Thần phục – Chương 39

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 39 – Dân lành không tuân thủ luật pháp

Người trong thang máy rất nhiều, nhưng đều rất tự giác dựa vào bốn góc, miễn cưỡng vây thành chỗ trống hình một vòng tròn, Yến đại gia đứng ở chỗ trống ấy, vẫn duy trì một khoảng cách hắn tạm thời có thể khoan nhượng với vệ sĩ của hắn.

Yến Hồi lúc từ trong thang máy lắc lắc lư lư đi ra trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, Triển Tiểu Liên dám nói nụ cười của cầm thú này tuyệt đối không có ý tốt. Triển Tiểu Liên giãy giụa hai cái trên không, không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể buông tha, cô dè dặt nhìn Yến Hồi vẻ mặt ghét bỏ, đối tượng ghét bỏ đương nhiên là cô, sau đó căng thẳng nuốt nước miếng “ừng ực”, nơm nớp lo sợ giơ móng vuốt nhỏ của cô lên, lắp bắp nói: “Gia… Gia, thật sự là duyên phận ha.”

Yến Hồi cười tà, vươn tay, nắm nửa bên mặt cô ra sức lắc lắc: “Gia nói đang yên đang lành sao lại nhiều vi khuẩn mập mạp như vậy, thì ra là nhóc phì cưng đây gọi tới.”

Triển Tiểu Liên cảm thấy khuôn mặt béo mập của mình dám chắc sưng càng lớn, đầu bị hắn lắc lư, nước miếng cũng sắp rơi xuống rồi: “… Gia… Yến gia… Cẩn thận tay ngài, cẩn thận lây dính vi khuẩn mập mạp của tôi… Nếu một tay ngài sưng lên, vậy thật sự là sẽ ảnh hưởng hình tượng cao quý ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ phi phàm của lão ngài…”

Yến Hồi nắn xong buông tay, lập tức có người đưa tới khăn mặt lau tay cho hắn, Triển Tiểu Liên trong lòng mắng đám biến thái này gần chết, một đám biến thái, biến thái đáng chết, xã hội pháp chế, bầy bệnh tâm thần này cũng nên bị đưa vào trong phòng giam.

Yến Hồi lau tay xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì nói tiếng: “Đúng rồi!” Tất cả mọi người trừng mắt rụt đầu co mông, chờ câu nói còn lại của cầm thú Yến, Yến Hồi nhìn hai người nhấc Triển Tiểu Liên, tiến đến trước mặt một người trong đó, dịu dàng hỏi: “Chú có thể nói cho tôi hay không, con nhóc này có chỗ nào đặc biệt khiến hai người chú, đưa nó đến trước mặt gia? Là bề ngoài xinh đẹp? Hay là bản lĩnh trên giường hay? Lại hoặc là có chỗ đặc biệt gì khác?”

Hai người kia lập tức trán đầy mồ hôi, bọn họ cũng không biết, nhưng mà đúng dịp mỗi lần Triển Tiểu Liên xuất hiện bọn họ đều có mặt, trong lòng cảm thấy Yến gia chắc chắn sẽ không coi như không nhìn thấy, nhất định phải tìm con nhóc béo này gây chuyện, về phần vì sao, bọn họ thật không biết, vốn hai người bọn họ còn cảm thấy Yến gia sẽ khen ngợi, bây giờ tốt lắm, hai người bọn họ đầu đầy mồ hôi, cũng không biết trả lời như thế nào, vì sao vậy?

Triển Tiểu Liên rụt cổ, nửa ngày chủ động vươn tay yêu cầu phát biểu, Yến Hồi nhíu mày nhìn cô, Triển Tiểu Liên thăm dò chỗ đề cao bản thân, cẩn thận nói: “Gia, có thể là cảm giác tồn tại của tôi rất mạnh…”

Khuôn mặt Yến Hồi đều viết biểu cảm “nữ lưu manh này rất không biết xấu hổ”, nửa ngày mới “ha” một tiếng, xoay một vòng tại chỗ, chỉ chỉ Triển Tiểu Liên, đứng không hẳn hoi quan sát Triển Tiểu Liên một lần từ trên xuống dưới, sau đó tựa như xem đồ vật hiếm thấy đưa tay kéo bím tóc Triển Tiểu Liên: “Gia đã biết, chỗ đặc biệt của con nhóc béo này chính là da mặt dày.”

Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa tức lệch cả mũi, da mặt cô mỏng nhất, mỗi lần bị anh Đầu Gỗ dạy bảo cô rất là ngoan, hắn mới da mặt dày, cả nhà hắn đều da mặt dày!

Yến Hồi buông tay ra, lại có người đưa khăn mặt cho hắn, sau đó hắn lui về phía sau hai bước, lập tức có người đem ghế tựa thoải mái qua đây cho hắn, Yến Hồi chậm rì rì ngồi xuống, dáng dấp xem kịch vui, nói: “Gia không thích nhất chính là tròng mắt của con nhóc béo này, nhìn thật là chướng mắt.”

Yến Hồi nói xong, quơ quơ nhẫn đầy tay hắn, thổi thổi nhẫn trên một ngón tay, nói: “Nào nào, bảo Đồng nhi chuẩn bị công cụ, gia muốn tự tay móc tròng mắt của con nhóc béo này làm đôi nhẫn.”

Mắt nhỏ của Triển Tiểu Liên trợn trắng, thiếu chút nữa chết ngất, choáng choáng váng váng thật vất vả tỉnh táo, căng yết hầu khàn giọng bắt đầu khóc, khóc nước mắt nước mũi cùng rơi xuống: “Gia, Yến gia, tôi lần này không thấy cái không nên thấy mà! Vì sao muốn móc mắt tôi… Mắt tôi không tốt, từ bé tốn tiền chữa bao nhiêu lần rồi, gia, ngài muốn làm nhẫn cũng tìm cái loại người mắt cực kỳ tốt đó móc chứ… Gia…”

Cầm thú Yến nhàn nhã tự đắc, từ trong đống nhẫn của hắn ngẩng đầu nhìn Triển Tiểu Liên một cái, nói: “Ai bảo gia có duyên với tròng mắt của cưng? Gia thích lắm ấy.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, mồ hôi lạnh trên đầu bốc ra ngoài, “Gia, Yến đại gia, nếu không lão ngài chặt một ngón tay tôi đi!” Không có mắt cô sẽ thành tàn tật, thiếu ngón tay cô dầu gì không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường khác, “Yến gia, tôi biết lão ngài lòng dạ nhân từ, người tốt được báo đáp, lão ngài còn là lương dân hợp pháp, trong xã hội pháp chế lão ngài tuân thủ luật pháp nhất…”

Triển Tiểu Liên đang nịnh hót, liền nhìn thấy thang máy “tinh” một tiếng dừng ở tầng một, sau đó cô gái tên là Đồng nhi vừa rồi ấy xinh đẹp đi ra, trong tay không hề ngoài ý muốn đang cầm một cái khay: “Gia, thứ ngài muốn chuẩn bị xong rồi.”

Triển Tiểu Liên vừa thấy, nhất thời bị dọa lưỡi cũng líu lại, nịnh cũng không nịnh nổi nữa: “Gia, gia…”

Cầm thú Yến chậm rãi đeo găng tay, sau đó từ trong khay lấy ra một công cụ sắc bén hình cái thìa, đứng lên, chầm chậm tới gần Triển Tiểu Liên, tròng mắt Triển Tiểu Liên cũng sắp lồi ra, lại bắt đầu ngọ ngoạy: “Đừng đừng đừng… Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s