Trầm nịch – Phiên ngoại
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ tam chương
So sánh với vui mừng tại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang thì bận rộn hơn. Sáng sớm thương nghị quốc sự với các đại thần, Ngũ Tử Ngang một mình tiếp kiến vài đại thần. Ngũ Tử Ngang đã nghiễm nhiên là người nắm quyền thực tế đại Đông mặc dù bị người ta âm thầm thóa mạ, nhưng bọn hắn lại không thể không khâm phục khả năng trị quốc của y, ít nhất một năm nay đại Đông là càng lúc càng phồn thịnh, Ngũ Tử Ngang không có làm càn tại việc trị quốc.
Thật vất vả có thể thở một hơi, Ngũ Tử Ngang tự mình về Nhân Tâm đường ôm ôm nhi tử, sau đó nói với Tần Ca một tiếng, y buổi trưa muốn về nhiếp chính vương phủ một chuyến, đi thăm bà cô. Tần Ca cũng không buồn, còn bảo y mang theo cả nhi tử qua. Ra khỏi Nhân Tâm đường, trong lòng Ngũ Tử Ngang thêm một tiểu gia hỏa, Ôn Quế với Diêm Nhật đi theo phía sau.
Xuất cung, mang theo một đại đội nhân mã, Ngũ Tử Ngang oai nghiêm đi về phía nhiếp chính vương phủ. Trong nhiếp chính vương phủ đã sớm nhận được tin trải thảm đỏ, mọi người của vương phủ chờ tiếp giá trong phủ. Khi người hầu chờ bên ngoài chạy vào hô to “Nhiếp chính vương bệ hạ tới! Nhiếp chính vương bệ hạ tới!”, mọi người của vương phủ lấy lão thái thái Phạm Ngũ thị dẫn đầu, cung kính chờ đợi trước đại môn.
Vương liễn dành riêng cho nhiếp chính vương dừng ở cửa vương phủ, cả đám người lập tức hô to cung nghênh vương gia, vương gia thiên tuế. Khi Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử từ trên vương liễn xuống, Phạm Ngũ thị lập tức cười tươi.
“Nô tài cung nghênh hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vừa nhìn tiểu hoàng đế cũng tới, mọi người lại cùng hô to.
Ngũ Tử Ngang thản nhiên ôm nhi tử lên bậc thềm, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”
Mọi người của vương phủ đứng lên, lời nhiếp chính vương bệ hạ chính là thánh chỉ, cho nên không cần hoàng đế mở miệng. Huống chi hoàng đế bệ hạ có lẽ còn không biết bọn họ đang làm gì đâu.
“Cụ cô.” Tiểu hoàng đế gọi sữa một tiếng, bé bị quấn rất kín chỉ lộ ra hai con mắt đội một cái mũ hổ đáng yêu tột cùng, tâm can Phạm Ngũ thị trong nháy mắt hòa tan.
“Hoàng thượng.” Phạm Ngũ thị đi lên phía trước, giao gậy đầu rồng cho thị nữ, ôm tiểu hoàng đế, sau đó nói với Ngũ Tử Ngang: “Hoàng thượng bệnh vừa khỏi, mau nhanh vào phòng.”
Ngũ Tử Ngang đỡ lấy bà cô, trên mặt lúc này mới lộ ra tươi cười: “Bà cô, Tử Quân nặng, con ôm đi.”
“Không nặng không nặng, ta ôm.” Phạm Ngũ thị ôm chặt tiểu hoàng đế, cười toe toét, trong lòng lại nảy lên tiếc nuối nào đó.
Đỡ bà cô vào phòng, Ngũ Tử Ngang lấy mũ, khăn quàng cổ và áo bông dày của nhi tử xuống. Tiểu hoàng đế thoát một thân trói buộc lập tức nhìn về phía bàn tròn bày thật nhiều điểm tâm, hoa quả và đồ ăn ngon. Không cần tiểu hoàng đế mở miệng, lập tức có người nâng vài thứ kia qua cho tiểu hoàng đế tự mình chọn. Tiểu hoàng đế cầm lên một miếng điểm tâm, há mồm liền cắn.
“Biết hoàng thượng muốn tới, ta vội vàng sai bọn họ chuẩn bị.” Phạm Ngũ thị từ trên tay thị nữ nhận lấy một chén nước, cho tiểu hoàng đế uống một ngụm.
Tiểu hoàng đế không sợ lạ chút nào ăn hai cái điểm tâm, liền duỗi tay ra với người nào đó: “Nhật Nhật.”
Diêm Nhật cúi đầu, khom người đi lên phía trước, giơ hai tay lên. Ngón tay tiểu hoàng đế buông lỏng, điểm tâm ăn phân nửa liền rơi vào trong tay Diêm Nhật.
Ngũ Tử Ngang liếc nhìn Diêm Nhật, lau miệng cho nhi tử: “Hoàng thượng thưởng ngươi, ngươi ăn đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn nhiếp chính vương bệ hạ.” Diêm Nhật ăn một miếng.
Bên này, tiểu hoàng đế đã lại nắm lên một miếng điểm tâm khác. Cũng như thế, ăn hai miếng, bé lại hô tiếng: “Nhật Nhật.”
Ngũ Tử Ngang mặc nhi tử mỗi loại điểm tâm đều nếm một lần, Diêm Nhật cũng đều ăn mỗi loại điểm tâm hoàng đế bệ hạ để lại. Đợi tiểu hoàng đế ăn đủ rồi, bé uống nước cụ cô đút cho bé, ợ no nê, ăn no. Diêm Nhật thấy vậy, cúi đầu lại lui về chỗ cũ.
Rửa tay, súc miệng cho nhi tử, Ngũ Tử Ngang chỉ để lại Ôn Quế và Diêm Nhật hầu hạ, cho lui những người khác, nói chuyện phiếm với bà cô. Ngũ Tử Ngang ở trong cung, Ngũ Tử Anh mang theo vợ con đi biên quan, Ngũ Tử Hoa đi Nữ Trinh. Sợ bà cô tịch mịch, cũng sợ bà cô có chuyện gì trong nhà không ai có thể làm chủ, Ngũ Tử Ngang sai mấy vị môn sinh của mình đều ở trong vương phủ. Đồng thời, Khoa Thấm Khả Thập do Phùng Duy Châu mang về cùng với Việt Lặc Cống con mồ côi của Việt Lặc Da do Ngũ Tử Ngang mang về cũng đều ở trong vương phủ. Có nhiều người như vậy ở cùng, cũng tiêu đi một phần tịch mịch Phạm Ngũ thị không thể ở chung với người thân.
Ngũ Tử Ngang thường xuyên sẽ mang theo nhi tử trở về ăn bữa cơm cùng bà cô. Phạm Ngũ thị rất vui mừng với chuyện này, nhưng bà vẫn rất muốn biết Ngũ Tử Ngang vì sao phải làm loại chuyện đại nghịch bất đạo đó. Nhưng nhìn sự thân thiết của tiểu hoàng đế đối với Ngũ Tử Ngang, nhìn sự kính trọng của người bên cạnh thái thượng hoàng đối với Ngũ Tử Ngang, Phạm Ngũ thị đè tất cả nghi vấn trong lòng. Bởi vì bà cũng rất nghi hoặc, vì sao thái hoàng không có phản kích? Một người thủ đoạn sắc bén như thế sao có thể để Ngũ Tử Ngang đơn giản bức vua thoái vị, còn cho phép Ngũ Tử Ngang mang theo nhi tử của mình ra vào nhiếp chính vương phủ? Phạm lão thái thái sống lâu, đã sắp xuống mồ, bà nghĩ đến ngày nào đó bà xuống mồ, Ngũ Tử Ngang có lẽ sẽ nói cho bà nguyên nhân, cho nên bà bây giờ không hỏi cái gì. Ngay cả chuyện của Ngũ Tử Ngang với Liễu Song bà cũng chưa từng hỏi qua.
Bị cụ cô đùa một lát, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu ngồi không yên. Từ trên chân cha đi xuống, bé chạy tới chạy lui tự mình chơi trong phòng. Diêm Nhật căng thẳng theo phía sau bé, chỉ sợ bé té. Yên tâm giao nhi tử cho Diêm Nhật coi chừng, Ngũ Tử Ngang hỏi: “Bà cô, Khoa Thấm và Việt Lặc Cống ở đây có tốt không?”
Phạm Ngũ thị cười nói: “Rất tốt. Khoa Thấm đứa nhỏ kia tuy rằng tính tình hơi rầu rĩ, nhưng còn rất chăm sóc Việc Lặc. Việt Lặc đứa nhỏ này lúc nào cũng nhớ cha mẹ nó, thường thường khóc một mình. Ta vốn định để Khoa Thấm ở cùng nó, nhưng nói mấy lần đứa nhỏ kia cũng không chịu, ta cũng không tiện nhắc lại. Khoa Thấm là Duy Châu đưa về, có lẽ vẫn là muốn ở cùng với Duy Châu. Tử Ngang à, con xem có cần tìm một đứa bạn cho Việt Lặc hay không? Nó không có cha mẹ, ta tuổi tác lại lớn, một người ở đất khách quê người, nó khó tránh khỏi sẽ đau lòng. Tìm một bạn chơi tuổi tương đương nó cùng nó đi học, cùng nhau ở, nó có lẽ sẽ khá hơn một chút. Khoa Thấm dù sao lớn hơn nó năm tuổi, nhiều khi hai người cũng không thể ở cạnh nhau.”
Ngũ Tử Ngang chậm rãi gật gật đầu, nói: “Duy Châu đã nói với ta, lúc Khoa Thấm tại Đột Quyết cuộc sống rất không dễ chịu, Duy Châu thấy y đáng thương liền dẫn theo y về, y đương nhiên ỷ lại hơn chút đối với Duy Châu, không muốn chuyển ra cũng có tình lý. Như thế này, triều ta có không ít con mồ côi của tướng sĩ, ta cho bọn họ đều vào ở trong phủ, thứ nhất có thể cùng với Việt Lặc Cống; thứ hai, cũng có thể để những tướng sĩ chết đi ấy yên lòng; thứ ba, trong phủ náo nhiệt hơn, bà cũng vui vẻ. Việt Lặc Cống sau này là nhất định phải về Nữ Trinh, để nó vẫn đau lòng như vậy cũng không được.”
“A?” Phạm Ngũ thị sửng sốt, “Việt Lặc sau này phải về Nữ Trinh?”
Ngũ Tử Ngang cười nói: “Đúng vậy. Nó không quay về Tử Hoa làm sao trở về? Vốn chính là bởi vì nó tuổi tác quá nhỏ Vân Sơn mới không thể không quay về làm Nữ Trinh vương. Vân Sơn chí không ở đó, nếu không phải là bởi vì Vân Sơn, Tử Hoa cũng sẽ không đi Nữ Trinh. Bản thân Việt Lặc Cống cũng biết nó sau này là phải quay về Nữ Trinh làm Nữ Trinh vương.”
Trên mặt Phạm Ngũ thị muốn cười mà không cười, nhưng bà cuối cùng vẫn còn cười. “Nữ Trinh xa như vậy, Tử Hoa chuyến đi này ta còn nghĩ năm nào mới có thể gặp lại. Đã như vậy, cũng tốt. Tử Hoa ở Nữ Trinh, ta chung quy không yên lòng. Nhưng ta cũng rất luyến tiếc Việt Lặc, đó là một đứa bé tốt.”
Ngũ Tử Ngang không hề gì nói: “Cho dù tốt cũng là con nhà khác. Bà nếu thương yêu người khác, Tử Quân sẽ mất hứng.” Trái tim Phạm Ngũ thị lỡ một nhịp, nhìn về phía tiểu hoàng đế chơi đến khuôn mặt đỏ bừng, bà cười thật sâu.
Bà cô không hỏi nhiều khiến Ngũ Tử Ngang nhẹ nhõm không ít. Y không phải là không muốn nói cho bà cô, mà là sợ bà cô chịu không nổi “nỗi kinh sợ” này. Hơn nữa trong phủ nhiều người nhòm ngó, vạn nhất để ai biết gây phiền phức. Y có thể chiêu cáo thiên hạ y là hoàng hậu của Tần Ca, lại không thể chiêu cáo thiên hạ thân thế nhi tử.
“Khởi bẩm vương gia, lão thái thái, có thể dùng cơm.” Ngoài phòng có người bẩm báo.
Ngũ Tử Ngang cất giọng: “Bản vương cùng hoàng thượng dùng bữa ở đây với lão thái thái, những người khác chớ quấy rầy.”
“Dạ.”
Trở về phủ chủ yếu là ở cùng bà cô, những lời này của Ngũ Tử Ngang cũng là nói cho những người khác trong phủ không cần qua đây cùng, để cho bọn họ tùy ý. Phùng Duy Châu vừa hồi phủ vừa nghe không cần dùng bữa cùng vương gia, hắn cũng không lộ diện. Sai người bưng thức ăn đến gian phòng mình, hắn và Khoa Thấm Khả Thập còn có Việt Lặc Cống cùng nhau ăn cơm. Vương gia để Nữ Trinh vương tương lai ở lại vương phủ, hắn có nghĩa vụ chăm sóc Việt Lặc Cống, chẳng qua quấy nhiễu hắn chính là Khoa Thấm Khả Thập bình thường rất chăm sóc Việt Lặc Cống, lại không thích hắn quá chăm sóc Việt Lặc Cống.
Không có phụ phụ, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu quang minh chính đại kén ăn. Ôn Quế và Diêm Nhật ăn cơm trên một cái bàn khác, Ngũ Tử Ngang vừa chăm sóc bà cô vừa chăm sóc nhi tử. Chỉ thấy tiểu hoàng đế xoay đầu: “Không ăn không ăn.” Lại lắc đầu: “Không ngon.” Ngũ Tử Ngang rất bất đắc dĩ, nhưng lại không nỡ ép nhi tử ăn.
“Tử Quân ngoan, bệnh con vừa khỏi, không thể kén ăn. Phụ thân hứa với con, qua mấy ngày nữa, phụ thân sẽ không ép con ăn đậu hủ.” Ngũ Tử Ngang vỗ về.
“Không ngon.” Tần Gia Hựu che miệng luôn.
Bất đắc dĩ, Ngũ Tử Ngang chỉ có thể dụ dỗ: “Như vậy, con ăn đậu hủ, phụ thân buổi chiều đưa con bay bay có được không? Nếu như không ăn, phụ thân sẽ không đưa con bay bay, cũng không cho Diêm Nhật đưa con bay bay.”
“Ưm…” Tiểu hoàng đế thích bay bay nhất lập tức khó xử. Diêm Nhật ngừng đũa, nhìn sang. Tiểu hoàng đế nhìn về phía Diêm Nhật, trong mắt tràn đầy tủi thân.
“Tử Quân ngoan.” Ngũ Tử Ngang hôn hôn nhi tử, kéo tay nhi tử xuống, “Chỉ cần con ngoan ngoãn ăn hết cơm, phụ thân lập tức đưa con đi bay bay, có được không?”
“Ưm… Một miếng.” Tiểu hoàng đế mặc cả.
“Không được.” Nghĩ cho sức khỏe nhi tử, Ngũ Tử Ngang hiếm thấy không nhượng bộ.
“Ưm… Phụ thân… Không ngon.”
Ngũ Tử Ngang lại hôn hôn nhi tử: “Phụ thân đương nhiên không ngon. Nhưng mà phụ thân bảo đảm với con, đậu hủ này ăn rất ngon. Bảo bối nhi ngoan, ăn đi. Phụ thân đưa con bay bay. Nếu không thì không thể bay bay.”
“Ưm…” Tần Gia Hựu không cam lòng mở miệng, Ngũ Tử Ngang vội vàng đút đậu hủ vào. Tiểu hoàng đế vẻ mặt đau khổ nuốt xuống, hu hu hu, Nhật Nhật cứu ta Nhật Nhật cứu ta.
Nhìn Ngũ Tử Ngang dỗ hoàng thượng ăn cơm, Phạm Ngũ thị lại một lần có một loại ảo giác, dường như tiểu hoàng đế là thân sinh nhi tử của Ngũ Tử Ngang. Nhìn như vậy, liền cảm thấy tiểu hoàng đế nhìn cũng rất giống Ngũ Tử Ngang. Mũi Phạm Ngũ thị hơi cay cay, bà kiếp này sợ rằng cũng nhìn không thấy con của Ngũ Tử Ngang.
“Tử Ngang, hoàng thượng không thích ăn cũng đừng bắt hắn ăn.”
Ngũ Tử Ngang lại múc một thìa đậu hủ, trong tiếng rên của nhi tử bón qua, lúc này mới nói: “Thường ngày thì con mặc kệ, nó vừa khỏi bệnh, ngự y nói, không thể để cho nó quá kén ăn. Con hôm nay thuận theo nó, về cung thái hoàng sẽ trách con.” Cố ý để lộ ra một ít tin tức, Ngũ Tử Ngang nhẫn tâm gắp một quả cà.
Hu hu… Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu nghe không ra lời cha hắn sẽ mang đến cho cụ cô chấn động thế nào, bé chỉ rất tủi thân rất tủi thân. Sáng sớm bị phụ phụ ép ăn nhiều đồ ăn bé không thích ăn như vậy, bây giờ thậm chí ngay cả phụ thân cũng ép bé. Hu hu hu, Nhật Nhật cứu ta Nhật Nhật cứu ta.
Ôn Quế cúi đầu cười trộm, mà Diêm Nhật thì sao, là rất muốn đi cứu tiểu hoàng đế, nhưng cứu như thế nào? Lại nói, vì thân thể nhỏ của hoàng đế, làm như vậy cũng là tất yếu. Không phải là không có nhìn thấy cầu cứu của tiểu hoàng đế, Diêm Nhật ép mình cúi đầu.
Hu hu hu… Nhật Nhật xấu Nhật Nhật xấu…
Diêm Nhật biết, chính mình sau khi trở về sẽ bị phạt, y nghe thấy tiểu hoàng đế đang trách cứ y trong lòng.
Thật vất vả cho nhi tử ăn cơm, Ngũ Tử Ngang rất nhanh lấp đầy bụng của mình, lại nói chuyện một lát với bà cô, sau khi đưa bà cô trở về phòng ngủ trưa, Ngũ Tử Ngang lập tức mang nhi tử về cung bay bay. Ngồi trong lòng phụ thân, miệng tiểu hoàng đế cong đến cũng có thể treo bình dầu. Trở lại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang cũng không kịp đi gặp Tần Ca liền vội vàng mang theo nhi tử bay bay. Tần Ca biết Ngũ Tử Ngang và nhi tử đã trở về, nhưng rất khó hiểu hai cha con sao lại không vào phòng. Vừa hỏi, hắn liền từ chỗ Ôn Quế biết là chuyện gì xảy ra.
Nhìn sắc mặt hoàng thượng, Ôn Quế thầm tự trách mình lắm miệng. Lạnh mặt đi ra Nhân Tâm đường, Tần Ca nhìn cũng không nhìn đôi cha con kia ở đâu, trực tiếp kêu: “Ngũ Tử Ngang!”
“A!” Không ngờ Tần Ca lại đột nhiên ra, Ngũ Tử Ngang bị hoảng sợ suýt nữa rơi xuống từ trên nóc nhà. Vội vàng ôm nhi tử đi tới trước mặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang vừa nhìn sắc mặt đối phương liền lập tức bồi khuôn mặt tươi cười: “A, làm sao vậy? Ta mang Tử Quân bay bay.”
Vừa nhìn vẻ mặt phụ hoàng, tiểu hoàng đế lại lập tức làm nũng: “Phụ phụ.”
“Nó kén ăn ngươi còn muốn mang nó bay, sau này thì sao? Nó không thích bay ngươi muốn lấy cái gì đổi với nó?” Lườm Ngũ Tử Ngang một cái, Tần Ca nhìn về phía nhi tử: “Tháng này con không đọc sách, nhưng tháng này con cũng không được kén ăn. Để phụ hoàng biết con không ăn cơm hẳn hoi, phụ hoàng sẽ để đói con ba ngày!”
“Tần Ca.” Ngũ Tử Ngang sợ.
“Phụ phụ.” Tiểu hoàng đế sợ.
“Vào phòng.” Lạnh lùng nói một câu, Tần Ca xoay người về phòng. Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử đuổi kịp, trong miệng xin tha: “Tần Ca, là ta đồng ý mang Tử Quân bay bay, ngươi không thể trách nhi tử.”
“Ngươi đừng nói giúp cho nó, nhi tử của ta ta biết.” Tần Ca ngồi trên ghế khuôn mặt nghiêm khắc, không nhìn nhi tử mắt đỏ nhưng lại không dám khóc, hạ lệnh: “Ôm hoàng thượng đi ngủ trưa, nói cho ngự thiện phòng, buổi tối làm cháo củ từ cho hoàng thượng ăn.”
“… Dạ.” Ôn Quế tự trách không thôi ra ngoài truyền lời.
Diêm Nhật tiến lên ôm tiểu hoàng đế, khom người lui ra. Ngũ Tử Ngang khoát khoát tay về phía sau, để những người khác đều ra ngoài, y đi tới trước mặt Tần Ca trấn an: “Tử Quân còn nhỏ, kén ăn rất bình thường, chờ nó lớn nó sẽ không kén nữa. Ta hồi bé còn không phải là kén ăn. Nó là nhi tử ta, đương nhiên sẽ giống ta mà.”
“Điểm này giống ngươi rất hay sao?” Tần Ca luôn luôn nghiêm khắc với con trai không động đậy nói: “Nó lần này sinh bệnh cũng là bởi vì thường ngày cái này cũng không ăn cái kia cũng không ăn, thân thể đề kháng kém. Ngươi trông con cái dân chúng bên ngoài, có ai lại giống như nó chẳng qua bị trúng tí gió là có thể bệnh mấy ngày. Ta không muốn nhi tử của ta sau này gió thổi qua là ngã, mưa vừa rơi xuống là nằm, nó là nam nhân, là hoàng đế, sao có thể yếu đuối như thế?”
“Ngươi nói đúng, ngươi nói đều đúng. Ta sau này không cưng chiều nó kén ăn còn không được? Ngươi xem ngươi vừa rồi dọa Tử Quân. Tử Quân nói là không thích ăn, nhưng buổi trưa vẫn là ăn không ít đâu. Ta cảm thấy chủ yếu vẫn là bọn họ làm không hợp khẩu vị. Này, ta buổi tối tự mình xuống bếp, Tử Quân khẳng định thích ăn.” Ngũ Tử Ngang sợ Tần Ca giận nhất, Tần Ca mà tức giận y và nhi tử sẽ không có ngày lành.
“Ngươi là nhiếp chính vương, xuống bếp coi là gì? Chẳng lẽ ngươi làm cơm cho nó cả đời?” Lửa giận của Tần Ca tiêu mất, nhưng hung hăng nhéo mặt Ngũ Tử Ngang, thấp giọng nói: “Ngươi là nam nhân của ta, chỉ có thể nấu cơm cho ta.”
Ngũ Tử Ngang vừa rồi vẫn còn đang lo lắng lập tức nở nụ cười, ôm lấy Tần Ca liền hung hăng hôn một cái, thanh âm lập tức khàn mấy phần: “Lại nói ta đã lâu không nấu cơm cho ngươi rồi. Đêm nay Ngũ đại trù nấu ăn, còn xin thái hoàng nhận cho.”
“Lưu manh.” Lại hung hăng nhéo mặt Ngũ Tử Ngang, Tần Ca lại một lần nữa hạ lệnh: “Không được cái gì cũng theo Tử Quân, ta không muốn một nhi tử bị chiều hư.”
“Không có.” Ngũ Tử Ngang vội vàng đổi giọng trong cái lườm tức giận của Tần Ca: “Ta nghe lời ngươi ta nghe lời ngươi, ngươi nói cái gì thì là cái đó. Nhưng mà ngươi cũng đừng luôn nghiêm khắc như vậy, xem dọa Tử Quân. Nó là hoàng thượng, bị dọa đến tính tình mềm nhũn sao được?”
“Còn không phải là ngươi tên lưu manh này lúc nào cũng chiều nó, ta nếu không nghiêm khắc, Tử Quân sẽ thực sự hỏng.” Lần này là hai cái tay cùng nhéo. Nhiếp chính vương bệ hạ bị nhéo hai gò má cầu xin tha thứ: “Thái hoàng tha mạng thái hoàng tha mạng.”
“Lưu manh.”
Bên trong phòng, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu bĩu môi, trong mắt có nước mắt. Diêm Nhật quỳ gối trước giường: “Xin bệ hạ trách phạt nô tài.”
“Hừ!” Tiểu hoàng đế ngày hôm nay rất bị tủi thân xoay đầu, không đếm xỉa.
“Nô tài chọc bệ hạ tức giận, xin bệ hạ trách phạt nô tài.” Diêm Nhật dập đầu một cái.
Tần Gia Hựu hít hít mũi, vẫn nhịn không được vươn hai tay: “Nhật Nhật, ôm.”
Diêm Nhật không có đứng dậy, cứ như vậy quỳ ôm lấy tiểu hoàng đế.”Bệ hạ, nô tài sơ sẩy, xin bệ hạ trách phạt.”
“Bay bay.”
“Vâng. Đợi một lát thái hoàng vào phòng nô tài sẽ mang bệ hạ bay bay.”
“Đi tiểu.”
Diêm Nhật đứng lên, tự mình nhấc bô gỗ tới, sau đó ôm tiểu hoàng đế ngồi trên đùi của mình, cho đi tiểu. Đi tiểu xong, tiểu hoàng đế còn dẩu môi, Diêm Nhật nhấc bô gỗ đi, rửa tay, một lần nữa ôm lấy tiểu hoàng đế.
“Bệ hạ, ngài nên ngủ trưa.”
“Không ngủ không ngủ.”
Không có phụ phụ, tiểu hoàng đế mặc sức om sòm.
“Bệ hạ…” Diêm Nhật khó xử, ôm tiểu hoàng đế khẽ đung đưa.
“Không ngủ!” Tiểu hoàng đế nổi giận, đánh cánh tay Diêm Nhật, Diêm Nhật vẫn khẽ vỗ bé, dỗ bé ngủ.
“Tử Quân, còn chưa ngủ?” Bên ngoài truyền đến một tiếng giận dữ, tiểu hoàng đế không dám động đậy. Diêm Nhật ngồi lên giường, cầm lấy cái chăn nhỏ đắp cho tiểu hoàng đế, vỗ về. Miệng tiểu hoàng đế càng dẩu lên.
“Bệ hạ, nô tài cùng người, chờ người tỉnh ngủ, nô tài sẽ đưa người đi bay bay.”
“Khát.”
Diêm Nhật vội vàng cho uống nước.
Uống nước xong, tiểu hoàng đế ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miệng dẩu lên vẫn chưa hạ xuống. Qua rất lâu, tủi thân và không vui trên khuôn mặt tiểu hoàng đế mới tiêu đi, Diêm Nhật vẫn ôm bé, vẫn vỗ nhẹ, thân thể cũng vẫn đung đưa trước sau. Bệ hạ hôm nay bị tủi thân thật nhiều, y rất đau lòng.
Lúc tiểu hoàng đế tỉnh lại bản thân ở trong lòng Diêm Nhật, đã quên chuyện tức giận lúc trước, bé lập tức cười, câu nói đầu tiên khi mở miệng là bay bay. Thái thượng hoàng ngủ trưa còn chưa có tỉnh, nhiếp chính vương bệ hạ đã đi rồi, Diêm Nhật mặc xong cho tiểu hoàng đế, len lén mang theo tiểu hoàng đế đi bay bay. Ôn Quế tự trách là một chữ cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ lại mang đến “tai nạn” cho hoàng đế.
Tiểu hoàng đế trước khi phụ phụ rời giường bay vui vẻ hoàn toàn quên tủi thân ngày hôm nay. Nhìn thấy nụ cười quay lại trên khuôn mặt hoàng đế, trong lòng Diêm Nhật hạ một quyết định. Buổi tối, Ngũ Tử Ngang tự mình xuống bếp làm một bàn món ăn ngon cho Tần Ca và nhi tử, nhưng mà Tần Ca chưa quên bảo y làm cháo củ từ, đã nói phải làm được, nếu không sau này dạy dỗ nhi tử thế nào. Hà Hoan không biết kéo Diêm Hoán trốn tới chỗ nào ăn cơm, Tần Ca cũng không quản hắn. Đối với chuyện của Hà Hoan và Diêm Hoán, đã không quản được, cũng không muốn khiến đệ đệ đau lòng, Tần Ca tùy theo bọn hắn.
Nhìn sắc mặt thái hoàng mấy lần, Diêm Nhật đánh bạo đề xuất để y cho tiểu hoàng đế ăn cơm, Ngũ Tử Ngang đang muốn hồi ức hồi ức quãng ngày “yêu đương vụng trộm” ấy với Tần Ca đấy, lập tức gật đầu đồng ý, sai Diêm Nhật bế nhi tử xuống. Thân Mộc và Ôn Quế giúp Diêm Nhật bưng món ăn tiểu hoàng đế có thể ăn vào trong phòng tiểu hoàng đế.
Diêm Nhật dùng phương pháp của mình dỗ tiểu hoàng đế ăn cơm, mặc dù vẫn có thứ mình không thích ăn, tiểu hoàng đế dẩu môi ăn phân nửa, đương nhiên, phần còn lại ấy nhất là những món bé không thích ăn bé như cũ “phạt” Diêm Nhật ăn toàn bộ.
T v T mấy năm mới được gặp lại gia đình này, cưng chết mất thôi, thương eo quá nhèo~~
Hồi xưa đã đọc đi đọc lại Trầm Nịch không biết bao nhiêu lần, vì nó mà sẵn sàng ôm chân Neleta cho dù bị những bộ khác của mợ ném xuống hầm chông tơi tả … ; w ;;;;;;
ThíchThích
thank yappa, bé gia hựu đáng yêu quá hà.
ThíchThích
Có cảm giác sẽ có cái gì đó giữa bé Hựu và bé Nhật
ThíchThích
Gia Hựu đáng yêu quá đi hihi
ThíchThích