Thần phục – Chương 38

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Bài đăng xông đất nè ^^~

Chương 38 – Đất thị phi

Triển Tiểu Liên ở nhà dì út ba ngày, phần lớn thời gian đều là ở trong phòng chơi với Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ là con gái dì út, đúng là lúc học đi, trông trắng mịn đáng yêu, Triển Tiểu Liên cực kỳ thích, chẳng có việc gì toàn đùa con bé. Nhà dì út mua máy tính, Triển Tiểu Liên có lúc sẽ lên mạng, máy tính nhà dì út không mạnh như tiệm net, chơi game là sập, Triển Tiểu Liên chỉ nghịch QQ trên đó.

Lôi Quá Khách lúc không có chuyện gì cũng lên mạng, vừa vặn thấy Triển Tiểu Liên cũng đang online, vội vã gửi tin cho Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vừa thấy avatar Lôi Quá Khách nhảy lên, nhìn cũng không nhìn liền đóng lại luôn, cô bây giờ nhìn thấy Lôi Quá Khách là cả đầu mồ hôi, cùng xuất hiện với Lôi Quá Khách chẳng khác nào lại đụng với biến thái Yến Hồi kia, cô vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn, không quan tâm anh ta. Hơn nữa, anh Đầu Gỗ vốn đang để ý đoạn tình yêu qua mạng ấy của cô, cô bây giờ có tự giác thân là bạn gái anh Đầu Gỗ.

Lôi Quá Khách thấy Triển Tiểu Liên rõ ràng đang online mà phớt lờ anh, cũng sắp sốt ruột muốn chết, Tiểu Mễ sao lại thế này chứ? Rõ là lâu cũng không online, bỗng nhiên on còn không nói lời nào, có phải tài khoản QQ bị người khác ăn cắp rồi không?

Triển Tiểu Liên cứ không lên tiếng, giả chết, chơi game không được, cô liền chơi trò chơi trong QQ, thật ra thì Triển Tiểu Liên không thích chơi loại này, quá trẻ con, rất rõ ràng không thích hợp với loại người chỉ số thông minh cao như cô, Nhóc Ngốc chơi còn bình thường, đang nghĩ, đột nhiên thấy một người tên là Núi Có Cây Chừ ở phòng trống, Triển Tiểu Liên vừa nhìn mã số, không phải là số của Mục Hi sao? Vội vàng vào phòng, giết Núi Có Cây Chừ thất bại thảm hại, cuối cùng người có số QQ đó chạy đi luôn.

Chưa được mấy phút, Triển Tiểu Liên liền thấy avatar Mục Hi nhảy lên.

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính! Tớ hôm nay tức chết mất, tớ chơi game toàn thua!

Triển Tiểu Liên vừa vừa nhìn lời của cô ấy liền biết Nhóc Ngốc căn bản không ngờ người vừa rồi đánh mười mấy bàn chính là cô, cười trộm cũng sắp đau sốc hông, Nhóc Ngốc này, sao cứ không nhớ như vậy chứ?

Bỏng Thương Yêu: Đấy là bởi cậu ngốc thôi.

Núi Có Cây Chừ: (╰_╯)

Bỏng Thương Yêu: Bị tớ nói trúng rồi phải không? ~\(≧▽≦)/~

Núi Có Cây Chừ: Ấy là đối phương chơi xấu, toàn thả đạn khói đóng băng thời gian gì gì đó, đồ vô liêm sỉ!

Bỏng Thương Yêu: Xin cậu, người ta cái đó chính là vì để người dùng, ai bảo cậu ngốc không biết dùng?

Núi Có Cây Chừ: /(ㄒoㄒ)/~

Bỏng Thương Yêu: Cậu nghỉ ở đâu? Ở Bãi Yến hay là trấn Tuyền Thủy?

Núi Có Cây Chừ: Đều không phải, tớ ở Thanh Thành, mẹ tớ đang nằm viện tại Thanh Thành, tớ nghỉ ở đây.

Triển Tiểu Liên vừa thấy, 囧 một cái, Thanh Thành! Vội vàng “tạch tạch tạch” đánh chữ qua: Nhóc Ngốc, cậu thật sự ở Thanh Thành? Tớ cũng đang ở Thanh Thành, cậu ở chỗ nào Thanh Thành?

Núi Có Cây Chừ: Mẹ tớ tại bệnh viện số 1 Thanh Thành, tớ ban ngày trông bà, buổi tối thì ở trong khách sạn của anh trai tớ.

Triển Tiểu Liên “xoạch” hai mắt, nhanh chóng đánh chữ qua: Cậu khi nào thì có anh trai?

Núi Có Cây Chừ: (*^__^*) Hì hì, anh trai tớ quen, rất có bản lĩnh, chính là tính tình không tốt lắm.

Bỏng Thương Yêu: Người có bản lĩnh tính tình đều không tốt, việc này cũng bình thường. Đúng rồi Nhóc Ngốc, cho tớ cái địa chỉ, tớ có thời gian tìm cậu chơi.

Núi Có Cây Chừ: Tốt nhất tốt nhất, tớ cả ngày đều sắp buồn chết rồi, mẹ tớ còn toàn cản tớ về Bãi Yến.

Bỏng Thương Yêu: Nói cho tớ địa chỉ, tớ buổi chiều tìm cậu chơi.

Núi Có Cây Chừ: Cậu chờ tớ hỏi anh trai tớ. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 38”

Thần phục – Chương 37

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 37 – Bệnh cũ

Giường của An Lý Mộc là cái loại giường gỗ, cứng rắn, cái loại giường lưng còng có thể ngủ thành thẳng, bản thân An Lý Mộc xuất thân từ trường quân đội, chắc chắn không thường ham hưởng thụ, cho dù anh ở một mình, chăn ấy gấp cũng là miếng đậu phụ vuông vắn, phòng không lớn, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng mà nhìn đặc biệt ngăn nắp, đương nhiên, cũng vô cùng lạnh lẽo.

May mắn phòng không lớn, nếu không An Lý Mộc chắc chắn ngã xuống đất. Triển Tiểu Liên chính là thình lình bổ nhào tới, An Lý Mộc căn bản không phòng bị, bị cú nhào này của cô làm ngửa về phía sau, xiêu xiêu vẹo vẹo lui hai bước, hai người ngã luôn lên giường, giường ván gỗ phát ra một tiếng “cạch”, An Lý Mộc nhe răng trợn mắt, Triển Tiểu Liên không quan tâm cứ cắn miệng anh. Ban đầu An Lý Mộc còn phản kháng, kết quả cắn cắn động tác phản kháng của An Lý Mộc cũng không còn.

Trong lòng Triển Tiểu Liên đắc ý, xem ra lần này sẽ thành công, vừa cắn, móng vuốt hèn hạ kia liền vừa bắt đầu gạt quần An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên vẫn không biết vì sao lúc trước cầm thú ấy không cởi quần cũng được. Khi đó cô quá nhỏ, quần của cô là một sợi dây chun vòng một phát, cô còn tưởng rằng quần người khác cũng như vậy, về sau Triển Tiểu Liên mới biết được, quần của cầm thú Yến là có cửa trước.

Vóc người Triển Tiểu Liên thấp, tay chân cũng ngắn, lúc luống cuống tay chân lột quần An Lý Mộc, động tác hôn loạn trên miệng liền ngừng, chờ cô hồng hộc sắp thành công, An Lý Mộc cũng đã tỉnh táo lại, một phen đè tay Triển Tiểu Liên lại, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Liên, bệnh cũ của em lại tái phát có phải hay không?”

Triển Tiểu Liên ngượng ngùng lùi tay về, chỉ biết sẽ là như vậy, mỗi lần đều thế, anh Đầu Gỗ chẳng lẽ đời trước là Liễu Hạ Huệ? Sao cứ chịu được như vậy chứ?

An Lý Mộc mặt đỏ như lúc nào, cho dù là nghiến răng nghiến lợi nhìn cũng không ác, Triển Tiểu Liên buông lỏng tay, anh liền vội vàng chỉnh trang bản thân.

Triển Tiểu Liên ủ rũ ngồi tựa vào đầu giường, trề môi, lòng tràn đầy không vui, An Lý Mộc chỉnh trang xong nhìn bộ dáng của cô, chỉ có thể đi sang ngồi đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên?”

Tay mập của Triển Tiểu Liên che mặt kêu gào: “Anh Đầu Gỗ, em sắp buồn chết rồi, em ban đầu nghĩ phải làm sao mới có thể đối phó bố em, nhưng mà em bây giờ cảm thấy anh còn khó đối phó hơn bố em…”

An Lý Mộc: “…” xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một chút kéo Triển Tiểu Liên qua, “Tiểu Liên, anh đây là có trách nhiệm với em, em đừng nghĩ nghĩ có không gì. Anh nếu như không thích em, anh cũng sẽ không quay lại tìm em, em nói có đúng không? Tuổi tác em bây giờ thực sự không thích hợp, anh bây giờ còn là một cảnh sát nhân dân, sao có thể làm mấy chuyện không bằng cầm thú?”

Triển Tiểu Liên ôm An Lý Mộc tựa như bạch tuộc không ngẩng đầu lên, cô rất chán nản, vừa rồi anh Đầu Gỗ rõ ràng cũng đã động tình, sao lại thất bại chứ, cô tức giận lườm An Lý Mộc một cái, không vui nói: “Em cũng xin anh làm cầm thú anh còn không dám, em là tự nguyện!” Triển Tiểu Liên đưa tay chỉ cửa đang đóng: “Em thấy hết rồi, vừa rồi lúc người đẹp kia nhìn anh mắt cũng xanh mơn mởn, tựa như sói trông thấy con mồi, anh Đầu Gỗ, em nói với anh, anh nếu thật sự có trách nhiệm với em hai ta liền mau mau nấu thành cơm, nếu không, em lo lắng ngày nào đó anh bị người ta đoạt đi…”

An Lý Mộc thật muốn thở dài: “Tiểu Liên, anh cam đoan với em, hai chúng mình, trừ phi em không cần anh, nếu không, anh chỉ ỷ lại vào em.”

Triển Tiểu Liên cũng không cảm giác mình có bao nhiêu sức hấp dẫn, nếu nói cô ỷ lại An Lý Mộc lại là thật, “Anh Đầu Gỗ em có thể hỏi một câu anh thích em chỗ nào hay không?” Triển Tiểu Liên nhéo nhéo khuôn mặt mình, nói: “Em trông cũng khó coi, vóc người cũng không cao, còn béo, anh thích em chỗ nào?”

An Lý Mộc cười nói: “Anh thích ánh mắt xanh mơn mởn khi em nhìn chằm chằm anh.”

Triển Tiểu Liên hộc máu, đặt đầu cọ cọ trong lòng An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ rất không phúc hậu, không thể nói chút lời làm em vui vẻ?”

An Lý Mộc ôm nàng ngồi trên giường, dựa lưng vào tường, hai người im lặng nói chuyện phiếm: “Tiểu Liên anh bây giờ chỉ ngóng trông em mau lớn lên, lớn thật nhiều, tốt nhất là tới tuổi kết hôn theo luật định, như thế anh có thể kéo em đi đăng ký trước, sau đó lại đi tìm chú ngả bài, như vậy chú dù tức giận cũng không có cách nào, nhiều nhất đánh anh một trận, nhưng anh chắc chắn sẽ không đánh lại, chỉ cần hai ta kết hôn, cho dù chú mỗi ngày đều đánh anh một trận, anh cũng chịu.”

Triển Tiểu Liên nghe xong, trong lòng thích muốn chết, cô liền biết người anh Đầu Gỗ của cô thích nhất chính là cô, phụ nữ linh tinh khác anh đều không thích, tầm mắt anh chính là kiên dịnh, thích chính là thích, ai cũng không ngăn cản được cũng không phá hỏng được, Triển Tiểu Liên biết ánh mắt của mình tốt nhất. Cô vươn tay nâng mặt An Lý Mộc, hung tợn hôn một cái, đắc ý nói: “Anh Đầu Gỗ, em biết là em không nhìn lầm anh, em sau này nhất định phải gả làm vợ anh, sinh một lứa con cho anh nuôi, cho nên anh cần phải cố gắng kiếm tiền mới được.”

An Lý Mộc cười gần chết: “Còn một lứa con, em cho em là heo nhỏ sinh con?”

Triển Tiểu Liên kêu gào, một lát lại lộn xộn thành một đống, đương nhiên, Triển Tiểu Liên tùy thời tùy chỗ đều không thể thiếu kế hoạch hạ gục của cô, không bao lâu có thể nghe được tiếng An Lý Mộc thở hồng hộc hổn hển: “Tiểu Liên bệnh cũ của em lại tái phát?!” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 37”

Thần phục – Chương 36

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 36 – Tình địch

Mục Hi ban đầu còn không nói, Triển Tiểu Liên hỏi mấy lần, Mục Hi mới xoa đôi mắt đỏ rực nói đã chia tay với Chu Thiếu Đường.

Quai hàm Triển Tiểu Liên “xoạch” một cái rơi trên mặt đất, lắp bắp nói: “Không… Không thể nào?” Chẳng lẽ là cái miệng quạ của cô nói? Triển Tiểu Liên chột dạ muốn chết.

Mục Hi đỏ hồng mắt nhìn cô một cái, cúi đầu khóc thút thít, run run, thân thể ngả ra, ngã xuống giường gào khóc, khóc làm Triển Tiểu Liên cũng không dám nói tiếp nữa.

Chờ cô hết run, Triển Tiểu Liên ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ vai Mục Hi, hắng giọng một cái nói: “Nhóc Ngốc, thất tình không phải chuyện lớn gì, không phải là đàn ông à? Không có gì đáng ngại, con cóc hai cái đùi khó tìm, đàn ông ba chân còn sợ tìm không thấy?”

Mục Hi đứt quãng thút tha thút thít, cúi đầu cũng không nói, Triển Tiểu Liên đừng nhìn bình thường toàn nói bla bla, nhưng đối phó nữ sinh đang khóc, cô thật đúng là không có cách, chủ yếu là cô mặc kệ nói cái gì, người ta đang rất đau lòng, căn bản nghe không vào.

Mục Hi liên tục mấy ngày đều tâm trạng suy sụp, có đôi khi tự học buổi tối cũng không đi, còn xin nghỉ mấy lần, nghe nói đều là ông chú của Mục Hi xin phép, Triển Tiểu Liên còn tưởng rằng chia tay thực sự chứ, bằng không con nhóc ngốc kia có thể là loại phản ứng này? Không ngờ một buổi sáng mấy ngày sau, Mục Hi xách một túi đồ ăn vặt về chia cho Triển Tiểu Liên không ít đồ ăn, nói là Chu Thiếu Đường cho, cái cằm nhỏ đáng thương của Triển Tiểu Liên lại rớt “xoạch” một cái, “Sẽ không lại hòa, hòa hảo rồi chứ?”

Mục Hi hít mũi một cái, nói: “Không, tớ không định quay lại, tớ muốn nghiêm túc học tập.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Xin cậu, cho dù cậu không chia tay cậu học tập cũng cực kỳ nghiêm túc có được không?”

Mục Hi không để ý tới cô, Triển Tiểu Liên quay đầu liền nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, em sao lại cảm thấy trẻ con bây giờ buồn cười như thế? Nói chia tay là chia tay, nói hòa hảo là hòa hảo…”

An Lý Mộc một thân đồng phục bất đắc dĩ nhìn cô một cái, “Tiểu Liên, anh sao lại cảm thấy em đang nói chính em chứ?”

Triển Tiểu Liên giận dữ: “Em là trẻ con đấy? Vậy anh còn yêu đương với em? Anh Đầu Gỗ anh đây là xem thường em anh có biết không? Lại nói, em ấy là thích anh, là thích anh! Bằng không anh thắt nơ bướm giả làm quà tặng em cũng không thèm liếc anh một cái.”

An Lý Mộc không dám lên tiếng, vội vàng đầu hàng: “Tiểu Liên, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em với bạn cùng lớp em sao có thể giống nhau? Bạn cùng lớp em chính là một đứa bé miệng còn hơi sữa, bọn họ chính là giả vờ chơi trò gia đình, sao có thể so với hai chúng mình có phải không? Đi thôi, em vừa rồi không phải kêu gào đói bụng? Anh đưa em đi ăn cái gì, thức ăn căng tin bọn anh cũng không tệ lắm.”

Triển Tiểu Liên cứ như vậy bị An Lý Mộc lừa đi, cô đem tiền ăn của mình tiết kiệm đi thuê tiểu thuyết đọc, toàn tìm An Lý Mộc ăn chực, đồn công an với Nhị Trung cách cũng không xa lắm, thực sự là cực kỳ thuận tiện, cố tình An Lý Mộc còn nuồng chiều, hai người này thật đúng là ăn nhịp với nhau.

An Lý Mộc bây giờ cũng không có gì bận, anh vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm không đủ, bình thường chỉ làm một vài công việc đăng ký, vụ án lớn chân chính còn chưa tới phiên anh bắt tay, phía trên có đội trưởng hướng dẫn, anh thỉnh thoảng tạt qua.

Cũng may An Lý Mộc trông đẹp trai, tính cách cũng tốt, đến chỗ nào cũng cười híp mắt, lại cực kỳ khiêm tốn, vì thế rất được mọi người ở đơn vị thích, đội trưởng cũng sẵn lòng dẫn dắt, tuy rằng là người mới, nhưng ở đơn vị không cảm thấy kìm nén chút nào, bầu không khí làm việc đối với An Lý Mộc mà nói vẫn là rất tốt.

An Lý Mộc dẫn Triển Tiểu Liên đi căng tin, người ta hỏi anh đều nói là em gái, học tại Nhị Trung, Triển Tiểu Liên nhìn tuổi là nhỏ, còn là bộ dáng học sinh ngoan, nói như thế nào người ta cũng tin. Bố mẹ An Lý Mộc bởi vì không hiểu chuyện công việc của anh, sợ mình đến Bãi Yến thêm phiền cho An Lý Mộc, chưa bao giờ dám tùy tiện đến Bãi Yến, bố mẹ Triển Tiểu Liên cũng không thể nào đang yên đang lành đi tìm An Lý Mộc chứ, cho nên Triển Tiểu Liên với An Lý Mộc quay lại lâu như vậy, hai nhà đều không ai biết. Hơn nữa, Triển Tiểu Liên bất thình lình chịu thi bố cô vui mừng còn không kịp đâu, giáo viên chủ nhiệm từng hai lần gọi điện thoại cho bố cô đều khen Triển Tiểu Liên, bố cô vừa nghe con gái nhà mình được thầy cô khen, trong lòng vui như gì, chơi game gì gì đó cũng không ngăn cô, tiền trong tay Triển Tiểu Liên lại dần dần nhiều lên, dù sao Triển Tiểu Liên chỉ cần có thành tích, bố cô liền sẵn lòng dung túng. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 36”

Thần phục – Chương 35

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 35 – Định nghĩa đàn ông tốt

Người ta đều nói học sinh yêu sớm chắc chắn ảnh hưởng học tập, vốn thành tích tốt sẽ vì yêu đương phân tâm thành tích sẽ giảm xuống, nhưng loại lý luận này rơi vào trên đầu Triển Tiểu Liên chính là cứt chó.

Triển Tiểu Liên không phải học sinh ngoan là thật, nhưng An Lý Mộc từ nhỏ đến lớn đều là cái loại học sinh đặc biệt ngoan đó, có anh giám sát, Triển Tiểu Liên không học cũng phải học, quá trình học An Lý Mộc không nhìn thấy, anh chỉ cần nhìn thành tích thi của Triển Tiểu Liên là được. Triển Tiểu Liên đột nhiên đặc biệt ngoan, thi lớn thi nhỏ cô không có môn nào điểm kém, lúc thi văn mà cô ghét nhất cũng bắt đầu học, điểm số liên tục phá vỡ kỷ lục điểm cao nhất xưa nay của Nhị Trung.

Giáo viên chủ nhiệm mừng không thôi, trong lòng còn nghĩ con bé này có phải đột nhiên lại giác ngộ hay không?

Triển Tiểu Liên cũng không biết giáo viên chủ nhiệm nghĩ như thế nào, cô chính là thi cho An Lý Mộc xem, An Lý Mộc mỗi lần đều hỏi thành tích của Triển Tiểu Liên thế nào, Triển Tiểu Liên vì có thể nói chuyện có khí phách một chút trước mắt An Lý Mộc, lúc thi cực kỳ chăm chỉ, toán lý hóa môn nào cũng điểm tối đa đã không phải là việc lớn, mỗi lần xếp hạng học tập Triển Tiểu Liên đều cách cái tên thứ hai khoảng cách thật lớn. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 35”

Thần phục – Chương 34

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 34 – Cua đồng chết trên bờ cát (1)

An Lý Mộc chưa từng thấy nữ sinh không đáng tin hơn Triển Tiểu Liên. Nghe lời của Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc thiếu chút nữa phun ra một búng máu, gian khổ kéo Triển Tiểu Liên dỗ: “Tiểu Liên, em bây giờ mới bao nhiêu chứ? Để bố em biết…”

Triển Tiểu Liên trừng mắt to: “Chẳng lẽ anh còn tính nói cho bố em biết?”

An Lý Mộc hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, sao mỗi lần thời điểm mấu chốt anh chính là không cãi nổi Tiểu Liên chứ? “Tiểu Liên, anh không có ý này, ý anh em bây giờ quá nhỏ, mấy cái em vừa nói ấy, chúng mình sau này hẵng nói có được không? Chúng mình trước đây không phải đã nói rồi sao? Giữ đến khi hai ta hai mươi tuổi kết hôn? Em nói bây giờ cứ như vậy, thế đêm tân hôn của chúng mình thế nào?”

Triển Tiểu Liên nghe xong, lập tức vuốt cằm lẩm bẩm: “Anh Đầu Gỗ anh nói hình như có chút hợp lý… Chẳng nhẽ lần này phá rồi, trước khi kết hôn còn phải vá một lần?”

An Lý Mộc rơi lệ đầy mặt, anh há miệng, “Tiểu Liên, anh không có ý này…”

Triển Tiểu Liên vung tay nhỏ lên, khí phách nói: “Anh Đầu Gỗ, em nghĩ kỹ rồi, nếu lúc kết hôn anh cảm thấy không có tình thú, vậy em sẽ hi sinh một chút, đi vá lại, em thấy bây giờ những quảng cáo làm cái đó ở khắp mọi nơi…” Triển Tiểu Liên nghiêng đầu, “Anh Đầu Gỗ anh xem, ở đây có này, không đau đớn… A, tìm thấy rồi!”

An Lý Mộc kinh hoàng khiếp sợ quay đầu nhìn lại, không may, trên cái cột điện bên cạnh dán loại quảng cáo nhỏ này, An Lý Mộc muốn một đầu đụng chết trên cột điện.

Triển Tiểu Liên vẫn còn đang nói: “Dù sao cũng không phải là phẫu thuật lớn, tốn không bao nhiêu tiền. Đúng rồi anh Đầu Gỗ, anh mang theo bao nhiêu tiền? Em mang có năm đồng, chắc không đủ thuê nhà nghỉ hai tiếng đồng hồ, anh xem tiền của anh có đủ hay không? Thật sự không được, em vào lớp tìm bạn học em vay ít tiền…”

An Lý Mộc nổ đom đóm mắt, giữa anh và Tiểu Liên có phải là thật sự khác biệt hay không? Chẳng lẽ mới ra khỏi cổng trường mà anh đã già rồi? An Lý Mộc rất thành thực, luôn cảm thấy là vấn đề của mình, thật ra anh chẳng có chút vấn đề nào hết, cảm giác có thể coi là đàn ông tốt có trách nhiệm có đảm đương, chủ yếu là cái đồ anh coi trúng này rất không đáng tin. Anh gắng sức nghĩ rồi nói câu: “Tiểu Liên, chúng mình bây giờ vụng trộm không cho bố em biết được không? Chuyện gạo cơm này, trễ hai năm có được không? Nếu không chờ em thi lên đại học cũng được, đây là việc lớn trong đời, chúng mình không thể quyết định vội vàng, hơn nữa còn là đi thuê nhà nghỉ, có phải không vệ sinh hay không? Dầu gì, chúng mình cũng phải ở trong phòng tân hôn của chính mình chứ?”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt không tình nguyện, “Em cũng không ngại tuổi còn nhỏ, anh Đầu Gỗ anh sao lại cứ sợ như vậy chứ?”

An Lý Mộc muốn khóc, anh là vì ai hả? Cô cũng không nghĩ xem cô mới bao nhiêu, bây giờ là yêu đương, qua hai năm nếu như phát hiện cô chính là chơi trò gia đình, hối hận không cần anh, thì vẫn còn kịp, bây giờ nếu nhất thời tham hoan, ảnh hưởng chính là cả đời cô đấy. Lúc này anh chỉ có thể dỗ: “Tiểu Liên thực ra vấn đề chính là ở anh, anh vừa tốt nghiệp, cố gắng thể hiện, chăm chỉ làm việc, đứng vững gót chân như thế cuộc sống sau này của hai ta mới có thể khá giả có phải hay không? Em nói anh rõ ràng ngay cả tiền thuê phòng cũng không có, vậy sao được? Bố em nếu biết, đánh chết em cũng sẽ không cho em lấy anh, em nói có đúng không?”

Triển Tiểu Liên suy nghĩ một lúc, cô không mang theo tiền là thật, An Lý Mộc nói anh cũng không có tiền, xem ra phòng là không thể thuê được, cuối cùng mở miệng: “Vậy được rồi. Đúng rồi anh Đầu Gỗ, vậy lần sau anh phải mang đủ tiền nhé.”

An Lý Mộc nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh là đàn ông mà, có mấy gã đàn ông gặp phải người chủ động nhảy vào lòng lại cự tuyệt? Thế mà bé gái trước mặt anh kích động đưa vào lòng anh, thật là muốn mạng người. An Lý Mộc có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Liên, em về trước ăn cơm, vốn nên là dẫn em cùng ăn, nhưng anh bận quay về nộp hồ sơ, buổi sáng đã giục rồi, anh bây giờ phải chạy về, buổi tối em tan học anh đến tìm em.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức đồng ý, vẫy vẫy tay với An Lý Mộc liền đi, trong lòng rất vui vẻ, buổi tối trước tiên vay đủ tiền thuê phòng hẵng nói, tuyệt đối không thể bởi vì vấn đề tiền làm hỏng nghiệp lớn phá trinh của cô. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 34”