Khúc ballad của tử thần. – Quyển 1 – Chương 1

Khúc ballad của tử thần.

  • Tác giả: HASEGAWA K-Ske
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương một

— Keng.

Tiếng chuông.

Vang lên rất khẽ.

Mở mắt ra, cậu nhìn thấy ba đứa nhóc học tiểu học hoạt bát chạy tới trước mặt.

Lá bùa buộc trên ba lô một đứa nhóc, lắc lư theo nhịp bất quy tắc.

Xem ra, hình như mình vừa chợp mắt.

Trái tim cũng đập theo nhịp ấy, xe điện phát ra tiếng vang ình ình.

Tiếng vang khi đi trên đường ray đã định và khoảng thời gian đã định.

Vẫn là bầu không khí bất biến.

Vẫn là tiếng cười làm người ta buồn nôn.

Vẫn là những con người ngủ gà gật cau mày với vẻ mệt mỏi.

Vẫn là phong cảnh bất biến.

Vẫn là bản thân ấy.

Đã quen, sớm đã quen rồi.

Còn mấy ga nữa mới về đến nhà, nhưng trong xe đã liên tục phát ra thông báo về ga kế tiếp.

Nghe thấy tiếng phát thanh cứng nhắc không có âm điệu như thế, cho dù là ai chắc cũng sẽ cảm thấy căng thẳng khó thở.

Chí ít Ikuma Daiki cảm thấy như vậy.

Tàu điện chậm lại tốc độ, đi vào nhà ga. Theo quán tính, cơ thể bị một lực không thể nhìn thấy kéo ra.

Daiki đứng dậy, đi đến trước cửa xe.

Ngoài cửa sổ sắc trời vẫn sáng, cách hoàng hôn còn một khoảng thời gian.

Trong xe tràn ngập bầu không khí khó thở uể oải. Song khi cửa xe vừa mở ra, cái lạnh tháng hai dường như có thể làm người ta tỉnh táo phất quá hai má.

Mình đã xuống xe tại nhà ga này bao nhiều lần rồi nhỉ?

Từ khi đó cậu đã tới đây vô số lần, mỗi lần đều sẽ có cảm giác nghẹt thở.

Lần đầu tiên là nhờ ảnh và bài viết trên báo và tạp chí hàng tuần mà tìm được. Cũng may mà cách nhà ga không quá xa. Đến bây giờ đã có thể quen thuộc không nhầm cửa ra, rút vé, Daiki bước về phía mục tiêu.

Đi một đoạn, trước mắt xuất hiện một tòa kiến trúc không giống với vẻ yên tĩnh xung quanh.

Đây là một tòa nhà bị ngưng xây dựng trước khi hoàn thành, bỏ hoang từ nhiều năm rồi.

Hàng rào lưới thép có treo tấm biển cấm vào. Daiki len cơ thể hơi gầy của mình vào kẽ hở, đi vào bên trong công trường.

Nơi này có dấu vết của người nào đó giống như cậu từng bước vào công trường này. Graffiti phun sơn khó có thể xưng là nghệ thuật trên tường, càng tăng thêm cảm giác hoang phế.

Có lẽ những graffiti ấy là cách biểu hiện bản thân mình, nhưng người khác khi nhìn nó cũng không hiểu được ý nghĩa ấy.

Cửa kính ở lầu một toàn bộ đều đã bị người đập vỡ, rải rác trên mặt đất. Daiki giẫm lên những mảnh vỡ này, đi vào bên trong tòa kiến trúc.

Một núi rác bị bỏ đi trái phép, lập tức đập vào mi mắt.

Tránh khỏi đống rác, ở bên cạnh có một con đường nhỏ thông tới cầu thang lên tầng trên.

Daiki, cũng giống như cậu bé ấy, đi qua nơi đó, leo lên tầng.

Dùng hai chân của mình từng bước một trèo lên cao, hô hấp khó khăn đã vượt xa cảm giác khó thở khi đến nhà ga. Mặc dù có thang máy, thế nhưng đương nhiên là nó không hoạt động.

Tầng chín. Hầu như mỗi lần vào đây, đều phải chịu đưng khổ sở như thế.

Vì thế, tầng này không chất đầy rác rưởi giống như tầng dưới, kính cửa sổ cũng không bị đập phá. Thay vào đó, là lớp bụi dày như tấm thảm, cùng với những chữ viết bằng bút đánh dấu.

Cho dù bây giờ đã cách khi đó khá lâu, nét chữ không mờ đi mà vẫn còn lại.

Ngày cậu thiếu niên ấy tự sát, là một năm trước.

Cậu thiếu niên khi đó đang học năm thứ ba trung học — nhảy xuống từ nơi này.

Trên tường tầng này, để lại rất nhiều câu chữ, không phải di ngôn, cũng không phải thơ.

Vô nghĩa

Tất cả, đều vô nghĩa.

Sống, vô nghĩa.

Ý nghĩa để sống, không có

Không có. Chỗ nào cũng không có

Vô nghĩa.

Vì sao, không có ai để ý chứ?

Những câu đó trở thành thông điệp cuối cùng lưu lại cho người khác.

Daiki đến gần cánh cửa sổ mà cậu thiếu niên ấy đã nhảy về phía bầu trời lúc xế chiều.

Sau khi cậu ta tự sát, cảnh sát đã đến và dùng băng dính dán toàn bộ cửa sổ tầng này, nhưng Daiki đã xé một chỗ băng dính đó ra, để có thể nhìn ra phía ngoài.

Bởi Daiki cũng muốn nhìn phong cảnh mà cậu thiếu niên ấy đã thấy.

Cậu dùng sức mở ra cánh cửa sổ lung lay.

Tóc mái cậu khá dài, tạo cho cậu vẻ u sầu dường như cự tuyệt giao tiếp với tất cả.

Thế giới méo mó nhìn từ khe hở của những đường màu đen ấy.

Mặt trời đang từ từ lặn. Không bao lâu nữa bầu trời sẽ nhuộm thành màu đỏ.

Một năm trước, cậu thiếu niên ấy cũng nhìn phong cảnh này từ đây.

Cậu ấy biết mình không có cánh.

Nhưng vẫn bay về phía bầu trời.

Cái gì đã thúc đẩy cậu ta làm như thế? Daiki quan sát thế giới vô nghĩa, một năm qua, cậu vẫn luôn suy nghĩ điều này.

Sau đó, cậu cũng đã đến tuổi của thiếu niên ấy.

Cũng ở đây, cũng nhìn phong cảnh ấy.

Cũng xem thường và nhìn xuống thế giới ấy.

Cậu ta đã chết. Tự kết thúc tính mạng của mình, chặt đứt con đường của mình.

Còn bản thân mình tuy chưa chết, nhưng lại cũng không thực sự sống.

Câu thơ cậu ta lưu lại chứa đầy tuyệt vọng, nhưng Daiki lại cảm giác rung động khó tin.

Dường như có thể tìm thấy “ánh sáng” trong nỗi tuyệt vọng ấy. Bởi vậy, Daiki cảm giác cậu thiếu niên ấy tỏa ra ánh sáng.

Mà Daiki cũng cảm thấy đã tìm ra ánh sáng ấy.

Đáp án, thật ra rất đơn giản. Có lẽ trước đây thật lâu bản thân cũng đã biết rồi.

Mình cũng — giống như cậu ta.

Muốn trở thành “ánh sáng” giống cậu ấy.

Làm thế nào để trở thành “ánh sáng” giống cậu ấy đây?

Cậu ấy, để truyền đạt tư tưởng của mình cho thế giới này, đã để lại những câu “thơ”.

Không chỉ bức tường này, nghe nói còn tìm được rất nhiều cuốn sổ, bên trong tràn ngập các loại câu thơ và từ ngữ.

Những suy nghĩ ấy, đều hóa thành ánh sáng và lưu lại trong đó.

Vậy, chính mình nên làm gì đây?

Hiểu những câu thơ của cậu ta, càng cảm giác mình nhất định phải làm một cái gì đó.

Daiki lấy ra một cuốn sổ phác họa từ trong cặp, dùng than chì, vẽ lên tờ giấy trắng muốt chưa viết gì mạnh đến mức dường như muốn cắt đứt nó.

Đằng nào cũng là một thế giới vô nghĩa. Thế cũng vẽ một bức tranh vô nghĩa đi.

Tất cả, đều vô nghĩa.

Đem phong cảnh không có sức sống này.

Vẽ thành một bức tranh để kết thúc.

Khắc họa những gì chiếu trong võng mạc, trong đại não bằng những nét màu đen, nổi bật lên màu đen và trắng.

Thô bạo, kịch liệt, đôi khi nhỏ bé, các đường nét theo bàn tay Daiki kết hợp lại.

Thế giới được vẽ ra trong một hơi, dường như đã quên hô hấp, là màu đen.

Một thế giới tràn ngập điên cuồng đến bi ai, trào ra cô tịch, đã tan vỡ.

Một thế giới cho dù dùng màu đen vẽ nên, lại vẫn nổi bật màu trắng tươi sáng.

Thở dốc, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn.

Nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi buông, sổ phác họa từ trong tay rơi xuống, sau đó than chì nhỏ hơn cả đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống.

Bụi chất đống như sợi bông bay lượn trên không trung.

Ha. Ha… Ha… Ha…

Chỉ còn lại tiếng hít thở không khí hòa cùng nhịp tim đập, vang lên trong vắng vẻ.

Trước cặp mắt lại mở ra của Daiki, có khói từ hơi thở và bầu trời đang ngả về tây.

Thân thể tự nhiên sinh ra phản ứng.

Gió mạnh thổi ào vào, như muốn gợi lên ý nghĩ đã tích rất lâu.

Daiki đưa tay nắm lấy khung cửa sổ, nửa người lộ ra ngoài cửa sổ.

“…”

Mặt đất xa xôi. Độ cao làm người ta choáng váng.

Đây là nơi bị thế giới cách ly.

Mà cậu không có đôi cánh bay về phía bầu trời.

Sợi bông đang bay bay, giống như lông chim đang bay tán loạn.

Không có cánh. Điều này, mình đã sớm biết.

Vô nghĩa

Vô nghĩa

Vô nghĩa

Vô nghĩa

Vô nghĩa —

Những lời này giống như câu thần chú, không ngừng vang đi vang lại trong đầu Daiki.

Bay đi. Hướng về phía bầu trời. Bất cứ lúc nào cũng có thể bay.

“Cũng không còn thấy hoàng hôn méo mó này nữa… Vĩnh biệt, thế giới vay mượn này —“

Thân thể Daiki, đúng lúc ném mình ra ngoài cửa sổ.

— Keng.

Tiếng chuông. Sau đó,

“— Cậu muốn bay sao?”

Bỗng nhiên bên cạnh có tiếng người.

Không, ngay bên tai.

Chuyện bất thình lình xảy ra làm Daiki hít một hơi.

Nơi này đáng ra không có ai mới phải.

Cho dù mình có tập trung thế nào, nếu có người tới gần như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra.

Toàn thân cứng ngắc. Cố gắng chuyển động nhãn cầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Trong khoảng cách gang tấc, khuôn mặt đó xuất hiện.

Mắt đen với tròng mắt to và đôi môi đỏ nhạt, làn da tuyết trắng gần như trong suốt.

Dọc theo gò má với những chấm tròn, là tóc màu trắng.

Cô gái tạo cho người ta cảm giác nhỏ xinh, trẻ con, mộng ảo làm người ta kinh ngạc.

“… Cô…”

Tiếng nói không phát ra được. Daiki thậm chí không thể chớp mắt.

“Nếu muốn bay, nhất định phải giương cánh. Hay là — cậu muốn chết?”

Cô gái dùng ánh mắt đen láy nhìn cậu, nói vậy.

Giọng nói trẻ con mềm mại, nghe lại vô cùng trưởng thành.

“Ngã xuống từ nơi này sẽ rất đau đấy. Trừ phi là cậu muốn chết.”

Cô gái mỉm cười.

Daiki ngay lập tức tỉnh táo lại, muốn tránh khỏi cô gái, bèn rời khỏi cửa sổ.

Cô gái trước mắt, dường như ngay từ đầu cũng chỉ là ảo giác xuất hiện trong đầu cậu.

Bộ dáng trẻ con hơn Daiki.

Đôi giày màu đỏ làm người ta ấn tượng, chiếu lên màu trắng toàn thân, trong bộ váy liền màu trắng tựa như lơ lửng trong không trung.

Trong tay nắm một chếc gậy còn dài hơn người mình. Ở đỉnh có một vật hình chữ L ngược rất lớn màu xám.

Nhìn kỹ, bên cạnh cô gái còn có một con mèo đen.

Một con mèo đen có đôi mắt giống như ánh trăng màu vàng kim trong bầu trời đêm. Trên chiếc vòng cổ màu đỏ có treo một chiếc chuông lớn, chóp đuôi dựng thẳng lên trời, không hiểu vì sao lại có màu trắng.

Con mèo nhẹ nhàng nhảy lên khung cửa sổ Daiki vừa nắm lấy. Chuông cũng theo đó khẽ vang leng keng.

Sau đó, nó mở miệng nói.

“Oa, chỗ này cao thật đấy…”

Con mèo đen mở to hai mắt, vẻ mặt phong phú, khẽ run rẩy.

Giọng nó giống như giọng một thiếu niên.

“Daniel, qua đây.”

Bị cô gái gọi, con mèo đen nhảy về.

Con mèo lại có thể nói chuyện. Hiện tượng không thể tin nổi như vậy mà cô gái lại không thấy lạ chút nào. Đối với cô gái ấy, dường như đây là điều đương nhiên.

Không. Thật ra bản thân cô gái còn tỏa ra bầu không khí kỳ lạ hơn cả chú mèo biết nói.

Nói đâu xa, chỉ nhìn bộ váy mỏng tanh cô gái ấy mặc giữa trời đông là đủ.

Hơn nữa lại đứng rất bình tĩnh.

Nỗi kích động gần như sơ hãi trào lên trong cơ thể Daiki.

Tim đập rộn lên, máu không thể truyền tới não bộ. Chính là cảm giác ấy.

Rốt cuộc đó là gì?

“A, hình như tôi đã quên tự giới thiệu.”

Dường như nghe thấy tiếng nói trong lòng cậu, lại hoặc như Daiki vô thức thốt ra tiếng nói. Cô gái đáp lại câu hỏi của cậu.

“Daniel.”

Nghe thấy cô gái gọi, con mèo đen tên là Daniel đứng bằng hai chân, đuôi cuộn tròn phía trước chân. Sau đó chân trước của nó gọn gàng nắm lấy phần màu trắng.

Con mèo làm thành một vòng tròn, cô gái đưa tay vào đó.

“—!?”

Hô hấp của Daiki dường như lại lần nữa ngưng lại.

Tay của cô gái đưa vào từ một bên, lại không ra bên kia. Dường như hình tròn tạo bởi cái đuôi ấy là một kết giới, đi thông tới một thế giới khác.

“Lạ thật? Để ở đâu nhỉ?”

“Á…! Đừng mạnh như vậy! Au.”

Không để ý Daniel kêu đau, cô gái tiếp tục đưa vào cho đến khi khuỷu tay cũng đã vào trong vòng tròn.

“Auuuuuuuuuuu.”

“A… Đây. Tìm được rồi… “

“Phù.”

“Đừng làm bộ như thế nữa.”

Nói xong, cô gái rút tay về từ trong vòng tròn, cầm một thứ giống như cái hộp thẻ màu trắng.

Daniel đã cứng đơ như con búp bê, ngã lăn trên sàn nhà.

Cô gái vẫn không để ý, nói “Mời xem.” mở hộp, cầm một tấm thẻ trong đó đưa ra trước mắt Daiki.

Trong thứ giống như tờ giấy chứng minh, là tấm ảnh không vui vẻ lắm của cô gái, bên cạnh in mấy chữ “Tử thần A-100100”.

“… Tử… thần?”

“Nếu như thấy A-100100 không dễ đọc, có thể gọi tôi là Momo thay cho 100100 (1) cũng được. Daniel cũng gọi như thế. Hơn nữa tôi cũng thích cách gọi này.”

Cô gái ấy — Momo, bình thản nói ra chuyện như đùa ấy.

Thái độ của cô ấy vô cùng nghiêm túc.

Đáng tiếc đối với Daiki mà nói, đây là chuyện toàn toàn không thể tin nổi.

“Tử thần?”

Có thể thấy được, hai chữ này hơi tác động đến một góc nào đó trong lòng.

“Phải, tử thần.”

Momo vô cùng tự nhiên gật đầu.

Nếu như đó là thực sự, vậy đó quả thực là chuyện quá hoang đường.

Trên thế giới này, tự xưng tử thần, chỉ có võ sĩ và côn đồ.

Nhưng, cậu ngay cả thở dài cũng không được.

Cậu nên cảm thấy kinh ngạc vì loại chuyện này sao? Hay có lẽ đây chỉ là một chuyện đùa vớ vẩn thôi? Lại phải chăng đầu óc của cô gái này có vấn đề.

Cho dù trong đầu tự hỏi như vậy, Momo trông không giống võ sĩ, cũng chẳng giống côn đồ.

Trong tay cô quả thật cầm một thứ giống như lưỡi hái. Nhưng cách xa so với hình tượng tử thần thông thường, thậm chí còn hoàn toàn tương phản.

Chiếc váy liền màu trắng, đôi giày rất dễ thương. Cô gái ngây thơ như thế này, sao có thể là tử thần phụ trách tử vong, dẫn đường cho cái chết.

“Đừng đùa nữa.”

Cổ họng Daiki có chút khô khốc, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn nói với cô.

“Tôi không nói đùa. Có điều thường bị hiểu lầm như thế.”

Momo nói vậy.

“Phải rồi, Momo là tử thần là rất xuất sắc nhé. Mặc… Mặc dù chỉ trông như vậy thôi.”

Daniel quay lại tư thế bốn chân chấm đất, phụ họa theo.

Trong bầu không khí kỳ lạ xung quanh, chuyện mèo biết nói dường như đã không còn là gì đáng ngạc nhiên.

“Ha ha, tử thần? Tử thần sao? À há. Phải rồi, tử thần. Vậy là cô tới giết tôi sao!?”

Daiki chờ mong hỏi cô.

“Không.”

Đáng tiếc Momo lập tức phủ nhận.

“Tôi chỉ cảm giác được hơi thở tử vong, sau đó nhìn thấy cậu ở đây.”

Momo không tiếng động đến gần Daiki.

“Cậu định chết sao?”

“…”

Daiki không trả lời được câu hỏi của Momo. Cũng không phải là vì cổ họng khô khốc.

“Lạ thật đấy. Không phải cậu rất muốn chết hay sao? Vậy chết đi.”

Câu nói không mang theo chút tình cảm nào, khiến Daiki không khỏi run run.

Momo mỉm cười, rời khỏi bên cạnh Daiki, chỉ vào cánh cửa sổ đang mở.

“Đây, xin mời.”

Con ngươi trẻ con, ánh mắt thẳng tắp, khiến Daiki không thể đưa mắt đi.

“Nếu nhảy từ nơi này xuống, cậu sẽ được như nguyện… Không sai chứ? Vậy còn chờ cái gì, mau chết đi.”

Chữ chết không ngừng lặp lại.

Daniel đột nhiên khẩn trương nhỏ giọng mở miệng với Momo.

“Mo, Momo. Không tốt lắm đâu. Người này cũng không có tên trong danh sách. Nếu như mang linh hồn không cần thiết về, nhất định sẽ lại bị cục trưởng mắng đấy.”

“Ý cậu là thiên đường đã chật ních, không thể nhận thêm linh hồn dư thừa sao? Không vấn đề gì. Cứ đặt sẵn linh hồn ở đó. Hơn nữa, cậu ta muốn chết thì cứ để cậu ta chết thôi.”

“Mo, Momo~”

Daniel không nói gì nữa, dường như đã sắp té xỉu.

“Thế nào. Có nhảy hay không?”

Momo lại nói vậy với Daiki một lần nữa.

“…”

Daiki vẫn không nhúc nhích.

“Cậu đang làm gì vậy? Không phải cậu muốn chết, nên vừa nãy đã định nhảy rồi sao?”

Momo hít sâu.

“Kết quả vẫn không nỡ chết. Vừa rồi chỉ là làm bộ thôi à? Ngay cả ý chí tự mình quyết định chết cũng không có. Thật đáng thương…”

Nói xong, ánh mắt Momo tràn ngập bi ai.

“Cứ như thế, cái chết mà cậu mong muốn cũng sẽ không đến. Tôi thấy cậu hẳn là tưởng lầm bầu không khí tử vong xung quanh thành của chính mình phải không?”

Những lời của Momo tiến vào trong tai, dần dần truyền khắp trong lòng Daiki. Từng chút từng chút lan tràn. Hòa tan.

“Cậu nhìn thấy bọn tôi, chính là minh chứng tốt nhất. Mặc dù trên người cậu cũng tản ra hơi thở tử vong. Nhưng tuyệt đối không phải thuộc về cậu. Hãy nhớ kỹ điều đó. Được rồi… Tạm biệt —“

— Keng.

Trong nháy mắt, trước mắt Daiki đột nhiên trống rỗng, làm cậu bối rối trong giây lát.

Ngắm nhìn bốn phía, đương nhiên không có bất kỳ người nào.

Vừa rồi rốt cuộc là thế nào?

Chẳng lẽ là hoang tưởng sao?

Cảm giác rất không thoải mái, dường như dịch vị chảy ngược.

Daiki hoa mắt, cậu cố chống không để cho mình ngã xuống.

… Là ác mộng. Cậu vừa mới gặp ác mộng.

Là bởi vì quá sát với tử vong sao?

Đáng tiếc, đã thoát khỏi cơ hội tốt. Cảm giác dường như bị tử vong đẩy ra.

Xem ra hôm nay, vẫn nên rời khỏi nơi này.

Mới bước chân xuống sân ga, tiếng leng keng ngay lập tức vang lên, tàu điện cậu vừa lên xuất phát tới ga tiếp theo.

Đưa vé tháng vào máy cảm ứng, đi qua.

Về đến nhà còn khoảng mười phút nữa. Trong lòng Daiki đã cự truyệt bất cứ suy nghĩ gì.

Cho dù có muốn nghĩ gì, trong đầu cũng chỉ trống trơn.

Tầng chín tòa nhà ấy.

Từ lúc cậu bắt đầy vẽ bức tranh đó, ký ức đã bắt đầu mơ hồ không rõ…

Những hình ảnh đứt quãng giống như tấm hình chồng lên nhau.

Bức tranh vẽ từ màu đen. Bầu trời màu đỏ. Mặt trời chiều. Bất an. Xúc động.

Đôi giầy màu đỏ. Ánh mắt bi ai. Từng đường. Nối với nhau. Từng đường. Tê dại. Xúc động.

Chiếc váy màu trắng. Con mèo đen. Cô gái. Chữ viết. Gió. Bụi bặm. Xúc động tử vong.

Tất cả, đều rời xa hiện thực, đại não cự tuyệt phản ứng.

Đó không phải là thực sự.

Không tồn tại trong hiện thực của mình.

“…”

Phục hồi tinh thần lại.

Đột nhiên phát hiện mình đã đứng ở cửa nhà.

Xoay chìa khóa. Khi nắm tay nắm cửa, Daiki có một thoáng chốc do dự mở cửa.

Đã thật lâu không có cảm xúc như thế.

Lâu rồi, là khi cậu còn học tiểu học. Luôn cảm thấy… bài xích khi mở cánh cửa này.

Bây giờ sớm đã không còn cảm giác nào, hẳn là không suy nghĩ lung tung mới đúng.

Mở cửa, bước vào trong.

“Con về rồi…”

Lẩm bẩm với không khí, cất giày, đi vào phòng khách. Nếu không đi qua phòng khách thì không thể vào phòng mình được.

Vừa bước chân vào phòng khách, sở thích của “người đó”, những đồ gia dụng cổ khiến người xem phải giật mình (đồng thời cũng đều khoa trương mà không thực dụng, làm cho Daiki và mọi người đều không hiểu nổi), chen chúc trưng bày.

Trong đấy, cậu nhìn thấy bóng lưng “người đó”.

Cha cậu — Ichiyou, vùi trong sô pha. Trong tay là một ly brandy.

Ichiyou hiếm khi uống rượu, chỉ trong một vài trường hợp đặc biệt hoặc trong các bữa tiệc mới có thể cân nhắc uống một chút, ít khi uống rượu một mình trong nhà.

Hôm nay có lẽ có chuyện gì đó rồi. Có vẻ tâm tình của ông ấy không tồi.

Có lẽ triển lãm cá nhân lần thứ mười mấy của ông tại nước ngoài, chắc rất thành công.

Không hổ là nhà danh họa đẳng cấp thế giới — Ikuma Ichiyou.

Cho dù tính cách như thế nào, chỉ cần vẽ ra tác phẩm tốt, là có thể được người đời tôn sùng.

“Cha đã về rồi sao.”

Cậu nói bằng giọng điệu cứng nhắc không mang theo chút tình cảm nào.

Ichiyou vẫn ngồi đó, không quay lại nhìn Daiki, đưa lưng về phía cậu mở miệng.

“Con làm cái gì đến tận bây giờ? Triển lãm cá nhân của con cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian. Lại thừa dịp ta không có nhà lười biếng hả?”

Tiếng nói trầm thấp, lại vô cùng vang vọng. Tràn đầy uy nghiêm và sức mạnh.

Đối lập với nó, giọng nói của Daiki lại vô cùng bình thản.

“Không có gì. Con sẽ không để cha mất mặt. Con có vẽ mà.”

“Vậy sao? Nếu thế để cho ta xem.”

Ichiyou vừa nói vậy, Daiki lấy cuốn sổ phác họa từ trong túi xách ra.

Cậu lật trang đã vẽ, trong chớp mắt cảm xúc sôi trào.

Đó là bức tranh vẽ phong cảnh nhìn từ tòa nhà.

Bức tranh phong cảnh với màu đen méo mó…

Thứ vốn là một di thư cho bản thân mình.

Sự kiện không thật, lại rõ ràng hiện ra.

Cậu ra sức chống lại.

Thứ này, không phải là thật. Không thể nào. Đó chỉ là một giấc mộng. Chỉ là ảo giác mà thôi.

Không tồn tại trong hiện thực của mình.

“Sao thế, mau mang tới đây.”

Daiki còn đang do dự, tập phác họa đã bị Ichiyou giật lấy, mở ra trang có hình vẽ ấy.

Ichiyou lặng thinh xem bức vẽ.

Thịch, thịch, trái tim đập mạnh.

Sao vậy? Nôn nóng như vậy làm gì?

Mình đang sợ cái gì?

Dù cho bị người đó nhìn thấy, cũng có làm sao?

Dù cho người đó có nói cái gì, cũng không quan trọng.

Đã tới nước này, mình còn sợ cái gì?

Cậu tự hỏi tự đáp, nói với bản thân mình.

Thế là, tình cảm trong lòng Daiki lại dần dần mất đi.

“… Đây là thứ gì…?”

Ánh mắt rời khỏi sổ phác họa trong tay, Ichiyou nhìn sang Daiki.

“Con đang đùa sao, Daiki. Thứ vớ vẩn này là cái gì?”

“Con xin lỗi.”

“Triển lãm cá nhân lần này là điểm xuất phát của việc trở thành họa sĩ của con. Chính con hẳn cũng biết nó quan trọng cỡ nào chứ? Vì sao vào lúc này lại vẽ ra thứ nguệch ngoạc như thế?”

“… Con xin lỗi.”

“Con không phải vừa mới nói, sẽ không làm ta mất mặt sao?”

“Vâng.”

“Thứ này đưa ra đâu chỉ sẽ mất mặt. Nó còn không bằng rác rưởi. Vẽ ra thứ như vậy mà con không thấy thẹn sao? Con chính là con trai của Ikuma Ichiyou đấy!”

Nói xong Ichiyou liền xé nát bức phác họa trong tay.

Nhưng phản ứng của Daiki lại vô cùng lãnh đạm.

“— Cha. Con xin lỗi.”

Ichiyou xé tan bức vẽ, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó ông thở dài, lại dựa vào sô pha.

“Không được vẽ thứ như thế này lần thứ hai… Thứ như thế… Thứ như thế…”

Ichiyou dường như muốn nói gì đó, nhưng nuốt lại vào lòng.

“Được rồi. Con đi đi.”

“Vâng, thưa cha…”

Daiki rời khỏi phòng khách, đi vè phía phòng mình trên tâng hai.

Vì sao, người đó luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình chứ.

Vừa rồi, ông ấy định nói đừng làm ông ấy mất mặt, đừng làm danh họa thế giới – Ikuma Ichiyou mất mặt sao?

Thật sự là, vô nghĩa.

Con chỉ cần phải vâng theo lời cha là được phải không?

Đấy mới là hiện thực.

Hiện thực thuộc về mình.

Cha vẫn luôn dẫn dắt con làm như thế.

Sau đó — con mới phát hiện, đường ray mà cha dẫn ấy, là đi vào một con đường hầm.

Vô nghĩa.

Dường như cậu đang nghe thấy tiếng thì thầm của một ai đó.

Từ khi còn bé, Daiki đã biết vẽ, chỉ có những bức tranh mới khiến cho cậu nhận ra được giá trị tồn tại của bản thân mình, nhưng dù biểu hiện qua những bức tranh cậu cũng không nắm được chính mình, vì thế cậu hiện tại càng ngày càng có xu hướng phủ định bản thân.

Mình chẳng qua chỉ là một phần trong giá trị của Ikuma Ichiyou. Không được phép nói lên ý mình, cũng không được phản kháng.

Daiki hồi tiểu học, sau khi tan học, đều nhìn các học sinh thoát khỏi trường học gò bó, đi chơi với nhau, còn mình thì ngày nào cũng về thẳng nhà.

Bởi vì Ichiyou cấm cậu chơi với các học sinh khác.

Làm bạn với những học sinh cùng tuổi, sẽ ảnh hưởng xấu tới sự cảm nhận nhạy cảm của nghệ thuật, không cẩn thận sẽ bị thương, vì những lý do ấy, cậu bị cấm vui đùa bình thường với những đứa trẻ xung quanh.

Ban đầu, hội họa chỉ là một thú vui đơn thuần. Nhưng dần dần, Daiki càng ngày càng cảm thấy khổ sở.

Mặc dù Daiki vẫn luôn xem thường những học sinh cùng cấp này, nhưng lại ghen tị vì bọn họ có thể vừa than “Phiền phức quá.” vừa đến lớp học thêm.

Những khổ sở, khó khăn bị ép buộc ấy, tất cả đều quên đi trong hội họa.

Đáng tiếc, lại có sự tồn tại của Ichiyou.

Phải đáp ứng được sự kỳ vọng của ông, phải được tán thưởng, những suy nghĩ ấy quá lớn lao, quá nặng nề, cuối cùng làm chính mình suy sụp.

Nếu vẽ tranh theo ý thích của mình, sẽ bị cha bác bỏ, nói rằng những thứ ấy sẽ không được đón nhận. Nếu vẽ tranh để thỏa mãn ý của Ichiyou, vui vẻ hứng khởi cho ông xem, lại bị phun ra câu bức tranh vô hồn. Vì thế đã giết đi tất cả cảm xúc và những hình ảnh của cậu, ép cậu chỉ vẽ những bức tranh phổ biến để có thể đoạt giải.

Để trốn tránh tâm tình khổ sở ấy, cậu mất đi cảm xúc, tự động vẽ ra những bức tranh Ichiyou yêu cầu như một cái máy.

Giữ một khoảng cách với người khác, không sinh ra tình cảm với ai, không có hứng thú với bất cứ người nào, chỉ nhìn thời gian trôi qua.

Hi sinh thứ mà mình khát vọng. Chỉ để có được kỹ thuật vẽ xuất sắc.

Rồi cậu đoạt được vô số giải thưởng, cuối cùng đã được một nhà xuất bản lớn tài trợ, chuẩn bị mở triển lãm tranh cá nhân.

Ngay cả như vậy, cậu lại chẳng vui vẻ, hạnh phúc chút nào. Không thể nở được nụ cười từ đáy lòng.

Cuộc sống vô nghĩa.

Thế giới buồn tẻ.

Đấy là hiện thực của mình. Chỉ đấy mới là hiện thực của mình.

Đó, nhất định là – một sự báo ứng nào đó.

Bởi vì mình sinh ra trên thế giới này.

Bởi vì mình không được phép sinh ra.

Đây là một loại báo ứng.

“— Ikuma.”

Giờ ra chơi. Daiki đứng lên, đang chuẩn bị chuyển đến phòng học môn khoa học tự nhiên tiếp theo, đột nhiên bị người nào đó vỗ vào lưng.

Nhìn lại, là hai học sinh nam cùng lớp, đang đứng với với vẻ mặt kỳ lạ.

Đằng sau bọn họ còn có mấy học sinh nam nữ khác, đều đang nhìn về phía Daiki.

Xem ra là có chuyện muốn nói với Daiki, hai người đó có lẽ là đại diện.

Cậu học sinh vỗ vào lưng Daiki lên tiếng.

“Cậu lần này định mở triển lãm tranh cá nhân phải không? Nghe nói còn nhận phỏng vấn của ti vi nữa?”

“… Ừ.”

“Mỹ thuật vốn chính là sở trường của cậu mà nhỉ. Đúng rồi, bức tranh treo trước cửa phòng hiệu trưởng cũng là cậu vẽ phải không?”

“… Ừ.” Daiki gật đầu có lệ.

Trước mắt đương nhiên đều là những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cậu nhớ chưa từng thân thiết đến như vậy.

Tạm thời, chắc tùy tiện nói vài câu là được.

Nhưng,

“Đương nhiên rồi, cha cậu cũng nổi tiếng vậy mà lại. Thế nên thân là con trai cậu cũng —“

Trong nháy mắt tiếp theo, Daiki lập tức trừng mắt nhìn cái người lắm mồm kia.

Cậu ta bị ánh mắt sắc bén không giống người cùng tuổi ấy của Daiki khiến cho do dự, nói không nên lời.

Không nghe cậu ta nói hết, Daiki quay người rời khỏi phòng học.

— Sập!

Tiếng cửa bị đóng vang lên.

Đám người kia, quả thực rất vô nghĩa.

Cha cậu nổi tiếng thì làm sao?

Suy cho cùng cậu chỉ có cái danh ấy sao?

Vĩnh viễn không thể vượt qua sự tồn tại của người đó.

Không có ai hiểu cậu.

Không có ai hiểu giá trị của cậu.

Vậy cũng phải thôi. Vì cậu vốn nào có giá trị.

Vì sao cậu lại ở đây?

Cậu đang làm cái gì?

Sống trong thế giới vô nghĩa này, sự tồn tại của cậu cũng vô nghĩa phải không?

Không, không đúng. Cậu chắc chắn còn được cứu.

Nếu còn có một thứ có thể cứu cậu, chắc hẳn — chỉ có ở nơi đó.

Phòng học sau khi Daiki đã rời đi.

Đối với thái độ của cậu, cả đám học sinh nhìn phía sau hai người vừa mở miệng cũng đều có vẻ mặt khó chịu.

“Cậu ta làm sao vậy chứ.”

“Tớ vốn cũng đã thấy cậu ta rõ kiêu ngạo rồi.”

“Tệ thật đấy, thái độ cậu ta sao vậy chứ?”

“Chẳng qua là hỏi về chuyện vẽ thôi mà.”

“Chả hiểu thế nào cả — Đi chết đi.”

Một người trong đó bật ra, một nữ sinh nghe được, nhớ ra thốt lên.

“Phải rồi, tớ từng nghe một đứa học cùng tiểu học với cậu ta nói. Không phải có một tòa nhà mà năm ngoái một học sinh trung học gần đây đã tự sát sao? Đứa đó nói thường xuyên thấy cậu ta đi vào đó.”

“Thật không?”

“Vậy — thì sao?”

“Đồ ngốc, nếu như cậu ta thích nơi đó như thế…”

“Thì sao?”

“Chưa biết chừng cũng sẽ tự sát đấy.”

“Oa, rất có thể. Cậu ta luôn kỳ lạ, rất u ám.”

“Chẳng sao hết, người chướng mắt như cậu ta biến mất càng sớm thì càng tốt.”

“Phải rồi.”

Nói xong, những người này đều cười vui vẻ.

Mở miệng, vỗ tay cười lớn.

Đó là hình ảnh lấy cái chết của người khác ra mà cười đùa.

Ngày ấy, cậu thiếu niên đó đã nghĩ cái gì?

Cậu ta nghĩ về cái gì?

Nhảy xuống từ nơi này như thế nào?

Daiki lại lần nữa leo lên tòa nhà đó.

Sàn nhà tầng chín chẳng có gì khác so với khi tới mấy hôm trước.

Đến đây là vì chuyện ngày hôm đó, “giấc mơ” như thoát ly hiện thực ấy, cảm giác lại như trong hiện thực của mình, khiến cậu ngập ngừng.

Nhưng, nơi này thật yên bình.

Tạo cảm giác như chua ngọt, như cay đắng, như trở về nơi đã sinh ra.

Chỉ cần đứng ở đây, dường như hiểu được thứ mà người thiếu niên ấy đã nghĩ, thứ mà người thiếu niên ấy đã nhìn thấy là gì. “Đồng hóa” bản thân mình với cậu ta.

Từ trước đến nay đều như vậy. Song hôm nay lại khác.

Không thể đồng hóa. Không cảm giác được cái gì.

Những câu thơ cậu thiếu niên lưu lại cũng không dẫn dắt được gì.

Là vì “giấc mộng” đó. Vì nó nhiễu loạn hiện thực.

Cậu nhìn chằm chằm như muốn làm nổi bật những ký tự từ bức tường màu xám.

Cậu thì thầm như hát lên những văn tự ánh trong mi mắt ấy.

Vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa…

Cảnh sắc chiều tối. Bản phác màu đen. Màu máu của bàn tay bẩn.

Đường nét màu đen. Bức tranh bị xé. Lời nói chán chường.

Bức tranh vẽ thế giới vô nghĩa. Sự nhàm chán.

Người ngay cả điều này cũng không hiểu, càng thêm nhàm chán.

Vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa…

Những lời đó hóa thành một chiếc chổi vẽ trong lòng Daiki, không biết từ lúc nào vẽ lên bức tranh thật lớn.

Cuối cùng cũng bắt đầu đồng hóa, xúc động không thể kiềm chế cuộn trào trong cơ thể.

Không sai, đây là một loại trả thù.

Đối với ý nghĩa của sự sinh tồn.

Đối với người đó.

Chuyện biểu hiện bản thân, biểu lộ tư tưởng, suy cho cùng chẳng qua là biện bạch mà thôi.

Nếu như đó mới là cái gọi là nghệ thuật, mình chẳng thà từ bỏ.

Bỏ qua tất cả.

Và chỉ bức họa kia, và chính mình, mới là nghệ thuật.

Mình sẽ thành một “bức họa”, giống như cậu thiếu niên trở thành “bài thơ” ngày hôm ấy.

Daiki mở cửa sổ, leo lên bệ cửa sổ. Cậu lộ ra nửa người từ đó, đứng lên.

Trong lòng cậu vung chiếc chổi vẽ, tựa như chiếc gậy của người chỉ huy trong dàn nhạc.

Vẽ lại bức tranh màu đen bị cha nói đừng vẽ nó lần thứ hai.

Đó là tòa tháp thật cao để đi lên trời. Tòa tháp xuyên thủng bầu trời.

Nếu như không có đôi cánh, vậy sẽ dùng đôi chân mình leo lên.

Hóa thân làm cậu thiếu niên ngày hôm ấy, cảm giác mình đứng tại nơi đó một năm trước.

Cậu thiếu niên chỉ sống ngắn ngủi mười bốn năm, cũng đã nhìn thấy tận cùng của thế giới.

Sống rất vô nghĩa. Liệu ai có thể ngăn cản được cậu thiếu niên đã phỉ nhổ vào thế giới ấy bay lượn.

Vậy, mình cũng sẽ đi.

Đến đỉnh. Đến độ cao ấy.

Đã không còn ai có thể ngăn cản.

Cho dù là tử thần khống chế cái chết.

Tử thần —?

Cậu giật mình.

Toàn thân như toát ra mồ hôi lạnh.

“… Sao có thể… Đây chỉ là giấc mộng thôi chứ…”

Không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được.

— Keng.

“Không phải tôi đã nói rằng cái chết mà cậu mong muốn sẽ không tới rồi sao?”

Cô gái đứng đó.

Momo vẫn đi đôi giày màu đỏ trong bộ váy liền màu trắng không để ý đến cái lạnh.

Trong tay nắm lưỡi hái thật lớn, bên cạnh là chú mèo đen.

Cô gái mở đôi môi đỏ, nói.

“Cứ như vậy mà chết thì cũng được thôi. Thế nhưng cậu không có trên danh sách, nên tôi không thể mang linh hồn cậu lên trời. Linh hồn nằm ngoài danh sách sẽ không được chào đón. Cậu sẽ tạm thời bị để đó, rất có thể sẽ cứ như vậy. Chắc sẽ vĩnh viễn quanh quẩn đây đó. Nói cách khác, cậu không thể tới nơi mà cậu luôn mong muốn.”

“Nè, nghe hiểu không, cậu kia? Vậy nên đừng rước thêm phiền phức cho chúng tôi.”

Daniel kiêu ngạo nói.

“… Gì chứ…”

“Hử? Sao thế, cậu kia?”

“Ầm ĩ quá!”

Daiki đột nhiên gào lên.

Daniel bị tiếng gào ấy làm giật mình, lông dựng đứng lên, nhanh như chớp trốn phía sau Momo.

“Tự dưng xuất hiện, còn nói những lời chẳng hiểu nguyên do.”

Daiki từ bệ cửa sổ vào lại trong phòng, đi tới gần Momo.

“Đừng quấy nhiễu hiện thực của tôi! Đừng dẫm đạp lên tâm tình của tôi!”

“…”

“Cô chỉ là giấc mộng! Không tồn tại trong hiện thực! Vậy nên tôi sẽ không sợ hãi! Tôi không sợ!”

“À há… Cậu sợ hãi.”

Những lời này của Momo làm vẻ mặt Daiki cứng ngắc như bị trúng tim đen.

“Cậu sợ tôi? Hay là cái chết?”

“Tôi không sợ chết! Tôi cũng không sợ cô! So với sống khổ sở, cái chết chẳng tính là gì —“

“— Nếu thế, cậu mau chết đi.”

Lần này, Momo nói bằng giọng lạnh nhạt dường như có thể trấn áp tất cả.

Trong vẻ ngoài ngây thơ ấy, vì sao lại có sức mạnh và sức ép như vậy?

Daniel vốn trốn sau lưng cô, cũng bị bất ngờ tới mức đột nhiên ngã nhào.

Nhưng cái làm Daiki kinh ngạc hơn cả, là vẻ mặt bi thương của cô gái khi quay đầu lại.

Dung mạo xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, lại mang theo vẻ thương cảm trước đây chưa từng thấy.

Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Daiki.

Cậu không hiểu vì sao cô gái đó lại nhìn mình với vẻ bi thương đến thế.

“Cậu muốn nói là chết còn hơn cả sống phải không? Cậu nghĩ như vậy sao?”

Momo lắc đầu. Giọng cô như hạt mưa tí tách trong không gian.

“Đừng đùa. Không thể có chuyện đó. Tôi đã từng bỏ mặc những tiếng nói muốn sống và dẫn đường cho rất nhiều tính mạng, hoàn toàn không để ý tới nước mắt hay nụ cười của bọn họ.”

Daniel khôi phục bình thường bởi ngữ điệu của Momo.

“Momo, đừng lộ ra vẻ mặt đấy. Tôi cũng bị buồn theo rồi nè. Momo việc gì phải đau lòng vì loại người thế này chứ…”

Momo nhìn chằm chằm Daniel như nói không phải vậy, rồi ôm nó vào ngực.

Sau đó lại quay về phía Daiki.

“Nhưng tôi thực sự muốn chết.”

“Chết để làm gì?”

“Để trở thành ánh sáng. Trở thành ánh sáng vĩnh viễn lấp lánh.”

“Không thể đâu.”

“Có thể chứ. Những họa sĩ khi còn sống không có tiếng tăm gì, tranh của họ cũng không được coi trọng, sau khi chết giá của mỗi bức họa đều lên tới hàng trăm triệu. Đúng vậy. Họ đã có được ánh sáng! Chết đi rồi mới tỏa sáng! Thông điệp của họ tồn tại mãi mãi. Tôi chết đi rồi cũng có thể tỏa sáng!”

“Sai rồi.”

“Tôi nói sai chỗ nào!”

Ánh mắt Momo nhìn cậu vẫn chan chứa bi ai, và ngập tràn thương hại.

“Người ta không tỏa sáng vì cái chết. Ta thấy được họ tỏa sáng, là vì người đó luôn cố gắng sinh tồn, chính từ sự tồn tại ấy mà tỏa sáng. ‘Chết’, không thể sánh bằng ‘sống’. Còn cậu? Có cố gắng sống không?”

Daiki bị hỏi mà không cách nào trả lời.

Cậu bỗng đau nhói.

Tình cảm vốn vốn đã đánh mất, nội tâm như máy móc, bắt đầu đau đớn.

“Ngày này một năm trước, tôi đã tới nơi này để đón cậu bé mà cậu muốn bắt chước theo. Khi cậu ấy tự kết thúc tính mạng của mình, đã nói ‘Đây là điều mà tôi kỳ vọng’. Nhưng lại dường như rất khổ sở, rất cô đơn. Đó là đương nhiên. Bởi vì đó là một việc rất bi thương. Khi người ta muốn chết, cũng đồng thời khát vọng được sống.”

“Momo…”

Daniel vẫn được ôm trong lòng Momo khẽ gọi.

Vì sao, cô bi thương đến thế?

Vì sao, lại dùng ánh mắt xót xa ấy nhìn tôi?

Đừng nhìn tôi bằng con mắt thương cảm ấy!

“Đừng nhìn tôi bằng loại ánh mắt ấy!”

Daiki chạy đi.

Cậu xẹt qua Momo, chạy như lăn xuống cầu thang.

Chỉ còn lại cô gái và chú mèo trong căn phòng.

“Momo, sao để ý đến loại người thế này chứ.”

“… Không…”

“Thân là tử thần, có phải cô quá quan tâm tới loài người rồi không.”

“Không…”

“Vậy Momo rốt cuộc muốn làm gì chứ?”

“Không…”

“Thật là, vậy thì đừng để ý nữa… Quên đi… Cũng vô dụng thôi. Vì Momo thích xen vào mà.”

“… Cậu hiểu tôi nhỉ.”

Momo bế Daniel lên trước mặt, Daniel linh hoạt dùng đuôi vuốt má cô.

“Rõ ràng là mít ướt còn muốn cậy mạnh. Can thiệp vào loài người như thế, cục trưởng sẽ mắng đấy. Kéo dài tuổi thọ cho người kia cũng chẳng ích gì đâu. Tôi không biết đâu.”

“Chao ôi…”

Cô gái thở dài nói.

Lạc lối trong bóng tối màu xám.

Không biết đâu là lối ra. Bóng tối vô biên vô tận.

Không thấy ánh sáng. Không thấy ánh sáng.

Mất đi chính mình, mất đi tất cả.

Mất đi tất cả —

“… Da… Daiki… Daiki!”

Nghe thấy tiếng goi, cậu quay đầu lại.

Đó là người của nhà xuất bản phụ trách triển lãm cá nhân của Daiki, vẫn còn trẻ mà đã là người phụ trách.

“Em sao thế? Vừa nãy em cứ ngây ra.”

Chàng trai nhìn Daiki rõ ràng thiếu tập trung với vẻ kinh ngạc.

“Xin lỗi. Hình như em hơi mệt.”

Daiki thuận miệng trả lời, chàng trai dường như rất thông cảm, vừa nói: “Phải rồi. Chỉ còn mấy ngày là tới triển lãm cá nhân rồi nhỉ. Đây chính là khởi điểm cho cuộc đời họa sĩ của em mà.”, vừa nhìn ra xa.

Đó là hội trường cho triển lãm cá nhân của Daiki, lấy tác phẩm đoạt giải của cậu làm lý do chính tổ chức, trưng bày những tác phẩm của cậu cho đến nay.

Không chỉ là đơn điệu treo tác phẩm lên tường. Đó là bầu không khí cho người ta ý thức được tuổi trẻ của Daiki và tạo cảm giác tự nhiên bất ngờ.

Hi vọng có thể hấp dẫn những người cùng độ tuổi với cậu.

Với Daiki thì có trọng tâm là “tuổi trẻ”. Nghe ngóng được điều này, ngày mở triển lãm sẽ có đài truyền hình và các phương tiện truyền thông tới lấy tin.

Đối với nhà xuất bản mà nói, nhất định là điều kiện tuyên truyền tốt nhất.

Đối với chàng trai trẻ đảm nhận dự án này, đây cũng cơ hội để thăng tiến.

Daiki từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết rõ suy tính của đối phương.

“Đừng lo. Nhất định sẽ thành công. Bởi vì bản thân tác phẩm rất tuyệt vời mà! Loại cách vẽ bắt được tia sáng, có thể cảm nhận phong cách đặc biệt của em!”

Chàng trai không ngừng khoa trương tựa như MC của chương trình mua sắm.

Những lời này hẳn là bắt chước của nhà bình luận ào đó. Anh ta cũng không biết giá trị của tác phẩm. Chỉ biết phụ họa ý kiến của người khác mà thôi.

Hơn nữa nhà xuất bản này, thật ra cũng là doanh nghiệp có quan hệ với Ikuma Ichiyou. Triển lãm cá nhân lần này ít nhiều chắc cũng bị ảnh hưởng bởi ông.

Trên thực tế giới xuất bản giới rốt cuộc đánh giá thế nào với tác phẩm của cậu vẫn là một dấu chấm hỏi.

Daiki trước sau vẫn dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương.

Ngay cả giá trị của hội họa cũng không hiểu. Cũng chẳng biết gì về giá trị của tôi.

Đừng có mở miệng bằng cái giọng điệu như anh biết rõ lắm ấy.

Cậu luôn nghĩ vậy.

Song ngày hôm nay những gì mà đối phương nói cũng không lọt vào tai Daiki, ý thức của cậu như mơ mơ hồ hồ.

Dường như ngay cả người mình đang ở đâu cũng không biết.

“…”

Vì sao, mình lại ở nơi này.

Vì sao, mình vẫn còn sống.

Vì sao,

Vì sao…

“— Bởi vì cậu còn chưa đáng chết.”

“Hả…”

— Keng.

Giọng của cô gái đó?

“… Á!”

Quay đầu lại, ở đó không có cả cô gái lẫn con mèo.

Ngắm nhìn bốn phía, cũng không có bóng dáng ai.

Là ảo giác? Thế nhưng vừa rồi rõ ràng…

Trong đầu cậu hiện lên cô gái thân là tử thần mà lại có vẻ mặt đau thương ấy.

Kể từ ngày ấy chạy ra khỏi nơi đó, cậu luôn cảm giác hai chân như không đi trên mặt đất.

Không nhịn được muốn biết trong con ngươi ấy vì sao lại tràn đầy bi thương.

Tử thần đón cái chết, lại muốn ngăn cản tử vong.

Lời cô gái đó nói, giống như cơn mưa tưới ướt mặt đất khô cạn, chìm sâu vào đáy lòng Daiki.

Vì sao cô gái ấy lại xuất hiện trước mặt mình?

Và vì sao lại bi thương?

Cậu không biết. Rõ ràng cảm thấy không có ý nghĩa để sống, mình lại vẫn cứ sống.

Nếu như cô gái ấy không xuất hiện, mình có lẽ đã trở thành ánh sáng rồi.

Vì sao —

“Em sao vậy?”

Chàng trai nhìn Daiki với vẻ kỳ lạ.

“Chắc em ốm thật rồi. Hôm nay tới đây thôi nhé.”

“… Vâng.”

Daiki trả lời như vậy, rồi theo chàng trai đó đi về phía lối ra. Nhưng —

“A…”

Chàng trai đột nhiên đứng lại, theo đà Daiki đang ngẩn người Daiki va vào vai chàng trai.

Chàng trai suýt chút nữa té ngã, nhưng vẫn nhanh chóng chạy về phía lối ra.

“Thầy, thầy Ikuma!”

Chàng trai vừa nói. vừa cúi đầu chào người vừa tới.

Thư ký mở cửa ra, người đi tới — chính là Ikuma Ichiyou.

“Nếu nghe nói thầy tới em đã ra đón rồi!”

Đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ này, trán chàng trai toát ra đầy mồ hôi, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nhưng Ichiyou chỉ nhẹ nhàng giơ một tay lên ngăn chàng trai lại, đi thẳng về phía Daiki.

“Thế nào rồi.”

Giọng điệu vẫn mang đến cảm giác áp lực cho người khác như bình thường.

“Thưa cha… Rất thuận lợi.”

“Vậy sao?”

Daiki cũng cảm thấy bối rối vì sự xuất hiện của Ichiyou.

Dù triển lãm vẫn chưa bắt đầu, nhưng có thể nói đã chuẩn bị xong hết cả sắp xếp và trang trí. Dù là con trai nhưng cậu cũng khó tưởng tượng người nổi tiếng như cha mình lại đặc biệt tới đây.

Chắc chắn không phải vì lo lắng cho mình mà đến. Hẳn là tới kiểm tra xem có gì tổn hại đến thanh danh Ikuma Ichiyou hay không.

Daiki nghĩ vậy.

Quả nhiên, Ichiyou nói.

“Vậy cho tôi xem trước đi, tôi hơi lo…”

Rõ ràng đã không có thời gian, còn tự rước phiền như thế.

Ngày mai hẳn là ông ấy có việc rồi mà. Nói mới nhớ, kể cả trước khi đi nước ngoài và sau khi về, dạo này thời gian ông đóng cửa trong phòng làm việc càng ngày càng dài. Có vẻ ông ấy đang vẽ tác phẩm mới.

“Vậy thì mời thầy theo em.”

Chàng trai không ngừng cúi đầu nói.

Nhưng phản ứng của Ichiyou lại khiến người ta bất ngờ.

“Không cần đâu. Hai người tạm thời tránh đi một lát có được không.”

Hai người là chỉ chàng trai và người thư ký.

Chàng trai bối rối lấy khăn tay lau mồ hôi, nói “Vậy sao?” rồi cùng đi ra ngoài với thư ký.

Sau đó, Ichiyou không nói gì, bắt đầu bước vào trong phòng.

Daiki ngạc nhiên đi theo sau.

— Keng… Leng keng…

Daiki nhìn chằm chằm bóng lưng Ichiyou trước mắt.

Dáng vẻ trong bộ âu phục trang trọng.

Đối với một người tầm năm mươi, tầm vóc khỏe mạnh, cũng có phong cách.

Đây là bóng lưng của họa sĩ đẳng cấp thế giới. So với mình rõ ràng rất vĩ đại.

Giống như bức tường ngăn cách thế giới.

Mình không thể vượt qua bức tường này. Không được phép. Chỉ có thể đi theo mà thôi.

Khi Ichiyou đang nhìn tranh, ông không nói tiếng nào với Daiki. Thỉnh thoảng ông dùng ánh mắt như được mài sắc xem kỹ bức tranh.

Thế nào? Hài lòng chưa?

Đây toàn là những thứ được vẽ ra dưới sự chỉ đạo của cha.

Màu đỏ trong bức tranh mà cha đang xem giờ này là thứ mà cha đã bắt con phải thêm vào vì nó có thể mang hình ảnh của đất đỏ mà tại thành phố không có được.

Thiên sứ ấy vốn đã được con vẽ với vẻ mặt buồn bã, lại bị bắt sửa thành nụ cười tràn ngập vui sướng. Cảm giác đau đớn đến gần như căm hận, chuyển thành một bức tranh nhẹ nhàng, ấm áp.

Nhưng, rất châm chọc. Kết quả là nó lại được đánh giá cao.

Bức họa này, màu sắc này, kết cấu này, tất cả… đều theo ý cha phải không. Con chỉ hoàn toàn chạy theo đường ray đó thôi.

Đã chạy rất nhiều năm trong đường hầm ấy.

Ichiyou đã xem đến bức họa cuối.

Daiki vốn không đeo đồng hồ, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy thời gian rất dài.

Tuy là bức họa cuối cùng, nhưng nó chỉ như một trò hề.

Đó là bức tranh màu sáp Daiki vẽ khi còn bé chưa biết chi, không hề có bản phác hay kỹ thuật gì.

Bức tranh vẽ bầu trời mà bây giờ nhìn lại sẽ không nhịn được cười. Bầu trời được tô bằng màu xanh, đỏ và cam, lại thêm mặt trời cũng biến thành màu tím.

Daiki cũng mãi mới biết bức tranh đó vẫn còn và được trưng bày.

Ban đầu cậu cũng đã nói bỏ nó đi nhưng phía nhà xuất bản lại bảo “Đây mới là khởi điểm của Ikuma Daiki, một họa sĩ”, khăng khăng đưa vào.

Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao họ lại muốn trưng bày cả thứ nguệch ngoạc, chẳng có ý nghĩa gì này.

Đó là một bức tranh lớn tầm một mét vuông, được vẽ trên giấy không biết vốn dùng làm gì. Nhưng lại được xen lẫn trong những bức vẽ công phu của Daiki, đường đường chính chính trưng bày cuối cùng trong triển lãm.

Chỉ vậy mà đã nổi bật so với các tác phẩm khác lẫn bài trí của hội trường.

Mà Ichiyou lại đứng rất lâu trước bức tranh ấy.

Thế nào?

Bức tranh là do người của nhà xuất bản tự ý quyết định. Nếu cha có nói gì về nó, chắc hẳn sẽ là nó rất vớ vẩn phải không?

“… Thứ này rất vớ vẩn. Chỉ là thứ tầm phào con vẽ trước khi được cha hướng dẫn. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Con đều nghe theo ý cha…”

Daiki nói ra lời hạ thấp mình, kết quả Ichiyou vẫn im lặng lại từ từ mở miệng.

“Daiki, con vì sao lại vẽ tranh?”

Câu hỏi rất đột ngột.

Cậu định trả lời một cách đơn giản, nhưng lại không đáp được.

Đây là lần đầu cậu bị hỏi loại câu hỏi này, hơn nữa Daiki cũng không biết vì sao mình lại vẽ tranh.

Cậu đã từng được phỏng vấn trên báo hay ti vi rằng “Hội họa là gì đối với cậu?”.

Lúc đó cậu trả lời:

“Là trái tim của tôi.”

Đó là nói theo câu của một họa sĩ mà cậu đọc trong sách hồi xưa, nhưng lần này thì khác.

Đối với Daiki, người vẫn luôn vẽ tranh theo như yêu cầu, thì câu hỏi này không biết trả lời thế nào.

Đối với chuyện không xuất phát từ ý muốn của bản thân, cậu không thể trả lời được.

Nếu như bắt buộc phải nói — thì chính là vì cha.

Ichiyou yên lặng nói.

“Chẳng trách, tranh của con rất vô nghĩa.”

“…!?”

Nghe thấy câu nói lạnh nhạt của Ichiyou, Daiki nhịn không được muốn phản bác.

Đều là vẽ theo ý cha đấy. Cha lại còn nói vậy.

Cái mà con học được từ cha, chính là cách vẽ sao cho có thể đoạt giải thưởng.

Những bức tranh vô hồn, đôi khi còn bị gọi là những bản sao của Ikuma Ichiyou.

Người khiến con vẽ chúng, chính là cha.

Nếu tranh của con vô nghĩa, thì cha cũng vậy.

Nhưng, suy nghĩ ấy chỉ trong đầu cậu chứ không nói ra.

Từ bé cậu đã bị nhồi trong đầu quan niệm rằng không được trái ý với Ichiyou. Cảm xúc kích động trong lòng chẳng mấy chốc đã biến mất.

“Con xin lỗi.”

Nghe thấy Daiki máy móc xin lỗi không biết lần thứ bao nhiêu, Ichiyou khẽ thở dài.

Kèm theo tiếng thở dài, là câu thì thào khó mà nghe thấy được.

“… Còn chưa được… Thêm một chút nữa thôi… Một chút nữa… Cầu xin…”

“Dạ?”

Daiki đang muốn hỏi lại, nhưng Ichiyou đột nhiên xoay người, đi về phía cửa.

Cảm giác bóng lưng ấy gầy hơn bình thường.

Không hiểu sao, nhìn như đang khóc.

Có gì là lạ.

Là lạ từng chút một.

Vì sao Ichiyou lại hỏi cậu loại chuyện này?

Vì sao, đến giờ mới nói những câu phê bình tranh của cậu?

Daiki hoàn toàn không hiểu.

Nhưng, cậu cảm giác được rằng, sau này cũng sẽ thế này. Chỉ có thể không ngừng tiếp tục. Hắc ám và bi ai vĩnh viễn tiếp diễn.

Không nhận ra cái bóng của bản thân. Thứ mình giẫm lên, chỉ là trái tim.

— Chỉ là vậy thôi.

Đêm ấy.

Ikuma Ichiyou — ngã quỵ.

Nguyên nhân là lên cơn đau tim.

Xảy ra không bao lâu sau khi ra khỏi hội trường triển lãm cá nhân của Daiki và lên xe.

Ichiyou đột nhiên đè lại ngực, bắt đầu đau đớn, ông lập tức được đưa đi bệnh viện.

Rơi vào trạng thái hôn mê, mất đi ý thức.

Không còn cảm giác gì.

Daiki cho rằng mình đã hoàn toàn chết lặng.

Ichiyou được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tình huống rất không lạc quan.

Một vài người có quan hệ trong công việc đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh.

Dựa lưng vào bức tường trắng, cậu cảm giác được cái lạnh của xi măng.

Có Daiki ở đó, vậy mà có những người còn thảo luận về lễ tang hay chuyện bản quyền sau khi Ichiyou qua đời.

Xem ra, hi vọng sống sót của ông — gần như bằng không.

Vốn phòng bệnh không cho gặp mặt, sau đó cũng cho phép người đi kèm vào.

Theo thời gian, mọi người cũng dần đi hết.

Suy cho cùng, cũng chẳng có một ai thực sự lo lắng cho Ichiyou.

Có quyền lực hay tài năng cũng chẳng để làm gì.

Chung quy đều sẽ chết.

Daiki đột nhiên rất muốn nhìn bóng dáng người cha đáng thương của mình.

Cậu nghĩ ít nhất thì cũng có thể trấn an được cảm xúc của mình.

Cậu nói với người thư ký vẫn đang chăm sóc Ichiyou: “Để em thay cho, anh cũng nên nghỉ ngơi.”, rồi một mình đến bên giường Ichiyou đang nằm.

Vào phòng bệnh, cậu thấy rất nhiều dây nối từ những chiếc máy to và các ống dẫn nhỏ giọt nối vào khắp nơi trên cơ thể Ichiyou.

Nhìn như vươn ra từ cơ thể Ichiyou.

Daiki nói không nên lời.

Thân thể như lắp từ máy móc. Giống như người máy.

Kề cận cái chết.

Sống, đáng thương biết bao?

Bị ép phải sống, lại khốn khổ thế nào?

Giờ khắc này, cậu hiểu.

Nhưng, cậu không hề thấy như thế khó coi.

Sóng dao động yếu ớt trên điện tâm đồ thể hiện nhịp tim, biểu thị tính mạng của Ichiyou chỉ dựa vào sức mạnh của máy móc.

Tiếng đồng hồ vẫn vang lên, tựa như trong các bộ phim truyền hình.

Ổn định như theo nhịp.

Chính vì thế, mà cảm giác càng chân thực.

Đấy chính là cảm giác chân thực mà cậu vẫn luôn kiếm tìm.

Vậy là chết sao?

Đó là cái chết của con người sao?

Thứ mà Daiki vẫn chờ mong đến ngay trước mắt.

Quá nhanh.

Thực sự quá nhanh.

Sao có thể như vậy.

Đây là thứ mà mình vẫn chờ đợi.

Không. Không phải. Không phải vậy.

Cậu trai đó không phải đã tỏa sáng như thế sao?

Vì sao người hẳn là sẽ tỏa sáng, lại yếu ớt đến thế?

— Keng.

“Bởi vì đó mới là hiện thực của cậu.”

Cô gái mặc áo trắng đứng ngay bên Daiki.

“— Cô!?”

Cậu kinh ngạc.

Con mèo đen xẹt qua trước mặt, nhảy lên giường của Ichiyou.

Nó nhìn ngó xung quanh Ichiyou, tựa như đang xác nhận thứ gì.

“Cô, cô vì sao… lại ở đây…!?”

Cửa phòng bệnh vẫn đang bị đóng.

“Cô vào bằng cách nào?”

“Đã nói với cậu tôi là tử thần mà.”

Momo trả lời như vậy.

“…”

Cậu không hiểu lắm. Thế nhưng…

“— Hiện thực rất tàn nhẫn. Khi truy tìm ảo ảnh, cũng mất đi những thứ trong tay. Với người không hiểu điều đó như cậu, có lẽ cũng không hiểu loại châm chọc này.”

Momo nói.

“… Đây mới là, hiện thực thuộc về tôi sao…?”

“Phải. Cậu sẽ biết ngay thôi. Chắc chắn đấy.”

Momo vừa mới nói xong câu đó, Daniel đã mở miệng.

“Momo, OK. Sắp rồi.”

“Biết rồi — Kìa, cha cậu đang gọi đó.”

“Hả?”

Trong nháy mắt, kỳ tích xảy ra.

“… Dai… Daiki… Con ở đâu?”

Ichiyou khôi phục ý thức.

Ông khàn khàn gọi Daiki.

Ichiyou vốn đã bị bác sỹ tuyên bố sẽ không tỉnh lại, chắc chắn đã hết hi vọng.

Daiki khó có thể tin nhìn về phía Momo.

“… Sao có thể, là… cô làm sao?”

“Đúng vậy, thế nào?”

Cô gái nói vậy, rồi nhìn chằm chằm vào Daiki.

Cậu định làm gì?

Cặp mắt ấy hỏi cậu như thế.

Daiki thở một hơi, quay về phía Ichiyou.

Đúng lúc ấy, Daniel nhảy xuống giường bệnh, quay lại bên chủ nhân.

“… Con ở đây, cha…”

Dáng vẻ cha cậu giờ đây, vô cùng cô độc.

Ichiyou chỉ có thể chuyển động mắt, xác nhận sự tồn tại của Daiki, sau đó dùng tiếng nói suy yếu nhưng vẫn chứa uy nghiêm từ từ mở miệng.

“… Daiki… Con phải vẽ tranh…”

“…?”

Đến lúc này rồi mà còn nói chuyện ấy? Chẳng lẽ cha không thể nói một câu mà một người cha hay nói sao?

Mấy giờ trước cha còn chê bai con như vậy, mà vẫn còn bắt con vẽ tranh.

Ichiyou vừa nhận ánh mắt lãnh đạm của Daiki, vừa lơ đễnh nhìn lên trần nhà và nói.

“Con còn nhớ không… Lần đầu tiên ta mua sáp màu cho con, con đã vẽ rất nhiều tranh.”

“Vâng?”

“Hồi đó… con đã vẽ bức tranh rất lớn, rất lớn lên tường phòng tranh của ta. Đến mức sáp màu mới mua chỉ còn ngắn cũn… Là một bức tranh rất lớn.”

Daiki không hề nhớ gì về chuyện này.

Bởi vì cho tới này, cậu đều đóng chặt ký ức của mình.

Nhất là từ khi cậu nhận ra mình không có thứ ánh sáng để chiếu rọi bản thân.

“Vì thế… khi ấy… Daiki… Ta đã mắng con. Thế nhưng… Thật ra ta rất vui, rất ghen tị với con…”

“… Vì sao?”

Cậu đột nhiên không thể tin nổi tai mình.

Ichiyou cười ha ha bằng giọng nói yếu ớt của mình.

“Bức tranh đó ta vẫn còn giữ, hơn nữa còn đưa nó ra trưng bày, có lẽ điều này sẽ bị rất nhiều người cười nhạo…”

Cái gì?

Vậy ra, bức tranh được treo cuối cùng là do ông ấy!? Người yêu cầu nhà xuất bản treo cũng là ông ấy!! Sao có thể… Nói dối.

Không để ý tới nghi ngờ của Daiki, Ichiyou tiếp tục nói.

“Lúc đó… Ta đã thực sự nhìn thấy ánh sáng trong con. Đó là khả năng vẽ “ánh sáng” mà ta không có… Ta đã nhìn thấy một thứ ánh sáng rất đẹp… rất rạng rỡ.”

“Nói, nói dối! Con làm gì có thứ ánh sáng nào!”

Daiki bối rối.

Cha đang nói cái gì vậy? Giờ này rồi mà còn nói cái gì?

Ánh sáng trong mình? Ánh sáng không có trong ông ấy?

“Con vẫn luôn vẽ. Cho dù là bằng sáp màu hay bút vẽ cũng là vì con thích! Đó là vì con thích. Cho dù có phải chấp nhận những yêu cầu nghiêm ngặt, cho dù có không được chấp nhận, con vẫn tin một ngày nào đó nhất định sẽ được công nhận. Nhưng ngày đó không đến. Con phải để ý ánh mắt cha, chỉ tự động tạo ra những bức tranh theo lời cha nói… Không! Đó không phải là tạo ra. Chỉ là những bản sao chép, của Ikuma Ichiyou mà thôi!”

Lời nói của cha khiến cho cảm xúc của cậu giống như nước từ chiếc vòi bị hỏng, trào ra từng đợt. Thì ra chúng chưa mất đi, mà chỉ đọng lại ở đó mà thôi.

“Nhưng con không có tài! Dù cho có thể vẽ những bức tranh để đoạt giải, có thể vẽ mô phỏng theo tranh của cha, nhưng không thể vượt qua cha! Khi con phát hiện ra điều đó, cha có biết con thấy thế nào không!? Là tận thế. Vốn con tưởng rằng đi theo đường ray mà cha đã kẻ sẽ có tương lai, đến đó đã kết thúc. Chính vì có cha! Bức tường là cha vẫn luôn bịt kín con đường của con. Đến đó đã kết thúc, thực sự quá bi thảm. Cha không để lại cho con cái gì… Vậy mà, còn nhìn thấy cái ánh sáng gì! Nơi con đứng chỉ là trong đường hầm tối tăm kéo dài đến vô tận mà thôi!”

Cậu như quỵ xuống. Cơ thể dường như không có sức lực.

Cậu chỉ còn lại cái vỏ.

Ngay cả như vậy, người cha vẫn nhẹ nhàng mở miệng với đứa con.

“Không. Con còn chưa kết thúc… Khi con vẽ ra bức họa chỉ toàn màu đen ấy… ta mới biết con đã bị dồn ép đến mức nào. Nhưng… ta tin vào cách làm của mình… Kiên nhẫn thêm một chút… Con nhất định sẽ thành công, tỏa sáng trên toàn thế giới…”

Ichiyou vẫn luôn cố gắng để không mai một tài năng của Daiki.

Ông ra sức dựng xây môi trường để cậu có thể tập trung vào hội họa, không bị gục ngã bởi bất cứ thứ gì.

“Bây giờ… con chỉ là con của ta, một người vô danh trong giới họa sĩ… Nhưng con có khả năng sáng tạo những thứ mà người khác không thể bắt chước… Có điều… con của hiện nay, sẽ không thể được công nhận… Thế giới này bảo thủ đến vậy đấy… Song nếu triển lãm cá nhân thành công… nếu con được công nhận, con có thể vẽ những gì mà con tưởng tượng… có thể vẽ theo những gì mà con muốn…!”

Để nhanh chóng được thế giới chú ý, ông vẫn ép cậu vẽ những bức tranh theo khuôn khổ, ép buộc cậu phải nắm những bí quyết để đoạt giải, chúng đều rất khó chịu với Daiki, nhưng cũng là nghĩ cho tương lai lâu dài.

Không ngờ, cậu vẽ càng ngày càng giống cha mình.

Là một họa sĩ, đối với Daiki điều đó là một điều không thể chịu nổi, nhưng đó cũng là kỹ năng để có thể bắt đầu, con đường tắt để tài năng của cậu được công nhận trên thế giới.

Bức tranh màu đen mà Daiki vẽ vào ngày gặp được tử thần, bị Ichiyou giận dữ xé bỏ, vứt đi.

Không chỉ là giận dữ, thậm chí có thể nói là phẫn nộ.

“Khi đó… Ta mới nhận ra ta đã mang đến cho con rất nhiều đau khổ. Nếu như bức tranh méo mó kia là nội tâm của con… nhất định đó là ý nghĩ tử vong của con… có phải không?… Đừng nghĩ về cái chết. Con vẫn còn rất trẻ, chỉ là chưa biết cách sống mà thôi.”

Lời nói và suy nghĩ của Ichiyou sâu sắc lay động Daiki.

Ichiyou đang đứng bên bờ vực của cái chết, lại ngăn cản cậu đến với cái chết.

“Thế nhưng, con đâu còn gì… Không có tài năng không có lý do tồn tại, cũng không có giá trị sống… Con muốn tỏa sáng… Vào giây phút cuối cùng… con muốn trở thành… ánh sáng vĩnh viễn… Con nên làm gì? Thế giới này không cần con. Nói cho con như mọi khi đi, cha…”

Nghe thấy lời nói nản lòng thoái chí lại đầy bất lực này, nội tâm Ichiyou nội tâm không ngừng rung động.

Vì sao ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt bi thương như thế.

“… Hãy sống. Vẽ tranh… Chẳng mấy chốc con sẽ đến được nơi mà ta không thể đến. Con chắc chắn sẽ hiểu, có thể vẽ theo ý thích của mình hạnh phúc cỡ nào. Hãy nhìn chính bản thân mình. Con không nhìn thấy ánh sáng, chính vì “ánh sáng” mà bản thân con đang chiếu rọi. Con nhất định sẽ chiếu sáng thế giới mà ta đã sống, và con đang sống. Trong mắt cha, con chính là ánh sáng… Daiki…”

Nói xong câu đó, Ichiyou vươn tay về phía Daiki.

Dường như đang ngước lên bầu trời.

Bàn tay to nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Daiki.

Trao sự ấm áp, sự ấm áp của một người cha.

“… Cha…”

— Keng.

Đúng lúc này.

Đột nhiên, cơ thể Ichiyou mất đi sức lực.

Sau đó giống như sợi chỉ bị gỡ, tay Ichiyou buông Daiki ra.

“Cha…?”

Bịch, hệt như búp bê không có linh hồn, cánh tay buông xuống bên mép giường, không cử động nữa.

“Cha? Cha!”

Dù cậu có gọi ra sao thì cũng không có phản ứng nào.

“Cha, cha sao vậy!?”

Người trả lời cho câu hỏi đó của cậu không phải là cha, “— Đã hết giờ rồi.”

Mà là cô gái quản lý cái chết — Momo.

Cô gái vung lưỡi hái lớn trong tay như đang múa, vẽ ra vô số vòng tròn trên không trung.

Cao cao trên bầu trời đêm, chỉ có trăng và những ngôi sao màu vàng đang phát sáng.

Cô gái tung bay mái tóc dài màu trắng và múa, để dẫn dắt linh hồn, cũng để trấn áp linh hồn.

Đó là điệu múa tinh khôi, đẹp đẽ và thần bí tới mức làm người ta nín thở.

Con mèo đen giang đôi cánh như cánh dơi, phối hợp tiết tấu với cô gái mà nhảy lên xung quanh.

Xoay tròn lưỡi hái đang treo lên, cắt đứt “sợi dây”.

Lóe lên.

Ngay sau đó, linh hồn và thân thể — bị tách ra..

Vào giây phút cuối cùng thực sự, linh hồn đó nói.

“Xin lỗi… Nhưng tôi ra đi mà không có gì tiếc nuối. Cảm ơn…”

Nếu như không có vật gì chắn lại, có lẽ là sẽ nhìn được đến rất xa.

Cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời trong.

Thứ mình có được là gì?

Thứ mình có được là gì?

Thứ mất đi quá nhiều.

Thứ mất đi… rốt cuộc là gì?

— Ikuma Ichiyou qua đời.

Daiki cũng không biết, Ichiyou vẫn có bệnh tim.

Giờ khắc cuối cùng ấy, ông cũng không phải là một họa sĩ vĩ đại, mà chỉ là một người cha.

Giây phút cuối cùng của cuối cùng ấy, Daiki mới cảm nhận được cha yêu mình đến nhường nào.

Ikuma Ichiyou là một người rất ngốc.

Về mặt hội họa, ông có thể nói không ngừng, thế nhưng với con trai mình, ông lại không biết biểu đạt dù chỉ bằng những ngôn từ giản đơn nhất.

Khi phát hiện tài năng còn vượt qua chính mình ở Daiki, ông đã rất vui mừng. Ông luôn cố gắng hết sức để tài năng ấy nảy mầm với vai trò là một người cha.

Ichiyou đã từng thấy rất nhiều tài năng, dù có được giải thưởng lớn đến mấy, đều vì quá trẻ mà bị những người khác lợi dụng, giống như sao băng chỉ xẹt qua rồi biến mất.

Vì vậy, ông hướng dẫn con cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng ngày mà Daiki lần đầu tiên nhận giải thưởng, và đêm quyết định mở triển lãm cá nhân lần này, ông đều một mình uống rượu ăn mừng.

Cho dù bị bác sỹ cấm, ông cũng không để ý, chỉ vì ông rất vui.

Tất cả đều là vì tình yêu của ông với con mình.

Dùng cách làm rất ngốc nghếch nghĩ cho con, chỉ là vì tình yêu ấy thôi.

“Cha…”

Tiếng nói của Daiki vọng lại trong phòng.

Daiki đang đứng ngẩn ngơ trong phòng vẽ tranh của cha.

Giờ đây, khi cha đã ra đi, cậu mới thấy hoang mang với tình yêu tha thiết ấy của cha.

Cậu không biết nên tiếp nhận chúng như thế nào.

Phòng vẽ tranh này vẫn còn hơi thở của cha.

Dường như Ichiyou vẫn đang ngồi đó, sáng tạo kỳ tích trên tấm vải vẽ.

Bộ đồ vẽ tranh sơn dầu và mùi thuốc màu tràn ngập mũi.

Những dụng cụ không còn sử dụng nữa, được sắp đặt ngăn nắp, làm người ta thấy ngột ngạt.

— Keng.

Lại là tiếng chuông đó.

Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, cậu sẽ lại nhớ tới cha…

Và cả bài thơ của cậu thiếu niên đó.

Cửa sổ mở ra. Mặt trời chiều tỏa ra ánh sáng.

Ánh sáng quá mức chói lọi khiến người ta phải nhắm mắt lại.

Nhưng, cậu sẽ không nhắm mắt.

Từ trước đến giờ, vì cảm thấy quá chói lọi, mà cậu vẫn luôn nhắm mắt lại. Quay lưng với ánh sáng, không nhận ra cả ánh sáng trên người mình.

Nhìn thẳng về phía trước đi.

Gió lạnh tháng hai lay động rèm cửa sổ.

Dường như đột nhiên phun ra một tầng sương mù, Momo và Daniel bỗng nhiên đứng đó.

Cô gái ấy là tử thần.

Tuyên cáo cái chết với Ichiyou, và rồi mang đi linh hồn của ông.

Thật ra Ichiyou đã biết rằng mình sắp chết. Bởi vậy ông vội vàng kết thúc đợt triển lãm ở nước ngoài, cố ý quay về. Và rồi ông cho Daiki thấy những giọt nước mắt của mình vào thời khắc lâm chung, để hướng cho Daiki tiến lên.

Người thường thì không nhìn thấy tử thần.

Daiki có ý thức rất mạnh về Ichiyou, lại thêm bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của ông. Vì thế, hơi thở tử vong mà bản thân cho rằng là của mình, chính là của Ichiyou.

Hơn nữa vì rất trông chờ cái chết, nên Daiki có thể chạm đến tử vong, mới gặp phải đám Momo.

“Cô làm gì vậy. Không phải cô đã mang cha tôi đi sao?”

“Phải.”

“Vậy hẳn là không còn chuyện gì chứ?”

“Tôi — xin lỗi.”

Cô gái đó khóc.

Là tử thần, mà lại khóc với vẻ mặt không thể nén nổi.

Giọt nước ấm áp rơi xuống má như một vòng hào quang.

“Tại sao cô lại xin lỗi?”

“Thật ra, tôi rất muốn cho cậu và cha cậu thêm thời gian để trò chuyện. Ngày hôm đó, tôi đã cố hết sức kéo dài thời gian còn lại của cha cậu.”

“Không chỉ vậy! Vì thế mà Momo còn bị cục trưởng mắng đấy! Vốn, một tử thần cố ý kéo dài thời gian tử vong đã định sẵn, đã là vi phạm quy định nghiệp vụ rồi. Lại còn làm cho ông ấy khôi phục ý thức, thậm chí có thể nói chuyện! Kết quả Momo —“

“Daniel, đừng nhiều chuyện.”

Momo che miệng mèo, ôm nó vào lòng.

“Đau quá đau quá đau quá, xin lỗi mà, Momo.”

Momo vừa buông tay ra, Daniel lập tức che miệng thở dốc.

Daiki thấy cảnh tượng này rất lạ.

“Ha ha ha…”

Lâu lắm rồi cậu mới cười như thế này.

“Thì ra là thế, cám ơn cô, Momo.”

Daiki rất tự nhiên nói cảm ơn.

Tựa như cậu có thể hiểu được vì sao cô gái đó rơi lệ.

Momo cũng không phải là vì thương xót cho mình mà khóc.

Chắc hẳn vì sắp xảy ra chuyện rất bi thương, cảm giác được tâm tình của Ichiyou và Daiki mới rơi lệ. Và cũng là khóc thay cho Ichiyou vì ông không khóc được.

“A, quên mất. Còn có cái này…”

Momo cũng không lau nước mắt, lấy ra một bức tranh ở góc trong của phòng vẽ.

Daniel lảo đảo theo sau, lưu lại những dấu chân màu đỏ.

Tựa như giẫm lên những ống màu mà Ichiyou quên chưa dọn.

Hình ảnh buồn cười ấy khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng cô gái ấy chính là tử thần. Thậm chí còn có loại cảm giác rất ấm áp.

“Đây, cái này.”

Thứ vừa được trao, khiến Daiki khó thở.

Trái tim nghẹn lại, cậu cảm thấy đau đớn.

Đó là một bức bức tranh sơn dầu.

Trong bức tranh, có một đứa trẻ đang cười.

Đó — là Daiki.

“Đây là thứ mà cha cậu đã vẽ cho đến khi chết. Tôi đã được nhờ trao nó cho cậu. Từ khi tôi tuyên bố cái chết cho ông, cha cậu vẫn luôn gấp rút hoàn thành bức tranh này. Vì chúc mừng sự khởi đầu của cậu, cũng vì để lại thứ gì đó cho cậu…”

Momo dịu dàng mà yên lặng nói.

Cả nét bút, cả tia sáng, tất cả đều yêu thương bao quanh khuôn mặt tươi cười ấy. Những sắc màu lấp lánh hơn bất cứ tác phẩm nào trước đây. Dường như có dùng hết tính mạng mình vào một bức tranh ấy cũng không có gì tiếc nuối.

Giọt nước tí tách chảy xuống hai má, dính ướt vào bức vẽ.

Bức tranh vẫn chưa khô hết màu, giọt nước tụ lại, đang lăn trên bức vẽ.

Đây là lần đầu tiên cậu khóc kể từ khi Ichiyou qua đời.

Nước mắt không thể kìm nén, trào ra như trong truyện tranh.

Nhìn thấy vậy, Momo lại nhịn không được bật khóc.

“Trong lòng cha cậu, cậu là một đứa trẻ luôn mỉm cười… Vì thế…”

Những lời cuối cùng không thể nói ra vì nước mắt.

“Đừng khóc, Momo. Rất khó coi đó.”

Daniel dùng đuôi gõ bộp bộp vào đôi giày màu đó của chủ nhân.

Dường như đó là cách để nó an ủi.

Daiki lại bật cười.

Nhìn kỹ, trước mắt là một sự tồn tại bé nhỏ, mỏng manh đến thế.

Chân tay mảnh khảnh, giọng nói trẻ con và khuôn mặt ngây thơ.

Mặc dù lời nói rất thành thục, nhưng Momo lại nhỏ nhắn đến vậy.

Một thần chết thật kỳ lạ. Khóc vì cái chết của người khác.

Không lau nước mắt, không biết là vì tôn trọng người chết, hay là sự mạnh mẽ của cô gái ấy.

“Cám ơn.”

Daiki dịu dàng vuốt ve đầu vị tử thần kỳ lạ, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt ấy.

“Cô đúng là mít ướt.”

Daiki còn thêm vào câu đó.

“Lại còn thích xen vào chuyện của người khác.”

Cô gái dù vẫn còn hoen nước mắt, lại nở nụ cười thật tươi.

Triển lãm cá nhân của họa sĩ Ikuma Daiki thành công tốt đẹp.

Đặc biệt, phong cách vẽ dường như có tia sáng trong đó, được chú ý và đánh giá rất cao.

Và hai bức tranh được trưng bày sau cùng.

Một bức có tiêu đề “Con tặng cha”.

Bức kia có tiêu đề “Cha tặng con”.

Nụ cười, giọng nói ấm áp, bàn tay rộng lớn của cha khi ấy, đều khoác lên màu sắc rực rỡ trong Daiki.

— Vẽ nên một bức tranh thật đẹp.

~ I feel the light – Hết ~

Chú thích
(1) Momo: chữ Hán là bách bách, mà bách là 100, nên bách bách là 100100

Advertisement

One thought on “Khúc ballad của tử thần. – Quyển 1 – Chương 1

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s