gì.”

“Nhật Nhật ăn cơm cơm ăn cơm cơm.” Tiểu hoàng đế có chút sốt ruột. Diêm Nhật không chút suy nghĩ, ôm tiểu hoàng đế vào phòng nhỏ. Khổng Tắc Huy và Ôn Quế vẻ mặt khó hiểu, Hà Hoan đi phía trước nhỏ giọng nói: “Ta nói với Hựu Hựu chớ luôn khó xử Diêm Nhật, không được kén ăn ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Ôi, hôm qua bệ hạ bị tủi thân, lấy Diêm Nhật trút giận.” Khổng Tắc Huy lắc đầu, tiểu hoàng đế và Diêm Nhật, một nguyện đánh một nguyện chịu, bọn họ cũng không có biện pháp.

Hà Hoan lạc quan nói: “Hựu Hựu còn nhỏ mà, chờ nó trưởng thành nó sẽ không làm khó Diêm Nhật nữa. Ngươi xem, ta nói với nó Diêm Nhật còn chưa có ăn cơm, nó liền vội vã tìm Diêm Nhật.”

Ôn Quế cười nói: “Ta cũng cảm thấy sau khi hoàng thượng lớn lên là được. Thật ra thì chúng ta thấy Diêm Nhật là chịu khổ chịu uất ức, nhưng trong mắt Diêm Nhật lại là hoàng thượng đối xử bất đồng với gã đi. Hoàng thượng ai cũng không dính, chỉ dính Diêm Nhật, có đôi khi ta nhìn cũng hâm mộ đấy.”

“Ha hả, đúng vậy.” Hà Hoan ngồi xuống, cùng Ôn Quế, Khổng Tắc Huy trò chuyện những ngày qua. Về phần cháu trai, tạm thời không cần hắn ở cùng.

“Ưm… Nhật Nhật…” Nhìn chằm chằm cơm nước trong bát Diêm Nhật, tiểu hoàng đế vẻ mặt mất hứng.

“Hoàng thượng, làm sao vậy?” Diêm Nhật cho tiểu hoàng đế uống nước.

“Cơm cơm.” Tiểu hoàng đế chỉ chỉ bát của Diêm Nhật.

Diêm Nhật lập tức lắc đầu: “Hoàng thượng, cơm của nô tài không hợp với miệng ngài, nô tài sai người lấy đồ ăm cho ngài.”

“Ta muốn ăn cơm cơm của Nhật Nhật.” Tiểu hoàng đế vỗ một cái trên tay Diêm Nhật, dường như là tức giận.

Diêm Nhật khó xử cực kỳ, cơm nước của gã mặc dù không thô ráp, nhưng chất béo quá nhiều, không thích hợp với khẩu vị của hoàng đế.

“Cơm cơm cơm cơm.” Tiểu hoàng đế đợi lâu không thấy Diêm Nhật bón cơm, trực tiếp vươn tay.

“Hoàng thượng!” Bắt lấy tay tiểu hoàng đế, Diêm Nhật không có biện pháp, chỉ có thể dùng đũa gắp một hạt cơm đút tới bên miệng hoàng thượng. Tiểu hoàng đế há mồm ngậm, nhai nhai, nuốt xuống.

“Cơm cơm, ta muốn ăn cơm cơm của Nhật Nhật.” Đồ ăn của người khác ngon hơn. Tiểu hoàng đế tiếp tục muốn.

Lúc này có người tiến vào, là Ôn Quế. Hắn đặt một cái chén nhỏ chuyên dụng của tiểu hoàng đế lên bàn trước mặt Diêm Nhật, nói: “Hoàng thượng đồ ăn sáng có lẽ chưa ăn no, ngươi lại cho hoàng thượng ăn chút.”

Trong chén nhỏ là cháo đặc mỗi ngày tiểu hoàng đế đều phải ăn, Diêm Nhật cảm kích cười cười với Ôn Quế, cầm chén nhỏ lên.

“Nhật Nhật Nhật Nhật.” Tiểu hoàng đế rõ ràng muốn ăn cơm của Diêm Nhật. Diêm Nhật gắp một miếng thịt nhỏ đút tới miệng tiểu hoàng đế, sau đó múc một thìa cháo đặc, tiểu hoàng đế ăn. Ôn Quế cũng không quấy rầy Diêm Nhật, đi ra.

Ăn một chén cháo đặc, lại ăn mấy ngụm thức ăn của Diêm Nhật, tiểu hoàng đế ăn no. Nhưng bé lại không chịu rời khỏi Diêm Nhật, lúc thì sờ sờ đầu Diêm Nhật, lúc thì níu níu tai Diêm Nhật lúc thì lại nhìn chằm chằm Diêm Nhật ăn cơm. Khóe miệng Diêm Nhật mỉm cười, mặc tiểu hoàng đế chộp tới chộp lui trên đầu gã, từng ngụm từng ngụm ăn hết tất cả thức ăn của mình.

“Nhật Nhật, bay bay.” Tiểu hoàng đế rốt cuộc đợi được Diêm Nhật rảnh.

“Hoàng thượng, ngài vừa mới ăn xong cơm, nghỉ ngơi một lát hẵng bay. Nô tài mang ngài ra ngoài đi một chút có được không?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế hiện ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, qua một lúc bé gật gật đầu: “Nhật Nhật đi vườn lớn, đi vườn lớn bay.”

“Vâng, nô tài mang hoàng thượng đi vườn lớn bay.”

Ôm tiểu hoàng đế đứng dậy, Diêm Nhật ra khỏi phòng nhỏ, nói với mấy người bên ngoài: “Hoàng thượng muốn đi dạo ngự hoa viên, ta mang hoàng thượng qua.” Vườn lớn trong miệng tiểu hoàng đế là ngự hoa viên lớn nhất hoàng cung, ở ngoài Nhân Tâm đường.

Khổng Tắc Huy hỏi: “Có cần ta đi cùng ngươi không?”

“Không cần, một mình ta mang hoàng thượng đi là được.”

Diêm Nhật buông tiểu hoàng đế muốn xuống, tiểu hoàng đế muốn đi. Diêm Nhật khom người đuổi vội vàng kéo bé: “Hoàng thượng, bên ngoài lạnh, nô tài lấy quần áo cho ngài.”

“Đi vườn lớn đi vườn lớn.” Tiểu hoàng đế gấp không thể chờ.

Thị nữ cầm trang phục ra ngoài của tiểu hoàng đế tới, Diêm Nhật chụp áo bông lên tiểu hoàng đế, đội mũ hổ, cuốn khăn quàng cổ, đeo găng tay, che rất kín mới dắt tay tiểu hoàng đế dẫn bé ra cửa.

Cũng không yêu cầu hoàng thúc cùng đi với mình, tiểu hoàng đế nắm ngón tay Diêm Nhật bước bước chân nhỏ cực kỳ hứng thú đi. Nhìn hai người rời đi, Khổng Tắc Huy lại một lần nữa lắc đầu, Hà Hoan thì cười ha hả nói: “Chẳng trách hoàng đế ca ca có thể yên tâm ngủ nướng đấy, có Diêm Nhật, Hựu Hựu căn bản không cần hoàng đế ca ca bận tâm.”

Những người khác cười cười. Chính là không biết đợi sau khi tiểu hoàng đế lớn lên còn có thể dính Diêm Nhật như thế hay không.

Trong ngự hoa viên, bọn thái giám cung nữ đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn đứa nhóc vui vẻ chạy tới chạy lui kia. Đó là hoàng thượng đấy, là hoàng thượng bọn hắn rất ít khi có thể nhìn thấy đấy. Tuy nói hiện nay đại Đông hoàng đế trên thực tế là nhiếp chính vương Ngũ Tử Ngang, nhưng đối với các thần dân mà nói, hoàng thượng trong lòng bọn họ thủy chung là đứa nhóc danh chính ngôn thuận đó.

“Hoàng thượng, ngài chậm một chút.”

Diêm Nhật chạy theo sau tiểu hoàng đế, chỉ sợ bé ngã xuống.

Tiểu hoàng đế chạy đến trước hòn giả sơn, ngửa đầu nhìn nhìn, thò cái chân nhỏ ra liền muốn trèo, một người vội vàng ôm lấy bé.

“Hoàng thượng, sẽ ngã.”

“Nhật Nhật, đi lên bay bay.”

Tiểu hoàng đế chỉ chỉ đỉnh giả sơn. Diêm Nhật ôm chặt tiểu hoàng đế, không nói hai lời bay lên, tiếng cười của tiểu hoàng đế trong trẻo động lòng người. Rất xa, mấy vị đại thần tiến cung tìm nhiếp chính vương liền nhìn thấy đứa nhóc trên giả sơn. Từ áo bông vàng sáng của đứa nhóc, bọn họ không cần nhìn gần cũng biết là ai. Mấy vị đại thần lập tức bước nhanh đến trước hòn giả sơn, quỳ xuống dập đầu với người phía trên: “Thần khấu kiến ngô hoàng.”

Hử? Tiểu hoàng đế đang vui vẻ không hiểu nhìn người phía dưới, không hiểu những người này đang làm cái gì.

Diêm Nhật nghiêng người tránh lễ bái của mấy người, nói: “Hoàng thượng dạo chơi ngự hoa viên, mấy vị đại nhân không cần đa lễ. Nhiếp chính vương bệ hạ còn đang ở Nhân Tâm nội đường, mấy vị đại nhân chờ một lát.” Nói xong, Diêm Nhật nói với người trong lòng: “Hoàng thượng, cho bọn họ đứng lên đi.”

“Ưm… Dậy đi dậy đi.” Không cảm thấy hứng thú lắm nói hai chữ, tiểu hoàng đế chỉ chỉ nóc nhà phía trước: “Nhật Nhật Nhật Nhật, bay bay bên kia.”

Ngay trước mặt mấy vị đại nhân Diêm Nhật không tiện quá mức lỗ mãng, ôm tiểu hoàng đế từ trên giả sơn nhảy xuống. Mấy vị đại nhân đã đứng lên, đều rất có hứng thú nhìn tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế đi nóng, khăn quàng cổ đã sớm lấy xuống, cho nên lúc này khuôn mặt bé rõ ràng bày trước mặt mấy người.

Thật giống thái hoàng. Mấy vị đại nhân đều cảm khái như vậy.

Tiểu hoàng đế nhìn mấy người xa lạ, mất hứng, vỗ vỗ Diêm Nhật: “Nhật Nhật, bay bay bên kia.”

Diêm Nhật khó xử nhìn mấy vị đại nhân một cái, ôm chặt tiểu hoàng đế: “Hoàng thượng, nô tài mang ngài trở lại có được không?”

“Không quay về! Nhật Nhật nói mang ta bay bay!” Tiểu hoàng đế mất hứng, đánh tay Diêm Nhật.

“Tử Quân, lại khó xử Diêm Nhật à?” Thanh âm một người bay tới, tiểu hoàng đế lập tức quay đầu nhìn, những người khác thì nhao nhao hành lễ: “Chúng thần khấu kiến nhiếp chính vương bệ hạ.”

“Phụ thân.” Tiểu hoàng đế vươn cánh tay về phía người tới.

Ôm nhi tử, Ngũ Tử Ngang phất nhẹ cái mũi nhỏ của nhi tử: “Phụ thân dậy đã không thấy con. Sai Diêm Nhật ôm con về đi? Bệnh vừa khỏi, đừng lại chơi mệt mỏi.”

“Ưm, con không muốn đi về, con muốn chơi trong vườn lớn.” Tiểu hoàng đế không muốn trở về.

Ngũ Tử Ngang chiều nhi tử vừa thấy nhi tử vô cùng không muốn trở về, y đi lên kéo kéo mũ nhi tử, lau mồ hôi trên đầu nhi tử, căn dặn Diêm Nhật: “Đừng để hoàng thượng đổ mồ hôi, chờ mồ hôi của hoàng thượng đổ ngươi tháo mũ của hoàng thượng. Một nén nhang sau ngươi mang hoàng thượng đến Đông Noãn các, cho hoàng thượng uống nước.”

“Dạ.”

Giao nhi tử cho Diêm Nhật, Ngũ Tử Ngang nhìn nhìn mấy vị đại thần kia, sau đó liền đi. Các đại thần quỳ về phía tiểu hoàng đế, theo nhiếp chính vương bệ hạ đi Đông Noãn các, trong lòng đều đang nói thầm, vì sao hoàng thượng nhìn còn có mấy phần bóng dáng của nhiếp chính vương? Hơn nữa nhìn thái độ của nhiếp chính vương đối với hoàng thượng, sự thân thiết của hoàng thượng đối với nhiếp chính vương, nhìn thế nào giống như là phụ tử chân chính như thế chứ.

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu đương nhiên không rõ trong lòng các đại thần đang nói thầm cái gì, phụ thân đi rồi, bé ôm cổ Diêm Nhật yêu cầu: “Nhật Nhật, bay bay bên kia.”

Không có đại thần ở đây, Diêm Nhật ôm chặt tiểu hoàng đế lập tức bay lên, tiểu hoàng đế cười to ha ha ha, trong miệng kêu: “Nhật Nhật Nhật Nhật, cao cao, cao cao.” Bay lên cao cao, cao cao.

Yên tâm làm cho Diêm Nhật mang theo nhi tử chơi trong ngự hoa viên, Ngũ Tử Ngang vốn muốn lười trên giường một ngày bởi vì thoát không được việc triều chính chỉ có thể cam chịu số phận bò dậy. Tần Ca vẫn còn nằm, Ngũ Tử Ngang uống hai chén trà, cơm cũng không ăn liền vội vã qua đây. Đương nhiên, muốn trước tiên đi xem nhi tử chạy đến ngự hoa viên để chơi.

Ngũ Tử Ngang nghị sự với các đại thần nội các tại Đông Noãn các, Ôn Quế nhận được ý chỉ của một vị thái thượng hoàng nhấc giỏ đồ ăn tới đưa cho nhiếp chính vương ăn. Cũng không kiêng dè, ngay trước mặt mấy vị trọng thần, Ngũ Tử Ngang vừa ăn vừa thương nghị với các đại thần. Thấy nhiếp chính vương vất vả cực nhọc như vậy, trong lòng các đại thần tư vị gì cũng có. Đang ăn, có người ở bên ngoài truyền lời: “Nhiếp chính vương bệ hạ, hoàng thượng tới.”

Người nào đó cũng không kịp đợi cha bé lên tiếng, kêu luôn: “Phụ thân phụ thân.”

Ngũ Tử Ngang đặt chiếc đũa xuống, xuống giường. Rèm cửa xốc lên, Diêm Nhật ôm tiểu hoàng đế tiến vào. Mũ hổ của tiểu hoàng đế đã tháo, khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn là biết chơi rất vui vẻ.

“Phụ thân.” Bị phụ thân ôm vào lòng, Tần Gia Hựu liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn nhỏ, không có hứng thú liếm liếm miệng, “Khát.”

Nhi tử khát, Ngũ Tử Ngang vội vàng cầm lấy chén trà của mình, cho nhi tử uống trà. Tiểu hoàng đế uống hai ngụm, le lưỡi: “Đắng, uống nước ngọt.”

“Bệ hạ.” Diêm Nhật bưng tới nước mật ong.

Ngũ Tử Ngang tạm thời mặc kệ triều chính đại sự, một lòng cho nhi tử uống nước. Uống một bát lớn nước mật ong, lại uống nửa chén nước trong, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế uống no, dụi dụi mắt.

Nhi tử chơi đùa mệt mỏi, Ngũ Tử Ngang thành thạo dỗ nhi tử đi ngủ. Nằm trong khuỷu tay phụ thân, tiểu hoàng đế nhìn nhìn Diêm Nhật bên người, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ.

Đây là lần đầu tiên Ngũ Tử Ngang trước mặt triều thần biểu hiện ra sự thân thiết với nhi tử. Tiểu hoàng đế bình thường hay ở Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang lại bận, có thể nói hình ảnh như vậy khiến mấy vị trọng thần đứng đó trong lòng chấn động. Cho dù là đối với nhi tử ruột của mình, nhiếp chính vương bệ hạ cũng không gì hơn thế này đi. Trông hoàng đế ngủ ngon lành trong lòng nhiếp chính vương, trông sự thương yêu của nhiếp chính vương đối với tiểu hoàng đế, các đại thần đối với chuyện bức vua thoái vị càng hồ đồ, cho dù bọn họ đều coi là người của nhiếp chính vương.

Nhi tử ngủ rồi, Ngũ Tử Ngang từ trên tay Diêm Nhật cầm mũ của nhi tử đội cho nhi tử, sau đó giao nhi tử cho Diêm Nhật. Đã có thị nữ đưa tới chăn của tiểu hoàng đế, Ngũ Tử Ngang bao lấy nhi tử, nói khẽ với Diêm Nhật: “Mang hoàng thượng về ngủ đi, lúc cơm chiều nhớ đánh thức hoàng thượng.”

“Dạ.” Ôm hoàng đế, Diêm Nhật khom người lui ra. Ngũ Tử Ngang lúc này mới tiếp tục nghị sự với các đại thần. Xuân tế lập tức sẽ tới, còn có đối với Nữ Chân, Phượng Minh, Khương Tộc Thục quốc vừa mới thu phục còn phải phái sứ quan đến an ủi, mặt khác vịnh xuân yến cũng phải bắt đầu chuẩn bị, vân vân vân vân, đây đều là việc lớn. Đợi đến khi các triều thần lui xuống, Ngũ Tử Ngang lúc này mới có thời gian duỗi người, sau đó y lại phân phó người truyền Lý Thao qua đây.

Lý Thao rất nhanh đã tới, Ngũ Tử Ngang nhìn thấy hắn nói: “Khổng Tắc Huy nói cho bản vương Hà Sầu bị bệnh, ngươi mang ngự y đi xem chưa?”

“Bẩm nhiếp chính vương bệ hạ, thần đã mang Dung thái y đi xem, Dung thái y nói bệnh của Hà Sầu là khúc mắc, Dung thái y kê một ít thuốc, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, không có nhìn chằm chằm bên kia, chỉ phái người trông.”

Ngũ Tử Ngang nhấp một ngụm trà, ôn hòa nói: “Bọn họ tuy là vương tử Phượng Minh, nhưng cũng là người hại chết Phượng Minh vương. Chi phí ăn mặc gì gì đó đừng cắt xén, còn chính bọn họ có muốn sống hay không vậy thì không liên quan tới chúng ta. Việc này ngươi phân phó xuống, nên xem bệnh thì xem bệnh, nên đưa thuốc thì đưa thuốc, còn lại không cần làm nhiều. Việc này đừng cho Minh vương biết. Đã là tù nhân, phải có tự giác của tù nhân, đừng còn tưởng là mình là vương tử.”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

“Đi đi.”

“Dạ.”

Lý Thao lui xuống.

Sở dĩ không giết Hà Sầu và Hà Lạc, ý kiến của Ngũ Tử Ngang và Tần Ca rất thống nhất, đó chính là cho Phượng Minh quốc đủ kính trọng. Quốc quân đương nhiệm Phượng Minh quốc không muốn gặp lại hai người này, Hà Hoan càng không muốn gặp lại bọn họ, Ngũ Tử Ngang nhốt hai người ở góc hoàng cung, không có thủ dụ của y bất cứ ai cũng không được đi gặp hai người kia, hai người kia cũng vĩnh viễn không thể rời đi.

Giết người rất dễ, mà hai người vương tử nghèo túng đối với Ngũ Tử Ngang và Tần Ca hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì này cũng không đáng để Ngũ Tử Ngang động sát thủ. Chủ yếu chính là Hà Hoan mặc dù hận bọn hắn, nhưng Ngũ Tử Ngang nếu thật sự giết bọn họ, Hà Hoan vẫn sẽ khổ sở, đây là tính cách của hắn như vậy. Cho nên cứ nhốt như thế đi, đại Đông triều chút gạo mì ấy vẫn có.

Mở ra xem tấu chương vĩnh viễn cũng sửa không xong, Ngũ Tử Ngang phái người trở lại truyền lời cho Tần Ca, y buổi trưa ăn luôn tại Đông Noãn các, buổi tối trở lại cùng ăn cơm với hắn và nhi tử. Tần Ca mệt mỏi cả đêm ở trong phòng đơn giản ăn cơm chiều lại lên giường nghỉ ngơi, cũng không biết nhi tử vừa mới tỉnh ngủ của hắn kia đương nổi giận với Diêm Nhật.

5 bình luận về “Trầm nịch – Phiên ngoại 1 – Chương 5

Bình luận về bài viết này