Thần phục – Chương 8

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 8 – Truyền hình thực tế phiên bản trực tiếp

Nhà dì út vay mua nhà tại vùng ngoại ô sát với Thanh Thành, diện tích rất lớn, mặc dù nằm ở ngoại thành, nhưng vì xe cộ qua lại dễ dàng, cho nên đi trung tâm thành phố vẫn là rất gần, ngồi xe buýt hai mươi phút là tới, Triển Tiểu Liên gào khóc kêu muốn đi dạo phố, dì út mang thai bốn tháng, muốn mua trước ít quần áo gì gì đó cho đứa con trong bụng, mặc dù dượng út không dám cho dì út ra ngoài, nhưng vì mẹ cô đi theo nên dượng út cũng không cản.

Vì bố cô không đi, cô liền chạy khắp nơi tựa như con ngựa hoang tuột cương, trong tay đồ chơi linh tinh mua đầy một túi, cái gì mà dây buộc tóc hình hoa này, vòng tai này, nhẫn này, dù sao đều là mấy thứ đồ chơi không đáng giá, cô đã thích, mẹ cô ngăn cũng ngăn không được, không cho mua, Triển Tiểu Liên cầm đồ bỏ chạy, chỉ vào mẹ cô nói với người bán hàng đó là mẹ cô, mẹ cô sẽ trả tiền, mẹ cô thực sự là bó tay. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 8”

Thần phục – Chương 7

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 7 – Lòng tự trọng của cô gái nhỏ

Triển Tiểu Liên vừa nghe thấy tiếng An Lý Mộc, cả người tựa như bị tiêm hoóc-môn ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn, sau đó nhanh chóng chui qua cánh tay nam sinh kia, hét lên một tiếng nhào về phía An Lý Mộc, vậy rất tốt, cả bụng lửa của An Lý Mộc bị động tác và vẻ mặt của cô làm cho không còn, xem xem khi cô nhìn thấy anh vui thế nào kìa, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ và vẻ kinh ngạc vui mừng trong mắt ấy cũng không phải là giả vờ.

Triển Tiểu Liên tựa như con khỉ nhảy vào trong lòng An Lý Mộc, căn bản mặc kệ động tác này của cô rất không đúng lúc, ôm cổ An Lý Mộc muốn hôn miệng anh, An Lý Mộc bị dọa vội vàng che miệng cô lại, nếu thực sự hôn, phỏng chừng ngày hôm sau là sẽ truyền khắp trấn Nam Đường.

Huấn luyện quân sự một năm làm cho An Lý Mộc khỏe mạnh không ít, Triển Tiểu Liên nhảy qua đây, anh bị lực quán tính đẩy lùi về phía sau một bước liền đứng vững vàng. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 7”

Thần phục – Chương 6

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 6 – Họa do thư tình

Ngày vui vẻ của Triển Tiểu Liên kết thúc khi An Lý Mộc về trường. Ngày đầu tiên khai giảng Triển Tiểu Liên liền đi đến trường báo danh, sau đó bố cô lại đạp xe đưa cô về nhà, những ngày kế tiếp chính là cuộc đời Triển Tiểu Liên nghịch ngợm gây sự chọc tức thầy cô gần chết, đương nhiên, bố cô cũng là hai ngày ba lượt chạy vào trung tâm trấn, không có cách nào, thầy cô trong trường cũng gọi điện thoại tới trường ông đang dạy, có thể không đi sao?

Thật ra thì Triển Tiểu Liên cũng không làm cái gì, cô chỉ là lên lớp xem tiểu thuyết, trong lớp không nghe giảng, đi thi nộp giấy trắng, đợt này cũng không biết làm sao, quấy rối cùng đám bạn nam ngồi sau cùng trong lớp, tóm lại cảm giác ấy giống như là học sinh hư gặp học sinh hư, cảm giác tìm được đồng minh, vốn Triển Tiểu Liên đã không nghe lời, bây giờ quấy rối cùng mấy học sinh hư, lại càng không nghe lời, giáo viên chủ nhiệm cũng sắp sầu chết, Triển Tiểu Liên vốn ngoại trừ không học thì tính tình vẫn là thành thật, bây giờ cô quấy rối cùng đám học sinh hư kia, tính tình xấu đi thì làm sao bây giờ? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 6”

Thần phục – Chương 5

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 5 – Mỗi nhà mỗi cảnh

Bà cô lao động chân tay cả đời, sức tay ấy biết bao nhiêu? Kéo một cái, cổ và nửa thân thể Triển Tiểu Liên đều bị lôi xuống, bố cô cõng con gái còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ cô thì nhìn thấy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn cũng không tốt, lần này mẹ cô thật đúng là cả đầu là lửa, ném đồ trong tay xuống xông tới: “Mẹ! Mẹ đây là muốn giết chết Tiểu Liên có phải không?!”

Triển Tiểu Liên vốn đang mơ mơ màng màng, bây giờ là hoàn toàn tỉnh, liền cảm giác mình giống như con chó nhỏ, trên cổ bị tròng vào thứ gì, đương bị người ta kéo tới kéo đi, cổ ấy thì đau khỏi phải nói, bị bà cô lôi kéo gào khóc, vì không cho cổ càng đau, cũng tuột xuống từ trên lưng bố, bố cô lúc này mới nhìn thấy tay mẹ mình hình như kéo thứ gì đó trong cổ Tiểu Liên, đầu con gái bị mẹ ông kéo nghiêng trái lắc phải.

Bà cô còn nói thầm trong miệng: “Cái đồ chơi này chắc thế, sao vẫn chưa đứt chứ?”

Triển Tiểu Liên cảm giác mình nếu như lại tiếp tục như vậy, cô sẽ tắt thở, phát hiện bà nội cô đang kéo chính là vòng cổ của mình, vì bảo vệ tính mạng, vội vàng tự kêu: “Bà đừng kéo… Khụ khụ, cháu sắp chết rồi… Khụ khụ, cháu đưa cho bà…”

Bà cô lấy được vòng cổ, không thèm liếc nhìn cô một cái, liền vui vẻ cầm cái dây chuyền kia cho cháu trai bên cạnh: “Đại Cương, của cháu.”

Động tác này của bà nhanh như gì, người xung quanh còn không kịp phản ứng, cũng là mẹ cô nhìn thấy bà cô đang cướp vòng cổ của con gái, thấy Triển Tiểu Liên ngồi xổm dưới đất ho không ngừng, vội chạy qua xem: “Tiểu Liên! Tiểu Liên! Để mẹ nhìn xem, con đừng dọa mẹ.”

Tính Triển Tiểu Liên rất hay khó chịu mỗi khi ngủ dậy, bản thân ngủ ngon cô còn hay cáu kỉnh, huống chi loại ngủ không ngon này? Vốn cô đã không muốn về, kết quả bà cô còn cho cô cái lễ gặp mặt lớn như vậy, không nói cái gì, Triển Tiểu Liên vừa ho, vừa xoa cổ, đứng lên nhấc chân liền đi, hôm nay cô cho dù là bò cũng phải bò về nhà. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 5”

Thần phục – Chương 4

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 4 – Ăn tết

An Lý Mộc phun một búng máu ngay tại trận.

Triển Tiểu Liên để tay dưới vòi nước muốn xối xối, mẹ cô vội vàng đi qua kéo tay cô ra, xé một mẩu giấy vệ sinh, “Đứa nhỏ này, nước lạnh như thế, con còn dám xối bên dưới? Anh Đầu Gỗ của con cũng không phải là trẻ con, con giúp anh ấy lau nước mũi cái gì? Cũng không ngại bẩn.”

Mẹ cô rõ ràng không chê nước mũi của cô, nhưng An Lý Mộc là hàng xóm, bà đương nhiên ghét, vừa nói, vừa chọc chọc đầu Triển Tiểu Liên: “Con cũng đừng bắt nạt anh Đầu Gỗ của con.”

Triển Tiểu Liên lè lưỡi, mặc mẹ cô lau tay, mẹ cô lại lấy nước nóng cho cô rửa với xà phòng, xong xuôi mới để cô đi.

Triển Tiểu Liên vào phòng khuôn mặt An Lý Mộc cũng sắp thành vải đỏ đấu bò, thấy cô đi vào An Lý Mộc liền lườm cô, Triển Tiểu Liên đóng cửa, đi qua lại nhảy lên người anh, An Lý Mộc vừa mới bị kinh sợ, lần này đâu còn dám để cho cô trêu, “Tiểu Liên, đừng náo loạn…”

Triển Tiểu Liên nếu nghe anh thì không phải là Triển Tiểu Liên, liền ôm cổ anh không buông tay, trong miệng vẫn còn cố ý đọc: “Anh mũi dài, anh mũi dài…”

An Lý Mộc xấu hổ muốn chết.

Triển Tiểu Liên cùng An Lý Mộc náo loạn một trận, liền khoe khoang quà cô mang về với anh, “Anh Đầu Gỗ, đây là đưa cho anh, đây là cho thím, đấy là của bác…”

Đang nói, mẹ cô gõ cửa bên ngoài: “Tiểu Liên, Đầu Gỗ, ra ăn cơm.”

An Lý Mộc ăn cơm tại nhà Triển Tiểu Liên cũng không phải một lần hai lần, số lần Triển Tiểu Liên đi nhà An Lý Mộc ăn nhờ còn nhiều hơn, nhưng lần này An Lý Mộc từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng đầu lên, chủ yếu là chột dạ, Triển Tiểu Liên còn nói với anh: “Anh Đầu Gỗ, sao anh lại không ăn cái này? Có phải không ngon hay không?”

Phía trên nói chuyện phía dưới Triển Tiểu Liên đang đá An Lý Mộc, kết quả một cước đá vào đùi mẹ cô, mẹ cô trừng mắt với cô: “Lại bắt nạt anh Đầu Gỗ của con có phải hay không? Con còn đá?”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng, An Lý Mộc cúi đầu nghẹn cười, ăn thật đúng là sóng ngầm dâng trào, sau khi ăn xong bố mẹ cô muốn đi ra ngoài thăm hàng xóm, Triển Tiểu Liên lời thề son sắt nói cô sẽ trông nhà, còn không cho An Lý Mộc đi, kết quả hai người núp trong nhà Triển Tiểu Liên tình chàng ý thiếp ầm ĩ cả buổi trưa, mấy lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò, phanh lại đều là An Lý Mộc. An Lý Mộc bây giờ cũng sợ cô rồi, đừng nhìn cô tuổi còn nhỏ, nhưng ấy thật đúng là một bụng tâm địa gian xảo, có mấy chiêu An Lý Mộc cũng lần đầu tiên biết, kết quả Triển Tiểu Liên cái gì cũng biết, còn dạy anh.

An Lý Mộc vội vàng mặc lại quần áo cho Triển Tiểu Liên, cô nhóc còn nhỏ, còn chưa bắt đầu dậy thì, nhưng đầu óc của cô… An Lý Mộc cảm thấy, trong não Triển Tiểu Liên phỏng chừng có một ông chú đáng khinh bốn mươi tuổi, bằng không, ánh mắt cô nhìn người ta lại tự nhiên đáng khinh như vậy chứ?

An Lý Mộc luống cuống tay chân mặc quần áo cho Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên còn xin anh: “Anh Đầu Gỗ, anh cho em xem cái mũi dài của anh đi, chỉ liếc mắt một cái…”

An Lý Mộc muốn đập cô vào tường làm tranh trang trí, cô còn nói trao đổi đồng giá, cô cởi cho anh xem, anh cũng cho cô xem, thật là muốn mau chóng đập cô đi đâu đó, việc này nếu như chú thím biết, thế nào cũng phải lột da anh. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 4”